Bạn đang đọc Thái Cực Biến: Chương 7: Ác Đấu
Đế đô được xây dựng ở một vị trí rất hiểm ác dễ thủ khó công. Xung quanh tường thành dày cao được bao bọc bởi một con sông Hà Thanh rộng lớn, vì giờ gió đông rét lạnh đã bắt đầu thổi trên mặt bị đóng một lớp băng trắng mỏng. Với địa hình như vậy cho dù là cao thủ giang hồ khinh công cái thế có muốn vào thành cũng chỉ có cách đi qua một cây cầu gỗ dài mới tới cổng thành. Trước cổng thành luôn có một hàng người đông nghịt đang đứng chờ kiểm duyệt để được thông qua.
Cũng phải mất nửa ngày trời sau hai thầy trò mới an toàn vào được thành rồi đi kiếm một khách điếm mướn ở tạm lại.
Đây là lần đầu tiên Huy Tân được đến nơi đông đúc và nhộn nhịp như thế này từ khi đến Thần Thú đại lục. Trên đường phố lúc nào cũng chật kín người, đầy đủ loại quầy quán thi nhau hò hét mời gọi khách. Đồ ăn ở đây cũng đa dạng hơn và đương nhiên là giá cả cũng cao hơn rất nhiều so với thôn Hà trấn quê mùa.
Tuy vậy sau khi đại sư dặn dò vài câu rồi bỏ đi lên Minh Đường tự để kiếm một người bạn thân, Huy Tân luôn tự nhốt mình trong phòng bế quan tu luyện bí thuật.
Mặt khác từ khi tu luyện theo Thất Thần Tử quyết…không, đúng hơn là từ khi hắn phát hiện ra cách chuyển hóa lôi linh lực, Huy Tân gần như là trở thành một con người khác.
Từ sáng sớm cho đến tối, rồi từ đêm cho đến ngày hắn không lúc nào không ngồi đả tọa hoán chuyển linh lực.
Một ngày của hai tháng trước đây Huy Tân cũng nhận ra bao tử mình không còn hay kêu la om sòm như thường ngày nữa.
Chẳng những thế theo công pháp tu luyện tinh thần lực được đề tăng rất nhiều và bên cạnh đó Huy Tân không còn có cảm giác buồn ngủ. Từng chút từng chút một hắn đang biến đổi thành một cái gì khác không còn là một người thường nữa.
‘Đây là cảm giác của tiên nhân hay sao?’ Hắn có chút sợ hãi tương lai và luyến tiếc cuộc sống trước kia. Gần đây tu luyện đã chiếm hết thời gian nên Huy Tân cũng không giao tiếp được nhiều với mọi người.
Một bức tường vô hình đang từ từ xen giữa bọn họ. Chỉ có Julian vẫn luôn cam lòng ngày ngày bên cạnh nhìn hắn nhàm chán ngồi yên nhập định mà không có một chút phàn nàn nào.
“Thật sự phải cắt đứt nhân duyên thì mới chứng đạo sao?” Huy Tân khó hiểu lầm bầm một mình. Nghĩ về tương lai của hắn và nàng thật rối rắm chẳng biết phải giải quyết thế nào.
Julian là một cô bé mồ côi được mẹ hắn nhận nuôi từ nhỏ về sau được ủy thác đến chăm sóc hắn. Mười bảy năm qua nàng luôn luôn bên cạnh hắn, nhưng bây giờ hắn phải bước lên một con đường khác đầy hung hiểm và gian nan. Mang nàng theo bên mình nhiều khi lại hại nàng thêm.
Huy Tân thấy canh cánh trong lòng không còn tâm tình mà tu luyện nữa. Nếu cứ ép buộc không khéo lại gặp họa tẩu hỏa nhập ma. Dục tốc bất đạt, nên hắn tính đi ra ngoài cho khuây khoả một lát.
Nhớ lại sư phụ cũng đã đi ra ngoài ba ngày rồi mà không về nên phải lên Minh Đường tự một chuyến hỏi thăm xem sao.
