Bạn đang đọc Tha Tiếu Thời Phong Hoa Chính Mậu – Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa – Chương 17
Ngày tổ chức đại hội thể thao, thời tiết nóng nực.
Mạnh Thịnh Nam mặc áo ngắn tay quần dài. Hôm sau Thích Kiều mới nhảy xa, bảo hôm nay nghe tiếng gọi của con tim nên mới tới. Mạnh Thịnh Nam cười, người trên khán đài hai bên vừa nói chuyện vừa đánh mắt nhìn xuống phía dưới. Thích Kiều chê, kéo kéo quần đồng phục của cô. “Rộng như cái bao tải, tội gì mà không mặc quần soóc.”
Cô cúi đầu nhìn, suy nghĩ một chút, nói. “Sợ bị đen.”
“Im đi.”
Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười, ánh mắt lướt khắp khán đài, nhìn khán giả hai bên.
Thích Kiều vỗ vai cô. “Tìm ai thế?”
“Không, tớ nhìn lung tung thôi.”
Thích Kiều khuyên cô. “Lát nữa thi đấu đừng cậy mạnh, hiểu không?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
Lớp Văn 1 có vẻ náo nhiệt, vài lớp ở xa vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào của bọn họ. Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn, cô gái kia mặc áo ngắn tay, quần soóc. Thích Kiều đột nhiên tới gần, nhỏ giọng hỏi. “Đẹp không?”
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
“Tớ nghe mấy cô bạn lớp tớ bảo cô ấy và Trì Tranh yêu nhau, tên là Triệu Hữu Dung. Chậc chậc, ngực lớn thật, danh bất hư truyền đấy.”
“Cái gì?” Cô hỏi.
Thích Kiều cười giảo hoạt. “Hải nạp bách xuyên, hữu dung đại nãi.” [1]
[1] Biển dung nạp trăm sông, dung chứa được nên mới to lớn như vậy.
Lúc lâu sau Mạnh Thịnh Nam mới hiểu được. “Cậu đừng tạo nghiệp nữa được không?”
Thích Kiều nín cười. “Sorry.”
Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười, nhìn Thích Kiều.
“Cậu có hâm mộ hay không?”
“Có chút, hầu hết con trai đều thích ngực to.”
“Tống Gia Thụ không thế à?” Mạnh Thịnh Nam nghiêm túc.
“Cậu biến đi.”
Mạnh Thịnh Nam cười, Thích Kiều nói xong còn nhìn cô cẩn thận.
“Sao thế?”
“Nam Nam, cậu không trang điểm tớ thấy cậu còn đẹp hơn cô ấy.”
“Hai ta là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Mạnh Thịnh Nam nói.
“Không phải, cậu đẹp thật mà.”
“Đột nhiên khen tớ như thế là có ý gì?”
“Huệ chất lan tâm.” [2]
[2] Dùng để khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như hoa huệ, tâm hồn dịu dàng như hoa lan.
Mạnh Thịnh Nam. “…”
Hai người nói chuyện một lúc, trọng tài đã bắn súng, cuộc thi chạy 100 mét đã bắt đầu rồi. Học sinh toàn trường bắt đầu eo hò, la hét. Mạnh Thịnh Nam đặt cằm lên đầu gối, cảm thấy hơi mệt, mồ hồi trên trán chảy ra. Nắng gắt như lửa, một chút gió cũng không có.
Cô không còn chút sức lực nào đứng dậy.
Chạy 3000 mét bắt đầu sau khi chạy 100 mét kết thúc, giáo viên đi tới nhắc nhở vận động viên tới vạch xuất phát. Lúc Mạnh Thịnh Nam đứng dậy cả người lảo đảo, Thích Kiều nhanh tay đỡ lấy cô. “Không sao chứ?”
Cô lắc đầu.
“Làm tớ sợ muốn chết.” Thích Kiều vỗ ngực một cái.
Mạnh Thịnh Nam cười, nhanh chân đi tới vạch xuất phát. 29 học sinh nữ đã tới đông đủ, tất cả mọi người đều cảm thấy lo lắng. Mạnh Thịnh Nam nhìn thoáng qua, tất cả đều buộc tóc đuôi ngựa mặc quần áo thoải mái, dường như chỉ có mình cô để tóc ngăn, mặc đồng phục.
“Hữu Dung, bạn trai cậu không tới sao?”
Cô gái nở nụ cười. “Cậu ấy bảo sẽ tới.”
Tim Mạnh Thịnh Nam nhảy lên.
Mấy phút sau bắt đầu chuẩn bị, một tiếng súng vang lên, cô cảm thấy tất cả mọi người đổ về như sóng thần khiến cô không thở nổi. Mạnh Thịnh Nam chạy rất chậm rất chậm. Thích Kiều ngồi trên khán đài cổ vũ tới khàn cả họng, Mạnh Thịnh Nam cố gắng chạy, cô thấy Triệu Hữu Dung ở đằng trước vẫn đang dẫn đầu, tư thế hiên ngang.
Bụng cô hơi đau.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến thở cũng cảm thấy khó chịu. Mạnh Thịnh Nam thở dốc không ngừng, tiếng gió kề sát bên tai. Hai mắt cô không mở nổi, trong giày giống như đổ chì, càng chạy càng nặng, mấy cô gái phía sau đã vượt lên trước cô, càng ngày càng xa.
Chạy được 2000 mét, nhiều người chạy không nổi nữa rồi, Mạnh Thịnh Nam vẫn chạy chậm như cũ.
