Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 180
Cái gọi là Cát Tường cũng chỉ là may mắn cho chính bản thân nó chứ không thể ảnh hưởng đến số mệnh của những người xung quanh.
Nhưng nói cách khác, nếu bản thân nó có vận may lớn thì những chuyện xung quanh nó cũng sẽ có thay đổi nhất định.
Một thay đổi nhỏ đó có thể khiến vận đổi sao rời.
A Tửu đến trước mặt Phó Thần.
Sau lưng nó là những thiếu niên thiếu nữ đang chờ được lựa chọn.
Thật ra, việc chọn người lần này quyết định quá bất ngờ.
Phó Thần cần gấp một thiếu nữ xinh đẹp, mà hài nữ lại không có đủ.
Tuy nói số bé gái bị vứt bỏ nhiều hơn bé trai, nhưng những đứa trẻ bị bỏ rơi hầu như đều xanh xao vàng vọt.
Dù sau này được nuôi dưỡng tốt hơn nhưng không phải ai cũng thành mỹ nhân.
Để cho đủ số lượng, Thanh Nhiễm đưa cả mấy bé trai thanh tú đến.
Bình thường chúng cũng được huấn luyện những công việc của nữ nhân.
Nàng chỉ làm cho hoàn hảo nhất thôi.
Lỡ công tử không vừa lòng thì nàng lại phải gánh trách nhiệm.
Hiện giờ, bên dưới đang nhao nhao cả lên.
Bị một thằng nhóc bôi son trát phấn nhanh chân tranh trước, các bé gái đều nhìn A Tửu bằng ánh mắt oán hận, bất mãn.
Tên nhãi này bình thường chẳng dám biểu hiện gì, vậy mà lại chọn ngay được thời khắc quan trọng để gây chú ý, đánh cho chúng một đòn trở tay không kịp.
Chúng đâu có ngốc, biết thừa A Tửu không phải tình cờ gặp may, mà là tính sẵn từ trước rồi.
Rõ là hèn hạ.
Không ai biết A Tửu thật ra chỉ vừa nghĩ đến chuyện thu hút sự chú ý khi mới bước vào phòng thôi.
Lúc phát hiện ra mắt Phó Thần có vấn đề, nó cảm thấy đây là cơ hội lớn, nên quyết định làm liều.
“Ngươi nói mắt ta làm sao?” Phó Thần “nhìn” thẳng về phía thiếu niên, không sai lệch chút nào.
Thiếu niên run rẩy, nhìn lại Phó Thần.
Không biết nó lấy đâu ra lá gan, bỗng nhiên dám nói thật.
Bởi vì nó có cảm giác người này muốn nó thật thà, chứ không phải tự cho là mình thông minh, cho nên làm bộ rất ngây thơ vô tội, “Ta cảm thấy nó không giống vật sống.”
Trời sinh có trực giác sâu sắc, là đặc tính hiếm thấy trong vạn người.
Quả là may mắn.
Phó Thần vừa nghĩ thầm, vừa hỏi, “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.” A Tửu nhìn hắn không chớp, hai mắt lấp lánh sáng, háo hức muốn thể hiện bản thân.
Mười sáu tuổi ở thời đại này đã xem là trưởng thành, lấy vợ sinh con được rồi, “Lại gần đây.”
A Tửu ngoan ngoãn đi về phía Phó Thần.
Phó Thần nhẹ nhàng chạm vào hai má thiếu niên, khiến da dẻ nó run khẽ.
Giọng hắn lại càng thêm dịu dàng, “Đừng sợ.”
Đương nhiên nó không sợ.
Đôi bàn tay kia đẹp đẽ đến từng đường cong nét thẳng, móng tay sạch sẽ gọn gàng, hồng nhạt sáng bóng, tựa như một miếng ngọc thượng hạng.
Khi đôi tay ấy chạm vào, cảm giác lành lạnh, đầu ngón tay có vết chai mỏng, cẩn thận vuốt ve, khiến người ta run rẩy tận đáy lòng.
Nó chưa từng được ai đối xử dịu dàng như thế.
A Tửu biết chắc công tử sẽ không phạt mình, đánh bạo nhìn lên.
Nó nhận ra, tuy vị công tử này dung mạo không đẹp, nhưng mỗi động tác cử chỉ, từ giơ tay nhấc chân đều mang khí thế không nói nên lời.
Chỉ nguyên thần thái thôi đã khiến nó hít thở không thông.
Phó Thần hình dung dáng vẻ của thiếu niên trong đầu.
Vẫn chưa hoàn toàn phát triển, xem như xinh đẹp, nhưng không đáng để lựa chọn.
Những bé trai ở đây đều được hóa trang thanh bé gái, vẫn còn nhiều người thích hợp hơn, Ngoài ra….
Phó Thần trầm tư, khiến A Tửu rất căng thẳng.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất của nó, nó không muốn bỏ lỡ.
Hai nắm tay siết chặt như chờ tuyên án.
“Từng hầu hạ người khác chưa?”
“Chưa ạ.” Thiếu niên còn chưa vỡ giọng, âm thanh vẫn trong trẻo, không phân rõ giới tính.
“Là bé trai à?” Phó Thần mỉm cười, quay đầu nhìn Thanh Nhiễm.
Thanh Nhiễm thưa, “Những bé trái này cũng có vẻ ngoài tốt, hơn nữa chúng cũng được huấn luyện để giả gái sao cho không một ai nhận ra.
Không biết công tử muốn người thế nào, nên nô tỳ chọn mỗi loại một ít.”
Phó Thần không nói gì, nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay gõ một cách nhịp nhàng lên tay ghế.
Hắn im lặng, những người trong phòng cũng chẳng dám thở mạnh một hơi.
Đúng là vậy.
Lúc đầu, Phó Thần không nghĩ Thanh Nhiễm sẽ gọi cả các bé trai đến đây.
Mị oa thể đương nhiên là dành cho nữ giới, nhưng nếu là một thiếu niên thì…..
Phó Thần lại “nhìn” A Tửu, “Có tâm cơ, có thủ đoạn.
Ngươi muốn ta không chú ý đến những người khác, chỉ chọn ngươi sao?”
Một thiếu niên cả gan dám khống chế cả lựa chọn của hắn, đúng là thanh kiếm lợi hại.
Có dùng được hay không thì phải xem người nắm đằng chuôi.
Tuy Phó Thần nói năng hết sức ôn hòa, không có một lời nào xúc phạm, nhưng suy nghĩ của mình bị vạch trần trước mắt khác, thiếu niên cảm thấy còn xấu hổ hơn cả bị lăng nhục, sắc mặt đỏ bừng bừng.
Nó xem như vận mệnh đã hết, nhận thấy những ánh mắt mỉa mai, trài phúng đằng sau lưng mình.
Cố tình chơi trội, nhưng cuối cùng vẫn bị xem thường.
“Công tử, ta…” A Tửu định giải thích thêm điều gì, nhưng cảm thấy thần sắc lạnh băng của Phó Thần, đành nuốt ngược trở lại.
Lúc này, nó ý thức được, tự ý nói chuyện trước mặt công tử là hành vi thiếu phép tức.
Nó có làm gì đi nữa cũng không thay đổi được quyết định của công tử.
Phó Thần lại nói, “Ta chỉ cần bé gái.”
