Bạn đang đọc Thái Cực Biến: Chương 25: Tiềm Đạo Đan
Sau khi an toàn vượt qua biên giới, Huy Tân mới thận trọng gọi ra pháp bảo phi hành lấy từ giới chỉ của Mạc Nguyên, rồi vung lên tay lên để nó hoá lớn tự do trôi lơ lững trên không.
Pháp bảo này bên ngoài trông như một con tàu màu đen cở lớn bình thường chuyên trở dầu trên hải dương, hai bên thành thuyền trống trải không được trang bị các loại vũ khí như cung nỏ hay pháo binh như trong phim truyện thường có.
Với kỹ thuật rèn đúc thô sơ ở đây thì nó đã được coi là một kiện bảo vật toàn vẹn quý hiếm, nhưng vào mắt Huy Tân trận pháp thì đầy lổ hổng còn chất liệu lại vô cùng thấp kém. Nhưng nhờ vậy hắn mới có thể tu chỉnh tế luyện lại tuỳ theo ý muốn của mình.
Nếu là một kiện pháp khí được chế tạo bằng những công nghệ tiên tiến của vũ trụ. Như đoản kiếm cấp E-3 của hắn thì hầu như toàn bộ pháp trận đã được chuyển sang thần văn và được khãm xâu vào trong pháp bảo, mà thần văn được khắc ra là bằng kỹ thuật tổ hợp các phân tử với nhau theo một biểu đồ nhất định nào đó mà thành.
Trong khi đó Huy Tân đối với những bí thuật luyện khí này còn rất mù mờ, không phải muốn học là có thể học hết được mọi thứ trong một lúc.
Nên những loại vũ khí như nội giáp, súng laser, hay đồng hồ đeo tay hắn không có cách nào tế luyện và nâng cấp chúng lên được.
Trên đầu thuyền đứng nhìn về phương xa, Huy Tân thầm định ra tương lai sắp tới.
Khuất Hiên Tế Thiên khế ước quả thật là vô cùng bá đạo là một trong những khế ước bậc nhất của vũ trụ mà xưa kia Thiên Vận chân nhân đã vô tình may mắn lấy được. Nếu không Huy Tân cũng không thể nào thành công thu phục hai xa yêu cấp 4 một cách nhẹ nhành như vậy.
Tuy vậy khế ước này không phải là một khế ước toàn vẹn. Thay vì dựa là tu vi và thần thức để thiết lập quan hệ chủ tớ như những khế ước khác, thì nó lại lấy linh hồn lực hay còn gọi là ý chí để mà khống chế mục tiêu.
Mặc khác dẫu linh hồn Huy Tân đã bị tổn thương nặng tinh thần lực bị phế không thể thoát thân, nhưng ý chí của hắn thì vẫn được bảo tồn mạnh mẽ như xưa. Đây cũng chỉ là bước mở đầu, muốn khế ước bền vững hắn cần phải tế luyện nội đan của cặp đầu xà kia lại trong một khoản thời gian dài.
Vì thế trong những ngày tháng này nếu Huy Tân cứ liều mạng tiếp tục thu phục thêm cao giai yêu thú về thì kết cục bị khế ước cắn trả là một điều không thể tránh khỏi.
Với tính tình cẩn thận như bây giờ của Huy Tân thì những sai lầm trí mạng như thế này, hắn sẽ không còn vô tri như xưa chỉ hời hợt xem nhẹ mà mắc phải.
Nghĩ đến đây Huy Tân bất giác rùn mình một cái khi vô tình nhớ đến Vạn Huyễn Châm của Thanh Yên, cái pháp bảo tà ác không biết đã khiến hắn chịu bao nhiêu là dày vò của xác thịt cũng nhưng đau khổ của linh hồn.
Khi đó nếu Thanh Yên biết được công dụng đích thật của Vạn Huyễn Châm cũng bá đạo như Khuất Hiên Tế Thiên khế ước thì bây giờ hắn chắc chẳng còn là Huy Tân như ngày nay, mà chỉ là một cái xác không hồn, trở thành một con rối của người ta không hơn không kém.
