Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 113


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 113


Ánh mặt trời hiếm hoi lộ ra, trải lên vùng cát trắng hoang vu này một chút tia sáng ấm áp, nhìn có vẻ như vượt trên hai mươi độ.

Đang là một người có thói quen sinh hoạt bình thường ở Trung Nguyên tấp nập, bỗng bị đưa tới một nơi kho ráo, băng hỏa luân chuyển như thế này, rất khó để thích nghi.

Để không ảnh hưởng tới tiến độ của cả đoàn, dù có khó chịu, Phó Thần cũng phải cắn rang.

Nếu bây giờ có thể điều tra đánh giá độ hảo cảm trong đội ngũ hộ vệ của Lý Biến Thiên thì có lẽ độ hảo cảm đã vượt qua tấm rào ngăn cách, tiến gần đến mốc tốt đẹp.
Tóc hắn kết thành tảng, trên đầu quấn một tấm vải đen.

Làn da vốn trắng nõn, mềm mại cũng có chút khô nứt.

Nhưng bộ dạng của Phó Thần so với mấy người A Nhất cũng khá hơn rất nhiều rồi.
A Nhất vừa dứt lời, Phó Thần đã nhanh tay vén mấy lớp vải dầy che cửa xe.

Hắn cởi vải đen vướng víu trên đầu mình, nhìn ra xa thật xa, trông thấy những tòa kiến trúc đơn sơ bằng đất vàng.

Sa mạc Hốt Thạch giáp với biên giới bốn quốc gia, một trong số đó là Ấm Đột quốc.

Nơi này tựa như một lão nhân từng trải, ăn đủ sương gió, chính là tiểu quốc nhỏ bé nằm giữa Tấn quốc và Kích quốc đấy ư?
Sau đó, hắn nghe tiếng xe ngựa ầm ầm từ xa truyền đến, Một đoàn người cưỡi lạc đà và ngựa, hất cát bay mịt mù.

Âm thanh kia thật đinh tai nhức óc, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Qua đám cát bụi cuồn cuộn, hắn trông thấy một nhóm người tràn ngập sát khí.
Đồng tử Phó Thần mở lớn, đám người này hình như đang lao thẳng đến chỗ bọn họ thì phải?
Sau hơn một tháng hành trình, đoàn của họ đã nhiều lần bị thổ phỉ cường đạo tấn công, nhưng không có bất cứ ai thương vong cả.

Chỉ vậy thôi cũng đủ biết thuộc hạ của Lý Biến Thiên có thực lực siêu quần.

Mà lần nào Lý hoàng cũng khiến Phó Thần phải thay đổi cách đánh giá.

Hắn còn nhớ rõ, lần đầu bị bao vây tấn công, Lú Biến Thiên chỉ ra vài mệnh lệnh ngắn gọn, vừa nhanh chóng vừa hữu hiệu.

Chỉ mấy chục người hộ vệ, lập tức thay đổi nhiều đội hình, chiến lược.

Lý Biến Thiên ra lệnh trong nháy mắt, đám A Nhất cũng phản ứng trong nháy mắt.

Khí thế hung hãn bừng bừng như thiết kị, chẳng khác nào ở trên chiến trường, chỉ trong chốc lát đã có thể lấy đầu kẻ địch.

Phải thân lâm kỳ cảnh, chứng kiến loại khí thế này mới biết được sức mạnh thật sự của thiết kỵ Kích quốc.

Bọn họ không chút nào giống với quân đội Tấn quốc, một bên là cái bánh xe rỉ sét cũ kỹ, một bên là thanh bảo đao không ngừng mài dũa sắc bén.
Nhưng trong mấy lần bị công kích đó, chưa từng có một đội quân nghìn nghịt, quy mô khủng khiếp như thế này.
Lý Biến Thiên nhìn Phó Thần, nhận thấy khuôn mặt thiếu niên khô ráp hơn nhiều, nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt sáng trong, linh động.

Con ngươi đảo qua đảo lại vài lần, chỉ thấy trong veo, lấp lánh, soi đến mềm nhũn cả cõi lòng.

