Bạn đang đọc Tha Thứ – Chương 49
– Sao không xấu?
– Anh thích Yên Nhi. Mà em thì thích anh. Nếu có thể trở thành cô ấy, chẳng phải…?
Tuyết Vinh vừa ngước mắt nhìn Huy đã thấy ánh mắt anh như muốn nuốt chửng mình vào đó. Là Cảnh Huy đang xúc động hay bất bình vì những lời lẽ ngu ngốc cô vừa nói?
– Em không nghĩ là anh thích em sao? – Huy nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô.
– Nếu thích được thì anh đã thích từ lâu rồi.
Trong chuyện tình cảm, không thể tồn tại sự ép buộc. Bản thân Tuyết Vinh cũng thích đối mặt với cảm xúc thật của mình. Những lời vừa rồi quả thật rất khó nói ra. Nhưng một khi đã được bày tỏ lại khiến trong lòng cảm thấy được thanh thản.
– Chỉ vì vậy mà em muốn biến mình thành người khác? – Huy lại ôn tồn tìm hiểu.
Nhân vật trong tiểu thuyết của cô chẳng phải thà chọn cách bỏ đi cũng không muốn mình trở thành cái bóng của kẻ đi trước hay sao? Hà cớ gì bản thân tác giả lại cam tâm tình nguyện đi làm cái việc đau khổ như thế?
– Còn không phải vì anh? – Vinh trầm mặc.
Câu trả lời khiến cả hai cùng nín lặng cho tới khi bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng cười nói.
– Em rửa mặt, chải đầu đi. – Huy vuốt nhẹ má cô lần cuối trước khi đứng dậy – Khi nào họ đi, anh sẽ báo.
Tuyết Vinh buồn bã khẽ gật đầu rồi dõi mắt nhìn theo dáng anh rời khỏi phòng. Tốt hơn hết vẫn là sớm tìm ra nguyên nhân cái chết của mình rồi nhanh chóng trở về.
Khoảng hơn tám giờ thì gia đình ba người kia mới rời khỏi. Tuyết Vinh lúc này cũng chỉnh trang đâu đó. Cô không thắt bím, cũng không cột đuôi ngựa mà để xõa. Mỗi bên lấy ra một phần tóc, xoắn nhẹ rồi cột ra phía sau. Trông vừa dễ thương lại vừa duyên dáng.
– Ra đây ăn…sáng đi. – Huy vừa đẩy cửa bước vào đã bị… choáng.
Tuyết Vinh không nói gì mà chỉ gật đầu rồi lẳng lặng đi ngang qua mặt anh. Cô thấy thật khó để có thể tiếp tục nói cười vui vẻ. Người Tuyết Vinh thích không thích cô. Mọi chuyện táo bạo nhất cũng bị bản thân cô đem ra làm hết. Vinh thật không biết nên đối mặt với Cảnh Huy như thế nào. Đã vậy, hành động thiếu suy nghĩ của mình đêm qua lại càng khiến cô cảm thấy khó nghĩ.
– Em ngồi đi. – Anh lịch sự kéo ghế mời.
Trên bàn là một ly sữa tươi, ổ bánh mì cùng cái trứng ốp la còn bốc khói. Xung quanh đĩa được trang trí thêm mấy lát dưa với cà. Tất cả mơ hồ tạo cho Tuyết Vinh cảm giác Cảnh Huy là một người khá kỹ lưỡng trong chuyện ăn uống.
– Món này ăn thế nào? – Cô chẳng cần khách khí đã cầm lấy ly sữa.
Cảnh Huy lúc bấy giờ mới rời khỏi vị trí để đi đến bên cạnh. Anh vui vẻ ngồi xuống cái ghế gần chỗ Tuyết Vinh nhất, vươn tay kéo đĩa đồ ăn trước mặt cô về phía mình.
Hồi sống ở Anh quốc, Huy đã có cơ hội gặp gỡ rất nhiều cô gái ngoại quốc. Nếu đem so họ với con gái Việt Nam thì độc lập và tự tin hơn hẳn. Nhưng cũng chính sự độc lập và tự tin một cách thái quá này khiến anh đôi lúc có cảm giác như mình đang nói chuyện với một người cùng giới.