Đi một vòng lại về chỗ cũ, Phó Thần chỉ dùng vài lời bâng quơ đã đánh nát tham vọng của thiếu niên.
A Tửu sắc mặt u ám đứng một góc như bị cô lập.
Phó Thần không để ý đến nó nữa, khiến cho những đứa trẻ khác tưởng là đã hết hy vọng, giờ lại vui như mở cờ.
Cuối cùng, hắn chọn một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp nhất, hơn A Tửu hai tuổi, cũng là đồ tuổi thích hợp.
Phó Thần hỏi tên nàng.
Có lẽ vì quá vui sướng nên nàng ấp úng mãi không đáp được, Thanh Nhiễm đành lên tiếng thay, “Nó tên là Tiểu Hoa.”
Hoa? Phó Thần cau mày, thuận miệng nói, “Không hợp, sửa lại đi.
Tên Thủy, dùng họ ngươi, gọi là Thanh Thủy.”
Ơ? Hoa thì có gì không ổn? Thanh Nhiễm chớp mắt ngơ ngác.
Đứa bé cảm thấy đổi tên cũng chẳng sao.
Được sống là tốt rồi, chẳng qua là cái tên thôi, chủ tử thấy vui thì sửa sao cũng được.
Hơn nữa, đây là tên cho công tử ban, là người đứng đầu nơi này, trên cả Thanh Nhiễm cô cô một bậc, những người khác có muốn cũng chẳng được.
Sau khi đám thiếu niên thiếu nữ, kẻ vui vẻ kẻ u sầu lui xuống, Phó Thần mới nói với Diệp Huệ LY, “Sau này, Thanh Thủy là muội muội của ngươi.
Ngươi đưa nó về Loan Kinh trước đi.”
Diệp Huệ Ly quỳ xuống, hỏi Phó Thần, “Kế hoạch đã bắt đầu rồi sao?”
Phó Thần gật đầu, trầm ngâm nhìn gương mặt Diệp Huệ Ly.
Trong đôi mắt ấy có chút dịu dàng, nhưng cũng như vô tình, “Chịu nhiều khổ sở như vậy, đã mệt mỏi rồi đúng không?”
Diệp Huệ Ly đỏ mặt.
Biết nhau nhiều năm, số lần gặp mặt cũng không nhiều, ả chưa từng gần Phó Thần đến thế.
Bầu không khí ái muội khiến ả nóng bừng cả mặt, dường như mơ hồ cảm thấy sự thương xót, mềm lòng của đối phương.
Mà cũng đúng, sau khi thay đổi khuôn mặt, chẳng nam nhân nào có thể thờ ơ trước dung nhan của ả.
Hóa ra ngay cả nam nhân này cũng bị ả mê hoặc sao? Lòng ham hư vinh của Diệp Huệ Ly lại dâng trào.
Tinh thần quyết đấu dâng cao.
Năm xưa, ả bị người người xa lánh, không ai giúp đỡ.
Diệp gia, hoàng đế, Thiệu Hoa Dương……Các ngươi chờ đấy.
Diệp Huệ Ly ta sẽ trở lại !
Thanh Nhiễm lại có cảm giác công tử nhà mình cố ý.
Phó Thần khẽ cong môi nói, “Sao im lặng thế?”
Thanh Nhiễm: “Ngài đối với với ả ta….”
Thái độ ban nãy thật sự rất dễ gây hiểu lầm.
Lẽ nào công tử lại có hứng thú với nữ nhân kia?
“Trèo cao thì ngã đau.” Phó Thần ngẫm nghĩ một lúc, nói lời ẩn ý sâu xa.
Thanh Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra, công tử nhà nàng không có chính trực như nàng tưởng, mà máu ác ăn vào tận xương.
.
A Tửu còn chưa về được phòng mình thì đã bị một đám trai gái vây quanh/
Nếu nó được công tử lựa chọn thì đành thôi, bọn chúng có bất bình cũng không dám ra tay.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, dù thế nào cũng phải nhịn.
Nhưng giờ thì khác rồi.
A Tửu chơi trội như thế nhưng cuối cùng người được chọn lại là Thanh Thủy, vậy thì việc gì phải nể mặt ai.
Thanh Thủy được người người vây quanh, xem nàng là trung tâm của vũ trụ.
Sau khi được chọn rồi ban tên mới, nàng đã thành người đứng đầu lũ trẻ ở đây.
Nàng chỉ lạnh lùng nhìn A Tửu.
Giờ hai người đã thuộc về hai đẳng cấp khác biệt, nàng sẽ đi làm nhiệm vụ, còn A Tửu vẫn là một tên bỏ đi như trước.
“Có kẻ tâm cơ thật đấy, bình thường thì làm ra vẻ ngoan ngoãn mà cuối cùng dám giỡn mặt chúng ta.”
“Đúng là trò cười thiên hạ, ngươi tưởng mình là ai?” Một thiếu niên vừa nói, vừa vung chân đá một cái.
Thấy vậy, những người khác cũng nhao lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
A Tửu chỉ biết cúi đầu, không dám phản kháng, mặc kệ họ đánh đập.
“Người được chọn là Thủy tỷ cơ.
Ngươi tưởng chỉ bằng dăm ba cái biểu hiện đó mà công tử coi trọng ngươi sao?”
“Một tên nham hiểm, thối tha hơn cả chuột cống.”
“Ngươi có lột sạch đồ, công tử cũng chẳng thèm liếc mắt đâu.”
“Tự rước lấy nhục.”
……
Ánh mắt A Tửu chết lặng, mặc bọn họ phát tiết cơn giận.
Thủy tỷ? Tuổi ngươi còn lớn hơn Thanh Thủy, sửa cách xưng hô nhanh thế mà không ngượng mồm à?
Ta dối trá âm hiểm, còn các người thì sao?
Ta là chuột, còn các ngươi là gì.
Những lời chửi rủa và ẩu đả vẫn tiếp tục.
Ác ý là thứ dễ lan truyền nhất, đặc biệt là khi có một kẻ thù chung, kẻ thù này gây hấn với tất cả những người khác.
Vì thế, nó trở thành đối tượng cho những kẻ kia phát tiết.
Thực ra, nó cũng nghĩ nếu như thất bại thì sẽ phải đối diện với tình cảnh này.
Nhưng nó tự nghĩ ít nhiều gì mình cũng có vài phần cơ hội, mà cơ hội đó đáng để nó thử liều.
Những thiếu niên đó đều được huấn luyện khắc nghiệt, có thể võ công có người cao người thấp, nhưng chắc chắn hơn hẳn người thường.
Sức lực của họ, một mình A Tửu không thể chống được.
Chúng rất biết phải đánh ra sao để bên ngoài nhìn không ra thương tích, nhưng lại bi nội thương.
Nếu đánh quá lộ liễu thì sẽ bị Thanh Nhiễm phạt.
Không ai ra đòn vào mặt Thanh Tửu, như vậy thì ít nhất sẽ không để lại dấu vết gì rõ ràng.
Nếu A Tửu còn muốn sống thì sẽ không dám nói ra.
Lúc A Tửu về đến phòng nhỏ của mình thì ngã vật ra giường, toàn thân đau đớn.
Nó mở to mắt, nhìn ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ.
Giữa đêm khuya, nó tỉnh lại lần nữa, thấy trên người mát lạnh.
Những vết thương có vẻ đỡ đi nhiều.
