Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 48
Trong video, Đậu Nga quỳ trên mặt đất rơi lệ kêu oan.
Cháo trong bát đã nguội, Mạnh Thịnh Nam vẫn nhìn chăm chú màn hình máy tính. Trì Tranh nhìn cô rồi lại nhìn màn hình, không khí có hơi ngưng trệ, Đậu Nga ai oán hát. “Trời ơi, ngươi sao có thể không phân biệt tốt xấu như thế.”
Buổi tối yên tĩnh.
Phim kết thúc, Trì Tranh lên tiếng hỏi. “Bà ngoại em thích xem thể loại này sao?”
Mạnh Thịnh Nam nghe tiếng ngẩng đầu.
“Sao anh biết vậy?”
Trì Tranh cười một cái. “Đoán thôi.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Xem ra bà ngoại có ảnh hướng rất lớn đến em.” Anh nói.
Mạnh Thịnh Nam lên tiếng trả lời. “Ừm, rất nhiều.”
“Ví dụ như?”
“Bà nói buổi tối hay nằm mơ thì để một đôi tất dưới gối, ra cửa quàng khăn đỏ có thể trừ tà.”
Trình Tranh nhìn cô nói, cái miệng nhỏ hết mở lại khép. Anh liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt dần tối lại. Mạnh Thịnh Nam nói vài câu thì ngừng lại, ngượng ngùng nói. “Em dọn bát đũa cái đã.” Sau đó khẽ nghiêng người.
Anh thấy cô đi tới đi lui, hết khom lưng lại ngẩng đầu rửa chén.
Ánh mắt anh rơi vào bóng lưng cô.
Áo sơ mi đen của anh bọc lấy cơ thể cô, che đi quần soóc, đôi chân mảnh khảnh, trắng nõn lộ ra bên ngoài. Mỗi khi cô tới gần anh, Trì Tranh có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô, cái hương sữa thơm ấy khiến cả người anh ngứa ngáy. Mạnh Thịnh Nam chậm rãi rửa tay, cô cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh vẫn rong ruổi trên cơ thể mình, cô không dám quay đầu lại.
Trì Tranh đứng phía sau đột nhiên lên tiếng.
“Em định rửa tới khi nào?”
Lưng cô cứng lại, tắt vòi nước đi. Một lát sau đã cảm thấy anh tới gần, mùi thuốc lá nồng nặc. Anh dán vào người cô, bàn tay ôm eo, cánh môi chạm nhẹ lên cổ cô. Mạnh Thịnh Nam không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy đáy lòng đang run rẩy. Trì Tranh lật người cô lại, một tay ôm eo cô, một tay để trên bồn rửa, cúi đầu hôn cô.
Xung quanh đều là mùi hương nam tính.
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam mơ mơ màng màng, Trì Tranh chuyên chú hôn cô, cái miệng của anh lướt qua môi cô, giọng nói trầm khàn đê mê.
“Lúc em tới đây không nghĩ gì sao?”
Cô “ừ” một tiếng.
Trì Tranh cúi đầu cười.
“Em thật đúng là…”
Cô khẽ chớp mắt, Trì Tranh nuốt nước bọn, tấn công mạnh mẽ hơn. Cứ thế kéo tới giường, đè cô xuống dưới. Lưng cô tiếp xúc với giường, hồi hộp không dám mở mắt. Anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô, khiến cô chầm chậm mở mắt, lại thấy khuôn mặt anh gần trong gan tấc.
Hôn cô một cái nữa.
Mạnh Thịnh Nam thừa nhận từng đợt tiến công của anh, không biết đáp lại làm sao. Trì Tranh cúi đầu cởi khuy áo cô, Mạnh Thịnh Nam rụt cổ lại. Bên trong cô là áo ngực màu hồng nhạt, con ngươi Trì Tranh càng tối hơn.
Anh sờ lên nơi no đủ, cô rụt người lại..
“Ngứa thì đừng nhịn nữa em.”
Cô nghe anh nói, cả người đột nhiên thấy căng thẳng.
