Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 161: Em muốn anh đau lòng chết sao?


Đọc truyện Thà Đừng Gặp Gỡ – Chương 161: Em muốn anh đau lòng chết sao?

Edit: Rika

—–

Vinh Thiển thật hận bản thân mình lúc đó, vì sao không ngất mà quên đi, mà lại nhớ rõ ràng chuyện đó xảy ra trên người mình đến thế.

Đối phương đè đầu gối của cô xuống, chỉ xâm nhập, sau đó chậm rãi thối lui, không có những hành động gì khác.

Cô ta thu thu dọn thứ trên giường sau đó đi tới trước mặt người đàn ông, cố hết sức nâng hắn ta lên.

Vinh Thiển nghĩ điện thoại chưa bị bọn chúng lấy mất, đang để ở trong xe, Lệ Cảnh Trình chắc sẽ mau chóng tìm được.

Cô ta rất lo Vinh Thiển nghe ra điểm gì khác lạ, liền dìu hắn ta đi. Trọng lượng khá nặng, tiếng bước chân cũng nặng nề. Vinh Thiển vốn nghĩ đối phương đã bị thương, nghe tiếng động như thế, cô càng tin chắc hơn.

Trong căn phòng lớn, sự yên tĩnh được khôi phục lại.

Lúc bỏ đi, cô gái kia phải dùng sức lực mới mở cửa phòng ra được.

Vinh Thiển động đậy người, muốn bò dậy, nhưng cả người mềm nhũn. Cô nằm tại chỗ, phía sau lưng từng lớp mồ hôi lạnh túa ra.

Lệ Cảnh Trình đã lái xe tới đi tìm. Điện thoại gọi liên tục nhưng không có ai bắt máy, Lệ Cảnh Trình liền biết đã có chuyện không hay xảy ra.

Anh liền gọi điện thoại cho Hoắc Thiếu Huyền.

Một phút này, cả người anh run rẩy.

”Thiển tiểu nhị?”

Nghe giọng của Lệ Cảnh Trình, Hoắc Thiếu Huyền cũng cảm thấy không thích hợp: “Tôi đã nhìn cô ấy lên taxi trở về.”

”Lúc nào?”

”Một, hai tiếng trước.”

Lệ Cảnh Trình lúc này đã phẫn nộ: “Cô ấy chưa về nhà!”

”Cái gì?” Hoắc Thiếu Huyền kinh hãi: “Cô ấy ở đâu?”

”Bởi cô ấy đi gặp anh nên tôi mới an tâm, không ngờ lại gặp bất trắc.”

Hoắc Thiếu Huyền mặc đồ vào, định ra ngoài: “ Tôi đi tìm.”

”Không cần! Tôi đã định vị điện thoại của cô ấy, tôi đi tới đó trước.”

”Ở đâu?”

Lệ Cảnh Trình tắt điện thoại, không dài dòng với anh ta nữa.

Anh đạp chân ga, tiếng xe rít lên khiến nhiều người bị giật mình. Hai tay anh nắm chặt tay lái.

Nếu đối phương đã ra tay, nhất định là đã có sự chuẩn bị. Ngày thường có anh đi cùng cô nên không có gì xảy ra. Lệ Cảnh Trình càng nghĩ càng sợ, theo một đường chạy thẳng.

Nơi này cũng không phải SMX, nhìn qua chỉ giống một biệt thự bình thường.

Lệ Cảnh Trình thấy có chiếc taxi trước cửa. Sau khi xuống xe, anh đi thẳng tới đó, thấy túi xách của cô đặt bên cạnh ghế tài xế.

Lệ Cảnh Trình nhíu mày, cầm lấy túi xách sau đó nhìn về phía biệt thự.

Cửa mở ra. Từng giọt máu rơi vãi, kéo dài trên mặt đất. Lệ Cảnh Trình theo vết máu đi vào. Tới lầu hai, nhìn thấy mấy dấu máu anh càng giật mình, tim anh càng lúc càng hoảng loạn, bước chân cũng trở nên dồn dập.

Vết máu rơi tới một gian phòng thì hết. Lệ Cảnh Trình đứng ở bên ngoài, thậm chí không dám đi vào; nhưng anh không thể do dự được. Nhấc chân bước vào, bên trong một mảng tối thui, anh đưa tay bật đèn lên.

