Thái Cực Đồ

Chương 1: Thiên Nhất Bang đất bằng dậy sóng - Tu La Viện mãn địa huyết lưu


Đọc truyện Thái Cực Đồ – Chương 1: Thiên Nhất Bang đất bằng dậy sóng – Tu La Viện mãn địa huyết lưu

Với địa hình hiểm trở, lưng tựa vào vách núi cao sừng sững, phía bên tả là một dòng sông nước cuồn cuộn chảy, phía bên hữu là một khu rừng ẩn tàng những thế trận kỳ môn, mặt chính diện luôn có người canh gác bố phòng. Lời giang hồ đồn đại, cho rằng Thiên Nhất Trang là nơi bất khả xâm phạm quả không sai không ngoa.

Điều này dễ dàng chứng minh khi bất ngờ có một người chạy loạng choạng trên lối đi được rải sỏi dẫn vào Thiên Nhất Trang.

Thịch…thịch….

Sự xuất hiện đột ngột của một bóng người nếu có làm kích động bọn thuộc hạ Thiên Nhất Trang đang có phận sự tuần phòng, thì những bước chân loạng choạng của bóng người khiến bọn chúng nghi ngờ.

Từ nơi mai phục, một tên thuộc hạ Thiên Nhất Trang lẩm bẩm:

– Bước chân di chuyển quá nặng nề, người đang chạy đến nhất định không phải là hạng cao thủ, nếu không muốn nói y có võ công quá kém.

Một tên khác ậm ừ:

– Y phục của y quá nhàu nát, y lại loạng choạng ngả nghiêng, đích thị y đã quá kiệt lực vì không chịu nổi những đói khát, nhất là dưới cái nắng như thế này.

Lời này vừa dứt liền có thanh âm khác vang lên, cảnh tỉnh cả hai:

– Hai ngươi chớ suy bụng ta ra bụng người! Nhân vật đang chạy đến nếu không phải đang mang nội thương trầm trọng, dù có thêm hai ngươi hợp lực, bản lãnh một Tổng quản như ta vẫn không phải là đối thủ.

Hai tên thì thâm, sau khi nghe xong liền tỏ ý kinh ngạc:

– Điền tổng quản sao biết y đang mang nội thương?

Thanh âm kia đáp và lời đáp dĩ nhiên vẫn vang lên từ chỗ mai phục, do chưa đến lúc xuất đầu lộ diện:

– Mục lực hai ngươi còn kém, đâu thể nhìn thấy những gì như ta đã nhìn? Mà này, hai ngươi vẫn cứ tạm thời án binh bất động. Chờ xem thái độ của nhân vật đó ra sao, tự ta sẽ có cách ứng phó. Hãy yên lặng nào!

Thịch…thịch…

Tuy vẫn bước đi bằng những bước chân loạng choạng nhưng sau cùng người không được mời mà đến vẫn bước đến đủ gần để bắt đầu bật lên những tiếng gào:

– Đại ca…! Là đệ đây! Hãy mau cho người tiếp cứu đệ…!

Từ chỗ mai phục, Điền Tổng quản buộc phải lên tiếng:

– Đến Thiên Nhất Trang gây náo động, cho hỏi tôn giá là ai? Và ai ở Thiên Nhất Trang vừa được tôn giá gọi là đại ca?

Nhân vật nọ vẫn tiếp tục di chuyển bằng những bước chân loạng choạng, dường như có phần khẩn trương hơn, miệng lại gào:

– Điền Trung? Có phải là Điền Trung không? Ta đây! Là ta Tôn Nhất Bình đây!

Vút!

Từ chỗ ẩn, Điền Trung, Tổng quản Thiên Nhất Trang, khẽ lạng người và xuất đầu lộ diện.

Nhìn chằm chằm vào nhân vật tự xưng là Tôn Nhất Bình, Điền Trung khẽ cau mặt:

– Tôn giá là Tôn Nhất Bình, sư đệ của Trang chủ tệ trang trước kia đã bị trục xuất? Diện mạo của tôn giá sao lại thay đổi như thế này? Điền mỗ cũng không thể nhận ra.

Cùng với sự xuất hiện của Điền Trung, hai gã thuộc ha Thiên Nhất Trang khi nãy cũng lần lượt xuất hiện.

