Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 161: Phiên Ngoại Đặc Biệt Nối Tiếp
Hoàng thượng không ngờ, y mới chỉ chuốc rượu, còn chưa đến mực hạ dược, thế mà Bảo Tuyên vương đã coi tiểu thư phòng là nhà riêng, hôm nào cũng đi sớm về muộn, có khi còn quá cả thời gian đóng cửa.
Trước đó, hắn đã đánh tiếng với thủ lĩnh cấm vệ quân Ngạc Hồng Phong, nhờ y sai tướng sĩ dưới quyền lén cho Bảo Tuyên vương ra vào, chẳng khác nào tên trộm.
Cả hoàng cung chỉ có mình Bảo Tuyên vương có được đặc quyền này.
Lại nói, từ lúc Phó Thần trở thành Bảo Tuyên vương đã qua khá nhiều năm, hắn chưa từng rảnh rỗi.
Sức ảnh hưởng của hắn ngày càng tăng.
Dùng mắt thường cũng thấy được hắn và hoàng thượng đã mang đến cho Tấn quốc những thay đổi to Dù trước đó đã thống nhất đi chăng nữa, nhưng khi Bảo Tuyên vương thi hành công vu, vẫn luôn gặp nhiều kẻ cản trở.
Thậm chí còn có vị quan viên thất thế chỉ thẳng vào mặt Bảo Tuyên vương, chửi ầm lên, “Thứ gian hoạn như ngươi có tư cách gì mà nhúng tay vào triều đình? Tấn triều sắp tàn rồi ! Hoàng thượng bị kẻ dơ bẩn che mắt rồi ! Ông trời muốn diệt Đại Tấn ta!”
Dù những lời cuối cùng này bị cấm truyền ra ngoài, nhưng làm sao giấu được tai mắt hoàng thượng.
Hoàng thượng nghe xong, nổi giận lôi đình nhưng lại không giết vị quan viên này ngay lập tức, mà thiến lão ta.
Hoàng thượng muốn lão sống, “Vậy trẫm để ngươi mở to mắt ra mà nhìn trẫm mang đến thái bình thình thế ra sao ! Bảo Tuyên vương không thua kém bất cứ một nam nhân nào trên đời!”
Lời này cũng được ghi vào sử sách.
Có vô số câu chuyện cả chính sử lẫn dã sử kể về khoảng thời gian phồn thịnh lâu dài này.
Dù về sao, không còn bất cứ triều đại nào xuất hiện một thái giám kỳ lạ như Bảo Tuyên vương nữa.
Hắn không dính líu tới hậu cung, không vơ vét quyền thế, không nịnh nọt chủ thượng, không kéo bè kết đảng, là nhân vật mấu chốt để mở ra con đường tư bản chủ nghĩa ở Tấn quốc sau này.
Sau vài năm, tham quan ô lại ít dần, trong tay bách tính có tiền bạc, mức ống được cải thiện, quân đội hùng mạnh, tất cả đều có sự ảnh hưởng của Bảo Tuyên vương.
Dù lúc mới bắt đầu, hắn bị ngàn người soi mói, nhưng vẫn im lặng vượt qua, cho đến khi triều đình thực sự thừa nhận năng lực và địa vị của vị vương gia khác họ này.
Ai ai cũng biết, tình quân thần giữa Bảo Tuyên vương và hoàng thượng là ngàn năm có một.
Chẳng một hoàng đế nào lại trao quyền lực cho hoạn quan ở hậu cung, mà hoạn quan lại không nhân quyền lực đó để vơ vét cho bản thân.
Một lần nọ, sau khi bãi triều, tại buổi thảo luận trong Ngự thư phòng, Bảo Tuyên vương thẳng thắn nói trước mặt sử quan, hoàng thượng là người có trí tuệ vĩ đại, cho dùng quan điểm khác biệt nhưng vẫn lắng nghe ý kiến của triều thần.
Chính vì được hoàng thượng tín nhiệm và ủng hộ nên họ mới có thể thử nghiệm nhiều thứ.
Sử quan ghi chép nguyên văn lời nói.
Vương Đức Ninh vẫn còn nhớ rõ những gì đã xảy ra.
