Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 24
CHƯƠNG 23: Giọng nói quen thuộc. – Vợ yêu anh ngay từ trước sao hả vợ? Anh nghe mà vẫn không tin được. Anh hạnh phúc lắm vợ à! – Ngủ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Tôi hét một tiếng dài với người đang làm ồn kia. Sáng thức dậy vừa mở mắt, việc nhìn thấy người nằm đối diện khiến tôi buồn cười. Ba năm trước ở cùng nhau có bao giờ thấy anh nói nhiều đến vậy đâu. Đêm qua vừa biết chuyện tôi đã thích anh trước Nguyên Quân thôi, mà đã luyên thuyên một mình cả đêm. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà. Bây giờ vẫn còn sớm lắm, tính đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà thì đã thấy mẹ ngay dưới bếp đang nấu ăn rồi. Tôi chạy đến ôm thắt lưng của bà. – Dậy sớm vậy hả mẹ? Để đấy con nấu được mà. – Mấy món trứng ốp la này có gì đâu. Không ngủ thêm chút nữa hả con gái? – Không ạ! Con tính dậy đi mua đồ ăn sáng cho cả nhà. – Cậu ta vẫn còn trên đó à? – Dạ, hì hì. – Hai đứa tính sao? – Sao gì ạ? – Đừng giả vờ với tôi. Vì sao không đồng ý với nó? – Con không biết nữa mẹ ạ. Con nghĩ con chưa sẵn sàng. Lần trước chúng con có hơi vội nên lần này con sẽ suy tính một tí ạ. – Con đấy, chần chờ gì nữa. Thằng Long nó tốt thế kia, con mà cứ vậy mất nó có ngày … – Hì hì, con biết rồi ạ! Để con lên gọi anh ấy xuống ăn. Cả nhà, bốn người trên bàn ăn sáng thật ấm áp. Bố vẫn như trước vừa ăn vừa đọc báo. Long cũng thường hay vậy nhưng hôm nay không phải ở nhà mình nên anh cũng chỉ chăm chú ăn. Mẹ thì cứ bảo anh ăn thêm, trong khi tên kia đã ăn mấy ổ bánh mì rồi. Cả ly yogurt của tôi cũng uống đến một nửa. Vì bị tôi lườm nên mới để lại cho tôi tí kia, nhìn thật muốn khóc mà. – Anh không đi làm à? Ăn mau rồi đi kìa. – Còn sớm mà em. Lát anh ghé công ty làm một tí, rồi về chở em đi chơi. – Thôi, hôm qua em đùa đấy. Ở đây còn chỗ nào em chưa đi nữa. Cứ ngoan đi làm kiếm tiền nuôi em được rồi! – Nuôi em là chuyện đương nhiên rồi, nhưng anh muốn … – Anh quay sang mẹ. – Con muốn mẹ nuôi con cơ! – … – Tôi lườm cái con người mặt dày kia một lần nữa. – Ở nhà bố mẹ được ăn ngon, ở nhà vợ được ngủ ngon. Hay là con về đây ở rể được không mẹ? – Bố, mẹ con đi có việc! Trưa nếu ăn cơm nhà con sẽ gọi ạ. – Tôi ráng uống hết ly yogurt của mình rồi đứng dậy. – Anh đưa em đi! – Anh nắm cổ tay tôi. – Anh cứ ở “rễ” ở đây nhé, bố mẹ em trồng!. – Tôi cười giả tạo. Nói thì cũng nói vậy chứ anh dễ gì mà để tôi tự đi được. Ở Úc đã thế, ở Việt Nam cũng thế. Anh cứ giữ tôi khư khư thế này, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Chẳng hiểu anh lo lắng cái gì nữa. Dù rằng dạo này cảm giác được anh giấu tôi điều gì đó, nhưng nếu anh không muốn nói tôi cũng không thắc mắc. – Anh đi đi, em tự vào được mà! – Đến tận nơi rồi mà anh vẫn không muốn tha cho tôi. – Anh ngồi một tí nhé? Lan