Bạn đang đọc Tha Thứ – Chương 39
Anh Minh, tôi chỉ muốn an ủi nó một chút.
– Không cần. – Ba Yên Nhi lạnh lùng khước từ – Ở đây không hoan nghênh anh.
Nét mặt hai ba con bác Chu trong phút chốc đều sa sầm. Tuyết Vinh dù không biết vì lí do gì nhưng vẫn nhận thấy họ đến đây hoàn toàn có thành ý.
– Ra đây. – Cô bất ngờ nắm lấy tay người bạn gái đang lấm lét nhìn ông Minh – Tụi mình tìm chỗ nói chuyện.
Nếu ba của Yên Nhi muốn làm người bất lịch sự thì ngay từ đầu đã không vào phòng gọi cô rồi. Phản ứng vừa nãy hẳn là vì điều gì đó đã vô tình chạm đến ranh giới phòng bị của ông. Và Tuyết Vinh thật sự muốn tìm ra đó là điều gì.
Thanh Thiện cùng bác Chu lặng lẽ đi theo cô tới một cái bàn trống. Họ tự động ngồi xuống hai bên Tuyết Vinh, và người đàn ông kia vẫn không thôi nhìn cô một cách chăm chú.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến nỗi cô tưởng như mình có thể đếm được từng hơi thở. Bàn tay gân guốc một lần nữa lại giơ lên, bóp nhẹ bên vai của Tuyết Vinh:
– Con đừng quá đau buồn. – Hành động bất ngờ khiến cô thấy lo ngại – Nhớ quan tâm, chăm sóc mẹ.
– Dạ.
– Cứ nghỉ học đến khi nào lo xong mọi việc. Mình sẽ thay bạn xin phép các thầy cô. Sau đó còn cho bạn mượn vở chép bài.
– Cảm ơn. – Tuyết Vinh vẫn chưa biết nên mở đầu thắc mắc của mình như thế nào – …Ba mình rất vất vả. Một mình ông phải lo bao nhiêu chuyện nên chắc tâm trạng có hơi gắt gỏng.
– Mình biết. – Thiện gật đầu nắm lấy tay cô – Chuyện làm ăn của người lớn. Chúng ta không cần quan tâm.
Thì ra là xích mích do làm ăn.
Vậy mà cô còn tưởng…
Tuyết Vinh chậm rãi chuyển tầm mắt về phía bác Chu thì nhận ra ông ấy vẫn đang nhìn mình rất chăm chú. Cái nhìn như thiêu đốt làm đôi chân cô theo phản xạ lập tức đứng bật dậy, tìm đường né tránh.
– Yên Nhi, bạn đi đâu thế? – Thanh Thiện ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô – Không ở lại nói chuyện với mình sao?
– Mình…mình…
Vinh thật sự lúng túng, không biết nên giải thích hành động kỳ lạ vừa rồi như thế nào. Nhưng cô hoàn toàn không thích bị người khác nhìn đăm đăm như thế. Bác Chu này có gì đó khó hiểu khiến Tuyết Vinh cứ sờ sợ.
Dáo dác nhìn quanh để tìm một lý do nào đó, cô vô tình nhìn thấy dáng người cưỡi moto rất quen thuộc vừa thắng lại trước cửa.
– Mình ra tiếp thầy Huy. – Mọi vẻ mệt mỏi trên mặt Vinh trong phút chốc đều biến mất – Bạn ngồi đây đợi một lát.
Cảnh Huy nhanh chóng gỡ chiếc mũ bảo hiểm khỏi đầu, tay cởi cái áo gió màu đen xuống. Chiếc sơ mi được đóng gọn trong quần cùng cà vạt màu đen làm anh trông rất đứng đắn. Mái tóc chải gọn gàng càng tô đậm những đường nét nám tính trên gương mặt.
Đang tính chỉnh đốn lại trang phục lần cuối thì một dáng người thon thả đã xuất hiện giữa đám đông, vội vã lách mình đi về phía anh.
– Sao bây giờ anh mới tới?
– Tôi vào bệnh viện mới nghe người ta nói. Sau đó còn phải hỏi thăm địa chỉ nhà em.