Không quan tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của hai gã thuộc hạ trước một diện mạo kỳ quái của nhân vật vừa tự xưng là Tôn Nhất Bình, Điền Trung càng thêm chau mày nhìn hai gã nọ:

– Hai ngươi sao dám tùy tiện xuất hiện? Sự khinh xuất của hai ngươi, nếu đến tai Trang chủ, hậu quả sẽ như thế nào hai ngươi có biết hay không?

Hai gã nọ rùng mình hoảng sợ, vội lùi lại. Trong khi đó Tôn Nhất Bình bỗng kêu lên:

– Không lẽ ngươi không nhận ra ta là Tôn Nhất Bình thật sao? Nếu đại ca ta biết được chuyện này, Điền Trung chính ngươi phải lãnh hậu quả!

Điền Trung xạ ánh mắt, nhìn ngay vào một bên mặt của Tôn Nhất Bình vốn đang có năm chấm sẹo hình thù như một đóa mai hoa, làm cho diện mạo trở nên kì quái:

– Cho dù tôn giá có thật sự là Tôn Nhất Bình đi nữa, thì lượng thứ, nếu chưa có lệnh của Trang chủ, Điền mỗ cũng phải thi hành đúng chức trách của bản thân, ngăn cản bất cứ ai có ý đồ xâm nhập vào tệ trang.

Tôn Nhất Bình thêm phẫn nộ:


– Dẫu sao ta vẫn là sư đệ của Trang chủ Thiên Nhất Trang, ngươi…Ọe!

Câu quát tháo của Tôn Nhất Bình phải đột ngột chấm dứt bằng một tiếng hộc lên với một búng huyết bị thổ ra.

Điền Trung vẫn điềm nhiên, nhìn Tôn Nhất Bình đang lắc lư thắc mắc, là dấu hiệu của người sắp khuỵu xuống và kiệt lực. Đã thế Điền Trung còn dõng dạc, nói rõ từng tiếng:

– Mười năm trước lúc Trang chủ có lệnh trục xuất tôn giá ra khỏi tệ trang Điền mỗ vẫn còn nhớ rõ nghiêm lệnh của Trang chủ: Ai khác thì được, riêng tôn giá, đến nửa bước cũng không cho đặt chân vào Thiên Nhất Trang. Hy vọng tôn giá hiểu cho và lượng thứ.

Bằng những cố gắng tột cùng, Tôn Nhất Bình lập tức đứng thẳng người, không cho thân hình phải khuỵu xuống như đáng lý phải vậy:

– Nếu Điền Trung ngươi nhớ rõ từng lời nói của Trang chủ đến vậy, ắt ngươi cũng nhớ những lời nói sau cùng của ta trước lúc ly khai Thiên Nhất Trang?

Điền Trung giật mình:

– Tôn giá đã có cách biện minh, bản thân tôn giá không phải là hung thủ hãm hại lão Trang chủ?

Tôn Nhất Bình nhếch môi cười lạt:

– Ngay từ đầu ta đã khăng khăng chối bỏ lời buộc tội, nhưng Trang chủ của các ngươi nhất quyết cho ta là một nghịch đồ, có hành vi khi sư diệt tổ. Lần này ta quay lại, ta tin chắc mọi chân tướng sẽ được phơi bày, trả lại sự trong sạch cho Tôn Nhất Bình ta.

Điền Trung trầm giọng với thái độ thật dè dặt:

– Kẻ nào hãm hại lão Trang chủ?

Sắc mặt của Tôn Nhất Bình vụt thay đổi, biểu lộ sự đau đớn có lẽ do vết nội thương đang mang trong người hoành hành:

– Hãy mau… mau đưa ta đến gặp Trang chủ. Nếu không, e… e muộn mất.

Điền Trung sau một thoáng đắn đo, bỗng ném cho Tôn Nhất Bình một hoàn linh đan.

– Điễn mỗ chưa thể đưa tôn giá vào nếu chưa có lệnh của Trang chủ. Hoàn linh đan này có thể giúp tôn giá duy trì thêm ít lâu.

Chờ khi Tôn Nhất Bình nhuốt xong hoàn linh đan, Điền Trung bỗng gọi:

– Hà Tam!

Một trong hai gã thuộc hạ khi nãy bước ra:

– Điền Tổng quản có thể yên tâm vào thỉnh ý Trang chủ. Mọi việc ở ngoài này, thuộc hạ tự liệu có thể đảm trách!