Nếu hoàng thượng là minh quân thì Bảo Tuyên vương là thiên cổ hiền thần.
Tình quân thần của họ chắc sẽ được tán dương như một giai thoại để truyền đời.
Nhưng không một ai, chỉ có mình Vương Đức Ninh biết Phó ca và hoàng thượng đôi tim chung nhịp, ngay cả sử sách cũng không phát hiện ra, bọn họ âm thầm yêu đương ân ái sau lưng người khác.
Vương Đức Ninh là tiểu thái giám Phó Thần từng chăm sóc, Cát Khả, về sau được Thiệu Hoa Trì đổi tên.
Năm ấy hắn vẫn còn là một củ cải dầu đỏ mà giờ đã thành một trong những đại nội tổng quản.
Hắn không quan tâm sử sách ghi lại thế nào, giống như Phó ca đã nói, hậu nhân tự có cách nhìn nhận, không thể nào can thiệp, hắn chỉ làm chuyện mình muốn làm, nên làm.
Nhớ lúc ấy, Phó ca vừa mới nói ra những lời tán thưởng hoàng thượng anh mình, hoàng thượng bỗng nhiên xoay người, rời khỏi long ỷ, vẫy tay ngăn bọn họ đến gần.
Hai vai run run, triều thần đều tưởng hoàng thượng xúc động quá mức, nhưng hoàng thượng không có khóc đâu các vị, rõ ràng y đang cười đến sóc hông kia kìa.
Tưởng tượng gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng của hoàng thượng đang toét miệng cười, Vương Đức Ninh ớn lạnh cả sống lưng.
Sau đó hoàng thượng lại quay về ngồi như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Phó Thần dịu dàng như muốn tan chảy.
Hai người ở bên nhau hòa thuận, yên bình ngày qua ngày, nhưng thi thoảng cũng có chiến tranh nóng hoặc chiến tranh lạnh.
Chiến tranh lạnh thì hầu như liên quan đến chuyện tình cảm, Phó ca gần như im lặng từ đầu chí cuối.
Còn chiến tranh nóng thì liên quan đến triều chính, cả hai sẽ cùng nhau tranh cãi.
Hai người này tính tình khác biệt quá nhiều, đôi khi xung đột cũng không có gì lạ.
Chính tranh lạnh chủ yếu do hoàng thượng đơn phương.
Theo cách nói của Phó ca thì, hoàng thượng bày trò con bò, hắn chỉ phối hợp thôi.
Cơ mà bày trò con bò là thế nào?
Mỗi lần chiến tranh lạnh, hoàng thượng chẳng biết lại moi móc ở đâu đủ thứ lý do kỳ quái, đổ lên đầu Phó ca, sau đó chờ Phó ca dùng cách này cách khác dỗ dành, chứng minh địa vị của mình trong lòng Phó ca.
Thường thì Phó ca cũng mặc cho y quậy phá.
Hai người một tới một lui nhiều năm như vậy mà càng lúc càng hòa hợp.
Chắc vì tính cách khác nhau mới bù đắp được cho nhau.
Vương Đức Ninh nhìn họ chung sống mà lòng đầy ngưỡng mộ.
Hắn cũng mong có được một người biết mình nóng biết mình lạnh, đau xót mình, dù không nói nhiều nhưng luôn toàn tâm toàn ý.
Nhưng cũng có khí hoàng thượng đi quá đà, Phó ca cũng chiến tranh lạnh ngược lại.
Ví dụ như chuyện chuốc rượu say để dụ lên giường lần này, nhìn biểu hiện của hoàng thượng, xem ra thất bại ê chề rồi.
Ba ngày rồi hoàng thượng không nở một nụ cười, tại vì Phó Thần ba đêm không đến Dưỡng Tâm điện.
Hom nay, vừa mới hạ triều, hoàng thượng đã u ám sắc mặt, đám cung nữ thái giám cũng phải rón rén bước chân, sợ chọc giận hoàng thượng.
Nửa năm trước, công trình xây dựng kênh đào xuyên Nam Băc đã khởi công.
Phó Thần gần như ăn ngủ tại công trường, gần đây thì gần như xem chỗ đó là nhà rồi.
