Thái Cực Biến

Chương 2: Hoán Kiếp Đại Pháp


Bạn đang đọc Thái Cực Biến: Chương 2: Hoán Kiếp Đại Pháp

Đến nơi hai thầy trò đại sư mới phát hiện trên gốc một cây thông non mới lớn đã bị hai người lạ mặt đè gãy giẹp lép không còn ra hình dáng gì nữa.
Khi nhìn kỹ lại thì ra chỉ là một nhóc con khoảng mười hai tuổi mặc đồng phục sang trọng khá là lạ mắt, hắn đang ôm một cô bé cỡ mười lăm tuổi vận đồng phục của người hầu và trên đầu đội nón vải trắng. Cô hầu có khuôn mặt trái soan xinh xắn, mũi cao, miệng hơi rộng trắng nhợt ốm yếu.
Đây không phải chủ tớ Huy Tân đang hôn mê thì là ai?
Không biết là vô tình hay cố ý tình cảnh lúc này có chút quỷ dị, Huy Tân khi này đang nằm đè lên Julian, còn tay hai người lại đang ôm nhau khít chặt, tồi tệ hơn nữa là mặt của thằng nhóc úp vào bộ ngực nảy nở của cô hầu. Làm hai sư đồ tiểu Lục bốn mắt trố ra nhìn nhau không biết phải nói gì cho phải.
Ánh mắt đại sư tinh quang đột lóe, khi tới gần ông chợt thấy xung quanh người thằng nhóc kia có chút áng sáng trắng nhàn nhạt đang nhanh chóng dần phai mờ đi.
“Là nguyên lực!” Đại sư thất thanh hô lên. Tuy nhiên ngay sau đó ông ta liền lấy lại bình tĩnh mà suy nghĩ một chút, rồi ra lệnh cho tiểu Lục giúp vác hai người lạ mặt kia về.
Hai tháng trước, chủ tớ Huy Tân đột ngột bị truy binh phục kích bao vây. Cũng may dẫn đầu của phi đội này chỉ là một phi thuyền chiến đấu cấp D-9 theo sau là 50 chiếc cấp D-1, hai bên phần đầu của loại phi thuyền này tách ra làm đôi chĩa ra trước như một càng cua, hai cánh cũng hơi cong về đằng phía đầu tạo thành một vòng cung bán nguyệt bàn xanh lục. Bọn chúng cực kỳ bất ngờ khi phát hiện ra tình báo bên mình lần này lại có một sai sót nghiêm trọng. Một thằng người thường không có linh lực thì làm sao lại có phi thuyền đẳng cấp C-9 cơ chứ.
Với hệ thống trí năng tự động phòng thủ được trang bị trên thuyền, Huy Tân dễ dàng đánh giết mở đường thoát khỏi vòng vây, tưởng như là đang chơi game điện tử ở nhà vậy. Nhưng cũng vì vậy mà hắn đã lạm dụng gần hết năng lượng dự trữ để duy trì hoạt động của phi thuyền cho cả 12 tháng
Không những thế chủ tớ hắn còn bị lâm vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng, may là nước uống thì vẫn còn dư dả.
Vào tháng đầu tiên Julian cứ khăng khăng đòi nấu cho bằng được những món ăn cô vừa mới học được cho hắn thưởng thức. Thấy vật liệu tồn kho còn rất nhiều, dư để sống sót trong một năm, thành ra Huy Tân cũng không ngăn cản gì, và hậu quả là trong vòng hai tuần họ đã dùng hết một phần ba lương thực dự trữ.
Khi phi thuyền còn cách Thần Thú đại lục không xa, thì lại đúng lúc bị mất năng lượng, cho nên chỉ có cách thả tự do từ từ trôi giạt tiến vào đại lục.
Tới tận hai tháng sau bọn họ mới bị trọng lực tác dụng kéo vào đến mặt đất. Trong suốt thời gian này nhiệt độ trong phi thuyền mỗi lúc lại càng thấp đi, ngoài phải đối đầu với cái lạnh giá rét chết người của vũ trụ đen tối hai người thậm chí còn phải ăn bánh mì đông lạnh và uống nước đá mà sống. Để sinh tồn họ bất đắc dĩ chỉ còn cách ôm nhau đắp chăn bạc giữ nhiệt mà ngủ đông như những con gấu bắc cực.
