Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 149
Nếu coi hành trình tìm kiếm đường bên kia ao nước đen là bài kiểm tra tinh thần đồng đội, thì việc mở cánh cửa này lại là đòn ly gián.
Ban đầu, lúc dùng máu của mình để mở cửa cơ quan đầu tiên, Phó Thần đã để ý rồi.
Dựa vào vị trí mắt ưng thì có lẽ không cần quá nhiều máu, một giọt là đủ.
Hắn cho là nồng độ hương trong máu mình quá thấp, nhưng mà suy đoán này không thể nói cho bất cứ ai.
Vậy àm binh lính ban nãy đi leo lên trên kia, chỉ nhỏ một giọt máu duy nhất.
Điều này cũng chứng minh suy đoán của hắn, kho báu này nhất định phải là người Khiển tộc mới có thể mở ra.
Người này giống một kẻ tàng hình, di chuyển rất tự nhiên.
Ngay khi bọn họ phát hiện ra trong đoàn xuất hiện thêm người thứ mười lăm, ánh mắt đều ngơ ngác nhìn nhau, sởn tóc gáy.
Lẽ nào một người sờ sờ ở đó có thể bỗng dưng biến mất.
uy rằng đám thân binh không dám quăng mũ cởi giáp chạy tán loạn bởi đã được rèn luyện dưới quy củ nghiêm minh, nhưng sắc mặt ai nấy đều xanh mét.
Bất chợt, một người lên tiếng trấn an những kẻ khác.
“Vừa nãy có phải các ngươi đều nhìn người bên cạnh mình, cảm thấy ai cũng là người quen phải không?” Phó Thần ngẫm nghĩ.
Ngay cả những chuyện huyễn hoặc như các vì sao mà Ô Nhân Đồ Nhã nói mà hắn còn có thể suy nghĩ tỉnh táo được, xem như chuyện đó thà tin còn hơn không, nữa là việc xảy ra ở đây.
Chỗ nào cũng đầy rẫy các cơ quan cạm bẫy, cho nên chẳng có phép màu hay ma quỷ nào cả.
Đây chẳng qua là sự kỳ diệu của đầu óc con người, đối phương hành động quá mức tài tình mà thôi.
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ đương nhiên không thể nào ngay cả chiến hữu thân thiết mà còn không nhận ra.
Phó Thần nói, “Các ngươi còn nhớ Lão Nhuận bị thương ở cửa hang không? Có phải ban nãy các người cũng thấy hắn trong đoàn không?” Lão Nhuận là người bị dơi tấn công trọng thương, sau đó bị Thiệu Hoa Trì bắt ở một chỗ để chờ.
Lời này như sét đánh ngang tai.
Bọn họ cũng không để ý, chỉ nhớ là bên cạnh mình có là người quen.
Bỗng nhiên, một binh sĩ tên Nguyên Ba bắt đầu run rẩy, giơ tay lên, “Mới ban nãy, hình như ta trông thấy Lão Nhuận ngay bên cạnh.
Nhưng hắn giấu mặt trong mũ giáp, ta không nhìn rõ lắm.
Nhưng lạ nhất là khi ấy, ta chẳng hề cảm thấy việc hắn xuất hiện ở đây có gì lạ lùng.”
Đó mới là điểm quái gở nhất.
Tuy bọn họ đã đi được một đoạn khá xa, nhưng hang động này rất yên tĩnh, chỉ cần gọi một tiếng, Lão Nhuận chắc chắn sẽ nghe được.
Thiệu Hoa Trì sai vài tên lính cất tiếng gọi, nhưng chẳng có một ai đáp lời.
Y là người bình tĩnh nhất, ngoại trừ Phó Thần.
“Vào trước đi.
Các ngươi để ý người bên cạnh mình thật kỹ, đừng để kẻ lạ thừa cơ trà trộn vào.”
Lúc bước qua cánh cửa, ai nấy đều cẩn thận dè chừng.
Nhưng dù cẩn thận đến mấy, cảnh tượng trước mắt vẫn khiến bọ họ nghẹn họng trân trối.
Qua cánh cửa là một hành lang, gió lùa tới khiến người ta run khẽ.
Trên trần còn treo mấy chiếc đèn lồng lớn, đỏ rực.
Bọn họ không dám thở mạnh, thậm chí còn nghe được tiếng sáp nến cháy lách tách.
Dường như có ai đó đã châm nến từ trước, chờ bọn họ tiến vào.
