Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 43
Đó là một nhà hàng địa phương, anh nắm tay cô đi lên tầng hai. Xuyên qua hành lang, tới căn phòng hơi hé cửa, Trì Tranh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người kia, hếch cằm, nghiêng người ý bảo cô đi vào. Mạnh Thịnh Nam nhìn anh rồi lại nhìn người trong phòng. Người đàn ông đưa lưng về phía hai người, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô chần chờ một lúc rồi mới đi vào trong.
Sau đó Trì Tranh cũng vào, đóng cửa lại.
Mạnh Thịnh Nam đi được mấy người, người đàn ông đã xoay người lại, cô ngẩn ra.
“Em gái.” Giang Tấn nở nụ cười.
Mạnh Thịnh Nam không nói thành lời.
Ánh mắt Giang Tấn liếc nhìn người đứng phía sau cô. “Có thể ôm một cái không?”
Trì Tranh nói. “Đừng ôm quá lâu.”
Giang Tấn nở nụ cười, nhanh chân bước về phía trước ôm lấy cô, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô. “Anh về rồi.”
“Ừ.”
Mạnh Thịnh Nam nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu. Trì Tranh đứng phía sau nhíu mày một cái, liếc mắt nhìn thời gian sau đó lạ nhìn hai người vẫn đang ôm nhau kia, nói.
“Đủ rồi.”
Giang Tấn buông cô ra, không hài lòng trừng mắt nhìn anh, Mạnh Thịnh Nam không nhịn được cười. Trì Tranh đi tới đặt tay lên vai cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp. Giang Tấn khinh bỉ lui về sau mấy bước, lúc này Mạnh Thịnh Nam mới nhớ ra, hỏi. “Hai người các anh…”
Trì Tranh nói. “Bạn cùng phòng hồi đại học.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Giang Tấn cười. “Không biết có đúng không nhỉ?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu, Giang Tấn thở phào một hơi.
“Anh cũng bất ngờ khi hai người bên nhau, nhớ năm đó tên nhãi này ở trường là…”
Trì Tranh. “Hừ.”
Giang Tấn không nói nữa, ho khan một cái.
Mạnh Thịnh Nam mỉm cười. “Em biết.”
Hai người đàn ông. “…”
Nói chuyện một lúc, Trì Tranh gọi đồ ăn, Giang Tấn gọi rượu, Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Nhiều vậy sao?”
Giang Tấn cười. “Em không biết tửu lượng cậu ta sao?”
Dưới bàn, anh xoa xoa tay cô, cô chợt nhớ tới đêm hôm đó anh cúi người nói chuyện với cô, mặt cô đỏ lên. Giang Tấn vẫn còn dong dài. “Bằng chừng này còn chưa đủ để cậu ta làm nóng người.”
Trì Tranh nở nụ cười.
Nhắc tới vài chuyện nữa, Giang Tấn đột nhiên cảm khái. “Không nghĩ đã qua nhiều năm vậy rồi.”
Trì Tranh rót một ly rượu.
“Anh nhớ năm đó em chỉ mới…”
“16.” Mạnh Thịnh Nam nói.
Trì Tranh uống xong một ly rượu đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Tấn thở dài, hỏi. “Khi đó thấy bình thường, bây giờ nghĩ lại, nhớ tới câu truyện em viết năm đó, thiếu niên kia là cậu ấy phải không?”
Mạnh Thịnh Nam chỉ cười không lên tiếng.
Giang Tấn thở dài một tiếng. “Anh không ngờ mọi chuyện lại như vậy.”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Em cũng không ngờ Nguyệt lão mà anh ấy nhắc tới lại chính là anh.”
Giang Tấn uống một ngụm rượu, nói. “Thằng nhãi này rắc rối bao nhiêu em biết không? Ngày nào cũng nghĩ cách tìm anh chứng minh Thư Viễn là em. Lúc đó anh thực sợ sợ cậu ta, chưa thấy cậu ta như vậy bao giờ.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh không nói với cậu ta, định giày vò cậu ta một thời gian. Lúc ấy em viết rất nhiều truyện, anh gửi hết cho cậu ta, để cậu ta tự tìm.” Giang Tấn vừa nói vừa nở nụ cười. “Hôm sau cậu ta gọi điện thoại cho anh, nói không cần nữa.”
Mạnh Thịnh Nam. “Không cần á?”
Giang Tấn nói. “E rằng cậu ta chỉ muốn xác nhận phỏng đoán của mình, không quan tâm có đúng hay không.”
