Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 88: Sinh Nhật 19 Tuổi – Bữa Tiệc Tàn tại website TruyenChu.Vip
Ông Vũ giật mình khi nghe thấy bóng người nào đó đứng từ trên cao phủ xuống khuôn mặt ông. Ông nheo mắt lại vì nhìn trời khá lâu nên có một giọt nước bị chèn ra khỏi mắt. Ông chầm chậm cúi đầu thấp một chút mà ngước nhìn người nào đó vô duyên phá đám ông. Đôi mắt đen láy già nua của ông lập tức mở to khi thấy người trước mặt.
– Ông nội con tới thăm ông!
Cô gái kéo chiếc mũ áo cao lên để lộ khuôn mặt thân quen nở nụ cười tươi tắn.
Thiên Lam nửa quỳ nửa ngồi xuống hai tay ôm chọn bàn tay đang đặt trong lòng của ông nội mà đưa lên mặt nhẹ nhàng âu yếm.
– Ưm… Ư…
Ông Vũ âm a âm ê, theo đó bàn tay nhăn nhúm cũng ấm áp xoa mặt cô cháu gái đã lâu rồi mới gặp lại. Ông nâng khuôn mặt Thiên Lam lên để nhìn nó cho rõ. Nhưng tại sao ông lại không hề có một chút cảm giác thân quen nào? Đôi mắt đen láy long lanh ngây ngô của cháu gái ông sao lại được thay thế bằng đôi mắt đen láy chết chóc này? Hơn nữa da dẻ cháu gái ông lại nhợt nhạt và lạnh dường như không có chút nhiệt độ nào? Đặc biệt nụ cười kia tại sao lại không được hồn nhiên thuần khiết???
– Con muốn đưa ông ra ngoài đi dạo được không ông??
Ông Vũ không suy nghĩ nhiều liền liều mạng gật đầu cho dù trong lòng có chút nghi ngờ về cô cháu gái trước mặt.
Thiên Lam đứng lên không quên kéo chiếc mũ áo thấp xuống che đi đôi mắt đen láy chết chóc ánh lên tia nguy hiểm. Nó nhếch môi nở nụ cười ác ma vòng ra sau cầm hai bên tay lái hướng cổng đẩy ông Vũ ra ngoài đi dạo.
Ông nội chúng ta cùng chơi nhé!!
***
Thiên Lam đẩy ông Vũ dọc trên vỉa hè vừa đi vừa nhiệt tình nói chuyện trong cái giọng lạnh băng khiến ông đôi lần rùng mình. Nó luôn đi trong bộ dạng cúi thấp đầu như thể trốn tránh thiên hạ, thỉnh thoảng còn đưa tay lên kéo mũ áo thấp xuống che đi đôi mắt đen láy chết chóc mang theo tia nguy hiểm.
Ông Vũ hoang mang đảo đôi mắt đen láy già nua lung tung. Cả cơ thể ông không hiểu sao lại run rẩy lẩy bẩy như thế này nhất là khi nghe một câu trò chuyện của cô cháu gái đang đẩy xe phía sau. Ông nhớ rõ vẻ mặt lúc đó của nó, hoàn toàn không có tia cảm xúc nào đặc biệt là đôi mắt đen láy ấy rất lạnh lẽo và u tối. Ông đan hai tay vào nắm chặt trong lòng. Lia mắt nhìn xung quanh muốn âm a âm ê thật lớn để có người đến ứng cứu nhưng cơ miệng lại cứng ngắc không thể mở miệng khó khăn phát âm được.
Lam Bảo thật sự có phải là con không? Con có chuyện gì vậy? Tại sao con lại trở lên đáng sợ như vậy?
Không đúng! Cháu gái ông từ trước luôn luôn sà vào lòng ôm ông khi đi đâu về để thể hiện nhung nhớ. Chẳng phải lần trước con bé cũng ôm ông khóc sướt mướt đó hay sao? Còn nữa, con bé có đôi mắt đen láy lấp lánh lại ấm áp không giống như lúc này một màu đen láy chết chóc lạnh lùng. Giọng nói của con bé cho dù nói tiếng gì cũng có chút ngọng ngọng, còn hiện tại lại lưu loát như vậy. Hơn nữa, trên tai con bé đeo đôi khuyên vàng một to một nhỏ độc nhất vô nhị nhưng hiện tại lại không đeo. Không phải lúc trước con bé quay trở về vẫn còn đeo hay sao?