Nơi này khá giống với hành lang phòng học mà Phó Thần thường thấy thời hiện đại, nhưng phong cách cổ kính hơn nhiều, mỗi gian đều được ngăn bởi một cây cột lớn khắc hình rồng cuộn xung quanh.
Liếc sơ thấy tổng cộng mười bốn gian, bên ngoài là cánh cửa bằng đồng xanh cực kỳ tin xảo.
“Mấy gian phòng này chắc là khó mà vào được.” Thiệu Hoa Trì phân tích.
Phó Thần gật đầu, hắn cũng nghĩ thế.
Nếu vào nhầm phòng thì có khi còn mất mạng.
Không biết từ lúc nào, Phó Thần đã trở thành người có quyền chỉ huy ở đây.
Thiệu Hoa Trì tự nhiên hỏi, Phó Thần cũng tự nhiên đáp, chẳng ai cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
Nếu không phải ban nãy Phó Thần chỉ ra thì cũng chẳng ai biết trong đoàn đã thêm một người.
Mười bốn cánh cửa, nhất định không thể chọn sai.
Nhưng xác suất là một trên mười bốn, chọn sai bất kì cánh của nào cũng có thể chết sạch toàn quân.
Đám lính thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không ổn, bèn đề nghị mỗi người mở một cánh cửa.
Trừ Thiệu Hoa Trì và Phó Thần, có tổng cộng mười bốn người, vùa vặn mười bốn cửa.
Nhưng nếu làm thế thì sẽ phải hy sinh phần lớn tính mạng quân lính.
Thiệu Hoa Trì lập tức phản đối, “Không được, ta không cho phép.”
Y chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ hy sinh tính mạng người khác để tìm kho báu.
Ít nhất, đối với y, chuyến đi này chẳng biết có tìm được bảo vật gì không, không cần phải bắt quân lính của mình liều mạng.
“Nhưng vương gia, giờ đâu còn cách nào khác.” Đám lính nói.
Chính vì có chủ soái như vậy nên có đôi khi, bọn họ cảm thấy hy sinh cũng đáng để ngẩng cao đầu.
Trong đám vương tử hoàng thất , chỉ có mình Thiệu Hoa Trì mới để ý đến tính mạng bọn họ.
“Sẽ có thôi!” Thiệu Hoa Trì nói chắc như đinh đóng cột.
Y quyết định rồi, nếu có thử thì y sẽ tự mình thử.
“Đợi đã, Thụy vương, xin cho tiểu nhân thử.” Phó Thần giơ cánh tay băng bó của mình lên.
Có lẽ bọn họ đã nghĩ sai hướng từ đầu.
Những cánh cửa này được lập ra không phải để lừa bọn họ vào nhầm phòng mà chết.
Nghĩ lại thì hai lần mở cửa từ nãy đến giờ đều liên quan tới mắt ưng và máu.
Nói không chừng, người dựng nên cơ quan này chỉ có một yêu cầu đơn giản, có máu là mở được cửa.
Thiệu Hoa Trì nhíu mày, nhìn nam nhân nói một thì không nói hai trước mặt.
Một lúc sau, đành phải gật đầu, “Ngươi chắc không?”
“Chắc chắn.
Tiểu nhân muốn thử cách này trước xem sao.”
“Vậy thì dù có xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng sẽ không chịu trách nhiệm với tính mạng của ngươi.” Bàn tay nắm lấy bội đao siết chặt.
“Vâng.”
Mỗi cánh cửa đều là bản thu nhỏ của cổng lớn bằng đồng lúc trước.
Nếu máu không thể mở ra được thì có nghĩa là hắn đã suy luận sai.
Phó Thần cởi băng quấn trên tay, lại cắt lấy máu, thử nghiệm trên từng cánh cửa một.
Khi máu nhỏ vào cửa mà không có phản ứng thì có nghĩa là không phải.
Còn nếu cả mười bốn cánh cửa đều không có động tĩnh gì thì lúc ấy sẽ nghĩ biện pháp khác.
Mỗi lần có máu nhỏ vào mắt ưng, một ngọn đèn lồng sẽ vụt tắt.
Có lẽ từ nãy đến giờ đã trải qua nhiều phen khiếp đảm nên lúc này đám lính cũng tỉnh táo hơn.
Đèn lồng tắt càng nhiều, bọn họ càng hồi hộp.
Hành lang càng lúc càng tối, đến khi còn một ngọn đèn duy nhất.
