Thác Luyến

Chương:1Quyển 1 -


Đọc truyện Thác Luyến – Chương 21Quyển 1 –

Edit: Băng Vy

Beta: Du, Pio

O0O—O0O

“Bị thương chính là anh, đau cũng là anh, hôm nay anh quật cường cự tuyệt sự điều trị của tôi, chịu khổ cũng là anh.”

Hoàng Yến Quân nhận được thông báo mà đến kiểm tra tình trạng thân thể Từ Cửu Kỷ, sau khi kiểm tra lại cho y, cuối cùng xác định hiện tại đã ổn định hơn, mới thở hắt ra thật mạnh, trong lòng cậu cuối cùng cũng yên tâm hơn.

“May mắn, tình trạng của anh đã ổn định, sốt cũng hạ rất nhiều, kế tiếp, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, không được để cho nhiễm cảm mạo hoặc là làm miệng vết thương nứt ra thì tốt rồi. A! Còn có, cũng không được đụng vào nước, sau đó liên tục mỗi ngày uống thuốc ức chế nhiễm trùng, hẳn là sẽ không có vấn đề.”

Giờ phút này Hoàng Yến Quân nghiễm nhiên mang tác phong của một bác sĩ, cậu thật sự chuyên chú chuẩn bị thay thuốc cho Từ Cửu Kỷ, bởi vậy hoàn toàn không phát hiện ra phản ứng không ủng hộ của Từ Cửu Kỷ.

“Tốt lắm, kế tiếp, tôi giúp anh thay thuốc miệng vết thương.”

“Không cần, tôi không muốn ——”

“Tôi biết anh muốn nói cái gì, bất quá, tôi không tài nào chấp nhận cách nói của anh.”


Động tác trên tay tạm dừng một chút, sau đó Hoàng Yến Quân chậm rãi quay đầu lại nhìn y, nói:

“Tôi tuy rằng họ Hoàng, là người Hoàng gia, nhưng tôi cũng là một bác sĩ, chức trách của bác sĩ chính là cứu người, trị liệu miệng vết thương, cho nên, bất luận anh là ai, cũng không quản giữa chúng ta lúc đó có ân oán gì, chỉ cần anh là người bệnh, tôi phải tẫn trách bổn phận một người bác sĩ chữa trị thật tốt cho anh.” (tẫn trách: cố hết sức hoàn thành trách nhiệm.)

“…”

“Tôi biết anh không muốn để cho tôi chữa, nhưng mà, vết thương trên người anh là vết đạn, nếu vào bệnh viện sẽ có phiền toái. Bởi vậy, vì tốt cho hai bên, mời anh chịu ủy khuất một chút chấp nhận sự trị liệu của tôi đi, coi như tôi là một bác sĩ bình thường là tốt rồi, tôi chỉ muốn dùng hết khả năng của mình, giúp anh sớm một chút chữa khỏi vết thương, không ý gì khác.”

Hoàng Yến Quân chuyên chú nhìn Từ Cửu Kỷ, trên mặt không có chút trào phúng hoặc khinh miệt, chỉ có thành khẩn hy vọng y có thể đáp ứng chấp nhận trị liệu, thấy tình hình như vậy, Từ Cửu Kỷ ngược lại không biết nên làm như thế nào cho phải, nghĩ muốn cự tuyệt rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào buồn rầu hiện rõ trong mắt.

“Bị thương chính là anh, đau cũng là anh, hôm nay anh quật cường cự tuyệt trị liệu của tôi, chịu khổ cũng là anh.”

Trong mắt khó nén vẻ xấu hổ, rũ mi, tiếng Hoàng Yến Quân ẩn hàm thống khổ, cậu trầm mặc một lúc lâu còn nói thêm, “Anh nên đối xử với bản thân mình tốt một chút, ít nhất, anh càng phải đối xử tử tế với chính mình một chút, không cần đem sinh mệnh của mình ra vui đùa, được không?”

Chợt nghe thấy lời nói đầy thân thiết của Hoàng Yến Quân, Từ Cửu Kỷ không khỏi ngây ngẩn cả người.