Trong gian phòng, ánh đèn sáng tỏ, cô liếc mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, màn đêm mới phủ xuống Giang Thành, đèn đuốc sáng trưng, Mạnh Thịnh Nam vừa nhìn vừa cười. Dường như Giang Tấn muốn khiến bản thân say mèm, cứ uống như thế, một ly rồi lại một ly, cuối cùng nhìn Mạnh Thịnh Nam, nói.
“Anh biết em không phải người nông cạn nhưng vẫn muốn hỏi em một câu.”
Cô gật đầu.
“Bây giờ Trì Tranh không có gì cả, lại còn gánh một đống nợ, có hối hận không?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.
“Trước đây chị Nhất Diên đi nhưng anh không cản, anh có hối hận không?”
Giang Tấn không lên tiếng, uống thêm một ly rượu nữa, một lúc lâu sau mới hỏi. “Em không liên lạc với cô ấy nữa sao?”
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu, do dự một chút mới nói.
“Hôm trước em đọc tạp chí thấy chị ấy, hình như đang ở Los Angeles.”
Giang Tấn cười khổ, lại uống thêm một ly.
Trì Tranh đẩy cửa bước vào, Giang Tấn gục trên bàn nửa tỉnh nửa say. Mạnh Thịnh Nam hơi hối hận vì nhắc tới chuyện kia nhưng cô biết Giang Tấn muốn hỏi. Cô nói ra, Giang Tấn sẽ khó chịu, nhưng không nói Giang Tấn lại càng khó chịu hơn.
Mạnh Thịnh Nam nhìn Trì Tranh.
Trì Tranh đi qua nhìn bàn đồ ăn, hỏi cô. “Em ăn gì chưa?”
“Chưa.”
Trì Tranh suy nghĩ một chút. “Em ngồi ăn đi, anh đưa cậu ta về thì quay lại đón em.”
Nói xong anh đỡ Giang Tấn ra khỏi phòng, người này đã say mèm rồi, Trì Tranh thầm mắng, mấy năm gặp lại, vừa uống đã say. Cô đứng một bên không biết phải làm gì, Giang Tấn nhìn chằm chằm Trì Tranh. “Thằng nhãi này thật phiền.”
Trì Tranh cười.
“Em xuống cùng với hai người nhé?”
Trì Tranh. “Không cần đâu, em đợi ở đây đi.”
Sau đó anh dìu Giang Tấn ra ngoài, Mạnh Thịnh Nam không nhịn được, nói. “Nếu không thì đừng quay lại nữa, em tự về cũng được, em cũng không đói bụng.”
Trì Tranh quanh đầu, ý tứ hàm xúc. “Em không đói bụng à?”
Mạnh Thịnh Nam. “Cũng bình thường thôi.”
Trì Tranh nói một cách tự nhiên. “Nhưng anh đói.”
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Giang Tấn đột nhiên giơ tay lên, quay đầu nhìn cô. “Anh nhớ có một câu mình chưa nói…”
Trì Tranh gạt cánh tay Giang Tấn ra. “Ăn đi, lát nữa anh về.”
Nói xong đỡ Giang Tấn ra ngoài, một mình Mạnh Thịnh Nam ngồi trong phòng. Cô đứng dậy nhìn ra cửa sổ, thấy anh và Giang Tấn ngồi lên taxi rồi đi xa. Ánh đè đỏ phía xa xa bỗng hiện lên, mỗi phút mỗi giây đều có người bỏ tiền mua vui.
Trì Tranh về rất nhanh nhưng cũng tốn gần 20 phút.
Mạnh Thịnh Nam đang đứng ở cửa sổ, nghe tiếng quay đầu lại. Trì Tranh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.
“Uống rượu à em?”
“Chút thôi.”
Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Giang Tấn không sao chứ?”
Trì Tranh hừ một tiếng. “Cậu ta thì có chuyện gì cơ chứ, tự làm tự chịu.”
“Không thể nói thế được.”
Trì Tranh giương mắt. “Vậy phải nói sao?”
Mạnh Thịnh Nam cảm thấy ánh mắt anh có gì đó không đúng, cô im lặng không lên tiếng nữa. Trì Tranh nở nụ cười nghiền ngẫm, cơ thể kề sát cô. “Anh rất ngạc nhiên.”
“Cái gì cơ?”
Cô mất tự nhiên, muốn trốn tránh anh nhưng phía sau lại là cửa sổ.
“Em bảo em biết.”
Anh ghé sát mặt lại, giọng nói trầm thấp.
