Đọc truyện Thả Dây Dài Câu Đại Thần – Chương 30: Sư Phụ Mời Khách ~~
Thánh Kỵ Sĩ đương nhiên cũng thấy được tấm thiệp này, suy nghĩ của Bang chủ đại nhân rõ ràng khác xa đồ đệ nhà mình:
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: [ Niệm kinh ] Cứ như vậy, về sau nhóc có muốn xuống tay với lão Mạn, cũng chẳng còn chút cơ hội nào .
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ.
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Hử?
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Không biết vì sao, hiện tại tình cảm đệ tử dành cho Mạn Đà La không còn như trước kia, đệ tử cũng không biết như vậy là sao, kỳ thật đệ tử vẫn đang rất sùng bái anh ấy, tính cách anh ấy ôn hòa, thao tác hạng nhất, tuy rằng không thích nói chuyện cho lắm, nhưng cư xử cũng rất tốt. Đệ tử có thể nhìn thấy tất cả điểm tốt của anh ấy, nhưng không giống như trước đây nghe được tin tức về anh liền cảm thấy hưng phấn, thấy anh ấy liền khẩn trương, cả ngày chỉ muốn bám lấy anh.
Hiếm khi Bánh bao đánh một đoạn dài như vậy còn nói rất rõ ràng trật tự, những lời này nếu ở trước mặt người khác, cô thà chết cũng không nói ra , nhưng ở trước mặt Thánh Kỵ Sĩ lại rất bình thường. Có đôi khi cô thậm chí không cảm giác được giới tính của Hoang Hỏa này —— sư phụ chính là sư phụ, không có giới tính. Cho nên không biết bắt đầu từ khi nào, những chuyện cô khó mở miệng đều nói với anh, ví dụ như cùng người nào đó đi phó bản, rất muốn món trang bị nào đó, mà đối phương lại chia cho người khác; ví dụ như cùng ai đó đánh BOSS, đối phương nhặt được đồ lại không chịu nhận…
Những chủ đề mà người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy cô quá tính toán chi li, cô lại có thể nói trước mặt anh, không hề cố kị. Mà Bang chủ đại nhân cũng thường xuyên cười cô, nhưng anh không bao giờ đi nói lại, có đôi khi cô nhắc tới một món trang bị rất muốn mà chưa lấy được, anh luôn im lặng cùng cô đánh tới khi nào lấy được mới thôi.
Bánh bao ngờ nghệch*, đôi khi cũng đột nhiên bừng tỉnh:
(*Nguyên văn là Hậu tri hậu giác có nghĩa là thấy/ nghe rồi mới hiểu, ám chỉ những người hơi ngờ nghệch, ngốc nghếch.)
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sư phụ, sư phụ có cảm thấy đệ tử rất dài dòng không?
Vượn người trước máy tính liền nở nụ cười xuân tình nhộn nhạo ( theo lời Tây Môn Xua Chó ):
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Có.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Có cần thành thật như vậy không… = =
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Vào đội đi.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Dạ.
[ Hệ thống ] Bạn xin vào đội của Thánh Kỵ Sĩ.
[ Đội ngũ ] Thù Tiểu Mộc: Sao vậy?
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Mấy người trong bang nhờ đến phó bản Hình Thiên, làm Tanker**.
(**Là nhân vật có sức phòng thủ lớn, máu trâu chuyên lao lên đầu để hứng thù hận, kéo Boss hoặc quái để đội ngũ đứng sau đánh, chịu trách nhiệm đánh chính cho cả đôi.)
Vì thế nữ thích khách đang lấy quặng ở ngoại ô liền quăng cuốc, truyền tống đến cửa phó bản. Hình Thiên cốc là một chính bản cho phép mười người cùng vào, chịu trách nhiệm kéo chính là Thánh Kỵ Sĩ và Mạn Đà La.
Thù Tiểu Mộc dĩ nhiên đang ở Vỏ sò xám—— cô coi cửa tiệm này như nhà riêng, thời gian ở đó còn nhiều hơn ở ký túc xá, từng có nhân viên công tác trong Vỏ sò xám lén lút nghị luận: Đây… quả nhiên là xài thẻ lên mạng miễn phí mà… = =
Uống một hớp đồ uống, tâm tình Thù Bánh bao vô cùng tốt, quyết định đùa giỡn Mạn Đà La:
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: [ Vỗ về ] Ôi Mạn ca, đã lâu không thấy ngài đi chơi một mình, Tiểu Điệp cho phép ngài ra ngoài hóng gió à ?
