[TFBoys] The Secrect Of Life

Chương 25: Hòa bình quay về


Đọc truyện [TFBoys] The Secrect Of Life – Chương 25: Hòa bình quay về

Sáng hôm sau, cái khoảng thời gian khủng hoảng ấy rốt cuộc cũng đã đi qua. Quỳnh Như sảng khoái vươn vai ngốc đầu dậy. Sáng hôm nay Như Nhi quả thực dậy rất sớm, còn hát hò vui vẻ trong khi cô em gái “Tiểu Ngọc” vẫn còn nằm đó ngủ say. Đúng bảy giờ sáng, Quỳnh Như đã đứng trước gương và trong quá trình tân trang sắc đẹp, cô lục lục ra một thỏi son dưỡng môi màu cherry quyến rũ, quệt nhẹ một đường lên môi, mím mím một vài cái sau đó tự luyến nở nụ cười khả ố nhìn vào trong gương một lần nữa, tặc lưỡi.

“Hôm nay như thế này, chắc Nguyên Ca sẽ thích chứ nhỉ? Aidooo, mình còn tự thích bản thân, chẳng lẽ anh ấy lại có thể không thích được hay sao?”_ Đôi môi Như Nhi mỉm cười hạnh phúc trước gương_ “Áo croptop và chân váy, nhìn tổng thể như thế nào cũng cảm thấy cực kì hợp với mình. Ahihi, thế nào cũng làm liêu xiêu anh ấy cho mà xem”

Bây giờ mới hiểu cái mục đích mà nhỏ dậy sớm và còn ra sức làm đẹp, cái việc mà nhỏ trước nay rất ít khi quan tâm. Hóa ra là do Nguyên Nhi! Người ta thường nói yêu sẽ làm con người thay đổi, giờ ngẫm lại câu đó bỗng nhiên đúng trong mọi hoàn cảnh a! Hóa ra tình yêu lại có sức mạnh kinh khủng như thế này. Cứ nghĩ đến ngày ngày lại tốn hàng đống thời gian đứng bên bàn trang điểm chảy chuốt trước khi đi gặp người ấy là ấy muôn dựng hết tóc gáy lên. Cứ tưởng Như Nhi có thể là một trong số ít những trường hợp ngoại lệ, ai dè hôm nay lại một phát dính chưởng. Rốt cuộc là ai đã yếm bùa chú lên người cái con phù thủy này thế?

“Quả thực rất dễ thương a~”

Điểm thêm một cái kẹp tóc đen duyên dáng trên mái tóc vàng, xoay người một vòng. Quỳnh Như vẫn không thể tự chủ mà khép miệng lại được, cười cứ như thể không còn được cười. Cũng may là bây giờ cô đang ở trong toilet, nếu không người chung phòng của cô có thể vì hành động kì quái này mà bị dọa cho chết lên chết xuống. Tự nhìn lại mình trong gương một lần nữa, như thế này gọi là rất đẹp rồi nhỉ? Không cần thêm gì nữa, nếu chảy chuốt thêm một tí thì bất ngờ có thể biến thành thảm họa thời trang lắm chứ.

Mở cửa toilet, Như Nhi phóng như bay ra khỏi phòng. Điểm đến đầu tiên trong đầu cô chính là phòng 409 của hai con Tiểu Y kia. Như Nhi đứng trước phòng, tay bấm chuông, trong đầu lại ngờ ngợi rốt cuộc cái chuông này từ đâu mà xuất hiện? Không phải hôm qua chưa có hay sao? Nhưng những suy nghĩ ấy lại nhanh chóng bị cô một cước đá bay ra khỏi não, bây giờ việc cô quan tâm nhất chính là đánh thức hai người trong phòng. Như Nhi bấm gần nát cái chuông, lại gọi điện đến mức điện thoại muốn chạm mạch mà vẫn không thấy động tĩnh gì cả, hai người này rốt cuộc là uống thuốc hay sao mà ngủ say như chết thế hả? Tiểu Như cố gắng kiên nhẫn thêm một tí nữa, áp tai vào cửa phòng, chẳng nghe động tĩnh gì, hoàn toàn im ắng, bọn họ có thể mê ngủ như vậy thì tại sao…. Cô lại nhọc công mà dậy sớm?

