Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu - Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa

Chương 54


Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 54

Cơ thể Trần Tư ngày càng tốt lên, ở viện theo dõi vài ngày rồi xuất viện. Trì Tranh sợ bà lại xảy ra chuyện lần nữa, nhanh chóng mời dì giúp việc tới chăm sóc. Tháng đó trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới tháng chín. Lần đầu tiên Mạnh Thịnh Nam đại diện cho 2 ban Tiếng Anh, thời gian cũng rảnh rỗi.

Trời đang đầu thu, ngày cũng ngắn hơn.

Trì Tranh bận tới khi trời tối mịt, thỉnh thoảng qua chỗ cô ngủ sáng mai lại đi sớm. Một mình cô nằm ở trên giường nhẹ hàng cảm nhận hơi ấm còn sót lại của anh, bỗng nhiên mới thấu hiểu cảm giác vườn không nhà trống của Thích Kiều.

Có mấy lần về nhà, Thịnh Điển nói xa nói gần hỏi cô.

Vì vậy, một đêm trời mưa nọ. Trì Tranh tới tìm cô, mới đi vào cửa đã bắt đầu lăn giường, trong chuyện giường chiếu, không biểu tại sao anh lại kiên nhẫn tới vậy, trước tiên nhẫn nhịn an ủi cô một lúc lâu rồi mới đi vào. Mạnh Thịnh Nam bị anh trêu ghẹo muốn ngừng mà không được, cuối cùng mệt mỏi nằm trên giường.

Làm thêm vài lần nữa tới khuya. cô nằm trên người anh thở hổn hển.

“Mấy hôm nay vẫn bận sao?”

“Ừ.”

Anh trả lời qua loa rồi lại đụng tay đụng chân sờ xoạng cô.

“Vậy thì thôi.”

Trì Tranh vừa hôn ngực cô vừa hỏi. “Sao thế?”

Mạnh Thịnh Nam không thở được, nói đứt quãng.

“Mẹ em, muốn gặp anh.”

Miệng Trì Tranh cắn lên đỉnh núi của cô, mơ hồ “ừ” một tiếng. Mạnh Thịnh Nam mềm như vũng nước, cả người rên rỉ không thôi, bắt đầu triền miên cùng anh. Trời bên ngoài vẫn mưa, cô mệt muốn chết, cũng không hỏi lại xem anh có đồng ý hay không.

Sau đó cũng không nhắc lại nữa.

Qua vài ngày nữa đã tới thứ 6, cô không có lớp, ngồi trong phòng làm viết viết báo cáo, Trì Tranh gọi điện thoại tới, 4, 5 giờ chiều, cô cầm túi đi ra khỏi phòng học, từ xa đã nhìn thấy anh dựa vào xe, mặc comple thẳng thớm.

Tuyệt đối không lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ đi khắp nơi như bình thường.

“Anh làm gì thế?”


Cô hơi sửng sốt, tới gần hỏi.

Trì Tranh nở nụ cười, đứng dây kéo cô sang bên ghế lái phụ. Lúc này Mạnh Thịnh Nam mới chú ý tới xe anh, là chiếc xe việt dã màu đen, giá trị không nhỏ. Cô giật mình rồi ngồi lên, Trì Tranh vòng qua chỗ ghế lái rồi nổ máy.

Trong xe, Mạnh Thịnh Nam nhìn anh chằm chằm.

“Xe này anh lấy đâu ra?”

Trì Tranh đánh tay lái, thờ ơ trả lời.

“Mua.”

Mạnh Thịnh Nam. “Anh mua à?”

Trì Tranh nghe thấy giọng nói khinh bỉ của cô, không vừa lòng.

“Lẽ nào trộm sao?”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Anh bảo anh phải gánh một đống nợ cơ mà.”

Trì Tranh liếc nhìn cô. “Em chỉ nhớ rõ mỗi mình câu này thôi.”

Mạnh Thịnh Nam bĩu môi, Trì Tranh cười một cái, thoải mái nói.

“Công ty mới khởi bước, xe cũng đại diện cho trình độ công ty, phải mua cái nào hợp mắt.”

“À, ra thế.”

Một lát sau, Mạnh Thịnh Nam nói. “Trong tay em vẫn còn chút tiền tiết kiệm…”

Chưa nói hết Trì Tranh đã cười.

“Anh cười cái gì?” Cô nhíu mày. “Em nhiều tiền hơn anh đấy.”

Trì Tranh gật đầu nói phải.

“Vậy mà anh còn cười?”

Trì Tranh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc. Một lát sau, anh dừng xe ở ven đường, nghiêng người tới chỗ cô. Hô hấp anh sát bên cạnh, bả vai Mạnh Thịnh Nam rụt lại.

“Mạnh Thịnh Nam.”

“Vâng?”

“Có một chuyện em phải hiểu.”

“Chuyện gì cơ?”

Bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe buýt đi qua, suýt chút nữa át định giọng nói của anh.

“Đàn ông nuôi phụ nữ là đạo lý hiển nhiên.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Tốn tiền cũng phải tốn tiền của ông đây.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

Trì Tranh nói xong lại ngồi ngay ngắn lái xe, quẹo trái vào ngõ. Mạnh Thịnh Nam nhìn anh, tựa đầu vào cửa xe cười, chưa cười được mấy phút đã không dám nữa, trơ mắt nhìn Trì Tranh dừng xe.


“Sao lại tới nhà em?”

Trì Tranh liếc mắt nhìn cô. “Không phải mẹ em bảo muốn gặp anh hay sao?”