Hiện ra trước mặt anh là một hình ảnh khiến trái tim anh co thắt dữ dội, hơi thở như bị tắc nghẹn, lồng ngực cảm thấy đau đớn, cứ dần dần khuếch tán.

Vinh Thiển nằm thẳng đơ giữa giường, mặt bị che lại, quần bị kéo thẳng xuống đầu gối. Giường chiếu hỗn loạn. Yết hầu anh đau đớn, cảm giác như bị dao cắt ngang qua, từng dao từng dao, không nhẹ không nặng, nhưng cũng đủ làm anh đau đến chết đi sống lại.

Lệ Cảnh Trình bước nhanh tới, lấy chăn ra. Thấy Vinh Thiển nhắm hai mắt, anh sợ hãi, đưa tay vỗ vỗ mặt cô: “Tỉnh mau! Tỉnh! Vinh Thiển?”

Cô mơ màng như vừa sống lại, giật mình một cái rồi từ từ mở mắt ra.

Khi nhìn rõ người trước mặt rồi, cô không khóc không la, mơ hồ như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say: “Cảnh Trình?”

”Anh đây!”

”Em nhức đầu.” Vinh Thiển đưa tay day day đầu.

Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Đừng nhúc nhích, kẻo bị thương. Chúng ta về nhà thôi.”


”Được.”

Vinh Thiển thử nhúc nhích nhưng không bò dậy nổi. Lệ Cảnh Trình liền tới dìu cô.

Ánh mắt của cô dần dần rơi xuống cái quần ở đầu gối, trái tim Lệ Cảnh Trình căng thẳng, cho rằng cô sẽ có phản ứng gì quá kích động, anh nhanh chóng kéo lưng quần của cô lên. Vinh Thiển cúi thấp đầu, một tay đè lên bả vai anh.

Anh khó khăn nuốt nước miếng, ngẩng mắt nhìn cô.

Cô ngồi ở mép giường, sau đó từ từ đứng dậy, kéo quần lên.

Lệ Cảnh Trình thấy khó chịu. Anh thay cô kéo khóa, cài nút vào.

Vinh Thiển thấy trên nền nhà có một bãi máu, tim cô đập nhanh.

Lúc đó cô đã ngất đi, chỉ mơ hồ nhớ là đối phương đã bỏ đi.

Nhìn thấy cái lắc tay trên giường, Lệ Cảnh Trình nhặt lên. Vết máu trên đó đã khô.

”Em đã đâm hắn vài dao. Cụ thể là mấy dao, em cũng không nhớ nữa.”

Lời nói tắc nghẹn ngay cuống họng. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu Vinh Thiển: “Làm tốt lắm!”

Anh muốn bế cô đi, nhưng cô lại tránh ra: “Em tự đi được, em không bị thương.”

Lệ Cảnh Trình và cô bước ra ngoài. Vết máu ở khắp hành lang. Nơi này hoàn toàn xa lạ, hai người đi ra ngoài. Vinh Thiển nhìn thấy chiếc xe taxi kia, từng bước từng bước khó khăn đi theo anh ra xe.

Ngồi vào ghế cạnh tài xế, cơ thể Vinh Thiển mềm nhũn, lâm vào sự tuyệt vọng cùng chán nản.

Cô ngẩng đầu nhìn ngôi nhà từ từ biến mất qua gương chiếu hậu. Lệ Cảnh Trình gọi điện thoại, rất nhanh sau đó liền có người tới, niêm phong căn biệt thự đó lại.

Về đến nhà, Gạo Nếp đã ngủ từ lâu, Lệ Cảnh Trình đi vào ôm con gái sang phòng khách. Lúc anh về phòng, Vinh Thiển đã vào phòng tắm.

Bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, rất vang dội.

Tựa như muốn tẩy rửa đi tất cả.

Vinh Thiển không mở đèn, bên trong phòng tắm một mảng đen nhánh. Cô ôm đầu vai, ngồi xổm bên trong bồn tắm, để nước lạnh xối vào người. Cô lạnh đến run rẩy, răng va lập cập. Vừa rồi cô không khóc nhưng lúc này, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lệ Cảnh Trình đứng ngoài cửa; tuy không nghe được tiếng khóc của cô, nhưng anh biết trong lòng cô còn đau đớn hơn gấp nghìn lần so với anh.

