Đọc truyện Thác Giá – Gả Nhầm – Chương 57: Lấy mật cho tiểu bao tử
Bởi vì bữa ăn của Hoa Nam lấy mật ong làm món chính nên lúc trước Giang Giác đã sai người xây một phong trường* nhỏ trong cung. Ở quê hương, Hoa Nam đã từng theo các ca ca học cách lấy mật, vì thế nếu Quân Quân cảm thấy mật ong hẳn là nên do song thân tự tay lấy, y sao có thể không biết xấu hổ đến mức ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ của nữ nhi cũng không thực hiện? Y dự định chờ Minh Châu ôm Quân Quân đến cung khác chơi rồi sẽ tới phong trường tự mình lấy mật.
*phong trường: chỗ để nuôi ong, hình số (1) cuối bài.
Lúc này là giờ Tỵ một khắc, khi Hoa Nam đến phong trường liền bắt gặp một thân ảnh vàng rực đội duy mạo, mang tay áo rời** và bao tay đứng bên cạnh thùng nuôi ong lấy mật, đám nội thị phụ trách nuôi ong cẩn thận trông chừng ở một bên.
*duy mạo: loại mũ có phủ thêm khăn phía trên, hình số (2) cuối bài.
**tay áo rời: hình số (3) cuối bài.
Vì tránh làm kinh động ong mật trong thùng nên đám nội thì nhìn thấy Hoa Nam chỉ quỳ xuống, thấp giọng thỉnh an.
Giang Giác vốn đang chăm chú làm nên không để ý lắm, đến khi nghe tiếng mới quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt y lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hoàng Thượng không quen những chuyện này, hay là để ta làm cho.” Hoa Nam vẫy vẫy tay với nội thị, ý bảo bọn họ cầm dụng cụ đến cho y.
Giang Giác kiên định lắc đầu, nói khẽ: “Để người làm phụ hoàng như ta vì nữ nhi làm chút chuyện đi.”
Hoa Nam nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận duy mạo cùng bao tay, bắt đầu chăm chú làm việc.
Xong việc, hai người tháo tay áo rời cùng bao tay xuống. Giang Giác lần đầu tiên làm loại việc này, lại là vì nữ nhi mà làm nên cảm thấy rất thú vị, cười nói với Hoa Nam: “Nếu thật sự phải làm người nuôi ong cũng không tệ, tự cấp tự túc, không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Hoa Nam cười nhẹ: “Nếu quả thật vứt bỏ ngôi vị Hoàng đế để đi nuôi ong, ngươi sẽ không được thoải mái, sẽ cảm thấy rằng những tham vọng của ngươi không cách nào thực hiện. Kỳ thật, con người luôn vào lúc đã mất đi rồi mới nhận ra thứ mình từng có là quý nhất. Không cần đặt ra giả thiết nếu như, hiện tại chính là tốt nhất.”
Nói xong, bắt gặp gương mặt Giang Giác lộ ra vẻ ảm đạm, Hoa Nam lập tức ý thức được mình đã hơi quá lời nên vội vàng bổ sung thêm: “Ý ta là Hoàng Thượng là một minh quân, nếu đi làm người nuôi ong sẽ là tổn thất cho giang sơn xã tắc.”
“Vậy sao?” Giang Giác cười chua xót, “Trở về đi, lát nữa Quân Quân phải dùng bữa trưa rồi.”
“Ân.” Hoa Nam xoay người, cùng Giang Giác sóng vai bước đi, lại không chú ý rằng tay áo của Giang Giác đã bị mắc vào thùng nuôi ong. Hắn vừa di chuyển một chút, thùng nuôi ong đã bị chấn động, đàn ong mật lập tức giật mình, ‘vù vù’ bay ra khỏi thùng. Giang Giác hoảng hốt, sợ Hoa Nam bị đốt, kêu lên một tiếng “Chú ý”. Hoa Nam còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Giác đẩy té ngã xuống đất, thay y chịu hết cơn đau ong đốt.
Đám nội thị phụ trách nuôi ong thấy Đế – Hậu bị kinh động, vội vàng chu môi huýt sáo, đàn ong mật liền ngoan ngoãn bay về thùng, nhưng Giang Giác vẫn bị đốt hai dấu.
“Khiến Hoàng Thượng Hoàng Hậu sợ hãi, nô tài tội đáng chết vạn lần.” Đám nội thị trông thấy trên mu bàn tay bệ hạ hiện lên vết sưng đỏ, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Giang Giác giống như không nghe thấy, kiểm tra Hoa Nam từ trên xuống dưới một lượt, ân cần hỏi thăm: “Tiểu Nam có bị thương không?”