Phó Thần đưa mắt nhìn Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì căng thẳng gật đầu.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lộ vẻ tin tưởng, giống như năm năm về trước.
Phó Thần nhỏ máu vào mắt ưng kia.
Cách cửa lách cách mở.
Mọi người nhẹ nhõm thở phào.
Ban nãy, cỗ quan tài thứ bảy, nói đúng hơn là thứ mười bốn có vấn đề, giờ cánh cửa thứ mười bốn lại là cửa êm xuôi, đúng là tạo hóa trêu người.
Hít sâu một hơi, đám lính mới đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một căn phòng lớn thắp nến.
Điện phủ rất rộng rãi, nhưng thứ khiến người ta kinh sợ nhất là những cái xác khô quắt bị treo ngược trên trần nhà.
Người chết mặc trang phục của Khiển Tộc, cực kỳ cũ nát, hẳn đã bị chôn dưới đất nhiều năm.
Nơi này có lẽ là điểm cuối cùng của kho tàng rồi, nhưng trừ những cái xác này ra thì chỉ còn mười bốn cỗ quan tài trống không.
Lại là quan tài nữa à?
Đám lính hiếu kỳ muốn đến gần xem những cái xác treo ngược kia để điều tra thân phận bọn họ, nhưng Phó Thần mở miệng can ngăn, “Đợi đã, đừng đi vội, chỗ này không thể làm bừa.”
Bốn vách tường khắc hình chín con chim tê tước, mỗi hình vẽ đều mang vẻ mặt khác nhau, hoặc sung sướng, hoặc dữ tợn, thứ này chẳng phải là….
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, lục hào tam tam, cửu vi diễn sinh, đây chẳng phải là Cửu Cung Bát Quái Trận sao?
Đó là một cách bài binh bố trận phổ biến trên chiến trường.
Trong sách Bát Quái Trận dựa theo bát môn Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, tương ứnh với thần thái của những con tê tước được vẽ trên tường.
Phó Thần nhìn những viên gạch vuông được lát trên sàn nhà, từng tấm từng tấm đều sắp xết vô cùng chỉnh tề.
Giữa các ô gạch có khe hở, như thế nghĩa là chúng có thể chuyển động.
Bọn họ đang đứng trên các khối vuông này, có nghĩa là đã tiến vào trận pháp.
Chỉ đi lầm một bước, có khả năng sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, đó là điển hình của Cửu Cung Bát Quái Trận.
Phó Thần cân nhắc tiếp theo phải di chuyển ra sao mới phá được trận pháo này.
Khóe mắt hắn liếc thấy một người mình đầy lông lá trong góc tối, bên cạnh gã là một kẻ mặc khải giáp của quân Thụy vương.
Gương mặt giấu trong mũ giáp, nhưng Phó Thần trông thấy khóe môi hắn khẽ cong lên như đang mỉm cười, cặp môi đỏ sẫm như máu.
Đó chính là kẻ thứ mười lăm ban nãy.
Nhìn nụ cười kia, Phó Thần có linh cảm chẳng lành.
Bất chợt, kẻ hóa trang thành lính của Thụy vương bỗng đạp một bước.
Những viên gạch bắt đầu chuyển động, toàn bộ đại điện rung chuyển rầm rầm.
Những cái xác treo ngược bỗng nhiên tan thành bột phấn.
Bức tường khắc đầy hình vẽ Bát Quái trận bỗng nhiên lõm vào, mở ra một hố nhỏ.
Những con bươm bước màu đên có hoa văn đỏ sẫm bay ra từ đó.
Phó Thần từng đọc nhiều tạp ký.
Hắn nhận ra đây là huyết lân điệp, cũng quý hiếm như tê tước, cùng là loài vật được Khiển tộc nuôi dưỡng, Nghe nói nuôi được hết sức kỳ công, phải cho chúng hút máu tươi của người Khiển tộc đều đặn thì mới sống được.
Thế nhưng không chỉ hút máu người Khiển tộc, chúng có thể hút máu kẻ khác nữa.
Nếu bị bỏ đói lâu dài, chúng sẽ hút cạn máu của bất cứ ai.
Chỉ nhìn chúng bay đến thôi cũng có cảm giác ghê rợn.
Có lẽ thứ hoa văn đỏ sẫm trên người chúng là do máu người mà thành.
Không biết chúng đã bị bỏ đói bao lâu.
“Chạy mau !” Trong nháy mắt, Phó Thần nghĩ đến mấy cỗ quan tài kia.
