Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 49 (End)
CHƯƠNG 48: ST PATRICK
Nhìn John bế Nicky tôi nhịn không được hỏi.
– John, anh ấy không tìm em à?
– Thế không phải em dắt con bỏ trốn à? – John lườm tôi. – Còn muốn cậu ấy tìm về?
Tôi xấu hổ le le lưỡi. Nhớ hôm tôi ôm con mua vé tại sân bây thì nhận được tin nhắn của anh.
“Lam Anh, Peter hai người giỏi lắm!”
Thế mà đến bây giờ hai tuần rồi anh lại không đi tôi. Nói thật là có chút thất vọng. Hôm đó chỉ là muốn trả đũa anh một tí mà thôi, ai dè, người bị bỏ rơi là tôi đây cơ. Mới có hai tuần mà nhớ anh quá đi mất, càng nhìn Peter càng thấy nhớ người đó. Con cái kiểu gì mình sinh ra lại giống bố nó đến thế. Thấy Pete loay hoay xếp hình bên cạnh Anna, tôi lên tiếng gọi con.
– Pete, lại mẹ bảo!
Con trai ngẩng đầu nhìn tôi cười, bỏ đồ chơi xuống rồi chạy đến. Tôi xoa xoa đầu con, bắt đầu moi móc tin tức.
– Bố có gọi cho không?
– Có ạ! – Peter ngây thơ đáp.
– Gì? – Tôi ngạc nhiên, chỉ là muốn hỏi thăm coi chơi thôi, nhưng thật không ngờ tên kia có liên lạc cho con. – Sao con không nói mẹ?
– Mẹ có hỏi con đâu?
– Thế bố con … gọi bao nhiêu lần rồi?
– Ngày nào cũng gọi ạ!
– Thế bố nói gì với con? – Tôi vô cùng buồn bực. Đến con trai mà mình cũng ganh tị mà. – Bố … bố có hỏi gì mẹ không?
– Dạ không!ất
– Thế bố hỏi gì con? – Tủi thân, tôi vô cùng tủi thân.
– Bố chỉ hỏi con đã ăn cơm chưa, hôm nay có chơi với chú John và chị Anna không, có qua nhà bà Smith chơi không … vậy đó mẹ Anh!
– Con nghe điện thoại của chú John à?
– Vâng ạ!
– Ngoan, con vào chơi tiếp đi.
Tôi nắm chặt nắm đấm, tên này được lắm. Vợ bỏ trốn hai tuần không gọi điện lấy một lần, rõ ràng biết vợ ở đâu lại không thèm tìm đến. Quá đáng hơn là ngày nào cũng gọi điện thoại cho con trai, mà không hỏi mẹ nó đến một lần. Được lắm! Đức Long anh giỏi lắm! Bỏ trốn không thành công, vậy tôi sẽ ngoại tình.
Ý tưởng vừa lóe lên tôi liền gọi con trai lại, thì thầm vào tai con.
Kế hoạch được áp dụng vào đúng ngày hôm sau, và như tôi dự đoán, hai ngày sau nữa tôi đã thấy người mình muốn thấy.
Nhìn thấy anh ở trước văn phòng John, tôi chẳng thèm liếc mắt, tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh. Anh chàng Joern này chính là nam chính trong vở diễn của tôi. Anh ta mở cửa xe cho tôi, tôi đang muốn ngồi vào thì cánh tay bị kéo mạnh lại, tôi mỉm cười.
– Cô ấy là vợ của tôi! Mong anh giúp đỡ cô ấy sau này. – Anh lịch sự nói với Joern. – Còn bây giờ, chúng tôi có một số vấn đề cần giải quyết.
Nghe câu nói này, tôi có cảm giác lạnh lạnh, lông tay cũng đã dựng hết lên nhưng vẫn can đảm nói.
– Joern, anh muốn ăn món Ý hay Pháp?
– Tôi … – Joern ngại ngùng nhìn tôi rồi nhìn Long. – Hay là …
– Anh có thể đi rồi! – Long lạnh lùng nói, sau đó kéo thẳng tôi một hơi về phía xe anh.
Joern lo lắng nhìn tôi, tôi vội vàng gật đầu xem như là chào anh ta. Sau khi tống tôi vào xe, anh dập mạnh cửa, rồi ngồi vào ghế tài xế.
– Trần Lam Anh, em giỏi lắm!!! – Anh hét lên.
– Làm gì hét lên thế? – Tôi xoa xoa tai.
