Thách Đấy! Anh Làm Gì Được Tôi!

Chương 12: Ai sẽ thắng…..!


Bạn đang đọc Thách Đấy! Anh Làm Gì Được Tôi! – Chương 12: Ai sẽ thắng…..!


Vươn tay, vặn người nó lay Min dậy rồi cả hai thay đồ đến trường. Hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
-“Tại sao mình cứ theo Tây chứ, Halloween phiền phức. Cứ đà này chắc bản sắc dân tộc và truyền thống của nước Việt Nam nhỏ xinh này bị Tây hóa hết quá” – Nó triết lý.
-“Thôi đi cô nương, cô sợ ma thì nói thẳng ra đi. Bày đặt hoa lá cành” – Min vặn lại nó.
Nó nhéo vào tay Min làm cô bạn kêu la quá trời, lần này lại đi học trễ cũng vì cái vụ hôm qua. Hai tụi nó quyết định trèo tường vào, không quan tâm đến giám thị hắc ám đó luôn.
-“Nhanh lên đi, coi chừng ông giám thị” – Nó hối.
-“Lại là hai cô….cúp tiết, đi trễ hàng trăm lần. Bây giờ giám qua mặt tôi sao?” – tào tháo đã xuất hiện. Tụi nó giật mình lật đật xách dép vắt chân lên cổ bỏ chạy, nếu lần này bị bắt nó sẽ bị mẹ đưa lên bàn chém làm thịt quá.
Cuộc tẩu thoát một lần nữa thành công, mới cách đây mấy tiếng trước chạy marathon với con chó, bây giờ lại bị giám thị truy đuổi. Một buổi sáng tập thể dục bất đắc dĩ.
-“HAI EM RA NGOÀI ĐỨNG VÀ GIƠ TAY LÊN CHO TÔI!!!!” – Thầy dạy Lí cầm thước đe dọa. Tụi nó nhìn nhau mếu máo trong khi đó có kẻ cười hài lòng.
Mở đầu Halloween là như thế này hả trời, xui hết biết!! Cũng may nhà trường chỉ cho học 3 tiết đầu, còn lại để chuẩn bị cho party chiều nay. Giờ mới để ý, tất cả các lớp học đều trang trí ít nhất một thây ma hoặc một cái gì nó khiến người ta phải sợ. Eoooo!!
Hắn đứng trên sân thượng nhìn thấy nó đang quỳ trước lớp mà xót xa vô cùng, vì trời rất lạnh mà. Tối qua hắn không ngủ được và đã quyết định giả vờ như chưa biết sự thật, vẫn tiếp tục chọc nó, kế hoạch vẫn thực hiện và sẽ âm thầm bảo vệ nó. Điều hắn muốn là phải để nó thích hắn một cách tự nhiên. (ưm…hình như hắn không biết nó có võ. Hehe)
-“Hai vị tiểu thư này lì quá” – Gin nhận xét. Hắn vẫn im lặng không nói gì mà vẫn cứ nhìn nó không rời mắt. Nụ cười vô tư vẫn thường trực trên khuôn mặt đáng yêu của nó. Hắn bật cười.
– Halloween † –
Nó, đến giờ vẫn không biết hóa trang thành thứ gì cả. Vò đầu bức tóc cuối cùng nó đưa ra kết luận “Không làm gì cho đỡ đau đầu!” tuy Min gợi ý cho nó hàng trăm nhân vật nổi tiếng nhưng nó không thích. Min hiểu nó đành thở dài mặc nó muốn làm gì làm, còn cô sẽ hóa thân thành một vampire lạnh lùng, khát máu. ^O^
~Đồng hồ cứ tích tắc trôi đi đều đều, mất vài tiếng trang điểm thay đồ cuối cùng tụi nó cũng xong. Min thì thành một ma cà rồng xinh đẹp, lạnh lùng. Còn nó thì không là gì cả, chỉ mặc một bộ đồ hip hop cực chất cực bụi, thêm phần trang điểm nữa, khuôn mặt ngây thơ ngày nào giờ đã sắc sảo vô cùng nhưng mỗi tội cái tính hậu đậu vẫn không thuyên giảm. *-_-*
Nhìn tụi con Hiền mà thấy ghét, từ trên xuống dưới toàn màu hồng phấn. Hóa trang thành công chúa trong truyện cổ tích đây mà. – O – Phải hóa thành Hồ ly với hàng trăm cái đuôi mới hợp. Nó nhìn hai con tắc kè bông đáng ghét mà lắc đầu, trề môi. À mà sao không thấy những mỹ nữ à nhầm mỹ nam của trường mình nhỉ? Trốn đâu hết rồi ta! -,.-^