Khi hắn vừa kịp phản ứng thì bị một nam nhân siết chặt lấy cánh tay.
“Chui vào trong quan tài kia!” Thiệu Hoa Trì phản ứng rất nhanh, vừa ra lệnh cho Phó Thần vừa kéo hắn chạy đến chiếc quan tài gần họ nhất.
Phó Thần vốn có ý này nên tự động làm theo.
Vừa đẩy Phó Thần vào trong, y cũng lách mình chui vào theo, dùng sức khép nắp quan tài lại.
Ngay khi nắp vừa sập xuống, những con huyết lân điệp đâm sầm vào đó, rơi xuống lộp bộp.
Một vài binh lính không kịp chui vào quan tài, bị huyết lân điệp bu đầy người.
Bọn họ càng kêu gào, càng vùng vẫy, những con bướm càng tấn công quyết liệt hơn.
Không lâu sau, những người bị kẹt lại bên ngoài đã bị hút cạn máu thịt, thành những cái xác khô.
Trần nhà kẽo kẹt chuyển động.
Mấy sợi dây thừng từ từ rơi xuống, tự động treo ngược họ lên.
Thành bộ dạng giống như những cái xác bị treo ban nãy.
Trong quan tài chỉ có một màu tối đen và mùi ẩm mốc.
Thiệu Hoa Trì nằm trên người Phó Thần.
Trong lúc thị giác không thể sử dụng, nhưng giác quan khác càng sắc bén hơn, tỷ như hơi thở và hơi ấm truyền qua quần áo.
Thiệu Hoa Trì là người phản ứng trước, chống khuỷu tay xuống để hai người cách nhau ra một chút, tránh cho hai nam nhân trưởng thành lại rơi vào cảnh xấu hổ.
Nhưng hành động đó cũng có thể bị hiểu rằng thân là hoàng tử mà phải chen chúc trong cùng một không gian chật hẹp với kẻ tầm thường thì chẳng ai muốn cả, tuy nhiên vẫn phải hành xử lễ nghĩa, không phạm sai lầm.
Sau khi lũ bướm va vào nắp quan tài gây ra vài tiếng lôp bộp nho nhỏ thì toàn bộ chìm vào yên tĩnh.
Thiệu Hoa Trì nhẹ giọng nói, “Vừa nãy nguy cấp, có bị thương không?”
Giọng nói của Thụy vương vốn chẳng êm tai, nhưng trong không gian chật hẹp này chẳng hiểu sao lại có vẻ nhu hòa, nghe hoài không chán.
Sau khi tỉnh lại bên bờ ao nước đen, Phó Thần có thể cảm giác rất rõ Thiệu Hoa Trì đã khôi lại vẻ lãnh đạm như lúc mới gặp mặt, nhưng lại có vẻ hơi thiếu tự nhiên.
Y vừa rất quan tâm thuộc hạ, nhưng cũng giữ chừng mực một cách cẩn thận, không khiến người ta khó chịu.
Ban nãy chính hắn cũng có ý định trốn vào quan tài cho nên cũng bị bất ngời, “Tiểu nhân vẫn ổn.
Ngài thì sao?”
“Ta cũng thế.” Giọng nói của Thiệu Hoa Trì hình như chứa tiếng cười khẽ.
Chẳng qua là hắn đứng cách Thiệu Hoa Trì gần nhất, chứ nếu không thì với tính nết của Thụy vương, sẽ chẳng đời nào kéo hắn vào đây.
Về thân phận, hắn hông đủ tư cách.
Một thương nhân địa vị thấp đến mức nào, hắn sống ở Tấn quốc nhiều năm, đương nhiên phải biết rõ.
Hai người nghe thấy tiếng kêu gào tê tâm liệt phế ở bên ngoài, đều nhận ra đó là tiếng của những thân binh của Thụy vương, bởi âm thanh rất đỗi quen thuộc.
Hắn cảm thấy thân hình Thiệu Hoa Trì khe khẽ run rẩy.
Hai mươi lính tiên phong của y đã hy sinh hơn nửa, thân là chủ soái, đương nhiên không thể không mảy may xúc động chút nào.
Phó Thần vuốt ve cánh tay Thiệu Hoa Trì, giữ lấy y để đề phòng y bất chợt muốn sông ra xa ngoài.
Nhưng hắn vừa chạm vào, Thiệu Hoa Trì bỗng giật mình, sau đó càng run rẩy hơn, một lúc sau mới kiềm chế được mà nói, “Bổn vương không sao.”