Trì Tranh cười nhẹ cởi sạch áo sơ mi trên người cô, sau đó luồn tay ra sau lưng cô cởi chốt áo ngực. Mạnh Thịnh Nam chỉ cảm thấy trước ngực mình nhẹ đi, anh đã cởi áo ngực của cô xuống rồi. Mạnh Thịnh Nam theo phản xạ có điều kiện dùng hai tay che ngực thì bị anh cản lại, nâng hai tay cô đặt trên đỉnh đầu.
Cô nhắm chặt hai mắt.
Trì Tranh cúi đầu nhìn, môi rơi xuống ngực cô. Mạnh Thịnh Nam run lên, cả người mất tự nhiên ưỡn cao. Trì Tranh cong môi cười, liên tiếp hôn lên ngực cô. Bên tai Mạnh Thịnh Nam vang lên âm thanh cởi quần áo, thắt lưng của anh, Trì Tranh đè cô xuống, da thịt trần truồng kề sát bên nhau. Cái miệng của anh vẫn gặm cắn trên ngực cô, khiến Mạnh Thịnh Nam mềm nhũn như vũng bùn.
Anh đưa tay xuống quần cô, cô định trốn lại bị anh bắt được, cởi sạch chỉ còn lại quần lót, anh len tay vào khẽ xoa.
Hai chân cô kẹp chặt, Trì Tranh càng bới móc nhiều hơn.
“Mạnh Thịnh Nam ơi.”
Cô uốn éo người, không biết là đáp lời anh hay là rên rỉ.
Trì Tranh cúi đầu cười, Mạnh Thịnh Nam không biết gì nữa, mặc anh thao túng. Phía trên phía dưới đều ra hoa trong lòng bàn tay anh, Mạnh Thịnh Nam khoác tay lên vai anh, móng tay cắm sâu vào da thịt anh. Anh cúi đầu tìm môi của cô, đầu lưỡi len lỏi vào môi cô tiếp tục đánh trận.
Đèn vẫn sáng, chập chờn, lờ mờ.
Điện thoại trong quần dài dưới mặt đất của anh đột nhiên đổ chuông, bàn tay Trì Tranh đang xoa xoa bụi hoa của cô dừng lại, Mạnh Thịnh Nam trừng mắt nhìn anh, khẽ nói. “Điện thoại kìa anh.”
Anh không lên tiếng, dường như không quan tâm.
Bàn tay trong quần lót của cô lại dùng sức, Mạnh Thịnh Nam không nhịn được khẽ gọi “Ưm” một tiếng. Trì Tranh cười, vùi đầu cắn cắn bả vai cô. Hai người đều ra mồ hôi, xen lẫn hương vị hoan ái. Điện thoại kia lại vang lên lần nữa, Trì Tranh nhíu mày, ghé vào cổ cô thở gấp.
“Chờ anh một lát.”
Cơ thể anh vừa rời khỏi cô, Mạnh Thịnh Nam đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nhịn không được co người lại. Trì Tranh nhìn cô một cái, đắp cái áo ngắn tay lên người cô, sau đó sờ túi quần tìm điện thoại. Cũng không biết người bên kia nói gì đó, sau khi cúp điện thoại, chân mày anh càng nhíu chặt hơn.
Cô dùng áo sơ mi che ngực ngồi đứng dậy, muốn giấu lại càng lộ.
“Sao thế anh?”
Vừa nói xong cô đột nhiên ngượng ngùng, chỉ vì âm thanh của mình mềm như nước.
Trì Tranh hít sâu một hơi, cúi đầu hôn cô, cách một lớp áo sờ sờ đôi gò bồng mềm mại kia, nắm đỉnh yêu kiều, cố gắng xoa thêm chút nữa. Cô ngẩng đầu đón ý của anh, Trì Tranh không dám tiếp tục nữa, thu động tác lại, giọng nói ẩn nhẫn. “Anh ra ngoài một lát, tí nữa sẽ về.”
Cô cắn môi, gương mặt đỏ ửng.
Trì Tranh nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm áo sơ mi đen đắp lên người cô rồi ra ngoài. Anh mới đi vài bước đã quay đầu nhìn cô, nhẫn nhịn nói. “Em ngủ một lát đi.”