Anh đưa tay bật đèn lên. Ánh đèn sáng choang chiếu vào người cô, cô càng xấu hổ vô cùng, lại thấy có người đang đi tới. Trong lòng cô thoáng bình tĩnh; nhìn ngọn đèn, tựa hồ cảm thấy trong phòng tắm lạnh quá.

Phải! Năm đó, xảy ra chuyện tương tự như vậy, cô cũng trốn trong phòng tối; sau đó, không phải vì sợ mà cô luôn bật đèn khi ngủ đó sao?

Đây không phải là chuyện cô cần trốn tránh. Vinh Thiển đưa tay lau lung tung trên mặt, tắm rửa thật sạch.

Lệ Cảnh Trình dựa lưng vào tường. Sau một hồi, tiếng động bên trong mới dừng lại.

”Kẹtt” một tiếng, cửa được mở ra, Vinh Thiển mặc áo ngủ từ bên trong đi ra.

Anh đứng thẳng người, thấy hai mắt cô đỏ bừng, anh nhìn mà đau lòng. Vinh Thiển “Ặc” một tiếng hỏi: “Sao anh lại đứng ở đây?”

”Anh chờ em tắm xong.”

”Em cũng không phải là con nít.”

Cô lau tóc đi về phía trước, thấy Gạo Nếp không có ở đó, trong lòng cô cũng hiểu.

Dưới lầu truyền đến tiếng còi xe. Hoắc Thiếu Huyền lần lượt gọi điện vào cả hai máy, Lệ Cảnh Trình tắt điện thoại của cả hai người.

Vinh Thiển ngồi bên giường: “Em rất tốt.”

Lệ Cảnh Trình tắt đèn, thậm chí không để ý tới cô vừa tắm xong, nằm xuống bên cạnh cô: “Ngủ đi!”

Vinh Thiển không nhắm mắt lại. Cô giơ tay lên che mắt. Tên kia… hắn chỉ đi vào rồi ra liền, không có động tác gì hơn. Mục đích của hắn ta rõ ràng là muốn làm bẩn cô.

Cô khẽ cắn môi dưới, không muốn khóc lên. Hơi thở hỗn loạn vang vào tai anh, anh biết cô đang khóc.

Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Vinh Thiển gối đầu lên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn mà mạnh mẽ của anh. Đầu vai cô khẽ run, lúc này cô cũng không muốn nói gì hết.

Vinh Thiển biết bộ dạng cô khi ấy đã bị anh nhìn thấy. Thật ra trong lòng anh cũng đã sớm rõ.

Nhưng Lệ Cảnh Trình không chắc: lúc anh đến, Vinh Thiển đang hôn mê, có lẽ cô sẽ không biết chuyện gì xảy ra lúc cô hôn mê?


”Lệ Cảnh Trình!” Cô đột nhiên mở miệng: “Ai ở dưới vậy? Cứ bóp kèn hoài làm em không ngủ được.”

”Anh cũng không biết. Để anh đuổi hắn đi.”

Vinh Thiển nắm chặt áo Lệ Cảnh Trình lại: “Có thể là Thiếu Huyền?”

”Anh ta lo lắng làm gì chứ? Thật ra điện thoại của em có chức năng định vị mà.”

Vinh Thiển không trả lời.

”Lúc đầu, anh cũng hơi hoảng sợ, nhưng giờ cũng đã tìm được em…”

Vinh Thiển cắt ngang lời anh: “Cảnh Trình, lúc đó thấy em, có phải anh hoảng sợ lắm không?”

Lệ Cảnh Trình cố gắng không nghĩ tới hình ảnh khi nãy, gắng sức để giọng nói mình nhẹ nhàng: “Không có. Anh chỉ cần biết em không bị thương là được. Em lại hôn mê nên anh muốn xem thử trên người em có bị thương không, vì thế quần của em mới…”

Vinh Thiển nhất thời không nhịn được mà khóc. Cảm giác được ngực mình nóng hổi, Lệ Cảnh Trình liền ngừng nói.

Hai người im lặng trong chốc lát. Phẫn nộ và vô lực đã bốc tới đỉnh điểm, nhưng lúc này anh không thể ra ngoài, càng không thể biểu lộ ra.

Anh cố gắng nhẫn nhịn, kiềm nén ý muốn giết người.

Ôm cô như thế cũng gần một tiếng đồng hồ, người trong lòng lại không hề động đậy, anh cho rằng cô đã ngủ.

