Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 166
Hắn thay quần áo, ngồi lên xe lăn, sai người bước vào thay toàn bộ đồ đạc mới.
Lính hầu không chớp mắt lấy một cái.
Dù cả căn lều nhìn như vừa bị một trận bão càn quét, bọn họ vẫn điềm tĩnh như thường, nhanh tay dọn dẹp và bổ sung đồ dùng mới, toàn bộ quá trình đều im lặng không nói tiếng nào.
Chỉ vậy thôi cũng đủ biết Lý hoàng dạy bảo hạ nhân rất cao tay.
Sau khi quân trướng tươm tất như cũ, hắn mới sai người mờ Du Kỳ Chính và các phụ tá vào.
Hôm qua mua to gió lớn, thân cây cổ thụ bên ngoài bị sét bổ làm hai nửa, bọn họ ở cách doanh trướng khá xa nên không biết Lý Biến Thiên xảy ra chuyện gì.
Mà một số ít người biết tình hình không ổn cũng sẽ nói năng thận trọng, giả câm giả điếc, tuyệt đối không tỏ ra ta đây thông minh.
Các thân tín quan sát sắc mặt Lý Biến Thiên, nhẹ nhõm thở phào.
Lý hoàng ngồi vững trên xe lăn, trừ làn da hơi tái nhợt thì ánh mắt vẫn sâu hút, sắc bén như trước, không thể nhìn ra cảm xúc.
Hắn đều đều cất giọng trầm thấp, bố trí vài việc.
Dáng vẻ tao nhã, ung dung khiến người ta không dám ngỗ ngịch nửa lời.
Hắn nói xong, Du Kỳ Chính mới lên tiếng báo cáo, “Tộc Ô Ưởng có thể đã liên minh với Vĩnh Cương, chuẩn bị kế hoạch đột kích.”
“Không thể ngờ, một cái gân gà* như Vĩnh Cương mà cũng dám xâm chiếm Đại Kích ta!” Một tướng lãnh nổi giận.
*Gân gà: ý nói có cũng được, không có cũng được, nhưng bỏ thì tiếc.
Kiểu như gặm chân gà, gân chẳng ngon chẳng bổ gì, nhưng không nhai thì phí ^^.
“Lũ man di ti tiện!” Những người khác cũng phụ họa theo.
Không ít người buông lời rủa xả.
Vĩnh Cương chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng địa hình đồi núi, dễ thủ khó công.
Hơn nữa, binh lực phía nam Kích quốc mấy năm nay đều tập trung vào chiến sự với Ấm Đột quốc, không có dư sức lực đối phó với mấy tiểu quốc này.
Ký Biến Thiên nhịp nhàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, hơi khéo mắt, chẳng rõ có đang nghe hay không.
Vĩnh Cương dễ thủ khó công, ba mặt giáp núi.
Tân thái tử là Sĩ Cao Sầm, một trong những hoàng tử mà năm xưa, hắn sai A Kỳ Lâm bắt giam.
A Kỳ Lâm tuy là một nữ nhân ngu xuẩn nhưng cũng biết đề phòng hắn, không cho hắn biết nơi giam giữ.
Dù sao tạm thời hắn cũng chưa cần dùng đến đám người này.
Để thủ tín, A Kỳ Lâm cũng không làm gì bọn họ.
Nhưng sau này, tộc Ô Ưởng thất thủ, A Kỳ Lâm chết, Thánh Tử bỗng nhiên xuất thế ngang trời, tộc Ô Ưởng nổi loạn, hơn mười hoàng tử bị giam đều mất tích.
Không lâu sau, trừ hai người mất tích thì Lý Cẩm Trình cùng các hoàng tử khác đều an toàn về tới quốc gia của mình.
Sĩ Cao Sầm cũng là một trong số đó.
Việc hắn liên minh với tộc Ô Ưởng để đột kích lần này, có lẽ không phải kế hoạch do bọn họ bày ra.
Không phải Lý Biến Thiên xem thường người khác.
Nếu năm đó, bọn họ có khả năng đối đầu với Kích quốc thì đã chẳng cần đợi đến bây giờ.
Nếu không có Thất Sát đứng sau lưng thì chúng cùng lắm chỉ là lũ năm bè bảy mảng.
Trong khi các tướng lĩnh tranh cãi kịch liệt, Lý Biến Thiên chợt nhếch khóe môi, nói một câu chẳng ai nghe hiểu, “Thất Sát….Được lắm.”
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, biết thân biết phận mà im lặng.
Dù không hiểu Lý Biến Thiên đang nói gì, nhưng họ cũng biết hắn không hề có ý khen ngợi kẻ vừa được đánh giá ở trên.
Thất Sát là tên người à?
Chỉ vài thân tín biết được đó là người đứng đầu Sát Phá Lang, cũng là nhân vật mấu chốt để thay đổi vận mệnh đế vương.
Những chuyện sau này khiến cho đám thân tín đều sửng sốt.
Người người trong Kích quốc đều biết, Lý hoàng là một nhà chính trị, nhà quân sự, nhà thư pháp lỗi lạc.