Nó mở mắt, trông thấy một gương mặt cả đời khó quên.
Dù dung mạo rất bình thường, nhưng lúc này lại vô cùng đặc biệt, được ánh nến vàng soi chiếu, càng thêm dịu dàng.
Ban đầu, A Tửu giấu tài, sau đó lại biểu hiện mình sắc sảo hơn người, lúc đối đáp với Phó Thần cũng thong dong như nước chảy mây trôi, cho thấy nó thành thục hơn hẳn những đưá trẻ cùng tuổi.
Thế nhưng lúc này, sự chững chạc ấy biến mất sạch, luống cuống đến độ không nói thành lời, “Công, công tử? Sao ngài lại ở đây?”
Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
“Nằm xuống đi.
Ngươi đang bị thương, cần nghỉ ngơi mấy ngày, không nên cử động mạnh.” Phó Thần ngăn thiếu niên ngồi dậy hành lễ, mà không hề hỏi vì sao nó lại bị thương.
A Tửu cảm thấy cả người như rụng rời xương cốt, nhất là sau khi ngủ dậy thì càng đau đớn hơn.
Nói nhớ ra hôm nay mình còn nhiệm vụ tuần tra chưa thực hiện, chắc hẳn đám người kia cố tình không gọi dậy.
Thanh Nhiễm cô cô rất nghiêm khắc, không cho lười biếng hay đến muộn.
Dù bọn họ được đưa đến núi Thái Thường, nhưng chỉ cần trên núi có việc, họ cũng phải làm như những người khác, thậm chí còn làm nhiều hơn, phương diện nào cũng phải ưu tú.
Nhiệm vụ hôm nay của nó là tuần tra và tu sửa sườn núi phía sau, chuẩn bị khai hoang làm đất canh tác mới.
Ngày mai Thanh Nhiễm kiểm tra mà biết nó chưa làm thì sẽ bị phạt nặng.
Bây giờ thân thể nó bị nội thương không nhẹ, chịu phạt nữa thì có khi mất mạng.
Thất Phó Thần, A Tử cũng không biết phải nói gì cho phải.
Nó cảm thấy hình như công tử đã đút cho nó uống thứ gì, cơ thể ấm áp như có dòng nước chảy qua.
Vì sao công tử lại cứu nói.
Nghĩ đến chuyện lúc sáng, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Phó Thần cũng không chờ được tới khi nó lên tiếng, cả hai không thể cứu thế nhìn nhau, “Hình như ngươi rất kinh ngạc khi thấy ta?”
“A Tửu đã khiến ngài thất vọng…..”
“Thất vọng? Trái lại, ta nghĩ có tâm cơ không có gì là không tốt, chẳng qua ngươi thể hiện nó quá rõ ràng mà thôi.” Phó Thần nhìn A Tửu âu yếm như bậc trưởng bối nhìn con cháu, dù rằng so về tuổi tác thì hắn chỉ hơn thằng bé ba bốn tuổi mà thôi.
A Tửu trầm tư nghe những lời này, như thể ngộ ra được chân lý.
“A Tửu, có muốn theo ta không?” Để ngươi mang mị oa thể thì quá đáng tiếc.
Nếu mị oa thể bị cổ trùng hấp thu hết tinh khí, bung tỏa hết mị lực rồi, khi đó cổ trùng sẽ tự rời đi, tìm chủ thể mới.
Chủ thể cũ sẽ trở thành Ứng Hồng Loan thứ hai, toàn thân héo rũ, tuy rằng không chết nhưng yếu ớt như bà lão.
Đó là một hình thức vay mượn sinh mệnh.
Đã có vay thì có trả, đời này rất công bằng.
A Tửu còn tưởng mình nghe lầm, ngây ngẩn nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn thật sự nói thế sao?
Tâm trạng đã vô cùng tuyệt vọng, giờ lại bay bổng trên mây khi nghe những lời này.
Nhưng trải qua chuyện lúc sáng, nó không dám tin tưởng một cách vội vàng nữa.
Người này nắm giữ tính mạng nó, khiến nó có cảm giác sâu không lường được, chỉ đành rụt rè hỏi, “Ta có thể ư?”
“Sao lại không chứ?” Phó Thần hỏi ngược lại.
A Tửu chưa từng rực sáng đến thế.
Đây là ngày vui nhất trong đời nó từ trước đến nay.
“À, phải rồi.” Phó Thần đứng dậy, đưa cho nó một cái hộp gỗ.
A Tửu lo lắng mở ra, trông thấy một sợi dây chuyền bạc bên trong, được làm vô cùng tinh xảo.
Mặt dây chuyền là một viên bảo thạch hình giọt nước màu đen.
Đó là một viên hắc diệu thạch được lấy ở thôn Thượng Thiện.
Tuy Phó Thần để lại gần như toàn bộ của cải nơi đó cho Thiệu Hoa Trì, nhưng bản thân hắn cũng sai người đến vơ vét được một ít.
Hắn sai thợ đánh một chiếc vòng cổ, không quá đắt đỏ, không bán được bao tiền, nhưng nhìn lại rất đẹp mắt.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời, A Tửu nhận được quà, mà còn là từ một nhân vật cao không với tới.
Miệng nó mấp máy như con ếch con, không biết phải nói gì.
Phó Thần bẹo hai má còn chút mũm mĩm của thiếu niên, “Thanh Nhiễm nói với ta, hôm nay là sinh nhật ngươi.
Ta ra ngoài cũng không mang thứ gì đáng giá, sợi dây chuyền này được thợ làm thành trang sức chon am giới, nhìn cũng khá đẹp mắt, nên cho ngươi.
Nếu ngươi không thích….”
Ngày này vài năm trước, Thanh Nhiễm nhặt được A Tửu, liền coi đây là sinh nhật nó.
Bản thân A Tửu cũng không nhớ rõ, món quà sinh nhật đến quá đột ngột, dùng từ vui sướng tột độ cũng không đủ để mô tả tâm trạng lúc này.
“Thích lắm!” Nó cười toe toét, giống như đã quên cả cơn đau trên người.
Còn sợ Phó Thần lấy lại, nắm chặt không nỡ buông.
Lúc còn lưu lạc, nó trông thấy con nhà người ta được đeo khóa trường mệnh trên cổ, ghen tị cực kỳ.
Nó biết mình làm gì có số hưởng, vậy mà giờ lại nhận khóa trường mệnh của riêng mình.
Phó Thần cũng mỉm cười, bầu không khí giữa cả hai càng thêm hiền hòa.
“Đây không phải trang sức, tìm hiểu cẩn thận vào.” Phó Thần xoa xoa đầu thiếu niên rồi đứng dậy.
Thiếu niên ngẩn người một lúc lâu mới hiểu những lời Phó Thần nói trước khi đi.
Nó cũng được dạy lý thuyết cơ bản về thuật cơ quan, biết sợi dây chuyền này nhìn như trang sức nhưng ắt hẳn có gì bí mật.
Nhưng nếu là công tử đưa thì bất bình thường mới là bình thường.
Bất giác, trong lòng nó hình thành thứ cảm giác khác ngoài kính sợ đối với Phó Thần.
Nó gõ gõ một hồi, lại xoay lại nắn, cuối cùng tìm ra cách mở cơ quan.
