Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 53: Ngoại truyện 04
Ngoại truyện 4: Cơ hội. – Lưu Đức Long. Vài ngày liền tôi không đến bệnh viện, với mục đích cho em nghỉ ngơi và tôi cần thời gian để suy nghĩ lại. Có nên từ bỏ em hay không? Đấy là câu hỏi khó nhất từ trước đến nay, mà câu trả lời có lẽ cả em và tôi đều biết, rằng tôi không thể. Nếu có thể, ba năm trước tôi đã không lôi kéo em vào kế hoạch của mình. Nếu có thể sáu năm trước tôi đã không quay lại trường để tìm em. Nếu có thể bảy năm trước tôi đã không tìm gặp em ở thư viện để rồi ngày hôm đó hình ảnh em đã khắc sâu vào trong tim tôi mà tôi không có cách nào xóa được. Tôi tin mình có thể khống chế mọi thứ, kiểm soát mọi thứ. Ba năm qua tôi chưa một lần rời mắt khỏi em. Dù không ở gần nhưng tôi vẫn nhờ người quan sát em. Tôi dễ dàng đẩy em rời xa Nguyên Quân, dễ dàng kéo em lại bên mình, buộc em phải ở lại bên tôi ba năm, khiến em có thể mang thai con mình, nhưng vẫn có thứ mà tôi không bao giờ can thiệp được và coi quản được. Đó là tình cảm của em. Dù không còn Nguyên Quân em vẫn chưa một lần đón nhận tình cảm của tôi. Em trao tôi tất cả nhưng tình yêu của em thì không. Tôi tự hỏi, nếu tôi cố gắng thì sẽ có một ngày nào đó em yêu tôi không? Đã ba ngày tôi chưa hề gặp lại em. Mỗi ngày đỗ xe dưới cổng bệnh viện mà không dám lên gặp em. Em còn ghét tôi không? Em có chấp nhận gặp mặt tôi không? Hay em tiếp tục xua đuổi tôi, xin tôi một lần nữa tha cho em? Nếu đúng là vậy, tôi rất rất đau lòng, em có hiểu không, Lam Anh? Đến ngày thứ tư không thể chịu đựng được nữa, tôi nhớ em, nhớ đến phát điên, vừa quyết định xong, tôi phóng xe như điên chạy đến bệnh viện. Nhưng thứ mà tôi thấy là gì, chỉ là bó hoa héo rã rời mà tôi nhờ Nhân Huy mua cho em mấy ngày trước. Thứ mà tôi thấy chỉ là chiếc giường trắng trống không, lạnh lẽo, đến một chút hơi ấm của em cũng không còn. Tôi giữ em ba năm, ba năm khư khư giữ lấy em, vậy mà mới hơn 3 ngày tôi đã mất em. Tôi hoàn toàn suy sụp. Một tuần không ăn, chỉ biết có rượu bia, công việc cũng không quan tâm. Tôi điên cuồng tìm em, nhưng không lấy một chút manh mối. Tôi đi tìm Lan và Quỳnh, họ bảo là sau đám cưới chưa hề gặp lại em. Tôi lại không dám đến gặp ba mẹ em, chỉ đứng trước nhà họ đợi vài ngày để xem em có trở về hay không, nhưng không hề thấy em, dù chỉ là hình bóng. Tôi không biết lấy lí do nào để giải thích cho họ về sự mất tích của em, tôi không biết, hoàn toàn không biết em ở đâu. Đến một ngày, Nhân Huy báo cho tôi biết bên Ngân Hàng thông báo số dư trong thẻ của tôi cho em thường xuyên thay đổi, thậm chí là rất nhiều. Nhờ quan hệ, tôi cũng tra ra được nơi em sử dụng thẻ. Em đã đến Úc, em rời bỏ tôi, chạy trốn ra nước ngoài. Em đi rồi, còn tôi thì sao đây?. Đây có phải là kết thúc cho chúng ta, đã đến lúc tôi nên từ bỏ em? Để em được