Một nhân vật như vậy sẽ chẳng đời nào tin những câu chuyện huyền bí về số mệnh mà Phi Khanh thường nói, vậy mà hắn lại bắt đầu truy tìm Thất Sát.
Dù có phải là Thất Sát hay không, nhưng chắc chắn có một kẻ đang làm đảo lộn đại cục.
Chỉ cần Lý Biến Thiên thật sự nghiêm túc thì dù manh mối chẳng có bao nhiêu, cũng có thể phát hiện ra điểm đáng ngờ ở những chi tiết người khác không để ý.
Nếu thuộc hạ của hắn không làm được việc, vậy thì đích thân hắn phải ra tay.
Lần đầu tiên xác định được sự tồn tại của Thất Sát chính là lần ám sát thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì.
Sĩ tử của bọn đã tự bạo để vẩy máu đầu tâm chưa mùi hương thu hút tê tước lên người Thất Sát, nhờ đó mà bị Phi Khanh chú ý, phái Thẩm Kiêu và Tưởng Thần tìm giết hắn.
Có thể khẳng định hai điều.
Thứ nhất, Thất Sát có liên quan đến Thiệu Hoa Trì.
Nhiều khả năng hắn là một trong những thái giám hộ vệ cầm tinh mười hai con giáp.
Thứ hai, khi ấy thân phận của Thất Sát không cao, có lẽ là một mưu sĩ, hộ vệ, thái giám, cung nữ nhưng nhất định không có địa vị cao.
Kẻ có địa vị cao sẽ không ở cạnh một thất hoàng hoàn toàn không thế lực.
Vậy thì chỉ cần điều tra mọi nhân vật liên quan đến thất hoàng tử vào thời điểm đó là được.
Những người làm công tác tình báo đều biết, muốn điều tra một kẻ có danh phận tầm thường rất khó khăn.
Hầu hết hồ sơ ghi lại ở các địa phương đều chỉ miêu tả sơ lược như vóc dáng, tuổi tác, về khuôn mặt cũng chỉ có vài từ không thể hình dung được.
Phó Thần từng xem hồ sơ của Ngạc Hồng Phong, cảm thấy dở khóc dở cười, thế này thì ai cũng giả mạo được.
Muốn điều tra từng người theo hầu các hoàng tử là nhiệm vụ bất khả thi.
Việc đã trôi qua năm năm,Thiệu Hoa Trì lại thường thay hạ nhân Thất Sát đã im hơi lặng tiếng một thời gian dài thì nhiều khả năng là một người có thân phận thấp.
Cho nên Lý Biến Thiên bỏ qua cách này, mà trực tiếp chuyển sang tra xét quốc yến.
Chỉ cần tra danh sách những người từng tham dự buổi yến tiệc, cùng những hạ nhân biểu lộ tài năng xuất sắc nhất bên cạnh thất hoàng tử vào thời điểm đó thì dễ dàng hơn.
Quốc yến là sự kiện lớn, danh sách do phủ nội vụ đặt ra, có lập hồ sơ đầy đủ, cho nên chỉ cần tìm hồ sơ này là được.
Hoàng cung Tấn quốc có hơn ba ngàn thái giám cung nữ, nhưng chỉ gần một ngàn được phép tham gia quốc yến.
“Mở rộng phạm vi, tất cả những ai có liên quan đều phải tìm hiểu.” Lý Biến Thiên suy nghĩ rằng khi ấy, chưa chắc Thất Sát đã ở cạnh thất hoàng tử.
Hắn có thể nghe lời thất hoàng tử nhưng trên danh nghĩa có thể không nằm trong cung của y.
Sau vài lần âm thầm đối đầu với Thất Sát, hắn đã biết kẻ nào càng đáng chú ý thì càng không có khả năng là Thất Sát, bởi đối phương giỏi nhất là che giấu.
Nếu nói đến liên quan thì liên quan nhiều lắm, nào là người lo củi lửa bếp núc, nào là người bất ngờ phải đến báo tin, nào là thái y trực, nào là binh lính canh gác….Nếu kết hợp mọi điều kiện thì số người thỏa mãn tất cả có hai trăm tám mươi người.
Lý Biến Thiên nhận lấy danh sách các phụ tá đưa cho, lướt qua một lượt.
Sau khi rà soát nhiều cái tên, hắn để mắt tới một người tên Phó Thần, khi đó là thái giám tứ phẩm.
“Thu thập thông tin chi tiết về những người này, phân làm ba loại.
Đáng nghi nhất, đáng nghi và không đáng nghi nhất.” Gọi là thu thập thông tin chi tiết thì không phải là hồ sơ giản lược nữa, mà phải rõ ràng mà có chọn lọc để phục vụ đúng mục đích cho bề trên.
Năm năm trước, những mật thám được bọn họ cài vào hoàng cung Tấn quốc gần như đã bị Tấn Thành đế nhổ sạch rẽ toàn bộ, phải thật cẩn thận mới có thể lẻn vào phủ nội vụ, lấy đi danh sách này.
Có thể nói lực lượng của họ ở Tấn quốc đã bị đánh tan đàn xẻ nghé, chỉ còn cầm cự được chút ít.
