Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 164


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 164


Lần trước, sau khi hoàng thượng uống tiên đan, hứng trí sủng hạnh một tân phi tử xong, bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh.

Chuyện tiên đan có vấn đề cứ hư hư thực thực như một đám mây đen che phủ hoàng cung.

Hoàng quý phi và Mai phi ngày đêm thay nhau chăm sóc bên giường hoàng đế, thay chăn giặt dệm, không ngại long sàng dơ bẩn, xử lý các bãi nôn, chẳng hề ghét bỏ chút nào.

Sau tỉnh lại, hoàng thượng cảm động đến nước mắt ròng ròng, vừa nghĩ tới thái độ của các phi tần khác.

Hắn hồn nhiên quên mất, trước lúc hôn mê, chính hắn yêu cầu hai người này kề cận hầu hạ, những kẻ khác không được đến gần.
Hắn không tin đám nữ nhân kia, chẳng phải ai cũng chăm chăm vào ngôi vị hoàng đến hay sao.

Chỉ có hoàng quý phi hào phóng, độ lượng, không màng quyền thế cùng với Mai phi ngây thơ, chân thành mới khiến hắn an tâm.
Hoàng đế hôn mê khiến cho vị tân phi kia sợ mất mật.

Ả vào cung trong đợt tuyển tú năm ngoái nhưng suốt cả năm trời không được hoàng đế đụng tới.

Tâm tư hoàng đế cũng chẳng có chút nào dành cho đám tiểu mỹ nhân bọn họ.

Nếu không phải tiên đan khiến hắn hưng phấn, cần tìm gấp một người để phát tiết, lại không nỡ làm Mai Giác bị thương thì hắn cũng không chọn tú nữ.
Các tú nữ này thậm chí còn chẳng được gọi là phi tử, giờ lại càng khóc lóc như mưa.

Tưởng vào cung là có thể bay lên cành cao, thế mà giờ mọi chuyện lại thành thế này.

Hoàng quý phi ra lệnh cho cấm vệ quân tạm giam ả tú nữ kia lại, hoàng thượng chưa tỉnh lại thì chưa thể định tội.
Dù Lương Thành Văn có dốc hết sức lực cũng biết rõ, thân thể Tấn Thành đế bây giờ chỉ có thể dùng tiên đan để chống đỡ bên ngoài, chứ bên trong thì đã mục ruỗng rồi.

Trong tiên đan có một ít thành phần là anh túc, không quá nhiều đến mức gây nghiện, nhưng có thể khiến tinh thần người dùng hưng phấn.
Sau khi hoàng đế tỉnh lại thì biếm phi tử kia vào lãnh cung, chỉ yêu cầu Mai phi và Đức hoàng quý phi đến hầu hạ.
Tối đến, thật vất vả mới dỗ được hoàng thượng ngủ say.
Hai người cùng ra khỏi Dưỡng Tâm điện, bảo các cung nữ đi cách xa, không được nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Tỷ tỷ đã lâu không quản lý cung vụ, sao gần đây lại bỗng nhiên để tâm?” Mai Giác cười hỏi.

Bây giờ, nàng đã là sủng phi mà chẳng một ai ở hậu cung có thể lay chuyển đại vị.

Năm năm nay, hoàng thượng chưa một ngày thôi sủng ái nàng, còn ban cho nàng một đứa con thừa tự trên danh nghĩa cực kỳ được yêu thích, lại xuất sắc bất ngờ là Thụy vương.

Còn bản thân nàng thì thành dưỡng nữ cả Diệp gia, có thể nói là một nhân vật truyền kỳ.
Nếu người khác hỏi câu này, Mục Quân Ngưng sẽ cảm thấy như bị châm chọc, cố tình nhắc nhở rằng nàng đang không được lòng vua, cũng chẳng có địa vị, giờ lại tự nhiên muốn nhúng tay vào cung vụ thì có phải đã muộn rồi không.
Nhưng người hỏi là Mai Giác, nên nàng biết đối phương chỉ tò mò mà thôi.
“Hắn định vào cung lần nữa.

Cái tên phá phách, khó khăn lắm mới ra được khỏi cung, giờ lại muốn chui đầu vào.

Ta đương nhiên muốn chăm sóc hắn, đưa hắn về bên cạnh ta.

Lần này, ta sẽ không nhường cho ai nữa.” Mục Quân Ngưng chậm rãi nâng tay lên, ngắm nghía móng tay.