Cộc cộc cộc.
Hai người đều ngừng nói chuyện.
Có một kẻ đang gõ nắp quan tài, nhiều khả năng chính là tên lông lá kia.
Đây không phải lần đầu tiên Phó Thần nằm trong quan tài, nhưng lần này là hai người nên nỗi sợ hãi mới giảm bớt.
Hắn cẩn thận sờ soạng nắp quan tài cùng các góc cạnh, tìm kiếm sơ hở.
Mười bốn cỗ quan tài trống sẽ chẳng vô duyên vô cớ được đặt ở đây.
Nhiều khả năng là để cho mười bốn cái xác bị treo ban nãy được yên nghỉ.
Lúc mới tiến vào, hắn không kịp để ý kỹ, nhưng nghĩ lại thì bên dưới chỗ treo những cái xác đó đều có đồ cúng, hẳn là có người đã đến tế bái vong linh bọn họ.
Khắp đại điện có đến cả trăm thi thể, nhưng Phó Thần không muốn biết rốt cuộc tộc người này đã gặp phải chuyện gì.
Hắn sờ soạng một hồi, phát hiện ra một cái nút xoay nhỏ trên đỉnh quan tài, ánh mắt chợt lóe sáng.
Tiếng gõ vào quan tài càng lúc càng nặng, như thể muốn dùng sức phá nó ra.
Đó chính là kẻ mình đầy lông lá mà Phó Thần đã nhìn thấy.
Gã có vẻ rất vội vàng, như thể nóng lòng muốn xem kẻ nằm trong quan tài là ai.
Người mặc áo giáp quân Thụy vương kéo gã lại, giọng nói lảnh lót như kim loại va vào nhau, “Ta đã nói với đệ rồi, hắn không phải người trong tộc ta, nhưng lại ăn thứ dược có chứa mùi hương của người trong tộc, nhất định không phải kẻ tốt lành gì.” Thậm chí, không chừng hắn còn có được bản đồ kho báu mà chúng ta bảo vệ.
“A, a !!” Người lông lá không thèm để ý tới người mặc áo giáp, cảm xúc phấn khởi vô cùng.
Thực ra người lông lá kia không phải quái vật.
Hắn là người thường, nhưng vì đã sống trong hang động một mình suốt bao nhiêu năm, hành động có chút quái dị, lúc nói chuyện cũng không biết biểu đạt suy nghĩ của mình.
Trừ cơ quan ra, hắn không biết gì khác.
Cũng chẳng có ai giúp hắn tắm gội, giặt giũ, cho nên người đầy lông lá chẳng qua vì mái tóc dài rũ rượi mà thôi.
Người mặc giáp kéo người lông lá ra, mở nắp quan tài.
Quan tài trống rỗng.
Không ổn, lẽ nào bọn chúng đã xuống dưới?
Phó Thần và Thiệu Hoa Trì đang ở bên dưới cỗ quan tài đó.
Dưới đáy quan tài có cơ quan, cánh cửa bí mật nối với một địa đạo.
Bọn họ bước xuống thang, nhìn thấy từng gian nhà tù trống rỗng, không biết trước kia được dùng để làm gì.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác định xung quang không có cạm bẫy, hai người mới chia nhau ra tìm đường thoát.
Phó Thần cảm thấy sau lưng dường như có một khí tức nóng hừng hực, nhưng vừa quay đầu nhìn thì chẳng thấy gì nữa.
Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần ngoảnh đi ngoảnh lại vài lần, lạnh nhạt hỏi, “Phát hiện ra gì à?”
Phó Thần lắc đầu, nhìn bốn phía, “Ta cứ có cảm giác như bị theo dõi, chắc chắn nơi này có người.
Chúng ta phải thật cẩn thận.”
Khi nghe Phó Thần nói, thân thể Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên cứng đờ, nhưng chỉ trong tích tắc nên hắn không nhận ra.
Hai người vừa tới một chỗ rẽ, còn chưa kịp phản ứng, một cái bóng đen chợt xẹt qua.
Phó Thần bị một kẻ lông lá nhào lên người.
“Cẩn thận!” Thiệu Hoa Trì muốn chạy đến, nhưng kẻ lông lá như quái thú kia lại xông vào y, dùng sức nặng thân thể đè người xuống.
Đầu y va mạnh xuống mặt đất, choáng váng muốn ngất đi nhưng vẫn miễn cưỡng mở mắt, cố di chuyển đến chỗ Phó Thần, nhưng không chạm tới được.
