Đọc truyện [Tfboys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi – Chương 6: Nơi Trú Ẩn An Toàn….bị Phát Hiện Rồi.
Cũng đã nhiều ngày trôi qua từ khi Nhỏ trở về Việt Nam, ngày nào cũng thế chỉ loanh quanh trong nhà rồi đi học, học xong lại đến công ty cứ lặp đi lặp lại cái vòng tròn không bao giờ kết thúc đó. Tình hình công ty đang trong giai đoạn phát triển mạnh nên công việc chất cao như núi, ngày nào cũng họp bàn với bên này rồi lại duyệt hợp đồng bên kia làm Nhỏ loay quay đến chóng cả mặt. Nhưng những thứ đó vẫn chưa là gì đối với lịch làm việc hôm nay, tuy có ít hơn nhưng lại đáng sợ hơn nhiều, đặc biệt là lịch làm việc với TFBOYS, phải nói đây là thử thách căng go nhất đối với Nhỏ từ trước đến giờ.
9:00 – Phòng họp tập đoàn SA.
Nhỏ đang cầm trên tay bản báo cáo chi tiết chi phí tài trợ cho buổi công diễn của TFBOYS vào thứ năm tuần tới tại Hà Nội mà lòng thấp thỏm không yên, tất nhiên không phải vì Nhỏ lo không đủ chi phí tài trợ mà là do hôm nay Nhỏ phải gặp trực tiếp ba chàng công tử của TF Khải, Tỉ và Nguyên. Thật là cực hình a.
Được một lúc sau thì trợ lý của Nhỏ dẫn chú Bạng Hổ và TFBOYS vào phòng.
-Chào tiểu thư… À không, Tổng giám đốc Renna. Cũng khá lâu rồi chưa gặp lại nhỉ. *Chú Bạng Hổ tiến đến bắt tay Nhỏ*
-“Trẻ…trẻ quá a, có thật là Tổng giám đốc không đó. Mà lại còn rất đẹp nữa .À không, phải là dễ thương mới đúng ” * TFBOYS ngẩn người nhìn Nhỏ*
-Vâng, cũng lâu rồi chưa gặp lại chú, công việc bên chú chuẩn bị đến đâu rồi? Có trục trặc gì không?*Nhỏ cũng lịch sự bắt tay*
-Không có trục trặc gì cả, mọi việc vẫn thuận lợi. Nhân dịp này chúng tôi có thể quảng bá luôn mẫu thiết kế của Giám đốc, chắc chắn show diễn sẽ hoàn toàn tốt đẹp. *Chú Hổ cười *
-Vậy là tốt rồi. Mà chú cũng đừng gọi cháu là Giám đốc nữa, khó nghe lắm, gọi cháu là Renna thôi.*Cười* A, thật thất lễ quá. Các cậu đây là…?
-A vâng, tôi là Vương Tuấn Khải của TFBOYS. Hân hạnh được gặp Giám đốc. *Khải tiến đến bắt tay Nhỏ*
-Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ. Mong được hợp tác tốt với Giám đốc.*Tỉ chỉ lạnh nhạt giới thiệu một câu ngắn gọn*
-Chào chị Giám đốc, em là Vương Nguyên. Rất vui được biết chị ha.Hihi.*Nguyên lăng xăng cười cười nói nói*
-Tôi là Renna,rất hân hạnh được biết các cậu.*Nhỏ gượng cười đáp lại* Còn nữa a, tháng 10 tới đây tôi mới tròn 16 tuổi, vẫn coi là nhỏ tuổi hơn các cậu a, đừng gọi tôi là chị cứ xem tôi là bạn được rồi.
Cả ba chàng lại đứng hình thêm một lần nữa. Nhìn qua cũng thừa biết Giám đốc này quả thực còn rất trẻ nhưng cũng đâu thể ngờ cả một tập đoàn hùng mạnh lại đứng dưới sự chỉ đạo của cô gái còn chưa tròn 16 tuổi cơ chứ. Thật bất ngờ a.
Đứng gần Nhỏ hồi lâu, Khải cảm nhận được ở Nhỏ có gì đó rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ. Phải nói thế nào đây, mùi hương trên người của cô gái Renna này rất giống, mà không, phải là hoàn toàn giống mùi hương trên người của Hải Băng. Một phần nào đó trong cậu thấy được sự tương đồng giữa Hải Băng và cô gái này. Họ cùng có một vóc giáng, chiều cao, cả ngữ điệu nói nữa đều có chút giống nhau, phải chăng có thể họ là một. Mà không thể nào, làm gì có chuyện đó được. Một Giám đốc cao cao tại thượng, không những có tài mà cả sắc đẹp cũng thập phần toàn vẹn, tuyệt đối nghiêng nước nghiêng thành; người còn lại cũng chỉ là con gái của một nhà kinh doanh nhỏ, dù đặc biệt có học vấn vượt trội hơn người nhưng về sắc thì cùng lắm cũng chỉ được một đôi chút. Hai con người nhìn lướt qua cũng thấy rõ sự khác biệt nhưng đều làm cho Khải có cảm giác như họ là một, thật đau đầu a. Sau khi suy nghĩ một hồi, Khải tạm thời gác nó qua một bên, tiếp tục trò chuyện với Renna.
Đối với Tỉ thì cũng không có gì khác Khải cho lắm, cậu cũng cảm nhận được chút tương đồng giữa Băng và Renna, khác với Khải ở chỗ cậu có cái nhìn sâu hơn nên cũng tìm được nhiều điểm chung giữa hai cô gái hơn Khải. Từ lần đầu gặp Nhỏ, Tỉ đã thấy ở Nhỏ nhiều điều không giống những cô gái bình thường khác, dù cách ăn mặc có vẻ quê mùa nhưng từ dáng đi đến cách xử sự đều toát lên vẻ quý tộc chỉ có ở những tiểu thư quyền quý. Tuy đã nghi ngờ thân phận Nhỏ từ lâu nhưng cậu lại chẳng có nhiều bằng chứng xác thực nào chứng minh điều đó cả, lâu dần nó cũng đi vào quên lãng, chỉ đến khi gặp Renna nó mới khơi dậy sự tò mò trong lòng Tỉ.
Với tuýp người đơn giản, năng động như Nguyên thì hiển nhiên cậu chẳng phát hiện ra điều gì khác lạ. Đối với cậu Renna là Renna, Nhỏ là Nhỏ và hai người họ hiển nhiên chẳng có gì liên quan đến nhau .
Sau một hồi làm quen đủ chuyện cuộc họp được bắt đầu và cũng nhanh chóng kết thúc ngay sau đó. TFBOYS tưởng chừng sau khi thoát khỏi căn phòng họp nặng nề đáng sợ đó thì không còn rắc rối gì nữa nhưng đời đâu như là mơ. Một số Fan trong công ty đã lén gắn thiết bị định vị lên xe của TF và đương nhiên chỗ trú ngụ an toàn đã bị phát hiện, báo hại trong mấy ngày liền TFBOYS phải tự giam mình trong phòng khách sạn . Cả ba chàng nhớ Nhỏ lắm nên đã tìm cách lẻn ra ngoài chơi.
16h30….Cổng sau khách sạn A.
Ba chàng trai bận đồ đen che kín mặt từ từ tiến ra phía cổng coi bộ hoàn toàn không muốn bị ai phát hiện.
-Nhanh lên…nhanh chân nữa lên đi, bị chú Hổ hay Fan phát hiện là xong đời luôn đấy. *Khải hối thúc Nguyên chạy nhanh chân hơn nữa*
-Đại ca à, anh cứ từ từ đi, cổng sau chỉ có xe chở rác mới qua lại thôi, ai mà phát hiện được chứ.*Nguyên nhăn nhăn nhó nhó đáp lại Khải*
-Người tính không bằng trời tính, biết đâu được chúng ta lại bị phát hiện thì sao? Cậu nhanh chân lên một chút cũng đâu có chết chứ.*Tỉ đẩy người Nguyên, nhắc nhở*
-Ui giời hai cái người này, chỉ biết càm ràm người ta mãi thôi, mình nhanh chân một chút là được chứ gì.
Sau một lúc nghe Khải và Tỉ nhắc nhở luô miệng rốt cục Nguyên cũng chịu nhanh chân chạy thoát ra khỏi khách sạn. Vừa đi được vài bước, Nguyên không may vấp phải viên đá ngã lăn đùng ra đất, tiếng la của Nguyên không lớn nhưng cũng đủ để đánh động dám Fan cuồng đang yên vị gần đấy báo hại cả ba bị đuổi theo chạy đến hụt hơi.
Vừa lúc đó Nhỏ đang trên đường từ siêu thị về nhà thì bắt gặp ba chàng đang chạy thục mạng về phía mình. Ban đầu Nhỏ cũng không biết họ là ai cho đến khi nghe tiếng hô hoán TFBOYS phía sau mới sực nhận. Tình hình cấp bách Nhỏ chỉ có thể ra hiệu cho Tỉ chạy vào trong hẻm nhỏ trốn tạm đợi sau khi đám Fan đi xa mới ra hiệu cho họ ra ngoài.
-Các cậu làm gì mà để Fan rượt theo như mèo đuổi chuột vậy? Mà sao mấy ngày nay cúp tiết, hả?*Nhỏ chưng bộ mặt khó hiểu nhìn ba chàng đang thở dốc*
-C..chuyện này…t..hật ra…là….*Khải trả lời ngắt quãng thở không ra hơi*
-Đủ rồi, dù sao các cậu cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, vừa nãy tớ cũng đã gọi cho chú Hổ rồi, chú ấy se đến đón các cậu ngay thôi nên ở yên đây nhé. Tớ có việc đi trước đây. Tạm biệt.
Nhỏ nói một lèo rồi quay gót đi luôn làm ba chàng tràn trề thất vọng. Nhưng cũng không sao, chỉ cần nhìn được Nhỏ thôi cũng đã vui rồi. Cả ba chàng đứng trân nhìn Nhỏ bước đi mà không nói được câu nào cả, một lúc sau xe đến, TFBOYS lẳng lặng bước lên xe trở về khách sạn.