Bên trong viên hắc diệu thạch hình giọt nước này là một thứ độc dược màu đen, còn hai bên là độc châm, dùng để phòng thân.
Công tử…..
Thanh Nhiễm thấy Phó Thần bước ra, liền tới nghênh đón.
Nàng nghĩ chắc hẳn đứa bé kia sẽ rất biết ơn.
Công tử vốn muốn nhận A Tửu, nhưng cố tình đuổi về trước mắt mọi người.
Hắn biết làm thế thằng bé sẽ phải chịu khổ nhưng vẫn mặc kệ, sau đó lại tự mình đến đưa thuốc, tặng quà, rồi còn giữ thiếu niên lại bên mình,
Đánh một gậy rồi cho quả táo, dù vài năm sau thằng bé sẽ hiểu, nhưng chắc vẫn sẽ không dứt ra được.
Vì trái táo này quá ngọt.
Hắn khiến người ta không oán giận nổi.
Đó mới là công tử mà nàng biết, nắm bắt tâm lý kẻ khác đến từng chi tiết nhỏ.
Nếu đổi lại là nàng thì chắc cũng cam tâm tình nguyện nghe hắn sai bảo.
“Muốn nói gì nói đi, ta cũng không trách ngươi.” Phó Thần biết bây giờ mình đã khác năm năm trước nhiều.
Có lẽ sau khi A Tam chêt đi, có những thứ mãi mãi không quay về được nữa.
“Đứa bé A Tửu kia là người đáng thương, nên có một cái họ.
Nô tỳ muốn cho nó dùng họ của mình.”
Việc này không có gì khó, Phó Thần lập tức đồng ý, “Ngày mai ngươi đi báo cho nó, sau này tên nó là Thanh Tửu.”
“Tâm trạng ngài hình như rất tốt?”
Nghĩ đến A Tửu, Phó Thần bật cười, “Con thú nhỏ này móng vuốt sắc quá, phải mài một chút mới được.
Nhưng cũng không nên mài quá tay, móng cùn mất rồi, sao thành chúa sơn lâm được.”
“Ý ngài là……”
“Răng nanh của nó không nên đối phó với Phó Thần ta, mà phải cắn kẻ khác mới xứng với giá trị.” Hắn cười trầm một tiếng, “Còn ta……rất mong chờ.”
“Nô tỳ chúc mừng công tử đã tìm được người đắc lực.” Thanh Nhiễm ngẫm nghĩ một lát mới hiểu những gì Phó Thần nói.
“Người đắc lực? Cũng nhờ ánh mắt nhìn người của ngươi.”
“Nô tỳ theo công tử đã lâu, đương nhiên mưa dầm thấm đất.”
Phó Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chọc trán Thanh Nhiễm, “Với ta mà còn phải nói những lời nịnh nọt này hả?”
Thanh Nhiễm che trán, trong lòng lại vui thích khí Phó Thần tỏ ra thân thiết với mình, rất hiếm khi hắn gần gũi như vậy, “Công tử, ta còn chuyện khác muốn bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Ẩn vương………” Thân phận y có vấn đề.
Khóe mắt nàng liếc đến một người đứng ở đình viện phía xa, chăm chú nhìn.
Đôi mắt hiểm ác như một thanh kiếm nhọn lao đến, không biến đã đứng đó từ khi nào.
Trong tình cảnh quỷ dị như vậy mà khóe miệng y lại cong lên mỉm cười, phong thái thản nhiên, thư thả, xinh đẹp vô cùng.
Tựa như thách thức : Nói tiếp đi? Sao im rồi?
Thanh Nhiễm đổ mồ hôi lạnh.
Nàng và Thiệu Hoa Trì chỉ nhìn qua nhau giây lát, vậy mà như rất lâu.
Khoảng lặng quá mức ngắn ngủi, Phó Thần lại mù nên không nhìn thấy bọn họ qua lại với nhau thế nào, không phỏng đoán gì nhiều.
Thanh Nhiễm bình tâm lại rất nhanh, trong lòng lại mỉm cười.
Dù ta không nói thì ngươi nghĩ ngươi giấu được công tử bao lâu.
Nàng nói tiếp, “……y đến rồi.”
Phó Thần ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chân Ẩn vương đi tới chỗ này.
Thanh Nhiễm thức thời lui xuống, để lại không gian riêng cho hai người.
Lúc Thanh Nhiễm đi ngang, Thiệu Hoa Trì đưa nàng tờ giấy, nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Đừng quá cảm ơn ta.”
Thanh Nhiễm giật mình nhìn Thiệu Hoa Trì.
Ngươi đã làm gì.
Thiệu Hoa Trì không để ý nàng nữa, đi thẳng một mạch.
“Ngươi theo dõi ta.” Phó Thần nói câu khẳng định, nhận ra y rõ ràng chờ đó từ lâu.
“Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của ngươi.”
“Hợp lý thật.” Nói như chuyện đường hoàng lắm.
“Vẫn luôn như thế, chẳng qua ngươi không hiểu ta.” Thiệu Hoa Trì bật cười, rồi lại lạnh tanh, “Thực ra ngươi cũng là người của Phi Khanh, địa vị còn không hề thấp, phải không?”
Từ việc hắn dễ dàng lừa được đám Phi Khanh rời khỏi vách núi có thể đoán được ngay.
Lại nói, khi ấy Phó Thần rời đi một mình, hắn làm cách nào đơn thương độc mã trà trộn vào đoàn của Phi Khanh được.
Chỉ có một khả năng, Phó Thần vốn là người của bọn họ.
Thực ra chuyện này không có gì khó hình dung.
Chỉ là sau khi được Phó Thần cứu, y không có hơi sức để thắc mắc nhiều.
Sau khi tỉnh táo lại, y đương nhiên sẽ phát hiện ra.
Quả nhiên Phó Thần vẫn vậy, khi ở trong cung hắn đã nay Tần mai Sở, lúc thì làm việc ở chỗ Mục Quân Ngưng, khi thì làm việc cho hắn, lại đồng thời được phụ hoàng và thái hậu để mắt.
Bây giờ Phó Thần tiến vào một nơi tràn ngập nguy cơ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng hắn chán sống rồi sao? Đó là chỗ có thể tùy tiện mật thám được à?
Phi Khanh là ai cơ chứ ! Bản thân y thống lãnh cả quân doanh mà chống lại kẻ đó cũng chưa chắc đã thắng.
Cách đây rất lâu lúc y giả điên, sau khi Phi Khanh tương kế tựu kế “cứu” y, y đã bắt đầu để ý đến nhân vật này.
Nam nhân đó dường như có năng lực làm mục nát vạn vật, khiến con người biến chất.
Nếu không thì tại sao một người vố được xem là anh minh như phụ hoàng lại trở thành một đế vương ngu ngốc, xa đọa.
Sau mấy năm dốc lòng điều tra mọi chuyện trong cung, Thiệu Hoa Trì phát hiện, Phi Khanh đã làm bao nhiêu thứ.
Y lợi dụng thân phận quốc sư, đưa mật thám trà trộn vào cung.
Đương nhiên đa số mật thám của y đã bị diệt sau sự việc năm năm trước, giờ chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng con số trên một trăm khiến kẻ khác vô cùng kinh hãi.