và Quỳnh anh đều quen mà! – Thôi mà, tụi em lâu rồi mới gặp nhau, anh ngồi cùng cũng không tiện. Muốn uống cà phê về công ty bảo thư kí mà pha cho! Em vào nhé? – Uống ở đây ngon hơn mà em! – Được rồi, được rồi, thôi ngoan, đi làm nhé, em vào đây! – Em! – Dạ? Thấy người kia chỉ chỉ vào má, tôi lập tức cau mày. Đương nhiên tôi hiểu anh muốn gì nhưng đây là Việt Nam, chẳng phải ở Úc mà muốn làm gì thì làm. Cũng may là ở trong xe nên tôi cũng phải dày mặt đáp ứng anh. Nụ hôn chưa kịp lên má thì ai kia đã quay đầu lại và “giằng co” với tôi rồi. Phải vùng vẫy lắm mới thoát được anh. – Anh! Đây là Việt Nam! – Tôi tức giận đánh vào cánh tay anh. – Em … đây là trong xe! – Tên này còn lí sự. – Em đi đây? – Người kia kéo tay lại. – Sao? Hay là anh vào nhé? – Ừ ừ! – Anh gật gật. – Được anh vào đi! … nhưng đưa chìa khóa xe đây! Chiều cũng không cần về nhà đâu! – Tôi lạnh lùng thông báo cho anh.
– Kìa em … – Tôi lập tức trừng anh. – Thôi ngoan! Anh đi làm, ở với bạn xong gọi anh đến đón nhé? Trưa ăn cơm cùng anh. Nghe chưa? – Dạ được rồi! – Nói tóm lại khi tên này nghiêm túc tôi vẫn cảm thấy mình biết nghe lời hơn. Chúng tôi hẹn nhau ở tiệm cà phê Sky quen thuộc. Đây là một trong những tiệm cà phê tôi thích nhất ở Đà Nẵng bởi không gian ấm cúng và quan trọng hơn cà phê Ý ở đây được pha rất ngon. Thấy cách bày trí theo phong cách phương Tây tôi chợt nhớ về những tiệm cà phê mình đã ghé thăm ở Úc. Vào bên trong liền thấy hai cô bạn thân của mình ngồi sẵn đợi tôi. – Vào lâu thế? – Lan lườm tôi. – Thấy đến cũng hơn 15 phút rồi, sao giờ mới vào? Nói bà nghe coi! – Cậu cứ thế! – Quỳnh lên tiếng. – Vợ chồng người ta vừa ở nước ngoài về, chưa quen phong tục ở Việt Nam nên … hí hí. – Các cậu mà lộn xộn nữa, tớ về đấy nhé? – Nghe tiếng cười nham hiểm của hai đứa này thật là khó chịu mà. – Ấy ấy, sao được, hôm nay mời Lưu phu nhân cậu đến đây… thẩm vấn! – Hai chữ thẩm vấn từ miệng Lan khiến tôi giật mình. – Gì mà thẩm vấn tớ? – tôi ngơ ngác hỏi. – Cậu đừng giấu bọn tớ. – Quỳnh nói với tôi rồi nhấp một ngụm cà phê. – Bọn tớ chỉ không muốn hỏi, nhưng bây giờ chuyện của hai người tốt hơn rồi, nên nói cho bọn tớ nghe, nếu không đừng bạn bè gì cả. – Chuyện này … – Tôi có chút khó khăn. Thực sự tôi không muốn chúng nó chuyện giữa tôi và anh. Những gì quên đi được thì cứ quên đi, quan trọng là chúng tôi muốn nắm giữ hiện tại và tương lai của mình. Ba năm trước tôi muốn giấu Lan và Quỳnh chỉ vì tôi không muốn hai đứa biết tôi hèn họ và dơ bẩn thế nào khi lấy mình ra để bảo vệ Quân. Ba năm sau lại đột ngột kết hôn mà không hề giới thiệu chúng với chú rể một lần cho đàng hoàng. Sau khi tai nạn xảy ra tôi lại bỏ đi Úc đến bốn tháng mà không hề liên quan với ai. Bây giờ thình lình trở về và Long, anh thì như thế … Chuyện anh ép buộc tôi làm tình nhân khi trước cũng chẳng thể