Thoáng một cái con thuyền đã bay đến vùng phụ cận của thôn làng, Huy Tân thu hồi pháp bảo bước chạy đi thẳng về phía liều trại.
Sau năm ngày từ trong xa mạc máu tanh quay về lại bình nguyên đầy cỏ thơm xanh tươi tràng đầy sức sống thật khiến người ta có cảm giác như những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua chỉ là một cơn ác mộng.
Từ đằng xa Huy Tân đã có thể thấy một thân ảnh vận bào hồng đang phi ngựa chạy vụt tới. Sau nhiều ngày ở lại đây dưỡng sức, thần sắc Mộc Vân Anh khi này đã tươi tắng hẳn lên. Có vẻ nội thương trong người lúc trước đã gần bình phục.
“Tên trâu lười biến kia! Mấy ngày nay ngươi đi đâu mất để ta ở lại một mình. Sao ngươi không đi chết luôn đi còn quay lại đây làm gì? Không phải ta chỉ là một cái gánh nặng với ngươi thôi sao? Nên mới định âm thâm bỏ đi không lời từ biệt…” Mộc Vân Anh phát hiện Huy Tân lành lặng trở về thì thầm thở phào nhẹn nhõm một cái, mắt cô cay đỏ bắt đầu thúc thích oán trách, còn tay thì liên tục đánh bùm bụp lên ngực hắn, nỗi buồn bực cô đơn mấy ngày nay dấu trong lòng bị nàng trút hết lên người hắn.
“Haha… Ngoan nào, huynh chỉ mới đi được có năm ngày thôi mà, không phải muội vẫn luôn bận rộn trò chuyện với đám người trong làng sao?” Huy Tân vừa dỗ vừa gặn hỏi lại.
“Bận rộn? Híc híc họ đã lại lên đường ra ngoài đi săn từ hôm qua rồi con đâu.” Mộc Vân Anh quay mặt đi vuốt tóc mai cười thầm nói.
“Vậy nếu không phải vì họ bỏ đi thì muội đâu đã chịu ra đây gặp huynh hả?” Hắn cười mà như không cười nói.
“Sao? Không phải huynh nghen với họ rồi?” Nàng nghiên đầu thích thú nhìn hắn hỏi.
“Hắc, vì sao huynh phải làm những chuyện vặt vãnh nhứ thế chứ. Ta đây rất bận rộn có nhiều thứ phải chuẩn bị trước khi rời khỏi đây, chứ không như ai kia…” Huy Tân chỉ trời mắng đất rồi bước chậm bỏ đi trước.
“Huynh có gì mà bận rộn? Muội không tin! Huynh có chuyện gì quan trọng mà phải khổ cực chạy một vòng vào lại xa mạc tử thần kia.” Mộc Vân Anh bám xát theo sau không tha.
“Sao muội giám chắc là không có?” Huy Tân hấc cằm tự hào nói.
“Hứh! Đúng là nói dối mà không biết ngượng, trong đó thì có gì quý giá mà huynh phải liều mạng vào kiếm. Nếu không, huynh nói uội nghe thử là việc quan trọng gì nào.” Mộc Vân Anh trề môi cho là vô lý, thách thức nói.
“Muội không cần dùng kế kích tướng với huynh, không có tác dụng gì đâu. Nhưng dù sao sớm hay muộn thì muội cũng sẽ biết nên cũng không ngại tiếc lộ uội nghe một chút.” Nói rồi hắn lật tay áo trái lên lắc lắc hai cái vòng tay mới cho nàng ta đánh giá.
“Huynh, Đư…Được lắm! Lại giám mạo hiểm một mình đi tìm linh thú mà không báo một tiếng uội. Từ nay huynh muốn làm gì thì tự mình huynh biết là được không cần phải gặp ta làm gì nữa.” Mộc Vân Anh sau một hồi kinh ngạc thì lại bổng chở nên hờn giận phẩy tay áo nhảy lên ngựa bỏ đi, để Huy Tân mắt to mắt nhỏ nhìn mà đứng chết sững ra tại chỗ.