Khi biết sắp được đáp xuống mặt đất, hai người vui mừng quá đến nỗi quên mất là trọng lực cũng có thể giết người. Cả hai chẳng ai thèm đội nón bảo hiểm và thắt dây an toàn, tận cho đến khi phi thuyền tiến vào vùng khí quyển của đại lục.
Trong trạng thái rơi tư do với tốc độ cao, một sức ép cực lớn dồn nén một lượng không khí nóng khổng lồ ở phía trước thành phi thuyền. Do các sóng chấn động và lực ma sát gây nên dẫn đến vỏ giáp phi thuyền bốc cháy, và mọi thứ xung quanh hai người bắt đầu nóng dần lên. Vận tốc không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, thân thể hai người bị ép sát lại phía cuối đuôi phi thuyền. Trước thời khắc sinh tử này, Huy Tân mới ngỡ ra rằng nếu mọi thứ cứ tiếp tục thế này thì cái đang chờ đợi họ dưới kia chính là tử thần.
Nhìn qua Julian đang nằm kề bên, lúc này cô bé cũng đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng hối hận, tràn đầy tiếc nuối và tự trách nhưng ẩn sâu bên trong lại là vẻ trìu mến ngọt ngào miên man khó tả.
‘Chúng Mình phải chết thật sao? Không, còn cha, mẹ, gia tộc và cả nhiệm vụ của mình nữa! Cha đã nói bằng mọi cách phải sinh tồn. Phải sống sót, làm gì? Phải làm gì bây giờ? Dây an toàn! Còn kịp không?’ Hàng loạt các ý nghĩ chợt xẹt qua trong não Huy Tân.
“Ầm” Đầu óc hắn bỗng nhiên trở nên trống rỗng tê liệt, khi Julian không một dấu hiệu báo trước nào vồ lấy ép môi hắn với nàng lại với nhau ngay trước khi phi thuyền tiếp xúc với bề mặt sườn núi Thái Hiển.
Một luồng năng lượng màu trắng thần bí giấu sâu trong linh hồn Huy Tân đúng vào giây phút này điên cuồng tuôn ra bao bọc lấy hai người.
Huy Tân hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm, chào đón hắn khi tỉnh dậy là một cái ôm thân thiết tràn đầy niềm hạnh phúc không thể tả của Julian.
Cô nàng vừa khóc lóc vừa kể lể rằng hắn hôn mê lâu quá làm cô kinh hoảng lo sợ suốt cả thời gian qua, rồi thuật lại suốt bảy ngày qua cô đã làm chuyện gì, kế đó thắc mắc làm sao họ có thể còn sống sót sau tai nạn đó.
Khi nói đến đây má cô nàng hơi đỏ hồng, còn hắn thì cứ tĩnh bơ bình thường như không có gì.
Cô nàng thấy có gì đó không được tự nhiên nên bẽn lẽn buông hắn ra ngồi lại xuống ghế. Nói một hai câu rồi kiếm cớ đang nấu cháo cho hắn nên chuồn đi mất, bỏ lại hắn một mình nằm trên giường nhìn mái nhà suy tư.
Bây giờ trong đầu Huy Tân rất rối bời. Hắn không biết bản thân mình là ai nữa.
Không biết là do nụ hôn đầu đời hay vì trước thời khắc sinh tử đã kích thích nguồn năng lượng đó đi ra ngoài mà cứu được mạng của hai người.
Hơn thế nữa sau khi nguồn năng lượng này được kích phát ra thì có hành triệu ký tự và hình ảnh như nước vỡ bờ đồng thời tuôn trào vào đầu Huy Tân. Việc này kéo dài đến bảy ngày, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn phải bất tỉnh lâu như vậy.