Cho tới bây giờ không ai nói với y như vậy, thậm chí, ngay cả chính y cũng cũng chưa từng nghĩ như vậy, không nghĩ tới, lời nói mang nhiều hàm ý quan tâm cùng mong đợi thế nhưng lại nghe được từ trong miệng Hoàng Yến Quân nói ra!? Tình huống này làm cho y không khỏi cảm thấy vạn phần kinh ngạc, kinh hãi khó hiểu.

Ngỡ ngàng nhìn người trước mắt một lúc lâu, lúc sau, khi suy nghĩ của y dần lấy lại, trong lòng lại đột nhiên nảy lên một cỗ tình tự không biết nên giải thích như thế nào, ngăn chặn ý nghĩ muốn lớn tiếng cự tuyệt, làm cho y chỉ có thể âm thầm buồn bực bản thân không có tiền đồ, không được tự nhiên quay đầu không phản ứng lại với Hoàng Yến Quân.


Đối với phản ứng không đáng để ý tới của y, Hoàng Yến Quân cũng không nói thêm nữa, xem như y ngầm đồng ý, tiếp tục công việc mới vừa rồi gián đoạn của mình, chuẩn bị thay thuốc cho y.

Hai người tuy là trầm mặc không nói gì, nhưng hơi thở cự tuyệt tản ra từ trên người Từ Cửu Kỷ rõ ràng giảm bớt đi rất nhiều, cũng làm cho không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều, không hề như lúc trước âm trầm khó thở.

Lại qua một lúc lâu sau, Hoàng Yến Quân cuối cùng đã làm xong việc thay thuốc, băng gạc sạch sẽ mới vừa thay, cảm giác quả thực so với miếng băng gạc lúc trước bởi vì miệng vết thương thỉnh thoảng chảy ra máu loãng mà dơ thì tốt hơn nhiều, mà thay đổi cũng làm cho Từ Cửu Kỷ ban đầu nhăn hai hàng lông mày lại không tự giác cũng giãn ra một chút.

Hoàng Yến Quân nhìn y theo bản năng thả lỏng, bên môi âm thầm giơ lên một tia cười nhạt nhẽo, thu dọn đại khái gần hết công cụ, cửa cũng vang lên tiếng đập cửa.

“Tiến vào.”

Nhận được mệnh lệnh đẩy cửa tiến vào chính là một gã tuổi không lớn lắm, diện mạo bình thường, chỉ thấy trên tay gã đang bưng một chén cháo khói trắng tỏa ra.

“Cậu hai, đây là chủ tử mới vừa rồi phân phó, sai tiểu nhân chuẩn bị.”

“Là cái gì?”

“Ách, bởi vì chủ tử đặc biệt căn dặn, nói phải chuẩn bị món nhẹ, thích hợp cho người nhiều ngày không có gì vào bụng ăn, cho nên tôi nấu cháo.”


“Nấu cháo à? Được, để đó đi.”

Gã đàn ông theo lời đem cháo đặt ở trên bàn cạnh giường, tiếp theo lại cúi người với Hoàng Yến Quân liền nhanh rời khỏi phòng.

Nhìn chén cháo nóng hổi trên bàn, Từ Cửu Kỷ đột nhiên cảm thấy kinh hoảng.

Trên thực tế, từ khi y nghe thấy người kia nói ra là Hoàng Hân Duật sai gã đặc biệt chuẩn bị món nhẹ cho y ăn, trong lòng liền cảm thấy không yên, y vốn nghĩ rằng, lấy thủ đoạn tàn nhẫn mấy ngày trước của Hoàng Hân Duật đối với y, hắn khẳng định là hận y thấu xương, dù sao có nói như thế nào đi chăng nữa, y cũng là kẻ từng phản bội hắn.

Hơn nữa y cứ có cảm giác, hắn thậm chí đem nguyên nhân tự hắn động thủ giết Mạc Quân Trình đổ hết lên trên người y, cho nên, xét mọi khía cạnh, trong lòng y còn nghĩ đến chỉ sợ là thật sự sẽ chết ở trong tay Hoàng Hân Duật. Ai hiểu được hôm nay một lần nữa tỉnh lại, thái độ của Hoàng Hân Duật lại đột nhiên chuyển biến 180 độ!?