[…giọt nắng không thể nào xua tan nổi bóng đêm… nỗi đau không thể nào lành lại nhanh chóng sau một lần tổn thương. Nhưng, điều kì diệu đã để anh tìm được em…một lần nữa anh không thể đánh mất em…]
Hàng loạt xe motor xịn được dựng sẵn ở cổng trường và cả những chiếc xe BMW, Mercedes trông lóa cả mắt khiến mắt nó sáng như đèn pha ô tô.
“Wow, công nhận đẹp thật. Trường này toàn là những tay chơi ngông thôi” – Nó và Min đi vòng vòng xem xét mấy chiếc motor đẹp ơi là đẹp.
-“Cô, đi với tôi!” – Hắn ở đâu lù lù xuất hiện như ma quỉ vậy, làm nó với Min ré lên ôm chặt nhau trông buồn cười chết đi được.
-“Nè, bộ miệng anh để làm cảnh à? Lúc nào cũng bất ngờ xuất hiện thế?” – Nó bức xúc chửi hắn.
-“Không quan trọng. Tôi sẽ chở cô đi còn Gin sẽ chở bạn cô. lên xe” – Hắn và Gin không cần quan tâm hai tụi nó nói gì mà kéo tay hai nàng ngồi lên hai chiếc motor đẹp nhất trong 12 chiếc còn lại.
-“Ôm vào, nếu cô không muốn chết” – Hắn lạnh lùng nói nhưng miệng lại mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nó bướng ghê cơ, không chịu ôm dù hắn đã cảnh báo, thế là lúc hắn rồ ra phóng đi nó đã bị bật ra phía sau làm hồn bay phách lạc nó chộp người hắn ôm cứng ngắt, mắt nhắm tịt lại. Ngồi sau lưng hắn nó phải công nhận body hắn chuẩn thật, rất ấm, nó thấy an toàn khi dựa vào lắm. Ôi thật là… ước gì đây là gấu bông ha! *>-_”Hắn ở đâu bay tới đứng cạnh nó và thì thầm điều gì đó làm mặt nó xanh lại, rồi hắn nhìn vào mặt Zen cười khẩy.
Các tiết mục văn nghệ được dàn dựng và biểu diễn rất hoành tráng, công phu. Nó xem mà lồi hết cả mắt, há hết cả miệng và da gà gia ếch nổi hết cả lên. @@^ Nhưng nhớ đến lời thách đấu cuối cùng giữa nó và hắn, nếu nó thua thì phải xách cặp, mua đồ ăn sáng mỗi ngày cho hắn. “Ôi! Như thế thì còn gì là Bi! Cuộc sống màu hồng tươi đẹp mà bị con lợn lòi ác quỷ đó hành hạ thì còn gì là cuộc sống.” Nó dở khóc giở cười than trời than đất.
-“Cô gặp vấn đề gì à? Cần tôi giúp không?” Zen hỏi nó.
-“À, không… không có gì đâu. Haha” – Nó gượng cười.
Thời gian không còn nhiều, nó chạy đi tìm Min, hắn đứng đó mỉm cười đắc ý. 15 phút trôi qua….
-“Bà làm nhanh tay lên đi, kẻo không kịp giờ thì toi. Nhưng tại sao tôi lại phải hóa trang thành thứ này cơ chứ. Hắn thật đáng ghét mà!!!!!!!” – Nó mếu máo khi nhìn vào gương thấy mặt mình trắng bệch, đầy thứ dung dịch màu đỏ ở khóe mắt và môi. Trông phát gớm. Ọe!
-“Tôi phải trang điểm cho bà càng ghê thì mới càng đẹp. Yên tâm, nhìn bà bây giờ chẳng khác nào một con ma…”