Lý Biến Thiên rất ít tiếp xúc với trẻ con ở tầm tuổi này.

Hôm nay, có lẽ thật sự cảm thấy may mắn, huynh đệ Thẩm gia mất đi, lại khiến hắn có được một Lý Ngộ.
Mu bàn tay lạnh lẽo của phó Thần bỗng nhiên được phủ lên một làn hơi ấm đến thấm tận tâm can, tựa như toàn bộ lỗ chân lông đều nở ra vì thư thái.

Lý Biến Thiên vỗ nhẹ tay hắn.
Hắn áp chế cơn sởn tóc gáy trong đáy lòng, ánh mắt ngơ ngác hoảng loạn nhìn Lý Biến Thiên.
“Đừng sợ, vẻ kiêu ngạo thường ngày đi đâu hết rồi?” Giọng Lý Biến Thiên tựa như lộ chút ý cười.
Phó Thần trừng mắt với Lý Biến Thiên, như muốn xiên người ta thành lỗ.
Khiến Ký Biến Thiên càng vui vẻ cười.
Nhìn phản ứng của Lý Biến Thiên bình thản như vậy, Phó Thần cũng có thể đoán ra, những kẻ này không phải địch mà là người của Lý Biến Thiên ở Ấm Đột quốc.
Phóng một đường bụi bay mù mịt, dần dần, đoàn người kia giảm dần tốc độ khi còn cách họ một quãng, cuối cùng mới dừng hẳn lại.


Nam nhân dẫn đầu đoàn dơ tay lên.

Ngay tức thì, mọi người cùng kéo dây cương, xuống ngựa hoặc lạc đà.
Đoàn người đông nghìn nghịt, mặc khải giáp xám đen, dưới ánh mặt trời lại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Nam nhân đi đầu mặc một thân trang phục đen thẫm, cả khuôn mặt cũng quấn trong lớp vải đen, chỉ để lộ ra cặp mắt phượng đẹp đẽ, nhưng sự thô bạo, khát máu ẩn chứa trong đó lại phá đi mỹ cảm.

Hắn ôm trong lòng một thứ gì đó, hình như là người.
Nhưng người trong lòng ấy lại chẳng có bất cứ cử động nào, giống như đã chết.

Phó Thần chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức hạ mắt xuống.
Người cầm đầu nhìn thấy Lý Biến Thiên ngồi sau tấm vải phủ xe ngựa đã được vén lên, trong mắt mới xuất hiện chút tiếu ý.

Hắn bọc áo choàng cho người trong lòng, giao cho thuộc hạ đứng bên cạnh, sau đó mới tháo lớp vải đen che khuôn mặt mình.

Gương mặt hắn có chút âm khí lẫn tà mị, hơi lộ tuổi tác, khóe mắt đã có vết chân chim mờ mờ, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi.

Ngũ quan có ba phần tương tự Lý Biến Thiên nhưng khí chất lại khác nhau một trời một vực.

Nếu không phải họ đứng cạnh nhau, có lẽ sẽ không ai cảm thấy hai người này có quan hệ huyết thống.

Hắn chậm rãi quỳ xuống, hạ lễ tiêu chuẩn.

“Thần cung nghênh bệ hạ.”
“Cung nghênh bệ hạ trở về !” Toàn bộ tướng sĩ phía sau đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời.
Trong khí thế hừng hực đó, Lý Biến Thiên xuất hiện dưới nắng tựa như một vị thần, toàn thân được bao phủ trong kim quang rực rỡ.

Phó Thần lấy xe lăn từ sau xe ngựa ra.

Bây giờ, mọi việc hầu hạ đều đã bị hắn giành làm hết.