Nụ cười nhẹ nhàng như hoa như nguyệt nhưng lại kiên quyết phi thường.
Một lần giao người đó cho kẻ khác, cái nhận được là tin hắn qua đời, nàng gần như không thiết tha mạng sống nữa.

Nhưng giờ lại có được niềm hy vọng, nàng càng thêm quyết tâm, không lùi một bước.
“Tỷ nói….hắn sao?” Mai Giác ngày ngày đều hầu hạ đế vương, không có thời gian tìm hiểu tin tức.
Nàng tròn mắt nhìn Mục Quân Ngưng thật kỹ, cuối cùng đã nhận cái mà nàng cứ thấy là lạ mấy ngày nay là gì.

Mấy ngày nay, Mục Quân Ngưng túc trực hầu hạ hoàng đế, sắc mặt tái nhợt khác thường, cứ như suốt mấy đêm không ngủ.

Hoàng đế thấy vậy càng đau lòng, thậm chí còn ngứa mắt hoàng hậu suốt ngày tìm cách công kích hoàng quý phi.

Địa vị của hoàng hậu cũng đang lung lay sắp đổ rồi.

Nàng cứ cảm thấy tỷ tỷ nhà mình hơi khác, nhưng mãi vẫn không đoán ra.
Vẻ tái nhợt này, có khi là do….trát phấn quá nhiều.
.
Phó Thần dùng thân phận thân tín của Lý Biến Thiên để nắm giữ bảy phần tài liệu về cách bố trí nhân lực vật lực của hắn.
Ba phần còn lại thì không phải Phó Thần không muốn, mà Lý Biến Thiên sẽ không nói cho bất cứ ai, hắn luôn phải có một quân át chủ bài.
Rời khỏi Kích quốc, Phó Thần tính toán thời gian, giành giật từng giây.


Hắn biết mình không che giấu được bao lâu nữa, mỗi bước đi đều là tiên hạ thủ vi cường.

Trước khi bị truy bắt, hắn phải chặt đứt mọi đường dây liên lạc, tranh thủ thêm vài tháng.
Đương nhiên, Lý hoàng sẽ hoàng nghi hắn.

Dù hắn có chuẩn bao nhiêu lý do để thanh minh thì hoài nghi vĩnh viễn là hoài nghi.
Trừ phi Lý hoàng khôi phục ký ức, bằng không thì hắn chỉ là Lý Ngộ.
Thế lực của Lý hoàng ở cả kinh thành lẫn Tây Bắc lúc này đều không nhận được bất cứ phản hồi gì từ Kích quốc.

Mà kể cả có nhận được thì cũng qua tay Phó Thần “xào nấu ” rồi.

Trong thời cổ đại, phương tiện truyền thông không phát triển, đây chính là sơ hở lớn nhất, cũng dễ lợi dụng nhất.
Chỉ trong vài ngày, bốn mươi hai trong năm mươi tám ám tuyến đã bị tiêu diệt.

Dựa vào lộ trình gần xa, Tiết Duệ, huynh đệ Thiền gia và đám Địa Thử lặng lẽ hành động.
Gần đến hoàng hôn, Tiết Duệ lén lút lẻn vào một thành nhỏ ở Tây Bắc, tìm chỗ ngủ.

Các căn cứ tình báo của Lý hoàng ở Tây bộ đã bị Phó Thần nắm trong tay đến bảy tám phần.

Khi A Lục ra roi thúc ngựa đi thông báo cho A Nhất, A Tứ, Phi Khanh để cùng nhau bao vây tiêu diệt Lý Ngô thì các mật thám tuyền tin đã bị giết gần hết.

Thậm chí, ngay cả Phi Khanh cũng như cá trong chậu.

Một nhân vật tài giỏi đến đâu mà tin tức tắc nghẽn thì cũng không có đất dụng võ.
Lúc này, Tiết Duệ đang đứng trên một mái nhà, cầm nỏ liên hoàn, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh bên dưới, lẳng lặng ngắm mục tiêu.

Nỏ Liên hoàn này do Phó Thần chế ra.

Nguồn gốc của nó trong lịch sử là nỏ Gia Cát, bắn được mười mũi tên cùng lúc, uy lực kinh người, nhưng sau này lại thất truyền.

Phó Thần dựa vào cách làm của người hiện đại để mô phỏng, điều chỉnh thêm một chút cho phù hợp với thời đại này, sau đó mới đưa bản vẽ cho Tiết Duệ.

