Đọc truyện Thái Đản Du Hí – Chương 37: Trước nửa đêm (trung)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ô tô của Tống Hàn Chương cuối cùng cũng đỗ lại trong hầm để xe của tòa nhà hành chính.
“Ở đây tầng nào cũng có cửa sổ thủy tinh nên vẫn là ga ra đóng kín thì an toàn hơn, tốc độ biến đổi thành rừng mưa cũng sẽ chậm hơn nhiều.”
Lâm Giác gật đầu nhất trí: “Tiếp theo phải làm gì?”
“Theo như diễn biến vòng một, trước 12 giờ đêm chúng ta sẽ không gặp quá nhiều phiền phức, đủ thời gian căn cứ tình hình bên ngoài lập kế hoạch hành động chi tiết.” Tống Hàn Chương lấy từ trong ba lô ra bản đồ trường học.
Bản đồ được chia làm sáu khu lớn, phía trên bên trái là khu vực sân vận động, bên cạnh là quảng trường đồng hồ và dãy các tòa nhà đánh dấu từ A đến G, phía trên bên phải là ký túc xá phía bắc, phía dưới bên trái là ký túc xá phía nam, bên cạnh là thư viện và khu nhà quảng trường phía nam, cuối cùng dưới góc phải là một quảng trường nữa và rạp hát.
“Lúc này rạp hát e là chỗ nguy hiểm nhất, ở đó có diện tích cây xanh rất lớn, hai bên trái phải rạp còn có nhà kính ươm cây, hiện tượng rừng mưa hóa chắc chắn sẽ bắt đầu từ đó, trước nửa đêm chúng ta phải qua đó quan sát một chút.”
“Ký túc thì sao? Ở đó ít cây, chắc sẽ an toàn hơn phải không?” Lâm Giác chỉ vào hai khu ký túc xá, hỏi.
“Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh tới từ khu ký túc xá phía nam, tôi hỏi họ rồi, ở đó có tuy rất nhiều gián nhưng không khó đối phó, vấn đề là nhà cửa và mấy kiến trúc linh tinh lại vô cùng dày đặc, đến thời kì cuối của hiện tượng rừng mưa hóa sợ là chỗ đó sẽ thành một khu phế tích.” Tống Hàn Chương đánh dấu lên bản đồ “Ở đó chủ yếu là gián, các loại côn trùng khác không có mấy, cũng coi như một ưu thế.”
“Vì sao lại không có các loại côn trùng khác?”
“Còn nhớ những thông tin trên trứng màu không?”
Chúng mỗi bên cát cứ một phương, cả đời không qua lại với nhau.
“A, trứng màu của Trần Lộ.” Lâm Giác nhớ ra.
“Thật đáng tiếc, năng lực của cô ấy không tệ, là lưỡi đao gió, lúc chỉ cô ấy cách dùng tôi đã chú ý, thời gian làm lạnh rất ngắn; cả Liễu Thanh Thanh kia nữa, năng lực lửa, cũng rất hữu dụng.” Tống Hàn Chương có chút tiếc nuối nói.
“Vậy sao anh lại từ chối hợp tác với Cố Phong Nghi?”
“Tôi không từ chối, nếu một bên gặp nguy hiểm mà bên kia có khả năng thì sẽ ra tay trợ giúp, tôi và Cố Phong Nghi đã thỏa thuận như vậy.”
Có sao? – mấy chữ này viết rõ mồn một trên mặt Lâm Giác.
Tống Hàn Chương nhìn cậu một cái: “Chúng ta không tín nhiệm họ, có muốn cũng không thể hợp tác, đợi qua vòng này may ra mới có thể tin tưởng được.”
“Vì Judas sao?”
“Cũng là một lý do.” Tống Hàn Chương không nói thêm nữa, lật mặt sau tấm bản đồ viết lại những thông tin trên trứng màu đã nghe được ở quảng trường “Vòng này chúng ta có ưu thế rất lớn, mấy quả trứng đã cho biết gần như toàn bộ thông tin. Chuyện về Judas cũng được nhắc nhở chung, chắc bởi vì ở vòng một người cầm quả trứng nói về Judas chết quá sớm. Xem ra trò chơi này không có ý định giấu những tin tức then chốt.”
Càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.
Đối với ong chúa trong cung điện hoa lệ, óc cũng mỹ vị như mật vậy.
Mười ba người trên một cái bàn tròn, một người luôn luôn nói dối
Ngươi ghét nhang muỗi và thuốc diệt côn trùng sao? Tin ta đi, sâu cũng không hề thích chúng.
Bầy nhện chăng tơ, đợi bữa ăn của mình.
Con kiến chậm chạp tới gặm đầu khúc xương, hối hả ngược xuôi.
Lũ sâu la hét: Chúng ta ở rừng mưa nhiệt đới.
Chúng mỗi bên cát cứ một phương, cả đời không qua lại với nhau.
“Vòng này cũng rất thú vị. Lúc ở quảng trường số người sống sót được hiển thị là 11, mà số người ở đó vừa vặn cũng là 11, như vậy thì có ba khả năng. Một, Judas còn chưa xuất hiện, 11 người đều là người chơi bình thường. Hai, Judas đã xuất hiện đồng thời lẫn vào trong chúng ta, như vậy thì sẽ còn một người chơi nữa đến tận lúc chúng ta rời đi vẫn còn sống nhưng không đến quảng trường; khả năng này khá là thấp nhưng không thể bỏ qua. Ba, Judas đã xuất hiện nhưng không tới quảng trường, có thể là vì làm chúng ta buông lỏng cảnh giác, cũng có thể là… để tránh ai đó.”
Vừa nói tới đây, Tống Hàn Chương bỗng nghĩ đến một vấn đề: “Chờ một chút, cái thi thể ở khu phố buôn bán phía bắc bị Lục Nhận giết kia, cậu ta ra tay như thế nào?”
Lâm Giác sửng sốt một chút: “Bóp chết.”
“Không có máu?”
“Không.”
Tống Hàn Chương nhíu mày: “Lục Nhận hắn…”
“Có chỗ nào không ổn sao?” Lâm Giác nghi hoặc.
“Cố Phong Nghi đã nói, trên người Lục Nhận có mùi máu tươi.” Tống Hàn Chương nhắc nhở,
Lâm Giác tỉnh ngộ: “Mùi máu là từ… một người chơi khác? Người bị Lục Nhận giết không chỉ có một?”
Như vậy thì những chuyện này đều đã có lời giải, Lâm Giác vẻ mặt khiếp sợ nói: “Lúc chúng ta đến quảng trường chỉ có hai người chết, nếu Judas xuất hiện chắc chắn là mượn xác một trong hai người đó, cái xác chúng ta nhìn thấy đã hoàn toàn biến dạng chắc hẳn không thể dùng được, kẻ còn lại nếu đến quảng trường Lục Nhận sẽ biết ngay. Vậy nên lúc ở quảng trường, Lục Nhận căn bản đang chế giễu mọi người?!”
“Rất giống hắn. Cũng có thể nó căn bản không định tới quảng trường, nhưng bất kì ai gặp phải một người xa lạ trong trò chơi này đều sẽ cảnh giác, nếu nó làm vậy sẽ càng khó hành động hơn… Tóm lại đây chỉ là phán đoán, phải đợi gặp được Lục Nhận hỏi lại mới xác định được.” Tống Hàn Chương ấn ấn thái dương nói.
Lâm Giác nhìn chuỗi thông tin trên trứng màu được viết ra, cố gắng tổng kết thêm một vài tin tức hữu dụng.
“Càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn là cảnh báo tình hình sẽ ngày càng xấu. Ong mật, kiến, nhện đều là côn trùng trong trò chơi. Rừng mưa hóa, thuốc diệt côn trùng, Judas… Cát cứ một phương là chỉ chúng có phân chia lãnh địa. Còn gì nữa không nhỉ?” Lâm Giác chỉ vào những câu chữ trên mặt trái bản đồ, hỏi.
