Đọc truyện Thác Tích FULL – Chương 11: Anh Là Tốt Nhất
Cú đấm của Quý Tửu nện thẳng vào yết hầu của Lý Tát Khắc, Lý Tát Khắc cao gần 2 mét đau đớn ngã vật ra đất co giật, ho ra một bãi máu.
Thấy gã giãy giụa, Quý Tửu cũng không có ý định nhìn vết thương của đối phương, chỉ lạnh băng nhìn xuống, tựa như Lý Tát Khắc không phải người mà chỉ là một tên súc sinh thấp hèn.
Nguồn tinh thần lực không ổn định lan tràn ra xung quanh, Lạc Du cảm nhận được sát ý u ám trong tinh thần lực này.
Vừa rồi, Quý Tửu suýt nữa đã giết chết Lý Tát Khắc!
Tấn công vào yết hầu là chiêu hiểm trong cận chiến, đòn đánh trí mạng này thông thường chỉ sử dụng khi đối mặt với kẻ địch.
Lạc Du chán ghét Lý Tát Khắc, nhưng cho dù Lý Tát Khắc khiêu khích anh thế nào, anh cũng chưa từng có suy nghĩ giết Lý Tát Khắc.
Quý Tửu vẫn nhìn chằm chằm Lý Tát Khắc, Lạc Du đi đến phía trước kéo tay hắn, hắn cũng không có phản ứng, như thể đang chìm trong một thế giới khác.
Đây là lần đầu tiên Lạc Du nhìn thấy Quý Tửu như vậy.
Anh không khỏi lo lắng, thế nên đã giải phóng một chút tinh thần lực, cố gắng xoa dịu Quý Tửu.
Trong hơi thở quen thuộc và cái động chạm dễ chịu, đôi mi Quý Tửu run rẩy rất khẽ.
Khi Lý Tát Khắc tiếp cận Lạc Du, thủy triều dâng lên tựa hắc ín như bị màn sương trắng thổi tan, Quý Tửu chậm rãi hít một hơi, đôi ngươi đục ngầu dần trong suốt trở lại.
Sau đó hắn thay đổi ánh mắt, nhìn về phía Lạc Du.
Lạc Du thở phào nhẹ nhõm.
Thật kỳ lạ, Lý Tát Khắc bị thương ngay chỗ hiểm, nhưng anh lại lo lắng cho Quý Tửu phần hơn.
Hành động của Quý Tửu nằm ngoài dự đoán, anh không ngờ tới Quý Tửu sẽ đột nhiên công kích Lý Tát Khắc, càng không nghĩ Quý Tửu sẽ ra đòn hiểm.
Mấy câu khích tướng cỏn con đó của Lý Tát Khắc không động chạm gì được đến anh, mà Quý Tửu cứ thế nhảy bổ đến…
Tuy rằng Quý Tửu đã tiến bộ nhanh chóng trong khoảng thời gian gần đây, nhưng sức mạnh và kỹ thuật vẫn chưa đủ.
Nếu là một đội viên bất kỳ khác Falcon, với cú đấm nọ, Lý Tát Khắc đã đi đời nhà ma từ lâu.
Thấy sắc mặt Quý Tửu hòa hoãn, Lạc Du ngồi xổm xuống nhìn tình trạng của Lý Tát Khắc.
Tính mạng không đáng ngại, nhưng cũng đủ để gã khó chịu một thời gian dài.
Nhân viên trị an đến nơi, đưa Lý Tát Khắc đến trung tâm y tế gần nhất.
Lạc Du và Quý Tửu cũng bị đưa lên chốt an ninh vì hành vi gây rối trật tự công cộng.
Hai bên đều là người của Falcon, nhân viên trị an nghĩ thầm đây không phải là chuyện mà mình dây vào được, ghi chép qua loa rồi thả người ra.
Vốn định tối nay đưa Quý Tửu vào bar, bị việc này phá rối, Lạc Du nhất thời mất cả hứng: “Về nhà trước đã.”
Từ chợ về khu dân cư có thể đi bằng xe phản trọng lực, mà ngại chen chúc đông người, hai người đi bộ về như bình thường.
Mọi lần Lạc Du có thể nói liên miên cả đường về, nhưng hôm nay lại im lặng đi phía trước.
Quý Tửu đi phía sau nhìn anh tận mấy lần, miệng mấp máy muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc cũng không nhịn được gọi một tiếng: “Lạc Du.”
Lạc Du dừng bước.
“Anh…” Quý Tửu nói, “Anh giận.”
Lòng Lạc Du đang rất rối loạn, cũng không chỉ là tức giận đơn thuần.