Có điều, việc chế tạo nỏ yêu cầu tay nghề cao, khó khăn quá sức tưởng tượng, gần như không có người thợ nào dám đảm bảo có thể làm chính xác, cho nên chỉ có thể tạo ra số lượng có hạn, không thể thành vũ khí đại trà.
Sau khi chế tạo, Tiết Duệ đã thử nghiệm hiệu quả của nó.

So với cung tên, thứ này gọn gàng hơn, bắn chính xác hơn, sức công phá của mũi tên cũng mạnh hơn, có lẽ là thứ vũ khí nguy hiểm nhất chỉ sau thuốc nổ.
Tiết Duệ rất kiên nhẫn, theo dõi cả một ngày để chờ thời cơ tốt nhất.

Mũi tên trên đầu nỏ đang nhắm vào một bà lão chậm chạp đang ngồi bán quán.

Đây chính là trạm truyền tin thứ bốn mươi ba.
Để chuẩn bị cho việc ám sát mật thám thứ bốn mươi ba, y đã điều tra kỹ càng, biết chắc chắn đây không phải là một bà lão.
Dưới lớp da mặt già nua, nhăn nheo là một thiếu nữ am hiểu về độc dược, chi hóa trang thành như vậy mà thôi.
Trừ Phó Thần ra, chẳng ai có thể nghi ngờ người như thế mà là mật thám.
Bà lão gặp phải một tên du côn gây sự.

Mắt Tiết Duệ sáng lên, thời cơ đã đến.

Bà lão không kịp phản ứng gì cả.
Vút một tiếng, mũi tên đã cắm phập vào cổ.
Bà lão cảm thấy nguy cơ, nhưng đang đóng giả nên hành động chậm chạp đã quen, không phản ứng nhanh chóng được.

Xung quanh còn có mấy tên du cô gây hấn.

Bà ta vừa quay đầu lại, chưa kịp lên tiếng đã bị mũi tên xuyên qua cuống họng.
Máu tươi phun trào như suốt, tiếng la hét kinh hãi vang khắp nơi.

Đám du côn cũng phát hoảng, lập tức bỏ chạy.
Điểm thứ bốn mươi ba, giải quyết xong.
Sau đó chỉ cần gọi người đến nhặt xác.
Còn lại mười lăm mục tiêu.
Ở biên cảnh Kích quốc.
Có đoàn người ngựa đói khát, rét mướt, đau đớn, khốn khổ, chính là những người tộc Ô Ưởng sống sót sau trận truy quét..

Chỉ còn hơn hai trăm người, đa số đã nấp sẵn trong căn hầm dưới lòng đất, còn một nhóm vừa mới chui vào.

Bọn họ lẩn trốn trong đường hầm mà Phó Thần đã sai Địa Thử đào mấy năm trước, run cầm cập dựa vào nhau.

Đây là một trong những nơi người tộc Ô Ưởng ẩn náu sau khi Lý Biến Thiên mang quân càn quét khu rừng, cũng là chỗ cuối cùng để bảo toàn tính mạng.

Địa Thử đã phải đào suốt vài tháng mới xong.

Bên trong không những có đường ngang lối tắt mà còn có cả đồ ăn, nước dự trữ.

Nhưng nếu cứ ở đó suốt mà không ra ngoài thì lương thực không đủ cung cấp, cuộc sống của họ sẽ lâm nguy.
Người tộc Ô Ưởng nắm chặt tấm bùa mèo trong tay, nín thở nghe tiếng gót ngựa của quân Lý hoàng dẫm trên đầu mình, tựa như tiếng chân rầm rầm của thần chết.

Ai nấy đều cắn răng, không dám than một tiếng.

Tuy quân Lý hoàng không nhiều kinh nghiệm tác chiến trong rừng rậm, nhưng lại hết sức khôn ngoan.

Nếu bị phát hiện, có lẽ tôc Ô Ưởng sẽ diệt vong.
Những tiếng nổ vang bên trên cho thấy bọn chúng đang tìm kiếm trên diện rộng.

Có lẽ quân Kích quốc chỉ nghĩ họ chia nhau ra chạy trốn, chứ không biết kẻ địch lạ nằm ngay dưới chân mình.