tự do có hạnh phúc cho riêng mình. Biết em vẫn an toàn nên tôi đã bình tâm trở lại. Tôi bắt đầu làm việc, điên cuồng làm việc, chỉ muốn dùng công việc để tê liệt bản thân, dùng công việc để chống lại nỗi nhớ em da diết, lấy công việc để can ngăn tôi tìm em. Không biết em có phát hiện hay không nhưng mỗi tháng tôi đều gửi thêm tiền vào tài khoản của em. Nhưng bốn tháng, bốn tháng dài đằng đẳng đó giúp tôi hiểu được một vấn đề. Không có em tôi không sống được. Chính tôi còn không ngờ rằng mình lại bi lụy thế này. Tôi quyết định lại từ đầu, nếu giữa chúng ta không có ngăn cách, không có Nguyên Quân, liệu em có chấp nhận tôi hay không? Cho dù là thế nào tôi cũng vẫn nên thử. Nếu không thử, tôi sẽ chết mất. Một lần nữa tôi lên kế hoạch, kế hoạch này không phải đẩy em ra xa người đó, mà là kế hoạch kéo em về bên mình. Tôi sẽ không còn là Long độc đoán, lạnh lùng. Không còn là một người có thù hận với Quân, sẽ không là chồng chưa cưới của em. Tôi chỉ là Lâm, một người đàn ông bình thường, đưa vợ đi du lịch. Tuy vai vợ kia không muốn lắm, nhưng tôi vẫn không muốn em nghi ngờ. Tôi đến khách sạn Cosmopolitan được ba ngày nhưng vẫn chưa biết đâu là thời cơ thích hợp để gặp em. Ba ngày kia tôi âm thầm quan sát em. Em suốt ngày cứ ngồi thẩn thờ trước biển, không thì cũng chỉ ngồi đúng một vị trí trong quán cà phê nhỏ kia, tiến bộ hơn chút thì cũng chỉ đến Siêu thị Coles ngắm đồ. Cho đến một ngày, lúc tôi vẫn lẳng lặng sau em, quan sát em, thì đột nhiên em đi một mạch dài xuống biển. Không biết lấy sức mạnh ở đâu mà em đi rất nhanh, nhanh đến nổi tôi không đuổi kịp, tôi hoảng hốt hét tên em lên nhưng em không nghe thấy. Đến khi bắt được em thì em hỏi tôi sao tìm ra em nhanh vậy, không tha cho em được sao. Tôi cười khổ, nhưng đến nước này tôi chỉ biết hy vọng và cố gắng thực hiện kế hoạch của mình. Tôi giả vờ như không biết em, kéo em lên bờ, rồi cho em gặp cô “vợ” kia của mình. Không biết là may mắn hay gì nữa, nhưng em vẫn tin rồi chào tạm biệt tôi. Em không biết chính ánh mắt ngạc nhiên khi nghe tôi có vợ của em đã cho tôi biết bao nhiêu hy vọng đâu. Ít ra tôi biết được em vẫn còn quan tâm đến tôi. Nhưng một giây sao đó em lại dập tắt hy vọng của tôi bằng câu nói, tôi trông giống kẻ thù của em. Toàn thân tôi đau đớn, tim tôi còn đau đớn hơn. Nhưng tôi thà tin vào một chút hy vọng kia còn hơn. Tôi bắt đầu tìm cách tiếp cận em. Tôi cố tình đến quán cà phê và giành trước chỗ ngồi quen thuộc của em, tôi vẫn gọi Yogurt món em yêu thích, vẫn cố gắng lẽo đẽo theo em đến siêu thị Coles. Tôi không hiểu em mua đồng hồ Rolex kia cho ai, em bảo mua cho người em yêu nhất, vẫn là Nguyên Quân kia sao? Thấy em yên lặng ngắm sao ở ban công, tôi cố tình cho em thấy được cảnh tôi và “vợ” mình cãi nhau trước mắt em vì vấn đề tôi cả ngày hôm nay đi với em, để vài hôm nữa tôi