Minh Đường tự nằm phía tây nam ngoài kinh thành trên đỉnh núi Thái Sơn cao bốn ngàn km quanh năm được bao bọc trong sương mù. Khi hắn đến nơi lập tức được người đưa vào Thanh Khách điện để chờ Tâm Hư đại sư là người bạn mà sư phụ hắn nói cần gặp.
“Chào đại sư!” Khi thấy một ông lão già đầu trọc khoát áo cà sa đỏ hắn vội đứng dậy chào hỏi.
“A di đà phật, thật là thất lễ đã phiền thí chủ đã phải chờ lâu” Tâm Hư cuối chào đáp lễ.
“Quấy rầy thanh tu của đại sự thật là có lỗi, hôm nay ta đến cũng là vì sự tình sư phụ ta, Tinh Bi đại sư. Không biết người đã từng gặp qua ông ấy chưa?” Huy Tân khách sáo một câu rồi lập tức nói ra lý do mình đến đây.
“Thì ra thí chủ là đệ tử của Tinh Bi sư đệ, Ta quả thật đã có gặp qua ông ấy một lần…Thí chủ đến đây là vì…?” Tâm Hư đại sư thẳng thắn thừa nhận rồi dò hỏi lại một câu.
“Sư phụ đã đi ra ngoài mà ba ngày ba đêm chưa về, ta có chút lo lắng nên mới mạo mụi đến đây làm phiền dò hỏi tin tức, mong đại sư chỉ giúp” Hắn khom mình kính nhờ.
Sau khi niệm một câu phật tự đại sư Tâm Hư mới bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc. Ngày hôm qua sư phụ hắn thật có đến đây tìm gặp lão nhưng hai người chỉ nói vài câu, hàn huyên chuyện xưa. Được khoảng một lúc lâu Tinh Bi đại sư mới vội đứng dậy cáo lỗi ra về, nói vì còn có hẹn với một người bạn ở thượng nguồn sông Hà Thanh phía bắc cách kinh thành năm mươi lăm km.
Huy Tân vừa nghe song đã thấy ngờ ngợ, sư phụ hắn nào phải người ăn không ngồi rồi chạy lên kinh thành xa xôi chỉ để đi kiếm người đàm đạo. Chỉ sợ bên trong còn có huyền cơ gì đó mà lão đầu trọc này không chịu nói ra.
Dù sao đây cũng là đầu mối cuối cùng nếu như lão đui mù chán sống dám lừa gạt mình, thì quay lại tính sổ sau cũng không muộn.
Nghĩ thế hắn liền quay qua nói. “Đa tạ đại sư đã chỉ điểm, tại hạ nhất định sẽ quay lại hậu tạ sau.”
Nói như thế cho dù ông ta có là thằng ngu, cũng phải nghe ra được một hai ý hăm dọa của hắn bên trong đó.
Dứt lời hắn không lý gì đến lão mà đi thẳng xuống núi, nhắm hướng bắc chạy thẳng một mạch đến thượng nguồn sông Hà Thanh.
Khi đến nơi, Huy Tân ngước nhìn về phía tây, một bầu trời đỏ rực đang từ từ khuất bóng sau những rặng núi. Hắn hấp tấp bắt đầu tìm kiếm, định trước khi trời tối phải lục soát hết khu vực xung quanh đây.
Lục đục cả nữa tiếng không được gì, Huy Tân đành bỏ đi qua bờ bên kia hy vọng sẽ có manh mối khác. Trong lúc đang nhảy qua bên bờ sông đối diện thì lại nghe loáng thoáng có tiếng nổ ì ầm vang dội cả góc trời ở trong khu rừng phía trước.
Tính tò mò nổi lên, Huy Tân hai tay bắt pháp quyết dùng bí thuật lấy thần thức bao phủ khắp người rồi mới vô thanh vô thức tiến lại gần.
Bây giờ thần thức của hắn đã là Trúc cơ đỉnh phong, hắn tin tưởng chỉ cần đối phương không phải Kim đan kỳ thì sẽ không tài nào phát hiện ra được sự hiện diện của mình.
Đi sâu vào rừng thêm khoảng vài km thì trước mắt là một đống cây cối hoang tàn đã bị đám người đấu pháp kịch liệt phía trước đánh nát thành từng mảnh nhỏ văng tứ tung tạo thành một khu vực tròn trống trải.
