Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 17
Muốn nói hoàng đế coi trọng cái gì nhất, “ăn” chắc chắn đứng hàng đầu.
Không cần biết những người trong Thiện Thực phòng đã được tuyển chọn kỹ lưỡng như thế nào, hoàng đế vẫn không thể an tâm, vì thế nên mới có chức “thị thiện” này.
Chức vị này có đôi khi còn được gọi là thưởng thiện hay thường thiện.
Thiện Thực phòng cũng được chia ra làm nội ngự và ngoại ngự, là nơi phục vụ chuyên cho hoàng đế và nơi chuyên thiết đãi các buổi lễ lớn.
Ngoài ra, còn có nơi phục vụ riêng cho cung thái hậu gọi là thọ thiện phòng.
Trường Ninh cung của hoàng hậu có nội thiện phòng riêng, còn lại là các tiểu trù phòng, chức năng cụ thể cũng không đồng nhất.
Trước Trường Ninh Cung, Lý Tường Anh đưa Phó Thần đến trước mặt tổng quản Lưu Túng, sau đó lại dặn dò đôi điều với các tiểu thái giám mấy câu đại khái như không được châu đầu ghé tai, không được nhìn thẳng long nhan thánh thượng, không được tư tiện lên tiếng….
Trừ Phó Thần là người mới đảm nhận chức thị thiện, những thái giám khác vẫn là ai làm chuyên môn người đó, vô cùng nghiêm khắc.
Từ rửa rau đến nấu nướng rồi trình bày món ăn, sắp xếp bàn ghế đều có thái giám cố định.
Chế độ trong cung được phân công chi tiết.
Nếu hôm nay Phó Thần làm tốt, chẳng những tiền thưởng gấp bội mà còn có thể cho nghỉ nửa ngày.
Chế độ nghiêm khắc cũng có chỗ hay, tỷ như bọn họ đi một đường từ Thiện Thực Phòng đến Trường Ninh cung đều không ai lên tiếng, người nào người nấy ngay ngắn trật tự, không phát ra âm thanh nào.
Càng đến gần trung tâm hoàng triều, không khí nghiêm trang túc mục càng khiến người ta nghiệm nghị khởi kính, đây chính là sức ảnh hưởng to lớn của hoàng quyền.
Lưu Túng cùng một nhóm thái giám cung nữ đứng bên ngoài hậu viện.
Phó Thần còn chưa bước vào đã nghe mùi phật hương nhàn nhàn phiêu phiêu.
Nghe nói hoàng hậu có tâm Bồ Tát, thường xuyên lễ Phật, là chủ nhân nhân từ bậc nhất ở hậu cung.
Qua một hồi, giọng nói êm tai của hoàng hậu nương nương vang lên trong điện: “Truyền vào đi.”
Một nhóm thái giám bước vào, trong tay là những hộp sơn son chứa đầy sơn hào hải vị.
Những người cung nhân bưng thức ăn này cũng phải trải qua huấn luyện, dù mang vật nặng đến mấy vẫn có thể bưng chắc chắn bằng một tay, tay còn lại vén khăn phủ,còn phải chú trọng trình tự mang đồ ăn để đảm bảo độ nóng và hương vị, ước chừng trăm bước.
Đây chính là bữa yến tiệc thông thường nhất trong cung vào năm Kiền Bình.
Phó Thần tính qua, mỗi bữa cũng có giá lên tới 150 lượng, nhiều gia đình thu nhập cả năm còn chẳng đến một lượng, đủ biết xa xỉ mức nào.
Những bát đĩa trên bàn đều được chế tác từ vàng, ngoài ra còn dùng ngà voi, gốm sứ, bạc trắng…Hoàng đế các triều đại đều muốn dùng hoàng kim để thể phô trương quý khí, mà Tấn Thành đế đối với quý khí càng thêm cố chấp, cho nên tùy ý đổi dụng cụ sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Trăm món bày ra, trên mặt bàn là ánh vàng rực rỡ vô cùng mãn nhãn.
Những cung nhân tiến vào cùng Phó Thần có bốn vị thái giám, hai vị cung nữ, hai người hầu hạ, hai người chia thức ăn và hai người trợ thủ.
Âm thanh trò chuyện của đế hậu đứt quãng truyền ra từ nội thất.
“Thần thiếp cũng thấy đứa nhỏ này đáng thương, đương nhiên muốn chiếu cố nó nhiều một chút…”
“Hoa Trì giờ si ngốc, chỉ có giao cho nàng trẫm mới yên tâm.”
“Hoàng thượng nói gì vậy, đây là điều thiếp nên làm.”
……
“Người thật sự muốn đưa thất hoàng tử đi làm con tin sao?”