– Con cái không trông, suốt ngày đi chơi với tên Joern kia. Nào là đi La Porchetta, nào Sails on the bay … đã thế, hôm qua còn đi bar về khuya để con ngủ một mình. Em tính làm gì, em nói anh nghe đi!!! – Anh tức giận to tiếng.
Tôi cười thầm trong bụng, nhưng cũng hết sức ngạc nhiên. Chỉ trong hai ngày mà những nhà hang tôi và Joern đến anh đều biết. Tôi vẫn cứng miệng:
– Thì sao? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, đi chơi thì đã …
Tôi còn chưa nói hết câu, người kia đã bịt mồm tôi lại. Tôi tức giận trừng mắt với anh, lúc nào cũng dung cách này cả.
– Em đã có chồng! – Anh buông tôi ra nhìn tôi đăm đăm.
– Ai? – Tôi chột dạ, nhìn thẳng. – Em không hề có!
– Em mà nói nữa, anh không biết anh làm gì ở đây đâu. – Dứt lời, lại hôn tôi thật sâu.
Tôi tức giận, tên này thật không biết xấu hổ mà. Tôi đập mạnh vào vai anh, anh hoảng hốt liền thả tôi ra.
– Anh giỏi lắm! Vợ anh đi hai tuần, anh không thèm điện thoại hỏi thăm lấy một lần. – Tôi uất ức, liên tục đánh vào anh. – Ngày nào cũng điện cho con, nhưng lại chẳng thèm hỏi về em lấy một lần. Anh quá đáng lắm!
– Được rồi được rồi! – Anh giữ lại tay tôi, rồi hôn nhẹ lên môi. – Anh chu toàn cho em. Em muốn bỏ trốn, anh không bắt là được rồi chứ gì?
– Hu hu. – Tôi rơi nước mắt, chính mình cũng không biết là khóc thật hay vờ nữa. – Em bỏ trốn là để anh tìm mà!
– Ha ha. – Anh cười phá lên, rồi lại hôn lấy nước mắt của tôi. – Em cứ đáng yêu mãi thế này, anh phải làm sao đây? Dù đã là mẹ con anh rồi, nhưng mỗi ngày anh càng yêu em thế này, thì phải làm sao đây?
Tôi trong lòng có chút ấm áp, đang định tiếp tục hỏi thì thấy anh nghiêm mặt nói.
– Trò nào cũng có thể chơi, nhưng hai trò này tuyệt đối không: Bỏ trốn và ngoại tình. Nếu lần sau em dám, đừng trách toàn bộ hợp đồng công ty John vì em mà thành giấy trắng!
– Anh! – Tôi bực tức, lườm anh ra mặt.
– Được rồi! – Anh lại hôn lên mặt tôi, tôi có chút khó chịu, vừa gặp lại đã gặm nhấm như thế này rồi. – Thực ra hai tuần qua anh không đi tìm em là có lí do.
– Lí do gì? – Tôi tò mò hỏi anh.
– Cho em hai tuần độc thân cuối cùng của cuộc đời! – Anh nhún vai. – Từ mai em đã là của anh. Vĩnh viễn!
Tôi ngơ ngác nhìn anh, thực sự là choáng váng. Tên này, tôi ghét anh, vô cùng ghét anh.
Sau khi bỏ lại câu đó cho tôi, anh liền phóng xe đưa tôi đi spa, mát-xa này nọ. Anh không cho phép tôi hỏi nhiều, tôi ngoan ngoãn nghe theo. Trên xe buồn chán tôi nhìn đường phố, đây chẳng phải là đường Victoria sao? Sau đó lại thấy anh rẻ phải, trong đầu tôi mơ hồ hiện lên ý nghĩ nào đó.
– Không cần phải nghĩ, đúng là đường Albert!
Anh tiếp tục rẽ phải lên đường Gisborne, rẽ trái sang Cathedral Pl, tôi liền giật mình, không dám nhìn tòa nhà phía bên trái. Tôi hét lên:
– Không, không thả em xuống. Em không muốn. Anh chưa hỏi ý kiến em. Hu hu. Em không muốn, mau thả em xuống. Anh bá đạo lắm, anh gia trưởng lắm, anh xấu xa lắm, anh … hu hu. Em không biết đâu, em không muốn, em không muốn! Mười một năm qua, anh lừa em bao nhiêu lần rồi. Lần này em không muốn đâu!
– Nghe anh nào! – Anh cầm tay tôi hôn nhẹ lên đó. – Mười một năm qua, anh cũng đã đợi ngày này biết bao nhiêu lần rồi. Lam Anh, anh già rồi.
