Bạn đang đọc Tha Thứ Để Yêu – Chương 6: Thầy giáo dạy văn
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng nó. Nó vớ lấy chăn che mặt lại. Một lúc sau, nó mới chịu ngồi dậy. Lấy tay dịu mắt. Nó nhìn vào chiếc đồng hồ hình con mèo kity trên đầu giường.
_ Mới có 3 giờ sáng mà. Ngủ thêm tí nữa- nó nói xong rồi nằm xong giường ngủ tiếp
Khoảng một lúc sau trong đầu nó có một suy nghĩ
“ 3 giờ sáng mà sao y như 7. Nắng thế”
Nó vội bật dậy. Kéo ngăn tủ ở bàn nhỏ được đặt kế bên giường. Nó lấy chiếc đồng hồ mà sinh nhật lần thứ 16 mà Chấn Cường đã tặng cho nó. Chiếc đồng hồ làm bằng bạc, Mặt đồng hồ được đính 16 viên kim cương. Nó nhìn vào từng con số rồi nói thầm
_ 6 giờ 45 rồi ư?
Nó vẫn còn say trong giấc ngủ nên đầu óc không thể tỉnh táo.
_ Thôi chết. Trễ giờ học mất thôi- nó bắt đầu nhớ ra rồi bật dậy, chạy ngay vào nhà tắm
Tại dưới lầu
_ Cha có 2 vé xem kịch con và Tuyết Nhi đi xem nhé- Chấn Cường lấy trong cặp ra 2 vé xem kịch
_ Vâng. Con biết rồi- Như Phương nhận vé với vẻ rạng ngờ- mai là thứ bảy. Con và em s…
_ Thưa cả nhà con đi học- nó vội vàng chạy xuống rồi lấy chiếc đạp điện trong kho vuột nhanh tới trường
Chấn Cường đẩy cặp kính lão lên rồi hỏi:
_ Con bé sao thế?
_ Chắc là ngủ quên đó cha- Như Phương ăn tiếp phần trứng của mình- cha quên con học trường Hoàng Vũ àh. Đâu cùng trường với nó
Tại dãy hành lang trường Lâm Hoa
Nó cố chạy lên lớp mình. Nó thở hổn hển.
“ Rầm”- vẫn tại dãy hành lang này. Lần trước thì nó đã va phải hắn. Còn hôm nay thì lại va phải một người khác
_ Ui da- nó và người đó la lên
Anh ta đứng dậy. Xoa đầu
_ Tôi xin lỗi nha- nó vội xin lỗi anh ta. Nó mong rằng đừng giống hắn là được
_ Tôi không sao. Cô có sao không?- Triết Khang đưa tay về phía nó
Nó nhìn Triết Khang
“ Anh ta đẹp trai thật đấy”- nó nghĩ
Triết Khang quan sát nó một hồi. Anh hơi suy tư. Anh cảm giác như mình đã thấy nó ở đâu đấy.
_ Anh gì ơi. Anh sao thế- nó lấy tay ngoắc qua ngoắc lại
_ Àh. Tôi không sao- anh nhìn nó mỉm cười- mà bây giờ là 7 giờ rồi mà. Sao em không vào lớp đi
Nó chợt nhớ ra rồi vội chạy đến lớp với vẻ lo lắng. Còn anh vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của nó.