Huy Tân cẩn thận núp vào một gốc cây cổ thụ đã bị chém ngã rồi mới từ từ đưa mắt ra nhìn.
“Các ngươi chống cự vô ích làm gì? Mau đưa tàn bảo đồ ra đây ta sẽ bỏ qua chuyện này, sẽ lập tức rời đi” Giọng của một lão ông mặc bào đen tu vi thâm sâu Huy Tân không tài nào dò ra khàn khàn quát lên. Xung quanh lão ông cũng không phát hiện ra có pháp khí pháp bảo nào cả mà chỉ thấy một vòng sáng vàng bao bọc lấy toàn thân.
“Bạch Phong, Nghiêm Hoàn sư tỷ đã nhận được tin và đang cấp tốc lên đường đến đây tìm chúng ta, trong Triệu quốc này nếu chúng ta tự nhiên biến mất cùng một lúc thì Liệt Huyền môn sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ. Lão có giỏi thì giết hết chúng ta đi, rồi cứ chờ cơn giận dữ trả thù của Thanh Dương môn” Một trung niên nam tử tu vi Trúc cơ hậu kỳ cười giễu cợt. Hắn đang đứng chắn phía trước bảo vệ ột cô gái cả hai cùng mặc thanh bào có hoa văn giống nhau.
Nhìn kĩ lại thì ra là đám người Lâm Tâm chỉ có điều hai tên sư đệ đi chung với nàng giờ đây đang nằm dài trên đất phía xa đằng sau.
“Tán tiền bối, cho dù chúng ta có đầu hàng giao bảo đồ ra cũng sẽ bị người truy sát bịt miệng thôi” Lâm Tâm bình tĩnh nói hoạch toẹc ra mưu đồ của lão.
“Haha…con bé này có ý tứ, Tán mỗ rất thích người thông minh thẳng thắn. Thôi được rồi chỉ cần Lý đệ ngươi giao bảo đồ và để con bé này cho ta lấy về làm thiếp là được. Chuyện này ta đã nhượng đệ lắm rồi, mau một lời quyết định. Nhắc đệ một chuyện ta cũng không phải là người có thừa kiên nhẫn đâu” Thằng già nói một cách vô cùng tự tin y như là đang bố thí cơ hội cuối cùng mở con đường sống cho người nam tử kia vậy.
Nghe thế vẻ mặt Lâm Tâm trở nên xanh lè không cầm lòng được dời mắt lo lắng nhìn sang, dò xét thần thái trung niên tử.
“Lão sẽ giữ lời sao? Làm sao ta tin lời ngươi được?” Hán tử trung niên ra điều suy nghĩ rồi đắn đo hỏi lại.
“Thúc thúc, người…?” Lâm Tâm thấy vậy thì kinh hô một tiếng, chân vô thức lùi lại hai bước cố tạo ra một khoảng cách nhất định với tên trung niên tử.
Lão Tán bên kia thấy đối phương có vẻ đã động lòng thì vui mừng hết sức, tức khắc ngắt lời Lâm Tâm, ra sức khuyên nhủ trao đổi điều kiện.
Họ Lý này tuy chỉ có tu vi trúc cơ hậu kỳ nhưng lại có mối quan hệ sâu xa với một lão quái vật sư tổ nguyên anh kỳ của Thanh Dương môn.
Còn bản thân lão Tán trước đây thân là tán tu, chỉ vì một lần tình cờ có kỳ ngộ lấy được lọ linh đan quý hiếm trong một cổ động phủ, mà nhờ đó tu luyện được một thân tu vi đến ngày nay. Sau đó lại được nhận vào làm trưởng lão của Liệt Huyền môn.
Tuy vậy tính tình lão tự cao tự đại, hành sự kỳ quái luôn độc thân độc hành nên không có nhiều bè phái. Thân cô thế đơn vì vậy cũng có vài phần e ngại sẽ bị lão quái Nguyên Anh truy sát. Nhất thời cũng chỉ còn cách ký minh ước để giải quyết việc này một cách yên ổn.