Sau khi phân chia, thuộc loại khả nghi nhất là những kẻ lên chức nhanh nhất hoặc có mối liên hệ với nhiều nhân vật quan trọng trong cung.
Loại người này thường là tình báo.
Những kẻ được phân vào loại khả nghi là người có tốc độ phát triển bình thường, không đáng chú ý nhưng cũng không khiến người ta lãng quên.
Còn loại không đáng nghi nhất là người đã chết hoặc bị biếm vào lãnh cung.
Trên báo cáo còn viết khái quát cuộc đời, sự nghiệp thăng tiến sau mỗi cái tên.
Lý Biến Thiên chỉ nhìn một lần là nhớ, hai trăm tám mươi cái tên kia đã ngấm vào trong đầu.
Hắn đọc tất cả, ngay cả những người không đáng nghi nhất cũng đọc.
Một khi đã liên quan đến công việc thì hắn sẽ làm thật tỉ mỉ, không sót một chi tiết nào.
……
Lý Tường Anh : Thái giám tam phẩm, vì liên quan đến chuyện của Kỳ quý tần và nhị hoàng tử, đáng lẽ phải bị chém đầu nhưng sau đó bị người của thất hoàng tử âm thầm cướp đi.
Phó Thần: Thái giám thăng chức nhanh nhất kể từ khi Tấn quốc hai triều, trước kia từng hầu hạ Đức phi, thất hoàng tử, lúc nào cũng là người thân tín, cũng là người chuyên cạo râu cho Tấn hoàng.
Trong một lần hầu hạ thái hậu, hắn cứu được một thùng nha phiến cuối cùng trong đám lửa.
Hắn được tổng quản phủ nội vụ coi trọng, có ý định chọn làm người kế nhiệm.
Trong một tháp tùng thất hoàng tử ra khỏi cung thì bất ngờ mất tích, theo điều tra là đã tử vong.
Có lẽ người điều tra cũng rất kinh ngạc với tiểu thái giám này, tuổi còn nhỏ mà hầu hạ chu toàn nhiều vị chủ nhân, cho nên lời lẽ viết về hắn cũng có chút thiên vị.
Lý Biến Thiên hơi cau mày, đọc lại ba phần danh sách.
Hắn đã mất đi mạng lưới trong hoàng cung Tấn quốc, mà giờ lại phải nhanh chóng tiêu diệt Thất Sát, chỉ cần sai một li là đi một dặm.
Lý Biến Thiên chọn ra hơn mười cái tên, “Các ngươi ra roi thúc ngựa đến Tấn quốc.
Ta muốn lấy được tranh vẽ cùng tin tức cụ thể hơn về những người này trong thời gian ngắn nhất.”
Trong những cái tên đó còn có người đã chết.
Đám thân tín hoang mang nhìn nhau.
Chết rồi thì đã sao, miễn là Lý hoàng không tin thì cũng phải tra cho ra.
“Ngài có thế lực tại Tây Bắc sai?” Một thân tín hỏi.
“Chỉ cần nhị hoàng tử chiếm được ngôi hoàng đế thì chỉ một Tây Bắc cỏn con đâu khó gì.”
Tây Bắc đương nhiên chỉ làm một nơi hỗn tạp ở biên cương, nhưng do Thất Sát ra tay quấy phá nên những mắt xích trong mạng lưới của hắn bị đứt đoạn, dù là khống chế tình hình Tây Bắc hay truyền tin đều gặp khó khăn hơn trước nghìn lần.
Thất Sát dùng cách mổ gà lấy trứng, ép hắn phải từ bỏ món lợi ở Tây Bắc, chuyển trọng tâm sang kinh thành.
Không thể phủ nhận, hắn đã bị tổn hại khá nặng vì một chiêu này.
Nhưng chỉ cần Thất Sát có động tĩnh gì, người của hắn còn ở Tây Bắc nhất định sẽ nhận ra và phản kích ngay.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, ngón tay thon dài, mạnh mẽ lại lướt trên danh sách những kẻ không đáng nghi một lượt.
“Thêm hai cái tên này, đặc biệt chú ý đến Lý Tường Anh và Phó Thần.
Nếu không kịp vẽ tranh mang về thì chỉ cần thấy người trên tranh, lập tức giết không tha.”
Giết không tha, để lâu rách việc.
Nếu đổi lại, Thất Sát vào vị trí của hắn thì cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Sau khi giải huyệt cho Phó Thần, Thiệu Hoa Trì triển khai thân pháp, sắp đuổi kịp kẻ bắt Diệp Huệ Ly.
Hai người một trước một sau, khoảng cách bị kéo gần.
Mấy năm nay, trừ những lúc trên chiến trường, Thiệu Hoa Trì gần như dành toàn bộ thời gian để rèn luyện võ nghệ, khiến bản thân bận rộn, mệt mỏi đến mức không có thời gian nhung nhớ, vùi lấp thứ tình cảm không nên có với người kia, cũng không cho hắn cơ hội khinh thường mình.