Cô chỉ kém Triệu Hữu Dung một vòng, tiếng reo hò trên khán đài ngày càng tăng, cách xa như thế cô còn nghe được âm thanh của Thích Kiều.
Chạy qua bên Lý 10, cô nghe có người gọi.
“Trì Tranh, ở đây.”
Mồ hôi chảy ròng ròng, Mạnh Thịnh Nam chớp mắt mấy cái, hai mắt cô rất đau, bụng cũng vậy. Cô không dám nghiêng đầu nhìn, chỉ chạy chậm như con ốc sên, bên tai có người hét. “Triệu Hữu Dung đang chạy đầu tiên.”
“Sức mạnh tình yêu thôi.” Người ngồi bên cạnh phụ họa.
Trong loa phát thanh đang thông báo tình hình chạy 3000 mét, cô cách xa nhiều lắm. Giọng nói ấy ngày càng mơ hồ, cô không nhận ra gì nữa, vẫn cứ chạy về phía trước.
Sau khi tỉnh lại, Thích Kiều nói lúc đó cô giống như bị điên rồi.
Mồ hôi chảy vào mắt, cô cảm thấy mình có thể nghe được tiếng gió. Xung quanh có người liên tục gào thét, cô vẫn cứ chạy. Tới đích chưa kịp thở đã ngã xuống, trước khi nhắm mắt lại, cô thấy Thích Kiều chạy lại chỗ mình.
Ngủ thật lâu.
Mở mắt ra thấy Thích Kiều sắp khóc rồi. “Tỉnh rồi.”
Lúc này cô mới nhận ra mình đang nằm trong phòng y tế, chỉ có hai người.
Mạnh Thịnh Nam nhếch môi, nở nụ cười.
“Cậu còn cười?” Thích Kiều làm bộ nổi giận.
Mạnh Thịnh Nam mấp máy đôi môi khô khốc. “Tớ vẫn ổn.”
“Thật sự muốn đánh cậu mấy cái, cậu không biết mình tới tháng sao?”
Mạnh Thịnh Nam. “Biết.”
“Sao vẫn còn chạy.”
“Chạy thì chạy thôi.”
“Tớ nhớ cuối tháng cậu mới tới mà, sao tháng này tới sớm vậy?”
Mạnh Thịnh Nam cười. “Mấy chuyện này sao tính chuẩn cho được.”
Thích Kiều thở dài. “Cũng đừng lo lắng quá, là bác sĩ nữ kiểm tra cho cậu.”
“Lúc đó chạy như vậy là được rồi, cần gì phải giành giải nhất, bây giờ hài lòng chưa?”
Cô không phản ứng kịp.
“Cậu mới nói gì?”
“Bây giờ hài lòng chưa?”
“Không phải, câu trước đó ấy.”
“Lúc đó chạy như vậy là được rồi, cần gì phải giành…”
Thích Kiều nói được một nửa Mạnh Thịnh Nam đã chen vào. “Tớ được giải nhất?”
“Đúng thế, cậu quên ròi?”
Mạnh Thịnh Nam nửa nằm nửa ngồi, lẩm bẩm hỏi. “Thật hay giả?”
“Cậu nằm như thế rồi sao tớ dám lừa cậu nữa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó giáo viên thể dục đưa cậu tới đây.”
“Ah, vậy cô gái từ lúc bắt đầu chạy vẫn luôn dẫn đầu, là cô gái tên — Triệu Hữu Dung thì sao?”
“Cô ấy, nghe nói cuối cùng không chạy được nữa, bị bạn trai ôm đi rồi, Trì Tranh ấy. Vừa rồi lớp trưởng và bạn học tới thăm cậu. Cái cô nàng ngồi gần cậu ấy, Tiết Lâm phải không? Cô ấy nói khi đó trên khán đài đều nổ tung.”
Mạnh Thịnh Nam thở phào.
Cô cho rằng mình cố gắng sẽ được cậu chú ý tới, dù một chút cũng được, nhưng không. Ai có thể thích một người như cô chứ, không thích thì không thích, không để ý sẽ không thèm để ý, tội gì phải nhiều lời như vậy.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
Thích Kiều nhìn đồng hồ đeo tay. “5 giờ rồi, cậu ngủ hơn 1 tiếng rồi.”
Sau đó nghỉ ngơi chút nữa, Thích Kiều đạp xe đạp đưa cô về nhà. Bên trong sân trường vẫn còn vài phần thi, tiếng la hét vang khắp nơi. Khi về tới nhà, bụng cô vẫn còn đau, Thịnh Điển biết được chuyện này cũng không dám nặng lời, chỉ phê bình vài câu, Mạnh Thịnh Nam ngoan ngoãn lắng nghe.
Đêm hôm đó cô sốt cao.
Mấy ngày sau phải truyền nước, ăn đồ lỏng, giải thưởng cũng do lớp trưởng nhận giúp. Mạnh Thịnh Nam không ngờ mọi chuyện lại như thế này, Thích Kiều vẫn còn muốn tìm người giở trò với cô nhưng Mạnh Thịnh Nam lại ngăn cản. Quá khứ cứ để nó trôi qua đi.
Sau này Thích Kiều vẫn luôn nói. “Có một loại nghị lực gọi là Mạnh Thịnh Nam.”
Tiết Lâm có hỏi cô thêm. “Sao lại giành được giải nhất một cách ngoạn mục như thế?”