“Nhưng giờ nó mắc bệnh, phải là thế nào…”
……
“Tuyển tú…Hoàng thượng có vừa ý…”
“Việc ở hậu cung giao cho nàng…”
……
Phần sau của cuộc đối thoại Phó Thần nghe không rõ lắm, nhưng từ vài chữ vụn vặt này, xem chừng hoàng đế đối với hoàng hậu vẫn tương đối hài lòng.
Còn con tin, Thiệu Hoa Trì sắp bị đưa đi?”
Tựa hồ mọi chuyện đã rõ ràng, vì sao hoàng đế vốn không quan tâm đến Thiệu Hoa Trì nay lại bỗng nhiên muốn gặp thất hoàng tử, vì sao hoàng hậu đưa Thiệu Hoa Trì đi thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra gặp hoàng đế.
Nhưng đưa một hoàng tử si ngốc đi làm con tin, quốc gia nào sẽ thu nhận một lễ vật không thành tâm như vậy?
Cho đến khi Lưu Túng nói một câu “Thiện tề”, đế hậu cùng nắm tay bước ra, theo sau họ là người mà Phó Thần không hề xa lạ, thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì được một thái giám dìu, im lặng đi theo.
So với một canh giờ trước đã khác một trời một vực, tóc được chải chuốt thỏa đáng, mặt đeo mặt nạ bạc tinh xảo, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt như châu như ngọc kia, cả người như được chế tác đến hoàn mỹ.
Ánh mắt y vô thần đảo qua, thấy Phó Thần đứng một bên cúi đầu đợi lệnh thì lóe lên vui sướng, giống như trẻ con nhìn thấy cha mẹ thân thương của mình.
Nhưng y rất nhanh lại kiềm chế, giống như nhớ đến lời Phó Thần dặn, ở ngoài không được để người khác biết họ quen nhau.
Thiệu Hoa Trì định bước đến, nhưng lại do dự nửa ngày, bọ dạng mờ mịt.
Phó Thần cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên, tiếp tục nghiêm mặt đứng đó.
“Thị thiện.” Lưu Túng hô một tiếng.
Phó Thần tiến lên một bước, đứng ở bên cạnh bàn ăn.
Lưu Túng sai hai vị tiểu thái giám mỗi thứ đồ ăn lấy một ít bỏ vào bát rồi đưa cho Phó Thần.
Vì không thể trì hoãn đế hậu dùng bữa, Phó Thần tất nhiên phải nhanh nhanh chóng chóng ăn xong mấy thứ đồ ăn này, không cần biết hương vị ra sao, nóng hay không nóng đều phải bỏ vào miệng.
Đây là cung điện của hoàng hậu, nếu xảy ra chuyện gì, nàng không thể trốn khỏi trách nhiệm, cho nên hoàng hậu tuyệt đối sẽ không dùng nội thiện phòng của Trường Ninh cung.
Đồ ăn của hoàng đế, nàng phải dụng tâm cẩn thận hơn bất cứ ai.
Thị thiện tuy nói là công việc ẩn chứa nguy hiểm nhưng phần lớn thời điểm đều rất an toàn, nếu không hoàng đế còn dám ăn gì.
Nhưng Phó Thần đề phòng vẫn chắc ăn, khi nhận lấy bát, hắn không dấu vết thả từ ống tay áo ra một chiếc khuyên tai vào đồ ăn.
Thứ này do Mai cô cô đưa cho, là đồ làm từ bạc nguyên chất, hàm lượng bạc cực cao.
Hắn nhớ trong lịch sử đã có khoảng hai mươi vị đế vương chết do ngộ độc thực phẩm.
Trong Tư Trì Thông Giám có viết Hán Tuệ đế ăn bị trúng độc.
Thị thiện, ở góc độ nào đó, là công việc có thể cam đoan đế vị an toàn.
Ầm !
Bát vàng rơi xuống đất, đồ ăn văng khắp nơi.
Không biết từ lúc nào, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên chạy đến cạnh hắn, khoa chân múa tay, một cái vung tay đã đánh cái bát văng ra, giống như phát điên.
Toàn bộ cung điện đều hỗn loạn, ngay cả đám thái giám vốn ngay ngắn nghiêm chỉnh cũng nhịp độ bất ổn.
Người giỏi xử lý tình huống ngoài dự kiến như Lưu Túng mà cũng không khống chế kịp.
Nhóm thái giám một bên ngăn cản Thiệu Hoa Trì phát bệnh điên, một bên đối mặt với lửa giận của hoàng đế.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Phó Thần nhìn lướt qua gương mặt kinh hoảng của hoàng hậu, lập tức quỳ xuống cùng các thái giám khác.