Có thể làm đến như vậy, đương nhiên phải là người quyền cao chức trọng bậc nào.Khi ấy, phụ hoàng cũng hoài nghi nhiều người, nhưng không hề mảy may nghĩ đến Phi Khanh, đủ biết vị trí của y trong lòng hoàng đế.
Sau đó, y nâng đỡ nhiều quan viên trong triều, có những kẻ đã cắm rễ rất sâu vào triều chính, nghĩ đến thế lực sau lưng bọn họ mà phát lạnh.
Thiệu Hoa Trì thậm chsi còn hoài nghi, đám Thẩm Kiêu, Tưởng Thần mà Phó Thần từng tiêu diệt cũng là người của Phi Khanh.
Hơn nữa, Phi Khanh mở An nhạc chi gia, thu nhận nạn dân.
Bình thường, chỉ cần nơi nào có thiên tai khốn khó, Phi Khanh đều xuất hiện.
Danh tiếng của y lẫy lừng khắp Tấn quốc.
Mà Phi Khanh đến Tấn quốc bao lâu, ít cũng hai mươi năm rồi.
Y mai phục lâu như thế, âm mưu cũng không hề nhỏ.
Một mình Phi Khanh vốn không cần phải làm nhiều chuyện như thế.
Sau lưng y nhất định có kẻ khác.
Người nào mới có thể sai khiến được y?
Rốt cuộc năm năm nay, Phó Thần đã sống thế nào?
Thiệu Hoa Trì có rất nhiều câu hỏi, nhưng y biết Phó Thần chắc chắn không trả lời.
Trong lòng y lại nôn nóng, hận không thể bới móc đời tư của người này lên mà tìm hiểu.
“Ngươi đang hoài nghi ta không thành tâm hợp tác sao?” Phó Thần gồng mình đề phòng, tựa như đang dự đoán hành động của Thiệu Hoa Trì sau đó.
Đấy, y biết ngay, chỉ vừa hỏi một câu là Phó Thần sẽ cảnh giác.
“Hoài nghi? Không, ta nghĩ ngươi không nên hiểu lầm thành ý của ta.
Ta có quyền được biết.”
“Ta không cùng phe bọn họ.” Phó Thần chỉ có thể nói đến thế, không nhiều hơn.
Dù Ẩn vương có ngừng hợp tác với hắn cũng không sao.
Nếu thật sự hắn đồng lõa với Phi Khanh thì còn bò về đây làm gì, muốn tự sát sao? Việc gì hắn phải chịu nhiều thương tích như vậy? Hắn đâu phải kẻ cuồng ngược.
Phó Thần không nói nửa câu sau, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng.
Thiệu Hoa Trì cũng biết chẳng thể hỏi thêm gì.
Xem ra, lúc ở trong hang động, Phó Thần cố ý dịch dung là để xuất hiện trước mặt Phi Khanh.
Điều đó cho thấy, hắn không thể để Phi Khanh trông thấy dung mạo thật sự của mình.
Thiệu Hoa Trì cũng thu lại khí thế bừng bừng trên người mình.
Đó là thứ sát khí được tôi luyện trên chiến trường, nếu không kiềm chế thì sẽ dọa người khác chết khiếp.
Dù vậy, Phó Thần dường như chẳng bị ảnh hưởng gì.
Họ đổi đề tài, cùng nhau thảo luận tình hình Tây Bắc.
Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì không hỏi thêm, đương nhiên không đề cập tới những việc xảy ra trong năm năm mất tích nữa.
Y nói cho Phó Thần biết, phía nhị hoàng tử bắt đầu có hành động đáng ngờ, lại tường thuật bối cảnh kinh thành hiện nay.
Họ vừa đi vừa nói, đã về đến cửa phòng Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì nhìn Phó Thần chằm chằm, rất chăm chú, lạnh lùng, “Ban nãy ngươi tặng cho đứa bé kia một sợi dây chuyền?”
Sợi dây chuyền đó là do Phó Thần sai người mang đến, được thợ trên núi Thái Thường làm ra.
Khi đưa đến thì Ẩn vương cũng có mặt.
“Sinh nhật nó.” Xung quanh tối đen như mực.
Phó Thần tưởng rằng mình đã quen, cho đến khi khí tức xâm lược hung hãn và ánh mắt sáng quắc của Ẩn vương đến gần, hắn mới cảm thấy mù mắt đúng là chuyện phiền phức.
Phó Thần không làm những hành vi yếu thế như lùi bước.
Nhưng mà đối phương cứ lấn tới như vậy, hắn cũng rất đau đầu.
Thiệu Hoa Trì không tỏ rõ ý kiến, dáng vẻ như cười như không.
“Tháng sau cũng là sinh nhật ta.
Ta đòi quà cũng không quá đáng chứ?” Giọng y xen lẫn tiếng cười, tăng thêm cảm giác áp bách, nhưng cũng hình thành thứ mị lực độc đáo.
“……Ta nghĩ ta có gì, ngươi cũng không thiếu.” Hắn cự tuyệt.
“Ha ha ha.” Thấy dáng vẻ đầy cảnh giác của Phó Thần, có chút đáng yêu, Thiệu Hoa Trì bật cười.
Phó Thần đang không đề phòng kẻ địch, mà đề phòng một người theo đuổi mình.
Hắn hẳn là đang sợ y đưa ra yêu cầu quá đáng, “Ta đương nhiên không đòi hỏi ngươi chuyện gì khó xử, như vậy là được phải không.”
Chắc cũng chỉ có mình y là khiến Phó Thần xem như độc xà mãnh thú.
Phó Thần cũng không muốn tranh luận thêm, đành đồng ý.
Thiệu Hoa Trì rời đi.
Lúc về đến viện của mình, khóe môi cong đã hạ xuống, nét cười trong mắt cũng không còn sót lại chút gì.
Y lên tiếng, “Tùng Dịch.”
Tùng Dịch bước ra bên cạnh, khom người lắng nghe.
“Ta nhớ lúc ở thôn Thượng Thiện đã đào được không ít khoáng thạch.
Ngươi tìm Cảnh Dật, bảo y nghĩ cách làm thành trang sức.” Y dừng một lát, rồi lạnh lùng nói, “Sau đó tìm thời cơ đẻ tráo đổi với sợi dây chuyền của đứa bé kia.
Nhớ là phải làm cho giống nhau như đúc.”
Tùng Dịch ngây người một lát.
Có lẽ mệnh lệnh quá mức khó hình dung, hắn không đáp ngay được, mà còn phải suy nghĩ.
Chẳng phải Phó Thần chỉ tặng đồ cho thuộc hạ thôi sao, thế mà cũng bị cấm?
“Không nghe thấy à?” Thiệu Hoa Trì không nặng không nhẹ hỏi lại.
Tùng Dịch lạnh sống lưng, mau chóng dạ vâng.
Không biết sao Tùng Dịch lại có phần đồng cảm với Phó Thần.
.
Linh Võ hầu phủ ở kinh thành.
Trên đầu Khương Húc đã mọc mấy sợi tóc tơ, cao hơn so với khi rời Kích quốc một chút.
Nó rất thông minh lanh lợi, khiến cho Võ Linh Hầu ban đầu chán nản vì thằng con vô dụng, được an ủi vô cùng.
Nhi tử quay về, còn dẫn theo cháu nội, cho nên Khương Húc ở nhà được sủng lên tận trời.
Nó đang luyện xem bói qua giếng trời trong viện, nhờ được mẹ dạy.