Tôi đưa hai mắt đỏ hoe lên nhìn anh. Tôi không hiểu tại sao câu nói “anh già rồi” kia của anh, lại khiến tôi xúc động và xót xa đến thế.
– Đời người có bao nhiêu mười một năm hả em? Chúng ta đã bỏ qua một lần, không thể tiếp tục bỏ lỡ. Và anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ. Em vẫn như thế, vẫn trong sáng như thế, với anh, em vẫn mãi thánh thiện như thế… nhưng anh thì sao? Anh cũng vẫn vậy, anh không tự tin. Đứng trước em, một chút anh cũng không tự tin. Bây giờ, mỗi năm anh một thêm già, anh càng không tự tin. Hãy để anh chăm sóc em, anh không biết sẽ được bao lâu, nhưng anh hứa sẽ dùng hết phần đời còn lại để chăm sóc em và con. Chỉ nghĩ thôi, anh cũng đã thấy sợ. Nếu một ngày nào đó, anh đi trước em, thì ai sẽ chăm sóc em và con? Anh không dám nghĩ đến! Vì thế, hãy ở bên anh, chúng ta hãy tiết kiệm từng giây phút một để ở bên nhau, yêu thương nhau, được không em?
Đến khi anh đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, tôi mới phát hiện đã mình đã rơi lệ nhiều thế nào. Tôi im lặng gật đầu, nhìn thẳng vào anh rồi hôn anh.
– Em yêu anh!
– Anh cũng vậy! – Anh ôm chặt tôi. – Cô dâu không được khóc!
Chúng tôi đang bận ôm nhau thì nghe tiếng gõ lên cửa kính xe.
– Hai đứa có thôi đi không? – Jade có chút khó chịu. – Bao nhiêu khách khứa đang nhìn kìa!
– Mẹ Anh, xuống xe đi. Xem con mang đồ có đẹp không nào? – Giọng nói này không phải của đứa con trai bé bỏng thì là của anh.
Anh hôn nhẹ lên mắt tôi rồi mở cửa xe cho tôi. Tòa kiến trúc vĩ đại bên trái chính là tòa thánh St Patrick với lối thiết kế Gothic phục hưng. Đây là nhà thờ lớn nhất của bang Victoria này. Dù ở Úc đã lâu, nhưng tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây. Vì đây là nơi mà tôi tôn thờ nhất, là nơi mà tôi đã định cho riêng mình một lễ cưới mà nay, anh là người đã giúp tôi hoàn thiện giấc mơ đó.
Bao nhiêu gương mặt quen thuộc đứng trước sảnh đợi chúng tôi. Vừa xuống xe, Lan và Quỳnh đã líu ríu chạy đến kéo tôi đi tìm nơi thay đồ. Tôi nhìn một lượt các vị khách, có bố mẹ anh đứng bên cạnh bố mẹ tôi, ông bà mỉm cười gật đầu với tôi.
Trong phòng thay quần áo, tôi nhìn thấy một chiếc hộp rất quen mắt. Tôi mở ra, đó chính là chiếc hộp năm xưa đã đựng hai chiếc váy cưới của tôi. Bên trong một mẩu giấy nhỏ, tôi liền cầm lên.
“ Lam Anh, ba năm nay anh vẫn giữ rất kĩ chiếc váy này. Đây là chiếc váy anh và em đã chọn mua, em có nhớ không? Anh chờ đợi ngày em mặc lên mình chiếc váy này đã lâu thế nào. Em phải hạnh phúc nhé vợ của anh!”
Tôi hạnh phúc ôm mảnh giấy vào lòng. Về lâu sau này tôi mới biết được, chiếc váy anh đặt thêm kia, anh đã bỏ nó đi ngay từ hôm tôi bỏ đi. Anh không muốn nhìn thấy nó, vì nó đã vô tình là nguyên nhân đã tôi cãi nhau với anh hôm đó, nên anh càng không giữ nó.
Nhìn ánh mắt hài lòng của Lan và Quỳnh, tôi mỉm cười hạnh phúc.
– Con kia, đưa bí quyết mau! – Quỳnh nói.
– Bí quyết gì cơ? – Tôi ngơ ngác hỏi.
– Cậu làm gì, một con rồi vẫn đẹp thế! Sao tớ sinh con sau lại thành ra thế này!
– Ha ha. – Lan cười phá lên. – Cậu hai đứa rồi, so với nó làm gì.
