Thái Đản Du Hí

Chương 56: Lời tiên tri bên vách đá (thượng)


Đọc truyện Thái Đản Du Hí – Chương 56: Lời tiên tri bên vách đá (thượng)

(Phần đầu chương 1 là tóm tắt nội dung 2 quyển trước. Vốn ban đầu tớ cũng không định bỏ qua phần này nhưng sau mấy sự cố làm mất phần đã edit này đến mấy lần thì tớ quyết định bỏ luôn, các bạn chắc cũng biết hết nội  dung rồi nên thôi thông cảm nha =))

Vòng thứ 3 sắp bắt đầu.

“Điều này chứng minh, thế giới chúng ta đang sống, là giả.” Lời nói của Tống Hàn Chương giống như lời phán quyết ta vẫn thường thấy trên tòa, đâm thủng sự yên bình giả dối, mang theo lạnh lẽo và tàn nhẫn “Chúng ta căn bản chưa hề ra khỏi trò chơi, e rằng mãi mãi cũng không ra được. Nếu như chúng ta cứ tiếp tục giãy giụa như trước, một ngày nào đó sẽ sức cùng lực kiệt, hao hết tất cả may mắn, sau đó chết ở nơi này.”

Cổ họng Lâm Giác run rẩy, cái lạnh buốt giá từ lòng bàn chân dần dần leo lên, cứ như có một con bò sát thân mềm nào đó đang quấn lấy chân cậu, tuy tốc độ chậm chạp nhưng lại không ngừng hướng lên trên, tấn công thần kinh của cậu, kéo cậu vào vực sâu chết chóc.

Trong đầu có hàng nghìn hàng vạn lý do cố gắng phủ định cái suy đoán hoang đường kia, thế nhưng giờ khắc này, cổ họng của cậu lại bị sợ hãi và tuyệt vọng giữ lại, ánh mặt trời ấm áp hay tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh đều không thể cứu cậu khỏi sự sợ hãi thấm đầy xương tủy, bởi vì tất cả những thứ này… đều là giả.

Không có suy đoán nào đáng sợ hơn điều này, nhưng cũng không có suy đoán nào lại gần với chân tướng hơn điều này.

Từ khi Lâm Giác nhận quả trứng màu kia, cuộc đời của cậu đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo. Nguy hiểm do biến đổi sinh học toàn trường chỉ là một màn mở đầu, trong cái đêm tang thi hoành hành, máu tanh đầy đất kia cậu đã nếm mùi đau đớn khi bị phản bội, đã biết thế nào là trả giá vì một chút mềm lòng, rèn ra được dũng khí giết người, cái gọi là quan niệm đạo đức của thế giới hòa bình đã nhanh chóng vỡ tan trước cái chết. Thật vất vả mới giãy giụa đến được lúc bình minh, ngôi trường cuối cùng cũng khôi phục được những ngày yên tĩnh, thế mà cậu lại được thông báo vòng chơi thứ hai sắp bắt đầu, lại bị cuốn vào không gian rừng mưa hóa trong sân trường, chiến đấu với lũ côn trùng khổng lồ, tránh thoát bẫy rập của lũ nhện, giết đám ong ào ào xông tới như thác lũ, thậm chí còn cùng đàn kiến vô cùng vô tận tranh đấu đến tận bình minh.

Cậu cho rằng, ít nhất mình có thể ở trong thế giới thực mà hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng không ngờ, ngay cả cảnh tượng hòa bình này cũng chỉ là giả tạo.

“Anh… bắt đầu hoài nghi từ bao giờ?” Lâm Giác cố gắng dùng âm thanh thật bình tĩnh hỏi, thế nhưng cậu vẫn nghe thấy được giọng nói của chính mình vặn vẹo run rẩy.

Tống Hàn Chương ngẩng đầu nhìn ngọn gác chuông sừng sững đứng giữa quảng trường, vuốt ve vết khắc chính mình đã lưu lại, bình tĩnh nói: “Khi vòng thứ nhất bắt đầu. Thế nhưng đến bây giờ nó mới được chứng thực…”


Tống Hàn Chương tổng cộng để lại hai vết khắc, chính hai vết khắc này đã chứng minh phỏng đoán đáng sợ của anh.

Vết khắc thứ nhất là ở cây long não dưới sân ký túc xá, vết này sau khi đêm thứ nhất kết thúc cũng biến mất. Điều đó chứng tỏ ngôi trường trong vòng chơi thứ nhất và ngôi trường bình thường ngày hôm sau không phải là một, không chỉ có vết khắc, nhiều chuyện khác giữa hai không gian cũng có thể chứng minh điều này, từ bức tường rào bất ngờ cao đến không thể vượt qua đến vết tích biến mất sau trò chơi đều nói lên rằng: ngôi trường trong vòng chơi đầu tiên ≠ ngôi trường sau khi vòng chơi kết thúc.

