Tha cho em, được không?

Chương 7


Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 7

CHƯƠNG 7 : NGHE LÉN.
–          Anh có chắc là chúng ta sẽ giành được hợp đồng lần này ? và Thành Toàn sẽ thua trong tay chúng ta chứ.
Đi ngang qua phòng chờ của chú rễ giọng nói quen thuộc vang lên, chủ nhân giọng nói chính là của Nhân Huy trợ lý của hắn ta. Nghe đến cái tên “ Thành Toàn” tôi sững người, và dừng lại lắng nghe. “Thành Toàn” là tên công ty của gia đình Quân, Quân – cái tên mà mấy tháng nay tôi không muốn nhớ đến.
–          Huy, cậu không phải không hiểu tôi, cậu đi theo tôi cũng bao lâu rồi nên có những việc không cần phải hỏi tôi. – tôi nghe được giọng của chú rễ, người mà sắp sửa cùng tôi bước vào thánh đường.
–          Vâng thưa tổng giám đốc. Nhưng em sợ chị Lam Anh biết được cái chết của Nguyên Quân là liên quan đến chúng ta …
–          Cậu im ngay. Nếu để Lam Anh biết được thì cậu tự thu xếp về hưu cho tôi– giọng hắn vô cùng phẫn nộ, âm lượng cũng rất to.

–          Dạ, em hiểu.
Tôi vừa nghe cái gì vậy, không phải chỉ nghe về Thành Toàn thua trong tay hắn mà tôi còn nghe về Quân, Quân của tôi chết là có chủ mưu. Hắn không cho trợ lý nói với tôi, cái gì mà liên quan đến hắn, vì sao lại không cho tôi biết. Hay … chính hắn nhúng tay vào việc này, hay đáng sợ hơn là hắn ta là kẻ chủ mưu trong cái chết của Quân. Vẫn chưa kịp tiêu hóa với những gì tôi vừa nghe, thì tôi đã nghe thấy giọng của Huy
–          Chị Anh, sao chị lại đứng ở đây? – giọng hắn hốt hoảng, hay lắm, đúng là tên đồng lõa chột dạ.
–          Em sao ở đây? – sau đó tôi lại nghe được giọng của tên chủ mưu, cũng hay lắm, giọng tên này cũng không run bao nhiêu.
–          Lí do tại sao Quân lại chết? – tôi nhẹ nhàng hỏi hắn, như hỏi chuyện người nào khác vậy, và đang chờ đợi hắn giải thích cũng như kiểu tường thuật lại nguyên nhân chết của một người nào đó.
–          Em không cần biết! Quay lại chuẩn bị, chúng ta bắt đầu nào! – vâng, câu trả lời tôi nghe là thế đấy. Hắn ôm nhẹ tôi, nói giọng thản nhiên có thể.
–          Tôi hỏi anh, vì sao Quân chết , có phải liên quan tới anh không? Có phải là do anh làm không? – Tôi hét to vào mặt hắn, tôi lấy sức lực mình đã giành giụm mấy tháng nay khi im lặng vì cái chết của Quân và im lặng khi hắn ngỏ lời muốn cưới tôi. Nước mắt tôi giàn giụa, những giọt nước mắt cứ thế thi nhau trào ra.
–          Em nói bậy gì vậy? Em muốn chết à? – hắn đâu có vừa, cũng ghê gớm lắm. Hắn cũng hét lại với tôi.
–          Ừ, tôi muốn chết đấy, anh đã giết một người, giết thêm tôi cũng có sao! Tôi sống không bằng chết từ lâu rồi ! – tôi nhìn hắn cười.