Sau đó ra khỏi cửa.
Anh hút một điếu thuốc, đè dục vọng trong người xuống.
Mưa đã ngừng rơi, ven đường bốc lên mùi bùn đất ẩm ướt, cả tiểu khu Kim Đỉnh đột nhiên bị cắt điện, Sử Kim và Lục Hoài gọi anh tới. Lúc Trì Tranh tới điện đã có trở lại, mấy trăm trang TXT trong máy tính mà Lục Hoài viết mất hết.
Trì Tranh đen mặt.
“Không phải bảo xảy ra chuyện gì lớn sao?”
“Code của tôi gõ bị mất còn không phải là chuyện lớn sao?” Lục Hoài suýt nữa dựng nhảy lên.
Trì Tranh lạnh lùng nhìn anh ta.
“Con mẹ nó, cậu rảnh thật.”
Sử Kim đứng phía xa xem náo nhiệt, Lục Hoài định nổi giận lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lông mày nhướn lên, cười xấu xa.
“Lâu như thế mới nghe điện thoại di động, có phải là làm gì con gái nhà người ta không?”
Trì Tranh cứng người, nói chuyện không mặn không nhạt.
“Đúng thế đấy.”
Hai người còn lại. “…”
Nói xong Trì Tranh cũng không rảnh rỗi ở lại đây nữa, xoay người rời đi. Lục Hoài đứng phía sau gọi. “Cậu đi đâu đấy?”
Bước chân Trì Tranh dừng lại, nghiêng đầu nói. “Về sờ con gái nhà người ta tiếp.”
Sử Kim. “…”
Lục Hoài nóng nảy. “Còn code của tôi thì sao?”
Trì Tranh đã đi ra ngoài cửa, lạnh lùng ném hai chữ.
“Viết lại đi.”
Lục Hoài. “…”
Màn đêm tĩnh mịch, người đi trên phố không có nhiều. Khi ấy đã 11, 12 giờ, gió đêm thổi tới có hơi lạnh, Trì Tranh nhớ tới nơi ấm áp trong nằm trong lòng bàn tay mình, bước chân nhanh hơn. Anh mới đẩy cửa vào đã thấy cô ngủ rồi.
Trì Tranh bật cười.
Anh ngồi bên giường, Mạnh Thịnh Nam mặc quần áo tử tế yên lặng ngủ, không phát hiện ra anh đã về. Miệng cô rất nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, trên mặt luôn là vẻ bình tĩnh, chỉ khi anh trêu chọc mới đỏ ửng. Trì Tranh đắp chăn cho cô, nhìn cô một lúc lâu sau đó mới tắt đèn, nằm ngủ cạnh cô. Cửa sổ hơi mở ra, gió nhẹ thổi vào phòng.
Tay phải Trì Tranh gối sau gáy nhìn nóc nhà, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Mạnh Thịnh Nam.
Nửa đêm mưa lại rơi.
6 giờ sáng Mạnh Thịnh Nam đã tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng dụi mắt. Trì Tranh nằm cạnh cô vẫn đang còn ngủ, cô khẽ quay đầu nhìn anh, trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ mịt. Cô tìm một vị trí thoải mái, lật người nằm trên giường, cằm gác lên cánh tay, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, chưa được bao lâu Trì Tranh đã tỉnh.
Anh xoa mắt.
Chưa kịp thu tầm mắt lại anh đã nhìn qua, Mạnh Thịnh Nam cũng nhìn anh, giọng nói rất nhẹ.
“Anh về khi nào vậy?”
Trì Tranh nghiêng người nhìn cô. “Không bao lâu sau.”
“Không có chuyện gì chứ?”
“Không.”
Mạnh Thịnh Nam hít một hơi, giống như không có sức lực.
Trì Tranh hỏi. “Sao lại thở dài?”
“Không phải là thở dài đâu.”
Anh nhướn mày, Mạnh Thịnh Nam giải thích. “Đây là ợ.”
“Dạ dày em không tốt sao?” Anh hỏi.
Mạnh Thịnh Nam không muốn anh nghĩ nhiều, Trì Tranh nói. “Dạ dày mẹ anh cũng thế.”