Quý Tửu hiển nhiên vì anh mới tấn công Lý Tát Khắc, Lý Tát Khắc cũng đáng nhận một bài học lắm.
Nhưng ra tay trong nháy mắt như vậy, vẻ tàn ác hung bạo của Quý Tửu rất bất thường.
Bây giờ lại trở một Quý Tửu cẩn thận gọi anh từng chút, trở về dáng vẻ anh quen biết, giống như cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của anh vậy.
Đối với một Quý Tửu như thế, Lạc Du không giận được.
Anh thở dài, quyết định nói chuyện rõ ràng với Quý Tửu.
“Vừa nãy là thế nào?” Lạc Du cố gắng làm cho giọng nói mình nghe ôn hòa, “Tại sao lại đột nhiên động tay động chân như thế?”
Quý Tửu mím mím môi: “Hắn ta động đến anh.”
Lạc Du đáp: “Hắn ta không động được đến anh.”
Quý Tửu lắc đầu, có chút bướng bỉnh: “Hắn ta không thể nói anh như vậy.”
Lạc Du hơi giận, trong lòng lại ấm lên: “Lần sau không được như vậy nữa.”
Quý Tửu lại lắc đầu: “Lần sau vẫn đánh.”
Thái dương Lạc Du giật một cái, cảm giác giận dữ dồn ứ nơi lồng ngực đột nhiên biến mất, vỗ vỗ vai Quý Tửu: “Cậu còn tự hào thế à?”
Quý Tửu thành thật: “Không có.”
Lạc Du cảm thấy mình như đánh vào cục bông, Quý Tửu còn dám đứng trước mặt anh nói lần sau vẫn đánh, thế thì gặp lại chuyện như vậy thật, Quý Tửu nhất định sẽ ra tay.
“Có thể đánh.” Lạc Du đành nói, “Nhưng không được hôm nay.
Sẽ đánh chết người, hiểu không?”
Quý Tửu trầm mặc.
Đột nhiên, Lạc Du vòng ra phía sau Quý Tửu mà không có chút dấu hiệu báo trước, móc chân phải lên, giữ vai Quý Tửu rồi ấn thẳng người xuống đất.
Quý Tửu chả hiểu sao ăn cả họng đất cát, mặt đờ ra ngồi bệt dưới đất.
Lạc Du ngồi xổm trước mặt Quý Tửu, quẹt quẹt mũi hắn, đưa tay ra: “Học được chưa? Lần sau muốn động tay động chân thì làm như vậy.
Nhằm thẳng vào mặt mà không đánh chết hắn.”
Mặt Quý Tửu bẩn thỉu lem nhem, vẫn đơ ra, trông có hơi buồn cười.
Lạc Du kéo người lên, phủi bụi đất trên lưng và mông hắn: “Người vừa nãy là chiến hữu của chúng ta, cậu không thể lấy mạng được.
Sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ Liên Minh, chiến sĩ của Falcon chưa bao giờ giết chóc lẫn nhau.”
Quý Tửu hiểu mà lại như không hiểu.
Lạc Du vỗ nhẹ tay hắn: “Phản ứng nào Quý Tửu Tửu.”
“Ừm.” Quý Tửu chậm rì đáp, “Tôi biết rồi.”
Thật ra Lạc Du còn muốn giáo dục Quý Tửu thêm vài câu, nhưng nhìn thấy hắn cúi gằm đầu xuống ấm ấm ức ức, lòng anh lại mềm nhũn, lời muốn nói cũng nuốt trở về.
Hai người tiếp tục đi về nhà, Quý Tửu là người lên tiếng.
“Lạc Du.”
“Hửm?”
“Anh không phải quái vật.”
Câu nói ấy rất kiên định, như thể trong nó có gắn một chiếc móc câu, kéo Lạc Du lại thật gần.
Quý Tửu nghiêm túc: “Anh là tốt nhất.”
Tự nhiên được phát tấm thẻ người tốt, Lạc Du chết trân tại chỗ, khẽ cong môi.
Rất nhiều người đã từng biểu đạt lòng yêu thích và kính phục với anh, trong giọng điệu là vẻ tán thưởng giỡn cợt.
Câu nói này của Quý Tửu không hề đặc biệt, nhưng lại như thứ nước không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, cứ thế chảy tràn vào lồng ngực anh.
Tai Lạc Du nóng rực.
Quý Tửu nhắc: “Về nhà thôi.”
Đó chỉ là phần nhạc đệm, mới đầu Lạc Du thấy có hơi khó xử, luôn nghĩ rằng Quý Tửu nói với anh “Anh là tốt nhất” như thế, anh cũng phải đáp một câu gì đó.