Bên cạnh bàn bát quái là một xâ tiền đồng.
Nó bỏ thi thảo vào chỗ lõm tương ứng, lại nhìn trời cao.
Bỗng nhiên, nó nghi hoặc một chút, vội vàng bật dậy, chạy ra ngoài, túm chặt lấy Ô Nhân Đồ Nhã đang đi tới, “Mẹ, mẹ mau đến đây xem.”
“Từ từ đã, Tô Hách Ba Thú, làm sao vậy?”
Nó kéo mẫu thân ra sân, chỉ lên trời.
Ô Nhân Đồ Nhã nhìn theo hướng con chỉ, kinh ngạc nhận ra bên cạnh Thất Sát đã có thêm một ngôi sao bắt đầu lập lòe sáng.
Chính là ngôi sao bí ẩn nhất trong bảy phụ tinh, Bắc Thần.
Nó xuất hiện rồi.
Sau khi gặp Thất Sát, vận mệnh của Bắc Thần xoay chuyển, nếu không sẽ chết yểu.
Trong thập tinh, nàng lo lắng nhất là ngôi sao này.
Sợ là Thất Sát chưa tìm được, Bắc Thần rơi rồi.
Không ngờ công tử lại thu nạp được, mà Bắc Thần lần này có tính hiếu chiến hơn tất cả những lần xuất hiện khác trong lịch sử, cũng không có khả năng chết yểu nữa.
Vận khí lớn của nó sắp bắt đầu…….
Từ khi phát hiện đây có khả năng là một trong thập liên tinh châu, Ô Nhân Đồ Nhã đã để ý mọi lúc, không ngờ nhi tử lại tìm ra tìm ra trước cả mình.
Nàng âu yếm xoa đầu con.
Nhìn cặp mắt lấp lánh chờ khen ngợi của nó, Ô Nhân Đồ Nhã bật cười, ôm vào lòng, hôn một cái “Giỏi lắm, Tô Hách Ba Thú.”
“Vậy thúc thúc liệu có khen Tô Hách Ba Thú không?” Tô Hách Ba Thú mở tròn mắt.
Rõ ràng thúc thúc nói sẽ sớm đến gặp mình mà sao lâu như vậy rồi còn chưa thấy.
“Chắc chắn rồi, thúc thúc nhớ Tô Hách Ba Thú lắm đấy.”
“Bao giờ thúc thúc đến?”
Ô Nhân Đồ Nhã nhìn Khương Thư Dương đang đi về phía họ, lẩm bẩm, “Sớm thôi…..”
Sau khi chỉnh đốn xong núi Thái Thường, Phó Thần tính toán thời gian quay về cứ điểm của Ứng Hồng Loan.
Đúng như hắn dự liệu, quả nhiên Phi Khanh phái người quay về lần nữa.
Do vấn đề thân thể nên Phi Khanh không tự mình đến.
Phó Thần nghĩ y đã suy kiệt lắm rồi, không có cách nào lặn lội đường xa, e là cả kinh thành cũng không về được.
Tuy bản thân y không đến nhưng lại phái một thuộc hạ đắc lực.
Sau khi họ đến chỉ thấy cứ điểm tan hoang, đặc biệt là sau khi mở cơ quan mật thất ra thì thấy số thi thể quá ít ỏi, quả nhiên là đã chạy trốn rồi.
Nhưng điều khiến chúng kinh hãi nhất là kho vũ khí cũng toàn bộ không cánh mà bay.
Nhiều vũ khí như vậy, muốn chuyển đi thì phải tốn biết bao nhân lực vật lực, sao có thể biến mất dễ dàng như thế.
Mà Lý Ngộ cũng mất tích theo luôn.
Cuối cùng, họ tìm thấy Lý Ngộ đang thoi thóp, sắp chết đói trong một cái hang.
Nếu đến muộn một chút thì có khi hắn cũng mất mạng luôn.
Có thể khiến cho thủ hạ có năng lực đứng thứ hai của chủ công phải chật vật như vậy thì chỉ có Thất Sát mà thôi.
Thân tín Bàng Long cứu Lý Ngộ đang hấp hối ra, “Ngài còn sức không?”
Phó Thần yếu ớt “nhìn” vị thân tín kia, bực bình trợn mắt, “Ngươi nhìn ta xem có giống còn sức không?”
Mặt hắn xám ngắt như tro, nhất là sau khi được cứu lên thì hình tượng cũng mất sạch.
Bàng Long lần đầu tiên gặp Lý Ngộ.
Nghe đâu thường ngày hắn luôn giương giương tự đắc, ngay cả Phi đại nhân cũng không coi ra gì, vậy mà giờ tả tơi thế này, không nhịn được mà phì cười.
Được lắm, ta ghim.
Vẻ mặt Lý Ngộ viết rõ bốn chứ ấy.
Bàng Long lập tức thu lại vẻ giễu cợt, vội vàng sai người khiêng Lý Ngộ đi, sau đó nấu vài thứ cho hắn ăn.
Nếu mà gã không đến thì có khi Lý Ngộ chết trong hang cũng không ai biết.
Ký Ngộ cực kỳ uể oải, được người ta khiêng đi gặp Phi Khanh.
Đó là nơi Phi Khanh ẩn thân, cũng là “thành lũy an toàn” nhất của y.
Với trạng thái lúc này, Phi Khanh chỉ có thể chờ ở đó.
“Vất vả cho đệ rồi.” Phi Khanh vốn dĩ có dáng vẻ thanh xuân tươi trẻ, chỉ tầm bam mươi, nhưng giờ nhìn đã già đi hẳn.
Không chỉ nước da xám lại, khóe mắt nhăn nheo mà trên mặt còn lốm đốm đồi mồi, giọng nói cũng như ông cụ.
Phó Thần vốn đang ngồi trên kiệu cho đám Bàng Long khiêng đi.
Sức lực hắn còn chưa khôi phục.
Nhưng nhìn “thấy” Phi Khanh như vậy, suýt chút nữa là nhảy từ trên kiệu xuống, “Sao huynh lại thành thế này rồi?”
Thực ra, trên đường đi, hắn đã nói bóng nói gió về tình hình hiên giờ của Phi Khanh.
Bàng Long vì quá bi thương nên đã nói thêm vài điều để hắn khai thác thông tin.
Phi Khanh quả nhiên đã già đi nhiều, nhìn như ông lão sáu mươi.
Y đã sớm biết sẽ có hậu quả như vậy.
Dùng tuổi thọ làm cái giá cho những lần bói toán, nhất là những lúc tính vị trí của Thất Sát, y đều chịu phản phệ.
Nhưng y chưa muốn chết, không thể chết.
Chỉ cần Thất Sát còn sống ngày nào, y không an tâm ngày đó.
Còn nữa, y chưa gặp được Thiệu An Lân.
Không có đứa bé kia, y làm sau tiến hành nghi thức hoàn hồn được.
Y giải thích một chút với Lý Ngộ, sau đó hỏi chuyện sau khi mình rời đi.
Phi Khanh nghe xong thì tức giận vô cùng.
Theo tin báo từ A Nhất, cứ điểm của Ứng Hồng Loan là nơi chứa nhiều vũ khí nhất, cũng là lực lượng quan trọng để tấn công Tấn quốc khi thời điểm đến.