Mạn Đà La đang đánh quái, phi thường bình tĩnh:
[ Tổ đội ] Mạn Đà La: Cô ấy không cho, anh lén chuồn ra.
Thù Bánh bao vẫn ù lì như cũ, đâm đầu nhảy vào hố người ta đào sẵn:
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: [ Đỉnh đầu hiện dấu chấm hỏi ] Lén chuồn ra làm gì?
Mạn Đà La trả lời vô cùng nghiêm túc:
[ Tổ đội ] Mạn Đà La: Không phải lão Thánh nói em thích anh à? Anh chuồn ra xem có thể bắt cá hai tay được không.
Ngụm hồng trà trong miệng Bánh bao liền phun thẳng lên màn hình tinh thể lỏng hai mốt inches siêu mỏng của tiệm Vỏ sò xám:
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: [ Khóe miệng co giật ] Thánh, Kỵ, Sĩ! ! !
[ Đội trưởng tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: [ Ngậm miệng ]
[ Hệ thống ] Đội trưởng thoái vị nhường chức cho Mạn Đà La.
[ Hệ thống ] Đội viên Thánh Kỵ Sĩ rời khỏi trò chơi.
[ Tổ đội ] Mạn Đà La: Sợ cái gì, dám yêu sao không dám nói ? Hơn nữa, thích khách anh tuấn phóng khoáng, khí chất tao nhã, phong độ ngời ngời giống anh đây, em có thích anh cũng rất bình thường.
Bánh bao ràn rụa nước mắt:
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: Mạn Đà La bị Tây Môn bám vào người rồi…
[ Tổ đội ] Tây Môn Xua Chó : [ Mồ hôi lạnh đầm đìa ] Loạn trí rồi…
Có phải Mạn Đà La bị loạn trí không, Thù Tiểu Mộc không biết, nhưng bắt đầu từ khi đó, mối tình này rốt cuộc đã tiêu tan. Bạn có bí mật gì giấu kín dưới đáy lòng không? Trên thực tế cho dù một ngày nào đó, bạn quyết định quên nó đi, cũng không có nghĩa là nó sẽ chấm dứt. Chỉ khi bạn công bố nó, để tất cả mọi người đều biết, mới xem như thật sự kết thúc, bởi vì khi đó, bạn mới có thể hoàn toàn buông tay.
Một đoàn người ngồi yên trước mặt BOSS Ô Khang, Thù Tiểu Mộc uống mấy hớp hồng trà, rốt cuộc lấy di động ra gửi tin nhắn, nội dung chỉ có hai chữ: vào game.
Người nào đó nhanh chóng hưởng ứng:
[ Hệ thống ] Đội viên Thánh Kỵ Sĩ đã đăng nhập vào trò chơi.
>_Vào đội một lần nữa, mọi người bắt đầu đánh BOSS, mặt ngoài gió êm sóng lặng, thật ra…
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Trừ sạch phí sửa chữa tuần này, trừ sạch thuốc men, phí báo danh Thế lực chiến của bang, hủy bỏ tài trợ hoạt động thưởng thần mã.
Bên kia mau chóng trả lời :
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Khóc lớn ] Đừng mà
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Hừ! Uổng công đệ tử tin tưởng sư phụ như vậy! Chuyện gì cũng nói với sư phụ! [ Nhíu mày ] Sư phụ không thấy có lỗi với tiếng sư phụ đệ tử gọi sao? !
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Chột dạ ngó ] Thành thật xin lỗi.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Không thấy có lỗi với Hồi Linh đan, Thần Nông bách thảo của đệ tử sao?
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Chột dạ ngó ] Thành thật xin lỗi.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Không thấy có lỗi với sáu trăm lượng vàng đệ tử tài trợ cho bang thứ sáu mỗi tuần sao?
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Chột dạ ngó ] Thành thật xin lỗi.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Không thấy có lỗi với…
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Lật bàn ] Nói xong chưa ? Cùng lắm thì sư phụ trả lại cho nhóc! Hừ!