Nhưng lệnh của Điền Trung hoàn toàn ngược lại:

– Không phải ta, mà chính là ngươi phải vào bẩm báo với Trang chủ. Đi đi! Những gì ngươi đã nghe thấy, nhất định đều phải thuật lại để trang chủ dễ bề định liệu.

Hà Tam bỏ đi trong tiếng cười khẩy của Tôn Nhất Bình:

– Ngươi vẫn luôn là một tổng quản tốt như ta đã từng biết. Khá lắm!

Điền Trung ung dung giữ nguyên khoảng cách an toàn với Tôn Nhất Bình.

– Thiên Nhất Trang chưa một lần đối xử tệ với Điền Mỗ, việc Điền mỗ phải tận trung là điều đương nhiên!

Tôn Nhất Bình xạ mắt nhìn chằm chằm Điền Trung:

– Nói như ngươi, giả sử Thiên Nhất Trang đối đãi không tốt với ngươi…

Điền Trung bật cao giọng:

– Đó chỉ là cách nói của mỗ, kẻ võ biền, hoàn toàn không bao hàm ẩn ý như tôn giá đang nghĩ! Tôn giá đang mang thương thế trầm trọng, cần được nghỉ ngơi, sao không lúc này lo điều nguyên dưỡng thần? Cần gì phải bắt bẻ từng câu chữ của Điền mỗ với một dụng ý nào đó?

Tôn Nhất Bình thu ánh mắt về và buông tiếng thở dài:

– Ngươi nói đúng lắm! Chỉ tiếc rằng, dù ta có muốn dưỡng thần đi nữa vị tất đã có đủ thời gian.


Điền Trung động tâm, buột miệng hỏi:

– Tại sao?

Cùng một lúc với Điền Trung, thanh âm của một câu hỏi tương tự cũng bất ngờ vang lên từ khu rừng có ẩn tàng kỳ môn trận thế:

– Không sai! Tại sao ngươi bảo ngươi không có đủ thời gian?

Nghe thanh âm này, Tôn Nhất Bình bị chấn động phải buông người té khuỵu xuống:

– Đại ca đến rồi ư? Đệ… đệ…

Vút!

Ngay khi Tôn Nhất Bình khuỵu xuống, một nhân vật có tướng mạo uy nghi, phù hợp với niên kỷ trạc tứ tuần lập tức xuất hiện ngay bên cạnh.

Vừa đưa tay đỡ lấy Tôn Nhất Bình, nhân vật nọ vừa cất giọng ôn nhu hỏi:

– Kẻ nào đả thương ngươi? Nghe nói, ngươi cũng đã tìm ra kẻ đã hãm hại sư phụ khiến ngươi phải chịu hàm hoan suốt mười năm qua? Sự thật là thế nào?

Thái độ của nhân vật này tuy bề ngoài tỏ ra ân cần, nhưng thật ra vẫn có phần dè dặt với họ Tôn.

Hiểu rõ điều đó, Tôn Nhất Bình cố tự đứng lên, như không muốn đón nhận sự thương hại của nhân vật được y gọi là đại ca:

– Lúc sư phụ chết, toàn bộ kinh mạch đều bị tổn thương. Đại ca nghĩ như thế nào nếu biết được đó là do thần công tuyệt thế của Tu La Viện gây ra?

Nhân vật nọ đang đưa tay đỡ Tôn Nhất Bình đứng dậy – cho dù họ Tôn không hề muốn – nghe họ Tôn nói thế bỗng rụt tay về:

– Là Tu La Viện? Không thể nào…

Điền Trung đứng cạnh đó cũng kinh nghi:

– Nhất định không phải là do Tu La Viện!

Không còn người đón đỡ, Tôn Nhất Bình do chân lực không còn lẽ đương nhiên phải khuỵu xuống.

Vừa bực tức vì không được ai tin, vừa phẫn nộ vì bị té ra ngoài ý muốn, Tôn Nhất Bình bật rít lên:

– Sao đại ca không chịu tin đệ? Đại ca hãy nhìn lại diện mạo của đệ xem, chẳng phải một bên mặt của đệ đã bị Tu La Mai Hoa Ấn của Tu La Viện Viện chủ phá hủy sao? Còn nữa, kinh mạch của đệ… cũng là do Tu La…. Ọe!