Cũng sau đêm thứ nhất ấy, Tống Hàn Chương để lại trên gác chuông một vết khắc khác. Sau khi vòng chơi thứ hai bắt đầu, vết khắc này không hề biến mất, điều này cũng chứng minh ngôi trường trong trò chơi và ngôi trường sau khi kết thúc trò chơi là một: Ngôi trường trong vòng chơi thứ 2 = ngôi trường sau khi kết thúc vòng chơi thứ nhất.

Mặc dù không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng ít ra giữa hai không gian tồn tại một quan hệ tuần tự rõ ràng, tức là, khung cảnh ngôi trường sau khi vòng chơi thứ nhất kết thúc sẽ trở thành khung cảnh ngôi trường trong vòng chơi thứ hai.

Thế nhưng vết khắc trên gác chuông này, sau khi vòng chơi thứ hai kết thúc lại biến mất.

Như vậy lại trở về giống như suy luận đầu tiên: Ngôi trường trong vòng chơi thứ hai ≠ ngôi trường sau khi vòng chơi thứ hai kết thúc.

Nhưng cùng lúc đó lại có một vấn đề mới xuất hiện.

Trong ngôi trường sau khi vòng đầu tiên kết thúc, gác chuông có vết khắc mà Tống Hàn Chương đã khắc lên, thế nhưng sau khi vòng chơi thứ hai kết thúc, vết khắc này lại không còn tồn tại.

Giả thiết, thế giới thực chỉ có một, như vậy không lẽ ngôi trường trong hai đêm trò chơi mới là thật? Tại sao lại phải xuất hiện hai không gian một thật một giả? Bản chất hai vòng chơi bên trên không khác nhau chút nào, ngôi trường sau khi kết thúc trò chơi hoặc đều là thật, hoặc đều là giả. Như họ đã biết, hai thế giới này có ít nhất một cái không phải thật…


Như vậy kết luận chỉ có một khả năng: bọn họ chưa từng trở về thế giới thật.

Điều này có thể lý giải vì sao những người chết đi ở thế giới này lại bị xóa đi vết tích, nếu như ở trong thế giới thật mà có thể làm được việc sửa chữa ký ức trên phạm vi lớn như thế thì quá thần thánh rồi, nhưng nếu như bọn họ không tồn tại trong thế giới thật thì việc sửa đổi hoàn cảnh xung quanh ấy cũng chỉ đơn giản như việc lập trình sửa chữa máy tính thôi.

Bọn họ bây giờ giống như một đoạn số liệu được ghi vào trong máy, có thể bị thả vào thế giới dùng số liệu tổ hợp thành rất dễ dàng, bất kể sống chết, càng bất kể tôn nghiêm.

Trong im lặng kéo dài, Lâm Giác đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, những suy nghĩ lộn xộn đó khiến cho cậu cảm thấy uể oải, dù là cảm giác vui mừng vì đã sống sót cũng không thể đẩy lùi được sự bi ai này, bởi vì phía trước bọn họ đã không có đường đi nữa rồi.

Cậu đột nhiên hiểu được tại sao sau khi kết thúc đêm thứ nhất Tống Hàn Chương lại bất thường như vậy.

Anh tựa như một nhà tiên tri, trong bóng đêm anh luôn sớm thấy trước vận mệnh bị vây bởi nguy cơ tứ phía. Anh cũng vì vậy mà bất an, thậm chí còn tuyệt vọng, nhưng đến thời điểm sự thật được kiểm chứng, anh lại tỉnh táo hơn bất cứ người nào.

“Chúng ta phải làm sao?” Lâm Giác khàn khàn hỏi Tống Hàn Chương.

Tống Hàn Chương trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lâm Giác cho rằng anh đã không biết phải trả lời thế nào.

“Cứ đi từng bước một, đến khi đi đến cuối con đường rồi chết thê thảm, hoặc là bất chấp phần thắng rất thấp mà giành giật lấy từng cơ hội nhỏ nhoi. Đương nhiên cậu cũng có thể thành kính cầu khẩn ác ma kia bỗng nhiên phát thiện tâm mà thả chúng ta đi. Lâm Giác, sự lựa chọn của cậu là gì?” Tống Hàn Chương nhìn thẳng vào cậu, hỏi.