“Thật là, ngủ như chết ý”_ Như Nhi bậm bậm môi, tức tối độc thoại với cánh cửa.

Toan quay người định bỏ cuộc về phòng, không ngờ bên trong phòng lại có tiếng động, chắc họ đã dậy. Một lần nữa, Như Nhi áp tai mình vào cửa, có nghe xem có động tĩnh gì hay là mình bị ảo giác.Không ngờ bản thân mình lại bị “một thứ gì đó” kéo vào trong phòng, sà vào lòng của một ai đó, Quỳnh Như giật mình ngước mắt nhìn lên người đối diện, bỗng đôi mắt cô căng ra nhìn cái thứ trước mặt mình, khuôn mặt hoảng sợ tột độ! A…….

“AAA…… quỷỷỷỷỷ!! Má ơi, có quỷ…ỷ”_ Quỳnh Như hoảng loạn hét lớn, tay quơ loạn xạ.

Vâng, cái “thứ gì đó” chính là Y Ngọc. Y Ngọc chính là bị nghe tiếng động ồn ào bên ngoài phòng mà lơ mơ đi ra mở cửa. Đầu tóc cũng vì một đêm lăn lộn bị làm cho rối bù, tóc xõa xuống gần như che hết toàn bộ khuôn mặt, da cũng nhợt nhạt hẳn. Ai mà ngờ được sau khi mở cánh cửa đáng ghét kia ra lại có kẻ biến thái ngang nhiên ôm chầm lấy cô, còn dám gọi cô là quỷ. Y Ngọc nhất thời bị chọc cho lâm vào hoảng loạn, không biết phân biệt ai ra ai nữa, cùng hòa giọng với Quỳnh Như hét “Biến thái” rồi cũng quơ tay quơ chân loạn xạ, đẩy người kia ra. Quỳnh Như và Y Ngọc, hai kẻ đầu óc rất tỉnh táo đứng trước cửa phòng thi hét, cũng may là resort lại vì TFBOYS mà dọn đi gần hết, nếu không ai cũng sẽ chạy sang mà cho họ một cái chát vào mặt, giúp họ tỉnh táo.

“IM HẾT!”

Một tiếng thét khác từ trong phòng nhanh bay ra, âm ngữ cùng giọng điệu hết sức bực mình. Cái con người một khi đã ngủ là không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ngủ say như chết như Y Thanh cũng bị tiếng hét cá heo của hai đứa này giật đầu dậy. Tâm trạng cũng vì thế mà không tốt, hai mày nhăn lại, trán cũng nổi đầy vạch đen. Y Thanh đã rất kiềm chế để bản thân không tự biến thành một con ma cà rồng hút máu chết hai con điên này để trả lại yên ổn cho nhân loại. Không nói thêm gì nữa, Thanh Thanh ôm gối, tiến lại gần và quơ cho mỗi đứa một cái bộp vào mặt, đau thấu trời xanh.

“Đau cổ họng chưa?”_ Y Thanh liếc xéo một cái _ “Hai người có đôi có cặp rồi nên bây giờ quay qua phá tớ? Ngay cả ngủ cũng không được yên?”

“Tớ không cố ý, tớ chỉ là định qua đây chơi, không ngờ hai cậu vẫn còn chưa có dậy”_ Tiểu Như cúi gầm mặt, hai tay liên tục đan vào nhau, môi cũng mím chặt, trông như con nít đang xin lỗi.

“Rồi rồi…vào đi, cậu khiến tớ vỡ mộng luôn!”_ Y Ngọc càu nhàu, nép người sang một bên cho con quái thú đó đi vào phòng.


Tiểu Như trở lại với hình ảnh năng động của mình, bước chân nhanh nhẹn đi theo Y Ngọc, nhanh chóng phóng đến bên giường của hai người họ, trùm chăn, lú đầu ra cười tí ta tí tởn. Y Ngọc và Y Thanh đều muốn xông lại bóp cổ con này một phát chết tươi.

“Hai cậu thấy tớ có khác gì không?”