Bây giờ suy nghĩ lại Huy Tân mới hiểu được, căn nguyên nguồn năng lượng đã cứu hai người chính là đến từ phong ấn ký ức của kiếp trước được niêm phong lại trong linh hồn hắn.

Trước đây hắn đã từng là đỉnh phong Độ Kiếp kỳ tu sĩ danh trấn toàn giới, bá vương một cõi. Mặc dù hắn không phải là người mạnh nhất trong vũ trụ, nhưng những tu sĩ đồng giai gặp mặt cũng phải cho hắn vài phần thể diện.
Đơn giản là vì hắn là trận pháp tông sư và công pháp hắn tu luyện chuyên dùng để bói toán, được mọi người phong hiệu là Thiên Vận chân nhân.
Mà vấn đề cũng là phát xuất từ ở chỗ này, khi đại nạn thiên kiếp sắp phủ xuống, hắn phát giác ra với thân thể yếu nhược mà pháp thuật lại không mạnh mẽ này. Thì cơ hội sinh tồn thành công vượt qua thiên kiếp là rất thấp hầu như là chết chắc. Hắn đã vận dụng hết khả năng bói toán và suy diễn của mình cũng không tìm được một lối thoát nào.
Cho tới thời khắc nguy cấp nhất linh quang chợt lóe, Thiên Vận may mắn sáng tạo ra một công pháp, có thể phong ấn toàn bộ ký ức của mình lại hy vọng có thể trọng sinh, gọi là Hoán Kiếp Đại Pháp. Để tăng thêm phần an toàn hắn bất đắc dĩ phải dùng hết tài sản cả đời gom góp mà mời tám vị đỉnh phong độ kiếp tu sĩ tới kích phát trận pháp đưa linh hồn hắn đi đầu thai.
Đúng là người tính không bằng trời tính, đến lúc sắp đại công cáo thành thì thiên kiếp đột nhiên ầm ầm phủ xuống đánh vào phong ấn dấu trong linh hồn Thiên vận chân nhân. Tám đại tu sĩ dốc hết sức bình sinh ra mới tranh thủ được một đường sinh cơ đưa nửa phần còn lại của phong ấn chưa bị đánh tan đi chuyển thế.
Do đó Huy Tân chỉ nhận được truyền thừa về trận pháp, công pháp và kinh nghiệm mà kiếp trước tích lũy được mà thôi. Còn những người thân, hồng nhan tri kỷ, hay là kẻ thù truyền kiếp của Thiên Vận chân nhân thì lại không có chút cảm giác nào. Cứ như thể mọi thứ chỉ là một câu chuyện truyền thuyết xa xưa mà hắn đã đọc hay một bộ phim nhiều tập mà hắn hay coi mà thôi.
Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, Thiên Vận chân nhân cũng nào có ngờ được kiếp sau của hắn lại là một người thường. Không có linh căn thì cho dù có thể bảo toàn đầy đủ phong ấn và hắn hồi sinh thành công thì cũng là lực bất tòng tâm, an phận một kiếp người phàm mà thôi.
Sau khi xác định được bản thân mình. Huy Tân bắt đầu suy ngẫm lại những chuyện mình đã gặp phải gần đây.
Trải qua đại nạn lần này hắn đã bắt đầu trở nên cẩn thận nhiều hơn. Dẫn chứng những kinh nghiệm xương máu của kiếp trước và hiện tại của kiếp này, Huy Tân phát hiện ra sinh mạng con người không ngờ lại mỏng manh đến thế.
Lần này, hắn đã quá ngu ngốc đần độn. Nếu không phải phong ấn đã kịp thời giải phóng vào lúc nguy cấp nhất thì bây giờ hắn và Julian chỉ còn lại hai đống thịt nát.
Huy Tân cứ như vậy nằm trên giường nhắm mắt từ từ tiếp thu truyền thừa của kiếp trước.
Lần này khác với bảy ngày qua là chỉ tiếp nhận truyền thừa một cách bị động như là bị nhồi nhét một đống sách vở vào đầu, còn bây giờ là hắn đang lật từng trang sách ra để nghiền ngẫm hấp thu.