Tại lớp nó
“ Phù, phù”- nó thở hổn hển. Đặt cặp lên bàn. Nó lấy miếng khăn giấy trong cặp ra lau mồ hôi. Nó chợt thấy chiếc khăn tay của hắn mà hôm qua hắn đưa cho nó. Nó xoay xuống nhìn thấy hắn ung dung nghe nhạc. Nó nói:
_ Khăn tay của Phong nè. Tui cảm ơn chuyện hôm qua nha
Hắn lấy trong túi quần ra một tờ giấy. Hắn đưa cho nó. Nó nhìn hắn mà không hiểu. Hắn nói:
_ Chiều sao chổi tới đó là lấy chiếc xe đạp đi
_ Ok- nó vẫn còn ấm ức khi bị hắn gọi là sao chổi. Nhưng vì hắn đã giúp nó vào hôm qua nên nó trách
Nó xoay lên. Hắn nhìn theo nó. Hắn mỉm cười rồi nhìn về phía cửa sổ
“ Cạch”- thầy chủ nhiệm của nó bước vào. Cả lớp nó xì xào. Đứa bạn bàn trên xoay xuống nói:
_ Hôm nay tiết văn đầu tiên mà. Đâu phải tiết lý của thầy Hoàng
_ Ừ- nó vừa trả lời vừa nhìn vào bài tập văn
Thầy chủ nhiệm của nó tiến lại bàn giáo viên. Thầy quan sát lớp một hồi rồi nói:
_ Từ giờ thầy Vũ Triết Khang sẽ là giáo viên thực tập dạy môn văn cho lớp ta tới hết học kì này thay cho cô Hoa
Triết Khang bước vào lớp. Nó nhìn lên. Nó giật mình. Nó không ngờ người mà nó đã va phải ở dãy hành lang là thầy thực tập của lớp nó
Triết Khang nhìn lớp nó rồi nói:
_ Mong các em giúp thầy hoàn thành đợi thực tập này nhé
_ Vâng- cả lớp nó đồng thanh trả lời
Hắn nhìn Triết Khang bằng ánh mắt khó chịu
Thầy Hoàng nhìn về phía nó rồi nói:
_ Tuyết Nhi. Giờ ra chơi em lên văn phòng gặp thầy có chút chuyện
Nó sững người. Có bao giờ nó bị giáo viên mời lên văn phòng đâu. Nó suy nghĩ không biết mình đã làm gì mà bị mời lên văn phòng
_ Bạn Nhi làm gì mà bị mời lên văn phòng thế-hắn nghiêng người về phía trước, ghé sát vào tai nó và nói
_ Mình đâu có giống bạn mà bạn nói thế- nó cố nuốt cơn giận rồi nói
Một lúc sau thầy chủ nhiệm ra khỏi lớp, để lại đám học trò với thầy giáo mới. Triết Khang bước vào bàn giáo viên. Anh lật cuốn sổ điểm mà cô Hoa đã bàn giao lại cho anh vào hôm qua. Anh dừng mắt ở tên Lâm Tuyết Nhi với số điểm phẩy 1 tiết là 9,5. Anh nói:
_ Em Tuyết Nhi lên trả bài
Nó sững người. Nó vớ lấy cuốn tập trên bàn mình rồi bước lên. Nó đổ mồ hôi. Người khá run. Nó để cuốn tập lên bàn giáo viên. Triết Khang nhìn nó cười rồi nói:
_ Lại gặp nhau nữa nhỉ?
_ Vâng- nó bớt run hơn. Cố nở một nụ cười gượng
Anh mở cuốn tập của nó ra xem. Nét chữ rất đẹp. Viết rất sạch sẽ và gọn gàng. Anh mỉm cười rồi nói:
_ Em làm bài 2 lên bảng cho thầy
_ Vâng- nó lấy cuốn sách của Triết Khang để trên bàn
Nó làm bài tập đó trong vòng 15 phút. Triết Khang nhìn bài tập nó giải rồi nở nụ cười bán nguyệt. anh ghi điểm vào sổ và tập nó rồi nói:
_ Em làm bài tốt lắm. Về chỗ đi
_ Vâng ạ- nó trả lời với sự vui vẻ trong lòng
Nó bước về chỗ của mình. Triết Khang chợt nhớ ra liền nói:
_ Giờ ra chơi em nhớ lên văn phòng lấy lại chiếc điện thoại
_ Dạ?- nó ngơ ngác nhìn anh
Anh phẩy tay, ra hiểu về chỗ ngồi. Nó bước tiếp về chỗ ngồi. Nó suy nghĩ câu nói của Triết Khang
_ Sao chổi bị trùng tà của ông thầy thư sinh này àh- hắn hỏi nó với giọng điệu nghi ngờ
_ Làm gì có. Khùng àh. Ông thầy đó có gì đâu- nó đỏ mặt nói
Hắn xoay mặt qua phía cửa sổ. Nhìn xa xăm. Hắn toát vẻ lạnh lùng. Nó xoay xuống nhìn hắn. Bỗng trái tim nó đập trật 1 nhịp. Nó vội lấy lại bình tĩnh rồi xoay lên. Triết Khang nhìn nó một hồi. Anh đứng dậy. Xoay người lên bảng rồi nói:
_ Các em chép bài mới vào đi
Nó nhìn lên bảng rồi chép bài vào tập.
“ Reng, reng”- tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Triết Khang dừng viết. anh xoay xuống. Cô lớp trưởng đứng dậy rồi nói:
_ Cả lớp
Lớp nó đứng dậy. Hắn bỏ ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cả lớp và Triết Khang.