Mắt hắn lại quét qua chén thức ăn, thấy chiếc khuyên tai đen xì bị rớt ra.
Đa số chất độc ở thời cổ đại đều chứa một thành phần mà thời hiện đại gọi là lưu huỳnh, lưu huỳnh tác động lên bạc, sau khi sinh ra một loạt phản ứng hóa học, sẽ khiến cho mặt ngoài bạc hóa thành màu đen.
Lưu huỳnh bản thân không độc, nhưng lại biểu thị rằng đồ ăn …!có độc.
Đây là suy đoán tệ nhất của Phó Thần, cũng là trường hợp tệ nhất.
Người hiện đại phần lớn đều biết, chất bài tiết của con người chứa lưu huỳnh, trong mồ hôi cũng có thành phần này, cho nên trang sức bạc đeo lâu trên người biến đen là do bị tác động bởi lưu huỳnh trong mồ hôi.
Có nhiều đồ ăn như trứng gà, kiwi, rau hẹ và nhiều loại thực vật khác cũng chứa lưu huỳnh, dễ dàng khiến đồ ăn biến đen, nhưng đương nhiên lưu huỳnh tồn tại dưới dạng tự nhiên đều vô hại với cơ thể.
Chỉ đơn giản do bạc bị hóa đen mà kết luận thức ăn có độc là hết sức võ đoán, đây chỉ là suy luận của Phó Thần.
Hắn nhìn kỹ bát thức ăn, thấy trong đó có trứng gà, nhưng độc hay không cũng không dám chắc.
Việc cấp bách lúc này là hắn phải lấy lại chiếc khuyên tai, còn giải thích với hoàng đế ra sao, hắn chưa nghĩ tới.
Tấn Thành đế không phải loại hoàng đế khoan dung nhân từ gì.
Có thể trong cơn giân dữ, giết sai không bằng bỏ sót, có thể toàn bộ hạ nhân liên quan đều bị chém đều.
Hoàng cung không thiếu nhất là người, mất vài mạng cũng không ngại.
Bên trên kia, Thiệu Hoa Trì gây ra trò hề bị đã bị giữ lại.
“Đưa thất hoàng tử xuống cho ta, không có lệnh của ta không được ra khỏi Trọng Hoa Cung !”
Nghe tiếng quát giận dữ kia, Phó Thần vội vàng nhìn qua, bỗng thấy trong mắt hoàng đế lóe qua chút bi thương nho nhỏ.
Đang một đứa con khỏe mạnh như thế bỗng phát điên, sao lại không khó chịu.
Có lẽ hoàng đế cũng không hoàn toàn vô tình vô nghĩa, chẳng qua tình cảm quá ít mà kẻ chia cắt lại nhiều.
Nếu người khác phá hỏng yến tiệc chắt chắn sẽ bị phạt, nhưng thất hoàng tử chỉ bị cấm túc mà thôi.
Chuyện của Lệ phi vẫn âm thầm điều tra.
Hoàng đế chỉ tin bảy phần, còn ba phần kia vẫn cảm thấy sự việc này thật kỳ quái.
Cho nên trừng phạt Lệ phi và thất hoàng tử cũng không quá nặng.
Cũng vì những hoài nghi này, hắn mới nghe lời đề nghị, giao Thiệu Hoa Trì cho hoàng hậu trông coi.
Không cần biến trăm năm sau ngôi vị thuộc về ai, một hoàng tử dưới danh nghĩa được hoàng hậu nuôi dưỡng, lại là kẻ ngốc, không lọt vào kiêng kị, cũng xem như giữ cho Thiệu Hoa Trì một mạng.
Có lẽ Tấn Thành đế không phải hoàng đế tốt, cũng không phải phụ thân tốt, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, đối với con đẻ của mình vẫn có chút quan tâm.
Một đám người kéo Thiệu Hoa Trì, mắt y từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Phó Thần quỳ trên mặt đất như muốn nói điều gì.
Dần dần ánh mắt càng ảm đạm, Phó Thần cũng không liếc lại y, mãi cho đến khi bóng dáng Thiệu Hoa Trì khuất dạng.
“Hả? Cái gì đây?” Phó Thần đang chậm rãi di chuyển, lại không ngời một bàn tay khác nhanh hơn, đã nhặt chiếc khuyên tai đổi màu kia lên.
Chình là Lưu Túng, vị tổng quản thái giám này không đánh giá trên vẻ bề ngoài, làm người tương đối cương trực công chính, cũng bởi thế nên không được như những vị tổng quản khéo léo khác, giờ vẫn phải làm việc ở phủ nội vụ.