Tống Hàn Chương thở dài: “Cậu bỏ qua điều mấu chốt rồi.”
“Cái gì là mấu chốt?” Lâm Giác ngượng ngùng hỏi.
“Bầy nhện chăng tơ, đợi bữa ăn của mình, theo ý câu này, đám nhện đó ở cùng một chỗ, rất có thể còn có bẫy rập, chúng ta phải cẩn thận, nếu dính phải e là khó thoát. Đối với ong chúa trong cung điện hoa lệ, óc cũng mỹ vị như mật vậy, câu này hẳn là cho biết thức ăn ưa thích của ong mật, mà cung điện hoa lệ là chỉ tổ của đám ong mật này không tầm thường, có thể sẽ hoàn toàn không giống tổ ong chúng ta thường thấy. Chỗ ở của chúng chắc là một khu vực thuận lợi cho đám quái vật này phát triển, như quảng trường phía nam hoặc khu rạp hát. Hai chỗ này có vẻ rất nguy hiểm, phải cẩn thận.” Tống Hàn Chương phân tích, ngón tay dừng lại trên một câu: “Tôi lo lắng nhất là câu này, Con kiến chậm chạp tới gặm đầu khúc xương, hối hả ngược xuôi.”
Lâm Giác lập tức hiểu ra: “Bọn kiến không phải loại quái vật tập trung tại một khu vực, chúng ở khắp trường?”
“Không chỉ vậy, tuy rằng tôi không muốn suy diễn quá nhiều, nhưng “chậm chạp”, “đầu khớp xương”, “hối hả ngược xuôi”…” Tống Hàn Chương dùng bút viết nhanh ba chữ trên mặt giấy.
Kiến hành quân.
Sắc mặt Lâm Giác lập tức trắng bệch.
Loại sịnh vật này tựa như cá ăn thịt người, nơi chúng đi qua sẽ chỉ còn xương trắng sót lại.
“May là bọn chúng sẽ không lập tức xuất hiện, phỏng chừng phải sau 12 giờ đêm, chỉ mong bọn chúng không quá đông, tốc độ cũng đừng quá nhanh. Kiến hành quân bình thường tốc độ chỉ khoảng 20 – 30 mét một giờ, dù sau khi chúng to lên tốc độ sẽ thay đổi, nhưng chắc cũng không đến mức quá khủng khiếp.” Tống Hàn Chương đặt bút xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ga ra mở tối qua cửa xe “Lần này chúng ta có thời gian, độ khó của trò chơi cũng không thể cao hơn lần trước, hơn nữa dù bị cắn cũng không phải chí mạng, chưa kể còn có thuật chữa trị.”
Tống Hàn Chương từ từ nhắm hai mắt, hơi hơi cau mày, Lâm Giác nhìn anh, không hiểu sao cậu cảm thấy anh có vẻ uể oải hơn hẳn.
Mệt mỏi quá rồi sao?
Lâm Giác chợt nhớ tới buổi tối ba ngày trước, bóng lưng Tống Hàn Chương đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cái cảm giác ẩn nhẫn cô độc, còn phảng phất chút yếu đuối và tuyệt vọng ấy…
Lâm Giác vẫn luôn cho rằng đó chỉ là ảo giác.
“Chúng ta sẽ sống sót.” Lâm Giác cất tiếng giữa không gian tĩnh lặng.
Tống Hàn Chương mở mắt, nhàn nhạt nhìn cậu. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua mắt kính phản chiếu trong mắt anh, y như bóng trăng ánh trong làn nước… Lâm Giác thoáng cái nói lắp: “Thật đấy, nếu chỉ có một mình tôi thì không được, nhưng… không phải còn có cả anh sao?”
Trong chớp mắt, Lâm Giác tưởng như mình đã nhìn thấy Tống Hàn Chương nở nụ cười, thế nhưng ngay sau đó lại phát hiện anh vẫn là một bộ mặt than không hề thay đổi.