Lúc này Mạnh Thịnh Nam mới nhớ tới chuyện Giang Tấn bảo Trì Tranh khi còn học đại học có số đào hoa, cô nói cô biết. Mạnh Thịnh Nam chớp mắt, cô chỉ trả lời như vậy, không có ý gì khác, cô chậm rãi dịch sát qua bên trái. “Em chỉ nói bừa thôi, ăn cơm đi.”
Chưa kịp đi anh đã đè lên.
Anh nhanh chóng ngăn cô lại, môi chạm môi. Cái hôn đột ngột kéo tới khiến cô không kịp chuẩn bị. Mạnh Thịnh Nam không biết làm sao, bị anh hôn mấy lần nhưng cũng không đáp lại. Trì Tranh hôn rất sâu, dọc theo môi cô hôn xuống cổ, bàn tay vuốt nhẹ lưng cô rồi cởi khóa váy, lần này anh không hỏi ý kiến cô, tay đã nhanh chóng phủ lên nơi no đủ của Mạnh Thịnh Nam.
Chân Mạnh Thịnh Nam run lên.
Anh lại dời khỏi cổ, cúi đầu hôn miệng cô, khiến cô không ngừng thở dốc. Bàn tay không an phận kia lại nhẹ nhàng vân vê, anh bỗng nhiên động tình khiến Mạnh Thịnh Nam có chút không thoải mái, Trì Tranh cười nhẹ, chậm rãi cúi đầu, cánh môi anh lướt nhẹ trên ngực cô, sau đó bắt đầu hôn.
Cả người cô run lên.
Hai tay anh vuốt nhẹ lưng cô, cái miệng quanh quẩn trên nơi no đủ của Mạnh Thịnh Nam.
“Trì Tranh.”
Cô gọi anh, giọng nói khàn đi.
Trì Tranh chặn môi cô, tay phải lướt xuống dưới. Hai tay Mạnh Thịnh Nam mềm nhũn, khoác lên vai anh, tay Trì Tranh len lỏi vào trong váy cô, bắt đầu tìm tòi trên mép quần lót. Anh cảm nhận được sự run rẩy của cô, không tiếp tục động tác của mình nữa, trong không khí chỉ còn mùi hương và hơi thở nặng nề, kiên nhẫn của anh, lúc lên lúc xuống.
Một lúc lâu hương thơm kia mới tan đi.
Anh buông tay ra, giúp cô sửa lại váy, Mạnh Thịnh Nam vẫn chôn mặt trong ngực anh, thở gấp. Trì Tranh đang khóa áo ngực cho cô, cười. “Em đang nghĩ gì thế?”
Cô lắc đầu.
Trì Tranh dò xét cô. “Dọa em rồi sao?”
Cô ngửi được mùi thuốc lá xen lẫn mùi rượu trên cơ thể anh, không nói chuyện. Anh không lên tiếng nữa, ôm lấy cô, hai người im lặng trong chốc lát, Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Anh không đói bụng sao?”
Trì Tranh thấp giọng cười. “Anh đói thì em tình nguyện để anh ăn sao?”
Lời nói này thực sự…
Mạnh Thịnh Nam không đáp lời, Trì Tranh cười. Một bàn đồ ăn không ai ăn nổi nữa, anh lái xe đưa cô về nhà. Mười giờ tối, trong ngõ chỉ có vài bóng đèn thưa thớt, anh dừng xe ở ven đường, ôm cô rồi hôn một chút, cô sợ người quen thấy, vội vàng đẩy anh ra.
Trì Tranh nhíu mày lại.
“Khi nào Giang Tấn đi?” Cô hỏi.
Trì Tranh miễn cưỡng đáp. “Không biết.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn sắc mặt anh không tốt, cắn môi hỏi. “Anh giận sao?”
Anh không hé răng, ngoắc tay với cô.
Mạnh Thịnh Nam không biết anh có ý gì, chậm rãi đi lại chỗ anh. Cổ tay bị anh nắm chặt, cả người ngã nhào vào lồng ngực anh. Trì Tranh cười xấu xa, bóp nhẹ trên ngực cô một cái, Mạnh Thịnh Nam sợ phát run, nhanh chóng cách xa anh mấy mét, Trì Tranh cười càng lớn hơn.
Mặt cô đỏ tới mang tai, trừng mắt nhìn anh.
“Mẹ em gọi em kìa?”
Mạnh Thịnh Nam nhanh chóng quay đầu nhìn, tim muốn nhảy ra ngoài. Trì Tranh cười. “Không sợ sao?”
