Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 178
Một nhóm người đứng ngoài cánh cửa, Địa Thử mặt mày xám tro, Tiết Duệ phong trần mệt mỏi, cùng nhiều gương mặt mừng rỡ khác.
Không có gì đáng vui hơn tìm lại được chiến hữu tin cậy khi tưởng đã vô vọng.
Người dẫn đầu là người gõ cửa.
Dung mạo hắn bình thường, hai mắt vô thần, nhưng dù có mang mặt nạ hóa trang hay không thì vẫn là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng đó, cũng chính là lớp da mà Thiệu Hoa Trì đã tự tay dán lên.
Y bước về phía Phó Thần như một cơn gió, nhưng lại dừng trước mặt hắn vài bước chân.
Y vội vàng muốn ôm chặt hắn để khắc sâu và cốt tủy.
Ban nãy, y cho rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại được.
Thiệu Hoa Trì hé môi, vì quá nhiều lời muốn nói nên đều kẹt lại trong cổ họng, không thể thoát ra.
May là không quá muộn.
Nghe tiếng bước chân và hơi thở của họ cũng đoán được, họ đã kiệt sức rồi.
Chí ít cũng đã chống đỡ được đến lúc này.
Gương mặt Phó Thần thoáng chút cảm xúc nhẹ nhõm thở phào rất hiếm hoi.
Thấy Phó Thần biểu lộ cảm xúc chân thành như thế, Thiệu Hoa Trì không biết từ lúc nào đã nuốt những lời mình muốn nói về, chỉ âm thầm mỉm cười nhìn hắn, đáy lòng ấm áp vô cùng.
Nhờ Chu Nho báo tin, Phó Thần biết vẫn còn người sống.
Hắn lập tức tìm cách đưa họ ra, nếu còn chần chờ, họ sẽ chết đói chết khát trong ấy.
Dưới hang không có đồ ăn.
Tuy tìm thấy kho vũ khí nhưng không biết người đang ở đâu.
May mà Tiết Duệ dẫn Địa Thử đến kịp.
Sau khi lừa lính canh của Phi Khanh đi, bọn họ cùng nhau bàn bạc, tìm cách an toàn nhất là đào đường hầm bên trên hành lang.
Thanh Nhiễm vội chạy tới, lướt ngang qua Thiệu Hoa Trì, ôm chầm lấy eo Phó Thần, nức nở, “Công tử, ngài không sao là tốt rồi.”
Phó Thần cũng dễ mềm lòng hơn mọi khi.
Mấy ngày trước, hắn đứng ngoài mật thất, tuyệt vọng bao nhiêu thì giờ an tâm bấy nhiêu.
“Cô nương ngốc, sao lúc trước ta không biết là ngươi yếu ớt như vậy hả?” Phó Thần mỉm cười trêu chọc, xoa đầu Thanh Nhiễm rất cưng chiều.
Thực ra Thanh Nhiễm cũng chỉ là cô bé tầm hai mươi tuổi.
Bảo nàng lúc nào cũng phải sắt đá vô tình như một cỗ máy cũng quá khó.
Có lẽ nàng đã quen cung kính với Phó Thần nên nhiều khi cũng quên mất, thực ra hắn còn nhỏ tuổi hơn mình.
Không khí thay đổi nhanh chóng.
Những người bên trong và bên ngoài cánh cửa đều rất kích động, dù đều là những kẻ không biết nói lời dễ nghe, nhưng đều tụ tập lại đây.
Thanh Nhiễm chưa kịp nói gì đã bị túm áo xách lên, ném thẳng sang chỗ Tiết Duệ đang thờ ơ đứng nhìn.
Ánh mắt nam nhân kia lạnh lùng lườm y : Quản nữ nhân của ngươi cho đàng hoàng.
Tiết Duệ nằm không cũng trúng đạn, trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên y gặp lại Thanh Nhiễm sau cuộc cãi vã lần trước, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, đưa tay đỡ lấy nàng.
Vừa chạm đến, y lập tức mỉm cười với Thanh Nhiễm, nãy giờ nàng vẫn vờ như không nhìn về phía này.
Y nhẹ nhàng hỏi, “Còn sức không?”
Thanh Nhiễm gật đầu, ương ngạnh nói, “Ta đứng được.”
Lúc bị nhốt trong kho vũ khí, Thanh Nhiễm không dám tin thứ mình muốn thấy nhất lại là gương mặt gợi đòn của Tiết Duệ.
Đến lúc công tử thật sự đưa y đến.
nàng cố ý không nhìn, cố ý trốn tránh.
Hai người sát lại gần nhau.
Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ, “Bình tĩnh đi, ta không làm gì nàng đâu.”
Lúc nàng còn chưa biết phải làm sao để đẩy Tiết Duệ ra thì y đã buông nàng xuống trước, hành động vô cùng nho nhã, lễ độ.
Sau lần nàng từ chối lúc trước, y đã bỏ cuộc rồi sao?
Đúng vậy, người này là thuộc hạ mà công tử hài lòng nhất, từ là con của tể tướng cao cao tại thượng.