Hoàng thượng cũng biết, thanh danh Bảo Tuyên vương đã rất lớn.
Nhưng người ngoài không biết, cũng chẳng ai ngoài hai người trong cuộc biết, hoàng thượng coi tính mệnh lẫn cả ngai vàng đều chẳng quan trọng hơn một người.
Những công nhân tham gia xây dựng công trình trị thủy lần này chẳng những được trả công, mà còn được cung cấp đồ ăn thức uống đầy đủ, được nghỉ ngơi hợp lý.
Đến mùa đông, họ còn được phát áo bông giữ ấm, cho nên dân chúng vẫn luôn miệng khen, kéo nhau đến đăng ký đông như kiến.
Dự án lần này hao tiền tốn của, nhưng không bị người đời chửi bới.
Tấn quốc đã phải chờ đến khi có đủ năng lực tài chính mới bắt đầu khởi công.
Đây cũng là lý do Phó Thần không đề ra ý tưởng này trong mấy năm đầu, bởi vì tài chính không đủ.
Khi Tấn quốc còn chưa nắm được tình hình chắc chắn, dù có ý tưởng hay cũng không phải thời điểm thích hợp để tiến hành.
Hiện giờ, việc xây dựng kênh đào đã tiến vào giai đoạn quan trọng nhất.
Lúc trước, ít nhất một ngày còn có thể gặp nhau một lần.
Giờ thì hay rồi, y ngủ rồi mà người kia chưa chắc đã về, nếu có về cũng đến Ngự thư phòng ngủ, dậy sớm cũng chẳng thấy mặt nhau vì Phó Thần đã ra khỏi cung rồi.
Trong mắt hắn rốt cuộc có vị hoàng đế này hay không hả ! Hắn có biết mình là nam nhân của trẫm không!
“Không coi ai ra gì!” Thiệu Hoa Trì đang đọc tấu chương, bỗng nhiên đập bàn, nổi giận lôi đình.
Y đang nói ai, khỏi nghĩ cũng biết.
Ngự thư phòng im lặng như tờ.
Thiệu Hoa Trì tự nhiên nổi cơn thịnh nộ, khiến đám kẻ hầu người hạ đều sợ hãi quỳ xuống.
Không biết trên tấu chương kia viết gì mà khiến hoàng thượng giận dữ như thế.
Vương Đức Ninh phất tay, bảo cung nữ thái giám lui xuống.
Bọn họ như được đại xá, nhẹ nhàng rời đi.
Còn hắn thì cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.
Hắn cũng biết, hoàng thượng không nổi giận vì bản tấu chương.
Hoàng thượng ngày nay đã có sức chấn nhiếp, được tương truyền là minh quân còn vượt xa cả khai quốc hoàng đế Tấn Thái Tổ.
Gần đây chẳng xảy ra chuyện gì lớn, tức giận như thế đương nhiên chỉ có một lý do, Phó ca.
Nhưng Phó ca đâu có không coi ai ra gì, luôn tận tâm tận lực với hoàng thượng ngài mà.
Phó ca nói nếu kênh đào không thông thì ngài còn phải đau đầu về đường vận chuyển nam bắc, kinh tế gặp cản trở.
Suy cho cùng đều là vì thấy ngài nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, đau xót thay ngài, nên mới nghĩ cách giải quyết hay sao.
Nếu thật sự nói là không coi ai ra gì thì cũng là tại ngài nuông chiều ra cả.
Là một tổng quản thái giám, Vương Đức Ninh thừa kế hết mọi tinh túy của hai vị tổng quản tiền nhiệm là Lưu Túng và An Trung Hải.
Một người biết ăn nói, một người biết làm việc, cho nên Vương Đức Ninh mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, rất giỏi đoán ý chủ nhân.
Chính vì biết nguyên nhân, nên hắn mới câm như hến.
Nhiều năm được giáo dục trong máu và nước mắt dạy hắn rằng, mỗi khi hoàng thượng và Bảo Tuyên vương tranh cãi, thì dù nói đỡ, phản đối, hay ủng hộ, làm cách nào hoàng thượng cũng vẫn giận.
Chuyện của hai người họ tốt nhất là chớ nhúng tay vài.