Một lần nữa, lời nói của Tôn Nhất Bình phải đột ngột chấm dứt do bị một búng huyết bất ngờ dâng lên và trào ra ngoài cửa miệng.

Là đại ca của Tôn Nhất Bình, mười phần đủ mười nhân vật mới xuất hiện chính là Trang chủ đương nhiệm của Thiên Nhất Trang. Do đó, thân thủ của nhân vật này đương nhiên là vừa nhanh nhẹn vừa rất chuẩn xác.

Chộp thật nhanh vào uyển mạch của Tôn Nhất Bình, nhân vật nọ sau khi xem qua mạch tượng của họ Tôn đột nhiên căm phẫn kêu lên:

– Quả nhiên đây là hiện trạng sư phụ đã từng bị. Ngươi nói xem, phải chăng chính là Viện chủ Tu La Viện đã hạ thủ ngươi?

Tuy còn muốn hỏi nữa và hỏi cho thật rõ nhưng do nhìn thấy Tôn Nhất Bình đã hôn mê trầm trọng, nhân vật nọ đành phải ngừng lời.

Phát hiện nhân vật nọ như có ý định là sẽ đưa Tôn Nhất Bình vào trong để trị thương. Điền Trung bước vội đến:

– Trang chủ! Giữa Tu La Viện và bổn trang…

Xua tay ngăn lại, Trang chủ Thiên Nhất Trang trầm giọng:

– Bổn trang chủ nào phải hạng người cả tin? Tuy nhiên, y đã như thế này, nếu muốn minh bạch hư thực, trước hết bổn Trang chủ cần phải giúp y trị thương.

Điền Trung bước lùi lại và khẽ khom người:


– Đã vậy, thuộc hạ nào dám lắm lời! Chỉ mong Trang chủ đừng bao giờ khinh suất!

Trang chủ Thiên Nhất Trang gật đầu:

– Bổn Trang chủ thừa hiểu mối ưu tư của Điền Tổng quản, ta sẽ cẩn thận.

Đưa mắt nhìn theo vị Trang chủ đang đưa Tôn Nhất Bình vào trong Điền Tổng quản cố hỏi thêm một câu:

– Trang chủ có cần thuộc hạ đi theo để giám sát?

Câu hỏi của Điền Trung lập tức bị thanh âm ném lại của vị Trang chủ cắt ngang:

– Không cần đâu! Vả lại, nơi bổn trang chủ định đưa y đến, Điền Tổng quản có muốn vào cũng không được.

Điền Trung thở dài lẩm bẩm:

– Họa từ tâm họa mà ra! Mật thất của Thiên Nhất Trang dù có là trọng địa nhưng đâu thể ngăn được mối họa từ tâm phúc.

o0o

Không thể chịu nổi sự im lặng kéo dài khá lâu, sau tiếng thở dài của Điền Trung, gã thiếu niên ngồi bên cạnh chợt lên tiếng thúc hối:

– Sau đó điều gì đã xảy ra, bá bá?

Sắc mặt lộ vẻ phẫn uất, Điền Trung rít qua kẽ răng cứ nghiến chặt:

– Tiếp đó là đến lượt Trang chủ Thiên Nhất Trang phải chết một cách bất minh.

Gã thiếu niên giật mình:

– Đại sư bá đã chết? Phải chăng hạ thủ chính là nhị sư bá Tôn Nhất Bình?

Hàm bạnh ra, Điền Trung nói với khóe môi giần giật:

– Lúc đó, vì ta không đi theo chân Trang chủ nên mọi việc diễn biến ra sao ta không thể biết tường tận. Tuy nhiên, ta vẫn ngờ chính là Tôn Nhất Bình đã hãm hại Trang chủ.

Gã thiểu niên cau mày:

– Không có bằng cớ sao, bá bá?

Điền Trung thoáng ngơ ngẩn, sau đó mới lắc đầu:

– Cũng có thể có! Nhưng, một là ta không thể lưu lại Thiên Nhất Trang, ngay khi được tin Trang chủ tạ thế, hai là Tôn Nhất Bình đã khéo léo che đậy hành vi nên lúc này nào có ai dám tin vào lời nói của ta?