đổ hết lên anh nhưng tôi vẫn ngại bọn chúng có thành kiến với anh, hoặc giả sự việc này lọt vào tai bố mẹ thì mọi chuyện còn rắc rối hơn nữa. – Các cậu thông cảm! Không phải là tớ muốn giấu nhưng … – Cậu yên tâm, chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm, chẳng phải ngày một ngày hai. Nếu cậu không tin tưởng chúng tớ, không xem chúng tớ là bạn thì bọn tớ không ép. Bọn tớ chỉ hy vọng cậu hạnh phúc. Hiểu không? Trong ba đứa chúng tôi, Quỳnh luôn là đứa hiểu chuyện nhất. Đã đến mức này tôi thể nào giấu hai đứa nữa. Hai đứa yên lặng nghe tôi kể về Long, từ lúc anh bước chân vào cuộc sống của tôi đến bây giờ. Đau khổ có, hạnh phúc có. Tôi cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ có ngày thoải mái kể về anh, kể về khoảng thời gian ba năm đen tối nhất cuộc đời tôi cho người thứ ba biết. Nhưng hôm nay, mọi chuyện lại rất dễ dàng. Ba năm kia dường như không còn là ba năm tôi muốn quên đi nhất, bây giờ nghĩ lại, có lẽ, đó chỉ là ba năm thách thức tình yêu của chúng tôi, ba năm tôi luyện tôi thành một người trưởng thành hơn. Bởi ba năm đó, anh cũng chẳng hề vui vẻ hơn tôi là bao. Và tất nhiên chuyện xảy thai, tôi không đề cập đến. Một người cao ngạo như anh, lại dùng một kế hoạch, một thủ đoạn hèn hạ chỉ để trói chân một người phụ nữ. Thì điều đó chứng tỏ rằng, anh rất yêu người phụ nữ kia. Và tôi cảm thấy mình thật may mắn là người phụ nữ đó. – Khoan đã, cậu từ từ! – Lan khoát tay. – Tớ không hiểu? Nếu cậu mới gặp anh ấy ba bốn năm trước thì sao lúc trước anh ấy bảo đã yêu thầm cậu bảy năm? – Ngốc! – Quỳnh gõ nhẹ vào trán Lan. – Cậu quên ai là người đã cứu Lam Anh lần tai nạn đó hả? Là anh Long đấy! Anh ta đã yêu cậu từ lúc đó đúng không? – Quỳnh quay sang hỏi tôi, và tôi tặng cho cô nàng một ánh mắt tán thưởng. – Ừ! Trước đó một thời gian nữa! – Tôi cười hạnh phúc. – Quỳnh, cậu có nhớ lần tớ diễn cho khoa điện tử viễn thông, đầu năm hai không? Lúc mà tớ quên đàn guitar đó? – Cái gì? – Mặt Quỳnh hoảng hốt. – Đừng nói với tớ cái anh chàng cậu … – Ừ là cái anh tớ đâm vào mà không thấy mặt đó! – Này này! Hai đứa này, tớ không hiểu gì cả!!! – Lan chen ngang. – Vậy có nghĩa anh nhà cậu yêu cậu … à không, tiếng sét ái tình á? – Hì hì … – tôi chỉ biết cười cho qua. – Nhưng tớ không đồng ý với hành động của anh ấy. Như vậy là quá đáng, quá ngang ngược! – Quỳnh cau mày. – Gì mà không được? – Lan vội cãi lại. – Tớ thích như vậy! Yêu là phải giành lấy! Cậu không quên là con Anh ngốc này, đã yêu người ta khi còn chưa biết mặt mũi người ta à? Lúc đó bọn mình và hai bác cứ lo nhỏ này bị gạt. Ai dè, nó bây giờ quá hạnh phúc! Ôi tớ cũng muốn gặp tai nạn, gặp tai nạn … – Con nhỏ này, cậu lớn từng này tuổi rồi nghiêm túc cho tớ mau! – Quỳnh đánh vào tay Lan. – Tớ hỏi cậu, Lam Anh? Còn chuyện gì nữa? – Chuyện gì? – Tôi càng ngạc nhiên hơn. – Vì