Cô nhếch miệng.
Trì Tranh cười. “Vào đi, anh về đây.”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu xoay người đi vào con ngõ nhỏ, đi mấy bước cô lại ngoái đầu nhìn, anh vẫn còn ở đó.
Cô cười. “Trên đường về nhớ đi chậm một chút.”
Anh châm một điếu thuốc.
“Em vào đi.”
Hút được một nửa điếu thuốc lá mới không thấy bóng dáng Mạnh Thịnh Nam nữa, Trì Tranh ngậm thuốc lá trong miệng khởi động xe chạy về cửa hàng. Về tới cửa hàng lại xông vào tắm nước lạnh, cả người anh trần truồng nằm trên giường nhớ tới mùi hương của cô, đôi lông mày nhíu lại. Vừa rồi ở nhà hàng, mẹ kiếp, muốn làm cô ngay tại chỗ mà.
Cả người khô nóng như thế chỉ có thể dùng tay giải kiếp.
“Fuck.”
Anh nhắm mắt lại, thở hắt một hơi.
Trời còn chưa sáng Giang Tấn đã trả phòng rồi tới đập cửa hàng của Trì Tranh, nửa đêm Trì Tranh mới ngủ được, nghe tiếng đập cửa tức sôi máu, mới mở cửa ra đã mắng Giang Tấn. “Mẹ kiếp, cậu làm gì thế?”
Giang Tấn giơ túi trong tay lên.
Trì Tranh. “Bây giờ sao?”
Giang Tấn nói. “Qua đây nói lời tạm biệt với cậu, nhờ cậu chuyển lời với em gái tôi nữa.”
Chân mày Trì Tranh nhíu lại.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Giang Tấn đấm vào ngực anh. “Tôi thế này thì xảy ra chuyện gì được.”
“Vậy cậu vội cái gì?”
Giang Tấn không lên tiếng, một lúc sau mới nở nụ cười. “Đột nhiên nghĩ tới mẹ tôi.”
Trì Tranh cũng bật cười.
“Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần, tôi gọi xe là được.” Giang Tấn nói xong, ngừng lại. “Còn chuyện này nữa…”
Trì Tranh giương mắt.
Giang Tấn nói. “Hai năm qua tên kia vẫn luôn chờ cậu về.”
Trì Tranh trầm giọng nói.
“Tôi biết rồi.”
Giang Tấn cười một cái. “Anh em đi đây.”
Hai người ôm nhau, Trì Tranh thở dài. “Giữ gìn sức khỏe nhé.”
Giang Tấn cười xấu xa.
Trì Tranh tiễn Giang Tấn lên taxi, xe đi xa, anh châm một điếu thuốc, có cảm giác gì đó không nói lên lời len lỏi vào cơ thể anh, anh yên lặng nhìn theo hướng xe đi. Giang Tấn ngồi trong xe che ngực ho khan mấy lần rồi dựa vào ghế. 5 rưỡi sáng, Giang Thành vẫn còn tối trời, người đàn ông nhìn ra bên ngoài, rút điện thoại di động trong túi ra.
Mặt trời vẫn chưa lên hẳn.
Có ánh sáng rơi trên giường, Mạnh Thịnh Nam đột nhiên tỉnh lại, điện thoại vang lên tin nhắn, cô dụi dụi con mắt mở ra xem. Giang Tấn nhắn tin nói anh lại muốn đi, Mạnh Thịnh Nam sửng sốt một lúc lâu, cô hỏi đi đâu, Giang Tấn gửi một câu.
6 đồng 1 xu rơi đầy đất, anh lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
—-
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: “6 đồng 1 xu rơi đầy đất, anh lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng” trích từ “Mặt trăng và Đồng xu” của W.S.Maughham. Nói là người người đều mong mỏi ánh trăng nhưng không phải ai cũng có thể dời mắt khỏi 6 đồng 1 xu dưới đất. Câu trước nói lên hy vọng, câu sau lại diễn tả hiện thực. Lúc Giang Tấn nói câu này có ý, đối với nhiều người mà nói, Mạnh Thịnh Nam xứng đáng được hạnh phúc hơn, nhưng cô lại thích Trì Tranh, bất kể anh không có gì cả, nghèo túng không một đồng xu. Có lẽ với cô mà nói, Trì Tranh chính là ánh trăng. Thực ra Giang Tấn cũng thầm nói với mình, cả đời này đều đi khắp nơi nhưng lại không biết bản thân mình theo đuổi cái gì.