Ông có cảm giác người phía sau này không phải cháu gái ông???
– Ngươi… Ngươi không phải Lam… Lam Bảo cháu… Cháu gái ta…
Bằng cách nào đó ông Vũ lại có thể nói được thành câu thành chữ tuy nhiên vẫn có chút không rõ ràng, cổ họng của ông vô cùng đau rát. Đến khi ông nhận ra thì bản thân đã bị đẩy đến một con dốc cong toàn cỏ, ở dưới kia là một hồ nước trong xanh vô cùng lớn, xung quanh có vài viên đá cỡ lớn nhỏ khác nhau để trang trí cho hồ nước. Da mặt ông tái nhợt từ từ quay mặt ra sau càng hoảng hốt hơn khi Thiên Lam lạnh lùng nhếch môi cười một tiếng.
– Chúc mừng ông đã lấy được giọng nói! Lam Bảo chúc mừng ông!! Rất chúc mừng ông!!!
Thiên Lam đưa một bàn tay lạnh ngắt như cương thi lên xoa mặt ông Vũ khiến ông phải rùng mình muốn tránh nhưng lại bị nó dùng lực giữ lại. Ông đưa tay già nua lên tóm tay nó có ý định muốn gạt ra.
– Ngươi muốn gì? Ngươi không phải Lam Bảo cháu gái ta!!
– Ông không nhớ mặt Lam Bảo sao??
Thiên Lam thô bạo bóp miệng ông Vũ thật mạnh ép ông quay lại nhìn nó làm ông nhăn mày vì đau đớn. Nhưng ông vẫn quật cường nhìn thẳng đôi mắt đen láy chết chóc của nó.
– Ngươi không phải Lam Bảo!!!
– Ha ha ha!!!!
Nghe giọng nói khẳng định bị bóp méo của ông Vũ, Thiên Lam liền cười lớn lạnh lùng mang theo chết chóc. Nó cúi thấp đầu xuống gằn giọng rít qua kẽ răng.
– Hay cho cái gọi là tình thân! Đúng như ông nói ta không phải cháu gái ông!!
Đôi mắt đen láy ông Vũ mở to ra trong đáy mắt ánh lên tia sợ hãi, cơ thể không ngừng run lên. Nhưng tại sao người trước mặt này lại giống cháu gái ông như hai giọt nước như vậy???
– Thật sự ông có nói lại được nhưng vô dụng thôi!!
Thiên Lam hất mạnh mặt ông Vũ sang hướng khác. Đặt lại tay vào tay lái xe lăn chầm chậm đẩy tới con dốc cong phía trước, đôi mắt đen láy lạnh thêm vài phần. Tiếng cười độc ác bắt đầu phát ra làm ông Vũ run rẩy đến da mặt trắng như xác chết.
– Ngươi… Ngươi muốn gì…
– Chỉ vì ông đã biết quá nhiều!
Bánh xe lăn đã vượt khỏi con dốc một chút tạm thời không có ý lăn xuống vì Thiên Lam đang giữ tay lái chặt phía sau. Nhưng cũng đủ khiến làm ông Vũ hốt hoảng theo phản xạ hai tay ông nắm chặt hai bên tay ghế run rẩy vô cùng. Muốn cử động chân như không thể chỉ vì sợ nếu động chân cả cơ thể sẽ lăn xuống dưới kia. Mà dưới kia ít nhiều cũng có đá nếu rơi xuống đó thì…
– Cho nên cần phải giết người diệt khẩu!!
– Nhưng… Nhưng ta đâu… Đâu có làm gì ngươi??
Thiên Lam cười khẩy một tiếng lạnh lẽo khi nghe thấy giọng ông Vũ thêm hoảng loạn nói lắp bắp.