“Lý huynh đệ yên tâm ta sẽ phát thệ tâm ma trên tờ minh ước này. Nhưng Lý huynh đệ cũng phải lập thệ bảo đảm chuyện ngày hôm nay không bị tiết lộ ra ngoài mới được.” Như đã có chuẩn bị sẵn lão vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy vàng đầy những huyết văn nhỏ chính giữa có họa một cánh cửa kỳ dị.
“Được! Một lời đã định.” Đã thấy không còn sơ hở nào gã họ Lý liền hào sảng đáp ứng. Nên biết một khi hai bên đã ký ước. Nếu không muốn cả đời chịu tâm ma quấy nhiễu hay tu vi không cách nào tiến cấp thì tuyệt đối phải luôn tuân thủ giao ước.
Cho dẫu sau này có cao nhân trợ giúp hay dựa vào đan dược để cưỡng chế tiến giai, cũng sẽ bị tâm ma phản hệ lâm vào tình trạng cuồng loạn tự bạo mà chết.
Hai người cứ vậy mà bàn bạc quyết định không lý gì đến sắc mặt xám xanh của cô gái đang đứng kề bên, coi nàng không hơn không kém như một món đồ để giao dịch.
Lâm Tâm biết lúc này có nói gì cũng đã quá trễ ván đã đóng thuyền, trước mắt phải tìm cách thoát thân, nhưng đánh thì đánh không lại chạy thì chạy không thoát.
Nếu có sư phụ nàng ở đây thì may ra mới có thể thay đổi tình thế. Bất quá nước xa không thể cứu được lửa gần, cho dù tin tức có truyền về tới thì nhanh nhất cũng mất hai ngày sau sư phụ nàng mới đến kịp.
Sự việc tiếp diễn như vậy cũng là do nàng đã quá ngạo mạn nhất thời kích động, không chờ tiếp viện mà đã cùng thúc thúc và hai sư đệ đi vào hang động thần bí đó tầm bảo trước.
Đến lúc sắp thành công thì bị Liệt Huyền môn Tán Bạch Phong đi ngang qua phát hiện. Kết quả là các nàng vừa đánh vừa chạy đến nơi đây thì hai sư đệ trúng phải sát chiêu của lão mà chịu cảnh hồn lìa khỏi xác.
Trong khi Lâm Tâm đang lo sợ và hối hận thì Lý Tán hai người đã đạt thành điều kiện, sau đó không chần chừ phát thệ rồi cười ha hả xưng huynh gọi đệ như hai anh em thân thiết lâu năm gặp lại.
Một màn này diễn ra ngay trước mắt nhưng Huy Tân vẫn bàng quang đứng yên bất động, không hề có ý định làm cái việc ngu xuẩn gì như anh hùng cứu mỹ nhân.
Giả như tên già dê biến thái kia chỉ là một trúc cơ kỳ thì hắn cũng không ngại cấp cho cô nàng Lâm Tâm một cái ân tình đền đáp lại việc hôm ở tửu lâu cô đã nói khá nhiều tin tức của tu tiên giới cho hắn biết.
Ý trời trêu người, tu vi lão Tán kia quá ư thâm sâu ngay cả hắn cũng không nhìn ra được thì tám chín phần là Kim đan kỳ tu sĩ.
Sợ rằng đối phương đã cảm ứng được khí tức của hắn từ lâu và đang âm thầm tính kế giết người diệt khẩu. Trong lúc Huy Tân đang tính toán làm sao để toàn mạng rút lui, thì âm thanh của lão Tán lại quát lên.
“Lý đệ, để tránh đêm dài lắm mộng, mau lấy bảo đồ cho ta xem thật giả thế nào đã!” Lão Tán không chờ được vội thúc giục.
“Haha…Tán huynh đừng gấp sớm muộn gì nó cũng thuộc về huynh mà.” Nói xong họ Lý phất cổ tay áo, một hộp ngọc xuất hiện rồi được đẩy bay sang tới trước mặt lão Tán.
Khi thấy hộp ngọc này Lâm Tâm cảm thấy choáng váng trời đất quay cuồng như bị rơi vào hố băng vạn trượng.