Phó Thần……
Mí mắt nặng nề sụp xuống.
Phó Thần thấy kẻ lông lá kia ngửi ngửi khắp người mình như một con chó nhỏ, ngửi đông ngửi tây.
Hai tay gã ôm chặt như một đứa bé, dường như không có ác ý.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển trong địa lao, không hề cố tình che giấu.
Là kẻ mặc áo giáp định giết bọn họ ban nãy.
Khi hai người kỳ quái này vừa xuất hiện, Phó Thần đã nhận ra vị trí của họ có chút kỳ lạ.
Nhìn cách đứng trước sau, có lẽ người lông lá này mới là chủ.
Mà người lông lá đó lại không giống người thường, cho nên Phó Thần mới lấy làm thắc mắc.
Phó Thần ra hiệu, bảo người lông đứng dậy.
Gã tỏ vẻ đã hiểu, ngoan ngoãn đứng lên.
Phó Thần nhẹ nhàng giữ lấy gã từ đằng sau, một tay đặt hờ lên cổ gã.
Kẻ lông lá lại tưởng Phó Thần muốn chơi đùa với mình cho nên vui vẻ cười khanh khách.
Lúc người mặc áo giáp xuất hiện, Phó Thần không lạnh không nóng nói.
“Ngươi muốn hắn sống thì không được khởi động bất cứ cơ quan nào, bằng không ta không giám chắc mình sẽ không làm ra hành động nào quá khích để trả thù cho đồng bạn bị các người đánh ngất đâu.”
Người mặc áo giáp thấy Phó Thần chẳng những có ý đồ với “kho báu”, thậm chí còn đang uy hiếp người lông lá.
Đúng là được đằng chân lân đằng đầu !
Gã tức tối nhìn Phó Thần, ánh mắt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống.
Phó Thần vốn là kẻ hành động chẳng giống ai, chỉ dựa vào vài hành động lẻ tẻ mà có thể tìm ra cách khiến kẻ mặc áo giáp kia không thể không khuất phục.
Biết làm sao được, chỉ cần gã là bừa, người lông lá kia sẽ đánh gã.
Mỗi khi người mặc áo giáp gây bất lợi cho nhóm Phó Thần, kẻ lông lá đều xông đến giằng co với gã.
Đánh nhau một hồi mệt mỏi, người mặc giáp cũng chẳng buồn động chân động tay nữa.
Gã chẳng làm gì nổi Phó Thần, bởi vì hắn có người lông lá kia bảo vệ.
Người mặc giáp đành thỏa hiệp, dù rất không cam tâm.
Phó Thần hỏi ra mới biết, người mặc giáp và người lông lá hóa ra là huynh đệ sinh đôi.
Người mặc giáp là Thiền Vu, người lông lá là Thiền Nhạc.
Lúc còn nhỏ, cả bộ tộc bị tiêu diệt, hai huynh đệ bị chia cắt.
Sau vài thập niên, người trong tộc bị giết hại nhiều, nhân số càng lúc càng ít.
Mấy năm nay, Thiền Vu trốn đông trốn tây, học đủ thứ kỹ năng ở bên ngoài, cũng thông thạo nhiều ngôn ngữ.
Gã khổ sở lắm mới thoát được dăm lần bảy lượt đuổi giết để tìm đệ đệ thất lạc nhiều năm.
Nhưng đệ đệ chẳng nhận ra được ai, cũng không biết nói chuyện, thậm chí lại gần cũng bị đẩy ra.
Điều này khiến Thiền Vu cực kỳ khó chịu.
Thiền nhạc là đệ đệ duy nhất của gã, là người cuối cùng trong tộ gã, dù Thiền Nhạc có như thế nào đi nữa, gã nhất định sẽ chăm sóc thật cẩn thận, cho nên chỉ đành dựa vào cơ quan này để bảo vệ đệ đệ.
Máu của họ cũng hơi khác nhau.
Không phải người Khiển tộc nào cũng mang chung một mùi hương, ví dụ như hai huynh đệ này, chỉ có người lông lá mới thừa kế dòng máu chính thống của thủ lĩnh Khiển tộc.
Phó Thần cũng thấy lạ.
Nếu họ là huynh đệ sinh đôi thì tại sao Thiền Nhạc lại yêu thích hắn như thế?