“Biết rồi, khỏi khoe, hẹn hò chứ gì”_ Y Ngọc bĩu môi nói lí nhí trong miệng.

Vì bị cướp chỗ ngủ một cách trắng trợn, Y Ngọc bất mãn lại ôm chăn mền bay sang sofa rồi nhanh chóng quấn thành một cục trắng trắng.

“Cậu ấy nói gì cơ?”_Tiểu Như ngây thơ quay sang hỏi Y Thanh.

“Biết rồi, khỏi khoe, hẹn hò chứ gì!”_ Y Thanh từ từ lặp lại câu nói của Y Ngọc, không phải là Quỳnh Như bị Nguyên Nhi rót vào tai toàn mật ngọt nên lời nói bình thường của họ cô không để lọt tai?

Quỳnh Như nghe xong cực kì phấn khích, giựt luôn cả gối ôm Y Thanh đang cầm mà lăn ngửa ra giường ngủ thẳng cẳng. Cái con người này, thật dễ làm cho người ta muốn đem cô ra ngâm rượu cho bỏ tức. Đâu ra cái thể loại sáng sớm chạy qua phòng người khác rồi giựt luôn chỗ ngủ của họ? Chuyện ngàn năm nay có một lần a?? Thật là vi diệu mà…..

…..

8 giờ 30 phút.

Tiếng chuông cửa khốn khiếp lại một lần nữa vang lên. Y Thanh ngồi bật dậy, cũng do đang ngủ ngon nên đâm ra cáu, mái tóc cũng suýt hóa thành đen. Y Thanh nghiến răng, thật là muốn đem đá chọi cho nát cái chuông cửa mà resort mới lắp ngày hôm qua nha. Mà hôm nay họ không có gọi đồ ăn sáng, Như Nhi cũng đã qua đây, thế nào lại còn tiếng chuông cửa? Dù sao đi nữa, nghĩ tới nghĩ lui, Y Thanh chỉ còn cách lếch người ra mở cửa nếu muốn ngủ thêm tí nữa

“Cậu…..!”

Y Thanh nổi cáu khi xuất hiện sau cánh cửa chính là Vương Nguyên đang nhe răng cười man rợ với cô, mới sáng sớm là bạn gái cậu ta, bây giờ lại tới cậu ta. Hai người này cùng nhau hẹn không cho người khác giấc ngủ ngon hay sao ấy nhỉ? Mà khoan đã, hình như cậu ta không đi một mình, còn có một tên mặt than ngồi phía trước và một tên mặt khỉ cười khoe răng đứng ở phía sau nữa. Y thanh lắc đầu, mở toan cửa ra cho họ vào rồi lủi vào phòng, tiến thẳng đến phòng tắm và khóa mình trong đó. Nếu như cô phải ở ngoài thêm một tí nữa, bản thân chắc sẽ không kiềm chế được mà phát điên. Cả ba người con trai đó tự nhiên đi vào, xem như đây chính là phòng mình mà tiêu sái đi đi lại lại, thảnh thơi tìm chỗ yên vị cho bản thân.

Thiên Tỉ lăn xe lại gần sofa, Vương Nguyên thuận tiện chạy lại bên cạnh giường mà đặt mông. Tuấn Khải nhìn thấy cái cục tròn tròn trên sofa cũng ung dung tiến lại gần. Cả hai cô gái cũng đã bị đánh thức bởi bọn họ. Oa…. Không, là bị đánh thức do cái mùi nước hoa đặt trưng từ bọn họ a~

“Vương Nguyên Ca, sao anh lại ở đây?”_ Tiểu Như bật người dậy, nhìn người con trai trước mặt mà như bắt được vàng, quên hẳn là còn người khác ở đây, liền tí ta tí tởn.

Vương Nguyên hí hửng quay lại nói chuyện quên trời đất với Quỳnh Như, trực tiếp không xem những người còn lại ra gì. Y Ngọc nằm trong chăn ngủ, tuy nhiên sau khi nghe được mùi nước hoa quen thuộc trên người Vương Tuấn Khải liền bùm một cái đỏ bừng mặt, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn. Cô không còn biết gì nữa, cứ mãi rúc trong chăn để trốn tránh, aida, cái biểu cảm như cà chua chín của cô không thể nào phơi bày ra cho người khác chiêm ngưỡng, nhất định là không aa …


“Này, em đang giả vờ ngủ đấy à?”_ Khải Ca chọt chọt vào vật thể lạ trước mặt mình, cố kéo cái mền ra.

