Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 46
Sử Kim nhìn chằm chằm dự án trên màn hình máy vi tính, khiếp sợ một lúc lâu. Vẻ mặt của anh ta và Lục Hoài giống y hệt nhau, Lục Hoài lăn con chuột xuống dòng cuối cùng, im lặng một lúc lâu, sau đó anh ta nhìn về phía Trì Tranh, do dự một lúc mới nói ra.
“Quá OK.”
Trì Tranh giương mắt nhìn về phía Sử Kim, hất cằm. “Cậu thấy thế nào?”
“Thì ra mấy hôm nay cậu đang làm dự án này.” Sử Kim nói. “Anh em ủng hộ cậu, nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ công cụ tìm kiếm nhiều như thế, còn có cái Wikipedia gì đó, ngày nào cũng cạnh tranh nhau, dù cậu đưa vào hoạt động đi chăng nữa thì có thể duy trì bao lâu?”
Trì Tranh thản nhiên nói. “Tiếp tục đi rồi tính.”
Sử Kim nhíu mày. “Chúng ta không có tài nguyên cũng không có nền tảng, độ khó rất lớn.”
Lục Hoài. “Bây giờ vẫn chưa có ai tập trung phát triển lĩnh vực này, độ khó lớn, hy vọng cũng lớn.”
“Chuyện này không cần quá lo lắng, tôi đã nghĩ xong rồi.” Trì Tranh nói.
Lục Hoài nói tiếp. “Giang Tấn quen biết rộng.”
Trì Tranh gật đầu. “Trước tiên phải tập trung vào làm trang web trước, sau khi hoàn thành có thể nhờ Giang Tấn đi tìm một vài người có chuyên môn để hỏi ý kiến.”
“Ý kiến này không tệ.”
Trì Tranh lắc đầu. “Không chỉ thế.”
“Còn gì nữa?”
Trì Tranh nói. “Phải có tính chuyên nghiệp cao.”
Sử Kim và Lục Hoài đều nhìn anh.
Con người Trì Tranh tối lại, hé môi. “Tôi muốn khiến nó trở thành trang web hỏi đáp tốt nhất internet.”
Anh nói muốn, không phải hy vọng.
Sử Kim há hốc miệng, lớn tới nỗi có thể nhét vừa một cái bánh bao, Lục Hoài chậm rãi nở nụ cười. “Anh em cảm thấy nhiệt huyết mấy năm trước của cậu đã về rồi.”
“Sao cậu nghĩ ra dự án này được?” Sử Kim hỏi.
Trì Tranh liếc nhìn máy vi tính, nhớ lại thời gian trước, cả ngày lẫn đêm anh vào công cụ tìm kiếm tìm cái tên “Thư Viễn” mấy trăm lần, kết quả chẳng được như mong muốn. Khi đó anh đột nhiên nghĩ tới bản thân phải phát triển một trang web tìm kiếm có tính chính xác cao, bây giờ chính là thời cơ thích hợp.
Trì Tranh cúi đầu cười làm Sử Kim nổi da gà.
Lục Hoài. “Mẹ kiếp.”
Trì Tranh lạnh lẽo ném cho hai người họ 5 chữ. “Tự đi tìm hiểu đi.”
Sử Kim. “…”
Lục Hoài. “Cậu lại thừa nước đục thả câu.”
Trì Tranh cong môi, Sử Kim thở dài thườn thượt.
“Sao thế?” Lục Hoài hỏi.
Sử Kim nói. “Vậy trang web tên gì?”
Lục Hoài nhìn về phía Trì Tranh.
Trì Tranh nói. “Hai người nghĩ thế nào?”
“Cậu đặt tên đi.” Hai người trăm miệng một lời lần thứ 3.
Trì Tranh ngậm điếu thuốc, châm lửa rồi rít vài hơi. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng 17 vẫn ở phía xa xa kia, trời xanh thẳm, nắng ấm áp. Anh nhớ tới bên trong Thâm Hải Thiếu Niên, cô nói. “Trong thời gian đang độ tài hoa, tôi muốn cậu ấy lạc đường biết quay lại.”