Hoàng thương cũng không cho phép bọn họ lắm lời đâu.
“Cho hắn chút địa vị là hắn được đằng chân lân đằng đầu ! Trẫm muốn trị tội hắn, lần này nhất định phải tri!” Thiệu Hoa Trì vừa dứt khoát nói, vừa mở một quyển tấu chương, vừa giở giở xem xem mấy lần, liền bực bội quăng xuống dưới.
Trong đó, Hộ bộ thượng thư buộc tội Bảo Tuyên vương cắt xén bạc trong quốc khố.
Cái quỷ gì đây ! Ba ngày trước, y trách móc Bảo Tuyên vương chút xíu ở trên triều, chỉ mấy ngày sau, số chiếu thư buộc tội hắn đã ồ ạt như nước lũ.
Bọn họ đồn nhau hoàng thượng muốn trục xuất Bảo Tuyên vương, ngày lành đã đến rồi.
“Một đám ăn no dửng mỡ !” Ung dung hưởng thụ lợi lộc mà Phó Thần mang đến cho các ngươi, thế mà gió vừa đổi chiều một cái đã bắt đầu hùa nhau tát nước theo mưa, chẳng có ai tốt lành hết ! Nhất là Hộ bộ thượng thư, hắn đến tìm các ngươi xin cấp bạc là chuyện đương nhiên, không có bạc thì lấy đâu ra kênh đào, từ trên trời rơi xuống chắc.
Vậy mà giờ lại nói như hắn tham ô làm của riêng.
Lão già keo kiệt, cố chấp, đáng chết.
Y bực bội ném tấu chương xuống, sát khí bừng bừng.
Vương Đức Ninh nghe tiếng tấu chương rơi xuống đất, nhẹ ngàng đi đến, nhặt lên.
Hắn cũng rất biết quy củ, không lén nhìn nội dung trong đó.
Dù ở trong cung bao nhiêu năm, có bao nhiều quyền thế cũng phải tuân thủ phép tắc, thế mới sống lâu được.
Hắn nhẹ nhàng gấp lại, đặt ở nơi hoàng thượng có thể tiện tay lấy.
Thở mấy hơi cho vơi giận, Thiệu Hoa Trì mới bình tâm tĩnh khí đọc tiếp.
Một lát sau.
“Giờ nào rồi, còn chưa về à?” Hoàng đế không nặng không nhẹ hỏi.
“Chắc cũng sắp rồi.” Vương Đức Ninh nhìn trời bên ngoài.
“…..” Sắc mặt hoàng đến càng đen.
“Ngài cũng biết Phó ca không thích bị tính kế.
Lần này ngài lại….” Vương Đức Ninh khuyên giải.
Hắn gọi Phó ca, tức là dùng thân phận thân hữu để xoa dịu mâu thuẫn giữa hai người.
Hắn biết rõ, khi nào mình nên nói gì, hệt như Phó Thần năm xưa vậy.
Hoàng đế lườm hắn một cái, không có chút uy hiếp nào, đương nhiên không phải đang giận thật sự.
Y biết chứ, Phó Thần không bao giờ muốn mình dùng thủ đoạn với hắn.
Nhưng Phó Thần đã lâu không chạm vào y.
Ngoài kia lại có một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp.
Hơn nữa, y cũng biết Phó Thần chỉ thích nữ tử.
Ngay cả đám Thanh Nhiễm, Tiết Duệ, khi biết hắn ở cùng một chỗ với y đề cảm thấy tiếc nuối, bản thân y cũng chẳng dám phủ nhận điều này.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì u ám hẳn, thật sự đau buồn.
Vương Đức Ninh do dự một chút rồi nói, “Thực ra, cách đây không lâu, Phó ca đã tìm nô tài.”
“Ừ.” Rồi sao?
Thiệu Hoa Trì lạnh nhạt đáp, vẻ mặt viết chữ ta chẳng thèm nghe.
Nhưng Vương Đức Ninh thấy y đã ngừng xem tấu chương, rõ ràng là hai tai đã vểnh lên rồi, không nhịn được cười thầm trong bụng.
Biết ngay là ngài muốn nghe mà.
Đành phải nói ra thôi.