Kẻ bị truy đuổi thấy thân thủ Thiệu Hoa Trì phi phàm như thế cũng kinh hãi vô cùng, sắp khôi đối phó được với những đợt tấn công sắc bén của y nữa rồi.
Gã khó khăn lắm mới tránh được mấy chiêu, chỉ cần phản ứng chậm một chút là mất mạng.
Cứ tiếp tục như vậy thì vài bước nữa sẽ bị tóm thôi.
Gã ném nữ nhân trong tay về phía Thiệu Hoa Trì rồi tăng tốc bỏ chạy.
Thiệu Hoa Trì đỡ Diệp Huệ Ly, bước chân chậm lại.
Kẻ kia đã biến mất không tăm tích.
Y hừ lạnh một tiếng, quay về đường cũ.
Miễn là người còn sống ở Tây Bắc thì không một ai thoát được khỏi tay Ẩn vương.
Thiệu Hoa Trì biết, y chỉ cần bỏ thêm chút thời gian là đuổi kịp kẻ đó thôi, nhưng nghĩ đến Phó Thần vẫn còn đang ở đằng kia, xa cách nhau năm năm rồi, y không muốn rời khỏi hắn nửa bước.
Thiệu Hoa Trì choáng váng suýt ngất.
Vết thương sau lưng quá nặng, chưa kịp băng bó.
Thể lực y hạ xuống nhanh chóng, bước chân cũng có chút xiêu vẹo.
Xung quang nồng nặc mùi máu tươi trộn lẫn với mùi lưu huỳnh sau vụ nổ.
Khói bụi còn lượn lờ trên không, mặt đất văng vãi đầy tay chân đứt lìa.
Trong những cái hố sâu là người chết không nguyên vẹn hoặc bị thương nghiêm trọng, máu gần như nhuộm đỏ đất.
Thiệu Hoa Trì nhìn mấy vị quản sự, trái tim bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Y thở dồn dập, đầu óc trống rỗng.
Chỗ Phó Thần nằm ban nãy đã trống không, trên mặt đất còn vương vài giọt máu.
Y gần như nghe tiếng máu ồ ồ chảy dồn, khiến mọi kinh mạch dưới da phập phồng liên tục.
Các quản sự bị thương ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân không nói không rằng, tựa như đang kiềm chế điều gì, trông khá dữ tợn.
Trên gương mặt rất đỗi bình thường lại có thần thái khiến người ta không dám nhìn thẳng, cứ như trời sinh đã đứng cao trên đầu kẻ khác.
“Những người còn sống, đứng dậy.” Giọng y sắc bén như thao đao đãm máu, khàn khàn mà lạnh lẽo.
Cơn đau khiến y cong lưng suýt đổ gục, nhưng lại hít sâu một hơi, đứng dậy lần nữa.
Các quả sự đinh nói gì đó, nhưng khi trông thấy cặp mắt tràn ngập tơ máu, vô thức run lên, “Ngươi…..là ai?”
…………
Nếu có tê tước thì có thể dễ dàng tìm được Thất Sát.
Nhưng toàn bộ tê tước được nuôi ở Tây Bắc đã bị người ta giết sạch, còn đốt không sót cọng lông.
Giờ bắt được một nghe đáng nghi, muốn chứng minh thân phận thì chỉ có một cách duy nhất : Tra khảo.
Sau khi bắt người khỏi núi Thái Thường, tên mật thám không đưa hắn về Kích quốc.
Nếu ai bị nghi là Thất Sát cũng phải bắt về thì Lý hoàng bận chết mất.
Hắn cũng không cần một đám thuộc hạ vô năng như vậy.
Việc cấp bách trước mắt là xác minh được thân phận người này.
Nữ tử cưỡi ngựa dưới chân núi Thái Thường ban nãy trông thấy người thanh niên bị trói trên giá gỗ chưa tỉnh, liền ra lệnh đem xuống nhà giam dưới lòng đất.
Vị hộ vệ bên cạnh nói, “Đại nhân, chúng ta tìm thấy trên người hắn thứ này.”
Đó là một tấm lệnh bài mà không thể dễ dàng có được trong tay, lệnh bài của Lý hoàng dành riêng cho thân tín.
“Sao trên người hắn lại có thứ nàu?” Nữ tử nhận ra có gì đó không đúng.
Lệnh bài của thân tín làm từ thép tinh khiết, tuy toàn thân đen tuyền nhưng lại lấp lánh ánh kim quang, phả n xạ ánh sáng mặt trời.
Còn thứ này chỉ được sơn thành màu đen.
“Không đúng, đây là đồ giả.”
Nhắc lại chuyện lúc trước, Phó Thần đưa lệnh bài của Lý Ngộ cho Tiết Duệ, sau đó cầm theo tấm lệnh bài giả để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ lại phải dùng đến nhanh như vậy.
“Hiện giờ, toàn Tây bộ chỉ có năm người sở hữu lệnh bài, đó là Hưu Hàn Học, Lục Minh, ta, Phi Khanh đại nhân và…..Lý Ngộ đại nhân.” Những người đó đều có cấp bậc thân tín.
“Đại nhân, ý ngài là….”