Đám người A Nhất tuy thường xuyên cười nhạo Phó Thần nhưng cũng biết thiếu niên này luôn dùng tấm lòng thuần khiết như trẻ nhỏ mà hướng về Lý hoàng, cho nên cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm nấy.
Phó Thần ôm Lý Biến Thiên từ xe ngựa xuống xe lăn, khoác áo choàng lên vai, phủ thảm lông tuyết điêu lên đầu gối, nhét vào tay một cái lò sưởi, toàn bộ động tác đều rất thành thục, như đã làm mấy năm trời.
Lý Diệp Tổ nhìn thấy người mới bên cạnh hoàng đệ nhà mình, một thiếu niên mười mấy tuổi vóc người cao ngất, nét mặt thanh tú, đáy mắt liền sáng lên bí hiểm.
Phó Thần bỗng nhiên ớn lạnh sống lưng.

Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt vặn vẹo, biến thái nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Nhưng khi ngẩng đầu lên thì chẳng thấy gì cả.

Lúc này, Lý Biến Thiên mới đi tới.
Lúc trước không biết chân tướng thì thôi, giờ biết rồi mà lại nhìn Lý Biến Thiên thoải mái ngồi trên xe lăn, dáng vẻ gầy yếu nhu nhược, mí mắt Phó Thần giật liên hồi.

Hắn xem như chẳng thấy gì hết, trong bụng cười thầm : Ha ha, thế giới nợ ngươi một giải Oscar.

(Editor: thế giới nợ Phó gia giải Oscar cho diễn viên, biên kịch, đạo diễn xuất sắc nhất luôn cơ)
Một vài tướng lĩnh không dám nhìn thẳng thánh nhan, chỉ dám vụng trộm quan sát Lý Biến Thiên.

Sau khi xác định bệ hạ ngoại trừ có chút mệt mỏi thì tinh thần vẫn kiên cường như trước, mới yên tâm phần nào, giống như tìm được trụ cột vậy.

Họ vẫn cúi đầu thật sâu, dám vẻ sùng kính không thể xét nét.
Vừa rồi, Lý Biến Thiên xuống xe, Phó Thần đã mắt nhìn bốn phương tai nhe tám hướng, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong lòng.
Lý Biến Thiên phất tay với tướng lĩnh sau lưng Lý Diệp Tổ, trong mắt có nét trêu đùa, nhìn đám người đông như quân Nguyên, “Đứng dậy cả đi.

Kéo đến đông như vậy, còn tưởng các ngươi muốn ăn tươi nuốt sống trẫm.”
“Thần vạn lần không dám, chỉ là thật lòng mong nhớ bệ hạ!”
“Ha ha ha !”
“Bệ hạ để thần đợi lâu rồi đó.”
Đoàn người lúc đến thì khí thế như tu la địa phủ, bỗng nhiên lại phá lên cười vang.


Bọn họ không hề cố kỵ, lo sợ mất mặt trước hoàng đế cũng không có nghĩa đội quân này kỷ luật lỏng lẻo, mà còn ngược lại.

Lý hoàng bệ hạ của bọn họ là người khí phách, sẽ không giáng tội hay tức giận vì chuyện nhỏ nhặt thế này.

Lý hoàng vui đùa vốn vì muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng của cả đoàn.

Trong đoàn có người chưa từng được diện kiến thánh tôn Lý hoàng.

Bọn họ đều là những thiếu niên tuổi tác không khác Phó Thần là bao.

Lúc này, ánh mắt họ lóng lánh như sao, lại nhìn những người được đến gần Lý hoàng đầy ngưỡng mộ.
Những thiếu niên khao khát sức mạnh này đều nghe sư tích về Lý Biến Thiên từ nhỏ đến lớn.

Sau khi gia nhập quân doanh, bọn họ bị tẩy não hoàn toàn, trong đầu chỉ còn duy nhất một khái niệm là trung thành với bệ hạ.

Lần này được chọn vào đội ngũ tiên phong đi đón bệ hạ cải trang du hành về, ai nấy đều háo hức đến cả đêm mất ngủ.
Thấy được bệ hạ thân thiết hòa ái như lời đồn, càng hưng phấn không thôi.

Ánh mắt ghen tức như muốn xiên thủng Phó Thần.
Phó Thần: Ha ha, một lũ tín đồ tà giáo.
Trước những cặp mắt nóng hừng hực đầy hâm mộ pha lẫn ghen tức, Phó Thần càng cúi gằm đầu xuống.