sao cậu không đồng ý kết hôn lại với anh ấy? Có chuyện đúng không? – Thì do anh Quân chưa mất bao lâu mà? – Lan thắc mắc. – Cậu ngơ à? Lần đó anh Quân mất cũng đã bao lâu đâu, mà nó còn đồng ý cưới. Cậu cũng hiểu Lam Anh rồi, nó đã yêu anh Long thì bây giờ có còn anh Quân cũng chẳng là vấn đề nữa. Cậu nói đi Lam Anh? – Thực ra … – tôi lúng túng. – Đúng là do một phần là liên quan đến anh Quân nhưng tớ … – Hai đứa mở to mắt nhìn tôi. – Tớ cảm thấy Long đang giấu tớ gì đó? Tớ chưa nói các cậu về chuyện một người nữa. Cuối cùng tôi cũng kể cho tụi nó nghe những điều mà tôi canh cánh mấy hôm nay, nào là về Hải Linh, về chuyện anh có liên quan đến Quân, về chuyện tôi cảm nhận được sự bất thường ở anh. – Cậu nói đúng, hôm qua ở nhà cậu, tớ thấy anh ấy khác hẳn lần ra mắt bọn tớ! Hay tên đó đúng là lừa cậu? – Lan góp ý kiến. – Tớ thấy cũng chưa hẳn. Tớ tin anh ấy yêu cậu nhiều như vậy, nếu có gì chắc cũng chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu nên tin anh ấy. Tớ hỏi cậu … – Quỳnh nghiêm túc nhìn tôi. – Cậu có tin anh ấy liên quan đến cái chết của Quân không? – … – Suy nghĩ một lát tôi trả lời. – Tớ hoàn toàn tin tưởng anh ấy, nhưng thú thật, đoạn băng kia cũng làm tớ một chút lung lay. – Tớ hiểu, chứng cứ rành rành ra đó, không thể nào không tin được. Nhưng tớ tin nhân cách của anh ấy, chẳng bao giờ làm những chuyện như vậy … để có cậu. Chúng ta xem phim cũng nhiều, bây giờ chứng cứ giả người ta làm đầy ra. Cậu nên hoàn toàn tin tưởng anh ấy. – Tớ cũng nghĩ vậy. – Lan vừa nói xong bị tôi lườm, cô bé này, gió chiều nào theo cũng được. – hì hì, thì Quỳnh nó phân tích đúng quá mà. Với cả chuyện của Hải Linh kia, cậu cũng đừng quan tâm làm gì. Người xấu đóng vai ác, người thứ ba thì đừng có quan tâm. Quan trọng hơn hết là anh ta yêu cậu. Hiểu chưa? – Mọi điều các cậu nói tớ điều hiểu. Các cậu hiểu tớ cũng không phải là đứa không biết suy nghĩ. Tớ cũng chẳng có thời gian mà quan tâm cô ta. Nhưng … thật tâm tớ muốn tìm hiểu chuyện của Quân, các cậu thấy thế nào? – Tôi khó khăn hỏi hai đứa. – Lam Anh à, mọi chuyện đã qua nên cho qua. Tớ đã nói rồi, cậu nên tin tưởng anh Long. Dù gì thì anh ấy cũng yêu cậu nên sẽ không làm gì có lỗi với cậu đâu. Nhưng nếu cậu vẫn muốn tìm hiểu vụ của Quân, tớ nghĩ cậu nên bàn bạc với anh ấy. – Quỳnh vỗ nhẹ mu bàn tay tôi. – Tớ không biết nữa … Cuối cùng mọi chuyện vẫn chưa tìm ra phương án giải quyết. Chuyện của Quân có thật là tôi nên nói qua với anh không? Anh chắc chắn sẽ không muốn tôi làm việc này. Nhưng nếu giấu anh tìm hiểu về Quân thì thật sự không hay lắm? Quân đối với anh mà nói, thì vẫn là bạn trai cũ của tôi, và anh thì hoàn toàn không muốn tôi liên quan gì đến việc này. Tính sở hữu của anh cao như vậy, thật khiến tôi đau đầu. Ba đứa chia tay nhau ở tiệm cà phê, Lan thì chiều nay phải đi