“Hưu Hàn Học và Lục Minh chết không rõ nguyên nhân.
Lệnh bài của họ đã bị thu về, lệnh bài của ta thì chưa từng dùng.
Bản thân Phi Khanh đại nhân còn có ý nghĩa cao hơn lệnh bài.
Người mang lệnh bài bên mình chỉ có người mới đến Tấn quốc, Lý Ngộ đại nhân.
Kẻ kia chắc chắn đã gặp được Lý Ngộ đại nhân.
Để chế tạo ra một tấm kim bài giả thì chỉ cần bảy ngày là được…” Nữ tử nhắm mắt lại, từ từ phân tích.
“Chẳng lẽ Lý Ngộ đại nhân đã bị bọn họ bắt?”
“Sống chết khó đoán.
Sau khi ra khỏi thành Mộ Dương, Lý Ngộ đại nhân mất tích.
Chức vị của hắn, ngoài Phi Khanh đại nhân ra thì không một ai có thể sai khiến, cho nên không liên lạc với chúng ta cũng là chuyện thường.” Giọng nói của nữ tử có chút lạnh lùng, hờ hững.
Nếu không phải bọn họ đều dốc sức làm việc cho Lý hoàng thì ả đã vui như mở cờ.
Cấp dưới nghe được sự mỉa mai trong lời nói.
Đương nhiên ả bực bội vì Lý Ngộ làm lơ bọn họ.
Một tên gian nịnh chỉ dựa vào bảy tấc lưỡi mà tiếp cận được Lý hoàng.
Nhưng ai bảo Lý hoàng lại yêu thích hắn, thậm chí còn sắp xếp cho hắn chức vụ cao hơn mọi người, bọn họ không phục mới là chuyện dễ hiểu.
Nhưng mà bây giờ….
Lý Ngộ bị một đám người bắt lại, đúng là vô năng.
Nếu ả biết cách tận dụng, không chừng sẽ có kết quả bất ngờ.
“Tạm thời đừng dùng hình với hắn.
Nếu Lý Ngộ còn ở trên kia thì không động vào hắn được.
Lát nữa ta sẽ tự mình thẩm vấn.
Tra tấn về nhục thể chỉ là hạ sách thôi.”
Lúc Phó Thần tỉnh lại, xung quanh yên tĩnh lạ thường.
Có tiếng người hít thở, không phải một mà là hai.
Nếu Phó Thần không thật sự chú ý khì khó mà phát hiện ra được.
Hắn đang bị treo trên cọc gỗ, hai tay giang rộng, hai chân bị chột chặt, toàn thân chẳng còn chút sức, giống như một khối thị vô tri.
Ký ức trước lúc hôn mê vẫn còn khắc sâu, cơn đau nhức nhối nhắc nhở hắn mình đã bị đối xử như thế nào.
Trái tim như bị tảng đá ngàn cân đè nặng.
Hắn cố hết sức hé mắt ra.
Quả nhiên không nhìn thấy gì nữa.
Cảm giác khác hoàn toàn với khi nhắm mắt.
Mọi thứ trước mặt đều biến mất, chỉ còn một mảnh trống trải hư vô.
Cảm giác này khiến tâm lý của kẻ cứng rắn nhất cũng sụp đổ.
Thị giác có thể xem là phòng tuyến tinh thần đầu tiên, khi vừa mở mắt chính là thời điểm thích hợp nhất để đàm phán.
Nhưng giờ đây, trước mắt hắn chỉ có một màn sương đen đặc, bóng tối vô biên, tưởng sương hố sâu không đáy.
Bóng tối không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ trong bóng tối ấy chỉ có mình mình.
Đó là chiêu đầu tiên để đánh gục tâm lý kẻ phạm tội.
“Trúng mê hương mà có thể tỉnh nhanh vậy sao? Ta còn tưởng phải mất một ngày.” Giọng môt nữ nhân lanh lảnh cất lên, “Trả lời ta vài câu.
Nếu tâm trạng ta tốt, không chừng sẽ thả ngươi ra.”
Phó Thần vẫn không nhúc nhích, giống như chúa Jesus bị đóng đinh lên cây thập giá.
“Vài năm trước, ngươi có đến Loan Kinh và tham dự quốc yến hay không?”
“Mấy năm nay, ngươi có xuất hiện ở biên cảnh Ấm Đột quốc không?”
……
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, chí ít phải cho ta biết vì sao lại hạ độc ta.
Ta đúng là đã giúp người trên núi Thái Thường, nhưng là do lục hoàng tử phái ta đến.
Ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở kinh thành.” Lời nói của Phó Thần lộ rõ giận lạnh lẽo, “Dù các ngươi có mục đích gì thì cũng phải chữa mắt cho ta.”
Nhưng có lẽ vì bị hạ dược nên cơn phẫn nộ của hắn mềm như đang hờn dỗi.
“Lo cho mắt ngươi, chẳng bằng lo cái mạng ngươi có giữ được không.
Giờ ta chỉ cần lia một đao là khiến ngươi về chầu trời.
Chỗ này cũng không phải núi Thái Thường.