-“Cái gì!!! Dám nói tôi là ma hả????” – Nó hét lên.
-“A không, ma cà rồng. Hề hề” – Min chịu thua
-“Ma cà rồng cũng là ma màaaaa ! hjx”. Tiếng nhạc đã kết thúc và bây giờ sẽ là màn trình diễn của nó và hắn.
Nó dè dẹt không muốn bước ra tí nào nhưng nhìn cái mặt tự tin của hắn trông phát ghét, nó trừng trừng nhìn hắn.
-“Oái! Đừng nhìn tôi, trông cô xấu lắm lại ghê nữa! Ma cà rồng đang đói kìa!! Haha” – Hắn nói xong rồi giở giọng cười chế giễu.
-“Thô bỉ! Anh cứ chờ xem. Anh làm gì được tôi. Nhất định tôi sẽ thắng trong lần này!” – Đầu nó bốc khói ngùn ngụt.
“Các bạn thân mến, đây sẽ màn trình diễn của tôi và cô gái này. Nhưng các bạn nhớ bỏ phiếu cho người hóa trang đẹp nhất sau khi kết thúc nhé! Xin cảm ơn!” – Hắn cười thật tươi, lại còn nháy mắt điệu nghệ khiến mấy em bên dưới không thôi la hét ầm ĩ. “Điếc cả lỗ tai” – Nó lảm nhảm. Hắn quay sang nhìn nó ra hiệu bắt đầu.
Tiếng nhạc rùng rợn cất lên… “Rầm!” – Nó nằm dài dưới sàn.
-“Đồ hậu đậu, cô có sao không?” – Hắn đỡ nó dậy.
-“Có sao cũng không cần anh bận tâm” – Nó đứng dậy và tiếp tục đi ra trong hàng ngàn tiếng cười chỉ trỏ vào nó.
“Lần này nó thua chắc rồi, lực lượng ủng hộ hắn khủng quá! Làm sao mình thắng cơ chứ” – Nó nhìn xuống khán giả nhưng toàn bắt gặp những cặp mắt hung dữ của những con quỷ cái, trong đó có hai nàng hồ ly tinh nữa. Tâm trạng nó bấn loạn. Tiếng nhạc kết thúc sau khi nó bước vào cánh gà.
-“Làm tốt lắm, gương mặt lạnh tanh, không cảm xúc. Chắc bà sẽ thắng thôi.” – Min trấn an dù biết nó không thể nào thắng được.
“Tất cả các em làm tốt lắm, theo lời đề nghị của Thiên Bảo thì các em hãy lần lượt bỏ phiếu vào thùng này” – Thầy dẫn chương trình nói. Sau 5 phút hỗn loạn thì thùng phiếu đã đầy ắp giấy. Nó đứng bên trong mà run run, hắn thì nhìn nó không chớp mắt.
-“Nhìn gì mà nhìn, móc mắt bây giờ!” – Nó quát hắn.

-“Có người giận quá hóa liều kìa! Cô giám móc mắt tôi ra không?” – Hắn nói giọng thách thức.
-“Anh đứng yên đó!!!!!” – Nó chạy tới đu lên người hắn, nắm tóc, véo tai, cắn vào tay. Một loạt hành động khó đỡ diễn ra bên trong cánh gà. Hắn la oai oái như bị điện giật. Min và Gin hốt hoảng chạy tới lôi nó xuống nhưng nó khỏe quá, vì thế nên hắn vẫn tiếp tục bị hành hạ. (bó tay)
-“Đồng xu, ra nghe kết quả, sắp công bố rồi đấy” – zen chạy vào và gặp cảnh tượng kẻ đu người hét liền khựng lại, ngạc nhiên nhìn.
“Ơ…ơ, chết rồi!” – Nó nhảy xuống người hắn như một phản xạ khi thấy người luôn ân cần đứng nhìn nó trân trân.
Lâm Thiên Bảo có: 3998 phiếu bầu chọn
Nguyễn Phương Vy có: 3991 phiếu bầu chọn
“What???? Thua hắn 7 phiếu ư????” – Thảm thảm thảm họa rồi, cuộc đời nó đi về phía địa ngục rồi. T^T. Nó ngồi phịch xuống đất, mặt thất sắc.
-“Kể từ bây giờ tôi là người thắng cuộc, cô phải làm theo những gì tôi bảo nhá.” – Hắn cười.
-“Khoan! anh với tôi mới có 1-1 thôi, còn một lần nữa mới quyết định ai sẽ thắng” – Nó chợt nghĩ ra điều này. Mặt hắn tối xầm lại, tắt ngấm cả nụ cười.
-“Vậy cô định làm gì?”
-“Ăn bánh kem – người nào ăn nhanh hơn sẽ thắng” – Mặt nó rất lạnh lùng.
-“Hả!!!!!! Ok…ok” – Hắn gật đầu đồng ý, trong bụng không nghĩ nó sẽ đưa ra cái thách đấu oái ăm như thế này.
Vài phút sau… hai chiếc bánh kem đã sẵn sàng, nó và hắn ngồi vào bàn cầm muỗng, thoáng rùng mình khi thấy chiếc bánh to đùng nhưng vẫn không quên liếc nó một cái sắc liệm.
1,2,3…Action!
Tiếng của Min vừa dứt nó và hắn cùng cắm đầu vào chiếc bánh ăn khí thế. 5 phút trôi qua, chiếc bánh của hai bên đều vơi đi một nửa. Vẻ mặt của nó rất bình thường còn mặt của hắn thì không bình thường chút nào. Hắn nhợn đến nổi hết da gà nhưng vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục chiến đấu.
“Cố lên, cố lên, cố lên!!” fan của hắn động viên hắn rất nhiệt tình. Còn bên nó lèo tèo vài cái loa, giọng Min khỏe nhất nhưng cũng không đọ lại mấy miệng bà tám bên kia =;=
Hai bên còn một muỗng cuối cùng. Ai sẽ thắng đây????!
“Kengggggggg!” – Muỗng của nó tự nhiên tuột khỏi bàn tay.