Ai nấy đều âm thầm cầu nguyện: Thánh Tử trên cao, xin ngài phù hộ cho bộ tộc ta.
Để không để lại bất cứ dấu vết nào, bọn họ còn không dám đốt đèn trong hầm.
Quân Kích quốc cứ lục soát vài lần như vậy, cuối cùng cũng không tìm được lối vào.

Cho đến khi tiếng vó ngựa lộc cộc xa dần, người Ô Ưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thủ lĩnh mới, cũng là tộc trưởng được Phó Thần đề bạt, A Bố, một trong hai người phát hiện ra Thánh Tử , lên tiếng.

“May nhờ có Thánh Tử, chúng ta mới thoát được kiếp nạn lần này.”
Những người khác đều vẽ tay lên không trung rồi chạm nhẹ vào người mình như đang làm dấu.

Đó là nghi thức cầu nguyện và cảm tạ của tộc Ô Ưởng.
Cầu nguyện xong, A Bố nói, “Thánh Tử sai chúng ta tiến hành nghi thức mộng yểm.

Đã chuẩn bị mèo chưa?”
Vài người mang ra một con mèo được nuôi từ trước.
Thực ra Phó Thần cũng không tin những chuyện này.

Cả hắn và Lý hoàng đều theo tư tưởng mệnh ta do ta định, không do trời.

Nhưng thà tin còn hơn không.

Nếu có thêm một chút cơ hội để khiến đối phương khó chịu thì tội gì không làm.
Nghi thức mộng yểm là một nghi thức nguyền rủa mà người tộc Ô Ưởng am hiểu nhất, cũng không thể chứng minh thực hư, khá giống với thuật miêu quỷ ngày trước.

Sau khi khấn vái quỷ mèo, quỷ sẽ tiến vào giấc mộng, khiến cho người bị nguyền rủa hằng đêm không thể ngủ ngon, bọ đủ loại ác mộng quấy phá.
Chính vì tộc người này có năng lực nguyền rủa rất mạnh nên Lý Biến Thiên mới muốn giết sạch từng người.

Hắn không muốn phải đề phòng ngay cả những chuyện mơ hồ như thế.

Có rất nhiều thứ chỉ như trong truyền thuyết, khó phân biệt thật giả.

Thế gian không thiếu những loại bí ẩn mà con người không giải thích được.

Phó Thần cũng chỉ muốn tộc Ô Ưởng phát huy thứ năng lực sở trường của họ để nguyền rủa Lý hoàng xem sao.

A Bố nói, “Người đánh lén Lý hoàng có lấy được máu của hắn không?”
Vị cung thủ đã bắn một mũi tên vào Lý Biến Thiên khiến cánh tay hắn chảy máu đầm đìa vội gật đầu, dâng mũi tên dính máu lên.
A Bố ngắm nghía mũi tên, tỏ vẻ hài lòng, “Vậy, nghi thức mộng yểm chính thức bắt đầu.”
Ở Tấn quốc xa xôi, Phó Thần nhìn về phía Kích quốc, trong lòng kích động.
Cái này gọi là gieo gió gặt bão đấy, Lý hoàng bệ hạ.
Tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm, tộc Ô Ưởng giống như bỗng nhiên biến mất.

Lúc nghe tin không thể tìm ra tộc Ô Ưởng, Lý hoàng còn có thể kiềm chế, nhưng đến khi biết mệnh lệnh đưa Lý Ngộ về của hắn vẫn chưa truyền tới nơi, thậm chí còn chưa ra được khỏi sa mạc Hốt Thạch do toàn bộ đường truyền tin ở Tây Bắc của hắn đã đứt đoạn, chỉ còn lại vài người ít ỏi, hắn mới thật sự nổi giận.
Thất Sát, rốt cuộc hắn đã làm cách nào!
Lúc này, Lý hoàng vẫn chưa hoàn toàn nghi ngờ Lý Ngộ.


Hắn không nghĩ đến chuyện đó bởi mấy năm nay, Lý Ngộ luôn ở cạnh hắn, không thể đồng thời bày binh bố trận ở Tấn quốc được.

Việc đó cần bao nhiêu công sức, mà kể cả hắn có đủ thế lực để làm được thì đáng lẽ năm năm trước đã phải vang danh.

Thế nhưng trước kia, Lý Biến Thiên chưa từng biết đến nhân vật nào như thế.

Lý Ngộ mới đến Tấn quốc vài ngày, giết hai ba người còn được, chứ sao có thể cùng lúc tiêu diệt năm mươi mấy mật thám.

