[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 53: Hồi kết


Đọc truyện [TFBoys] The Secrect Of Life – Chương 53: Hồi kết

“Y Thanh, chẳng lẽ em thật sự muốn giết anh?”_ Kiin nhíu mày hỏi

“Tôi không giết, chỉ là đừng ép tôi tới bước đường cùng!!”_ Cô băng lãnh nói

Hắn nghe những lời này lòng đau như cắt, cô thật sự có ý muốn giết, thật sự tuyệt tình thế sao..

“Y Thanh, em thật sự không có một chút tình cảm với….”

“TÌnh anh em, chỉ là tình anh em”

“Tình anh em thôi sao?”

“Nhưng mà đến cái ngày anh ra tay với Thiên Tỉ, những người xung quanh tôi thì cái tình cảm anh em đó đã tan thành mây khói rồi. Bây giờ chỉ còn là kẻ thù!!”

“Thiên Tỉ, lại là Dịch Dương Thiên Tỉ!! Cả đời này tôi không thua ai, chỉ thua mỗi hắn, rốt cuộc hắn có gì mà khiến em say mê như thế, em say mê hắn rồi bỏ đi tôi hả?!!!!!”_ Hắn giận dữ hét to

“Tôi yêu anh ấy.”

Y Ngọc có ý định chạy lại giúp một tay nhưng sau khi nghe câu đó liền mỉm cười mà quay xuống thu đám ong đó trở lại vào túi, thành công thoát được nạn, sau này cô nhất định sẽ không dùng đến chúng nữa, thật quá nguy hiểm, bọn chúng thậm chí còn không phân biệt được đâu là địch đâu là bạn, khi về nhất định sẽ nói với Quỷ Vương “dạy dỗ” lại chúng mới được, hoặc là tự mình ra tay trừng trị bọn chúng, không thể cứ diệt loạn xạ như thế. Cô dùng thuật dịch chuyển về phía đồng đội, chỉ đứng ngay sau Vương Tuấn Khải.

“Thiên Tỉ à, lần này anh chính là được hời rồi.”

Cô bất ngờ lên tiếng làm cả bọn hết hồn, đồng loạt trợn mắt nhìn cô trông vô cùng dữ tợn, còn cô thì giống như con thỏ trắng bị đám sói vây quanh, trông bọn họ quả thật rất đáng sợ nha~.

“Em thù lù xuất hiện sau lưng anh, muốn dọa bọn anh đau tim mà chết à?”

“Anh căng thẳng cái gì!! Sợ thì cứ nói ra, ai cười anh đâu.”

“Y Ngọc, cậu nói tôi hời, tôi hời cái gì?”_ Thiên Tỉ ngây ngốc hỏi

“Còn cái gì nữa, chính là “Em yêu anh”.”


Nguyên Nhi không xem tình hình trước mắt mà nói đùa, kết quả nhận được những con mắt viên đạn từ đồng bọn, lập tức biến thành con thỏ con ngồi im bất động ở bên cạnh Quỳnh Như, ánh mắt ủy khuất vô cùng. Y Ngọc mấp máy môi định nói nhưng lại bị ngăn lại bởi cơn động đất chết tiệt, lại muốn cái gì nữa đây, đây là lần thứ hai rồi đấy! Tất cả mọi người cố gắng giữ thăng bằng hết sức có thể, đồng loạt nắm tay nhau giữ vững, tránh té nhào rồi lại bị đánh lén. Như Bình và Dii mặc dù đã bất tỉnh bởi đám ong kia nhưng chắc thời gian tỉnh lại sẽ không lâu, đề phòng thừa còn hơn sơ suất chủ quan.

“ Kiin, bình tĩnh đi.”_ Y Thanh dịu dàng nói.

“Bình tĩnh? Em nói tôi bình tĩnh khi nghe người mình yêu bao lâu nay nói lời yêu kẻ khác trước mặt mình sao? Nghĩ quá đơn giản rồi. Vậy được, em yêu hắn ta, vậy tôi sẽ giết em để hắn ta trúng Mê Thuật của tôi mà đau khổ suốt đời!! Lúc đó, tôi và hắn chẳng phải như nhau sao?”

“Anh dám?!”

“Chúng ta không thể bên nhau vậy tôi còn gì để luyến tiếc?.”