“SUN.” Anh cười nói.
Sử Kim hỏi. “Có ý gì?”
Trì Tranh khinh bỉ nhìn anh ta. “Cậu không biết?”
Lục Hoài cười.
Sử Kim. “…”
Mặt trời từ từ lên cao, chiếu xuống cửa sổ sát đất trong phòng khách. Biểu cảm ba người đàn ông đều vô cùng chăm chú, trong phòng khách chỉ còn vang lên tiếng gõ bàn phím. Bữa trưa ba người đều gọi đồ ăn bên ngoài, Trì Tranh không ăn, dáng vẻ anh nghiêm túc làm người ta cảm thấy khiếp đảm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trời đã ngả về Tây.
Lục Hoài cau mày lại, hình như không lập trình được nữa, Trì Tranh ngồi phía đối diện liếc mắt nhìn anh ta một cái, động tác tay khựng lại, hỏi Lục Hoài.
“Sao thế?”
Lục Hoài xoay màn hình máy tính về hướng anh, Trì Tranh nhìn một lát, chân mày cũng nhíu lại.
“Chạy không được à?”
Lục Hoài lắc đầu. “Không biết sai chỗ nào rồi.”
Sử Kim cũng lại gần.
Trì Tranh suy nghĩ một lúc lâu rồi nhìn đồng hồ, đứng dậy ngồi xuống vị trí của Lục Hoài. “Hai người ăn cơm trước đi.”
Hai người kia không di chuyển, Trì Tranh ngẩng đầu nhìn.
“Mấy trăm trang cậu xem tới lúc nào mới xong, ăn cơm đã.” Lục Hoài nói.
“Tôi không đói.”
Ánh mắt Trì Tranh nhìn vào máy tính, lại nói thêm. “Buổi tối còn có chuyện, đừng mẹ nó chậm như rùa thế.”
Sử Kim thở dài. “Ít ra cậu cũng phải ăn gì đó chứ.”
Trì Tranh. “Lát nữa ăn.”
Hai người không quấy rầy anh nữa, đi ra ngoài, Trì Tranh không rời mắt khỏi màn hình. Anh lướt qua từng trang, chốc lát sau trong phòng đã nồng nặc mùi khói. Lúc Sử Kim và Lục Hoài về phòng, Trì Tranh đang ngậm thuốc lá dựa vào ghế. Lục Hoài đưa cặp lồng cho anh, Trì Tranh cầm lấy sau đó để thuốc lá xuống gạt tàn.
Sử Kim khoát khoát tay áo xua đi mùi khói.
“Cậu nghiện thuốc lá nặng rồi.” Lục Hoài nhíu mày.
Trì Tranh cúi đầu ăn cơm, Sử Kim hừ một tiếng. “Thế mà còn bảo không đói bụng.”
Lục Hoài đi tới cạnh máy vi tính quan sát, vừa kéo chuột vừa hỏi.
“Tìm ra vấn đề chưa?”
Trì Tranh ăn vài miếng nữa rồi để cặp lồng lên bàn, sau đó cầm điếu thuốc dở lên rít một hơn rồi mới lên tiếng.
“Rồi.”
Lục Hoài quay đầu nhìn anh. “Vấn đề ở đâu?”
Trì Tranh hướng về phía nào đó hất cằm, Lục Hoài quay đầu nhìn, Trì Tranh nói. “Trên cùng của góc trái.”
Lục Hoài nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì.
“Không sai mà.”
Sử Kim cũng phụ họa. “Tôi cũng cảm thấy không sai.”
Trì Tranh liếm môi một cái, liếc mắt nhìn hai người.
“Không sai cái rắm.”
Hai con người kia giống như lọt vào trong sương mù.
Trì Tranh đỡ trán. “Xem chỗ tên mở rộng cậu viết gì?”
Hai cái đầu kia cùng nhìn về phía màn hình máy tính, mắt lướt một vòng, suýt chút nữa đã rơi lệ. Sử Kim nhanh chóng cách xa Lục Hoài. “Sao cậu lại phạm phải cái lỗi sai đơn giản này?”