Có lẽ sẽ phải chết, Lâm Giác thầm nghĩ, không phải, dù có nói là cửu tử nhất sinh vẫn còn là lạc quan mù quáng, tình cảnh của bọn họ quả thực giống như con kiến hôi muốn chống lại thần linh, không biết tự lượng sức.

Cậu sầu lo, sợ hãi, thậm chí tuyệt vọng, loại sợ hãi này không giống như khi đối mặt tang thi hay côn trùng khổng lồ, cậu có thể chiến thắng những con quái vật đó, nhưng không có cách nào phản kháng lại sức mạnh khủng bố làm người ta phải kinh sợ này, cậu thậm chí còn không biết rốt cuộc phải đối phó thế nào với loại “kẻ địch” như thế này.

Nhưng Tống Hàn Chương lại thản nhiên nói ra lời ấy, tựa như biểu hiện của anh từ trước tới nay, anh vẫn luôn không phải là một kẻ sẽ mặc kệ số phận an bài, dù có bị ném xuống địa ngục, anh cũng sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng để bò lên.

Nếu như không phải nhờ sự dũng cảm của anh, chỉ sợ cậu đã sớm chết trong trò chơi rồi. Thứ duy nhất cậu có thể dùng để báo đáp Tống Hàn Chương, cũng chỉ có tính mạng này.

Cậu tình nguyện làm vũ khí trong tay con người này, tình nguyện để anh sử dụng, dù cậu không phải người thông minh nhất mạnh mẽ nhất, nhưng cậu chắc chắn là người trung thành nhất.

Lâm Giác hít một hơi thật sâu, sau đó an tĩnh lại, kiên định nhìn Tống Hàn Chương: “Tôi theo anh.”

Dù phải giết đến núi thây biển máu, cũng muốn anh một lần nữa gặp lại ánh bình minh.

Nửa tiếng sau, hai người cùng ngồi ăn sáng. Lâm Giác căn bản chẳng nếm ra được mùi vị gì, thế nhưng Tống Hàn Chương đã mua cả phần của cậu rồi, hai người ngồi giữa nhà ăn náo nhiệt thưởng thức một bữa sáng chẳng có gì ngon lành, chỉ có tác dụng lấp đầy bụng mà thôi.

Tống Hàn Chương thong thả uống cháo, di động của anh một lần lại một lần réo vang, nhưng anh cứ làm bộ như không nghe thấy.

Lâm Giác cảm thấy không yên, cho đến khi di động của cậu cũng vang lên.

Một dãy số xa lạ, Lâm Giác chần chừ một lúc mới bấm nút nghe, từ sau khi bắt đầu trò chơi như ác mộng này, cậu trở nên hơi sợ hãi việc nghe điện thoại.


Từ loa di dộng truyền tới một giọng nói vui sướng không hợp không khí chút nào: “Hi, thỏ lớn, chào buổi sáng!”.

Là Lục Nhận.

“Đưa điện thoại cho Tống Hàn Chương.” Lục Nhận không hiểu sao rất chắc chắn Tống Hàn Chương đang ở cùng cậu.

Tống Hàn Chương uống xong một miếng cháo cuối cùng, buông thìa nói: “Bảo cậu ta đến nhà ăn.”

Lâm Giác thuật lại lời của anh, cúp điện thoại, kỳ quái hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của Lục Nhận mà! Sao anh không tự nghe?”

“Không muốn hắn phá hỏng tâm trạng ăn uống thôi.” câu trả lời của Tống Hàn Chương làm Lâm Giác càng chẳng hiểu gì hơn “Cậu cũng nên ăn nhiều một chút thì hơn.”

Hiếm khi được Tống Hàn Chương quan tâm khiến Lâm Giác có chút ngượng ngùng, vội vàng nhét bánh bao trong khay vào bụng.

“Tôi ăn no rồi.” Lâm Giác ăn liền ba cái bánh rồi nói.

“Chắc không?” Tống Hàn Chương hỏi.

Lâm Giác càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Đương nhiên. Học trưởng, hôm nay anh lạ quá, áp lực quá sao?”

Tống Hàn Chương đột nhiên nở nụ cười nhẹ, Lâm Giác thế mà lại nhìn ra được vẻ sung sướng sau khi làm chuyện xấu trong đó. Anh quan sát những học sinh đang đi lại xung quanh và nhân viên trong nhà ăn, lại nhìn Lâm Giác đang ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng hỏi: “Cậu không nghĩ gì sao? Nếu như bây giờ chúng ta đang không ở thế giới thật, vậy những thứ trông giống người này, chúng là cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.