Ngươi còn dám ra lệnh cho ta sao? Đừng có mà không biết điều.” Một chuôi dao lạnh lẽo, cứng rắn đặt trên cần cổ Phó Thần.
Hắn nhanh chóng tỉnh táo, mím môi, không nói thêm lời nào.
Bên cạnh nữ nhân này có một kẻ biết phát hiện lời nói dối.
Xem ra đây là chuyên gia phát hiện nói dối sớm nhất trong lịch sử.
Trên cổ tay Phó Thần bị buộc một sợi chỉ hồng.
Người thủ nghiệm căn cứ vào nhịp mạch đập khi nói để phán đoán điểm đáng ngờ.
Thực ra, đây là phương thức thử nghiệm tương đối có khoa học, tuy thô sơ nhưng giúp họ phát hiện ra không ít mật thám.
Nếu là một người bất kỳ, khi vừa tỉnh tại, toàn thân đau nhức, đôi mắt mù lòa, còn bị giam giữ thì tinh thần sẽ dễ dàng suy sụp.
Mỗi nét mặt, mỗi nhịp thở, mỗi động tác đều có thể lộ ra sơ hở.
Hơn nữa, dù một kẻ có võ công cao đến đâu cũng không thể khống chế mạch đập của mình.
Nữ tử nhìn sang, người phát hiện nói dối lắc đầu, không có gì đặc biệt.
Nói cách khác, nam nhân này thật sự không biết ả đang hỏi gì.
Chỉ những người dính vào chuyện không liên quan đến mình mới phản ứng thế.
“Chúng ta trò chuyện chút đi.” Nữ tử không để tâm.
Các ả cũng biết mắt người này không chữa lành được.
Nhưng ả sẽ không nói ra, thản nhiên rót cho mình một chén trà, vừa cười vừa nói xem bọn họ sẽ tra tấn những kẻ bị nghi là Thất Sát như thế nào.
Giống như Phó Thần đã từng tận mắt chứng kiến cảnh Phúc Xà, Đao Ba bị hành hình, vô cùng tàn nhẫn.
Các phát hiện nói dối này chính là Phó Thần gợi ý cho Lý Biến Thiên.
Dù hắn không nhìn thấy cũng cảm giác được ngoài nữ tử này còn một người không lên tiếng, không thể hiện sự tồn tại.
Đó là kẻ phát hiện nói dối.
Chỉ cần hắn có điểm khác thường thì thứ chờ đợi trước mắt sẽ là khổ hình tàn nhẫn, khiến người ta sống không bằng chết.
Sở dĩ lúc này bọn họ còn lịch sự với hắn là vì không dám chắc hắn có phải Thất Sát hay không, hai là vì muốn một lướt bắt hết bè đảng, ba là hoài nghi hắn có liên quan đến tấm lệnh bài giả của Lý Ngộ, bốn là đang đợi gì đó…..
Nữ tử nói một thôi một hồi, cảm thấy nam nhân bị trói trước mặt mình đã qua cơn phẫn nộ, tư ý thức được tình cảnh của bản thân.
Hắn rất bình tĩnh, không phản ứng gì.
Theo lý thuyết, khi nhắc đến hai chữ Thất Sát thì dù hắn là kẻ đó, hay tâm phúc của kẻ đó thì cũng không thể không có phản ứng gì, có thể căm tức hay kinh hoảng.
Bọn họ là dân trong nghề, đối phương che dấu giỏi đến đâu cũng không qua được mắt họ.
Bản thân ả là tay lão luyện trong việc tra khảo, ả nắm rõ mọi cảm xúc của phạm nhân, bên cạnh ả còn có một người chuyên phát hiện nói dối.
Chỉ một chút phản ứng cũng có thể tra được rất nhiều thông tin.Nhưng ả không hay biết, nam nhân trước mặt mình đã chứng kiến những vụ tra tấn nhiều hơn ả trong suốt năm năm, tự biết làm thế nào để bảo vệ mình.
Nữ tử thao thao bất tuyệt hồi lâu, sự kiên nhẫn vốn có cũng bắt đầu dao động.
Nam nhân này quả thật không phản ứng gì cả, cứ như không hề biết kẻ mà ả đang nhắc đến là ai, cùng lắm chỉ tỏ ra nghi hoặc một chút thôi, cứ như không biết vì sao ả lại nói dông dài như vậy.
Người này rốt cuộc là thiên phú dị bẩm hay chẳng qua là bắt nhầm.
Ứng Hồng Loan phất tay bảo người phát hiện nói dối rời đi.
Ả định đưa người này đến gặp Phi Khanh trước, nhưng hiện giờ Phi Khanh vẫn còn đang bận rộn sắp xếp lại thuộc hạ sau cái chết của đám Hưu Hàn Học và điều tra vụ chim tê tước bị tiêu hủy, ít cũng phải vài ngày nữa mới đến được đây.
Ba ngày trôi qua, Phó Thần vẫn chẳng có động tĩnh gì, cứn hư đã bị quên lãng.
Núi Thái Thường đã có tin mới nhất.
Do người đứng đầu mất tích nên ngọn núi đã bị Ẩn vương khống chế.