Hai người đều trầm mặc một hồi, Lâm Giác nhớ tới thuốc diệt côn trùng, lại hỏi: “Cái thuốc diệt côn trùng kia thì thế nào? Trước anh nói với Cố Phong Nghi đừng dùng nhiều, bởi vì dùng nhiều sẽ mất tác dụng sao? Có phải cũng giống như kháng sinh, dùng nhiều sẽ khiến bọn chúng nhờn thuốc không?”
“Xem cách tiến hóa của bọn tang thi ở vòng một thì suy ra như vậy. Nếu cứ dựa vào thuốc, cuối cùng sẽ chỉ còn đường chết, thậm chí còn có thể đẩy nhanh tốc độ tiến hóa của lũ côn trùng, nếu không thực sự cần thiết thì dùng càng ít càng tốt, tuy nhiên mang theo phòng thân cũng không thừa.” Tống Hàn Chương vừa nói vừa nhíu mày “Hiện tại tôi lo nhất là tên Thân Đồ kia không có kinh nghiệm còn lạm dụng kĩ năng.”
Ấn tượng của Lâm Giác với Thân Đồ cũng không tệ lắm, tuy rằng ở phương diện nào đó cậu tịnh không ủng hộ.
“Bên Thân Đồ cũng có mấy người chơi mới có phần thưởng không tệ mà.”
“Coi như thế. Tần Hàn Văn đại loại là được cường hóa thị lực, Lâm Vĩ được một thanh mã tấu, nói không chừng cũng có tính ăn mòn giống cậu, Thân Đồ là thuật chữa trị giống tôi, về phần Thiện Lượng… Cậu ta là người khó đoán nhất!” Tống Hàn Chương đánh giá.
Thiện Lượng? Cái cậu mặt như trẻ con kia? Ấn tượng của Lâm Giác với cậu ta cũng không kém, lúc đó cậu ta một mạch dẫn theo Hạ Hoan ào ào lao vào quảng trường, có thể nói là đã cứu Hạ Hoan một mạng.
“Cậu ta có vấn đề gì không?”
“Phần thưởng của cậu ta tuyệt không thể chỉ là một bình thuốc sát trùng.” Tống Hàn Chương khẳng định “Cậu ta vừa nhận phần thưởng đã nhét vào ba lô, rồi lúc được hỏi mới lôi ra… Cậu ta đánh tráo.”
“Biết đâu cậu ta nhét nó vào ba lô chỉ vì thói quen thôi?” Lâm Giác thật không muốn tin rằng cậu trai có vẻ mặt thiếu niên thiên chân vô tà này lại có tâm cơ như vậy.
“Còn chuyện nữa, Hạ Hoan đã nói mình được Thiện Lượng cứu khi bị vây trong siêu thị. Địa điểm là siêu thị, chú ý kĩ, siêu thị!” Tống Hàn Chương ý vị thâm trường nhấn mạnh, suy nghĩ một chút lại nói thêm “Tuy rằng ở quảng trường cũng có mấy phần thưởng trông khá bình thường, như dao găm tôi lấy được đêm trước chẳng hạn, nhưng thật sự giống y hệt đồ dùng bình thường thì tôi chưa thấy qua.”
Lâm Giác gật đầu, quyết định xếp cái người mặt búng ra sữa kia vào hàng ngũ phần tử nguy hiểm.
Cậu đột nhiên nghĩ đến: “Phần thưởng của họ sao anh lại biết được?”
Tống Hàn Chương thâm sâu nhìn cậu: “Cậu nghĩ lúc ở quảng trường tôi làm cái gì? Nói chuyện phiếm à?”
“…” Xét về mặt hành động thì đúng là anh đi nói chuyện phiếm không phải sao?
“Những người khác lấy phần thưởng xong ít nhiều đều thử dùng, chỉ riêng Lục Nhận… Quên đi, mặc kệ hắn.”
Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, 21:15.
“Sắp xếp cái ga ra này một chút, sau đó chúng ta đến chỗ rạp hát nhìn tình hình rừng mưa hóa thế nào rồi.”