So sánh với những điều Huy Tân đã được học về lịch sử vũ trụ, thì thế giới của Thiên Vận chân nhân rõ ràng là một vũ trụ hoàn toàn khác biệt với nơi này.
Trong vũ trụ đó tộc nhân loại là tộc đoàn duy nhất đã tìm được cách sáng tạo ra Hoại Linh Thạch, một loại vật cần thiết cho [Không Gian Chi Môn], và quan trọng nhất là [Tinh Không Lộ] vượt thời gian di chuyển từ một tinh hà đến tinh hà khác.
Với những phát triển vượt bậc về Thời-Không như thế con người đã từng bước tiến lên chiếm thế thượng phong và thống nhất vũ trụ.
Còn trong cái thế giới này Hoại Linh Thạch hầu như đã tuyệt tích, mỗi lần nó xuất hiện là một lần vũ trụ chi chiến xảy ra.
Không gian và Thời gian là hai lực lượng pháp tắc huyền bí Và sâu xa nhất mà chưa từng có một chủng tộc nào có thể nắm bắt được, ngoại trừ hai loại bí thuật không gian nổi tiếng.
Thứ nhất dùng để di chuyển trong vũ trụ, con người cũng như bao tộc đàn khác chỉ có một bí thuật duy nhất [Uốn Khúc Không Gian].
Thứ nhì dùng để tạo không gian giới chỉ, bí thuật [Ngũ Hành Tu Du]. Đây là một loại bí thuật mà không phải bí thuật vì nó khá được phổ biến rộng rãi.
Thuật này được phát hiện bằng một cách rất tình cờ. Khi các nhà nghiến cứu trận pháp phối hợp ngũ hành trận pháp đồng cấp lại thành một vòng kính theo một thứ tự nhất định thì sẽ sinh ra một không gian nhỏ và nó được gọi là Tu Du Giới.
Nhưng không ai lý giải được vì sao hai bí thuật này nó lại hoạt động như vậy.

“Cốc, cốc!” Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Huy Tân. Sau đó có tiếng người già ồn ồn từ bên ngoài hỏi vọng vào. “A di đà phật, bần tăng là chủ trì của Thái Hiển tự. Xin hỏi tiểu thí chủ đã khỏe lại chưa?”.
“Con xin mời đại sư vào trong nói chuyện.” Huy Tân vội đáp.
Đại sư mở cửa bước vào, bên trong là một căn phòng đơn sơ, kế bên cửa sổ có một cái bàn gỗ trưng hai cây kiểng nhỏ, ngoài ra còn một bộ ấm trà. Đối diện có một cậu bé gương mặt hồng hào, trên người mặc áo sọc xanh hơi rộng, đang ngồi trên giường, ánh mắt trong sáng đang không ngừng đánh giá ông ta.

“A di đà phật, thật là thất lễ, đã quấy rầy tiểu thí chủ nghỉ ngơi” Đại sư cúi đầu chào nói một cách vô cùng khách sáo.
“Sao đại sư lại nói thế, chúng con đáng ra phải tự mình qua diện kiến và cảm ơn ân cứu mạng của đại sư mới phải. Mời đại sư ngồi.” Huy Tân đứng dậy rót hai ly trà bắt chước ông khách sáo theo, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế đối diện thầm liếc ông ta. ‘Ông đại sư này dù già mà mắt lại sáng quắc, khi đi đứng nhẹ nhàng, nếu mình đoán không sai thì hẳn ông ta chính là một cao thủ võ lâm.’
“A di đà phật, phật nói cứu một mạng người…”
“Còn hơn xây bảy bậc phù đồ phải không?, con biết đối với đại sư mạng chúng con chi bằng cái tháp bảy tầng kia, nhưng dù sao đại ân này chúng con sẽ mãi ghi nhớ trong lòng” Cái đoạn đối thoại này hắn nghe trong phim chưởng quá nhiều kết cuộc là không học cũng thuộc lòng. Mở miệng ra là bắt chước nói được ngay.