Ẩn vương đúng là rất thích nhặt nhạnh, núi Thái Thường chẳng có tài nguyên gì mà cũng vơ lấy.
Y chỉ hận không thể thâu tóm toàn bộ Tây Bắc về tay mình sao?
Nữ tử nghiến răng nghiến lợi, đành phải rút người của mình về.
Giờ bọn họ muốn chôn mìn như trước cũng quá khó.
Núi Thái Thường lại quay về nhịp sống thường nhật, giống như mất đi một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Không lẽ người này quả thật chỉ là đại diện của lục hoàng tử ở dân gian?
Nếu là Thất Sát thì đâu thể chỉ có thân phận tôm tép như thế chứ?
Ả kể lại chuyện này cho Phó Thần, Phó Thần không phản ứng gì cả, như thể thế mới là lẽ thường tình.
Phó Thần đã chịu đói ba ngày, chỉ được cho chút nước uống.
Có lẽ hắn còn tác dụng với chúng, cũng có thể chúng nghĩ mình bắt lầm người, không muốn dùng hình nữa, tựa như đã quên mất hắn.
Hôm nay, Ứng Hồng Loan nghe tin tam hoàng tử cũng sống sót sau vụ ám sát, tức giận bóp nát thư tín, đi thẳng đến địa lao.
Thấy cặp mắt trống rỗng của Phó Thần, đôi đồng tử xám xịt không ánh sáng, lại bật cười, “Không nghĩ ngươi bị bắt tới một nơi xa lạ mà còn bình tĩnh như vậy.”
Phó Thần không nói gì, nhưng vẻ mặt như thể đang chế nhạo, chẳng lẽ ta còn lựa chọn nào khác.
“Sợ à?” Thấy vẻ mặt lạnh lùng giễu cợt của nam nhân, nữ tử có chút vui vẻ.
Có lẽ vì Phó Thần quá bình tĩnh, nêu chắc hắn không phải Thất Sát thật.
Trái lại, ả đánh giá hắn khá cao.
Bọn họ đã rình bắt người đứng sau bọn người ở núi Thái Thường suốt mấy năm, không ngờ là một thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Nữ nhân chậm rãi đến gần, móng tay sơn màu vàng chói gãi cằm Phó Thần.
Địa lao quá tối tăm, đến tận hôm nay ả mới phát hiện ra, “Thật là một tiểu sinh tuấn tú, không biết câu hồn bao nhiêu nữ tử rồi.
Mắt mù rồi cũng là chuyện tốt, đỡ liếc ngang liếc dọc đưa tình, hại đời con gái người ta.”
“Tránh xa ta ra,” Phó Thần chán ghét cau mày.
Mùi thơm mị hoặc trên người nữ nhân quá nồng, không hổ là nữ mật thám chuyên dùng sắc dụ, bất cứ nam nhân nào đến gần ả cũng lý trí đờ đẫn, không suy nghĩ được tỉnh táo.
Nữ tử này đã lâu không gặp được nam nhân không phản ứng trước mị lực của mình.
Ả là mật thám do Lý hoàng đào tạo, cho dù có mù đi nữa cũng không cưỡng được sức hút của hương thơm, thân thể, thanh âm….!Trước giờ, người công khai cự tuyệt ả, ngoài Lý hoàng ra cũng chỉ có nam nhân trước mặt.
Ả có chút hứng thú, vuốt ve cằm hắn, dùng sức mạnh dần.
Ả ghé tới, ác ý kề sát vành tai Phó Thần, “Bảo bối, chỗ này không tuyệt đường sống của ngươi.
Giới thiệu một chút, ta là Ứng Hồng Loan.
Chắc ngươi chưa nghe bao giờ, nhưng ta đã chờ ngươi nhiều năm.”
Phó Thần sửng sốt, bỏ qua lỗ tai ngứa ngáy.
Dựa vào tin tình báo, hắn biết người này là hồng nhan tri kỷ của tam hoàng tử.
Là thân tín của Lý hoàng, hắn cũng biết đó là một trong những thuộc hạ được Lý hoàng phái đến Tây bộ, rất giỏi mê hoặc, có thể khiến bất cứ nao nhân nào quỳ gối dưới váy mình.
Từ võ công đến trí tuệ, ả không thua kém ai.
Còn lý do ả bị đưa đến tận nơi xa xôi này làm việc, Phó Thần cũng thấy buồn cười.
Ai cũng biết ả si mê Lý hoàng.
“Không có gì muốn nói với ta sao?” Ả cầm một ít đồ ăn, để dưới mũi Phó Thần.
“Nói cái gì?” Vì sao làm mù mắt hắn? Cái này không cần hỏi, hắn biết thừa rồi.
“Giờ còn muốn biết tại sao không?” Ả khá hứng thú với Phó Thần.
Sau khi mù mắt, bị tra khảo, giam giữ ở một nơi xa lạ mà nam nhân này vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Ngoại trừ lúc đầu tỏ ra phẫn nộ thì hầu như lúc nào cũng thong dong.
Chỉ từ điểm này đã thấy hắn ắt phải là một kẻ tài ba hiếm thấy.