Lòng cô đè nặng, trái tim đã bị xé thành trăm ngàn mảnh. Cô không thể lừa mình dối người rằng chuyện này chưa hề xảy ra.

Cô cố nén tiếng khóc. Giọng nói rất khẽ, âm mũi khàn khàn nghe có một chút chua xót.

Giọng cô ngay bên tai anh, nói với anh: “Em bị cưỡng bức. Cảnh Trình, em bị cưỡng bức.”

Vinh Thiển cũng không rõ mình đang muốn anh nghe hay là không.

Cô chỉ cảm thấy bàn tay đang ôm cô siết chặt lại; hóa ra anh cũng chưa ngủ.

”Anh không quan tâm, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Đến giờ phút này, Lệ Cảnh Trình mới biết những lời này vô nghĩa cỡ nào. Không phải anh giả vờ; mà nếu thật thì sao cơ? Nghe được những lời này cô sẽ cảm động ư? Lòng cô đã bị đóng băng, cô sẽ cảm thấy đây chỉ là những lời an ủi mà thôi.

Vinh Thiển nhắm mắt, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Lúc trước, không phải Hoắc Thiếu Huyền cũng nói những lời như thế sao?

Anh an ủi cô, nhưng chung quy không phải hai người họ vẫn không thể vượt qua bức tường đó sao?

Đây không phải là trước kia nữa, cũng không phải là quan hệ mập mờ giữa bạn trai cũ với bạn gái cũ. Cô không chỉ mang đến cho anh sự khó chịu, mà còn đập nát trái tim anh.

Đau thương như thế, nhưng cả khả năng chịu đựng cô cũng không thể gánh được.

Lệ Cảnh Trình nằm xuống, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, trán cụng trán trong bóng tối.

”Anh biết, nhất thời em khó mà quên được, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng.”

Vinh Thiển kéo cổ tay anh, ngay chút sức lực để khóc cũng không còn. Anh đem cô ôm vào lòng.

Anh biết, điều cô muốn… không phải là nghe những câu này.

Vinh Thiển dán vào người anh, trong lòng thầm hỏi anh.

Lúc trước anh nói cô và Hoắc Thiếu Huyền yêu nhau như thế nhưng cũng không có cách nào để vượt qua. Giờ đây anh cũng yêu cô sâu đậm như thế, cho dù chuyện thế này anh cũng có thể bỏ qua không?

Cô mệt mỏi. Lệ Cảnh Trình đứng dậy, lấy nửa viên thuốc ngủ ở tủ đầu giường cho cô uống.

Vinh Thiển chìm vào giấc ngủ. Lệ Cảnh Trình bật ngọn đèn trên tường, thấy cô co rúc trên chiếc giường lớn, hai hàng lông mày cô bất an nhíu lại.

Anh đứng dậy, đi xuống lầu.

Hoắc Thiếu Huyền nhấn một hồi còi, dựa vào cửa xe.

Lúc này đã là đêm khuya. Bước chân Lệ Cảnh Trình đi tới trước. Hoắc Thiếu Huyền thấy có người liền bật dậy, đẩy cửa xe ra: “Vinh Thiển đâu? Tìm được rồi?”

”Anh về đi. Cô ấy không có việc gì.”


”Anh không cần gạt tôi. Cô ấy bị làm sao?”

Lệ Cảnh Trình bảo người mở cổng ra, anh vung tay đánh Hoắc Thiếu Huyền một đấm. Đối phương không đánh trả. Biết có chuyện nghiêm trọng, anh không để ý tới đau đớn, tay lau vết máu trên mép: “Cô ấy thực sự xảy ra chuyện sao?”

Ánh mắt Hoắc Thiếu Huyền đau xót, trong mắt toát ra tia ảo não.

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình rét lạnh. Hoắc Thiếu Huyền cũng nhìn thấy, tim lại càng chìm vào đáy cốc.

Lệ Cảnh Trình xoay người bước vào nhà. Hoắc Thiếu Huyền ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu. Nếu Vinh Thiển đã an toàn trở về; có thể nói, nếu cô gặp chuyện không may thì đó chính là…

Hoắc Thiếu Huyền không dám nghĩ thêm nữa. Lệ Cảnh Trình đi vào, cánh cổng sắt đóng lại.