Như cảm nhận được bản thân mình sắp gặp nguy hiểm khôn lườn, Y Ngọc run cầm cập. Cô gái trong mền cứ thế chỉ thọt hai tay ra đánh loạn xạ, nhưng không một lần nào có thể quơ trúng Tuấn Khải, thế nên cái động tác mèo cào nãy giờ của cô thành ra là tự cô đánh với….không khí. Tuấn Khải đứng bên cạnh nhìn cảnh đó, khóe miệng không kìm được nụ cười dễ thương, thật đáng yêu.

“Làm gì ở đây?”_ Y Thanh bước từ phòng tắm ra, dựa lưng vào tường, phang ra bốn chữ rồi lạnh lùng nhìn ba người họ. Trong ánh mặt cực kì cực kì khó chịu.

Không khí trong phòng sau câu nói không đầu không đuôi của Y Thanh thực như được nhận phép màu, thoáng một cái đã im phăng phắc không còn một tiếng động. Tiếng gió thổi bên ngoài còn có thể ngay tức khắc nghe rõ hoàn toàn.

“Mọi người có biết chỉ còn ngày hôm nay là chúng ta phải về rồi không?”_ Nguyên Nhi chán nản lên tiếng, một cái thở dài phọt ra từ mũi cậu, quả thực bây giờ là đang cực kì chán.

“Chán vậy, em còn muốn chơi nữa mà, a~”_ Tiểu Như tụt cả cảm xúc, thở dài thườn thượt_ “Y Ngọc, có cách nào để chúng ta ở lại hay không??”

Y ngọc giật mình một cái, sau đó mới từ từ lắc đầu. Quỳnh Như hết cách đành quay sang nhìn con mặt lạnh Y Thanh để mà cầu cứu_ “Tiểu Thanh, có cách gì giúp đi mà….”

Tiểu Thanh nhướn mày nhìn về cái chân của Thiên Tỉ, sau đó lại hiện lên một tia gian ác trong khóe mắt. Tiểu Như theo ánh nhìn của Y Thanh mà nhìn theo, thấy Thiên Thiên mặt than ngồi bất mãn ở đó, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào hiểu được rốt cuộc cô bạn mình ám chỉ là cái gì?!

“Thiên Tỉ? Anh ấy…có liên quan gì??”_ Tiểu Như ngốc nghếch hỏi lại.

Y Thanh chẳng buồn đáp lại câu nào, chỉ nhún vai lắc đầu rồi lủi thẳng lại ngồi ôm gối bên cạnh Y Ngọc trên sofa, tâm tự xem ra cũng cực kì thoải mái quan sát xung quanh

.

“Ý cậu là lấy cớ chân Thiên Tỉ bị vậy để xin nghỉ tiếp à?”_ Nguyên Nhi đảo mắt nhìn Thiên Thiên một hồi, suy nghĩ một hồi cũng phát hiện ra ý của Tiểu Thanh là thế nào.

“Ây dô, hôm nay Nhị Nguyên lại thông minh đột xuất nhỉ?”_ Khải Bảo trêu. Cánh tay hư đốn vô cớ đưa đến vò vò đầu Nguyên Nhi làm cho tóc cậu rối bù lên.

“Em…em là thông minh đó giờ rồi đấy nhé, tại anh suốt ngày bận yêu đương mới không biết đấy.”_ Nhị Nguyên dùng lực mạnh hất cánh tay trên đầu ra, mặt mày ủy khuất nhìn Đại Ca.


“Đứa nào suốt ngày trông ngóng người ta, suốt ngày đem hình ra xem, còn khi thì đôi thì vuốt tóc vuốt tai, chải chuốt, còn dám nói? Thông minh á? Hahaaaa”_ Tuấn Khải nhẫn tâm vạch trần đứa em yêu quý, ôm bụng cười lăn làm cho Nhị Nguyên bị chọc đỏ mặt.