Nàng nhận ra đây là hộp ngọc họ Lý đã đem bảo đồ tìm thấy được trong hang động cổ đó cất vào. Vốn nàng còn chút hy vọng Lý thúc thúc sẽ đưa ra một vật gì đó lừa gạt lão rồi tìm cách chạy thoát nhưng vạn vạn lần nàng cũng không ngờ thúc thúc sẽ thật sự đồng ý trao đổi điều kiện với đối phương.
Thu hết biến đổi trên nét mặt Lâm Tâm vào tầm mắt, lão Tán cũng cảm thấy yên tâm thêm một phần.
Tuy thế lão vẫn cẩn cẩn thận thận sau khi lấy thần thức đảo qua nhiều lần không phát hiện có gì cổ quái, rồi điều ra một vòng linh lực bảo vệ bàn tay đang cầm hộp, mới ung dung mở nắp hộp ra.
Nhưng khi nhìn vào, bảo đồ thì không thấy đâu cả, mà chỉ có một viên thủy tinh màu đỏ đang tỏa ra ánh sáng đỏ hồng lấp lánh càng lúc càng chói mắt. Trong lòng lão thầm hét lớn ba tiếng “Hỏa Ngục Châu!” rồi tức khắc ném hộp ngọc ra xa đồng thời bay ngược lại gọi ra một tấm thuẫn tỏa ra linh quang trắng vàng lấp lánh chắn lấy trước người.
Chưa thôi lão còn muốn làm vài động tác khác nữa. Rất tiếc mọi chuyện đã quá muộn, khi hộp ngọc bay ra cách lão bốn năm mét thì từ bên trong nó phát ra ánh sáng đỏ đại thịnh.
Không biết là do vô tình hay cố ý mà lúc Tán Bạch Phong ném Hỏa Ngục châu ra lại đúng ngay vào hướng chỗ Huy Tân đang ẩn núp từ nãy giờ. Khiến hắn thầm chửi bới um sùm, dùng hết sức bình sinh mà nhảy xa ra né tránh.
“Oành…!.”
Một tiếng nổ rung trời chuyển đất truyền vào làm điếc tai, sóng gió nổi lên cuốn ra bốn phía tạo thành cuồng phong chém cho cây rừng xung quanh đổ ầm ầm, trong vòng mười mét đâu đâu cũng toàn là lửa đỏ rực bạo liệt nổ ra hủy diệt mọi thứ.
Mất một lúc lâu một đám khói đen hình nắm mới bốc lên cao tản mác đi, để lại một mảnh phế tích hình tròn trũng sâu xuống dưới. Vài chỗ còn có đất đá bị tan chảy thành nham thạch nóng đỏ.
Gần trung tâm vụ nổ thân ảnh Tán Bạch Phong vẫn đang đứng thẳng, phía trước có tấm lá chắn cản lại một phần uy lực của vụ nổ, nhưng mình mẩy lão toàn máu me, bốc khói nghi ngút, da thịt và lông tóc cháy đen tỏa ra mùi thịt khét trông thật đáng sợ
Cách đó cả một khoảng xa có thể thấy đám người Lâm Tâm đang lơ lửng trên không trung nghiêm nghị nhìn xuống khu vực này.
“Rắc…”
Tấm lá chắn của lão Tán bỗng vỡ tung ra thành từng mảnh vụn, rơi lộp bộp trên mặt đất. Mặt lão đỏ ửng không nhịn được khụy xuống hai tay chống đất, nôn ra một đống máu tươi có lẫn nhiều vật lận cận nho nhỏ không thể phân biệt.
“Quả nhiên Kim đan kỳ tu sĩ thật lợi hại, ăn phải một Hỏa ngục châu mà vẫn cầm cự được đến bây giờ. Chúng ta hãy giúp lão giảm bớt đau đớn lên đường sớm một chút” Sau khi đáp xuống tới gần thấy rõ mọi thứ, trung niên họ Lý không kiềm được than thở một câu rồi hối thúc Lâm Tâm phát động tấn công.