–o0o–
“Bẩm đại nhân, chúng thuộc hạ bất tài vẫn không tra được tung tích của đối phương ở đâu, nhưng tin chắc rằng nếu ngài cho chúng thuộc hạ thêm cơ hội, lần này nhất định sẽ không làm nhục mệnh” Ngoài cửa của một đại điện xa hoa, một tên trung niên Nguyên Anh kỳ bề ngoài nhìn niên kỷ chừng bốn mươi đang quỳ cuối đầu lĩnh tội chờ đợi nhân vật thần bí trong điện khai ân.
“Ngươi đã phải vất vả rồi, hãy lui xuống đi nghĩ ngơi đi. Chuyện này không cần ngươi bận tâm nữa.” Thanh âm trầm ấm của một nam tử từ bên trong truyền ra, nhưng vào tai tên Nguyên Anh kia thì lại khiến hắn lạnh rung tim đập thình thịch như một tên tù nhân bị vị thẩm phán ban bản án tử hình xuống vậy.
“Đại nhân, chúng hạ cuối xin được ban cơ hội lần cuối đi lập công để chuộc tội, xin đại nhân khai ân.”
“Việc này ta đã có chủ ý của mình ngươi không cần nói nhiều nữa, cút hết cho ta.” Người trong điện bực tức đập tay nghế ra lệnh trục xuất.
Tên trung niên không còn cách nào khác vội dập đầu vâng dạ không giám nấng ná lại thêm giây phút nào.
Sau khi hắn bỏ đi, sự yên nặng nề lại được trả lại nơi này như nó vốn có, nhưng không được bao lâu thì của điện chợt mở toan ra, tên chủ nhân vốn luôn ở bên trong điện bất ngờ hô lớn. “Nhất huynh đã đến sao không vào uống một chút linh khoáng.”
“Ồ, haha… Lại tự biêu xấu trước mặt sư đệ rồi, kẻ làm sư huynh như ta đây thật lấy làm hổ thẹn. Nhưng quả có linh khoáng như đệ nói thì ta đây phải dày mặt mà đến uống trực thêm một chút rồi.” Trên đỉnh toà lâu điện bổng nhiên có một người hiện ra lơ lững giữa trời cao đang gải gải đầu cười xoà với tên chủ nhân trong điện. Khi vừa dứt lời thì thân hình hắn nhoán lên một cái đã bước vào trong cửa điện.
Bên trong là một sảnh đường, hai bên trái phải là hai hàng dãi ghế gổ dài. Tận cùng là một cái bàn to đùng bên trên chất từng đống văn kiện nào thẻ tre, nào sơn hoạ, nào ngọc giản. Mỗi thứ quănh một nơi trông vô cùng bừa bộn. Phía sau cái bàn là một người đàn ông vận thanh y đầu búi tóc đan bận rộn xem sét đống tài liệu trước mặt không ngẩn đầu nhìn người mới vào lấy một lần.
“Xem ra tình báo của đệ cũng phát triễn nhanh đấy, nhưng đã lâu như vậy vẫn chưa có manh mối nào khác sao?” Liếc nhìn tình cảnh xung quanh một lần rồi người tên Nhất nói.
“Vẫn không có gì tiến triển so với năm ngoái, huynh tới đây làm gì? Đứng nói là vì thèm linh khoáng của đệ nên đến xin vài giọt.” Tên chủ điện nhắm mắt vừa đọc một ngọc giản vừa trả lời.
“Đương nhiên là không phải, chẳng qua là thấy nhớ đệ, nên ghé qua thăm một chút thôi.” Nhất sư huynh phẩy tay áo cười nói.
“Đừng làm người khác tởm, thật ra huynh không nói ta cũng biết. Nếu không thật quá uổng công ta đứng đây tra tin tình báo gần mười năm qua.”
