Đọc truyện [Tfboys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi – Chương 26: Chuyển Nhà
Khải chạy ùa đến bá vai Nhỏ, ghé tai thì thầm:
-Nhà tớ vẫn còn phòng trống đấy, cậu muốn đến không? Mẹ tớ rất muốn có con gái nhưng lại không sinh thêm, vừa hay cậu đến làm con gái nuôi của mẹ thì tốt quá rồi. *Cười gian*
-Thế không được, lỡ bác gái không thích tớ thì sao? *Nhỏ lắc đầu quầy quậy*
-Không sao! Không sao! Mẹ tớ rất thích con gái Việt Nam đấy, cậu đến ở bầu bạn với mẹ tớ cho đỡ cô đơn.
-Có thật tớ đến được không? *…nhạc chuông* tớ nghe điện thoại một lát.
Nhỏ vừa ra ngoài Tỉ chạy đến tóm lấy cổ áo Khải kéo sát đến.
-Đại ca vừa nói gì vậy? Nói em nghe, anh dự tính cái gì trong đầu đấy? Định qua mặt em? *Tỉ dằn giọng*
-Anh không có. Chú cứ nghĩ lung tung. Thôi lo vào trong chuẩn bị tiếp đi, toàn nghĩ lung tung anh đánh chú bây giờ. *Xoay mình bỏ đi, miệng vẫn cười tủm tỉm*
-Hừm…. Đáng nghi thật! Ca càng ngày càng hiểm rồi. Ta quyết không thua đâu! Chắc chắn!
Nhỏ đi một lúc rồi quay trở lại. Mấy cái cậu này nha, ăn gì mà đẹp khiếp, dù mặc thế nào vẫn thấy bảnh. Lát nữa sẽ có cảnh chụp tại hồ bơi, chỉ nghĩ đến cái cảnh TF mặc áo sơ mi trắng mỏng ướt nước lộ rõ cơ bắp…. Có là Boss mạnh cơ nào cũng phải hao hết phân nửa HP mất.
Đang suy nghĩ mông lung, Khải vỗ vai làm Nhỏ giật mình, mặt đỏ ửng lên.
-Cậu nghĩ gì mà mặt đỏ chót vậy? Nghĩ đến mình hử?
-Mắt mở to thế chắc là mớ giữa ban ngày rồi, tội nghiệp. *Nhỏ vênh mặt chống chế, chủ yếu là cho đỡ ngượng*
-Ừ, tại ai đó mà tớ lỡ mớ rồi, làm sao đây nhỉ? *Khải vờ ôm lấy mặt lắc qua lắc lại*
-Làm sao thì mặc cậu, tớ không quan tâm. *Thịch.. Thịch… Tim Nhỏ đập liên hồi, cả người nóng rần lên, mặt đỏ đến tận mang tai. Không biết từ bao giờ cứ mỗi lần đứng gần Khải tim Nhỏ lại đập nhanh như thế, mỗi ngày một nhanh hơn, không xong, quả này tim có vấn đề chắc, cuối tuần rảnh phải đến gặp bác sĩ mới được. Nhưng trước hết chạy trước cho an toàn. Xoay mình toan chạy đi*
-Ấy, chạy đi đâu thế? Cậu còn chưa trả lời tớ chuyện lúc nãy mà, đến nhà tớ ở nha, đỡ mất công thuê ở ngoài, giá đắt mà chắc gì đã tốt bằng nhà tớ chứ.
-Tớ vừa tìm được nhà rồi, là bạn cũ của mẹ tớ, cô ấy sẽ cho tớ ở lại. Cảm ơn cậu. Được rồi, đến lượt cậu rồi đấy, đi nhanh đi, lèo nhèo hoài. *Nhỏ đẩy mạnh Khải ra xa, cậu tiến lại gần quá*
-Vậy cậu về trước nha. Bye bye!
-Uk! Chào nhé! *Phóng nhanh, zọt lẹ*
-Ấy chết, quên hỏi vì sao cô ấy đến đây rồi. Mà thôi.
Nhỏ vừa ôm mặt vừa chạy, cảm giác trống ngực vẫn đập, mặt nóng ran dù không sốt, đứng cạnh Khải càng lâu càng thấy bối rối, mất tự chủ. Tại sao lại vậy chứ? Về đến nhà Nhỏ lập tức sắp xếp lại hành lý rồi chuyển sang nhà mới.
Kính coong…kính coong…. Cạch…
-Cháu chào cô ạ. *Nhỏ cúi mình chào người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mặt, có nét giống mẹ Nhỏ, thảo nào mà hai người có thể kết thân*
-Hải Băng đây sao? Trời ơi, bao nhiêu năm rồi, đã lớn quá rồi nhỉ, lại còn xinh nữa chứ, càng ngày càng giống mẹ cháu a. Vào, vào trong đi cháu, đồ để cô xách cho.
-Vâng, để cháu làm được rồi ạ. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền cô và gia đình.
-Trời ạ, phiền hà gì đâu cháu, chồng cô công tác xa có khi mấy tháng mới về nhà, được thằng quý tử thì nó đi làm suốt đâu có rảnh ở nhà với cô đâu, có cháu đến thật là tốt, coi cũng bớt cô đơn. Nào lại đây uống nước nghỉ ngơi, cô vào làm vài món đãi cháu a.
-Để cháu giúp cô.
– Thôi thôi, cháu là khách nhà cô, đâu để cháu làm được.
-Cô cho cháu ở lại đã là tốt với cháu rồi, để cháu giúp cô ít việc coi như trả ơn cô vậy.
-Ơn nghĩa gì cháu, thôi thì hai cô cháu mình làm chung cho vui.
-vâng.
Chiều tối hôm đó, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Nhỏ lên phòng dọn xếp đồ rồi đi tắm. Nhớ đến chuyện lúc chiều mà cảm thấy ngượng, cậu ta càng ngày càng có biểu hiện kì lạ, đến cách nói chuyện thoi cũng nghe sặc mùi tán gái, cậu ta lấy mình làm vật thí nghiệm chăng? Nếu thật thế chắc chắn phải cho cậu ta một bài học mới được.
Một lúc sau….
-Mẹ ơi con về rồi này.
-Con vào đây, nhà ta có khách đến đấy, là con gái của người bạn quá cố của mẹ. Con bé sẽ ở đây một thời gian, cấm có ăn hiếp nó đấy. Con không nghe lời mẹ cấm túc biết chưa.
-Con biết rồi mà mẹ. Con lên phòng đây.
Vừa lúc Nhỏ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cậu đồng tử giãn rộng ra, ngạc nhiên không nói nên lời.
-K..khải?!
-Hải Băng, cậu đến thật hả? Tớ tưởng cậu từ chối tớ chứ.
-Đây… Là nhà cậu?! Không thể nào! Làm sao trùng hợp vậy được! (Ta sắp đó có muốn hay không cũng chịu hà em iu~)
-Duyên phận…. Cậu xuống nhà đi, tớ tắm xong sẽ xuống liền.
DO LỖI KỸ THUẬT MÌNH ĐĂNG THIẾU MẤT MỘT CHƯƠNG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM NHÉ!