Hai người đích thật rất quyết đoán nói giết là giết không nhân nhượng gì cả. Lâm Tâm tế ra một pháp khí hình quạt ba tiêu ẩn ẩn bích lục linh quang hai tay nắm lấy cán truyền hết linh lực vào rồi quạt một quạt xuống phía dưới tức thì vọt ra mười đạo đao phong.
Không hổ là tấn công phong thuộc tính nhanh như chớp giật sắc bén vô cùng, nháy mắt vài cái đã đến trên đầu lão Tán.
Còn Lý thúc thúc thì gọi ra bảy thanh phi kiếm có ánh sáng đen miên man quanh lưỡi kiếm theo nhiều góc độ khác nhau xé gió phóng đi khí thế ngợp trời.
Lão Tán sau khi thổ huyết ra vẻ mặt trở lại trắng bệnh nhưng đã có thể cử động lại. Liếc nhìn căm hận hai người họ Lý, lão mới triệu hồi ra mấy tấm phù lục rồi dán lên người mình.
Lập tức xung quanh người lão lại có một vòng hộ tráo màu vàng khác hiện ra đang không ngừng cầm máu thúc giục cơ bắp tự khép các miệng vết thương lại.
Kế đến lão há miệng phun ra một đàn phi đao nhỏ màu đỏ vàng khoản hơn trăm cái chi chít bay xung quanh bao bọc lão vào trong không chừa lại một khe hở nào.
Chớp nhoáng phong đao và phi kiếm đã đến trước mặt nhưng lão Tán không hề nao núng, lật tay liền có một bình ngọc bị gọi ra. Trúc ngược bình ra tay rồi cầm lấy một viên đan dược màu hồng, lão hơi tỏ vẻ đau khổ tiếc nuối nhưng vẫn kiên định bỏ vào miệng, rồi ngồi xuống tay bắt pháp quyết hấp thụ dược lực không coi tấn công của hai người Lâm Tâm vào đâu cả.
Quả nhiên sau một tràng nổ đùng đùng tất cả phi kiếm phong đao điều bị chặn lại bên ngoài không gây khó khăn gì cho Tán Bạch Phong, nhưng linh khí trên pháp bảo của lão cũng ảm đạm chậm lại hơn trước rất nhiều.
Thấy thế, nháy mắt hai người Lâm Tâm hiểu ra lão Tán đã bị thương nặng nguy ngập. Tu vi có thể sẽ bị rớt xuống một cảnh giới, nên phải nhập định tiêu hóa dược lực trong vài khắc không thể phân tâm. Nếu để vượt mất cơ hội lợi thế này, cho lão thời gian hồi phục lại thì hai người chết là cái chắc.
Lý thúc thúc khoảnh khắc này thần sắc bỗng dưng tỏ ra dữ tợn hung ác hét liên một tiếng. “Bạo!”
“Đùng…”
Bảy phi kiếm pháp khí đang tấn công dồn dập đồng thời tập trung lại một điểm rồi cùng bùng nổ trực tiếp đánh cho các phi đao bay tán loạn, tạo thành một lỗ hổng lớn.
Ngay thời khắc này mười phong đao của Lâm Tâm đột nhiên hợp lại thành một cây đao to lớn ngưng thành thật chất nhắm chém thẳng vào cổ Tán Bạch Phong.
Sắp đến giai đoạn thành công thì bị ngăn trở phá hỏng làm cho Lão Tán tức phát điên. Nếu tu vi đã không thể cứu vãn vậy đành phải liều cái mạng già với bọn bỉ ổi kia một phen. Đang xếp bằng đả tọa hấp thu dược lực, lão Tán bị ép phải ngừng lại mở trừng mắt ra phun một ngụm máu đỏ vào pháp bảo phi đao trước mặt mình.
Lão trợn mắt một bụng uất ức hét một tiếng điểm ra một chỉ vào không trung liền hơn một trăm thanh phi đao phát ra linh quang đại thịnh tầng tầng lớp lớp chém nát phong đao nhưng không dừng lại ở đó mà tiếp tục chia binh hai đường phóng tới đám người họ Lý.
Việc đã như vậy Lão không cần biết sau này sẽ ra sao cho dù có bị phế kinh mạch, trước mắt nhất định giết cho bằng được hai tên tiện nhân này trước.