“Thế đệ nghĩ sao về chuyện này, dù sao nó cũng là đệ tử của ta. Không thể cứ nhắm mắt làm ngơ cho qua được. Không tìm cho ra được tên thủ phạm lòng ta không lúc nào yên” Nhất sư huynh chọn đại một cái ghế mà ngồi xuống nói.
“Huynh có tình nghi ai không?” Gã sư đệ lần đầu tiên ngẩn đầu lên nhìn người sư huynh đối diện mà hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa, ta không có một chút đầu mối nào. Điều duy nhất ta biết là nó bị sát hại ở trong Xích Viêm hải, ấn ký năm đó do ta bố chí lên bổn mạnh pháp bảo của nó bị mất dấu từ đó.” Tên sư huynh chán nản lắc đầu nói.
“Việc này hơi khó khăn đây, nếu xảy ra trong Ma vực của chúng ta thì dễ giải quyết rồi, chỉ việc khoanh tròn và cách ly những nơi Mạc nhi đã đi qua rồi cứ theo đó từ từ mà điều tra, một khi tra sét không ra thì thanh trừ hết thảy là được.” Đặc viên ngọc giản trong tay xuống, gã sư đệ vòng qua cái bàn ngồi đối diện với sư huynh của mình mà nói. Thấy sư huynh ậm ừ gật đầu, gã cười lạnh nói tiếp.
“Nhưng tiếc là Xích Viêm tử vực lại là một trong những vùng biên giới giữa ba thế lực, chúng ta đành tạm thời để tên hung thủ sống thêm vài ngày vậy. Mạc nhi nó làm gì mà phải chạy lên tới trên đó để xảy ra chuyện? Mà tên hung thủ cũng không phải là một tay vừa, có thể phát hiện và xoá bỏ ấn ký của Hợp Thần kỳ tu sĩ thì nhất định phải có thủ đoạn đặc biệt”
“Cũng là do huynh bất cẩn để nó nghe được tin phượng hoàng mất tích ở Việt quốc và các đại tông phái lấy cơ hội này cho đám để tử đi thực luyện. Thế là nó nói ‘Nếu thập đại tề tụ sao lại thiếu phần nó’, nên lén một mình bỏ trốn tự đi tới Việt quốc. Sau đó không biết thế nào lại chạy lạc qua xa mạc tử thần kia”
“Huynh dự tính sẽ đích thân đi đến đó một chuyến?”
“Phải vậy thôi, ta vừa mới từ chỗ đại sư huynh về, qua đây nói với đệ một tiếng là sẽ lên đường ngay.” Nhất sư huynh gật đầu kể.
“Đại sư huynh có nói gì về chuyện Tiềm Đạo đan hay không? Hay là về nhân vật thần bí kia không?” Gã sư đệ giọng bổng chở nên có chút gấp gáp.
“Đại sư huynh chỉ nói nếu ta bỏ đi ngay lúc này, khi giao dịch với người thần bí thành công mà chưa trở về kịp thì sẽ không được dự phần Tiềm Đạo đan và pháp bảo như đã hứa hẹn lúc trước.”
“Chà! Xem ra tình hình gây go hơn đệ tưởng, nhưng xuốt cả mười năm ròng rã tìm kiếm, nếu quả thật như lời sư huynh nói, một bảo vật khổng lồ như thế trong tay một thằng nhóc bình thường ngay cả linh căn cũng không có, thì đáng lẽ ra phải bị phát hiện từ lâu rồi chứ. Hay ít nhất cũng có chút manh mối, đằng này đã chết bao nhiêu đệ tử mà chẳng thu lại được gì. Theo những gì đệ biết được qua mạng lướt tình báo của mình thì việc này càng lúc càng khả nghi. Hẳn là có nội tình xâu xa mà chúng ta không lường trước được, nên sắp tới cho dù thời thế có gì biến đổi đi nữa thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài ít nhất cũng là từ năm đến mười năm. Nên huynh cứ yên tâm sẽ không bị mất phần đâu.” Tên sư đệ đứng dậy không ngừng đi tới đi lui ngẫm nghĩ phân giải.