Kiin hất tay của Y Thanh ra, tung một chưởng vào người khiến cô phun một ngụm máu to, ngất xỉu. Đám người của Quỳnh Như thấy thế liền lao tới nhanh như chớp giành lấy Y Thanh từ tay hắn, nhưng cái tên này khi nổi điên lại mạnh như thế, lúc nãy một mình Y Ngọc cũng đánh lại, bây giờ thì khó rồi. Hắn ta giơ tay lên trời, tạo ra một ngọn lửa lớn phóng về phía bọn họ, một chiêu đã đánh bại. Cả sáu con người đều bị trọng thương nằm lăn ra đất, Vương Khải và Y Ngọc nhìn nhau rồi cùng lúc xông tới đánh hội đồng, lần này nhất định không thể để Y Thanh rơi vào tay hắn, để giống như lúc trước thì chẳng phải thắng không thấy chỉ thấy cái chết trước mắt sao?

“Công chúa, cái đó!!!”

Y Ngọc nghe xong liền hiểu, chớp nhoáng đã thoát khỏi cuộc chiến đó, cô lùi ra vài bước rồi thi triển pháp thuật, liền có một cái chuông đen trước mắt, cô cắn vào tay mình thật mạnh cho máu chảy ra rồi vẽ lên chiếc chuông đó một kí tự bí truyền trong tộc, sau đó lại nhắm mắt niệm thần chú gọi Hắc Dã. Hắc Dã là một con quái vật rất to lớn, hùng mạnh, nó chính là người bảo vệ Vương Quốc Ma Sát trong những trận chiến năm xưa, có thể nói, nó đã sống được mấy vạn năm, và cũng ngủ mấy vạn năm để phục hồi sức mạnh, bây giờ gọi nó dậy chắc chắn nắm rõ phần thắng trong tay không sợ lung lay. Trong hang động đất đá đồng loạt rơi rớt, một tiếng gầm gừ cực kì to lớn vọng tới, Như Bình, Dii, Na Na và Mỹ Kỳ may mắn tỉnh dậy, chưa biết chuyện gì xảy ra đã nhìn thấy Y Ngọc dịch chuyển cả đám người bên đó tẩu thoát, xem ra rất gấp gáp, không lâu sau đó, một con quái thú xuất hiện, đè bẹp hết thảy quân địch, nếu bọn họ không di chuyển kịp thời thì có thể cũng thành tro bụi không ai biết đến.

“Đây là cái gì?!”_ Kiin kinh hãi nhìn con quái vật trước mặt, cái này hắn là chưa từng thấy qua dù trong sách cổ hay bất cứ thứ khác

“ Ngươi chuẩn bị chết đi!!”

Vương Khải lợi dụng sơ hở từ đối phương liền một chưởng đánh lùi hắn về sau, còn anh thuận lợi cứu được Y Thanh, mau chóng dịch chuyển ra bên ngoài, bên trong giao phó hết cho Hắc Dã.

“Công chúa, tôi thoát rồi. Công chúa?”

“Cả hai người…. Cô ấy vừa đi thì ngươi xuất hiện, hay thật đấy!!”_ Vương Nguyên vỗ tay lộp bộp, vẻ mặt khó coi vô cùng, có lẽ đã kiệt sức

Vương Khải không thèm nhìn Vương Nguyên một cái đã di chuyển về phía Thiên Tỉ, chậm rãi đặt Y Thanh xuống bên cạnh anh, Thiên Tỉ nhẹ nhàng ôm lấy để cô dựa vào mình rồi ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

“Cảm ơn.”


“Không cần khách sáo, ta đi tìm Công chúa đã.”

Lời nói vừa tan vào không khí đã không thấy bóng dáng người đâu, bọn họ thoắt ẩn thoắt hiện y chang quỷ, à mà bọn họ chính là quỷ rồi chứ còn gì nói được nữa, chẳng trách lại nằm trong tộc này. Vương Khải dịch chuyển vào trong động đã nhìn thấy Y Ngọc đứng đó nhìn trận chiến khốc liệt từ Kiin và Hắc Dã, xem bộ dạng hắn ra thành như thế cũng thật vui, còn đám tay sai của hắn thì chết đứng ở đó, không biết trợ giúp Chủ Nhân của bọn họ, thật sự quá tệ rồi.

“Công chúa, Người mau đi với tôi.”

Y Ngọc nhìn người bên cạnh mình rồi gật đầu.

“Hắc Dã, trở về đi!!”

Sau khi nhìn thấy Hắc Dã tung chiêu cuối cùng đánh Kiin trọng thương rồi biến mất thì bên phía này, cũng có hai người dịch chuyển ra ngoài, trực tiếp cùng đồng đội trở về Vương Quốc.