“Chắc trước đó ngươi đã uống thứ gì rồi? Thứ nào đó chứa mùi hương của người Khiển tộc ta.” Thiền Vu biết không thể động vào Phó Thần, cho nên sau vài lần đắn đo, gã chỉ còn cách buông nỗi căm thù kia xuống.
Phó Thần không giấu diếm, nói mình uống dược hoàn của hoàng đế Kích quốc.
Thiền Vu cười lạnh, nỗi căm hận lại trào dâng, “Đó là kẻ đã tắm máu tộc ta ! Thứ ngươi ăn, nhiều khả năng chính là máu thịt của phụ thân chúng ta!”
Thấy Thiền Vu cực kỳ phẫn nộ, bấy giờ Phó Thần mới ngẫm ra.
Bảo sao ánh mắt của mấy vị dược sư ở chỗ Lý hoàng nhìn hắn như nhìn một miếng thịt tươi….
Hắn vẫn biết rõ, Lý hoàng là kẻ tàn khốc vô tình, nghĩ lại cũng thấy vừa đáng giận vừa đáng tiếc.
“Kẻ đó là ai?!” Thiền Vu hỏi kẻ đã biến người trong tộc gã thành dược hoàn.
Dù trong lòng đã có câu trả lời nhưng gã không dám khẳng định, vì năm xưa Lý hoàng đã nói muốn giúp đỡ bọn họ.
“Hoàng đế Kích quốc, Lý Biến Thiên.”
“Quả nhiên là hắn, trừ hắn ra thì còn ai nữa đây ! Ta nên nhận ra từ đầu mới phải !” Thiền Vu gầm khẽ.
Trong lúc Thiền Vu còn chìm trong phẫn nộ, người lông lá cứ cọ cọ vào người Phó Thần, khiến hắn cũng thấy ngại.
“Gã lúc nào cũng thế à?”
“Ta không biết, đệ ấy cũng không bám lấy ta.
Kể từ lúc ngươi tới đây, Thiền Nhạc mới lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương của cha mẹ, đương nhiên sẽ đối xử với ngươi đặc biệt.
Người Khiển tộc chúng đa đã nhận thân với ai thì cả đời sẽ không thay đổi.” Thiền vu nghiến răng nghiến lợi.
Gã vạn lần không ngờ rằng có ngày gã phải tử tế với kẻ thù.
Tuy Phó Thần không sát hại gia tộc họ, nhưng vẫn ăn máu thịt của người Khiển Tộc.
“Ngươi có hận ta cũng vô ích, dù ta không ăn chúng cũng sẽ có kẻ khác ăn thôi.
Hơn nữa, chắc ngươi không biết, máu thịt của người Khiển tộc các ngươi vẫn được dùng trên chiến trường.””Lý Biến Thiên, Lý Biến Thiên!” Thấy vẻ mặt căm phẫn của Thiền Vu, người lông lá có chút sợ hãi, ôm chặt Phó Thần.
Thực ra, dù Thiền Vu không hề muốn nhưng gã vẫn phải duy trì truyền thống của Khiển tộc, đó là bảo vệ vua của bọn họ.
Bởi Thiền Nhạc thích Phó Thần, cho nên gã đành phải tạm thời thỏa hiệp.
Trên bầu trờ, song tinh hội tụ.
Ngự Cơ tinh, gồm Thiên Ngự và Thiên cơ, hai vì sao Song Tử, vốn là huynh đệ sinh đôi.
Phó Thần giải quyết xong mối nguy mới đến kiểm tra vết thương trên đầu Thiệu Hoa Trì, may là không nghiêm trọng.
Thiền Vu nhìn hành động của Phó Thần, bỗng mở miệng, “Nếu ngươi muốn giết y, ta có thể giúp.”
“Sao lại nói thế?” Người bình thường sẽ chẳng ai nói vậy.
Lúc hắn và Thiệu Hoa Trì đi với nhau, ai cũng sẽ nghĩ là đồng bạn.
“Ngươi không cần gạt ta.
Cảm giác của người Khiển tộc bọn ta chưa bao giờ sai.
Dù ngươi che dấu rất tốt nhưng ánh mắt ngươi nhìn y luôn chứa sát khí, nhất là ban nãy, sau khi y bất tỉnh.” Sát khí ấy nhạt đến độ chính bản thân hắn cũng chẳng nhận ra.
“Ta chưa từng nghĩ tới.” Phó Thần phủ nhận, ít nhất là lúc này hắn chỉ muốn chuồn cho nhanh.
“Đưa chúng ta ra ngoài đi.”