“Anh cũng thế còn bảo em, anh thử nói bây giờ mình không có xem.”

“Cả hai người đều như thế còn ở đó cãi qua cãi lại.”

“Cậu cũng vậy!!”_ Hai người kia đang cãi nhau nên không phân biệt tình cảm, liền qua quay đồng thanh hất một gáo nước lạnh vào mặt thằng em yêu quý.

“Hai người có lý chút đi, em như thế khi nào? Hả????”_ Thiên Thiên thấy tình hình căng thẳng nên tốt bụng lên tiếng can ngăn, nào ngờ cả mình cũng bị lôi vào cuộc, thật là muốn làm cậu tức hộc máu mà chết mà.

“Tớ còn chưa biện minh cho tớ, cậu dám biện minh cho mình sao? Bất kể cậu thích hay là không thích, miễn là tớ thích, mọi người đều thích thì cậu không thích cũng phải thích, không cho cậu cái quyền không thích, tất cả mọi thứ cậu đều phải thích, không thích cũng phải thích, cậu…”

Nguyên Nhi đang thao thao bất tuyệt, Thiên Tỉ vì lùng bùng lỗ tay mà cố chặn cái miệng lúc nào cũng huyên thuyên không ngớt đó. Cậu chỉ là muốn không khí yên bình một tí mà thôi.

“Cậu có tin tớ đánh cậu không?”_ Thiên Tỉ giơ nấm đấm, hăm dọa Tiểu Nguyên.

Mặt liệt bậm môi, ánh mắt song sọc sát khí. Xem ra lần này hắn thực tức giận rồi nhaaa.

“Ê….. đừng a……giỡn tí ấy mà.”_ Nguyên Nhi ngay và lập tức hạ tay của Thiên Tỉ xuống, cười ngây ngốc như chưa có gì xảy ra, lại còn cố nặn ra khuôn mặt ướt nước mắt.

Tiểu Như ngồi bên cạnh một tay cầm gối cách ngang Vương Nguyên và mình ra, một tay tự quạt vào mặt mình, quả nhiên khi ngồi với người mình thích sẽ đổ mồ hôi rất nhiều dù cho thời tiết có lạnh đi chăng nữa, cô đã có ngọn lửa ấm áp này bên cạnh thì sẽ không sợ rét. A, cái bộ dạng này của Nguyên Ca thực sự rất dễ làm người khác đỏ mặt run tim nha, thật sự rất dễ thương. Cô yêu… yêu Nguyên Ca chết mất! Yêu chết đi được~

Y Thanh là vì ngồi đối diện nên nhìn thấy toàn bộ, nhếch mép một cái, cô gái này thật sự rất dễ ngại nha, mặt đỏ lên hết rồi, như quả cà chua sắp rụng cành vậy. Trái ngược với người ngồi kế bên mình từ lúc nãy đến giờ vẫn trùm kín mít, không biết nóng hay gì mà nằm hay vậy ta?

“Còn chuyện gì không? Không còn thì đi nhanh một tí!”_ Y Thanh không kiên nể gì mà một lời muốn tống họ ra khỏi đây.

Thiên Tỉ cau mày nhìn Y Thanh, giọng điệu thế này là đang đuổi anh đi đấy à? Chê phiền sao? Hay không muốn gặp mặt nhau nữa? Rốt cuộc tâm tư của cô gái này làm cách nào mới có thể nắm được trong lòng bàn tay đây? Thiên Thiên thở dài rồi nhanh chóng đẩy xe lăn đi, bỗng có một thứ gì đó níu lại, là một bàn tay…từ trong chăn.

“Cậu định đi đâu?”_ Y Ngọc giọng thều thào nói.

“Cậu là quỷ hay là người vậy?”_ Thiên Tỉ chớp mắt kinh hỉ khi nhìn thấy cánh tay đó, còn cái thân thì….

“Bất kể cậu thích hay là không thích, tớ thích, mọi người thích thì cậu cũng phải thích. Cậu phải ở lại đây, để Nguyên Nguyên chụp hình rồi đi, nếu không, tớ sẽ nói hết bí mật đó cho người ấy biết đó nha.”