Chắc chắn không phải Lý Ngộ làm.
Nếu không phải Lý Ngộ, thì chỉ có…..Thất Sát !
Chỉ Thất Sát mới có thể giải quyết người của hắn một cách im lặng không tiếng động.

Thất Sát an phận suốt năm năm, dùng một đòn này làm tiếng kèn báo hiệu hắn quay trở lại.
Lý Biến Thiên ôm đầu, tựa như trông thấy Thất Sát đang đứng trong bóng tối, mỉm cười nhìn hắn : Lý Biến Thiên, ngươi sẵn sàng chưa?
Một tiết mục mở màn hoàng tráng như vậy khiến Lý Biến Thiên không chỉ kinh ngạc mà còn phẫn nộ đến mức trán nổi gân xanh, muốn khiến kẻ kia phân thây vạn đoạn.
Không cần biết truyền thuyết về Sát Phá Lang có thật sự tồn tại trên đời này hay không, nhưng chắc chắn Thất Sát đang nhắm vào hắn lúc này là một kẻ khó giải quyết.

Nếu biết trước có ngày này thì năm xưa hắn đã không tùy tiện sai người giết Thất Sát.

Khi Thẩm Kiêu và Tưởng thành cùng mất mạng, hắn không nên cho rằng đó là do bọn họ sơ suất.

Hắn đáng lẽ phải nhân lúc Thất Sát chưa đủ lông đủ cánh, dùng toàn lực bóp chết.

Nhưng hắn lại xem thường lời dự đoán của Phi Khang, cho rằng Thất Sát chẳng có năng lực gì.
Vừa đúng lúc nha phiến phát tác, Lý Biến Thiên mau chóng quay về doanh trướng, bảo người lui đi.

Sau khi hết thảy yên tĩnh trở lại, Lý hoàng dựa vào màn lều, cắn răng chịu đựng cơn thống khổ cực hạn.

Mắt hắn tràn ngập tơ máu, ngón tay bấm sâu xuống mặt đất, máu tươi đầm đìa.

Nước miếng cũng vì đau đớn mà không kiểm soát được, chảy ròng ròng, cực kỳ khốn đốn, “….Thất Sát….Ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
Vận mệnh của ta không do trời định.

Chỉ một truyền thuyết có thể hại được ta sao?
Lý Biến Thiên ta hôm nay phát lời thề độc, ta phải khiến ngươi nợ máu trả máu !
Tiếng gầm giận dữ của Lý Biến Thiên bị nuốt chửng trong âm thanh mưa rền gió dữ ngoài quân trướng.

Một tia sớm rạch ngang trời mang theo tiếng nổ vang dội, bổ thẳng xuống cây đại thụ bên ngoài lều.

Ánh sáng chói mắt khiến binh lính trong doanh địa giật mình kinh hãi.

Cây cổ thụ bị sét bổ làm hai, ào ào đổ xuống.
.
Ở một khe núi thuộc núi Thái Thường.
Thiệu Hoa Trì nhìn thấy nam nhân thong thả bước tới.

Có lẽ đây là lần đầu tiên sau năm năm, y được trông thấy khuôn mặt thật của Phó Thần.

Thật ra, y đã hình dung hết trong đầu.

Dù sao y cũng không để ý dung mạo.

Bản thân y đã mang khuôn mặt quỷ dữ, vậy mà Phó Thần còn không ghét bỏ, cho nên Phó Thần có như thế nào đi nữa, y cũng chấp nhận được.
Nhưng y không ngờ, hình ảnh mình nhìn thấy lại hấp dẫn vượt xa tất cả những gì từng hình dung.

Năm năm trước, dung mạo Phó Thần chỉ xem là thanh tú, dễ nhìn, nhưng sau khi trưởng thành, y lại tuấn mỹ đến vậy.

Lúc ở huyện Lô Tích, nghe tiếng Phó Dung cười đùa khanh khách, tíu tít chạy quanh chân Phó Thần, y đoán Phó Thần đã tháo bỏ lớp hóa trang để muội muội nhận ra mình.

Ngay lúc đó, y phải lập tức nhắc nhở bản thân nhẫn nhịn, đừng vì một chút nóng ruột mà phá vỡ cả kế hoạch lâu dài.
Phó Thần không còn ăn mặc như một người bần hàn nữa, mà mặc trang phục phù hợp với địa vị của mình, do các vị quản sự trên núi chuẩn bị cho.
Nam nữ mặc trường bào xanh nhạt thong thả đi tới, trên áo thêu hoa lan tinh sảng, sạch sẽ, thanh thoát, tôn lên dáng dấp như ngọc.