Bây giờ gặp Tuyết Vinh, Huy mới hiểu thế nào là kết hợp giữa Á đông truyền thống và phương Tây hiện đại. Vẻ tự tin nơi cô rất có chừng mực. Cá tính tuy mạnh mẽ nhưng vẫn có những lúc e lệ, xấu hổ.
Lúc ở cạnh Tuyết Vinh, Cảnh Huy có cảm giác vô cùng thoải mái. Đôi khi còn thích thú vì thấy phòng tuyến tự tin của cô dễ dàng bị mình phá vỡ. Thiện cảm cứ thế mà tìm đến rất nhanh, y hệt như hồi mới quen Yên Nhi ngày trước.
Huy vừa ngẫm nghĩ lại vừa nhếch môi cười khẽ. Tuyết Vinh ngồi một bên quan sát, thấy anh chỉ dùng dao cắt trứng mà vẻ mặt lại thích thú thế kia thì lấy làm khó hiểu.
– Miếng trứng nó nói chuyện với thầy sao?
– Không. – Biết cô có ý trêu chọc nhưng Huy chẳng buồn chấp – Em há miệng ra.
Nhìn mẩu bánh mì có một phần trứng do anh chìa đến, Tuyết Vinh đành miễn cưỡng mở to miệng nhận lấy. Sau đó thì từ tốn nhai qua lại, vẻ mặt trầm ngâm như đang thẩm định chất lượng.
– Thế nào? – Huy bấy giờ mới đẩy chiếc đĩa trở về chỗ cũ – Nếu rõ rồi thì tự em ăn tiếp đi.
– Ừ ừ – Như đã thấy vừa miệng, cô mới hăng hái lấy cầm ổ bánh mì, bẻ một miếng.
Tuyết Vinh bắt chước động tác của anh rất nhanh. Vừa ăn vừa uống sữa, trông thoái mái như đang ở nhà. Nhìn hai khóe miệng đọng lại vệt sữa màu trắng của cô, Huy đột nhiên mỉm cười âu yếm. Anh cố tình không nhắc vì nhận thấy hình ảnh này rất đáng yêu, rất dễ khiến người khác…say đắm.
– Ăn no chưa?
– No rồi. – Cô cố uống cạn ly sữa – No đến đi không nổi.
– No rồi thì lau miệng đi.
– Ờ ờ. – Huy bảo gì thì Tuyết Vinh làm nấy, răm rắp như một cái máy.
Nhìn cô nhẹ nhàng dùng khắn giấy lau lau đôi môi hồng gợi cảm, máu nóng trong người anh trong phút chốc đã sôi lên sùng sục. Dạo gần đây, khả năng khống chế của Huy cứ liên tục bị cô gái này làm cho suy giảm.
– Để anh đưa em về nhà.
Líu ríu theo Huy bước ra khỏi thang máy, Tuyết Vinh chỉ van xin ông trời đừng để mình phải gặp lại người bảo vệ đêm qua. Ông ta biết rất nhiều chuyện, thể nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt chẳng có gì tốt đẹp.
– Chào cậu Huy! – Người đàn ông vui vẻ cất tiếng – Chào cô.
– À, chào chú. – Tay chân Vinh cứ cuống cả lên khi nhận ra thái độ ông ta có vẻ gì đó vừa tò mò lại vừa thích thú.
Cảnh Huy nhìn thấy dáng bộ bối rối của cô thì chỉ cười tủm tỉm. Đêm qua, thấy Tuyết Vinh nhanh chóng đồg ý ngủ lại trong phòng mình, anh còn tưởng cô chẳng biết sợ thứ gì trên đời nữa.
– Lát nữa về nhà… – Huy thong thả ngồi xuống mô tô – …Em cứ nói với chú Minh là đã ngủ cả đêm ở nhà Trình Tâm…
– Trình Tâm là ai?
– Là một cô bạn học cùng lớp với em. – Anh nhướn mày như thể “chuyện như vậy cũng hỏi”.
– Nhưng tại sao không phải ai mà là bạn ấy? – Tuyết Vinh ngơ ngác nhận lấy cái mũ từ tay Huy.
– Vì nhà cô bé ấy gần đây nhất.