Mặt Thiên Tỉ thoáng chốc bị câu nói đó dọa cho trở nên trắng bệch. Bí mật?? Anh có bí mật gì bị Y Ngọc biết chứ? Làm gì có chuyện. Nhưng con người này cũng nguy hiểm lắm, lỡ như biết được bí mật gì động trời của anh thì chẳng phải mình nguy to rồi sao? Dù sao chỉ là chụp hình, chỉ vài phút thôi, chắc không sao đâu nhỉ?

“Được rồi, làm gì thì làm đi.”

Bàn tay của Y Ngọc tự động thả ra, nhưng nào biết Khải Ca thừa cơ hội mà giựt luôn cả cái mền ra. Khải Ca đây là đang cực kì phẫn nộ nha! Anh thì không muốn nhìn mặt, vậy mà còn ngang nhiên lôi lôi kéo kéo với đứa em thân thiết của anh ngay trước mặt anh? Cô gái này không trị xem ra không được rồi!

“Anh dám…??!”_ Y Ngọc trợn tròn mắt lên, nhảy dựng trước mặt Tuấn Khải, bộ dạng cực kì trẻ con.

“Cô nương, có biết giờ là mấy giờ rồi chưa mà vẫn trùm mền mà ngủ?”_ Khải Lợi bình tĩnh đáp, răng nghiến trèo trẹo, mặt cũng hầm hầm sát khí.

“Tôi không có ngủ à nha, chẳng phải anh chiếm chỗ ngồi dậy của tôi thì tôi có phải chịu nóng vậy không chứ, còn nói.”_ Y Ngọc cãi lại, bất quá là nhìn cái mặt kia cũng bị dọa cho sợ chút ít.

“Mới hôm qua anh anh em em ngọt xớt, vậy mà hôm nay đã thay đổi rồi, hai người như thời tiết vậy, lúc nắng lúc mưa.”_ Tiểu Nguyên trề môi, tỏ ý trêu chọc họ.

“Đúng rồi, chứ không phải giống hai người, cứ suốt ngày quấn lấy nhau như sam, gỡ quài không ra. Cứ suốt ngày anh này em nọ, thấy phát ớn.”

“Ý em là anh làm em thấy phát ớn à?”

“Em…”

Hai cặp bọn họ cứ cãi qua cãi lại, Thiên Thiên và Y Thanh ở đó xem cũng phát chán rồi, mắc công họ lại lôi vào, thôi chạy nhau cho rồi, để bọn họ tự giải quyết với nhau đi. Y Thanh không nói không rằng đẩy Thiên Thiên nhanh chóng đi ra khỏi phòng, trên đường đi tuyệt nhiên không mở miệng hé răng nói ra một lời nào cả.

Đẩy đi được một tí, cảm thấy như thế này quả thật không ổn, liền chạy đi lấy khẩu trang và áo khoác cho Thiên Tỉ rồi mới an tâm đi tiếp. Thiên Tỉ cũng khá ngạc nhiên khi điểm đến lại là bệnh viện gần đó, nhưng thấy cô ấy cẩn thận như vậy liền không nỡ mà mở miệng, kẻo lại tự chuốc phiền phức.

“Em định làm gì?”

“Chụp X-Quang”_ Y Thanh mặt băng, đẩy Thiên Thiên giao cho y tá.

Sau ba mươi phút đi đi lại lại…. ý không, là lăn tới lăn lui thì Thiên Tỉ cũng được thả lỏng để mà thở.

Bây giờ trên tay anh là bản X-quang giả của cái chân sắp lành, nghĩ tới lại cảm thấy bản thân như mới vừa làm một việc thất đức xong. À, nhưng để có thể nghỉ ngơi thì thế này cũng có là gì đâu nhỉ?!

“Tớ gửi cho cậu tất cả rồi, phần còn lại tự làm đi.”_ Tiểu Thanh nói mới một câu đã cúp máy, không cho Tiểu Y bên kia nói được câu nào, còn bản thân hai người thì ngồi uống café thảnh thơi một quán gần đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.