– Cậu đợi đấy! – Quỳnh chỉ tay vào bụng Lan. – Rồi tớ sẽ trả đũa mẹ nó bằng cách hành hạ đứa con dâu này.
Ba năm qua, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ John sinh thêm Nicky, mà Quỳnh cũng đã sinh thêm một bé gái. Lan thì năm ngoái vừa cưới chồng, và bây giờ đang vác bụng bầu to tướng đến đây. Tôi tiến gần, ôm hai đứa lại. Ba đứa ôm nhau, vừa cười vừa khóc. Chúng tôi đã trải biết bao thứ thách trong cuộc đời nhưng bây giờ lại rất hạnh phúc với mái ấm riêng của mình. Tôi có lẽ là đứa dừng chân chậm nhất, nhưng tôi tin rằng mình sẽ không hạnh phúc kém gì hai cô bạn này.
– Khụ khụ!
Nghe tiếng ho, chúng tôi giật mình quay người nhìn thấy mẹ anh. Hai cô bạn thức thời ra ngoài, còn hẹn lát nữa quay lại trang điểm lại cho tôi.
Đối mặt với mẹ anh thực sự tôi vẫn còn ngượng ngùng. Bà tiến đến, nắm lấy tay tôi.
– Mẹ xin lỗi! Ba năm trước là mẹ đã chia cắt hai đứa. Để con ngần ấy năm chịu nhiều đau khổ, một mình nuôi con. Từ lúc mẹ thấy thằng Long suy sụp, mẹ biết mình đã sai. Nó đã từng oán giận mẹ, không nói chuyện với mẹ, nhưng rồi một ngày nọ nó gọi về nhà, và hét lớn “Bố mẹ, con đã là bố!” thì mới ôm lại hy vọng, hy vọng được gặp con và mong con tha thứ. Thằng Long từ bé đã trầm tĩnh ít nói, và đó cũng là lần đầu tiên mẹ thấy con trai mẹ nó phấn khích như vậy. Mẹ đã hiểu lầm con, mẹ thực sự xin lỗi. Con có thể tha thứ ẹ được không?
– Bác đừng nói như vậy. Bác đã nói là hiểu lầm, thì làm sao cháu có thể giận được ạ. Cháu cảm ơn vì bác đã chấp nhận cháu.
– Còn gọi mẹ là bác sao? – Bà mỉm cười nhìn tôi.
– Con cảm ơn mẹ.
– Bà nội ơi! – Peter từ ngoài vào, vừa chạy vừa hét. – Bố Long và ông nội bảo bà nội và mẹ Anh mau ra ngoài ạ!
Theo tôi nhớ thằng bé này chưa rời tôi lúc nào cả, sao lại có thể sớm thân thiết mà gọi ông bà nội thế kia. Tính ra chỉ mới sáng nay nó mới gặp ông bà mà thôi. Thằng oắt này, đúng là chúa nịnh nọt.
Bà vỗ nhẹ tay tôi, rồi dắt Peter ra ngoài trước. Sau khi trang điểm, tôi liền ra ngoài. Lúc nhìn anh đứng ở trên bục thánh, tim tôi đập mạnh. Anh trong bộ lễ phục kia, vô cùng đẹp trai, vô cùng lịch lãm. Đó là người đã yêu tôi mười một năm, dùng tình yêu chân thành của mình để sưởi ấm con tim tôi. Là người đã cho tôi những gì đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Là người đã dùng con tim chân thành để bao dung tôi, chiều chuộng tôi. Là chồng tôi, và là bố của con tôi. Anh mãi mãi yêu tôi, và anh cũng mãi mãi là người tôi yêu. Mãi mãi!
Truyện đã đến hồi kết thúc. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và đi cùng Knit hơn ba tháng vừa qua. Cảm ơn đã các bạn đã chân thành góp ý để mình có thể hoàn thiện hơn. Đây là tác phẩm đầu tay của mình, tuy không có giá trị nghệ thuật nhưng cũng tác dụng giải trí. Cảm ơn các bạn đã thăng trầm cùng Long – Anh, là những người chứng kiến rõ nét nhất tình yêu của họ, là những người đã giúp Knit tớ đây trưởng thành hơn.
Nếu có duyên gặp lại, hy vọng mọi người vẫn ủng hộ tớ. Tớ sẽ cố gắng hoàn thiện mình hơn để đưa đến cho các bạn những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhất.
Ngoại truyện, chắc chắn là có!
Tớ chân thành cảm ơn.