Lý Biến Thiên đương nhiên cũng nhận ra Phó Thần có chút khác thường, nhưng hắn đã quen rồi.
Thấy Phó Thần bước đi hơi lộn xộn, Lý Biến Thiên quay đầu, nhẹ giọng nói, “Đừng căng thẳng.” Thằng bé này đúng là miệng cọp gan thỏ, lúc trước giương nanh múa vuốt thề nào mà giờ nhìn chỉ như một đứa trẻ bình thường.
Phó Thần ừ một tiếng.
Lý Biến Thiên cũng khôn phải một hoàng đế nghiêm túc.

Trái lại, có rất nhiều khi hắn dường như dung túng Phó Thần và Du Kỳ Chính.

Hắn tương đối cởi mở, có thể tiếp thu nhiều loại ý kiến, sẵn sàng đùa vui với các thuộc hạ và quan viên, miễn là không ảnh hưởng đến toàn cục.

Mị lực từ tính cách của chính bản thân hắn mạnh mẽ hơn bất cứ người nào Phó Thần từng gặp ở Tấn quốc.
Lý Biến Thiên nâng Lý Diệp Tổ, cũng là tứ ca của hắn, Lỗ thân vương của Kích quốc.

Lý Diệp Tổ nở nụ cười đẹp tựa hoa đào, dù vết châm chim để lộ tuổi tác nhưng vẫn không thay đổi được mị lực mười phần.
Lý Biến Thiên mỉm cười, “Hoàng huynh vất vả rồi, không nghĩ lần này huynh lại đích thân tới.”
“Hoàng thượng ra ngoài lâu như vậy, thừa tướng lo lắng đến phá cuồng.

Nghe nói ngài đã lên đường, ta liền chủ động nhận công việc này.

Thật là nóng muốn lột da luôn.”
Nghe Lý Diệp Tổ cười đùa, Lý Biến Thiên cũng đáp lại, “Quả đúng là đã đen đi một chút.”
“Chuyến này thu hoạch thế nào?”
“Ở đây không tiện nói chuyện.

Nào, vào trong xe nói đi.” Lý Biến Thiên vẫn ôn hòa như trước, nhưng lúc đối mặt với Lỗ vương thì ngữ điệu có phần trịnh trọng hơn.
Xem ra tình cảm của hai huynh đệ này tương đối thân thiết, ít nhất nhìn bề ngoài là như vậy.

Phó Thần từng nghe, Lỗ vương gia của Kích quốc tính tình vô cùng hung bạo, tàn hại trung lương và người vô tội, tội ác chồng chất, nóng nảy bất thường, thậm chí còn từng vì một mỹ thiếu niên mà giết sạch một thôn làng.
Người dân Kích quốc yêu kính Lý Biến Thiên bao nhiêu thì căm hận Lý Diệp Tổ bấy nhiêu.
Trước khi lên xe, Phó Thần chợt cảm thấy mu bàn tay mình bị Lý Diệp Tổ khẽ khàng lướt qua, nhẹ như không có, khiến hắn run rẩy theo bản năng.
Thấy Phó Thần như con thỏ nhỏ, cẩn thận dè chừng, Lý Diệp Tổ nở nụ cười tà ác, tới cạnh Phó Thần, “Đêm nay tới làm ấm giường cho ta.”
Phó Thần run rẩy cúi đầy, hàng mi mỏng như cánh ve buông khẽ, chi đi đôi mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí.
Lý Diệp Tổ vui sướng cười ha hả, bước lên xe ngựa.

Cuộc trò chuyện của hai huynh đệ bọn họ, chẳng ai dám nghe.
Lúc nà, Phó Thần đương nhiên không thể chui vào trong xe ngựa được.