Phó ca, xin lỗi huynh.
Vương Đức Ninh cũng xấu hổ lắm chứ bộ.
Hắn cũng không có ai để bầu bạn đây, “Bảo nô tài tìm một ít tị hỏa đồ, loại của hai nam tử, còn bảo nô tài đến Thái y viện để lấy….”
Hắn ngập ngừng, ngại nói ra tiếp.
Chuyện của các chủ tử khó mà giấu được những thái giám, cung nữ thân tín.
Suy cho cùng, người giặt chăn, trải giường, đun nước tắm đều là bọn họ.
Thiệu Hoa Trì nhìn hắn, hắn mới cố gắng nói tiếp, “Lấy loại dược….để không bị thương, vừa mới nghiên cứu chế tạo ra.”
Thiệu Hoa Trì ngẩn người một lát, mớt chợt hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Vương Đức Ninh.
Hai gò má y đỏ ửng, ôm mặt né tránh, “Khụ, ngươi lui xuống đi.
Nói với nói vẩn, mấy cái này mà cũng để ra miệng được.
Thường ngày Phó Thần không nên cưng chiều ngươi như thế.”
“Sao lại thế được.
Không phải hai vị tình cảm sâu nặng sao, chứ nô tài nào dám nói bừa.”
Lời này quả nhiên khiến Thiệu Hoa Trì thả lỏng hẳn, tuy thái độ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng điệu lại dịu đi rất nhiều.
Vương Đức Ninh nói xong, đang định rời đi.
“Khoan đã.” Thiệu Hoa Trì gọi hắn lại, “Vứt cái giường ở Ngự thư phòng đi cho ta.”
Vứt đi rồi, xem ngươi ngủ chỗ nào, còn không ngoan ngoãn về đây.
“Ơ? Hoàng thượng, chuyện này có vẻ không ổn…” Vương Đức Ninh uyển chuyển đề nghị.
“Không ổn chỗ nào mà không ổn.
Ta thấy rất ổn!” Thiệu Hoa Trì lại quay nhìn đống tấu chương, hạ bút phê, chắc như đinh đóng cột.
Y còn nhớ, hai tháng trước, nhân kỷ niệm nụ hôn đầu tiên của bọn họ, y quấn lấy người kia làm thêm mấy lần.
Đại khái đó là lần kịch liệt nhất kể từ khi bọn họ thật sự làm chuyện vợ chồng.
Có mấy tư thế cực kỳ khó, cả người y suýt thì gãy làm đôi.
May sao hằng ngày y vẫn chăm chỉ tập luyện võ nghệ, chứ không thì chắc eo lưng đã chẳng còn.
Lại nói, dù khi ấy y rất tự nguyện, nhưng y cũng chưa từng thấy vẻ mặt Phó Thần phấn khởi, kích động như thế bao giờ.
Không còn vẻ bình tĩnh thong dong trong ánh mắt, mà ngập tràn dục vọng, bày tỏ rõ ràng sự khao khát dành cho y.
Thiệu Hoa Trì biết, trong thời khắc đó, nam nhân này hoàn toàn thuộc về mình.
Đó là cảm xúc mà Phó Thần chỉ lộ ra trước một mình Thiệu Hoa Trì y, cũng là thứ xuân dược mạnh nhất dành cho hoàng đế.
Thấy Phó Thần như vậy, y chết cũng không hối tiếc.
Suốt một ngày một đêm không bước xuống giường, may sao hôm ấy là ngày hưu mộc.
Nhưng mà suốt nửa tháng sau, eo như không phải của mình, chân như không phải của mình, cổ họng cũng như không phải của mình, chỗ kia thì sưng đỏ.
Ầy, ai bảo người nọ có thiên phú dị bẩm, kể cả hình dạng kích thước lẫn lực kéo dài.
Báo hại y xử lý xong công vụ hàng ngày là cảm thấy toàn thân rã rời muốn thăng thiên, mệt đến độ ăn uống cũng không vào.
Nhưng thời gian đó, hầu như ngày nào cũng được ăn món Phó Thần tự thân xuống bếp nấu, có đau cũng vui vẻ.