Anh dựa người vào thân xe, nỗi hổ thẹn và ân hận tự trách chất đầy lồng ngực. Lúc đó anh thực sự đã không suy nghĩ kỹ, càng không ngờ tới đám người đó lại nhằm vào chính Vinh Thiển.

Hoắc Thiếu Huyền khó chịu. Chuyện trước kia anh cùng cô đã trải qua một lần, nếu thật sự lại một lần nữa…

Hai chân anh mềm nhũn, phải dựa vào xe, không đứng thẳng nỗi.

Lệ Cảnh Trình trở vào nhưng chưa lập tức lên lầu.

Bóng cây lắc lư hóa thành một đôi tay bóp lấy cổ anh. Lệ Cảnh Trình đứng dưới tán cây, nhịn không được vung quyền đánh vào thân cây. Cơn đau nhói đâm vào các đốt ngón tay truyền đến lồng ngực. Thân cây rung rung, lá cây rơi ào xuống đất.

Anh thu tay lại, sờ sờ mu bàn tay. Lệ Cảnh Trình không thấy đau,trong lòng đều chết lặng.

Anh vẫn không lên lầu, anh muốn để cho cô một giấc ngủ an ổn. Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Lệ Cảnh Trình đã sai người trong nhà phải chăm sóc Vinh Thiển thật kỹ, đặc biệt không cho bất cứ ai vào nhà, xong xuôi anh mới lái xe ra ngoài.

Xe đi thẳng tới nhà họ Lệ.

Lúc này trời còn chưa sáng, nhà họ Lệ vẫn chìm trong vắng vẻ.

Lệ Cảnh Trình đi vào trong. Mấy người giúp việc nhìn thấy anh liền ngẩn ra: “Cậu cả, sớm như vậy đến có chuyện gì sao?”

”Thẳng hai đâu?”

”Cậu hai? Không thấy ạ! Từ tối hôm qua đã không nhìn thấy.”

Lệ Cảnh Trình đi vào. Quản gia đi theo sau anh, thấy sắc mặt của anh không thích hợp: “Cậu cả, cậu ngồi đi đã, để tôi đi gọi ông chủ.”

”Không cần!” Lệ Cảnh Trình đi tới trước cửa phòng Lệ Cảnh Tầm, nói: “Mở cửa ra!”

”Cái này?” Vẻ mặt quản gia hơi bối rối: “Tôi…”

Lệ Cảnh Trình không nói hai lời, giơ chân lên đạp cửa. Tấm cửa rất chắc nhưng bị anh đá mấy cái cũng rung lên. Quản gia thấy vậy, thầm nghĩ không ổn. Lệ Cảnh Trình cũng đã vào được.

Đi vào bên trong, ngay cả bóng người cũng không thấy. Lệ Cảnh Trình nhìn khắp phòng, trên giá sách để nhiều thứ, Lệ Cảnh Trình đi tới hất toàn bộ xuống, lại thấy một cuộn băng bị phá hư.

Mọi người còn chưa kịp rời giường đã bị tiếng động làm cho tỉnh giấc. Củng Dụ khoác áo đi tới xem: “Ai da! Chuyện gì xảy ra thế? Cảnh Trình, cậu làm gì vậy? Sao có thể tùy tiện vào phòng riêng của Cảnh Tầm? Cậu…”

Lệ Cảnh Vân và Thẩm Tĩnh Mạn, Thịnh Thư Lan và Cùng Khanh cũng tới.

Cùng Khanh và Củng Dụ đương nhiên là hùa về một phía, đợi cơ hội xé giọng hô to: “Đó! Ông xem đi. Thừa dịp Cảnh Tầm không ở nhà…”

Lệ Cảnh Trình hai ba bước đi tới, mặt mày âm trầm, giọng nói lạnh lẽo: “Thằng hai đâu?”

”Cảnh Trình, chuyện gì xảy ra đây?” Lệ Cảnh Vân mở miệng hỏi.

”Ba, Cảnh Tầm đâu?”

Lệ Cảnh Vân liếc nhìn đống hỗn độn trong phòng: “Nó thỉnh thoảng có việc.”

”Các người mau chóng đi tìm nó về đây! Nó đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, rất có khả năng chết ở ngoài rồi.”

”Cái gì?” Củng Dụ kinh hãi: “Cảnh Trình, cậu sao lại đi nguyền rủa con trai tôi?”