Dù thân phận bây giờ chẳng còn như xưa nhưng vẫn có tác phong thế gia bậc nhất, phong thần tuấn lãng ,ăn nói khôi hài, lại còn đại trí giả ngu.
Nữ nhi nào ở gần y mà không biết y tài giỏi.
Sau khi bị nàng cự tuyệt, hẳn là lòng tự trọng của y tổn thương sâu sắc, việc gì phải mặt dày bám lấy nàng như trước kia.
Có lẽ nàng đã tự nghĩ mình quá cao rồi.
Không phải nàng nên cảm thấy thoải mái sao? Sau này, nếu có phải hợp tác, Tiết Duệ sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt hừng hực lửa tình nữa.
Ánh mắt ấy khiến nàng phiền lắm, nhưng vì sao bây giờ lại cảm thấy trống trải vậy.
Ném nữ nhân kia sang một bên cho đỡ ngứa mắt, vẻ mặt lạnh lùng như gió đông của Thiệu Hoa Trì mới khá hơn một chút.
Lưng y thẳng tắp, vững trãi bước về phía Phó Thần, nhưng vừa đến gần hắn thì suy yếu vô lực, ngã nhào vào lòng đối phương, mệt mỏi nói, “Có thể dìu ta được không.
Ta không bước nổi nữa.”
Tuy Phó Thần là loại không nóng không lạnh, nhưng thật ra chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Nếu bắt được điểm yếu của hắn thì…..
Phó Thần đã dựa vào âm thanh để đoán ra người trước mặt là Ẩn vương.
Trong cảnh cạm bẫy trùng trùng như thế mà vẫn có từng này người sống sót vượt qua, công đầu trong đó chắc chắn phải kể đến Ẩn vương.
Lòng cảm kích vượt qua những hành vi phản cảm, xấu xa của y lúc trước.
Phó Thần là người ân oán rõ ràng, người này có ơn với hắn, hắn sẽ không đẩy ra mà giang tay đỡ lấy.
Phó Thần ôm y, một tay giữ lấy cánh tay quàng qua cổ mình, tay còn lại đỡ eo đối phương.
Thiệu Hoa Trì vừa định nhếch môi cười thì đột nhiên đâu đến hít sâu một hơi.
Vết thương rữa nát vừa bị chạm đến.
Để mọi người an tâm chờ cứu viện, Thiệu Hoa Trì cố tình che giấu chuyện mình bị thương, thậm chí việc quấn lại băng vải cũng không cho ai biết.
Vết thương càng lúc càng tệ.
Sau khi dùng hết thuốc, y chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Phó Thần cảm thấy bàn tay ướt mềm, ghé lại gần thì ngửi thấy mùi máu tanh và thịt thối.
Y bị thương, không nhẹ chút nào.
Ở đây không có thứ gì kháng khuẩn, cũng không có cách tiêu độc hiệu quả, dễ nhiễm trùng mà chết.
“Làm phiền ngươi….”Có lẽ sau khi nhìn thấy Phó Thần, tinh thần bình tĩnh lại, Thiệu Hoa Trì bắt đầu cảm thấy mơ màng, nửa thật nửa giả dựa vào hắn, gần như đặt hết trọng lượng cơ thể lên người đối phương.
Hơi thở y khẽ phả bên tai Phó Thần.
Y biết một bí mật, lỗ tai là nơi nhạy cảm nhất của hắn.
“Đi mau thôi.
Ta không muốn mất hình tượng trước mặt họ.”
Dây thần kinh chỗ đó khẽ giật, lan khắp toàn thân như bị một dòng điện chảy qua.
Phó Thần khẽ run lên một chút.
Môi đối phương gần quá, lỗ tai tự nhiên nóng rưc.
Bất cứ ai bị động vào chỗ này đều cảm thấy ngại ngùng, huống chi còn biết đối phương có ý đồ mờ ám với mình.
Tuy chỉ là phản ứng sinh lý thôi, nếu là nam nhân bình thường khác thì Phó Thần sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng đây là Ẩn vương, người đã vài lần để lại cho hắn ấn tượng kỳ dị đến khó quên.
Trong giây lát, hắn chót nghĩ hơi xa, không biết đối phương làm vậy là vô tình hay cố ý.
Nhưng Ẩn vương nói đúng, một người lãnh đạo như y sẽ không muốn thuộc hạ nhìn thấy mình bị thương, kiệt sức, ảnh hưởng tới sĩ khí toàn quân.
Sau khi tinh thần những người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết ở kho vũ khí ổn định hơn, Địa Thử ở bên trên thả thang dây xuống, để họ từ từ leo lên.
Có lẽ sau nhiều ngày cùng chung hoạn nạn, ai thấy người nào không cử động được hoặc có vết thương đau đớn, thì đều tự giác cõng lên, không phân chia phe phái.
Bởi thấy Phó Thần cũng đang dìu Ẩn vương nên bọn họ có giúp đỡ nhau cũng không thấy ngượng.