Nếu người trực hôm nay là An Trung Hải, nhiều khả năng lão sẽ lấy cớ bỏ đi đồ ăn hiện tại, chuẩn bị đồ mới, ngầm tra xong kết quả mới báo lại cho hoàng đế, như vậy đế vương cũng không giận chó đánh mèo ngay tại đây.
Trong cung không phải cứ trả giá thật nhiều là sẽ được ưng mắt, làm người thế nào mới quan trọng.
Nhìn thấy động tác của Lưu Túng, ánh mắt Phó Thần cứng đờ, lập tức dừng động tác, lại cúi đầu nhu thuận quỳ trên mặt đất.
Hoàng đế vốn đang trấn an hoàng hậu, thấy Lưu Túng nhặt chiếc khuyên tai hoa đen, bỗng đứng bật dậy.
“Làm sao vậy?” Âm thanh hoàng đế tràn đầy khí phách, khiến cho những người quỳ trên mặt đất cũng thấy chấn động trên đỉnh đầu.
Cặp mắt khiến người ta sợ hãi kia đảo qua hoàng hậu, thái giám tổng quản, lại nhìn đám cung nữ thái giám quỳ la liệt dưới sàn.
“Thức ăn có độc sao?”
Mặt hoàng hậu trắng bệch, vội quỳ xuống, lã chã chực khóc: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết, cầu hoàng thượng tra rõ chân tướng để trả lại sự trong sạch cho thần thiếp.”
Tấn Thành đế dừng mắt trên người hoàng hậu một lúc lâu mới miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không biết là tin hay không tin : “Trẫm sao có thể trách nàng, đây là đồ ăn do Thiện Thực phòng chuẩn bị, không liên quan đến nàng, mau đứng lên đi.
Đám cẩu nô tài này, hôm nay đề có tiếp xúc qua đồ ăn, đưa toàn bộ đi thẩm vấn.
Tra cho ra ai chủ mưu, dám động tay vào ngự thiện của trẫm.”
Hôm nay dám động ngự thiện, có phải ngày mai là ám sát?
Hoàng đế là kẻ sợ chết hơn bất cứ ai, bởi vì đã bò đến đỉnh cao quyền lực nên càng quý trọng.
Phó Thần mắt nhìn Lưu Túng dập đầu như giã tỏi, không biết nên khen lão trung thành hành bực lão lắm chuyện.
Mấy thị vệ bước lên chuẩn bị lôi người xuống.
Phó Thần trán đổ mồ hôi, có khi chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới là khủng khiếp.
Mà đối với việc tra khảo trong cung, có biết bao nhiêu biện pháp để khiến người ta sống không bằng chết.
Hắn cúi đầu phủ phục xuống mặt đất, âm thanh vững vàng: “Hoàng thượng bớt giận, ngự thiện không có độc !” Không cần biết có độc hay không, lúc này tuyệt đối không thể nhận.
Hoàng đế còn trong cơn thịnh nộ, nhìn tên thái giám chưa hỏi đã nói, trong cung đây là tội đại bất kính.
Chủ tử không hỏi, hạ nhân không có quyền lên tiếng chen vào, trừ khi gặp được chủ tử ôn hòa thì cũng không phải chuyện lớn, nhưng đây lại chính là hoàng đế.
Hoàng đế đang định giơ chân, bỗng nhận ra người nói chuyện có chút quen mắt, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ : “Ngẩng đầu lên.”
Phó Thần ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt non nớt, là một thiếu niên tuổi còn nhỏ.
Khuôn mặt kia vì thường xuyên hòa thuận nên không có góc cạnh.
Có thể nói hoàn cảnh ảnh hưởng đến diên mạo cùng khí chất, tuổi còn nhỏ, ngũ quan chưa lộ rõ nhưng chắc chắn nhìn rất thuận mắt, khiến người sinh hảo cảm.
Lần đầu gặp chỉ có thể nói là có chút ấn tượng, lần thứ hai hầu hạ thoải mái, mà lại vừa gặp vào buổi trưa.
Phó Thần đã xoát độ quen thuộc hai lần trước mặt đế vương cũng có chút tác dụng, ít ra cũng không bị hoàng đế đạp cho một cước dưới cơn thịnh nộ.
Hoàng đế thời trẻ cũng từng mang binh chinh chiến, là một kỵ xạ thủ xuất sắc, tuy lúc tuổi già có chút sa sút nhưng công lưc vẫn còn.
Phó Thần nếu dính một cước, không chừng có thể thương tật suốt đời.
“Ngươi là tên tiểu thái giám kia, trẫm vẫn còn nhớ.
Ngươi có gì muốn nói, trẫm chỉ cho ngươi một cơ hội.”.