Lúc này đây tôi thực sự muốn hắn giết tôi cho xong, tôi đã quá mỏi mệt, tôi không còn đủ sức để tiếp tục sống nữa, lí do để tôi sống, để tôi làm tình nhân hắn trong bao năm qua đã không còn nữa.  Vậy vì sao tôi lại tiếp tục ở bên hắn, vì sao tôi lại đồng ý gả cho hắn. Chợt nhớ đến lí do tôi chấp nhận hắn, tôi bất giác sờ bụng mình. Một sinh linh bé nhỏ đang chờ đợi được ra đời, nhưng nó ra đời thì sao, cha nó là kẻ độc ác, ra tay giết người vì lợi ích kinh doanh, và mẹ nó thì … căm hận cha nó. Vậy nó có hạnh phúc không? Con tôi có hạnh phúc không?. Tôi muốn bỏ chạy, tôi muốn rời xa nơi này, tôi ghê tởm người đàn ông đó.
Tôi hất mạnh tay hắn xuống, nhìn hắn một lần nữa, tôi mỉm cười với hắn rồi quay đầu bỏ chạy. Trước mắt tôi mọi cảnh đều nhạt nhòa, đầu tôi ong lên, tôi chẳng thấy rõ gì, nghe rõ gì nữa. Tôi chỉ biết mình cần thoát khỏi nơi đây. Nhấc cao chân váy cưới mà hắn đã tỉ mỉ chọn bỏ chạy, tôi thấy lạnh lẽo, cả tiếng giày cao gót đập mạnh xuống sàn cũng làm tôi tim đau nhói.
Vừa chạy được một đoạn, tôi liền bị kéo lại, bị người kia ôm chặt trong lồng ngực hắn. Hắn nâng cằm tôi lên, hôn tôi thật mạnh, tôi cảm giác được hắn đang run rẫy. Hắn giết người bị tôi phát hiện nên run rẫy sao, tôi càng hận hắn nhiều hơn. Đáp trả nụ hôn của hắn chỉ có nước mắt của tôi.
–          Lam Anh, nghe anh nói được không, anh không cố ý, anh yêu …
–          Tôi hận anh. – Tôi ngắt lời hắn, tôi chẳng muốn nghe gì nữa.
Hắn run lên, im lặng nhìn tôi, trong ánh mắt kia … có lẽ là bi thương, có lẽ là tôi nhìn nhầm. Tôi cười lạnh. Câu nói mà tôi muốn nói với hắn nhất 3 năm nay, cuối cùng cũng có thể bật ra. Chắc hắn còn đang bận suy nghĩ tôi lấy ra đâu can đảm mà dám nói với hắn câu nói đó, nên thừa lúc đó, tôi bỏ chạy ra ngoài khách sạn. Khách sạn này đẹp lắm, nên tôi chẳng nỡ lòng nào mà nhảy từ tầng 10 xuống để tạo tiếng xấu nó đâu, nhưng giờ khắc nãy tôi chỉ có suy nghĩ là tôi không muốn sống nữa. Nhanh chóng bấm nút xuống tầng 1, trong đầu tôi không ngừng nghĩ mình nên làm gì, chọn cách nào để chết, nhưng khi bảng báo hiện ra số 1 tôi mới sực nhớ đến con tôi, đứa trẻ vô tội này. Nó không phải là sự kết tinh của tình yêu, mà sự có mặt của nó có lẽ là sai lầm dẫn đến đám cưới của tôi ngày hôm nay.

 
Có người nào vừa mang váy cưới vừa khóc lóc đến thảm thiết như tôi không cơ chứ. Nhìn mình trong cửa phản chiếu của thang máy, một cô dâu mặt mày tèm nhèm, mascara trôi làm dơ cả mặt, trông vô cùng nhếch nhác. Có cô dâu nào thảm hại như tôi trong ngày cưới của mình không chứ. Không sao, tôi sẽ rời khỏi hắn ta, kẻ máu lạnh độc ác kia, tôi sẽ rời khỏi hắn, tôi và con tôi sẽ có ình một cuộc sống riêng. Tôi không cần một ông chồng độc ác, và con tôi cũng không cần một người cha tày tội. Tôi sẽ sống vì con tôi, sẽ vậy. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây, phải rời khỏi đây … trong lúc suy nghĩ tôi đã chạy ra đường lớn, tôi vẫy tay bắt taxi, nhưng chẳng một chiếc nào dừng lại để đưa tôi thoát khỏi địa ngục này.
–          Lam Anh, em đứng lại đó cho anh. – tiếng hắn vọng lên sau lưng tôi.
Tôi giật mình, bỏ chạy. Tôi muốn chạy, chạy khỏi hắn. Tôi không muốn thấy hắn, tôi không muốn hắn bắt kịp mình. Nhưng chưa kịp sang bên kia đường, một âm thanh thanh thúy vang lên, một âm thanh tàn bạo như tôi đã nghe trước khi thấy Quân đẫm máu và nhìn tôi mỉm cười, và một lần nữa âm thanh này cảnh báo tôi sắp sửa mất đi một người tôi yêu. Lúc này đây, tôi chẳng thấy rõ gì nữa, những gì tôi nghe được chỉ là tiếng thét gào tên mình sau lưng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.