Dù dáng vẻ khiêm nhường nhưng cũng có thể nhận ra người này thân phận không thấp, vừa ưu nhã lại vừa có chút e ngại, giống như một chàng công tử xuất thân từ nhà có học.
Mái tóc đen được búi chỉnh tề, ánh mắt lãnh đạm càng khiến gương mặt góc cạnh thêm sắc nét.
Đôi con ngươi đen như mực, sâu như hồ, tựa như chỉ liếc một cái có thể khiến người ta vĩnh viễn chìm đắm, tưởng ôn hòa như lạnh lùng, tưởng đa tình nhưng vô tình.
Đôi môi hơi mỏng, vẫn hồng nhuận như trước.
Nghe nói nam nhân môi mỏng rất đa tình nhưng phụ bạc, màu môi đỏ còn chi thấy khả năng sinh lý mạnh…..
Không biết Thiệu Hoa Trì nghĩ đến tận đâu mà bỗng nhiên cảm thấy sống mũi nóng bừng, sắp có gì đó chảy ra.
Y vội quay người, đưa tay lau đi.
Phó Thần trông thấy Diệp Huệ Ly, lập tức bước xuống, nhận ra Diệp Huệ Ly bị trật chân, “Làm sao thế?”
“Trên núi của ta trồng ít dưa hấu, gần con đường này.

Tối qua ta định hái một quả cho ngài nếm thử nhưng không ngờ trời tối quá, trượt chân ngã xuống.

Vị tiểu ca này vừa mới đi ngang.

Y đi nhà xí nhưng bị lạc đường, nghe thấy ta kêu cứu.


Nhưng lúc xuống đay, y cũng bị ngã, đụng đầu vào đá, ngất đi, vừa mới tỉnh lại.” Diệp Huệ Ly làm theo chỉ đạo của Thiệu Hoa Trì ban nãy, giải thích với Phó Thần.
Lần đầu tiên nói dối với tên quỷ sống này, tim ả đập thình thịch.
Phó Thần gật đầu, không quan tâm thật giả.

Lúc này, hắn mới liếc mắt nhìn người được gọi là tiểu ca kia.

Y đang quay lưng về phía hắn, sau đầu sưng u một cục, trên người cũng trầy xước không ít.

Một nam một nữ đứng ở đây, có vẻ không có gì đáng ngờ.
“Quay lại đây.” Phó Thần nói với chàng thanh niên.
Không ngờ thanh niên kia nghe vậy, vội quay lại.

Trên tay y đầy máu là máu.

Phó Thần còn chưa nhìn rõ mặt, y đã hoảng hốt cúi đầu, “Trời nóng dễ bốc hỏa, tiểu nhân bị chảy máu mũi, không dám gặp ngài.”
“Trời nóng dễ bốc hỏa, ăn nói khá lắm.

Ngươi là người đọc sách sao?” Phó Thần mỉm cười.
“Lúc chưa gặp hạn hán đã từng được học một chút.”
“Sao không dám gặp ta? Ta còn chưa nói mình có thân phận gì, sao ngươi lại nhận ra?”
“Tiểu nhân nghe người khác nói, nơi này có tiên nữ, là một trong những quản sự, chắc là vị cô nương trước mặt này.

Tiểu nhân thấy thái độ của nàng đối với ngài rất khác, lại nhìn cách ăn mặc nên mới tùy tiện đoán bừa.”
Phó Thần hài lòng với lời nói và khả năng quan sát của chàng thanh niên.

Hắn đã có ý định mang một số người đi cùng, nhưng vẫn chưa tìm được ai có đầu óc một chút.

Thanh niên này có thể cân nhắc được.

Hắn nói.

“Chảy máu mũi thì không nên cúi đầu, hai tay nắm chặt, ngẩng đầu cao lên.”
Phó Thần cũng không phải kẻ vô duyên vô cớ bắt chẹt người khác.

Hắn biết mấy ngày nay có một đám người mới kéo đến.

Có điều, hắn đã chẳng can dự suốt năm năm, giờ khó khăn lắm mới đến được một chuyến mà tự dưng lại chỉ tay năm ngón, e là các quản sự sẽ không vui.