Gã thiếu niên nghi ngờ:

– Sao bá bá lại tự ý ly khai Thiên Nhất Trang? Là Tổng quản, đáng lý bá bá phải lưu lại và giúp cho mọi người tìm ra nguyên ủy dẫn đến cái chết của đại sư bá mới đúng!

Điền Trung cười lạt:

– Sau này ta có lén tìm gặp những thuộc hạ thân tín của bổn Trang, họ cũng hỏi ta như ngươi vừa hỏi. Và câu đáp của ta trước sau chỉ có một, nếu ta không kịp ly khai, tức là không kịp đến Tu La Viện để đưa ngươi đi, thử hỏi, khi Tu La Viện bị Tôn Nhất Bình đưa toàn bộ Thiên Nhất Trang đến hủy diệt, liệu có buông tha cho ngươi không? Hay để trảm thảo trừ căn, Tôn Nhất Bình phải giết ngươi, khiến họ Văn hoàn toàn tuyệt tự?

Gã thiếu lại giật mình:

– Tu La Viện của gia mẫu đã bị tiêu diệt? Đó chính là nguyên nhân khiến năm năm qua bá bá cố trì hoãn không hề đưa tiểu diệt quay lại Tu La Viện?

Điền Trung gật đầu:

– Không sai! Nếu không phải ngươi cứ bức bách ta, buộc ta phải đưa ngươi về Tu La Viện, những điều này thật ra vẫn chưa đến lúc thổ lộ cho ngươi biết.

Gã thiếu niên động tâm:

– Vậy còn gia mẫu, phải chăng cũng đã bị Tôn Nhất Bình…

Điền Trung xua tay:

– Ngươi yên tâm! Năm năm qua ta vẫn không ngớt dò tìm tung tích lệnh đường. Tuy chưa tìm thấy, nhưng ta tin chắc lệnh đường hãy còn tại thế. Vì ngay khi Tu La Viện bị hủy diệt, ta được tin không một ai tìm thấy thi thể lệnh đường.

Gã thiếu niên lộ vẻ bồn chồn:

– Nếu gia mẫu còn sống và đã năm năm trôi qua không một lần xuất hiện, phải chăng gia mẫu đã biết chết của nội tổ chính là do Tu La Viện gây ra như Tôn Nhất Bình đã nói:

Điền Trung xua tay:


– Tôn Nhất Bình là hạng giảo hoạt, lời của y tuyệt đối không đáng tin. Ngươi thử nghĩ xem, giữa Thiên Nhất Trang và Tu La Viện đã có tình thông gia, Viện chủ Tu La Viện là ngoại tổ của ngươi, lão Trang chủ Thiên Nhất Trang là nội tổ của ngươi, song phương đâu có lí do gì để trở mặt thành thù? Theo ta Tôn Nhất Bình khi nêu ra việc Tu La Viện có khả năng là hung thủ hãm hại lão Trang chủ, y muốn Trang chủ – đại sư bá ngươi vì phân tâm phải bất phòng để y dễ bề hạ thủ. Và y đã đạt được điều đó.

Gã thiểu niên giận dữ:

– Đã biết như thế tại sao bá bá không hợp lực với mọi người trong Trang vạch mặt Tôn Nhất Bình?

Điền Trung thở dài:

– Ngươi đừng quên những gì ta vừa nói, y vốn là kẻ giảo hoạt, biết cách che đậy những hành vi mờ ám. Nếu không phải thế, tại sao năm năm qua y vẫn vững như bàn thạch, nắm giữa cương vị Trang chủ Thiên Nhất Trang và được quần hùng các võ phái xưng tụng là Võ Lâm Nhất Hiệp?

Phẫn hận, gã thiếu niên nghiến răng rít lên:

– Thiên Nhất Trang là của họ Văn! Gia phụ yểu mạng, chẳng may mất sớm, nhưng hãy còn Văn Quy Nguyên tiểu diệt đây. Nhất định tiểu diệt phải bắt Tôn Nhất Bình giao hoàn Thiên Nhất Trang cho tiểu diệt, không thể để y cứ mãi đắc ý.

