Tha Thứ

Chương 172


Đọc truyện Tha Thứ – Chương 172


Tại Vườn Linh Hồn.
Đôi vợ chồng thong thả sánh bước bên nhau, phía trước mặt là hai đứa trẻ đang tung tăng đùa giỡn. Đứa con trai có vẻ nhỉnh hơn về ngoại hình. Còn cô bé gái thì nhỏ nhắn, xinh xắn. Tiếng cười ngây thơ của chúng làm cả khu vườn như cũng xôn xao, lay động. Yên Vũ ở phía sau thỉnh thoảng lại mỉm cười. Trong khi chồng cô – Lee Young Min, lại đang đăm đăm quan sát từng biểu hiện trên mặt vợ. Bàn tay anh siết chặt, khéo léo bao bọc lấy toàn bộ những ngón tay cô với thái độ trân trọng. Young Min không muốn bị lỡ mất bất cứ sự thay đổi nào trong giây phút trọng đại này.
– Đã cảm thấy gì chưa? – Người đàn ông bắt đầu tỏ ra sốt ruột – Mau nói cho anh biết.
– Vẫn chưa. – Cô vợ bẽn lẽn lắc đầu – Anh không thấy chỉ hai đứa nó đã đủ phiền phức rồi sao? Bây giờ còn muốn…
– Chuyện này không được phép bàn ra thêm nữa. – Young Min cáu kỉnh ngắt lời – Anh chỉ muốn hai đứa mình sẽ có thật nhiều con cái. Bộ dạng em lúc mang thai làm anh mê mẩn…
– Anh…
Tiếng cười đùa bất ngờ tắt hẳn khiến hai vợ chồng giật mình nhìn quanh. Bọn trẻ của họ vẫn ở đó, nhưng đã không còn đùa giỡn. Thằng bé trai đang đứng bất động, trong khi cô bé gái thì hơi nghiêng đầu, chậm rãi tiến về phía trước. Bước chân nó tuy vẫn liêu xiêu nhưng lại rất quyết đoán. Đôi mắt to không hề chớp khi nhìn thẳng về phía trước.

Một bàn tay nhỏ chậm rãi giơ lên, nắm chặt lấy chiếc hộp trái tim đeo ở cổ. Dù đã thích nghi với việc chung sống cùng vợ chồng Young Min, nhưng hình ảnh trong mặt dây chuyền thì chưa từng thay đổi. Nơi ấy có nụ cười hiền dịu của Nhi, có gương mặt anh tuấn của Tuyên, có tình yêu son sắc của họ…Sẽ không ai, không ai có khả năng cướp đi ký ức tốt đẹp đó từ Yên Thứ.
Con bé cứ thế từ tốn, từ tốn đi đến chỗ có một dây trầu và thân cau xanh mướt. Nó đã ngẩn người trong ít giây trước khi quyết định ngồi xuống cạnh gốc cây. Dáng bộ co ro của một người đang cầu xin được che chở. Bàn tay nhỏ tỉ mỉ vuốt ve những chiếc lá xanh và thân cây sần sùi trước cặp mắt ngơ ngác của vợ chồng Yên Vũ.
Trên gương mặt non nớt lúc này là vẻ quyến luyến đầy nhung nhớ. Yên Thứ nhẹ nhàng giang tay ôm lấy hai thứ thực vật ấy với ánh mắt buồn bã và mái đầu cọ qua lại của một đứa con muốn làm nũng. Nó đang khao khát một cái ôm, một vòng tay vỗ về, an ủi. Cặp mắt đỏ hoe vẫn kiên trì không chớp, như đang sợ có giọt lệ rơi xuống.
Nhìn con bé phụng phịu rúc mình vào gốc cây để cố tìm chút hơi ấm, hai mắt Yên Vũ cũng hoa lên rồi trào ra hai dòng nước mắt. Young Min ở bên cạnh thở dài, chỉ lặng im vòng tay ôm lấy đôi vai run run của cô.
Dù cố gắng thế nào thì vợ chồng anh vẫn không thể bù đắp hết khoảng trống trong lòng Yên Thứ. Nó bình thường luôn tỏ ra mạnh mẽ. Tính khi độc lập chẳng thua gì Tuyết Vinh. Lúc vui vẻ còn có thể nghịch ngợm nhơn Yên Vũ. Nhưng bây giờ… Con bé lại sâu sắc và nhạy cảm gấp mấy lần Yên Nhi với Thần Tuyên cộng lại…
Thật sự là đứa bé rất đặc biệt.
Từ phía xa đang vọng tới tiếng cười nói của hai người phụ nữ. Họ vừa đi vừa nắm tay nhau, thái độ vô cùng thân thiết. Nội dung cuộc đối thoại cũng dễ dàng theo làn gió mà đưa tới.

– Nếu chúng cùng giới thì cho làm anh chị em nhé!
– Ừ, còn giả sử một trai một gái…
– Lúc đó…tụi mình sẽ cho hai đứa nhỏ cưới nhau.
– Haha, vậy bạn và mình sẽ trở thành thông gia à?
– Như vậy không phải rất tốt hay sao? Đã thân lại càng thêm thân, hihihi…
– Mình muốn sinh một đứa con gái… Ở nhà đã may rất nhiều áo đầm cho nó rồi.
– Còn ông xã nhà mình lại thích con trai. Nếu ra kết quả ngược lại, cậu ình mấy bộ đồ ấy nhé!
– Còn lâu, hahaha….
Khi tiếng cười giòn giã của hai người phụ nữ bất ngờ nín bặt cũng là lúc dây trầu và thân cau vừa biến mất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.