“Dịch Dương Thiên Tỉ, Đông Phương Y Ngọc. Kiếp này của ta không đội trời chung với hai người!”

“Chủ Nhân, Người không sao chứ?’_ Âu Dương Na Na bên trong cười bên ngoài lại tỏ vẻ lo lắng, chính là hai mặt

“ Sử dụng Tiểu Ngọc!!”

“Thật sự phải sử dụng em ấy?’_ Như Bình lo lắng hỏi

“ Lần này bọn họ tha cho ta, lần sau ta sẽ trả gấp vạn lần!!!!!!!!!!!!!”

Âu Dương Na Na bất lực nhìn con người bị thù hận che lấp hết lý trí trước mặt, chỉ muốn đứng ra can ngăn nhưng trong lòng lại không có một tí dũng khí nào hết, chỉ còn cách nghe theo mà thực thi mệnh lệnh. Thực tâm thì cô cũng còn tấm lòng của một con người, Tiểu Ngọc chính là còn rất non dại, bản thân cô không hề muốn đưa cô bé vào vòng xoay rắc rối của bọn người này. Trong miệng lẩm bẩm vài câu chú, đùng định thuật di chuyển Tiểu Ngọc từ trong tòa lâu đài của Darkiin đứng trước mặt bọn họ.

“Cô bé đã được ai chăm sóc? Làm sao lại nhợt nhạt như thế này?”

Kiin thật ra cũng chỉ là muốn dùng Tiểu Ngọc dọa bọn họ, anh cũng là người yêu thương trẻ em, thật tình là không hề muốn động tay động chân với người không liên quan đến chuyện của bọn họ.

“Chính là vật bị lợi dụng, chăm sóc tốt làm cái gì?”_ Hạ Mỹ Kỳ khinh khỉnh nói


“Ngươi mới vừa nói cái gì?”_ Kiin dùng mâu quang sắc lạnh liếc Mỹ Kỳ một cái đã khiến cho bao nhiêu hùng hổ khi nãy của cô ta rủ nhau cụp đuôi chạy trốn.

“Không…không có gì”

“Ngươi tốt nhất là nên an phận, bằng không người đứng đó không phải Tiểu Ngọc mà là ngươi”

“Loại người như cô ta, có đem cho không cũng không ai thèm nhặt”_ Dii híp nửa mắt cười cợt

Hạ Mỹ Kỳ trong lòng đã sớm nguyền rủa Dii một trận tơi bời, nếu vừa rồi Boss không dằn mặt cô ta, chắc chắn bây giờ cô ta đã đem tên Dii khốn khiếp đó một cước sút văng lên ngọn cây rồi.

“Được rồi, đừng đùa giỡn nữa, mau chóng kết thúc trận chiến…này đi”_ Âu Dương Na Na chán nản xoa xoa thái dương, hai chữ “vô nghĩa” kia hãy còn ngậm trong lòng, không thể tùy tiện phun ra ngay lúc này được.

[…]

Y Thanh một mặt lạnh như tiền ngồi dựa người vào Thiên Tỉ, ánh mắt không có một chút ôn hòa, từ khi trận chiến kết thúc đến bây giờ tuyệt nhiên không mở miệng nói lấy một chữ, chỉ tập trung dựa vào Thiên Tỉ. Cả bọn biết tâm trạng cô bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan, một bên là tình cảm nhiều năm, một bên là hận thù giữa ba vương quốc, thật ra mà nói, muốn giải quyết suông sẻ chính là không thể có cách. Thiên Tỉ ngồi bên cạnh, hiểu tâm trạng của Y Thanh nên ngoan ngoãn làm gối để Thanh Nhi dựa vào, thức thời không mở miệng ra ba hoa như lúc trước.

“Y Ngọc, Tiểu Ngọc bây giờ lại bị đem ra làm vũ khí, chúng ta phải làm sao?”_ Quỳnh Như mặt mày nhăn nhó nhìn Y Ngọc đang ngồi thẫn thờ.

“Tớ cũng không biết, thật không biết phải làm sao”

“Cứ cứng rắng đi, Ngọc Nhi, anh tin em làm được”

Ánh mắt ôn nhu của Tuấn Khải động viên tinh thần của Y Ngọc, nhưng chẳng mấy chóc lại đâu vào đấy. Bảo cô cứng rắn, giờ toàn thân thật sự đã mềm nhũn rồi, làm sao để cứng rắn đây?