Bà ta nhào tới, muốn hỏi cho rõ ràng: “Chẳng lẽ cậu đã làm gì con trai tôi?”

Lệ Cảnh Trình không kiên nhẫn, một tay đẩy bà ta ra. Củng Dụ ngã nhào xuống đất, bị đau liền rống to lên. Thẩm Tĩnh Mạn trong lòng run sợ, không biết Lệ Cảnh Trình đang bị làm sao.

”Cảnh Trình, anh nói rõ xem nào?” Lệ Cảnh Vân lên tiếng lần nữa.

”Nó dùng SMX hại người, bây giờ đã bị báo ứng. Có người theo dõi cho đâm nó rồi, tám phần mười là chết.”

”SMX gì? Cậu đừng ngậm máu phun người!”

Ánh mắt Thịnh Thư Lan đảo trên mặt đất. Sắc mặt Củng Dụ trắng bệch. Lệ Cảnh Vân nghiêm nghị nhìn hai bà ta: “Cảnh Tầm đâu?”

”Cái này tôi không biết. Tôi hôm qua có gọi điện nhưng tắt máy.”

Lệ Cảnh Vân nhìn Lệ Cảnh Trình, nói: “Anh đi theo tôi.”

Hai người một trước một sau đi lên lầu. Vào phòng của Lệ Cảnh Vân, ông liền mở miệng hỏi: “Cảnh Tầm đâu?”

”Ba, câu này không nên hỏi con.”

”Anh đã làm gì nó?”

Lệ Cảnh Trình đi tới trước giường: “SMX khó hạ như vậy không phải nhờ đàng sau có quan hệ với ba sao?”

”Tôi chỉ không muốn đem mạng của nó và tiền đồ gộp vào thôi.”


”Cho nên mới liều mạng bảo vệ nó.”

”Cảnh Trình, nó là em anh đấy!”

Lệ Cảnh Trình cười nhạt: “Nếu nó xuất hiện trước mặt con, con sẽ lấy mạng nó!”

Lồng ngực Lệ Cảnh Vân phập phồng: “Anh dám!”

”Ba thấy con có dám hay không?”

”Vô liêm sỉ!”

Khuôn mặt Lệ Cảnh Trình vẫn không biểu lộ gì: “Nếu ba không giao nó ra đây thì con sẽ tự tìm. Tìm được nó rồi sẽ không để cho ba thấy mặt nó nữa.”

Lệ Cảnh Vân đưa tay đè ngực, không mở miệng được: “Rốt cuộc nó làm gì chọc giận gì tới anh?”

”Ba, có một số việc ba dính vào sẽ không tiện. Chuyện của thằng hai một khi bị phanh phui, đó sẽ là một tội lớn, không phải chỉ định một vài tội là cho qua.”

”Cũng bởi vì vậy tôi càng không thể để nó bị bắt.”

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình hơi hướng phía sau giường lớn. Bọn họ đang ngủ nên lại bị đánh thức nên trên giường rất bừa bãi. Anh thấy trên gối đầu giường còn có vài sợi tóc của Lệ Cảnh Vân.

Lệ Cảnh Vân đi tới trước kệ sách uống thuốc, Lệ Cảnh Trình liền cầm lấy tóc cất đi.

”Cảnh Trình, Cảnh Tầm dù có sai lầm, tôi sẽ từ từ dạy lại nó nhưng không được lấy mạng nó, cứ cho nó nếm trải mấy hình phạt nặng thôi. Vả lại, nó làm những chuyện kia cũng đâu uy hiếp gì đến lợi ích của anh. Anh nhắm một mắt mở một mắt cho qua có gì không được?”

Lệ Cảnh Trình nhấc chân lên đi ra ngoài. Lệ Cảnh Tầm tuy không uy hiếp tới lợi ích của anh, nhưng hắn dày xéo tâm can của anh.

Đang đi xuống lầu dưới, Lệ Cảnh Trình đã bị Thẩm Tĩnh Mạn kéo lại: “Cảnh Trình, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đừng dọa mẹ!”

”Không có việc gì.”

”Không có việc gì sao con lại như vậy?”

Thịnh Thư Lan ngồi trên ghế sa lon cũng đứng dậy. Ánh mắt anh nhìn lướt qua cô, Thịnh Thư Lan nhanh chóng mở miệng: “ Em không có thấy cậu hai, lẽ nào anh ấy đã xảy ra chuyện?”