sẽ lấy lí do cô ấy giận dỗi bỏ về đi dễ dàng ở bên em hơn. Nhưng sáng hôm sau tôi nhờ “vợ” sang phòng em mượn một ít đồ thì cô ta bảo em không còn ở đó nữa. Tôi chạy nhanh xuống quầy lễ tân thì biết được em đã rời đi khi còn mịt sáng. Tôi hoàn toàn vô vọng, không biết sao mới gặp nhau một ngày em đã bỏ đi, em còn hận tôi đến mức chỉ cần nhìn thấy người giống tôi mà cũng không thể chịu đựng được sao. Cho phép cô “vợ” kia của mình đi tham quan đây đó rồi về nước rồi tôi chạy khắp nơi tìm em. Cả góc cà phê nhỏ, cả bãi biển St Kilda, đến cả siêu thị Coles nhưng vẫn không tìm thấy em. Đây là lần thứ hai, lần thứ hai tôi vuột mất em ở khoảng cách gần nhất. Thật buồn cười là chỉ vừa mới xa em nửa ngày tôi đã nhớ em đến khủng hoảng. Tôi bất đầu mở album ảnh cưới của chúng ta để nhìn em cho thỏa nổi nhớ. Nhưng vừa xem được vài tấm tôi bỗng nhớ sực ra một chuyện. Tôi nhanh chóng vào trang blog của mình. “Shining star” – em là ánh sao đêm dẫn lối của cuộc đời tôi. Lần cuối tôi viết blog là vài ngày sau khi em nói với tôi câu cuối ở bệnh viện, trong bài viết chỉ là một bức ảnh, và tiêu đề là “Kết thúc!” Nhưng theo tôi lần cuối em dùng lại là lần em đặt ra câu hỏi về hôn nhân. Log in vào thì thấy ngay thông báo có ment của em. Tôi mừng rỡ, vội vàng mở ra đọc. “Phải chăng kết thúc là để bắt đầu?”. Tôi hiểu, tôi hiểu em muốn nói cái gì. Em không chỉ muốn nói cho tôi, mà cũng chính là muốn nói cho bản thân mình. Tôi nhanh chóng click vào trang của em, tất nhiên như tôi suy nghĩ, em đã để lại một câu “Cần phải bắt đầu”. Tôi biết blog em là do một lần em dùng máy tính tôi để vào, ngay lúc phát hiện ra tôi đã lập một cái dùng theo em. Tôi biết em lập blog này chỉ cho riêng mình nên tôi phải dùng toàn bộ thông tin giả để làm bạn của em và rất may là em không bài xích tôi. Tôi cũng đăng lên trang của mình “Missing!” Trước mắt biết em tạm thời vẫn bình an, tôi vẫn tiếp tục chờ đợi sẽ update blog. Tôi gọi về cho Nhân Huy, bảo cậu ấy tiếp tục theo dõi thẻ ngân hàng của em. Nhưng hơn một ngày vẫn không có bất kì thông tin nào của em. Sau ngàn lần nhấn F5 tôi cũng đã có được thông tin về em. Em đăng rất nhiều ảnh về trường Melbourne và cả ngôi nhà mà em mới thuê. Tôi đã không thể tin được là em đã làm được mọi thứ trong một ngày, rời khỏi tôi và đến một nơi mới. Tôi nhìn kĩ bức ảnh chụp căn nhà em ở, nhìn kĩ liền thấy biển báo phía trước nhà và zoom to lên. Tôi nhanh chóng nhờ người xin số liên lạc với chủ nhà này và hy vọng rằng họ vẫn còn phòng để cho thuê, nếu không tôi sẽ thuê một chỗ khác gần nhà em. Liên hệ được với chủ nhà, tôi vội vã báo cho họ sẽ tới trong ngày mà quên đi việc sợ em nghi ngờ. Nhưng không còn cách nào, tôi quá nhớ em, mới hai ngày không gặp mà tôi đã thế nào thì vấn đề từ bỏ em không cần phải nghĩ đến.