Mà “Cậu cũng là tốt nhất” hay “Ồ thế cảm ơn” thì nghe quá ngu ngốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, tắm nước nóng một hồi lại lười quan tâm nữa.
Không phải Quý Tửu Tửu mới là thằng nhóc 18 tuổi đầu à?
Vẫn còn trẻ, mới ở những bước đi đầu tiên của thời kỳ trưởng thành, khác người một chút cũng không thành vấn đề.
Còn anh đường đường đã là đàn ông trưởng thành, cũng không nên khác người như thế chứ.
Hai ngày sau, Lạc Du nhận được thông báo từ cục an ninh, đến một chuyến.
Trong văn phòng trưởng cục an ninh là một người đàn ông giàu sang phú quý.
Nói người nọ giàu sang phú quý là vì trang phục người nọ mặc trên người khác biệt so với đại đa số công dân của thành phố An Tức.
Tóc anh ta được vuốt ngược lên, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc âu phục cổ điển, không có chút khẩu âm nào của người đến từ quân khu 9.
“Tôi là Arthur Cruyff, đến thay mặt ngài Aries giải quyết chuyện phát sinh ở thành phố An Tức.”
Lạc Du nhướn mày, lấy ghế ngồi xuống, lạnh mặt nhìn người nọ: “Aries định xử lý thế nào?”
Cục trưởng an ninh nuốt nước bọt, nghĩ thầm Falcon cứng thật, dám nói chuyện với người của Aries với kiểu lơ mơ cà lơ phất phơ như thế.
Aries là tập đoàn năng lượng lớn nhất Liên Minh, đội tàu chiến thăm dò và khai thác có thể so với quân đội.
Quân khu 9 phụ thuộc rất lớn vào nguồn năng lượng Aries cung cấp, các quan chức có thẩm quyền còn có phần kiêng kỵ Aries, huống gì là đến cục an ninh cấp cơ sở này.
Vì vậy càng không dám gây xung đột với Aries, cho nên mới mắt nhắm mắt mở với việc buôn người của đám chân tay.
Lạc Du không chỉ đưa tên mặt sẹo đứng đầu đám buôn người vào cục an ninh, còn nói chuyện ngang hàng với vị Cruyff này, cục trưởng âm thầm lau mồ hôi.
“Vụ việc này là do sự thiếu sót trong quản lý nhân viên tạo nên, ngài Aries cảm thấy vô cùng đáng tiếc và đau lòng.”
Arthur Cruyff nói với giọng điệu trịnh trọng: “Tất cả những người liên quan đến vụ việc buôn người ở thành phố An Tức xin được giao cho pháp luật Liên Minh xử lý.
Chúng tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm nạn nhân, bồi thường cho các thân nhân, đồng thời cũng sẽ gửi một đội an ninh đến hỗ trợ trị an của thành phố An Tức tuần tra…”
Nghe người nọ nói một danh sách các việc làm, có thành ý hơn so với anh tưởng tượng, lúc này anh mới gật đầu, nhắc nhở: “Falcon sẽ lưu ý tình hình an ninh ở thành phố An Tức.”
Arthur Cruyff mỉm cười: “Đội trưởng Lạc hãy yên tâm, sau khi kết thúc dự án năng lượng Jones tôi sẽ thường xuyên ghé qua thành phố An Tức, chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của nhân viên tập đoàn.”
Nói chuyện và làm thủ tục ngốn hơn một tiếng đồng hồ, Quý Tửu chờ Lạc Du ở ngoài.
Cửa phòng làm việc bật mở, người đầu tiên đi ra là Arthur Cruyff.
Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt, Arthur Cruyff lịch sự khẽ gật đầu, sải bước rời đi.
Quý Tửu cảm thấy người này hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Giải quyết chuyện buôn người này xong tâm tình Lạc Du không tệ, lúc đi qua một cửa hàng hoa còn mua một đóa hồng.
Thành phố An Tức không trồng hoa hồng, chỉ có thể nhập từ các hành tinh khác, giá cả rất đắt đỏ.
Tuy đôi lúc Lạc Du lại mua thấy thứ vô dụng, nhưng ít nhất chúng còn rẻ.
Đóa hồng này là món hàng xa xỉ, trước đây đừng nói mua, kể cả liếc mắt nhìn anh còn thấy đau lòng.
Lần này đang mơ mơ màng màng lại dứt luôn một bó, lúc đối diện với ánh nhìn nghi hoặc của Quý Tửu, anh mới dần dần tỉnh táo.
Đệt! Đây là cái của nợ gì?
“Mua cho tôi?” Dù đầy hoang mang nghi hoặc, Quý Tửu vẫn hơi khách sáo nhận lấy.