Mặt Lục Hoài không đổi sắc. “…”
Trì Tranh giễu cợt, liếc nhìn Sử Kim. “Cậu còn hùa theo.”
“Cậu nói gì, anh em không nghe rõ.”
Lục Hoài. “…”
Gió tháng 7 thổi từ cửa sổ vào, Trì Tranh hút xong một điếu thuốc, Lục Hoài đã lấy lại tinh thần đổi tên mở rộng thành “html” sau đó mở trang web ra, máu nóng trong người bắt đầu nổi lên. Mấy người bắt đầu bận rộn, xảy ra vấn đề thì giải quyết, dù gì cũng không tránh được.
Sử Kim lải nhải. “Sau còn phạm lỗi anh em sẽ trừ tiền cậu.”
Lục Hoài lườm Sử Kim, dùng chân đá anh ta vài cái. Sử Kim cười. “Không còn cách nào, ai bảo anh em đây quản chuyện tiền nong. Tục ngữ nói thế nào nhỉ, kỷ luật nghiêm minh. Mặc dù công ty này là của ba chúng ta nhưng cũng phải…”
Đang nói dở đã bị Trì Tranh ném con chuột lên người.
Sử Kim ngậm miệng.
Bận tới gần khuya, mệt không chịu nổi, Sử Kim từ sớm đã mua thảm trải sàn trải trên mặt đất, bây giờ đang nằm lăn ra ngủ. Trì Tranh chống hai tay lên bàn xoa xoa huyệt thái dương, anh rút di động trong túi ra, không một cuộc gọi.
“Đúng là rất hiểu chuyện.” Anh lầm bẩm.
Lục Hoài ngẩng đầu nhìn. “Cậu không ngủ?”
Trì Tranh lại rút một điếu thuốc ra. “Lát nữa.”
“Tôi nói này, mấy ngày nay sao vị kia nhà cậu ngay cả bóng dáng cũng không thấy?”
Trì Tranh hừ một tiếng.
Lục Hoài chế giễu. “Cậu sẽ không gạt tôi đấy chứ?”
Trì Tranh miễn cưỡng nhìn anh ta. “Cô ấy đi Hàng Châu rồi.”
“Một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cậu à?”
Mắt Trì Tranh tối lại.
“Đây cũng chẳng phải là phong cách của cậu, nhớ năm đó đều là gái đuổi cậu chạy.”
Lục Hoài tiếp tục “rét vì tuyết lạnh vì sương”.
Khói thuốc vương vấn nơi đầu mũi, Trì Tranh cứ thế hút một điếu rồi lại một điếu.
“Này…” Lục Hoài nhíu mày. “Cậu vui đùa hay nghiêm túc đấy?”
Trì Tranh hừ một tiếng, phiền não mở miệng.
“Nhìn tôi giống vui đùa với người ta sao?”
Lục Hoài gật đầu 3 lần.
Trì Tranh. “…”
Lục Hoài lặng lẽ cười. “Nói đi cũng phải nói lại, rốt cục là ai mà lại đánh bại được cậu?”
Trì Tranh không hé răng, đứng lên đi về phía phòng tắm. Lục Hoài còn đang gọi đằng sau, Trì Tranh cười bất cần đời, bước chân không ngừng lại, bỏ lại 4 chữ. “Tự mình đoán đi.”
Lục Hoài. “…”
Trì Tranh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi xả nước lạnh. Vòi hoa sen chảy xuống mặt, anh tắm sơ qua, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào tường, cả người thấy khô nóng. Trì Tranh nhịn không được chửi thề một tiếng sau đó quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Hai tên kia đã nằm trên mặt đất, Trì Tranh duỗi chân ra đá Lục Hoài một cái, ngủ say như chết rồi.
Trì Tranh cười khan, đi tới phòng ngủ. Anh thả lỏng tinh thần rồi nằm xuống giường, cầm điện thoại di động chơi game. Một lúc lâu sau, Trì Tranh buồn phiền ném điện thoại di động qua một bên, không thèm mở mắt. Trời đã về khuya, căn phòng trở nên yên tĩnh. Khi ấy đã sang hừng đông, Mạnh Thịnh Nam gặp ác mộng mới tỉnh dậy, cả người ra đầy mồ hôi.