“Hay là vầy, hai người chúng ta cùng đi ra ngoài thử vận may xem sao, sẵn tiện đi thăm mấy ông bạn già đã lâu không gặp. Biết đâu sẽ dò ra được chút tin tức, hay gặp phải thiên đại cơ duyên gì đó… Tới cấp bậc của chúng ta mà cứ ru rú trong một chỗ tu luyện thì đến khi nào mới đột phá bình cảnh. Mặc dù kỳ chân dị bảo tầm cở như Tiềm Đạo đan hầu như đã tuyệt tích ở phía nam đại lục này, nhưng tương lai thế nào ai giám nói chắc, có khi với được vài cọng lông của tiên nhân hay thần thú để lại cũng không chừng.”
“Tiên nhân? Thần thú? Đệ nói chuyện gì đấy? Ta nghe mà như lạc vào chốn sương mù.” Nhất sư huynh ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt gã mà hỏi.
“Hắc hắc cũng khó trách huynh sao lại phải ứng như vậy, thôi chuyện này rất dài dòng ta vừa đi vừa nói cũng không muộn.”
–o0o–
Trên bầu trời một vùng đại dương đen sâu thẵm, Huy Tân đang đứng trên đầu mũi thuyền điều khiển pháp bảo phi hành bay về phía xa.
Trong khu vực đại hải này, tiếc trời đang vào đầu xuân nắng ấm chàn hoà khiến lòng người tê tái. Mặc dù không có hoa mai hay hoa đào nở rộ để kiếm chứng phán đoán của mình, nhưng dựa vào mùi vị nặng của gió biển, độ ấm của ánh bình minh, và những cơn mưa phùn đầu mùa thì hẳn là đúng.
Đã lâu hắn không hưởng được cái cảm giác xuân này, nó gợi bao hồi ức của hồi tuổi mới lớn. Khi đó Huy Tân mới chỉ mười sáu, cái tuổi mộng mơ, thời mà hắn vừa mới biết tình cảm nam nữ là gì. Rồi từng nụ cười và ánh mắt của người xưa theo sóng tình tràng vào tâm trí hắn.
“Rầm!” Một cái đạp thình lình đến từ đằng sau làm Huy Tân bay thẳng ra khỏi thuyền, nhưng may mắn thay một tay hắn kịp lúc chới với bám vào một cạnh thuyền.
Không cần nghĩ nhiều Huy Tân cũng biết thủ phạm vừa đạp hắn là ai, nên hắn vừa leo lên thuyền vừa cười hề hề nhìn Mộc Vân Anh nói. “Sướng quá! Đa tạ đa tạ”
“Đồ tâm thần, có ai bị đánh mà còn đi cảm ơn người khác không?” Mộc Vân Anh cố nính cười nói.
“Được người đẹp như tiên tử đây đạp quả là phúc ba đời tu của tại hạ, sao không vui vẻ hứng khởi cho được”
“Thôi khỏi! Huynh đừng tưởng chỉ hai ba câu dụ ngọt là muội sẽ bỏ qua chuyện hôm đó sao.” Nàng phủi áo không thèm nhìn hắn.
“Haha… Hai ba câu không được, thì huynh sẽ nói năm mười câu, trăm câu triệu câu. Nói suốt đời khi nào muội bằng lòng thì thôi.”
“Hứh! Lúc nãy huynh đứng đây làm gì? Có phải đang nhớ đến người nào khác phải không. Nhìn cái mặt cười mà không kiềm chế được nước dãi là biết rồi.” Mộc Vân Anh nhìn hắn lạnh lùng nói.
“Ack! Àh… Có, đúng là có như vậy, mà lại là một phụ nữ nữa. Sao…sao nàng biết rõ vậy?” Mặt hắn iễu xìu cuối đầu nói.