Miệng anh chậm rãi giải thích trong khi ánh mắt vẫn chú mục vào hai quầng thâm trên mặt Tuyết Vinh. Yên Vũ đối với cô cùng lắm cũng chỉ là một người bạn mới quen ít ngày. Tuyết Vinh chẳng lẽ vì vậy mà khóc đến sưng cả mắt?
– Qua giờ đã ăn gì chưa?
– Chưa. – Cô bối rối gãi đầu – Vì nhiều việc lu bu quá.
– Lỡ như đổ bệnh thì thế nào? – Ánh mắt không vừa lòng của Huy chỉ khiến Tuyết Vinh càng thêm lúng túng.
– Nhưng trong nhà cũng không có gì để ăn.
– Tự em không biết nấu sao? – Lại còn cãi chày cãi cối với anh – Nhìn xem ba em đã mệt mỏi thế nào.
Tuyết Vinh theo hướng Huy vừa hất đầu nhìn về phía ông Minh đang bận rộn tiếp chuyện cùng khách khứa. Chưa tới một ngày mà trông ông như già đi cả chục tuổi. Các nếp nhăn trên mặt hình như cũng xuất hiện thêm…cả đống. Bản thân cô chỉ phải lạy trả cho các vị khách đến viếng mà đã nhức mỏi khắp mình. Không biết ông ấy làm nhiều việc như vậy thì thế nào.
– Hồi ở Trung giới, không phải nấu ăn.
– Nhưng bây giờ là hạ giới. – Huy búng nhẹ ngón tay vào giữa trán cô – Tôi phải vào đốt cho Yên Vũ cây nhang. Lát nữa sẽ “tính sổ” với em.
– Thầy… – Tuyết Vinh bĩu môi rồi nhanh chân đi theo Huy bước vào trong.
Ông Minh nhìn thấy anh cũng lập tức đứng dậy. Cô cảm thấy rất thích thú khi quan sát thái độ lễ phép của chàng trai này. Tuy ba Yên Nhi không phải là ba cô, nhưng Cảnh Huy tôn trọng ông ấy cũng làm Tuyết Vinh thấy được tôn trọng.
Con gái chọn người yêu, một trong những tiêu chí đầu tiên chẳng phải cũng là thái độ thông hiểu đạo lý này sao?
– Đừng quên cha con Thanh Thiện. – Ông Minh nhẹ nhàng nhắc nhở. Ánh mắt không vui chú mục vào người đàn ông và đứa con gái đang ngồi trên chiếc bàn cách đó không xa – Nếu không biết nói gì thì bảo họ về sớm đi.
– Dạ. – Tuyết Vinh đáp như một cái máy.
Tâm trí cô đang mãi quan sát Cảnh Huy cẩn thận đốt nhang rồi cúi đầu bên bàn thờ. Tuy phải vội vàng lạy trả nhưng Vinh vẫn có thời gian phân tích dáng người và gương mặt rất nam tính của anh. Hồi trước thì không thấy gì mà sao bây giờ lại dễ thương…đến sợ. Có khi nào vì Cảnh Huy quá giống Si-rô mà lúc ở cạnh anh, cô luôn có cảm giác thật gần gũi?
Ông bà Triệu có thể là ba mẹ ruột của Tuyết Vinh. Cô nhanh chóng có thiện cảm của họ là điều dễ hiểu. Nhưng người đàn ông này thì liên quan gì? Có khi nào hai người cũng quen biết từ trước? Hay là trong lúc Yên Nhi cùng “giao du” với anh ta, bản thân Vinh cũng từng có cơ hội tiếp xúc?
– Mình ra bàn nói chuyện. – Huy kín đáo ra hiệu cho cô lại gần.
– Đến đằng kia ngồi. – Tuyết Vinh chỉ ngay về phía cha con Thanh Thiện.
Có Cảnh Huy bên cạnh, cô đột nhiên an tâm hẳn.
Bàn tay Vinh nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay anh, kéo về phía trước. Huy bất động trong vài giây rồi khẽ cười, chân theo cô đi tới chỗ chiếc bàn gần nhất. Tuyết Vinh khéo léo sắp xếp cho Cảnh Huy ngồi giữa mình và bác Chu, ngấm ngầm mượn dáng người to lớn của anh để né tránh ánh nhìn kỳ lạ.
– Em chào thầy. – Thanh Thiện vừa định đứng lên đã bị Huy ngăn lại.