Bây giờ đã đến được Ấm Đột quốc, nhiệt độ phù hợp, là khí hậu ôn đới sa mạc điển hình, ban ngày cũng khá dễ chịu.
Dưới sự trợ giúp của A Tam, hắn leo được lên một con lạc đà.
Bình thường, A Tam lúc nào cũng như tảng băng, lầm lì ít nói.

Người lúc đầu phản cảm với Phó Thần nhất cũng là hắn.

Nhưng ở cùng với nhau suốt dọc đường đi, người chăm sóc Phó Thần nhiều nhất là A Tam.

Nhất là khi Phó Thần chủ động cầu cạnh, xin A Tam chỉ dạy mấy chiêu.

Hai người ngươi tới ta đi, Phó Thần cũng nhanh chóng học được không ít chiêu khống chế kẻ địch.

A Tam thấy Phó Thần còn nhro tuổi, cốt cách phù hợp để luyện võ, lại có tính chăm chỉ không ngại khổ ngại khó, cho nên đối xử với Phó Thần hiền hòa hơn nhiều.
“Có tự cưỡi được không, không thì cưỡi chung tới ta.” A Tam là người đối xử tử tế nhất với Phó Thần ở trong đoàn.

Lời nói tuy lạnh nhạt, gương mặt cũng lạnh băng, nhưng trong mắt các hộ vệ cùng đoàn thì A Tam như thế này đã là dịu dàng lắm rồi.
“Ta cưỡi được mà, không ngã đâu.

Tuy lạc đà hơi khác ngựa nhưng mà vừa may, có thể làm quen một chút.

Cảm ơn A Tam đại nhân.” Phó Thần ngượng ngùng cười.
A Tam gật đầu, “Sau khi quay về, có muốn đi cùng ta không?”
Phó Thần chưa kịp trả lời, A Tam đã bị người khác gọi đi.

Cũng lúc này, hắn mới để ý đến người được Lý Diệp Tổ quấn trong bọc vải đen.
Bấy giờ, người kia mới bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Hai mắt Phó Thần hơi nheo lại, xem ra người kia vẫn hôn mê nãy giờ mới không cử động gì.

Giờ tỉnh lại, đương nhiên là muốn trốn.
Phó Thần chợt nhớ tới một ít thông tin về Lý Diệp Tổ.

Lý Biến Thiên là một vị đế vương rất biết tiết chế, như vậy thì trái ngược hoàn toàn với vị ca ca cùng chung một mẹ này.

Nghe nói hậu hoa viên của Lỗ vương rộng bằng một nửa hoàng cung.

Nghe nói hậu viện của hắn lúc trước có cả nam cả nữ, không tha một ai, tất cả đều là tiểu mỹ nhân, đương nhiên nữ phẫn chiếm phần đông, mấy năm nay mới dần khiêm tốn hơn.
Nghe nói thời điểm khoa trương nhất, nhà nào ở Kích quốc mà có hài tử xinh đẹp thì phải đóng cửa không cho ra ngoài, hoặc đưa về nông thôn tị nạn.

Nếu không nhờ có Lý Biến Thiên ra tay ngăn trở thì e là Lý Diệp Tổ càng không kiêng nể gì.

Bác tính vừa mang ơn Lý Biến Thiên, vừa căm hận Lý Diệp tổ, chỉ ước sao trời sớm tru đất sớm diệt tên ác ôn này.
Trái lại, mấy năm nay lại nghe nói Lý Diệp Tổ tu thân dưỡng tính hơn nhiều.

Nhưng mà, theo như Phó Thần thấy thì….chẳng qua là kén chọn hơn thôi.
Người trong bọc vải đen kia giãy dụa quá kịch liệt, người trông coi thay Lý Diệp Tổ cũng không quản nổi.

Biết đó là “tân sủng” của Lý Diệp Tổ, bọn họ cũng không dám đụng vào.

Đầu người kia lộ ra khỏi tấm vải đen, khuôn mặt nhìn rất quen mắt, có chút mập mạp, lộ rõ vẻ non nớt.