Nói xong anh đã xuống xe, lấy hộp qua từ trong cốp xe rồi đi vào trong. Mạnh Thịnh Nam đi phía sau anh, nhìn gò má Trì Tranh.

“Bảo sao hôm nay ăn mặc như thế.”

Trì Tranh nở nụ cười. “Giữ mặt mũi cho em.”

Mạnh Thịnh Nam giả bộ đánh giá anh.

“Quá giả dối.”

Trì Tranh quay đầu nhìn cô, cười lớn.

Trong ngõ hẻm, ánh chiều chiếu lên bóng lưng hai người, thỉnh thoảng hai cái bóng còn chồng lên nhau. Không biết chim trong sân nhà ai bị dọa sợ, vội vàng vỗ cánh bay. Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn, bầu trời xanh thẳm, mênh mông vô bờ.

Lúc hai người về nhà, Mạnh Tân chưa tan tầm.

Thịnh Điển đang nấu cơm trong bếp, nghe tiếng trong phòng khách gọi một tiếng Lão Mạnh nhưng không ai trả lời. Bà đi ra xem, Mạnh Thịnh Nam đứng cạnh một người đàn ông cao lớn, dù sao cũng từng làm giáo viên, Thịnh Điển rất bình tĩnh, con gái cười híp mắt nhìn bà. “Mẹ, đây là Trì Tranh.”

Trì Tranh gật đầu. “Cháu chào dì.”

Thịnh Điển rất hài lòng với chàng trai này.

“Đến không báo trước ạ, dì đừng để ý.”

Mạnh Thịnh Nam nhìn anh, nghiêm túc như thế sao? Sau khi thay quần áo thì tính cách cũng có thể đổi? Nói chuyện còn làm bộ làm tịch.

Thịnh Điển cười. “Để ý cái gì, nhanh ngồi đi.”

Tiểu Hàng đang làm bài tập trong phòng, cũng chạy đến, nhanh chóng tới chỗ Trì Tranh kéo tay anh. Thịnh Điển tức giận véo khuôn mặt đứa nhỏ. “Chị ở đây mà em cũng không thấy?”

“Chị, chị già rồi đừng động tay động chân.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Để người ta thấy không tốt đâu.”

Mạnh Thịnh Nam. “…”


Trì Tranh vừa cười vừa nhìn cô, ôm Tiểu Hàng tới phòng khách. Thịnh Điển kéo Mạnh Thịnh Nam vào bếp nấu cơm, Tiểu Hàng ngồi bên ngoài cười khanh khách.

“Mẹ vui không ạ?” Mạnh Thịnh Nam hỏi.

Thịnh Điển liếc mắt nhìn. “Mẹ nghĩ cái gì tới cũng nên tới.”

Một lát sau Mạnh Tân đã về. Hai người đàn ông ngồi trên salon nói chuyện với nhau, Tiểu Hàng chạy tới chạy lui trong phòng khách. Trên bàn cơm, Thịnh Điển bắt đầu giai đoạn đặt câu hỏi. Thực ra cũng chỉ là mấy đề tài bình thường, Thịnh Điển hỏi, Trì Tranh trả lời.

Mạnh Thịnh Nam muốn chen vào một câu cũng không được.

Vất vả lắm hai người kia mới ngừng nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam nói. “Mẹ, có chuyện con chưa nói với mẹ đâu.”

“Chuyện gì?”

Mạnh Thịnh Nam chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh mình.

“Anh ấy là con trai cô Trần.”

Thịnh Điển. “!?”

Trong suốt thời gian Trì Tranh ngồi chơi, Thịnh Điển như dùng hết sự niềm nở từ trước tới tới nay dồn hết lên người anh. Một lúc sau Trì Tranh ra về, hai người đi ra đầu ngõ, Mạnh Thịnh Nam tiễn anh lên xe. Trì Tranh vừa đi vừa tháo cà vạt, cởi cả mấy cúc áo sơ mi ra.

“Không nghĩ tới tên mẹ anh còn có ích hơn 100 câu nói của anh.”

Giọng nói người đàn ông lười nhác khiến Mạnh Thịnh Nam cười.

Trong ngõ, thím Khang đang ngồi với Thịnh Điển, kéo tay hỏi bà có phải người đàn ông vừa rồi là đối tượng của Nam Nam hay không. Thịnh Điển gật đầu cười, thím Khang nói thật là có phúc. “Tôi mua thức ăn về thấy cậu ta đứng đó, xe kia cũng rất đắt.” Thịnh Điển càng cười tươi hơn.

Thời gian dần trôi qua.

Dự án Trì Tranh làm cũng dẫn tiến tới giai đoạn then chốt, ngày nào cũng ở Kim Đỉnh. Mạnh Thịnh Nam thỉnh thoảng ghé qua, anh ngồi trước máy tính không thèm nhúc nhích, gõ bàn phím cạch cạch. Sử Kim ngày ngày chạy ra bên ngoài, mấy người còn lại dán mông vào ghế làm việc.

Nhân lực không đủ.

Sử Kim đi khắp nơi lôi kéo nhân viên kỹ thuật, không gian hơn 10 mét vuông đã mở rộng ra, ba người cũng biến thành mười người, thời gian trang web hoàn thành đã sắp tới. Tháng 12, Trì Tranh đi Bắc Kinh một chuyến để cùng Giang Tấn liên lạc với mấy người quen biết để gặp mặt, ngồi nói chuyện. Ai ngờ tên họ Giang này, điện thoại cũng không gọi được, người cũng không ở trong nhà


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.