Hoa Nam nhìn y chăm chú, sắc mặt tái nhợt: “Không có. Ngươi mau rút vòi đốt ra rồi bôi thuốc.”
Nội thị hầu hạ Giang Giác dùng nước sạch tẩy trừ vết thương, lại dùng hoa Tử La Lan* giã nát rồi bôi lên vết ong đốt. Hoa Nam giúp hắn băng bó xong, bình thản nói: “Đi thôi, Quân Quân sắp về Phượng Nghi Cung rồi.”
*hoa Tử La Lan: hoa Violet hay còn gọi là hoa Păng-xê. Chỗ này ta không chắc lắm, bởi vì ta chỉ biết nếu bị ong mật đốt thì nên bôi vôi vào để trung hòa thôi. Hình số (4) cuối bài.
Sau khi trở về, Minh Châu phái người đến bẩm báo rằng Quân Quân đang ở Đông Cung cùng Thái tử chơi đùa, và nàng sẽ ở lại Đông Cung dùng bữa.
HoaNamhỏi nội thị ở Đông Cung: “Hôm nay Thái tử không phải lên lớp sao?”
Nội thị cúi thấp người trả lời: “Bẩm Hoàng Hậu, buổi sáng Thái tử có một khóa nhạc lý, buổi chiều có một khóa thuật số, một khóa võ thuật.”
Giang Giác nói với nội thị: “Nếu tiểu công chúa đang chơi vui vẻ ở Đông Cung thì cứ hủy bỏ lịch học chiều nay đi.”
Hoa Nam lên tiếng ngăn cản: “Sao vậy được? Ly nhi lên lớp thì bảo Minh Châu dẫn Quân Quân đến nơi khác chơi. Việc học tập của Thái tử đâu thể vì chơi đùa cùng ấu muội mà xao nhãng?”
“Vậy được. Dù sao Quân Quân cũng đã quay lại đây rồi, huynh đệ tỷ muội bọn chúng còn nhiều cơ hội ở cạnh nhau mà.” Giang Giác gật đầu, cho nội thị lui xuống.
Hoa Nam không đủ nhẫn tâm nói cho Giang Giác biết, Quân Quân nhiều nhất chỉ có thể ở đây đến sau Tết Đoan Ngọ. Vốn dĩ nàng sinh ra đã có thân thể không khỏe mạnh, năm tuổi rồi còn chưa hoàn toàn hóa thành hình dạng người bình thường. Hoàng cung không phải là nơi thích hợp để hấp thu linh khí, nếu ở đây lâu dài, thân thể nàng sẽ ngày càng yếu hơn.
Nữ nhi không có ở đây, ngoại trừ quốc yến, gia yến, dã ngoại, hai người đã rất nhiều năm không dùng bữa cùng nhau. Hoa Nam muốn bảo hắn trở về Sùng Hoa Điện, lại không biết mở miệng thế nào.
Ngượng ngùng cả nửa ngày, hai người vẫn ngồi xuống dùng bữa mật ong hoa quả. Vốn dĩ là những món quen thuộc, bỗng nhiên sao có cảm giác khang khác, chẳng lẽ thật sự vì đây là mật ong do chính mình lấy nên mới ngọt hơn?
“Tự nhiên ta cảm thấy, vết ong đốt của ta cũng rất đáng yêu.” Hai mắt Giang Giác phát ra tia sáng rực rỡ, nụ cười tươi như hoa đào nở rộ.
Hoa Nam nhìn bàn tay được băng bó của hắn, ánh mắt lưu chuyển, chậm rãi hỏi: “Không đau?”
Giang Giác nâng tay Hoa Nam lên, ánh mắt chân thành, nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần có thể bảo vệ ngươi chu toàn, dù có bị ong đốt đầy đầu ta cũng sẽ không cảm thấy đau.”
Hoa Nam đưa mắt nhìn gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn, cảm thấy nó tràn ngập thành khẩn, nhất thời không nói gì mà chỉ thở dài một hơi. Y không nghĩ ra, Giang Giác vốn là một người gọn gàng, làm việc cẩn thận từng ly từng tý, sao có thể bất cẩn mắc tay áo vào thùng nuôi ong? Y nhớ lúc mới bước vào phong trường đã thấy rõ ràng vạt áo của hắn xếp gọn trên đai lưng a.
“Là phụ thân muốn ở bên cạnh phụ hoàng, cho nên phụ thân chỉ có thể ở trong hoàng cung với hắn.”
“Con hỏi đại tỷ tỷ tại sao phải lập gia đình, tỷ ấy nói vì yêu một người nên mới muốn ở bên cạnh người đó, thời thời khắc khắc đều được nhìn thấy hắn. Hóa ra phụ thân cũng yêu phụ hoàng như thế.”