tour, còn Quỳnh thì có chồng đến đón. Nó hẹn tôi và anh hôm khác sang thăm gia đình nó và tôi đã đồng ý, sự thật thì tôi nhớ cu Huy lắm rồi. Thực ra tôi cũng muốn sinh cho anh một đứa nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bây giờ không phải là thời điểm thích hợp. Với lần xảy thai trước đã trở thành bóng ma với tôi nên tôi chưa sẵn sàng. Anh bảo xong việc thì gọi điện anh đến đón, nhưng giờ này đến lúc ăn trưa còn sớm nên tôi chẳng muốn làm phiền anh. Nghĩ vậy, tôi vội bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng công ty anh. Vào công ty vẫn gặp Bích Ngọc ở quầy lễ tân như cũ. Cô bé mỉm cười chào tôi, tôi cũng gật đầu lại. Thấy cô bé như muốn nói gì đó nên tôi dừng lại chỗ cô ấy. – Có gì muốn nói với chị hả em? – Dạ … em muốn xin lỗi chị việc hôm trước. – Việc gì? – Em thực sự không biết chị là vợ tổng giám đốc. – À, có gì đâu. Chị cũng không đến đây bao giờ sao trách em được. Anh ấy ở trên đó chứ? – Dạ! Tổng giám đốc ở bên trên ấy ạ. Sáng nay mới có cuộc họp với ban quản trị. Chị uống gì để em chuẩn bị? – Không cần đâu. Chị lên trên đợi anh ấy cũng được. – Tổng giám đốc của chúng em chắc yêu chị lắm nhỉ. – Sao lại nói vậy? – Em thấy anh ấy rất dịu dàng với chị. Còn bình thường với chúng em thì vô cùng nghiêm khắc. Hôm qua, anh ấy ra đến tận cửa tiễn chị, còn lại nói rất nhiều điều. Sự thật thì từ lúc em làm ở đây, chưa bao giờ em thấy anh ấy cười nhiều và nói nhiều như thế ạ. – Hì hì … – tôi cũng chẳng biết phải nói thế nào. – Thì tổng giám đốc công ty thì phải giữ hình ảnh chứ em. Thôi chị lên nhé! Tôi đi thẳng lên văn phòng anh liền gặp Nhân Huy ngồi gần đó. Từ lần ở hôn lễ đến nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại cậu ta. Biết là không đúng nhưng tôi vẫn còn một chút ác cảm từ buổi hôm đó. Tôi gật đầu hỏi anh ở đâu. Cậu ta mời tôi ngồi và bảo là anh còn đang họp. Tôi tỏ ý không muốn quấy rầy cậu ấy, nên đã đến sô pha cho khách chờ, chọn một cuốn tạp chí thiết kế nhà đất rồi chăm chú đọc. Một lúc sau, cậu ta đem cho tôi một cốc Yogurt khiến tôi bất ngờ. Cậu ấy cười bảo là phòng nước tổng giám đốc có sẵn và anh cũng hay dùng. Tôi cảm ơn rồi tiếp tục đọc tạp chí. Một lúc sau thì nghe từ phòng họp tiếng nói nặng nề của anh. Tôi bất giác mỉm cười. Ai mà biết được, người đang nghiêm khắc trong phòng họp kia, hôm qua đã nói chuyện cả đêm không ngủ, sáng nay lại mè nheo không muốn đi làm. Chừng đến gần giờ trưa, anh mới giải phóng mọi người trong phòng họp. Lúc đi ra, mặt ai nấy cũng nặng nề ủ dột, chắc hẳn vừa mới bị anh khiển trách. Đoàn người ra hết thì tôi cũng thấy được anh. Tôi ra dấu cho Quang Huy im lặng. Vì tôi ngồi ở một góc nên anh không thấy được tôi. – Huy, nãy giờ Lam Anh có điện cho tôi không? – Anh đi ngang qua tôi rồi đến bàn Nhân Huy. – Dạ không ạ! – Sao kì vậy nhỉ? Chẳng lẽ bây giờ cô ấy vẫn nói chuyện với bạn chưa xong sao? – Khụ khụ … – Tôi giả vờ ho hai tiếng. – … – Anh quay đầu, thấy tôi liền nở nụ cười. – Em xong việc sao không gọi anh đến đón? – Haiz, tổng giám đốc bận đến mức không hề thấy em ngồi ở đây luôn, sao ai dám làm phiền! – Tôi bĩu môi. – Hì hì, công ty có chút việc. Em đợi anh lâu chưa? – Anh đến thẳng chỗ tôi, không kiêng dè gì mà ôm chầm lấy tôi. – Này anh … – tôi giãy giụa. – Đang ở công ty! Huy còn đứng kia! – Hì hì, đi! Anh đói lắm rồi! – Anh xoa bụng tỏ vẻ cực kì tội nghiệp. Vậy là tôi quyết định sẽ không tìm hiểu về Quân nữa. Có lẽ Quỳnh nói đúng mọi chuyện đã qua rồi thì không nên tìm hiểu lại. Cuộc sống tôi cũng như vậy mà tiếp diễn. Vì anh dùng đủ thứ thủ đoạn mà đã khiến bố mẹ đuổi tôi về nhà của anh. Khi về đến nhà kia của anh thì tôi rất là bất ngờ. Anh đã in số ảnh cưới của chúng tôi ra treo đầy nhà. Một tấm siêu to ở ngay phòng khách. Phô trương hơn là phòng ngủ của chúng tôi khắp nơi là ảnh tôi và anh, có cả ở St Kilda và Parkville. Tôi hỏi ra mới biết lúc ở St Kilda anh đã chụp lén tôi, và tất nhiên trong ảnh chỉ có tôi và biển. Ngạc nhiên hơn nữa là tên này đã xây một phòng cho em bé. Đi vào trong phòng tôi có chút đau đầu, người này quá ngang ngược. Nếu được thì mình hắn sinh em bé đi, đừng lôi tôi vào. Tôi cũng vừa tìm lại được việc làm. Lại là vì vẫn ở công ty cũ, vì giám đốc của công ty tôi tương đối thân thiết với Long nên khi tôi đi Úc anh đã xin phép cho tôi. Và tất nhiên, tài xế đưa đón tôi là anh. Không cho tôi đi làm một mình, bảo nào là sợ tôi tai nạn, tôi rất có duyên với tai nạn giao thông nên càng không thể để tôi đi một mình. Thật sự là tôi hết cách, nhân viên nhỏ trong công ty mà được đưa đón bằng xe hơi mắc tiền thế kia, thì thật là … Cả ăn trưa cũng chạy sang căng tin của công ty chúng tôi ăn. Mọi người ở đây còn thân với anh hơn cả với tôi. Hôm nay tôi nghỉ trưa tôi đợi anh đến ăn chung nhưng mãi vẫn không thấy nên tôi tính sẽ sang công ty anh ăn chung với anh, coi như là đáp lễ anh những ngày qua quá siêng năng ăn trưa cùng tôi. Tôi phải gọi một chiếc taxi đến công ty anh để nhỡ có bị anh thấy không bị mắng. Lúc tôi đến thì mọi người đã đi ăn trưa cả rồi, vì đã quen mặt nên nhân viên cũng không thắc mắc gì tôi cả. Tôi đi thẳng từ cửa lên văn phòng anh ở bên trên. Nhân lúc Nhân Huy không có ở đây, tôi định dọa anh nhưng vừa đến bên cửa thì đã nghe một giọng nói hết sức quen thuộc. – Anh đừng bức tôi! Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô gái của anh đã về? Tôi đã một lần thì chắc hẳn sẽ có lần thứ hai. Anh tin không? Giọng nói này tuy không nghe nhiều nhưng tôi cảm thấy rất là quen. Nhưng nghĩ mãi không tài nào tôi nhớ được. “Cô gái của anh” … đúng rồi! Đây là giọng nói của người phụ nữ trong đoạn ghi âm của Hải Linh cho tôi em. Tôi đột nhiên run rẫy.