Tuy rằng lời hắn nói vẫn là khó nghe, nhưng đối với mấy câu đáp lại lạnh nhạt của y hắn cũng không như lúc trước dùng thủ đoạn tàn bạo, thậm chí còn căn dặn cho hạ nhân tìm Hoàng Yến Quân đến xem bệnh cho y, lại còn chuẩn bị thức ăn cho y? Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì? Từ Cửu Kỷ không khỏi cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

“Anh… Ách, không phải…”

Kêu ra rồi mới đột nhiên ý thức được Từ Cửu Kỷ không muốn nghe người khác gọi y là “Anh”, bởi vậy, Hoàng Yến Quân cứng miệng, hơi xấu hổ nói:

“Cái kia… Ăn trước chút gì đi, tay nghề Tiểu Lưu không tồi đâu, nhiều ít gì cũng ăn một chút đi.”

Không chú ý tới Từ Cửu Kỷ thất thường, Hoàng Yến Quân bưng chén cháo đưa tới trước mặt y, trong lòng hãy còn lo lắng chuyện mình mới vừa rồi kêu to, không biết có lần thứ hai khiến cho y bất mãn hay không.

Chỉ thấy Từ Cửu Kỷ kinh ngạc nhìn chén cháo trên tay cậu một lát sau, liền không nói một lời đưa tay tiếp nhận, yên lặng khuấy cháo còn đang bốc khói nghi ngút.

“Tìm tôi?”


Vẻ mặt hồ nghi nhìn huynh đệ đứng trước cửa mà Hoàng Hân Duật phái tới gọi cậu, trong lòng Hoàng Yến Quân tránh không được có chút kỳ quái.

“Cậu nói anh cả tìm tôi?”

“Đúng vậy, chủ tử ở thư phòng chờ ngài, mời cậu hai mau chóng qua.”

Tên truyền lời cung kính cúi thấp đầu đờ đẫn nói, thấy thế, Hoàng Yến Quân theo bản năng liếc nhìn Từ Cửu Kỷ nửa ngồi ở đầu giường một cái, rồi mới chậm rãi nói: “Tôi đã biết.”

Kỳ thật kể từ ngày ở ngoài phòng Từ Cửu Kỷ, khẩn cầu Hoàng Hân Duật cho y thêm thời gian nghỉ ngơi, Hoàng Yến Quân đã mười ngày chưa từng gặp mặt anh cả nhà mình.

Tuy rằng từ trong miệng huynh đệ gác cửa phòng nói ở suốt mấy ngày Từ Cửu Kỷ chưa tỉnh lại, Hoàng Hân Duật cơ hồ mỗi ngày đều tới đây một chuyến, bất quá bởi vì thời gian hắn tới không khéo đều vừa lúc cậu rời đi hoặc là có việc không nán lại, bởi vậy, mặc dù anh em hai người bọn họ đều là mỗi ngày đến thăm nơi này, nhưng hai người lại chưa từng chạm mặt nhau.

Lại hơi trầm ngâm một lát sau, Hoàng Yến Quân mới mở miệng:

“Vậy anh cố gắng nghỉ ngơi, tôi đi trước.”

Quan tâm dặn dò người chưa cho hắn nhiều phản ứng – Từ Cửu Kỷ, cho dù trong lòng đối với việc anh cả nhà mình đột nhiên gọi đến cảm thấy có một chút nghi hoặc, nhưng cái gì cũng không nói liền theo kẻ đến truyền lời đi ra khỏi phòng.

Một giây cửa đóng lại kia, động tác khuấy thìa trong tay Từ Cửu Kỷ cũng lặng lẽ ngừng lại.

Cho dù trên mặt y thủy chung giả vờ bất vi sở động, không chút nào để ý đến, nhưng khi Hoàng Yến Quân đi ra khỏi phòng, động tác của y lại vẫn là nhịn không được tiết lộ ra tâm tư tò mò nghi vấn của bản thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.