Giờ lại bị ai đó lấy đi mà thần không biết quỷ không hay.
Nếu không phải là Thất Sát thì còn ai có bản lĩnh này.
Nhắc đến Thất Sát, Lý Ngộ cũng nghiến răng nghiến lợi, “Lúc chúng ta đi vào, hắn đã trốn ra rồi.
Hắn dám gài bẫy chúng ta, ta đuổi theo chúng thì sập bẫy.”
Phi Khanh không nghi ngờ gì, nghe Lý Ngộ giải thích.
Vài ngày trước, khi đuổi giết đám người kia, hắn rơi vào cạm bẫy có khả năng do Thất Sát đích thân làm.
Nào là mê hương, nào là hồ điệp hút máu, hết cái này đến cái khác.
Thất Sát rất am hiểu, cho nên Lý Ngộ dính bẫy cũng không có gì ngạc nhiên.
Phi Khanh cảm thấy hợp lý, nởi ngay cả bản thân y cũng bị quay vòng vòng mấy lần, suýt nữa mất mạng.
Y an ủi Lý Ngộ đang tức xù lông.
Thằng bé này tuy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vẫn còn là trẻ con, không biết khống chế cảm xúc, “Đừng quá tức giận, không phải đệ nói đã khiến hắn bị thương sao?”
Lý Ngộ hớn hở, “Đúng vậy nha.
Hắn trúng độc của chủ nhân cho ta.
Ta nghĩ có lẽ hắn cùng lắm chỉ sống được một tháng nữa thôi, không thể tìm được thuốc giải trong thời gian ngắn như vậy đâu.”
Thứ độc này Phi Khanh cũng biết, chính là loại y tự điều phối, dâng lên cho chủ công.
Bản thân y còn chưa chế tạo được thuốc giải.
Lần này, Thất Sát xem như như hại địch một ngàn, tự hại mình tám trăm, không lời lãi được gì.
“Làm tốt lắm.” Nghe vậy, cuối cùng khuôn mặt Phi Khanh mới dịu đi một chút.
Suy cho cùng, Lý Ngộ cũng là người chủ công yêu thích, coi trọng hơn cả Thẩm Kiêu, nêu điều đó cũng đương nhiên thôi.
Trong hoàn cảnh bất lợi như vậy mà hắn còn giáng cho Thất Sát được một đòn.
“Rõ ràng, không nhìn xem Lý Ngộ ta là ai?” Hắn vênh mặt đắc ý.
So với lần gặp mặt đầu tiên ở thành Mộ Dương, Lý Ngộ lúc này ở cạnh Phi Khanh, giống như hai bằng hữu thân thiết.
Phi Khanh nói, “Ngươi cảm thấy người cứu Thất Sát lần này là người của phe nào?”
“Này thì có gì khó.
Tuy nhiều kẻ đáng nghi, nhưng người cứu được Thất Sát chắc chắn phải có thế lực không hề nhỏ ở Tây Bắc.” Ai sáng suốt cũng có thể nhận ra được, “Huynh nghĩ xem là ai?”
“Đệ cảm thấy Ẩn vương thế nào?” Phi Khanh lập tức nghĩ đến người này.
Sau khi chủ nhân núi Thái Thường gặp chuyện không may, Ẩn vương lập tức xuất hiện tiếp quản.
Y thậm chí còn có cảm giác, Ẩn vương chính là Thất Sát.
Vài năm nay, thế lực của Ẩn vương bỗng nhiên trỗi dậy, vô cùng thần bí, ngay cả Phi Khanh cũng không tra được bao nhiêu dấu vết.
Lý Ngộ lạnh sống lưng.
Phi Khanh phân tích rất chính xác.
Hắn trầm tư một hồi rồi nói.
“Đúng vậy, kẻ này rất đáng ngờ.”
“Xem ra chúng ta lại có thêm kẻ địch rồi.”
“Thêm mấy tên nữa cũng vậy.” Lý Ngộ hừ giọng.
“Ta sẽ phái người tìm kiếm tung tích của Thất Sát và Ẩn vương.
Từ giờ chúng ta chỉ việc chờ thôi.” Thấy Lý Ngộ tràn đầy sức sống, Phi Khanh cũng bật cười.
“Được, ta và huynh cùng ở lại đây.” Nơi này là lãnh địa của Phi Khanh, không có người ngoài.
Mà Phi Khanh chờ ở đây cũng là an toàn nhất.
Y biết Lý Ngộ lo lắng, sợ mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi thực hiện nghi thức hoàn hồn.
Nói cho cùng, mấy trăm năm qua không có ai làm.
Bản thân y cũng chưa chuẩn bị đầy đủ, mà Lý Ngộ vẫn còn việc quan trọng hơn, “Giờ đệ không thể ở đây, nhất định phải lên lên đường.”
Lý Ngộ nhăn mặt, không đồng tình.
Y càng lúc càng có cảm tình với Lý Ngộ.
Hơn nữa, Lý Ngộ tính tình ngông nghênh, không đùa giỡn thủ đoạn, không bày trò tâm cơ, khiến người ta an tâm.
Phi Khanh cũng nói nhiều thêm vài câu với hắn, “Năm năm trước, đệ còn chưa đến, cho nên nhiều việc không nắm rõ.
Lúc ấy, Thất Sát hủy hết thế lực chúng ta xây dựng suốt mười năm.
Thậm chí, cả Thẩm Kiêu và Tưởng Thần cũng mất mạng trong tay hắn, mạng lưới tình báo trong cung thì bị đánh cho tan tác.
Năm năm nay, ta dốc toàn lực bố trị lại lần nữa, nhưng không thể hoàn thiện như trước.
Giờ thân thể ta không chống đỡ được, nhưng kế hoạch của chúng ta nhất định phải có người giám sát.”
Phi Khanh vừa nói ,vừa đưa thư tự tay viết cho Lý Ngộ, xem như tạm thời giao cho hắn toàn bộ quyền lực của mình.
Lý Ngộ nhận thư, im lặng nghe chỉ bảo.
Phi Khanh rất vui mừng.
Quả nhiên Lý Ngộ rất biết khi nào nên nghiêm túc, khi nào nên vui đùa, “Kinh thành không thể loạn, mà giờ cũng đã đến lúc tiễn hoàng đế Tấn quốc về chầu trời.
Hắn sống không có giá trị gì nữa.”
Muốn không chế được kinh thành, đương nhiên không phải cứ giết hoàng đế là xong.
Hoàng đế chết, trái lại còn khiến cho cục diện rối rắm.
Bọn họ giữ mạng Tấn Thành đế đến giờ, chỉ để kết liễu hắn vào thời điểm thích hợp thôi.
Mà gánh nặng này lại rơi xuống vai Lý Ngộ.
“Ta đã sắp xếp ổn thỏa ở kinh thành, chỉ cần đệ tới đó, họ sẽ hành động.
An nhạc chi gia của ta còn chưa hoàn thiện, ta cũng giao cho đệ quả lý.
Đệ nhất định phải hoàn thành khâu trọng yếu nhất trong kế hoạch của chúng ta.”
“Ta hiểu.” Lý Ngộ hứa hẹn, cũng không nói lời thừa.
Bọn họ chỉ tin vào hành động.
“Được, đệ đi đi.” Phi Khanh phất tay với Lý Ngộ.