Y hoài nghi không biết có phải Phó Thần nhịn lâu quá, cho nên một khi đại khai sắc giới thì cứ như tám trăm năm chưa ăn no, thật sự không phải mức độ mà người thường chịu đựng được.
Còn nói đến sưng đỏ, y đương nhiên không cho thái y đến kiểm tra, kể cả Lương Thành Văn cũng không được.
Đó là thói quen từ nhỏ của Thiệu Hoa Trì.
Y trúng độc toàn thân, không muốn lõa thể trước mắt bất cứ ai.
Dù sau này đã giải được độc nhưng thói quen cũ khó sửa, ngay cả tắm rửa, thay quần áo cũng tự mình làm.
Giờ bảo y cởi quần bôi thuốc, giết y luôn đi còn hơn.
Phó Thần chẳng biết đã dùng cách gì mà xin được loại thuốc mỡ chuyên dành cho chỗ kia, giám sát y phải bôi hàng ngày.
Lúc đầu y kiên quyết phản đối, nhưng không chịu được Phó Thần làm mặt lạnh.
“Bệ hạ, vi thần cởi áo cho ngài.” Tay cầm thuốc mỡ, Phó Thần nói lời đầy lễ nghĩa quân thần, nhưng hành động thì chẳng hề cho đế vương đang giãy dụa sắp chết kia một con đường sống.
“Phó Thần, trẫm là hoàng đế ! Ngươi rốt cuộc có biết ta là hoàng đế hay không?” Thiệu Hoa Trì nghiến răng nghiến lợi, giận đến mức xưng hô cũng lộn xộn.
Vệt hồng ửng lên trên gò má và đuôi mắt hẹp dài.
“Điều này rất rõ ràng, thưa bệ hạ.” Trên đời này, không ai ngoài ngươi có tư cách khoác long bào, nhưng mà chẳng liên quan gì đến việc bôi thuốc của chúng ta.
“Ngươi, ngươi đừng tưởng…..Ta nói không sao là không sao, không cần bôi thuốc.
Ai cần ngươi lắm chuyện !”
“Ngài cần.”
“Ngươi nghĩ mình là ai!”
“….” Phó Thần cười cười.
Thiệu Hoa Trì lại thấy trên mặt hắn viết : Nam nhân của ngươi !
“Ngươi đừng có lại đây ! Phó Thần, ngươi đừng quá đáng ! Như thế này gọi là dĩ hạ phạm thượng, xem thường long uy!”
Đừng có đùa, dù thân thể y đã bị người này lật qua lật lại đủ kiểu rồi, nhưng mà trong phòng có đến mấy viên dạ minh châu.
Nếu bị tụt quần bôi thuốc thì chẳng phải chỗ kia cũng bị rõ mồn một hay sao? Quá sức chịu đựng, y cũng biết xấu hổ chứ !
Giờ y lại hối hận cùng cực, vì sao lúc đó mình lại đào xới cả vùng đất bảo thạch lên, đúc thành mấy viên dạ minh châu lớn như thế.
Đúng là lấy đá đập chân mình !
Phó Thần vẫn nghiêm trang chính trực, hoàn toàn không xem lời uy hiếp của Thiệu Hoa Trì ra gì.
Thiệu Hoa Trì là một vị đế vương đầy đủ tư cách, thường ngày luôn giữ thái độ sâu không lường được, thâm trầm ít nói, uy nghi lẫm liệt, đi đến đâu cũng được muôn dân ca tụng.
Nhưng chỉ khi ở trước mặt hắn, y mới là Thiệu Hoa Trì chân thật nhất.
Lúc tức giận, y như con sói xù lông, miệng không ngừng kêu gào, nhưng không bao giờ lay chuyển được hắn.
Trong lòng Phó Thần ấm áp, nhưng vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.
Bên ngoài thì sao cũng được, nhưng đóng của lại thì việc nhà do hắn quản.
Phó Thần chậm rãi đến gần.
Nho nhã, lễ độ như thể cái hắn định làm không phải là lột quần áo của hoàng đế, “Nếu bệ hạ không muốn tự mình làm thì thần chỉ có thể làm giúp.”
“Trẫm tự làm.” Ngươi được lắm !