Phó Thần đương nhiên nhận ra, người này từng đẩy Thiệu Hoa Trì xuống hồ băng, tính tình độc ác từ nhỏ, chính là thập nhị hoàng tử Thiệu Tân Ngôn!
Thập nhị hoàng tử của Tấn quốc, cùng với bát hoàng tử và thập ngũ hoàng tử bị đưa đi là con tin.

Trên đường đi, Thiệu Hoa Trì và Vanh Hiến tiên sinh bày mưu tính kế, để cho y bị một bộ lạc vây hãm, tiến hành nghi thức bắt chồng, nhất định phải ở rể tại bộ lạc một năm mới được về nước.

Đương nhiên chủ ý này vẫn do Phó Thần nghĩ ra.

Giữ chân được mấy kẻ này, Thiệu Hoa Trì mới có thể bớt chút trở ngại trong cung.
Sau đó, hai vị bị bắt ở lại bộ tộc du mục Tây bắc, Tấn Thành đế đã vài lần sai người tìm kiếm mà không tìm được tung tích bọn họ.
Phó Thần không ngờ rằng có thể gặp được thập nhị hoàng tử ở đây.
Thiệu Tân Ngôn dường như hết sức phẫn nộ, cũng cực kỳ hoảng sợ.

Những liên la hét sợ hãi ầm ầm bên trong đội quân nghiêm chỉnh, không thích hợp chút nào.

Giãy dụa quá mạnh, khiến y lăn từ trên lưng lạc đà xuống.
Tư thế tiếp đất không tốt, khiến cho y ngoác mồm kêu đau.
Nghe động tĩnh bên đó, Lý Diệp tổ xuống khỏi xe ngựa, nhìn thập nhị hoàng tử đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Trong cặp mắt yêu dã sâu không thấy đáy kia dường như chứa một hồ nước tối tăm, “Chặt một ngón tay, cho nó tỉnh người ra.”
Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm đến Thiệu Tân Ngôn nữa, quay vào trong xe ngựa.
Nghe Lý Diệp Tổ nói, Thiệu Tân Ngôn đương nhiên không thể ngồi im được, càng giãy dụa ác liệt hơn.

Nhưng lúc này, tướng sĩ nào cũng thể tùy tiện xem y là con gà què.

Một binh lính không thèm chớp mắt, thẳng tay quăng Thiệu Tân Ngôn xuống đất, chém một đao.
Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn lên.
Cực kỳ chuẩn xác, không nhiều không ít, chỉ một nhát chém gọn lỏn đã khiến ngón út của Thiệu Tân Ngôn đứt lìa.
Thiệu Tân Ngôn đau đến độ khóc lên tru tréo rồi ngất đi.
Phó Thần nhìn y bị tha đi như một con chó chết.
Đoàn người lúc nãy còn vui vẻ cười đùa, giờ lại im lặng tuyệt đối.

Mọi người lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, không một ai lên tiếng ngăn cản, hay lộ ra chút vẻ thương hại nào.

Sự yên tĩnh nghiêm nghị này khiến Phó Thần âm thầm nể phục.
Đến nơi gác thành Đan Hô, binh lính trên thành trông thấy lệnh bài của tứ vương gia Kích quốc thì lập tức mở cửa thành, kính cẩn hết mức đón đoàn người của hắn vào trong.

Thành Đan Hô là một thành nhỏ ở biên cảnh Ấm Đột quốc, vốn dĩ một đội quân của Kích quốc không thể nào tư do đi vào biên giới nước khác.
Thế nhưng bây giờ, Ấm Đột quốc âm thầm cấu kết với Kích quốc, hầu như lúc nào cũng bị Kích quốc khống chế trong công cuộc chống lại Tấn quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Kích quốc đẩy ra lãnh đạn.

Quan hệ giữa hai nước cho đến giờ vẫn còn là điều bí mật.

Phó Thần nhớ hình như mấy năm trước, công chú Ấm Đột quốc còn được gả cho Lý Biến Thiên để hòa thân.
Đương nhiên đa số tướng sĩ chỉ đóng quân ngoài thành.