– Đây không phải lớp học.– Anh vừa nói vừa hướng tầm mắt về phía người đàn ông trung niên đang nhìn mình như đánh giá.
Huy cố lục lọi trong óc xem bản thân và ông ta đã bao giờ gặp nhau hay chưa. Nếu không thì tại sao lại tỏ thái độ kỳ lạ như vậy? Cứ như thể đang ra sức tìm kiếm khuyết điểm trên người anh không bằng.
– Đây là bác Chu, ba của Thanh Thiện. – Tuyết Vinh ở bên cạnh liền nhỏ tiếng giới thiệu – Bác Chu, Cảnh Huy là thầy giáo dạy môn Ngữ Pháp của con và Thanh Thiện.
– Cháu chào bác.
Bác Chu không nói gì mà chỉ nheo mắt nhìn anh với vẻ săm soi. Người đàn ông này hình như gặp vấn đề trong chuyện quan sát người khác.
– Ba. – Thiện thấy ông cứ ngồi yên như tượng liền lên tiếng nhắc khéo – Thầy Huy là giảng viên trẻ nhất trường con đó.
– Ờ ờ – Ông Chu lúc bấy giờ mới gật đầu mấy cái cho có lễ – Chào thầy.
Dù gì cũng là người dạy con gái mình. Ông cứ gọi anh ta một tiếng “thầy” cho tôn trọng.
Chỉ đợi Cảnh Huy ngồi yên vị trên ghế, Thanh Thiện liền nhanh nhảu thẩm vấn:
– Thầy Huy, sao thầy biết mà đến? Ai báo cho thầy sao?
– Tôi tình cờ nghe sinh viên trong lớp nói chuyện. Thông tin này hình như cũng do Thiện cung cấp chứ đâu?
Quái quỷ, Huy chưa từng nghĩ mình đến sớm như vậy vẫn gặp phải bạn bè Yên Nhi ở đây.
– Thầy Huy, thầy quả là một thầy giáo rất quan tâm đến sinh viên – Cô nàng khẽ bĩu môi như hờn trách – Nếu gia đình em có chuyện, không biết thầy có nhiệt tình như bây giờ không?
– Thiện nói gì thế? – Cảnh Huy dù trong lòng chẳng hề thoải mái vẫn thản nhiên trả lời – Chẳng qua vì các thầy cô khác quá bận rộn. Hơn nữa, tôi sắp trở thành người quản lý sinh viên trong khoa.
– Thầy làm thay việc của cô Dung?
– Chị Dung mấy ngày nữa phải nghỉ phụ sản… – Nói đến đây, Huy bỗng quay qua nhìn Tuyết Vinh.
Nãy giờ cô làm gì cứ tìm cách “núp bóng” anh mãi. Chẳng những vậy còn kéo ghế lại rất gần. Trông mặt hình như không được thoải mái.
– Em đói sao?
– Gì? – Đang tập trung theo dõi câu chuyện lại bất ngờ bị hỏi đến làm Tuyết Vinh lúng túng – Không, không có.
Đến bây giờ cô mới nhận ra, cách xưng hô của Cảnh Huy đối với mình quả thật có phần gần gũi hơn những người khác. Hơn nữa, anh hình như cũng không hề có ý định che giấu điều này.
Nhưng nhắc đến cái bụng đói thì lại càng thê thảm. Người quen của gia đình Yên Nhi tuy rất đông nhưng ai cũng chỉ ghé qua chút rồi đi. Ông Minh cả ngày bận rộn trong khi Tuyết Vinh thì chẳng biết gì mấy chuyện bếp núc. Mẹ Yên Nhi nằm trong nhà chắc cũng cần ăn thứ gì đó.
– Chiều nay anh có tiết không? – Một ý tưởng lớn bỗng lóe lên trong đầu cô.
– Để làm gì? – Huy đề phòng hỏi lại.
Bỏ qua một bên sự hiện diện của cha con Thanh Thiện, Tuyết Vinh liền bày ra vẻ mặt vô cùng khốn khổ. Tay để dưới gầm bàn thì khẽ xoa nhẹ trước bụng.
– Em…thật là… – Anh hết đưa mắt về phía ông Chu lại quay qua cô – …Thật là…