“Dạo này cô Trần có khỏe không?”
“Có.” Trì Tranh đặt tay lên bụng cô. “Khó chịu sao em?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.
Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn, hai người im lặng không nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam đang muốn lên tiếng đột nhiên Trì Tranh đè cô xuống, hôn môi cô. Tấm ngăn che đi tất cả cảnh xuân trong phòng, nam nữ thăm dò lẫn nhau.
Dần dần trong phòng sáng hơn.
Cô choàng tay lên cổ anh, thừa nhận sự dịu dàng từ anh. Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng nức nở của Mạnh Thịnh Nam, tay anh đặt trên gò má cô, tay còn lại lần mò xuống hông cô, đang muốn đi vào đột nhiên cô ngăn lại.
Trì Tranh nhìn cô.
Mạnh Thịnh Nam trừng mắt nhìn. “Lát nữa em phải về nhà.”
Trì Tranh nhíu mày.
Mạnh Thịnh Nam. “Phải tham gia hôn lễ của một bạn học.”
Mới nói mấy câu đã dập tắt lửa tình.
Trì Tranh nhìn cô một lúc lâu mới xuống khỏi người cô, hai tay gối sau gáy. Mạnh Thịnh Nam nhìn sang, sắc mặt anh quả thật không thể khó coi hơn nữa.
“Anh không sao chứ?”
Trì Tranh lạnh giọng. “Tự em nhìn đi kìa.”
Mạnh Thịnh Nam cong môi.
“Cho nên em phải về nhà vì cái hôn lễ chết tiệt nào đó?” Chứ không phải vì nhớ anh.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Trì Tranh hừ lạnh.
Mạnh Thịnh Nam mím môi. “6 rưỡi em mới đi, không nói chuyện tiếp sao?”
“Không có hứng thú.”
Giọng nói anh mang theo vẻ lười biếng, thờ ơ không để ý. Mạnh Thịnh Nam làm bộ không thèm quan tâm đến anh. “Cái hình xăm kia của anh….”
Tối hôm qua trong lúc đưa đẩy, cô sờ lên nó.
Thời gian như dừng lại, một lát sau Trì Tranh cười hanh. “Không phải là không muốn biết sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Không phải anh bảo hỏi gì anh cũng nói sao?
Trì Tranh liếm môi.
“Không muốn nói à?” Cô nghiêng đầu sang một bên.
“Hừ.”
Mạnh Thịnh Nam nín cười, quay đầu nhìn anh. Trì Tranh nhẹ xoa đầu cô, thật đúng là không thể làm gì cô, cũng không thể giận lâu được. Tiếng mưa đã ngừng rơi, một lúc sau Trì Tranh mới mở miệng.
“Ý chỉ thời gian.”
Mạnh Thịnh Nam giương mắt. “Thời gian sao?”
H, Hour.
Tầm mắt của anh dừng trên vách tường, giọng nói như gần như xa.
“Cha anh đi sớm, ông ấy hi vọng anh sống thật tốt.”
Mạnh Thịnh Nam im lặng nghe, bên tai tràn ngập hơi thở anh.
“Sống cả phần của ông ấy.” Anh nói.
Mạnh Thịnh Nam nghe anh nói, bỗng nhiên cô cảm thấy đau lòng. Những năm tháng đó, cô gặp anh sống phóng túng, trốn tránh cô độc, sau đó đợi trời tối mới tự mình liếm láp vết thương.
Trì Tranh cười nhạt.
“Cũng không biết vì sao anh lại thành như vậy nữa.”
Mạnh Thịnh Nam khẽ gật đầu một cái. “Em cảm thấy rất tốt.”
“Rất tốt hả?”
Trì Tranh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô “ừ”, rồi nói. “Bà ngoại em nói đời người cũng như mơ, đi đâu làm gì cũng đã được định sẵn.”
Một lát sau, Trì Tranh nở nụ cười.
“Sống cũng không uổng.”
Cô nhìn anh.
Ánh mắt Trì Tranh rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô. “Ít ra đã mang được em về nhà rồi.”