“A di là phật, thì ra thí chủ còn trẻ mà cũng có nhiều nghiên cứu về phật pháp, bần tăng thật là bội phục, bội phục” Nói tới đây ông ta thấy mắt phải Huy Tân giật giật liên hồi mép miệng hơi run rẩy như đang cố gắng kiềm nén khỏi phải bật cười. Đại sư không khỏi có chút nghi hoặc, sau khi nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần không thấy mình có chỗ nào sai cả, mới cấp tốc đổi đề tài.
“Bần tăng có vài điều không rõ muốn được tiểu thí chủ chỉ giáo cho”
“Hì hì, con còn trẻ thế này lấy cái gì mà chỉ giáo ông đây?” Huy Tân vừa chỉ vào bản thân mình vừa nói.
“Dám hỏi có phải tiểu thí chủ là tiên nhân?” Đại sư hỏi với vẻ đầy mong đợi.
Sau một hồi trố mắt ngạc nhiên Huy Tân mới buồn rầu thành thật trả lời. “Không phải, con chỉ là một người bình thường”
“Người thường?” Ông ta ngỡ ngàng lặp lại.”Thế còn phượng hoàng lửa, rồi nguyên lực?”
“Hả? Cái gì phượng hoàng lửa? Nguyên lực?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
“Không phải tiểu thí chủ cưỡi phượng hoàng lửa từ trên trời bay xuống đây sao? Còn có vòng sáng trắng bảo vệ xung quanh nữa?”
Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, trong nháy mắt Huy Tân đã hiểu ra, phượng hoàng và nguyên lực mà ông ta nói đến chính là phi thuyền và phong ấn của mình. ‘Chả trách ông ta lại khách sáo như thế, hóa ra vì cho rằng mình là thần tiên!’
Sắp xếp lại lời nói một chút, hắn bắt đầu ba hoa kể qua loa về oai phong huy hoàng của gia tộc một chút. Còn sự việc xảy ra như vừa rồi là bởi trong một lần du hành, phi thuyền hắn va phải thiên thạch bị trục trặc mới rơi xuống Thần Thú đại lục này, nguyên lực thì là bùa hộ mạng của người cha quá cố của hắn để lại, khi gặp nạn có thể bảo vệ hắn một mạng.
Kể xong nội tâm Huy Tâm bấy giờ đột nhiên máy động. Bất ngờ hắn gào thét bi thảm, nhào tới quỳ ôm đùi ông lão trụ trì. Khóc lóc than trách số phận không có linh căn mồ côi bị gia tộc ghét bõ, một khi rơi xuống đây thì coi như đã chết không ai đến cứu hắn.
Huy Tân vừa nói vừa nghĩ đến gia tộc và cha mẹ mình, sau đại nạn lần này không biết có bao nhiêu người có thể an toàn thoát khỏi móng vuốt kẻ thù. Thành thử lời nói thì là giả còn nước mắt lại là thật.
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, Huy Tân hiểu lòng người hiểm ác như thế nào. Mà bây giờ hắn còn quá yếu, phải kiếm một chỗ để nương thân. Không nghĩ cho bản thân thì cũng phải lo cho Julian.
Một điểm nữa là trải qua hai kiếp người, hắn ngộ ra rằng: danh,lợi, tiền bạc chỉ là phù vân hư vô, tìm kiếm sức mạnh mới là chính đạo. Dẫu có là phàm nhân hắn cũng phải là một phàm nhân mạnh mẽ nhất, thế ra hắn mới dày mặt đánh chiêu này.
Lúc đầu đại sư cứu hắn mang về thật ra là có chút dụng ý riêng. Ông tưởng nó là con cháu yêu quý của một thần tiên nào đó gặp nạn, cứu về thế nào cũng được người ta báo đáp, lộc hưởng mấy đời không hết. Có khi còn có thể chấn hưng lại được ngôi chùa này cũng nên.
Đúng là người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ như không lại đi rước một cục nợ này về đây. Nhìn thấy nó còn nhỏ mà bị nhà bỏ rơi giống mình hồi đó bởi vậy ông cũng chạnh lòng.