“Không ngờ…ngươi…ngươi lại thật là con người như vậy. Uổng công ta thương tội ngươi mấy hôm nay đứng ngoài này chịu sương chịu gió, định quên chuyện hôm đó mà tha cho ngươi. Ai ngờ…” Thần sắc Mộc Vân Anh tái mét như người thiếu ôxi tay chỉ mặt hắn run run mà nói.
“Huynh…biết lỗi rồi, sau này sẽ không bao giờ nhớ trộm tới muội nữa. Thề sẽ không nghĩ tới muội mà không xin phép trước.” Hắn tỏ ra hốt hoảng cố gắn phân bua như thật.
“Ngươi……” Mộc Vân Anh một lần nữa đang từ cảm giác tức tối mất hết cả niềm tin thì bị đưa đẩy lên đến đỉnh của hạnh phúc, nước mắt không cầm được thi nhau tràng ra. “Hic… Ngươi bắt nạt ta. Hic hic ta không chịu…”
“Haha… Được rồi, gì cũng được. Muội muốn huynh đền gì cũng được, đừng khóc nữa…” Hắn ngồng mình nín cười ôm người ngọc mà dỗ dành. Đúng lúc này thì con thuyền bổng lung lay dữ dội như mỗi khi gặp giông bão bị những sóng thần đánh phải.
Ra hiệu chấn an Mộc Vân Anh một tiếng, đoạn Huy Tân đạp phi kiếm bay rời khỏi thuyền để tìm hiểu tình hình bên ngoài.
Vừa lên cao hơn mười mét hắn đã có thể thấy rõ mọi thứ, trên mặt nước là từng đàn cá hổ kình to lớn cả chục mét đang liên tục dùng cái lổ trên đầu phun nước tạo thành từng cột thuỷ lực nhằm đánh vào con thuyền trên cao. Chúng tấn công rất nhịp nhành theo một quy luật nhất định nào đó của tiếng hát do con đầu đàn phát ra.
Huy Tân lắc đầu cười bỏ quay về, sau khi kể lại với Mộc Vân Anh chuyện xãy ra bên dưới, rồi điều khiển cho con thuyền tiếp tục bay lên cao tránh khỏi tầm ngắm của những cột nước.
“Muội chưa bao giờ được chứng kiến những chuyện như thế này. Mà sao huynh biết rõ tên chúng như vậy? Trước đây huynh từng sống ở gần đại hải ah?” Mộc Vân Anh dựa vào thành thuyền thích thú nhìn xuống nói.
“Từ nhỏ huynh đã được dạy những thứ này ở trường. Chỗ của huynh họ ép buộc tất cả mọi người phải có những kiến thức căn bản như vậy, đặc biệt là những tên rác rưởi như huynh. Còn thành phần có thiên phú linh căn có nhiều tự do hơn, có thể tuỳ ý lựa chọn môn học ình. Thậm chí nếu thích thì không đi học cũng được. Vì đối với họ mà nói tu luyện là trên hết, còn trao dồi kiến thức cơ bản chỉ như là việc tản bộ. Muốn học lúc nào thì học lúc đó, thọ nguyên còn kéo dài dằng giặt, tương lai còn khối thời gian họ không biết phải dùng vào việc gì…”
“Hay là chúng mình cùng xuống đi du ngoạm một phen. Không phải người ta thường nói đi một ngày đàng bằng một sàng khôn đó sao? So với những gì học được từ trong sách vở sao bì với trải nghiệm thực tế được?”Mộc Vân Anh muốn đổi không khí vừa nói vừa lôi kéo tay hắn.
Huy Tân để nàng thu chiếc thuyền vào trong giới chỉ rồi cùng nhau đạp phi kiếm bắt đầu cuộc hành trình thám hiểm lòng đại dương bao la.
Hai người cùng tạo ra một vòng tráo năng lượng ngăn cách nước bên ngoài để giữ cho quần áo khô ráo.
Từ nhỏ đến trưởng thành Mộc Vân Anh chưa bao giờ thấy vật gì bao la vô cùng vô tận như hải dương, nó mang lại cho nàng cái cảm giác nhỏ bé đặc biệt, bị lạc lõng giữa thế giới vô cùng vô tận này. Nó luôn có một sức lôi cuốn kì lạ, thu hút trí to mò của nàng không dứt ra được.