Phó Thần cõng Thiệu Hoa Trì đang bất tỉnh lên lưng, cũng chẳng để ý đến ánh mắt trêu chọc của Thiền Vù.
Thiền Vu cảm thấy kẻ tên Phó Thần này rất phức tạp, cũng rất thú vụ, Tuy gã không ưa, nhưng cũng không thể phủ nhận.
Ban nãy, từng bước trong cơ quan, nếu không nhờ hắn nhắc nhở thì đoàn người lẻ tẻ kia chắc chẳng còn sống được bằng ấy.
“Các ngươi đến đây để tìm kho báu mà, giờ không cần nữa sao?”
Phó Thần không thích cách nói chuyện mỉa móc của Thiền Vu, cho nên không thèm trả lời.
Nhưng Thiền Nhạc ở bên cạnh, thấy Phó Thần không chú ý đến mình thì bắt đầu làm loạn nên.
Lúc bọn họ đi ra ngoài tìm các binh lính còn lại, Thiền Nhạc dẫn Phó Thần rẽ vào nơi thần bí nhất trong hang động dưới lòng đất này.
Thiền Nhạc không biết gì, nhưng lại sống trong hang này hơn hai mươi năm, đã quen với mọi cơ quan cạm bẫy.
Chỉ trong nháy mắt, một cầu thang dẫn xuống dưới lại xuất hiện trước mắt họ.
Họ đi xuống từng bậc một.
Dưới hầm vô cùng rộng rãi, sáng sủa.
Quả nhiên là kho báu đích thực, chí ít cũng đủ để phục hưng Khiển tộc.
Có lẽ chẳng có ai ngoài người Khiển tộc thực sự biết đến cơ quan này.
Mà kho báu này tồn tại cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, là tập hợp được tất cả những người Khiển tộc đang lưu lạc trên thế gian.
Cho nên không phải người thiết kế cơ quan cố tình gây khó dễ, mà chỉ có thể nói, nếu là người Khiển tộc, ngươi dùng chút máu là cứ việc thong thả đi qua.
Nhưng theo lời Thiền Vu thì giờ gã và kẻ lông lá có lẽ là những người Khiển tộc cuối cùng còn trên thế gian.
Thiền Nhạc dẫn Phó Thần đến chỗ sâu hơn.
Đó mới là bảo tàng thực sự của Khiển tộc.
Trong đó có vô số vàng bạc cùng các loại thảo dược quý hiếm, những cuốn sác cổ đã thất truyền từ lâu.
Thiền Nhạc kéo Phó Thần, mái tóc dài rối bù rẽ sang hai bên, để lộ một cặp mắt sáng lấp lóe đang háo hức nhìn Phó Thần như đứa bé chờ người lớn khen ngợi.
Phó Thần mỉm cười, lại vung tay bổ một cú vào gáy Thiền Nhạc.
Thiền Nhạc bị choáng, ngất đi.
Thiền Vu còn chưa kịp phản ứng, Phó Thần đã ném người vào lòng gã, “Không muốn báo thù sao? Nếu muốn thì đi theo ta.
Những kẻ từng làm hại các ngươi, ngươi có thể trả lại đầy đủ món nợ.
Hơn nữa, có lẽ vua của các ngươi rất muốn theo ta đấy.”
……
Lúc Thiệu Hoa Trì tỉnh lại thì y đã quay về đại điện ban nãy.
Đám lính lo lắng đứng quanh y.
Khi tỉnh lại, bọn họ thấy mình vẫn ở nguy chỗ cũ, còn bầy huyết lân điệp đáng sợ kia thì đã biến mất hoàn toàn, không còn cơ quan ào nữa, chỉ giống như một căn phòng lớn thông thường.
Chủ soái vẫn còn nằm một chỗ hôn mê, cho nên bọn họ đành chờ ở đây.
Thiệu Hoa Trì rên rỉ ôm đầu, vết thương sau ót đã được băng bó đơn giản.
Là Phó Thần làm?
Y ngây người nhìn quanh, nhớ đến cảnh tượng trước khi ngất đi, bỗng trào dâng một cảm giác không lành.
Y cuống quýt quay trái quay phải, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, trái tim khẽ run lên.
Vương Đại đâu?” Y không nhận ra giọng mình có chút run rẩy.
Đám lính đều hai mặt nhìn nhau, lắc lắc đầu.
Vương Đại chắc là đã lành ít dữ nhiều.
Chẳng còn chút tăm tích.
Hắn lại đi rồi..