Hơn nữa, việc khai hoang trồng trọt trên núi khá bận rộn, hắn chẳng có thời gian mà đi gặp người mới.
“Đến đây, ngẩng đầu lên, ta cầm máu cho ngươi.” Phó Thần lấy một chiếc khăn trong ngực áo, đang định lau máu cho cậu trai.

Nhưng khi trông thấy gương mặt vừa ngẩng lên, hắn sững người, bỗng lui về sau một bước.
Khuôn mặt đó, là Diêu Tiểu Quang.
Đứa bé bị chính Diệp Huệ Ly ép đến đường cùng, sau đó sai chó dữ cắn chết.
Diệp Huệ Ly chắc chắn đã quên tiểu thái giám ả từng giết có bộ dạng ra sao, nhưng Phó Thần vĩnh viễn không quên, cũng chẳng dám quên.

Lúc này, nhìn Diệp Huệ Ly, lại nhìn sang người thanh niên đang ngửa đầu chảy máu cam, Phó Thần có cảm giác dòng thời gian bị lộn ngược.
“Ngài, ngài không sao chứ?” Chàng trai lắp bắp hỏi, ngơ ngác sờ mặt mình, không biết vì sao Phó Thần trông thấy y mà như thấy quỷ.
Thanh niên trước mặt này có đến sáu bảy phần giống Diêu Tiểu Quang khi trưởng thành, nếu như nó có thể lớn lên.
Không giống hoàn toàn, nhưng đủ để gợi lên những ký ức bi thương và áy náy của Phó Thần.
Phó Thần thậm chí còn chưa thèm xem cái chân bị thương của Diệp Duệ Ly tí nào.

Đứng trước khuôn mặt này, hắn không muốn tiếp cận Diệp Huệ Ly.

Dù ả ta hữu dụng, dù khi ấy hắn không có lựa chọn nào tốt hơn, dù hắn biết giữ mạng ả là việc cực chẳng đã, nhưng hôm nay, hắn chỉ có thể chôn giấu nỗi áy náy ấy trong đáy lòng.
Hắn nhẹ tay lau máu mũi cho chàng trai, cực kỳ cẩn thận.
Khi hơi thở của Phó Thần phảng phất, trông thấy làm dan nhẵn mịn gần như không có lỗ chân lông, ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt trên quần áo, chàng thanh niên càng chảy máu ác liệt hơn.
Phó Thần thấy vậy, liền đưa luôn miếng khăn cho y, “Ngươi tự lau đi.”
Chàng thanh niên gật đầu lia lịa, vội cố hết sức rời mắt khỏi Phó Thần.
Phó Thần nhìn y đầy khó hiểu.

Ban nãy còn thông minh lắm, mà sao giờ lại đần độn như vậy.
Chiếc khăn này do Phó Thần tự cắt may lúc nhàn rỗi.

Hắn vẫn giữ thói quen kiếp trước, luôn mang khăn theo người để phòng lúc vợ quên, đến tận quân giờ vẫn thường làm vậy.
Chàng thanh niên bình tĩnh lại, xấu hổ quay mặt đi, nhắm mắt thở dốc mấy hơi để bình ổn tâm trạng quá mức kích động.
Khóe miệng lại hơi cong lên.
Gương mặt được hóa trang này trông rất bình thường, không phải loại dung mạo bị Lý hoàng bày trò chơi ác như Phó Thần, mà chỉ là gương mặt vô cùng phổ biến, lẩn vào đám người là không thể tìm ra.Nhưng gương mặt bình thường ấy lại giống một người quen, Diêu Tiểu Quang.
Một đứa bé đã từng xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc đời Phó Thần, nhưng cũng là người đầu tiên khiến hắn cảm động.
Y rất hiểu Phó Thần, cũng hiểu rõ hoàng cung Tấn quốc.

Y biết nếu dùng khuôn mặt này, Phó Thần chẳng những sẽ không muốn thân cận với Diệp Huệ Ly, mà còn phản cảm với ả.

Trong lòng hắn sẽ xuất hiện cảm giác muốn bù đắp, cho nên đặc biệt quan tâm đến y.
Y có tất cả ba mục đích, gặp mặt Phó Thần mà y sẽ không bao giờ rời bỏ nữa, ngăn Phó Thần lại gần Diệp Huệ Ly làm trò mờ ám, và thu hút sự chú ý của Phó Thần.
Cho đến thời điểm này, hết thảy đều thuận lợi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.