Lâm Tâm chưa kịp vui mừng vì đã thành công cản lão Tán hóa giải dược lực, đã phải hãi hùng cực độ trước cảnh phi đao bay rợp trời không chừa một khe hở để hai người họ né tránh.
Nhưng chỉ cần Nàng liều mạng chống đỡ thêm chút nữa thì lão Tán chắc chắn sẽ bị dược lực phản hệ mất hết linh lực, đến lúc đó chỉ có mà ngoan ngoãn chịu trói.
Trong thời khắc nguy cấp này cô ta cố gắng liều mạng tung hết thủ đoạn phòng ngự của mình ra.
Hít một hơi khí lãnh vào Lâm Tâm bình tĩnh vội đánh pháp quyết gọi ra một pháp khí hình chiếc khăn tạo thành vòng bảo hộ màu hồng. Chưa hết Lâm Tâm đặt hai tay lên màng hào quang truyền hết pháp lực trong người vào, nhưng cũng không chống cự được mấy giây thì đã bị loạn đao phân thây ngàn vạn mảnh.
Bên kia, họ Lý khu sử ra một tấm lá chắn hình tháp trên nhỏ dưới to che hết thân mình vào trong. Chưa hết nam tử cũng bắt chước lão Tán cắn lưỡi phun một ngụm máu vào tấm lá chắn với hy vọng thêm một chút chân nguyên có thể chống đỡ kéo dài được chút hơi tàn.
Đúng giờ phút này Huy Tân đang ở trong rừng núp gần đó lại vận hết linh lực trong người thi triển ra lôi độn thuật, lập tức cả người hắn được bao phủ một tầng tử khi có lôi điện chớp giựt liên hồi. Đồng thời dậm hai chân xuống làm tốc độ tăng lên gấp ba bình thường bay thẳng vào lão Tán đang tập trung vào tấn công gã họ Lý.
Kịch biến xảy ra nhưng lão Tán như đã đoán được trước không hề khẩn trương rung cổ tay tế ra một pháp bảo phi kiếm màu xanh biếc phát ra linh khí kinh người chĩa thẳng vào đan điền Huy Tân bắn ra.
“Kiến hôi, không biết sống chết, đi chết đi!” Khóe miệng lão cười giễu ánh mắt băng lãnh châm biếm.
Huy Tân cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy lão phản ứng nhanh như vậy, do khi lão Tán ném Hỏa Ngục châu vào chỗ hắn ẩn núp, thì chắc chắn rằng đối phương đã phát hiện ra vị khách không mời mà đến này.
Mà lão không nói ra cho hai người Lâm Tâm biết sự hiện hữu của hắn có lẽ là sợ hắn sẽ hội đồng với họ gây bất lợi cho lão, và Huy Tân cũng chỉ có linh lực của một Luyện khí kỳ chờ sau khi giải quyết họ Lý song thì hắn cũng chỉ là con kiến hôi chờ lão dẫm đạp mà thôi.
Huy Tân cũng không ngu, không nhân lúc này lão vừa bị thương nặng lại phải phân tâm chống địch mà gián một đòn đánh lén thì còn chờ tới khi nào nữa.
Xanh biếc phi kiếm đã bắn đến trước mặt, nhưng Huy Tân không hề hoảng loạn, lập tức biến đổi Bác Phi vân bộ làm thân mình hơi trầm xuống đất tránh khỏi chỗ yếu hại để phi kiếm đâm vào vai trái của mình.
“Phập!” một tiếng, máu nóng bắn ra làm áo hắn ướt đẫm rít chịt, cơn đau từ vai chuyền lên não nhưng không những làm hắn nao núng mà tinh thần lại càng tỉnh táo hơn. Hai chân chạy ầm ầm cấm sâu xuống mặt đất ào ào lao vào lão Tán như thiên binh vạn mã không gì cản nổi.