Nghĩ cũng phải, Thất Sát là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bắt được?
Nghe đồn Thất Sát đại diện cho kẻ sĩ trong thiên hạ, người mang dị bảo, có đoi mắt thần, nhờ ánh mắt tinh tường mới tìm được chính phụ tinh còn lại.
Dị bảo chắc là cặp mắt của hắn.
Dù chỉ là lời đồn đại, nhưng Lý Biến Thiên vẫn kiên quyết hạ lệnh, chỉ nghi kẻ nào là Thất Sát thì không cho đối phương cơ hội phản kích, lập tức làm mù hắn rồi đưa về.
Mất đi đôi mắt, Thất Sát chỉ là con hổ giấy.
Dù lúc này, mắt Phó Thần không nhìn thấy nhưng khứ giác và thính giác vẫn còn, thậm chí còn nhạy bén hơn.
Hắn có thể nhận ra đây là nơi Ứng Hồng Loan chuyên dùng để giam giữ phạm nhân, mùi máu tanh phảng phất trong mọi góc tường.
Có lẽ trước hắn đã có rất nhiều người tới đây, thà chết cũng không chịu khuất phục, hoặc là bị bắt oan.
Nhưng dù là đối tượng nào thì cũng chỉ có chung một số phận, bị tra tấn đến chết.
Khi còn ở Kích quốc, Phó Thần đã phải giám sát đủ mọi hình phạt, mức độ tàn nhẫn khiến hắn nằm mơ ác mộng liên tục mấy tháng.
Hắn không có hứng thú nhìn, cũng như không có ý định để mình chịu tra tấn.
Trong mọi hoàn cảnh, hắn phải tận dụng hết khả năng để sinh tồn.
Đặc biệt là khi chưa biết người biết ta, chưa nắm được nhược điểm của đối phương.
“Mù cũng đã mù rồi, biết mà làm gì chứ?” Dù hắn nói gì, bọn họ cũng không chữa mắt cho hắn.
Vậy thì khỏi phải nhiều lời.
Phó Thần nở nụ cười kinh tâm động phách.
Vẻ mặt này thật giống với nụ cười bâng quơ ngắn ngủi tựa phù dung sớm nở tối tài của Lý hoàng, giống như cùng một khuôn đúc, ngay cả độ cong khóe miệng cũng chẳng khác là bao.
Nhưng nếu Lý hoàng có dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ, thì trên mặt nam nhân này lại có vẻ gợi cảm lạ thường.
Một thứ mị lực khiến người ta không thể rời mắt, rõ ràng là gương mặt thanh nhã mà còn quyến rũ hơn cả một nữ nhân như Ứng Hồng Loan.
Giọng nói trầm thấp khiến chân ả muốn nhũn ra.
Không phải Phó Thần, nhưng gợi cảm hơn hẳn Phó Thần.
Nếu không phải dung mạo khác biệt thì suýt chút nữa ả còn lầm tưởng người này là một nhân vật như Lý hoàng.
Ứng Hồng Loan bị nụ cười kia khiến cho hồn xiêu phách lạc.
Ả đã tốn rất nhiều năm, trở thành tri kỷ của tam hoàng tử, nhưng loại nam nhân thoát tục, không dính khói lửa nhân gian kia không phải loại ả thích.
Ả si mê những nam nhân cường hãn, bá đạo, che giấu tài trí không ai sánh bằng trong dáng vẻ tao nhã.
Nhưng hậu quả của việc thẳng thắn bày tỏ sự si mê lưu luyến với Lý hoàng là bị người trong mộng đưa thẳng đến Tấn quốc xa xôi, không chút lưu tình.
Thậm chí, ả biết nếu mình làm không được việc, Phi Khanh sẽ diệt bỏ ngay.
Bên cạnh Lý hoàng hoàng được có bất kỳ ai quấy rầy đại nghiệp của hắn, dù là nữ nhi tình trường.
Giống như lúc này, ả bắt được một người bị nghi là Thất Sát nhưng chỉ có quyền thẩm vấn, sau đó còn phải đợi Phi Khanh xác nhận.
Nếu đúng thì bắt đầu tra tấn, còn nếu không phải thì giết nhanh cho sạch.
Sau khi đến Tây Bắc, ả kiềm chế tình cảm của mình, chuyên tâm làm việc cho người mình thương.
Nhưng sâu trong lòng, nỗi đau khổ khi cầu mà không được vẫn dày vò từng khắc.
Ả không biết, tức nước vỡ bờ.
Hậu quả của đè nén quá lâu là tình cảm tuôn trào, khó lòng áp chế.
Ả si mê nhìn gương mặt anh tuấn kia, thất thần bước đến, “Ngươi cười lên thật đẹp, rất nam tính.
Giờ ta lại có chút không đành lòng….”
Khi muốn chạm vào đôi môi mỏng kia, Phó Thần cảm nhận được, quay đầu tránh né, ý cự tuyệt rõ ràng.
Một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn.
Phó Thần vốn đã đói lả, lại bị một nữ nhân võ công cao cường vung tay cho một tát, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống cằm..