Rõ ràng là giọng điệu rất hung hăng, Bánh bao lại biết chắc chắn anh không hề tức giận :
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : [ Nhíu mày ] Vậy sư phụ trả luôn nhé! Một lần sửa trang bị toàn thân hết khoảng mười chín lượng vàng, một ngày ít nhất sửa phải năm sáu lần? Mỗi tuần quốc khố phải chi cho sư phụ năm trăm lượng, nhiều tuần như vậy… A, đúng rồi, bộ Thăng Đằng trên người sư phụ, mau cởi ra cho đệ tử! >_[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Ngậm miệng ] Cái kia… [ Chột dạ ] Vi sư chỉ còn lại cái quần cộc thôi đó?
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : [ Xoay quanh ] không được, kiên quyết ủng hộ sư phụ trần truồng! #^_^#
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Đánh ]… Không sợ đau mắt hột sao…
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : [ Giơ tay cười to ] Tiểu Mộc thích thế! !
Hai người đang nói chuyện vui vẻ đánh quái cho có***, đột nhiên một hàng tin tức hiện lên:
(***Nguyên văn là hoa thủy_khua nước: cổ đại khi di chuyển bằng đường thủy thì cần rất nhiều người chèo thuyền, có những người lười không chèo thật mà chỉ khua nước làm bộ đang chèo, ví với việc làm qua loa, dối trá.)
[ Hệ thống ] Hình Anh Hiệp dùng Cửu Huyền XX quyết đánh trúng bạn, gây thương tổn 26900 điểm, bạn đã tử vong, linh lực giảm bớt 50%, độ bền trang bị giảm 2%. ( Khi BOSS Hình Anh Hiệp công kích thỉnh thoảng sẽ tung ra tuyệt chiêu này, dù bạn có mãn công mãn phòng, chỉ cần trúng một chiêu là bổ ngửa. )
Một đoàn người ngã xuống đất, thế giới chuyển thành màu trắng đen.
[ Đội trưởng tổ đội ] Mạn Đà La: Sao lại làm biếng lâu như vậy, giải thích rõ ràng đi?
[ Tổ đội ] Thánh Kỵ Sĩ: Khụ Khụ…
Người nào đó bắt đầu chuyên tâm đánh quái, Bánh bao biết mình da mỏng, trốn ra đằng xa quan sát. BOSS Hình Anh Hiệp chịu nỗi khổ bị bạo cúc, Bánh bao đi theo Thánh Kỵ Sĩ rời khỏi đội:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Sư phụ, kế tiếp đi đâu?
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Bang hội không còn ai cấp thấp cần kéo nữa, muốn đi đâu thì đi?
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Vậy đệ tử đi thu hoạch thảo dược và quặng .
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Ừ, cùng đi.
Vì thế tại Ba Thục, một chiến sĩ Hoang Hỏa đầu trâu mặt ngựa vác chùy đồng đi theo một em gái thích khách xinh xắn lanh lợi cùng nhau lấy thảo dược, lấy quặng, trước kia anh không thích làm những việc này, cho nên dù anh trông nom nhân vật dùm Tiểu Mộc, lại chưa từng luyện kỹ năng sống. Hiện nay đêm còn rất dài, đất hoang xa xôi, hai người vừa nói giỡn vừa thu thập cũng đỡ buồn tẻ hơn rất nhiều.
Mà hậu quả của việc thu thập đêm khuya là… Bánh bao lại ngủ trễ, nhìn thời gian, tiếp tục yên tâm thoải mái ngủ thẳng đến khi… Có người gõ cửa.
Phản ứng của Bánh bao là… Kẻ chết dẫm nào lại quên mang chìa khóa? Cô mặc áo ngủ bò xuống giường, tùy tiện mang đôi dép lê, rối bù đi ra mở cửa, đang muốn lên tiếng răn dạy kẻ đãng trí, đột nhiên… Cô chớp chớp đôi mắt đầy ghèn, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
°(°ˊДˋ°) °
“Thật ngại quá… Thù Tiểu Mộc đi học rồi..” Bánh bao tựa lưng trên cửa, định dùng thân phận của Kham Dương Lôi Lôi lừa dối cho qua chuyện, nhưng chỉ số thông minh của sư phụ rõ ràng cao hơn cô nhiều lắm, hoàn toàn không cùng cấp bậc:
“Rửa cái mặt đi rồi mở cửa!”
“…”
“Nhanh chút nha.”
“Dạ.”