Huynh đệ Lý gia chỉ dẫn theo hai đội, cắm trại ngủ ngoài trời.
Bề ngoài, Lý Biến Thiên không ở trong đội ngũ này, cùng tứ vương gia Lý Diệp Tổ ra ngoài săn bắn.
Mà Lý Diệp Tổ thích nhất là lêu lổng khắp nơi.

Đây không phải lần đầu tiên hắn tùy ý làm bậy.

Vài tướng lĩnh được cấp trên căn dặn từ trước, không ngăn tứ vương gia vào thành, để tỏ lòng trung thành với Kích quốc.
Trên đường đi, Phó Thần kết hợp những tư liệu mình từng đọc cùng những cuộc đối thoại hằng ngày của Lý Biến Thiên, thu được không ít thông tin về tình hình của các nước Tây Vực hiện nay.
Những nước nhỏ như Ấm Đột quốc, gồm mấy chục nước tập trung ở phía tây Tấn quốc, gọi chung là tây bộ bốn mươi tám vực, nhưng bây giờ chỉ còn lại trên dưới bốn mươi, do một vài nước đã bị Kích quốc hợp nhất trong mười năm gần đây.

Còn lại, đa số đều thiết lập quan hệ ngoại giao với Tấn quốc.

Dân số không nhiều, giao thông bế tắc, kinh tế văn hóa đều lấy Tấn quốc làm đầu.

Tình trạng như vậy vẫn được duy trì lâu nay.
Tỷ như Ấm Đột quốc, trên thực tế, dấn số có khi còn chẳng bằng 1 phần trăm của Tấn quốc.

Ngay cả ngôn ngữ, trang phục, lễ nghi đều được cải biến từ Trung Nguyên, qua mấy trăm năm truyền thừa mới dần hình thành văn hóa Ấm Đột được thấy ngày nay.

Có thể nói, văn hóa Trung nguyên ảnh hưởng tới tây vực hết sức sâu sắc.
Sau khi vào thành, thành Đan Hô hòa ra còn lạc hậu hơn so với những gì Phó Thần tưởng.

Nghe Du Kỳ Chính nói, Đan Hô thành đã từng được Kích quốc tu sửa qua một lần, nhưng trong mắt Phó Thần thì chỉ có đất đai cằn cỗi, nhà ở lụp sụp, người dân quần áo tả tơi, ăn xin bò đầy các ngã tư đường, tiểu thương đi lại không quá đông đúc, nhưng đám tăng nhân Thích Già giáo thì lại vơ được cả bầy.

Bọn họ hình như rất được kính trọng ở đây, người thường trông thấy bọn họ đều sẽ im lặng né đi để tránh va chạm.
Phó Thần rùng mình, ma giáo Thích Già….!Không phải là giáo phái có nguồn gốc từ Kích quốc sao?
Nếu nói văn hóa Trung Nguyên mang đến cho các quốc gia biên cảnh sự phồn vinh và văn hóa thì một giáo phái có thể tẩy não cả dân tộc.
Giống như đội quân tiên y nộ mã của Lý hoàng ban nãy vậy, không ít người sợ hãi đến bò rạp xuống đường, nhưng cũng có người đói bụng, nhìn thấy trang phục của bọn họ thì phát cuồng lên, muốn xông đến xin ăn.
Nhưng binh lính của Lý gia không động đến bất cứ bách tính nào của Ấm Đột quốc, dù là kẻ ăn mày, cho thấy Lý Biến Thiên quản lý thuộc hạ tương đối quy củ.
Chính vì thế, đám ăn mày cũng chỉ quấy rầy đoàn người ở mức độ nhất định nào đó thôi.
Lúc này, Phó Thần đã xuống khỏi lạc đà.

Nơi này cũng có vài tên ăn mày xung quanh, trong đó có một nữ ăn mày bò đến bên chân hắn cọ cọ.
Mặt nàng lem luốc bẩn, dính đầy bùn đất, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra chút nhan sắc diễm lệ.
Phó Thần nhíu mày, “Ngươi….”
Nữ ăn mày ngẩng đầu lên.
…….Thanh Nhiễm?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.