Trên đường Mộc Vân Anh nói cười liên thoắt, gặp bất cứ sinh vật hay chuyện lạ gì dù là nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm cho nàng trầm chồ chú ý, bắt Huy Tân phải giải thích cặn kẽ từng li từng tí mới chịu bỏ đi. Mà đại dương lại là căn nhà chứa hàng tỉ các loài thuỷ quái vô cùng đang dạng và phong phú, Huy Tân đã bắt đầu cảm thấy hối hận về chuyến đi dã ngoại này rồi.
“Huynh xem đàn bong bóng phát sáng biết bơi bên kia kìa, trông thực ngộ nghĩnh”
Huy Tân cười bảo đó là loài sứa một giống thường thấy trong biển, chúng thích sống thành bầy đàn. Đuôi chúng có chứa độc gây ngứa có khi làm bỏng cả da. Nhưng nếu mạo hiểm bắt về làm gỏi cũng rất đáng. Hắn kể hồi nhỏ thường hay bắt Julian đi chợ mua sứa về làm món bún sứa ình ăn.
Nghe giọng trầm ấm da diếc của Huy Tân nói mà lòng nàng sao xuyến bối rối không thôi, một nữa nàng cố hiểu và thông cảm tình cảm của hắn. Nhưng một nữa còn lại thì giằn vặt trong đau đớn mỗi khi nhìn vào ánh mắt đầy nhớ nhung kia.
Để rồi đến một lúc nào đó Mộc Vân Anh phát hiện mình càng lúc càng vướng sâu thêm vào bụi hoa hồng đầy gai độc này. Nàng cứ tưởng mọi việc chỉ có thể tồi tệ đến thế là cùng, nhưng không ngờ địa ngục thì trả bao giờ có đáy.
Chuyện thiên kì bách quái diễn ra dưới đáy biễn như cơm bữa, đưa họ từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Ngoài dự đoán của Huy Tân, sau hai ngày đưa nàng rông chơi ngắm cảnh khắp chốn nhưng vẫn chưa thấy một con thuỷ yêu nào đến làm phiền bọn họ.
Mãi đến ba ngày sau, khi hắn đang kể cho Mộc Vân Anh nghe về truyền thuyết của giòng loại cá ngựa, thì bị một kì quan hiếm thấy làm cho ngạt thở.
Cách họ không xa từ góc trên phía bên trái một dòng sứa, rùa, và đủ các loại cá lớn nhỏ mang nhiều sắc thái hình dạng khác, nối nhau chảy uống lượn thành dòng trôi đi như một con sông cầu vòng lơ lửng giữa lòng biển khơi. Tốc độ nó cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã mang đoàn thuỷ thú đầu tiên đi xa khuất khỏi tầm mắt mất hút vào đầu kia phía bên phải.
Cứ thế từng đoàn từng đoàn lần lượt được đẩy đi trôi qua trước mặt họ mãi không dừng, như thể nó không có đầu cũng không có đuôi liên tục kéo dài đến vô tận.
Huy Tân không nói gì bất thình lình hai tay xuất lực hất cô nàng trước mặt vẫn còn đang đứng nhìn ngây người rơi vào dòng chảy ngầm – hải lưu. Trước khi Mộc Vân Anh bị cuốn phăng đi mất hắn chỉ kịp thấy môi nàng đang hé rộng như cố hét lên một tiếng thật to muốn cảnh báo với hắn điều gì đó, nhưng không có âm thanh nào truyền tới được tai hắn.
Không nghĩ gì nhiều cười một tiếng khoang khoái, Huy Tân vội bơi nhanh vào theo xát phía sau, cùng ngay thời khắc đó ba cái xúc tu dài không biết từ đâu trong bóng tối của đáy đại dương vương ra ngăn trước mặt hắn.