Lúc cô cắm đầu chạy khỏi nhà anh, Huy vì quá lo lắng nên đã gọi cho ba Yên Nhi. Việc Tuyết Vinh đến tìm anh đương nhiên cũng vì vậy mà không giấu ai được. Sau khi tìm ra cô, Cảnh Huy lại không ngăn được ham muốn giữ Tuyết Vinh bên mình thêm một chút. Chỉ khi nào đảm bảo được “tiểu yêu quái” này vẫn trong tầm kiểm soát, nỗi lo âu trong anh mới được dập tắt.
Nhằm phục vụ cho cái ham muốn nhỏ nhoi nhưng đầy bất chính ấy, Huy đã phải dàn dựng cả một kế hoạch. Sau khi sắp xếp cho Tuyết Vinh một nơi để ngủ, một mình anh ra ngoài đã gọi cho ba Yên Nhi lần nữa. Huy khéo léo trình bày việc con gái ông đã từ nhà mình chạy sang…chỗ bạn. Sau đó còn dùng lý lẽ để khuyên ông Minh nên để Tuyết Vinh ngủ hết đêm nay vì trời cũng đã tối. Bản thân anh cũng cam kết sáng sớm sẽ đưa “Yên Nhi” nguyên vẹn trở về.
– Ba tin những lời bịa đặt đó sao? – Tuyết Vinh thấy ngờ ngợ nên hỏi lại.
– Cái này là trời cứu em.
“Thật ra cứu anh thì đúng hơn”, Huy chỉ dám nhủ thầm chứ không thừa nhận vì sợ bị cô châm chọc.
– Trời cứu ở đâu? Sao em không hiểu?
– Mẹ Trình Tâm là đồng nghiệp lâu năm với ba em, đồng thời cũng là vợ chú Tùng. – Anh nhếch miệng cười khẽ – Vợ chồng họ sống ở lầu ba. Ba em sau khi nói chuyện với cô ấy xong, lại biết Trình Tâm là bạn học cùng lớp của em…cộng thêm…anh đứng ra bảo lãnh…Muốn không tin cũng khó.
Thảo nào mà người đàn ông kia sáng này lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy. Trong đầu ông chắc đang nghĩ Tuyết Vinh là thứ con gái chẳng ra thể thống gì. Mà tất cả tội trạng ấy cũng đều nhờ Cảnh Huy ban cho.
Nhưng anh đối với chuyện của gia đình Yên Nhi quả thật hiểu biết rất nhiều. Chưa biết chừng lựa chọn chung cư này làm nơi cư ngụ cũng đều vì sự có mặt của gia đình chú Tùng kia.
– Lỡ Trình Tâm méc ba em…
– Chuyện người lớn, con nít làm sao biết được?
A, anh ta còn dám gọi những người như cô là con nít.
Nếu Tuyết Vinh là con nít, mà Cảnh Huy lại tùy tiện giấu ba mẹ đứa con nít ấy, đem cô giữ trong nhà, thì chẳng phải là bắt cóc trẻ em hay sao?
– Sao anh dám chắc như vậy? – Vinh bĩu môi nhìn Huy.
– Cơ hội để ba em gặp Trình Tâm là gần như không có. – Anh thoải mái giải thích, ánh mắt quan sát gương mặt ương bướng của cô với vẻ thích thú – Cô chú Tùng rất tốt bụng. Họ cùng lắm chỉ cho rằng anh là một giảng viên bất hạnh, vô tình gặp phải cô học trò quá “ghê gớm”.
– Ghê gớm? – Hai mắt Tuyết Vinh bất ngờ trợn ngược – Thầy đã nói gì với vợ chồng chú bảo vệ thế?
– Anh nói vì mình chấm điểm quá gắt, làm em rớt môn Ngữ Pháp liên tiếp bốn năm lần. – Huy trả lời với vẻ mặt khoái trá – Em uất ức quá nên chạy đến nhà anh để khiếu nại. Sau mấy lần làm mình làm mẩy mà không được, em dọa sẽ tự tử rồi bỏ chạy mất…
– Đủ rồi. – Cô đột ngột chắp tay trước mặt như đang vái lạy – Từ nay anh làm tiểu thuyết gia, còn em sẽ làm giảng viên cho.