Đọc truyện Tfboys Và Cô Nàng Lạnh Giá – Chương 3
Vô phòng cô trằn trọc không tài nào mà ngủ được cô nghĩ đến Khải,cô không hiểu tại sao ở bên Khải cô lại cảm thấy ấm áp rất giống với cái cảm giác mà cô ở gần Khánh.Nghĩ tới Khánh mắt cô lại chảy ra những dòng nước nóng hổi.Cũng tại cô mà Khánh chết,tất cả là tại cô nếu cô không chạy bắt Khánh đuổi thì khánh sẽ không như vậy.
Cô hồi tưởng lại.1 năm trước:
Có một đôi tình nhân đang vui vẻ khoác tay nhau trông họ cười cười,nói nói rất hạnh phúc.
“Khánh ơi,đi ăn kem nha?”Cô cười nói.
“Ưm….Trời cũng nóng.Ăn kem giải nhiệt vậy?”Khánh đưa ra giả thuyết.
“Giờ chúng ta thì chạy ai chạy tới quán kem trước thì thắng nhé.”Cô nói xong thì chạy.
Hai người chạy vui vẻ lắm.Cô đang chạy qua đường thì mệt dừng chân mà nghĩ mệt gọi Khánh.
“Khánh ơi,lại đây không chạy nữa mệt quá.”Cô nói Khánh.
Trong lúc cô nói thì có một chiếc xe lao tới.Khánh thấy vậy liền chạy đến đẩy cô ra chỗ khác.Cô té xuống và quay ra nhìn khánh thì……
“Khánh……..”Cô hét toáng lên chạy lại chỗ Khánh.”Khánh,anh có sao không……đừng làm em sợ?”Cô run rẩy nói.
“Anh……không……sao……”Khánh yếu ớt nói.
Không nói gì thêm cô lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.Trên đường tới bệnh viện máu trên người Khánh chảy ra rất nhiều.Cô thấy Khánh như vậy lòng cô đau lắm,có thể nói là đau như muốn chết vậy,tim cô như có hàng ngàn con dao sắc bén đâm sâu mà không thể lấy ra được.
“Khánh….hức….cố lên hức sắp tới bệnh viện rồi.”Cô cẩm tay Khánh lên,bàn tay Khánh lại như băng và máu thì bê bết.
“Anh…..sẽ…..cố…..đừng…..lo……”Khánh thều thào nói làm cô không cầm được nước mắt mà khóc.
“Anh ngốc lắm cứu em chi vậy?Anh làm như vậy có biết tim em sẽ đau lắm không hả?”Cô hét lớn.
“Nếu…..em…..là…..anh……thì…..em…..sẽ……làm…..gì?Nhìn…..người…..mình…..yêu…..chết…..sao?”
“Không bao giờ?”Cô trả lời ngây thơ.
“Anh….cũng….như…..vậy?”
Xe tới bệnh viện.Khánh được đưa đi ngay tới phòng cấp cứu.Cô rất muốn theo Khánh vào trong nhưng y tá không cho,cô đành ở ngoài chờ.Trong lúc chờ,cô đã gọi cho ba mẹ Khánh tới.Ba mẹ Khánh tới,trong lòng đầy lo sợ.Tới nơi họ thấy cô ngồi đó thì mẹ cô đã tát cô.
“Chát”Cái tát rõ đau được mẹ Khánh ban tặng cho cô,cô ngồi xuống lấy tay che đậy dấu tay,khuôn mắt vô hồn nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
“Cô đã làm gì con trai tôi vậy hả?”Mẹ Khánh quát lớn,tay giơ lên cao định tát cô thì ba Khánh cầm tay bà lại.
“Bà có gì thì từ từ nói.Con gái người ta là cành vàng lá ngọc,ba mẹ nó còn chưa dám đánh nó sao bà lại…..”Ba Khánh nói.
“Cô chú đừng nói vậy.Cành vàng lá ngọc gì chứ?”Cô nói giọng lạnh,khuôn mặt vô hồn,đôi mắt trống rỗng.
Bác sĩ bước ra,ba mẹ Khánh lập tức chạy lại,cô thấy vậy cũng lập tức chạy đến.
“Bác sĩ,con tôi có sao không?”Mẹ Khánh mắt bắt đầu rơi lệ.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức,chỉ có thể cầm cự cho người nhà đến gặp mặt lần cuối.”Bác sĩ lắc đầu nói.
Nghe câu này xong mẹ Khánh lập tức ngất xỉu,ba Khánh đưa bà đi vào phòng bệnh.Cô thì chạy vô phòng Khánh,thấy Khánh xanh sao phờ phệt cô đau lắm.
“Khánh!Em có lỗi với anh,có lỗi với cô chú.”
“Em…..không…..có…..lỗi…..gì……hết….”Khánh nở một nụ cười làm cô đau lòng lắm.
“……”Không trả lời nước mắt của cô đã cạn nhưng nhìn thấy nụ cười của anh nó tự dưng chảy xuống như thác.
“Hứa…..với…..anh….”Khánh nói nhìn cô,cô vội gật đầu”Kiếm…..một……người…..tốt……hơn…..anh….anh…..có…..chết…..sẽ…..yên….lòng….”
“Em không muốn.Em chỉ yêu mình anh thôi.”Cô lắc đầu lia lịa.
“Em….vậy…..anh…..sẽ…..giận…..đấy……anh…..có…..chết……cũng…..không……siêu…..thoát…..cho…..đến…..khi…..nào…..em…..tìm…..được….mới……thôi…..”Anh cầm lấy tay cô,cô cầm tay anh lên.
“Anh dám.”Cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Thấy cô cười,Khánh cũng cười và anh dần nhắm mắt lại,tay bắt đầu rơi xuống,máy đo nhịp tim bắt đầu kêu những tiếng”tít….tít….tít…”.
Cô khóc òa lên.Cô bắt đầu ngồi dậy mồ hôi từ cơ thể cứ đua nhau mà chảy,thì ra chỉ là giấc mơ.Cô ngồi dậy nhìn quanh và nước mắt tự rơi xuống.
“Khánh….”Cô hét toáng lên vì bây giờ khuyu nên chả ai nghe được tiếng hét của cô cả.