“Nhưng còn nghi thức của huynh…” Trước khi đi, Lý Ngộ vẫn rất lo lắng, nhìn thể trạng của Phi Khanh.
Phi Khanh cảm thấy được an ủi phần nào.
Vào lúc này mà Lý Ngộ vẫn không quên y, quả là người trọng nghĩa, “Ta sẽ đợi đệ quay về.
Chừng ấy thời gian, ta vẫn chờ được.”
“Được, ta sẽ không để huynh thất vọng.”
“Phải rồi.
Nhớ vòng qua Hồ Châu, Lan Châu, Phương Châu.” Phi Khanh nhắc nhở.
“Vì sao?” Hồ Châu ở ngay cạnh Duật Châu, nơi đại tỷ của hắn được gả đến.
Phó Thần tự nhiên thấy tim đập dồn.
“Bệnh thiên hoa đang bùng phát.”
Cái gì? Sao lại bùng phát? Lúc hắn theo thương đội tới đây, nghe tin loại bệnh đậu mùa này đang phổ biến ở phương Tây, nhưng Trung Nguyên vẫn còn chưa xuất hiện mà?
Chẳng lẽ nó có thể băng qua biển mà tới?
Chẳng lẽ……
Phó Thần nhìn Phi Khanh.
Phi Khanh mỉm cười gật đầu.
Quả nhiên do y làm.
Ban châu kia là cửa khẩu quan trọng, nếu bệnh tình lan rộng, Tấn quốc sẽ ra lệnh thiêu hủy hết cả những châu huyện lân cận.
Bọn họ chỉ việc khoanh tay đứng nhìn.
Lý Biến Thiên !
Phi Khanh !
Các ngươi có còn là con người không? Biết bao nhiêu sinh mệnh, bọn họ đều là người vô tội !
Phó Thần chưa từng phẫn nộ đến thế.
Lúc này đây, hắn muốn ra tay giết kẻ trước mặt ngay tức khắc.
Lý Biến Thiên là một bá chủ, cũng là một kẻ kiêu hùng.
Loại người này không hề có chuẩn mực đạo đức nào cả, cho nên vĩnh viễn không thể trở thành anh hùng.
Phó Thần nghĩ rằng việc lấy đầu Tấn Thái tổ đã xem như hèn hạ lắm rồi, vậy mà hóa ra không phải.
Vì bá đồ của mình, nam nhân kia có thể điên cuồng, không từ thủ đoạn.
Dù phải đánh cược hết thảy, hắn nhất quyết phải ngăn Lý Biến Thiên xưng bá.
Một vị quân chủ như thế nào xứng với muôn dân ca tụng, xứng với hai chữ minh quân?
Thời gian cấp bách, Lý Ngộ cũng bất chấp tình trạng thân thể mệt mỏi, nuốt mấy viên dược của Phi Khanh rồi gấp rút lên đường về kinh.
“Ta đi nhanh về nhanh dể còn giúp huynh.” Lý Ngộ nói.
Phi Khanh đưa cho Lý Ngộ vài tấm lệnh bài.
Đó là lệnh điều động thái giám làm mật thám trong hoàng cung, chỉ nhận bài, không nhận người.
Y căn dặn, “Đi đường nhớ cẩn thận.”
.
Rời khỏi địa bàn của Phi Khanh, trên đường về núi Thái Thường, hắn gặp người của Thiệu Hoa Trì đến tiếp ứng.
Tuy biết Ẩn vương vẫn phái người theo mình, nhưng xuất hiện sớm như vậy cũng khiến hắn kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt Thiệu Hoa Trì đầy lo âu, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, Phó Thần biết có chuyện không hay.
“Một cứ điểm của ta bị người của Phi Khanh phát hiện, mấy ngày tới ta phải đi xử lý.
Ngươi xuất phát trước, ta sẽ hội hợp với ngươi sau.” Điều khiến Thiệu Hoa Trì lo lắng là ba châu huyện bỗng nhiên xuất hiện dịch bệnh, lan truyền rất nhanh.
Hoàng đế hạ khẩu dụ từ cách xa ngàn dặm, y không thể không tới.
Y đã sai Lương Thành Văn tức tốc đến đây.
Lương Thành Văn là một thái y, không thể tùy tiện rời kinh, trừ khi có nhiệm vụ.
Giờ Tây Bắc xảy ra chuyện như vậy, Thiệu Hoa Trì có thể quang minh chính đại gọi hắn tới.
Nhưng nhiệm vụ hàng đầu của Lương Thành Văn lại là chữa mắt cho Phó Thần.
Tình hình thế này, nếu mắt Phó Thần còn không nhìn thấy thì nguy hiểm trùng trùng.
“Là do ta làm liên lụy đến ngươi.” Nếu không phải hắn bị Ứng Hồng Loan bắt đi thì Ẩn vương sẽ không vì cứu hắn mà bại lộ.
“Giữa hai ta không cần khách khí như vậy.
Ngươi biết là ta thích thế mà.” Thiệu Hoa Trì chạm khẽ vành tai lạnh lẽo của Phó Thần, ánh mắt lưu luyến dịu dàng không nỡ rời đi.
Nhưng chỉ sau khoảnh khắc đó, y lại quay về dáng vẻ lạnh lùng như Diêm La, “Chờ ta báo tin cho ngươi.
Tây Bắc rất loạn, ta sẽ phái người bảo vệ ngươi.
Không phải là giám sát, sau khi ngươi an toàn, họ sẽ tự động rút lui, cho nên ngươi đừng cắt đuôi họ, được không?”
Gió cuốn bay mái tóc.
Giọng Phó Thần hơi khàn đi, thoáng chút xúc động, “Ta có gì đáng để ngươi làm thế?”
“Ngươi không phải ta, làm sao biết đáng hay không?”
Tác giả có lời muốn nói : Nào nào nào, cập nhật dữ liệu chút nhé.
Khi Thất Sát tập hợp được ba chủ tinh tạo thành Sát Phá Lang thì có thể thay đổi cục diện thiên hạ, Đế vương tinh rụng.
Tử Vi mệnh bàn chuyển dời.
Tử Vi tinh — Thiệu Hoa Trì
Đế Vương tinh — Lý Biến Thiên
Chủ tinh:
Thất Sát tinh — Phó Thần [ thiên hạ chi sĩ ]
Phá Quân tinh — Từ Thanh [ tung hoành chi tướng ] chưa xuất hiện
Tham Lang tinh — Tiết Duệ [ giảo quyệt chi tài ]
Phụ tinh:
Toàn Cơ tinh — Lương Thành Văn [ hành y tế thế, chuyên y dược ]
Tố Nữ tinh — Mai Giác [ tuyệt thế Yêu Cơ, mệnh kiếp của đế vương ]
Thiên Tuyền tinh — Thanh Nhiễm [ chuyên quản lý hậu cần ]
Ngự Cơ tinh — Thiền Vu, Thiền Nhạc [Thiên Ngự, Thiên Cơ Song Tử tinh, chuyên cơ quan, kỳ môn độn giáp ]
Ngọc Hành tinh — Ô Nhân Đồ Nhã [ chuyên bói toán ]
Bắc Thần tinh — Thanh Tửu [ Cát Tường tinh, mang đến vận may ]
Lộc Tồn tinh — Thiệu Cẩn Đàm [ làm chủ tiền tài ] chưa thu phục.