“Không thể nào!” Con ngươi lão Tán co rút lại sợ ngây ngốc không dám tin vào sự việc xảy ra trước mắt. Với khoảng cách ngắn như vậy mà tên kiến hôi kia có thể tránh sát chiêu của lão ra khỏi chỗ yếu hại, chưa hết đáng lẽ cho dù chỉ có bị phi kiếm đâm vào vai thì với kình lực và độ sắc bén của nó thì thân thể tu sĩ bình thường cũng sẽ bị xé rách đến hơn nữa người.
Tuy vậy phi kiếm lần này chỉ đâm xuyên qua vai trái Huy Tân được phân nữa rồi dừng lại không tiến lên được một phân nào nữa. Thấy được thân pháp và độ cứng cỏi thân thể của Huy Tân khiến miệng lão lắp bắp phát ra những từ vô nghĩa. “Yêu…yêu tu…?”.
“Ầm…Ầm…Rắc…”
Nhưng đã không có ai có thể nghe được hết câu nói cuối cùng của lão nữa. Hai quyền đầu tiên của Huy Tân đập vỡ tan vòng bảo hộ rồi tới quyền thứ ba trực tiếp đánh gãy nát cổ, tách đầu và thân lão ra làm hai phần.
Thế mà Hắn chưa chịu dừng lại, tiếp tục sử ra một trảo cấu vào đan điền của cái xác không hồn móc ra một viên đan màu vàng nhạt bên ngoài có vài vết xước nhỏ.
“Không…xin tha cho lão một mạng, lão hứa sẽ…”
Bỏ mặt những lời cầu xin đang truyền từ trong viên đan, Huy Tân vận linh lực vào tay xiết nhẹ vào kim đan, liền có một tiếng rên thảm mang theo nỗi căm hận khó tin của nguyên thần lão Tán.
Khi này Huy Tân mới thở phù ra một hơi yên tâm bỏ kim đan vào trong ngực. Nghiên đầu rút cây kiếm đang ghim trên vai trái ra, tiện tay điểm lên vài huyệt đạo quanh vết thương để cầm máu lại.
Quay người nhìn vế phía đám người Lâm Tâm thì thấy gã Lý thúc thúc đang gian nan dùng lá chắn đứng chống đỡ lại các phi đao của lão Tán. Còn cô gái Lâm Tâm thì chỉ còn là một đống thịt vụn đỏ trên đất không còn ra hình dạng gì.
Trăm lẻ tám phi đao đang tấn công liên miên vào lá chắn không có lão Tán điều khiển tức thời thi nhau rơi xuống đất lụp bụp…
Lý nam tử hơi bỡ ngỡ không hiểu chuyện gì lại có thể làm cho lão Tán ngừng tấn công. Đến khi phát hiện đầu và xác lão Tán bị xé ra làm hai lăn lóc trên đất, gã mới nhìn về phía Huy Tân với ánh mắt đầy kiêng kỵ.
Vốn gã đang tính dùng cái lưỡi không xương của mình nói vài câu lung lạc đối phương, nhưng đến khi thấy ánh mắt lạnh lẽo đằng đằng sát khí của Huy Tân, thì biết rằng ngay sau đây hai người sẽ không chết không thôi.
Huy Tân thật ra cũng không muốn liều mạng với gã họ Lý này nhưng sự việc về bảo đồ đã bị mình nghe lén làm sao đôi phương có thể buông tha cho được. Lão Tán là Kim đan kỳ tu sĩ còn bị trúng độc kế. Điều này chứng tỏ đối phương là một người thâm trầm âm mưu gian xảo nếu có đàm phán chắc chắn cũng sẽ bị tính toán không khéo lại biến thành một lão Tán thứ hai.
Nghĩ đến đây, Huy Tân không nói tiếng nào tay cầm phi kiếm chân đạp mạnh xuống đất lao về phía trước càng lúc càng nhanh.
Thấy tốc độ tiến lên của Huy Tân, họ Lý nội tâm cực kỳ hoảng loạn. Gã không ngờ Luyện Khí kỳ lại có thân thể và tốc độ quỷ dị như vậy.
Nhưng đối phương không có chút nhân nhượng nào ình cơ hội chạy thoát. Nên gã đành móc ra một xấp phù lầm bầm niệm thần chú rồi ném ra về phía Huy Tân.