Cô đứng dậy mở cửa sổ ra.
Bên ngoài vẫn còn tối, mưa rơi lác đác, Mạnh Thịnh Nam bật đèn bàn rồi tựa vào đầu giường, không ngủ được. Cô mở kinh phật mà bà ngoại đưa ra đọc, sau đó lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho anh. Tìm được điện thoại lại do dự, bây giờ có thể anh đã ngủ rồi. Đắn đo một lúc lâu, cô quyết định gọi cho anh.
Đếm tới ba, anh không nhận thì cô cúp máy.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Trì Tranh ngủ không sâu giấc, chửi thề một cái rồi tìm điện thoại. Anh mới cầm điện thoại lên chuông đã tắt, Trì Tranh nhíu mày gọi lại. Mạnh Thịnh Nam ở bên kia nhỏ giọng nói với anh, tức giận trong lòng Trì Tranh biến mất không còn tăm hơi.
“Em tưởng anh ngủ rồi.” Cô khẽ nói.
Trì Tranh lười biếng “Ừ” một tiếng. “Bị em đánh thức rồi.”
Tim Mạnh Thịnh Nam đập loạn.
“Em không nói nữa, anh ngủ….”
Trì Tranh cắt lời cô, giọng nói có phần nguy hiểm.
“Em tắt máy thử xem.”
Mạnh Thịnh Nam mím môi, không lên tiếng.
Trì Tranh cười. “Ngoan lắm.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
“Sao em không gọi điện thoại cho anh?” Anh bắt đầu truy hỏi.
Bàn tay cầm điện thoại của Mạnh Thịnh Nam hơi buông lỏng, Trì Tranh tựa người vào đầu giường nhìn đêm đen bên ngoài, nghe giọng nói ngọt ngào của cô trong điện thoại, cảm giác này thật con mẹ nó tốt.
“Sao không nói chuyện?” Anh hỏi.
Mạnh Thịnh Nam phát hiện có đôi khi người đàn ông này giống như đứa trẻ, cô cũng đã quen rồi. Trì Tranh hỏi xong cũng đợi cô lên tiếng. Mạnh Thịnh Nam bình tĩnh lại, nói nhỏ. “Em đang nghe mà.”
Trì Tranh cười.
“Vậy em nói xem vừa rồi anh mới nói gì?” Anh trêu cô.
Mạnh Thịnh Nam giả ngu. “Nói gì cơ?”
Chữ cuối cùng còn ngân cao, giống như lông vũ nhẹ quét qua tim anh. Dưới thân Trì Tranh lại có phản ứng, giọng nói của anh mang theo vẻ kìm nén.
“Mạnh Thịnh Nam.”
“Sao cơ?”
Trì Tranh. “Em còn giả bộ à?”
Mạnh Thịnh Nam. “Ai giả bộ?”
“Em không nhớ anh thật à?”
Mạnh Thịnh Nam ngậm miệng.
Trì Tranh. “Ngày nào em cũng rảnh phải không?”
“Ừm, không có chuyện gì làm cả.”
“Vậy sao không gọi điện cho anh?”
Không hiểu tại sao Mạnh Thịnh Nam lại muốn cười, cô ôm gối ôm, cằm đặt trên đầu gối. Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách tí tách, trong phòng lại lặng như tờ. Cô im lặng một lúc lâu, nhẹ nói. “Em sợ làm phiền anh.”
Trì Tranh không lên tiếng.
Cô khẽ hỏi. “Anh có nghe không?”
Trì Tranh chợt gọi cô.
“Mạnh Thịnh Nam.”
“Ơi?”
Lúc anh gọi tên cô, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy đáy lòng có dòng điện chạy qua, thoải mái dễ chịu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa lại lớn thêm rồi.
“Anh thích em dính lấy anh cơ.” Anh cười lưu manh.