Bánh bao xin thề tốc độ của cô chưa từng nhanh như vậy, nếu thầy huấn luyện quân sự của cô thấy cảnh này, chắc chắn sẽ rơi lệ đầy mặt —— Bánh bao, tiềm năng của em rốt cuộc cũng bộc phát rồi…
Ước chừng mười phút sau, Bánh bao mở cửa, người cao 1m89 nào đó trước cửa chấn động —— trước mắt anh là cái gì! !
Thù Bánh bao mặc một chiếc áo thun màu hồng, sau lưng có mũ, phía dưới là quần bò màu xanh sẫm, tóc cột cao, sau đó dùng dây buộc tóc hồng nhạt có con gấu nhỏ buộc lại, gương mặt sạch sẽ, làn da còn vô cùng mịn màng nõn nà. Dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, cả người hoạt bát thanh xuân, làm sao còn có bộ dáng lôi thôi lười nhác vừa rồi! !
Người nào đó cảm thấy thật kinh hãi, đổi mặt nạ cũng không nhanh đến vậy! !
Thù Bánh bao cười cực kỳ thuần khiết ≥▽≤: “Sư phụ, sao ngài đến sớm như vậy? Ai nha, trước khi đến sao không nói một tiếng, đồ nhi đi đón sư phụ. Đi đường xa như vậy có mệt không? Để Tiểu Mộc châm trà cho ngài nha…”
Người nào đó vươn tay chỉ chỉ, lại cảm thấy khó nói nên lời, vì thế gật đầu: “Vậy nhóc đi đi.”
Vì thế Bánh bao đi lắc lắc bình nước của mình, sau đó đi lắc bình nước của Kham Dương Lôi Lôi, lại lắc lắc một cái bình khác, sau đó cô cầm bình nước lên…
Người nào đó khó hiểu: “?”
Bánh bao cố gắng làm cho bản thân cười thuần khiết hơn một chút: “Đệ tử đi phòng nước múc nước…”
Bánh bao đi ra ngoài, người nào đó bắt đầu vật lộn với cái máy tính của cô, Thù Bánh bao không biết nhiều về phương diện này cho lắm, cho nên cũng không biết đại đa số máy tính ở đại học A đến nay vẫn còn tê liệt.
Lúc cô trở về người nào đó đã tháo bỏ phần mềm cũ, cũng trang bị phần mềm mới xong xuôi: “Đi, anh mang nhóc ra ngoài ăn cơm.”
Thù Bánh bao vùi đầu nhìn nhìn máy tính của mình… Cũng chẳng có gì khác… Bánh bao cảm thấy như vậy. = =
Trong ấn tượng của Bánh bao có rất nhiều nơi có thể ăn cơm gần đại học A, ví dụ như quán ăn, tiệm cơm thậm chí quán lề đường, nhưng chỗ này rõ ràng Bánh bao chưa từng tới. Cô thật sự không hiểu tại sao Thánh Kỵ Sĩ lái xe đi tìm nửa giờ chỉ để đến chỗ này…
Đó là một quán bar, Bánh bao không biết kỳ thật nơi này cũng có tiệc đứng. Cô không được tự nhiên cho lắm——mẹ có nói chỗ này cũng gần như hộp đêm, không phải nơi bé ngoan như cô có thể đi vào. >_Thánh Kỵ Sĩ rõ ràng không nhìn thấu tâm tư của đồ đệ nhà mình —— anh vừa đi vào đã bị ông chủ bên trong bám lấy: “A, anh Hán! Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây?” Tuổi anh ta cũng không lớn, mặc một bộ áo da còn đeo vòng kim loại, cả người sáng lấp lánh, leng keng rung động, Bánh bao không biết gì về trào lưu —— cô cảm thấy ăn mặc như vậy rất giống mấy tay đua môtô. = =
Đến lúc này “tay đua môtô ” mới chú ý tới Thù Tiểu Mộc phía sau lão Thánh, anh ta cười tà ác: “A, anh Hán, lần này anh lại dụ dỗ được em gái này từ chỗ nào đấy?”
Phản ứng của lão Thánh là cho anh ta một đám, sau đó kéo Bánh bao: “Đừng nói bậy.”
Tay đua môtô bày ra biểu tình bừng tỉnh, lập tức phi thường nghiêm túc nói: “Anh Hán lần đầu tiên mang con gái tới đây, đúng là mặt trời mọc đàng Tây ! Chầu này em mời !”