Trước khi để Huy Tân có thời gian kịp phản ứng lại, trên xúc tu có vô số những cái lỗ to nhỏ không đồng đều đã cùng phun ra một chất đen như mực bao trùm lấy cả trời đất.
Huy Tân liền nhận ra đây là một loại kịch độc vô cùng đáng sợ của loài mực hay dùng để làm tê liệt con mồi khi đi săn. Nhưng tạm thời đây chưa phải là điều chính yếu, vì bên ngoài thân hắn vẫn còn một lớp vòng bảo hộ ngăn chặn tất cả lại. Chỉ cần không để cho cơ thể tiếp xúc trực tiếp với chất nước màu đen này là được.
Nghĩ tới đây, Huy Tân thầm thở phào một tiếng, nhưng rồi bổng một tiếng bụp trầm thấp nổi lên như tiếng của vật thuỷ tinh bị đập vỡ. Một cái xúc tu khác đã cuốn tới xiết mạnh lấy một cái đã phá bể vòng năng lượng, làm nước mang theo chất độc tràng ập vào, theo lỗ chân lông ngấm qua da rồi hoà vào huyết dịch của hắn.
Toàn thân tê liệt mệt mỏi, linh lực đặc quánh lại không điều động được, Huy Tân một lần nữa bị rơi vào cảm giác vô lực mặc cho có vật lộn với số phận như thế nào đi nữa cuối cùng vẫn không được gì.
Khi lớp độc đã phân tán bớt vào nước, qua khẽ mắt Huy Tân lơ mờ thấy một con quái mực to như một toà nhà mười tầng. Da đầu nó tím đen, hai mắt lòi ra ngoài, toàn thân được bảo vệ bởi mười tám cái xúc tua xung quanh.
Đây lại là một con thuỷ quái cấp ba đỉnh không nhầm vào đâu được. Không phải là Mộc Vân Anh và hắn chưa từng đánh đuổi được con yêu thú cấp ba đỉnh nào, ngược lại đã giết nhiều là đằng khác. Ngay cả như vậy trong trường hợp bình thường khi thấy quái thuỷ này từ xa hai người họ cũng phải quay đâu mà bỏ chảy bán sống bán chết. Vì dưới nước thủy quái có nhiều lợi thế hơn hẳn, chúng hoàn toàn áp đảo yêu thú trên bờ cùng giai khác. Thậm chí yêu thú cấp bốn mà một khi xuống nước cũng phải e dè thuỷ quái cấp ba đỉnh khác.
Con quái mực dùng một cái xúc tu từ từ cuốn cơ thể nhỏ bé Huy Tân lại gần trước mắt xem sét kĩ càng. Khi nhận định rằng con mồi đích thực đã bị độc tố khống chế trở nên vô hại, nó mới chuyển hướng bơi nhanh về đáy biển ẩn mình vào bóng tối chết lạnh.
–o0o–
Mọi thứ trở nên nặng nề, khung cảnh xung quanh đảo lộn cả lên. Sức nước không ngừng đẩy cơ thể Mộc Vân Anh quay cuồn trôi xuôi theo dòng chảy ngầm. Phải chật vật lắm nàng mới thoát ra khỏi dòng hải lưu.
Mặc dù tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong vài giây, nhưng Mộc Vân Anh đã bị cuốn đi xa hàng ngàn dặm. Nhắm hờ theo hướng cũ nàng hối hả điều khiển pháp bảo phi thuyền mà bơi về.
Thuyền này đã qua tay Huy Tân chỉnh sửa nhiều lần nên tốc độ phi hành vô cùng nhanh, tuy đang ở dưới tận cùng của đáy biển bị sức nước cản lại khá nhiều. Nhưng tốc độ bơi chỉ chậm lại gần bằng một con thuỷ quái cấp 4 sơ kỳ.
Chẳng bao lâu sau Mộc Vân Anh đã quay lại được chỗ cũ, nhưng không cảm nhận được khí tức của Huy Tân đâu chỉ phát hiện ra một lượng độc tố có nồng độ cao bị hoà tan lờ mờ trong nước.