“Thôi được rồi đừng khóc nữa, tạm thời hai con cứ ở lại đây. Trong tự cũng chỉ có tiểu Lục và ta. Hằng ngày con cùng tiểu Lục sáng sớm lên núi đốn củi, chiều xuống thôn làng gánh nước và quá chay. Còn cô bé kia chỉ cần phụ trách dọn dẹp nấu ăn là được rồi.” Nói đến đây ông không cần biết nó có đồng ý hay không mà đứng dậy phủi tay bỏ đi một mạch ra ngoài.
Lúc nghe câu đầu tiên thì Huy Tân hí hửng liền hết khóc, đến khi phần sau cùng lọt vào tai thì mắt chữ A miệng chữ O cứng đờ ra, tí xíu nữa là cằm muốn đụng đến sàn nhà.
Julian vừa mới nấu cháo xong, đang bưng vào phòng thì không thấy hắn còn nằm trên giường nữa, mà lại đang quỳ gối đôi mắt mở to trừng một cách vô hồn, còn miệng thì há to như đang muốn nói gì đó.
Cô sửng sốt tưởng rằng sau khi gia tộc tiêu tan, liên tiếp gặp nạn, đặc biệt là lần sau cùng. Vừa mới bị hôn mê bảy ngày bảy đêm quá sức chịu đựng của hắn mà lên cơn động kinh. Cô liền quăng luôn tô cháo nóng đi, chạy vồ lại lay tỉnh hắn.
“Thiếu gia! Thiếu gia, tỉnh lại đi thiếu gia…”

Sau bảy ngày hôn mê, bao tử trống rỗng đang đói cồn cào, mà giờ lại nhìn thấy tô cháo vỡ nát dưới đất. Hắn không kiềm chế được cơn tức giận mà trợn mắt xỉu luôn tại chỗ.

Sáng sớm hôm sau mặt trời vừa ló dạng tiểu Lục đã lôi kéo Huy Tân dậy lên núi đốn củi rồi.
“Sư phụ nói nếu cậu không dậy đúng giờ sẽ đuổi xuống núi.” Tiểu Lục hối thúc.
“Biết rồi, biết rồi. Tới ngay đây.” Huy Tân mắt nhắm mắt mở đạp cửa bước ra. Hắn khi này quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù, khoác bên ngoài một cái áo xám củ rộng thùng thình so với thân người.
Ngáp dài một cái, Huy Tân mới phất tay nói với giọng thần côn “Dẫn đường!”
Tiểu lục không nói gì quay lưng chạy trước một mạch về phía bậc thang đá rồi đứng chờ Huy Tân chạy theo. Khi hắn đến nơi tiểu Lục mới chỉ lên đỉnh núi nói “Cứ leo lên đến bậc thứ 800 là đến nơi lấy củi”.
“Tại sao phải leo cao như vậy?” Huy Tân nhăn mặt khó chịu hỏi. ”Xung quanh đây cũng có nhiều cây khô mà?”
“Sư phụ đã dặn không đến đúng bậc thang sẽ bị đuổi xuống núi” Tiểu Lục máy móc đáp.
“Ok, 800 bậc thì 800 bậc” Vừa dứt lời Huy Tân đã lao lên trước.
Lúc đầu thì tiểu lục còn có thể bắt kịp hắn, thế mà khi gần được 500 bậc thì nó bắt đầu có dấu hiệu chậm lại, hơi thở gấp gáp hơn. Còn Huy Tân thì chạy một hơi liền lên tới 800 bậc mà không thấy mất sức gì cả.
Bây giờ khi chú ý kỹ lại Huy Tân mới phát hiện thân thể có cảm giác khác lạ. Hình như là thoải mái và nhanh nhẹn hơn trước đây mấy ngày rất nhiều. Hắn thử nắm mạnh hai bàn tay lại lập tức cảm thụ được cơ thể tràn đầy sức mạnh và sinh lực, tựa như lúc này có thể vật ngã được cả một con voi.