“Cái tên Kiin đó, bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện.”_ Vương Nguyên nhún vai.

“Ngươi nói ta?”

Vương Nguyên trợn tròn mắt quay lại nhìn người vừa xuất hiện trước mặt, hắn chết chắc chắn sẽ rất linh, sau này về phải nhớ ngày ngày cúng cho hắn ba cây nhang.

“Tiểu Ngọc!!! Ngươi định làm gì em ấy?”_ Y Ngọc phát hoảng, trong tâm lại đau khổ khôn nguôi, người em gái đó của cô, cũng là do cô chăm sóc không tốt.

“Ta không làm gì cô bé, chỉ cho cô bé nếm thử một con muỗi như ngươi từng giết thôi”_ Âu Dương Na Na tay bế Tiểu Ngọc, mâu quang sắc lạnh liếc Y Ngọc một cái.


“Ngươi vừa mới nói cái gì?”_ Y Ngọc nhất thời không điều chỉnh được tâm trạng, không khống chế âm lượng của dây thanh quản nên âm thanh cực kì cực kì chói tay.

“Màng nhĩ người bị thủng rồi sao?”

Y Ngọc không thể tin được, loại độc của con muỗi đó lúc đó cô cũng là nhờ vào tài nghệ của phụ thân và Vương Khải mới hóa giải được, hơn nữa trong máu cô còn có một loại kháng thể. Còn Tiểu Ngọc? Em ấy không có gì cả, bây giờ nói em ấy trúng loại độc đó không phải là nói em ấy đang dần dần tiến vào địa ngục hay sao? Không, cô không thể để chuyện đó xảy ra được…

“Ngươi muốn gì thì nhắm vào ta, đừng có mà giở trò hạ lưu với một cô bé như thế, thật sự rất hạ lưu”

“Hạ lưu bằng ngươi hay không?”_ Kiin nhíu mày, khóe miệng giật giật vài cái.

“Ta đã làm gì mà ngươi nói ta hạ lưu?”_ Mi tâm Y Ngọc giật một cái mạnh

Kiin hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Y Ngọc, ánh mắt thầm kín nhìn sang chỗ của Y Thanh, thấy cô cũng đang nhìn mình thì liền rụt ánh mắt lại, trong lòng thở dài một cái. Ánh mắt đó của Y Thanh không thể tìm ra một tí xíu nào là thiện cảm, thật tình là không thể tìm ra!!!

“Loại độc đó có thuốc giải không?”_ Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn bọn họ

“Hử? Ngươi hỏi ta? Thuốc giải hả? Ta cũng không biết nữa…”

“Ngươi là đang đùa giỡn với bọn ta hay sao?”

“Khiếu hài hước của ta thật ra phải sử dụng đúng lúc, không phải đụng đâu cũng có thể áp dụng đâu”

Cái tên này chính là cực kì biết gợi đòn, nhìn hắn bây giờ ai cũng muốn bay lại bóp cổ cho hắn biến mất khỏi thế gian. Gương mặt cực kì cà rỡn, không hề có sắc thái nghiêm túc như khi nãy chiến đấu với bọn họ.

“Ta không đùa nữa, ta đến đây chỉ muốn trả Tiểu Ngọc lại cho bọn người mà thôi, ta không muốn giao chiến nữa. Y Thanh khi nãy đã nói là không có tình cảm với ta, ta cũng không còn hy vọng nữa, theo đuổi nàng đã hơn năm năm rồi, trái tim ta thật sự cũng biết mệt mỏi, chi bằng bây giờ buông tay, tiện cho cả hai bên.”_ Kiin ra hiệu cho Âu Dương Na Na trả Tiểu Ngọc đang say giấc về cho Y Ngọc

“Thật là ngươi buông tay hay không?”_ Y Ngọc cẩn thận “chuyển” Tiểu Ngọc cho Vương Khải, trong lòng còn thắc mắc không biết hắn còn có âm mưu gì hay không.

“Làm gì mà nhìn ta bằng ánh mắt đó? Lại nghi ngờ ta à? Ta bây giờ là đang nói thật mà”

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được chứ, chỉ khiến người khác nghi ngờ!”

“Biết buông tay đúng lúc, bản thân cũng sẽ không còn quá đau đớn nữa”

Kiin buông lời nói, rồi cùng với Âu Dương Na Na từ từ biến mất. Chỗ của bọn họ đứng khi nãy chỉ còn vương lại một tí hơi ấm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.