Khi gặp em tôi phải giả vờ rằng mình rất ngạc nhiên. Cố gắng bắt chuyện với em nhưng em vẫn vậy, vẫn lạnh lùng như lần đầu gặp lại nhau ở St Kilda. Hôm sau em có xin bà Beck gọi điện thoại về nhà rồi đứng khóc mãi chỗ đó. Tôi muốn đến ôm em nhưng không thể. Ông Ryan vỗ lưng tôi, rồi tôi nhìn thấy bà Beck đi về phía em. Em ôm bà rồi khóc lớn, một phút đó tôi đau lòng đến mức nào. Sau đó bà Beck kéo em ra xích đu và nói chuyện, tôi im lặng đứa tựa vào tường nghe em nói chuyện với bà. Em kể loại mọi chuyện của chúng ta với bà, chuyện của tôi, em và Nguyên Quân. Và cho đến lúc em nói “Cháu đã từng rất hận anh ta, bà ạ!” tôi đã không thể tiếp tục nghe nữa. Em đã từng hận, vậy bây giờ em còn hận tôi không? Tôi không dám nghe nữa. Một lúc sau tôi xuống nhà thì bà bảo là em đã đi ra ngoài mua yogurt rồi. Tôi rất lo lắng, em mới đến đây ba ngày thì biết đi đâu. Đợi mãi không thấy em về, tôi nhờ bà gọi cho em nhưng lại nghe tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng của em. Cô gái ngốc này, đã bị chứng mù phương hướng, hay lạc đường còn không mang cả điện thoại. Ông Ryan bảo để ông đi tìm còn tôi và bà ở nhà đợi em. Tôi đi qua đi lại trước cổng đợi em, cho đến chiều em vẫn chưa về. Nếu có thể, khi em về tôi muốn đánh em một trận. – Cậu là Long đúng không? – Bà Beck ra cổng đừng bên cạnh tôi và hỏi. – Dạ? – Tôi sửng sốt. – Cậu là Long mà con bé kể đúng không? Khi sáng tôi biết cậu nghe chúng tôi nói chuyện, sau đó bỏ đi. Từ khi cậu đến con bé tuy không thể hiện nhưng tôi biết là nó không thoải mái như ngày đầu. – Cháu … – Vì sao lại làm thế? Vì sao bây giờ lại lừa con bé? – Cháu yêu cô ấy bà ạ. – Tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ muốn bà hiểu. – Ừ. Tôi cũng nghĩ vậy … – Bà thở dài. – Cậu biết con bé nói gì với tôi không? – Nó sợ. – Haiz, cháu biết. – Cậu nên nghĩ cách, không thể lừa con bé mãi được. – Dạ, bây giờ cháu lo lắm. Cô ấy bị bệnh mù phương hướng không biết đã đi đâu nữa bà ạ. – Đừng lo quá, tôi đã điện con trai rồi. – Bà Beck … – Tôi ngập ngừng. – Tôi biết, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho con bé!. – Cháu cảm ơn bà. Rốt cuộc em cũng về, nhưng hoàn toàn bất ngờ, người đưa em về là John Smith, bạn học của tôi lúc ở Anh. Trái đất thật tròn và cũng thật nhỏ. Hành động thân mật của em và cậu ấy thật là làm tôi muốn tức chết mà. Tôi vội lên trước để chào cậu ấy, để tạm giấu đi thân phận thật của mình. Khi em vào nhà rồi thì ngay lập tức cậu ấy kéo tôi lại. – Cậu là Long đúng không? – Tớ đây. Trùng hợp nhỉ. – Tôi thở dài. – Là cô ấy? Cô gái trong video đó đúng không? Thảo nào tớ thấy rất quen. – Cậu chưa nói gì với cô ấy chứ? – Tôi lo lắng. – Nói gì được, khi nãy tớ không nhớ. Nhưng Long, vẫn là cô ấy sao, đã sáu năm rồi? – Ừ sáu năm, nhưng tớ không làm gì được. Cậu phải giúp tớ. – Vào đi, cô bé nhìn ra kìa. Có gì tối chúng ta nói chuyện.