… = =
Hai người vào một căn phòng, chọn hai phần lẩu tự phục vụ. Nồi rất nhỏ, dùng đèn cồn đun nóng, tinh xảo mà ấm áp. Lão Thánh muốn uống bia, Thù Bánh bao muốn hồng trà. Số lần hai người gặp mặt rất ít, nhưng Thù Bánh cũng không ngại ngùng: “Bình thường sư phụ ở đâu, làm công ở Vỏ sò xám à?”
Lão thánh chọn thêm đồ ăn: “Ừ, cũng không cố định, thường xuyên đi lung tung, chỗ nào có việc thì đi chỗ đó.”
“Khó trách Tiểu Mộc ở Vỏ sò xám lâu như vậy cũng không thấy sư phụ.”
“Xem còn chọn món gì không.”
“Oa, chọn nhiều như vậy, nuôi heo à!”
“Không sao cả, đừng khách sao, dù sao cơ hội để nhóc làm thịt sư phụ cũng không nhiều lắm.”
“Cũng có lý… Vậy Tiểu Mộc xin gói đem về…” ≥▽≤
“Nhóc đi hỏi Tiểu Vương đi.”
“Hỏi gì?”
“Hỏi chỗ anh ta có bán lương khô hay không, nhóc có thể chuyển luôn một kho hàng về cất.”
“… = = “
Đồ uống luôn ra trước đồ ăn, Bánh bao bưng ly hồng trà của mình lên đột nhiên nhớ tới đến một chuyện: “Sư phụ, sư phụ phải lái xe, không thể uống rượu.”
Lão thánh là một kẻ lão luyện, rất linh hoạt khôn khéo, anh ta bình thản nói: “Uống chút rượu như vậy không thành vấn để, huống chi nơi này ở ngoại ô, cũng không có cảnh sát giao thông.”
Thù Bánh bao vẫn cảm thấy không ổn: “Uống cái này đi.” Cô đưa đồ uống qua, sau đó kêu người phục vụ: “Cho một ly trà sữa.”
Đồ ăn chậm rãi được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Bánh bao vốn không phải người nói nhiều, nhưng ở trước mặt Thánh Kỵ Sĩ cô nói đặc biệt nhiều, phần lớn thời gian Thánh Kỵ Sĩ đều giúp cô hâm nóng đồ ăn, hứng thú nghe cô kể những chuyện trong trường học. Thù Bánh bao cảm thấy dù ở trước mặt cha mẹ mình cũng chưa bao giờ nhắng nhít như vậy. ~(≧▽≦)/
~Nửa giờ sau, lão Thánh cởi áo khoác vắt lên lưng ghế dựa, một lát sau, anh rốt cuộc cảm thấy không ổn, sau đó cầm ly hồng trà lên ngửi ngửi, Bánh bao cũng thấy không ổn: “Sư phụ, sao vậy?”
“Không có việc gì, nhóc ngồi yên ở đây.” Anh đóng cửa đi ra ngoài, vẻ mặt “tay đua môtô “bên ngoài vô cùng đắc ý: “Hắc hắc, anh Hán hiệu quả không tệ chứ? Hàng mới về, tuyệt đối không có tác dụng phụ, tối hôm nay cam đoan anh có thể muốn làm gì thì làm, thể hiện oai phong!”
…
Phản ứng người nào đó là túm chặt áo anh ta, hai đấm nắm chặt nhưng rốt cuộc vẫn buông ra.
“Chết tiệt!” Anh nói.
Lúc Thánh Kỵ Sĩ đi vào Bánh bao liền phát hiện sắc mặt anh không bình thường, Bánh bao hơi lo lắng: “Sư phụ? Có phải sư phụ không thoải mái không?”
“Không có gì.” Người nào đó kéo cô đứng dậy: “Đột nhiên có chút việc, chúng ta đi về trước, lần này không tính, lần sau lại mời nhóc đi ăn, nhé?”
Bánh bao cảm thấy tay anh rất nóng, cô lấy lưng bàn tay áp lên trán anh: “Sư phụ có phải sư phụ sinh bệnh không?”
Anh kéo tay cô đi ra ngoài, lúc nói không có việc gì tầm mắt đã không còn rõ ràng, Bánh bao rất lo lắng, định gọi 120, lão Thánh kéo tay cô: “Không có việc gì đâu, bạn bè đùa giỡn thôi, trong đồ uống có một ít thuốc gây ảo giác, không sao cả.”
Nhưng có một câu anh chưa nói —— tác dụng chủ yếu của loại thuốc kia, chính là kích dục.