Điền Trung gật đầu:

– Đó cũng là di ý của Văn lão Trang chủ đại sư bá của ngươi đã từng bộc lộ với ta, chờ khi ngươi thực sự trưởng thành, đại sư bá ngươi sẽ thoái vị, giao Thiên Nhất Trang cho ngươi chấp chưởng. Nhưng với Tôn Nhất Bình, ta e không dễ thực hiện điều này. Trừ phi ngươi thật sự có bản lĩnh đả bại y, vừa là báo thù cho Văn lão Trang chủ, vừa gạt bỏ mối hiềm nghi của quần hùng dành cho Tu La Viện.

Văn Quy Nguyên thoáng lo ngại:

– Theo bá bá, tiểu diệt nên làm gì?

Điền Trung nói thật quả quyết:

– Năm năm qua, vì ngươi mãi boăn khoăn nên không được chuyên cần trong việc khổ luyện công phu, từ nay ngươi phải thay đổi tập tính đó.

Văn Quy Nguyên có vẻ hối lỗi:

– Tiểu diệt quyết sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bá bá.

Điền Trung mỉm cười:

– Khá lắm! Còn đây là cơ hội dành cho ngươi, vẫn có câu: Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm. Ta hy vọng ngươi sẽ đắc kỳ sở nguyện.

Văn Quy Nguyên háo hức:

– Là cơ hội gì, bá bá?

Điền Trung hạ thấp giọng:

– Ta được tin quần hùng đang lũ lượt tiến đến núi Võ Di, tương truyền đó là nơi diễn ra trận tử chiến cuối cùng giữa Ma Trung Tử và Vô Danh kỳ nhân trăm năm trước.

Văn Quy Nguyên dễ dàng lĩnh hội ẩn ý của Điền Trung:

– Phải chăng mọi người đến vì hy vọng sẽ phát hiện di học của Vô Danh kỳ nhân?

Điền Trung đưa mắt xa xăm:

– Họ cũng đâu ngại tìm kiếm sở học một đời của Ma Trung Tử? Ta nghĩ, chỉ có người ác chứ không có loại võ công ác, đây là điều ngươi không thể ngộ nhận. Một người có tâm địa xấu xa thì loại võ công nào trong tay họ cũng là phương tiện cho họ làm ác, như Tôn Nhất Bình nhị sư bá ngươi chẳng hạn.

Văn Quy Nguyên gật đầu:

– Tiểu diệt hiểu rồi. Bá bá định lúc nào chúng ta lên đường?

Điền Trung bảo:

– Để tránh hành tung không bị bại lộ ta và ngươi không thể đi chung đường. Ngươi nay đã mười sáu, kể như sắp thành nhân, ta hy vọng ngươi có thừa bản lãnh, tự tìm đường đến Võ Di Sơn an toàn. Chỉ cần ngươi ghi nhớ rõ hai điều đừng bao giờ phạm vào, thứ nhất: không để lộ thân phận cũng như lai lịch của ngươi cho bất kỳ ai. Thứ hai: nếu vạn bất đắc dĩ phải cùng người động thủ, ngươi chỉ được dùng công phu võ học do ta truyền thụ, không được để lộ Tu La công phu.

Văn Quy Nguyên hoang mang:

– Nhỡ tiểu diệt chạm phải cường địch thì sao? Không được vận dụng Tu La công phu khác nào tiểu diệt cứ bó tay chịu chết?

Nhìn Văn Quy Nguyên bằng cái nhìn nghiêm khác, Điền Trung bảo:

– Bằng mọi giá ngươi phải nhẫn nhịn. Ngươi nên nhớ rằng chỉ cần biết ngươi là hậu nhân duy nhất của Tu La Viện lập tức mọi người sẽ xem ngươi là công địch võ lâm. Đến lúc đó ngươi có hối cũng quá muộn.

Thấy Văn Quy Nguyên đang quá khiếp hãi, Điền Trung liền nhẹ giọng trấn an:

– Chỉ cần ngươi ghi nhớ rõ những lời ta dặn, luôn nhẫn nhịn trong mọi tình huống, nhất định sẽ không gặp chuyện hung hiểm. Thôi, ngươi hãy mau thu xếp hành trang và lên đường ngay, muộn lắm rồi.

Tuy đã mười sáu nhưng dẫu sao Văn Quy Nguyên vẫn chỉ là một đứa bé không hơn không kém.

Do đó, Văn Quy Nguyên không thể tránh khỏi tâm trạng nôn nao lo sợ của người lần đầu tiên phải đơn thân độc lực dấn bước giang hồ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.