Tinh thần lực của Lạc Du ở cấp SS, dễ dàng nhận ra Quý Tửu đang toát ra sự vui vẻ, không thể cảm thán lần hai, đóa hồng nhỏ sao lại khiến người ta không yêu thích đây, rõ ràng là siêu đáng yêu mà!
Mấy tên đội viên thô lỗ cộc lốc đó không hiểu thôi!
“Ừm, cho cậu.” Tiền đã bỏ ra rồi, Lạc Du đưa tay ra, vô cùng phóng khoáng.
Quý Tửu cúi đầu ngắm hoa, vài giây sau bị bỏ lại một đoạn khá xa.
Quý Tửu bước nhanh theo: “Tại sao?”
Bởi vì cậu là đóa hồng nhỏ! Lòng Lạc Du nghĩ thế, ngoài miệng lại làm bộ nói: “Chào mừng tiểu tiên sinh Quý Tửu đến quân khu 9, gia nhập chi đội 3 của Falcon chúng ta.”
Lúc nghe thấy mấy chữ tiểu tiên sinh Quý Tửu, ánh sáng trong đôi ngươi Quý Tửu khẽ run lên.
Lạc Du biết được, dường như hắn càng vui vẻ hơn.
Mua hoa hay tặng hoa đều làm vì hứng lên, nhà lại không có lọ trưng nên đành lật đật chạy đi mua.
Khu chợ trên đường 17 vẫn náo nhiệt như xưa, Lạc Du lọ mọ chọn lọ hoa nửa ngày, muốn Quý Tửu cho ý kiến, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn nhìn sang bên phải.
Lạc Du cũng nhìn theo tầm mắt Quý Tửu.
Hở?
Một chị gái xinh đẹp tóc dài!
Lạc Du không ngạc nhiên vì ở bên kia có một cô nàng xinh đẹp nhìn chằm chằm bọn họ.
Thứ làm anh kinh ngạc hơn là phong cách ăn mặc của người nọ.
Hôm nay bị gì thế? Gặp được hai người ăn bận kỳ lạ liên tiếp.
Người phụ nữ có mái tóc lượn sóng dài đến thắt lưng, làn da trắng ngần, trang điểm đậm, mặc áo da và đi bốt da.
Huyết Hoàng Hậu còn chưa mặc máu như thế.
Người phụ nữ đến gần, Lạc Du phát hiện Quý Tửu nhíu mày, hình như không quá vui mừng gì.
“Người quen?” Lạc Du nhỏ giọng hỏi.
Quý Tửu trầm mặc trong chốc lát, đáp lời: “Ừm.”
Người đã đến đây, Lạc Du để ý đến chiều cao rất nổi bật so với các phụ nữ khác, thậm chí còn cao hơn anh một chút.
Nếu không có mái tóc dài và diện mạo yêu kiều đa tình kia, anh còn thực sự nghĩ rằng người nọ là đàn ông.
Người phụ nữ nọ nhìn thấy đóa hoa, vui vẻ nói: “Lẽ nào biết em biết tôi sẽ đến đây, cho nên chuẩn bị hoa?”
Quý Tửu cầm hoa đi, không để người phụ nữ nọ chạm vào, lạnh giọng nói: “Có việc?”
Người phụ nữ lướt qua Lạc Du với cái nhìn đầy hứng thú, anh suýt nữa bị người nọ nhìn đến cứng người.
“Đã nói mà, làm sao em có lòng tặng hoa cho tôi như thế được, là vị này tặng cho em nhỉ?” Người phụ nữ nhướn mày, “Lo em ở quân khu 9 chịu vất vả, không ngờ còn câu được một anh đẹp trai luôn nha.”
Lạc Du càng nghe càng bối rối, nghĩ thầm người phụ nữ này là chị Quý Tửu, hoặc là món nợ phong lưu nào đó Quý Tửu để lại.
Mà Quý Tửu còn nhỏ, lại trong sáng như thế, chắc không có nợ phong lưu nào đâu.
Người phụ nữ kia chỉ có thể là chị hắn.
Người nhà người ta đến, dù để xích mích thay thăm hỏi thì người ngoài như anh cũng không tiện ở lại nghe.
“Góc phải phía trước có một quán cà phê.” Lạc Du biết ý vỗ vỗ lưng Quý Tửu, “Dẫn chị cậu đến đó nói chuyện, anh đi dạo quanh đây một lúc, có việc thì nhắn tin cho anh.”
Quý Tửu kéo tay áo Lạc Du, cũng nhanh chóng buông ra.
Mà người phụ nữ ấy nghe đến một chữ “chị” này, bỗng nhiên cười cười.