Sau khi mọi người đều thoát ra, Địa Thử hỏi Phó Thần định xử lý chỗ này ra sao.
“Lấy làm của riêng.” Sau khi đào được đường xuống, Tiết Duệ đã ước lượng và báo cáo cho Phó Thần số vũ khí được cất giấu ở đây.
Nhiều vũ khí như vậy, việc gì phải tiêu hủy.
Tất nhiên Phó Thần cũng không có ý định bán tống bán tháo như lũ trộm cướp tầm thường.
Địa Thử không hiểu lắm.
Tiết Duệ phiên dịch, “Ý công tử là, chuyển chúng tới chỗ khác.
Những thứ này giờ là của chúng ta.”
Mọi người chỉnh đốn tại chỗ, nhanh chóng băng bó lại vết thương.
Có người đã chuẩn bị cho họ cháo nóng nấu loãng để xoa dịu cơn đói khát.
Sau khi tất cả mọi người đều được cứu ra ngoài an toàn, Thiệu Hoa Trì nhắm mắt, dựa vào người Phó Thần.
Tùng Dịch định bước tới đỡ chủ tử.
Những thị vệ bên cạnh đều biết, chủ tử nhà họ có sở thích quái lạ, không muốn gần gũi người khác, động chạm lại càng cấm kỵ.
Phó Thần cũng định đưa người tới cho hắn đỡ.
Đúng lúc hai người chuẩn bị trao hàng, thì ánh mắt bỗng nhiên lại nhìn thoáng qua một chỗ.
Có bàn tay đang túm chặt góc áo Phó Thần.
Phó Thần ngạc nhiên, định cúi đầu xuống xem mình bị vướng vào cái gì.
Mặt hắn hơi nghiêng một chút, tóc cọ qua má, cảm thấy ngứa ngáy, lúc này mới nhận ra hai người gần như ghé sát vào nhau.
“Chuyện này…” Tùng Dịch xấu hổ cực kỳ.
Hắn ngẩng đầu, thấy đôi con ngươi không chuyển động của người trước mặt.
Thế mà vừa nãy, bọn họ nói gì hắn cũng nhìn sang được một cách chính xác, thầm nghĩ : Trời, hắn không thấy được thật.
Những hành động làm bộ nãy giờ khiến họ quên luôn nam nhân này thật ra bị mù.
Hắn giải thích, “Chủ tử đang nắm góc áo ngài….”
Phó Thần gật đầu, rút dao trên người, lần mò chỗ bị túm lại, thẳng tay chém rách đoạn áo mà Thiệu Hoa Trì đang giữ lấy.
Sạch sẽ, lưu loát, không nuối tiếc.
Thiệu Hoa Trì bị đưa cho Tùng Dịch.
Tùng Dịch khổ sở thở phào một hơi.
Họ khiến một người mù như Phó Thần phải trăm nghìn cay đắng cứu mình ra đã ngại lắm rồi, giờ còn bắt hắn phải chăm sóc chủ tử mình nữa thì….Úi da!
Eo hắn bị người nào đó cầm dao kề sát.
Làm sao giờ?
Hắn cúi đầu, trông thấy Thiệu Hoa Trì đã mở mắt từ lúc nào không hay, lạnh lùng nhìn mình.
Sau bỗng dưng hắn đọc được trong ánh mắt khinh thường của chủ tử dòng chứ: Ngươi là heo đấy à?
Ơ……Ơ……
Quả thật ban nãy, Thiệu Hoa Trì thả lỏng tinh thần, chìm vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng khi Phó Thần chuyển y cho người khác, y không thể không tỉnh.
Ánh mắt y nheo lại đầy nguy hiểm, nhìn Tùng Dịch, lại nhìn Phó Thần.
Hiểu chưa?
Tùng Dịch: Gì? Hiểu cái gì?
Thiệu Hoa Trì làm khẩu hình.
Suy cho cùng, Tùng Dịch cũng là thuộc hạ lâu năm của Thiệu Hoa Trì, mãi mới nắm được ý bền trên.
Nhưng mà chủ tử, nguyên tắc của ngài đâu?
Hắn nhũn chân, tí nữa thì không đỡ nổi Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì suýt bị thuộc hạ đánh rơi xuống đất, thầm mắng : Diễn cái gì mà lộ liễu vậy.
May mà Phó Thần không nhìn thấy.
Tùng Dịch vội nói với Phó Thần, “Chẳng là….Công tử, ta cũng bị thương rồi.
Ngài có thể đỡ chủ tử giúp ta được không?
Hắn vô thức dùng luôn cách xưng hô của thuộc hạ Phó Thần.
Phó Thần còn chưa kịp lên tiếng, một đám thân vệ khác đã vây lấy, nhao nhao tranh nhau dìu Thiệu Hoa Trì, còn tranh thủ lườm Tùng Dịch một cái : Đúng là đồ vô tích sự.
Tùng Dịch bị người ta khinh bỉ, khóc không ra nước mắt.
Cái lũ đồng đội heo, chẳng hiểu ý nhau gì cả..