Triết Khang cười với lớp rồi bước đi. Nó cũng bước đi.
Tại văn phòng
_ Điện thoại em đây- thầy chủ nhiệm lấy trong cặp ra chiếc điện thoại cảm ứng màu hồng của nó.
_ Sao thầy giữ điện thoại em vậy?- nó vội lấy chiếc điện thoại của mình
_ Thầy Khang nhặt được chiếc điện thoại của em- thầy chủ nhiệm ôn tồn giải thích- trong đó có hình của em nên thầy ấy mới đưa cho thầy
_ Vâng. Em xin phép về lớp trước- nó đứng dậy rồi ra ngoài
Vừa ra tới dãy hành lang nó đã vui sướng quá chừng. Ôm hôn chiếc điện thoại của mình. Vẻ mặt vui vẻ hiện trên khuôn mặt nó. Mọi người xì xào về nó
_ Con nhỏ đó bị sao thế?
_ Điên hay sao mà ôm điện thoại hôn vậy trời
_ Dây thần kinh bị chạm rồi àh
Mọi người bắt đầu bàn tán về nó. Nó đỏ mặt nhưng trong lòng rất vui. Hành động đó đã làm cho 2 chàng trai bật cười. Nó vào lớp lấy chiếc tai nghe ra. Hắn nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của nó liền tháo một bên tai nghe ra nói:
_ Sao chổi bị khùng àh
_ Tôi bị khùng thì kệ tôi. Không liên quan đến con chuột khó ưa như anh
Nó nói thách hắn rồi bỏ ra ngoài. Hắn nhếch mép cười nhìn theo nó và nói:
_ Con chuột khó ưa àh. Sao chổi này cũng trả treo dữ
Tại ban công trường Lâm Hoa
Nó nhìn về phía xa. Nơi có những dãy núi cao trùng và bãi biển.
Baby can’t you see that look in my eyes?
seulpeum e bbajin nae du nuneul bwa, Oh Oh
bulgeun taeyang boda deo tteugeob ge
sarang hatdeon nareul ullijima, Ah Ah
Giai điệu bài hát vang lên. Nó đắm chìm trong âm nhạc. Nó mơ màng nhìn về phía xa
“ Tách, tách”- nó chợt khóc. Nó bỗng nhớ tới cha mẹ của mình. Nó cầm sợi dây chuyền trên tay. Nó nghiến chặt răng. Trong lòng nó bỗng dâng tràn lên một cảm xúc hận thù.
_ Con hứa, con sẽ trả thù cho cha mẹ- nó nói thầm
_ Em ở đây làm gì thế- Triết Khang từ xa bước lại
Nó xoay qua nhìn Triết Khang rồi tháo tai nghe. Gió thổi vào mái tóc của nó. Càng tôn lên vẽ xinh đẹp của nó. Nó cười rồi nói:
_ Thầy lên đây làm gì vậy?
_ Tôi muốn xem phong cảnh trường Lâm Hoa này- Triết Khang bước tới bên nó
Nó xoay người về phía xa. Nó nói:
_ Vâng
_ Em làm thầy nhớ đến một người- anh nhìn về phía xa, mắt trông suy tư
Nó bước vào trong rồi cười với anh nói:
_ Người đó là ai vậy thầy?
_ Cô bé ấy xinh lắm. Đã hơn 10 năm rồi. – mắt anh hiện rõ sự buồn rầu, giọng trầm hơn- từ lúc nhà cô ấy bị cháy
Nó giật mình. Nó hỏi anh:
_ Thế cô ấy là gì của thầy vậy?
_ Cô ấy là hàng xóm- Triết Khang nhìn nó cười rồi nói tiếp- cô ấy trạc tuổi em đấy
_ Thầy yêu cô ấy?-nó chợt hỏi
_ Có thể là vậy- anh cười lớn
_ Thầy uống coca không?- nó đưa cho anh 1 lon coca với nụ cười trên môi
Gió thổi vào 2 con người trên ban công này. Triết Khang im lặng một hồi. Nó lên tiếng:
_ Thầy sao vậy?
_ Àh. Không- anh cố gượng cười, nỗi buồn ấy hiện rõ trên mặt-cô ấy thích uống coca lắm
_ Coca làm cho ta thấy thoải mái và dễ chịu- nó nói với một sự rạng rỡ