-“Ax! Bi ơi! Đúng là hậu đậu hết biết mà!” – Min thất vọng.
“hahahaha. Thiên Bảo cố lên! Wo, thắng rồi!” – Hàng loạt những câu như thế cứ đâm thẳng vào đầu nó, nó ức chế không thể nào tả nổi. Đứng dậy đá ghế qua một bên nó quăng cho hắn một câu.
-“Tôi, không sợ loại người như anh đâu! Đồ mõm dài!”
Hắn bây giờ chả cần biết mình thắng hay thua, chả cần biết nó nói gì mà chỉ cần tống hết cái bánh này ra khỏi bụng là mừng lắm rồi. Hắn nhanh chóng chạy thật nhanh vào w.c và nôn hết những thứ vừa ăn ra > Hắn dần dần cuối mặt mình sát xuống mặt nó….nhưng
“Phụtttttttttt!!!!” Nguyên một đống nước trên mặt hắn, làm hắn vừa chưng hửng vừa tức không chịu được.
-“Tôi…tôi… chưa chết hả?” – Nó từ từ mở mắt ra
-“AAAAAAA!!!! Đồ de xồm, biến thái!!!!! Nó đá hắn ra”
-“Này, tôi cứu cô thoát chết cô còn không cảm ơn tôi bây giờ lại chửi tôi biến thái nữa hả?!!!! Làm ơn mắc oán. Bực cả mình, lại còn bị đau nữa chứ!!!” – Hắn quát lên.
-“Ơ…! Dây chuyền của tôi…còn dưới đó…..” – Nó lí nhí.
“Hừm!” Hắn lườm nó một cái rồi một lần nữa xuống hồ lấy dây chuyền cho nó.
Còn nó, sau khi được cứu và thấy hắn vì mình mà phải mệt, tự nhiên trong lòng nó dâng lên một cảm xúc rất lạ, rất ấm áp.
-“Dây chuyền của cô đây. Lần sau đừng có một mình làm chuyện nguy hiểm như thế này nữa nghe chưa?!”
-“ưm, cảm ơn anh” – Nó xí hổ.
-“Thôi, vào trong thay đồ, sưởi ấm rồi nói chuyện đi. Tôi có vài chuyện muốn hỏi” – Min nói.
“Ưm…”
Hallowing của nó là thế này, gặp biết bao nhiêu là chuyện xui xẻo. Cũng tại vì hai con hồ ly đáng ghét kia mà ra hết. Nhưng bên cạnh đó nó đã nhận được rất nhiều sự quan tâm ấm áp mà những người bạn của nó tạo ra, mặc dù nó đã thua trong thách đấu, đã uống nước căng bụng và suýt chết. Zen nghe nó suýt chết đuối ngay tức khắc chạy đến liền nhưng thấy nó nói chuyện với bạn bè rất vui vẻ đành đứng nhìn.
Tối nay, hắn đề nghị nó và Min ở lại đây,sáng mai hãy về. Nó và Min bất ngờ lắm nhưng rồi cũng hiểu ra mọi chuyện. Đây chính là nhà của hắn….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.