Lệ Cảnh Trình một chữ cũng không nói, để hai người ở đấy, bỏ đi.

Mới vừa ra khỏi nhà họ Lệ, điện thoại liền reo.

”Alo, anh Lệ! Theo lời dặn của anh, đã phân tích được mẫu máu tối hôm qua rồi ạ.”

”Tôi cũng vừa lấy được một thứ. Anh chờ tôi một chút!”

”Vâng.”

Lệ Cảnh Trình rút ra cái khăn giấy, để tóc của Lệ Cảnh Vân lên trên.

Sau khi đưa mẫu tóc cho người kia, Lệ Cảnh Trình liền trở về nhà.

Anh bước lên lầu, Vinh Thiển vẫn còn ngủ. Lệ Cảnh Trình nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.Gạo Nếp đã ngủ dậy liền ào vào phòng, mở miệng ồn ào nói: “Ba ba, sao con lại ngủ ở phòng kia?”

Lệ Cảnh Trình thở dài, nhưng Vinh Thiển vẫn bị đánh thức.

Gạo Nếp nhào vào lòng Vinh Thiển: “Mẹ! Mẹ! Ôm ôm!”

Vinh Thiển giơ tay ôm chặt con gái. Cảm giác chân thực này, sau khi ngủ, ký ức lại hiện lên rõ ràng.

Chóp mũi cô chua xót, vành mắt ửng đỏ. Lệ Cảnh Trình đưa tay ôm Gạo Nếp: “Nhanh đi đánh răng! Ba dẫn con xuống lầu ăn điểm tâm.”

”Dạ được.”

Gạo Nếp nói xong, xoay người đi vào phòng tắm.

Lệ Cảnh Trình kéo hai tay Vinh Thiển. Thấy băng cá nhân trên mu bàn tay anh, Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh: “Tay anh làm sao vậy?”

”Không cẩn thận bị xước.”

Vinh Thiển co đầu gối lại. Trầm mặc cả một đêm, trước mặt con gái cô càng không thể khóc lớn được. Hai tay ôm chặt vai, cô cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua: “Giọng nói của hắn ta em không nghe rõ, nhưng hắn biết rất rõ về chúng ta, biết được quan hệ của em và Hoắc Thiếu Huyền, việc lần đầu tiên em bị cưỡng bức hắn cũng biết“. Vinh Thiển nghẹn ngào: “Hắn cũng biết SMX. Mục đích hắn nhằm vào em là…”

Lệ Cảnh Trình che miệng cô: “Đừng suy nghĩ, cũng đừng nói nữa!”

Nước mắt Vinh Thiển rơi trên tay anh: “Có một số việc không như em muốn, em cũng chẳng muốn nó xảy ra. Lệ Cảnh Trình, anh nghe em nói! Em bị chiếc taxi kia chở tới đó. Lúc đó em bị hôn mê, khi tỉnh lại đã ở trong căn phòng đó. Em thử thăm dò xem hắn có phải Lệ Cảnh Tầm hay không, nhưng hắn không nói, cũng không có một tiếng động nào.”

Vinh Thiển bóp cánh tay anh: “Hắn còn nói, lúc đầu hắn có kế hoạch cho em và Hoắc Thiếu Huyền.. muốn để Thiếu Huyền đụng vào em. Mục đích của hắn là nhằm vào anh và em. Hắn đụng vào em, đụng vào em… không phải bởi vì nguyên nhân khác, mà cố ý muốn làm bẩn em.”

Lệ Cảnh Trình nhìn hai hàng nước mắt của cô. Rõ ràng, đau đớn cùng cực, thương tâm khó chịu, cô là người đau khổ nhất, nhưng biểu hiện bên ngoài của cô lại kiên cường hơn ai hết.

Vinh Thiển còn muốn nói nữa: “Lúc đầu em tưởng là Lệ Cảnh Tầm, nhưng hắn đã muốn kết hôn với Thịnh Thư Lan, không có lý do để làm thế với em.”

Lệ Cảnh Trình đưa tay đặt sau đầu cô, cẩn thận kéo cô lại trước mặt mình: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Vinh Thiển nghĩ: chỉ mới vài câu, anh đã không chịu nổi sao?

Lệ Cảnh Trình trán tựa trán cùng cô: “Em muốn anh đau lòng đến chết sao?”

—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.