Nhắm mắt hít một hơi không khí trong lành của bình minh lẫn chút ẩm ướt của sương sớm, làm cả người thư thái bay bổng lạ kỳ. Khi mở mắt ra thế giới xung quanh trở nên khác hẳn với trước kia. Huy Tân bây giờ có thể nhìn rõ được từng đống hoang tàn ở khu phế tích của ngôi miếu bên dưới núi, nghe được tiếng nước suối chảy róc rách sâu trong rừng.
Đại nạn không chết tất gặp đại phúc, Huy Tân đoán rất có thể tất cả là do phong ấn đã có ảnh hưởng nhất định với thân thể mình, dù sao đây cũng là chuyện tốt do vậy hắn không bận tâm nhiều về sự thay đổi này nữa.
Sau khi lấy củi khô về, được một khoảng thời gian rảnh rỗi trước khi ăn cơm trưa, Huy Tân tính là về lại phòng của mình tiếp thu nốt phần còn lại của truyền thừa. Khi hắn đi ngang qua sân chính điện thì vô tình nhìn thấy tiểu lục đang đứng đấm đá loạn xạ vào một cây cột gỗ có nhiều nhánh tủa ra. Hắn hứng thú chạy lại hỏi.
“Ê đang làm gì đó?”
“Đánh mộc nhân!” Tiểu Lục vừa đánh vừa trả lời.
“Để làm gì?” Huy Tân truy tiếp.
“Tập võ!”
“Võ gì?”
“La Hán quyền” Tiểu Lục kiên nhẫn đáp lại.
Nghe chú tiểu nói vậy Huy Tân bấy giờ ngồi xuống nghiên đầu cố gắng tra xét lại trong truyền thừa thì cái gì cũng có chỉ có đánh mộc nhân để tập võ thì không thấy nhắc đến.
“Không lẽ đây là võ công hiếm có nào đó nên kiếp trước không sưu tầm được?” Huy Tân khẽ lầm bầm rồi vỗ tay nhảy cẩn lên.
“Mình cũng muốn học La Hán Quyền, tiểu Lục chỉ cho vài chiêu được không?” Lời vừa nói ra khỏi miệng Huy Tân cũng cảm nhận được máu nóng dồn lên cả mặt, nóng ran.
“Sư phụ nói…không được dạy cho người ngoài.” Tiểu Lục dừng lại hơi bối rối từ chối.
‘Ông ta kêu mày đi ăn c*ứ*t mày cũng ăn àh? Hắn bực mình thầm nghĩ trong lòng thế mà ngoài miệng lại nói khác. “Mình đâu phải người ngoài, chúng mình không phải cùng ở chung một chỗ, cùng ăn cơm, cùng đi lên núi kiếm củi khô đó sao?”
Tiểu Lục gải gãi đầu suy nghĩ một phút bấy giờ mới nói, “Ờ ha, vậy cũng đúng. Chúng ta đâu phải người ngoài”.
“Tiểu Lục năm nay mấy tuổi rồi?”
“Hết tháng này tôi tròn mười tuổi rưỡi” Bấm bấm ngón tay tính toán một hồi tiểu Lục nói.

“Vậy là phải gọi mình một tiếng Anh hai rồi!” Huy Tân đảo mắt một vòng rồi cơ trí nói.
“Vậy àh, uhm…Anh hai” Tiểu Lục không thắc mắc liền tin gay.
“Uhm, em Lục ngoan!” Huy Tân vừa nói vừa xoa đầu tiểu Lục.
“Thế anh hai bao nhiêu tuổi?” Tiểu Lục cảm thấy có gì đó không đúng nên hỏi lại.
Huy Tân gãi gãi tai có chút xấu hổ. “Mình…Ah, nhỏ không được phép hỏi tuổi của người lớn biết không? Như vậy là bất kính. Đúng vậy, là bất kính biết không?”. Sợ tiểu Lục hỏi tiếp hắn vội thay đổi chủ đề.
“Tiểu Lục àh, một tiếng Anh hai cũng đã gọi rồi. Anh em mình không còn là người ngoài nữa. Vậy bây giờ có thể chỉ đánh quyền được chưa?”