Từng lớp quần áo rơi xuống, tới khi chỉ còn mỗi quần.
Y do dự một lát, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh của Phó Thần, chỉ đành cắn môi, dứt khoát cở ra, phơi bày một đôi chân rắn chắc, tràn ngập sức lực, cơ thịt phân bố đều đặn, trắng nõn, thon dài, đường cong tuyệt đẹp.
Cảm giác được đoi mắt của Phó Thần đang quan sát, y khẽ run lên, vội vàng quay lưng lại, cúi xuống giường, vùi mặt vào chăn.
Phó Thần lại gần, nhìn cặp mông căng tròn đầy đặn, khẽ cười.
Y ghé tới, hơi thở nóng bỏng vờn trên lỗ tai Thiệu Hoa Trì, “Mở ra chút nữa, khép chặt như vậy, không nhìn thấy.”
“Ngươi một vừa hai phải thôi!” Thiệu Hoa Trì cào chăn, mặt đỏ như sắp chảy máu, từ từ mở hai chân.
Phó Thần tách ra nhìn chỗ sưng đỏ kia một chút, khẽ cau mày.
Lần trước quả thật đã làm quá mức.
Khi ấy, hắn cũng mất khống chế, gần như không kiểm soát được bản thân, suýt thì làm y bị thương.
Có lẽ Phó Thần quan sát quá chăm chú, Thiệu Hoa Trì không thể nhịn nổi, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Ngươi mau lên, loanh quanh gì nữa.” Giọng nói lầu bầu vọng ra trong đống chăn.
“Vâng, bệ hạ.”
Thiệu Hoa Trì : Bệ hạ cái gì mà bệ hạ, ngươi thật sự coi ta là bệ hạ sao,đồ mặt người dạ thú !
Phó Thần khoét một ít thuốc mỡ, chậm rãi đưa vào trong.
“A!” Thiệu Hoa Trì không kiềm chế được giọng của mình, kêu một tiếng đầy ái muội xong mới ngậm chặt miệng, xấu hổ muốn chết.
Y đâu có ý định dụ dỗ Phó Thần, vì quả thật lúc này y cũng không chịu được nếu làm thêm lần nữa.
Giờ y mới biết tự làm tự chịu là như thế nào.
Nhưng Phó Thần vẫn duy trì động tác, như lão tăng nhập định, thong thả bôi thuốc.
Thiệu Hoa Trì bị ngón tay của Phó Thần làm cho cứng rắn.
Người nọ đưa thuốc mỡ lạnh lẽo vào bên trong, nhẹ nhàng, kiên nhẫn chuyển động như đang chuẩn bị cho cái việc khiến người ta đỏ mặt tim đập kia.
Thật ra thì….thật ra thì nếu Phó Thần muốn, cũng không phải không thể.
Mới chỉ sưng đỏ thôi mà, đâu có rách ra.
Đợi thêm lát nữa, nếu hắn…..thì cứ đồng ý đi.
Mà y cũng chưa từng thấy Phó Thần chủ động đòi hỏi đâu.
Giờ mà từ chối thì sau này chỉ có thiệt.
Cho nên, cái tên Phó Thần này chắc là tính hết rồi chứ gì, đúng là mặt người dạ thú.
Bầu không khí rất tốt, càng lúc càng nóng bỏng.
Thiệu Hoa Trì cho là hôm nay sẽ cứ vậy mà triển, nhưng Phó Thần lại khôi phục bộ dạng như khổ hạnh tăng, vừa bôi thuốc xong thì đắp chăn cho y, “Bệ hạ nghỉ ngơi cho khỏe, thần còn có công việc khác nên ở gian ngoài để xử lý.
Hôm nay ngài không nên xuống giường đi lại, nếu muốn đi nhà xí thì thần ôm ngài đi.”
Thiệu Hoa Trì không trông thấy vẻ mặt tức giận, tự trách của Phó Thần khi hắn quay lưng đi.
Y trợn mắt há mồm, nhìn Phó Thần vừa bôi thuốc xong liền xoay người đi ngay không chút do dự.
Vậy thôi à…? Hết rồi à?
Thiêu Hoa Trì trừng mắt, Phó Thần, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?
Ơ kìa???.