“Ah, Được. Chỉ cần anh đánh vào mộc nhân mà không bị nó đánh lại là được” tiểu Lục thản nhiên nói.
“Chỉ vậy thôi?”
“Đúng chỉ vậy thôi”, Nó gật đầu chắc chắn.
Nhận ra hắn tỏ vẻ không tin thế là tiểu Lục đến đứng đánh biểu diễn cho hắn coi. Huy Tân chỉ thấy tiểu Lục quơ tay quơ chân loạn xạ đánh kiêu bụp bụp, cột gỗ thì chỉ lắc lư qua lại một chút ngoài ra tất cả trông rất bình thường. Đánh xong một bài quyền tiểu Lục bấy giờ mới lùi lại ra dấu cho Huy Tân lên thử.
‘Thử thì thử, cái này chỉ là chuyện nhỏ với ông’, Huy Tân cười hắc hắc thầm nghĩ.
“Ầm…”
“Ấm…”
Chưa đầy một giây sau Huy Tân đã bị đánh bay ra xa té sầm xuống đất, miệng đầy tràn máu đỏ. Cơn đau buốt từ thái dương và đầu gối liên tục truyền đến thiếu chút nữa là hắn đã ngất đi. Tiểu Lục vội chạy tới đỡ hắn dậy, còn miệng thì la lớn “Sư phụ… Sư phụ…Không xong…”
Một bóng xám từ trong căn phòng gần kế bên chính điện phóng ra, chớp mắt một cái đã đứng trước mặt hai đứa.
“A di đà phật, tội lỗi tội lỗi. Tiểu Lục kỳ này không ngờ con lại dám sát hại mạng người. Tội nghiệt đầy trời không thể tha thứ được” Đại sư vẻ mặt đau đớn nói.
“Không…không phải!” Tiểu Lục tức quá chỉ về phía cột gỗ gầm lên.”Là…là mộc nhân”.
Nghe thế Ông ta mới nhìn theo hướng ngón tay nó chỉ. Khi này hơn phân nửa nhánh cây của mộc nhân đã bị gãy vỡ tứ tung không còn ra hình dạng gì nữa. Linh quang bắn ra từ mắt đại sư hớn hở như bắt được vàng, vội chạy đến kế bên Huy Tân cầm tay hắn bắt mạch một lúc rồi nói.
“Hắn không sao, chỉ bị ngất đi lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
Sau khi nắn bóp gân cốt toàn thân Huy Tân, ông gật đầu hài lòng thì thầm, ‘Đúng là thiên tài tập võ’.
“Tiểu Lục! Con đỡ hắn vào phòng nghỉ ngơi, khi hắn tỉnh lại bảo đến phòng gặp ta, nói ta có đều cần bàn với hắn” Giao phó xong xuôi đại sư lại chui vào phòng mình chuyên chú tiếp tục tụng niệm râm ran như trước.
Mãi đến trưa hôm đó thì Huy Tân tỉnh lại, một cơn đau đầu buộc hắn phải rùng mình rên rỉ, không kìm được lấy tay sờ sờ thì thấy chỗ đau trên đầu đã được băng bó cẩn thận.
“Thiếu gia không được, lỡ động vào vết thương lại chảy máu thì làm sao” Một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng khiến hắn cũng cảm thấy lâng lâng trong lòng.
“Hì hì. Đâu có sao, em bị gì đều có chị băng bó à” Huy Tân nhìn Julian tỏ vẻ cám ơn, rồi muốn xuống giường.
“Ngồi yên để chị đút cháo cho!” Julian ra lệnh. “Lúc nhìn thấy em toàn thân vết thương, mặt mũi toàn là máu làm chị lo sợ gần chết được”
“Vậy lần sau phải chảy nhiều máu hơn nữa mới được”
“Còn có lần sau?”, Julian giọng đầy hăm dọa, “Em điên hay sao lại thích mình bị chảy nhiều máu, không sợ chết àh?”
“Thì để được chị thương nhiều hơn chứ sao!” Hắn tinh nghịch cười hì hì nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.