– Không phải ông đang chờ ngày mai sẽ nói toàn bộ sự thật ra hay sao? Nhưng rất tiếc cháu gái ông không muốn điều này và cả tôi nữa!!
– Nhưng liên qua gì tới ngươi???
– Vì tôi là (?)
– Hả?
– Tạm biệt ông nội ha ha ha!!!
Đôi tay Thiên Lam đang đặt trên hai bên tay lái liền buông ra. Nó lùi bước lại phía sau giương đôi mắt đen láy chết chóc lạnh lùng nhìn chiếc xe đang lăn xuống với tốc độ chóng mặt kèm theo là tiếng hét thất thanh của ông Vũ đang chới với giữa lằn ranh…
Sống chết!
Chiếc xe lăn nhanh trên dốc đồng nghĩa ở đâu đó vang lên tiếng li vỡ tan và một giọt máu đỏ vì bị mảnh li cứa đứt dỏ xuống hoà cùng dòng nước lạnh xung quanh có những viên đá bừa bãi.
***
Vương Nguyên và Chí Hoành cùng nhìn sang cánh gà bên trái đôi mắt bọn họ cùng ánh lên ý cười và sự ấm áp khi đối diện bọn họ chính là bốn người mà ai ai cũng rõ đang đi ra trong sự gieo hò của Tiểu Thang Viên phía dưới sân khấu.
Thiên Tỉ phụ trách đẩy xe bánh sinh nhật. Cậu mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng khoác ngoài áo dạ trắng không ống dài tới đầu gối, kết hợp với chiếc quần vải trắng và đôi giày đồng màu. Trên chiếc xe đẩy có chiếc bánh sinh nhật rất to và được trang trí đẹp mắt cùng dòng chữ chúc mừng cách điệu.
Đi bên cạnh là Tuấn Khải đang ôm một chiếc hộp gì đó hình chữ nhật đứng được bọc trong bọc màu xanh lá cây và dải duy băng màu cam. Cậu mặc áo sơ mi đen khoác ngoài chiếc áo gió đen mở khoá kết hợp với quần vải trắng và đôi giày đen tuyền.
Phía sau là Song Lam, trên tay Bảo Lam là một hộp quà nho nhỏ hình vuông được bọc màu trắng và nơ xanh lục vô cùng bắt mắt. Hai cô vừa đi vừa quay sang vẫy tay trong tiếng hò reo của các Tiểu Thang Viên đang kích động gieo lớn kia.
Đẩy xe ra giữa sân khấu, Thiên Tỉ buông tay ra khỏi tay lái đi sang bên một chút để lấy nối đi cho Vương Nguyên vào chính giữa. Cậu cầm trên xe hai chiếc micro, một chiếc đưa cho Bảo Lam vừa cúi đầu tặng quà cho Vương Nguyên rồi đi sang đứng giữa cậu và Chí Hoành. Hành động của cậu không khỏi khiến cho Tiểu Thang Viên phía dưới kích động hô vang đặc biệt là các Tiểu Thang Viên là Cupid Thiên Bảo.
– Nguyên Nguyên em mở quà ra thử xem!
Tuấn Khải hai tay bưng hộp quà ra trước mặt Vương Nguyên. Hổ nha cũng lộ ra hết cỡ ánh tia dưới đèn sân khấu. Thật sự đây chỉ là món quà che mắt Fans thôi chứ thực ra cậu và mọi người còn có món quà khác.
– Hảo!!
Vương Nguyên gật đầu quay sang đặt micro lên trên mặt bàn xe đẩy rồi quay lại từ từ bóc lớp vỏ bọc xanh lá bên ngoài chiếc hộp quà hình chữ nhật trước mặt ra với vẻ mặt vô cùng hào hứng như một đứa trẻ cực kỳ đáng yêu khiến Tiểu Thang Viên phía dưới không ngừng gào thét.
Toàn hậu trường bất động chỉ có năm người nào đấy đứng mím chặt môi nhịn cười khi thấy vẻ mặt không thể đỡ nổi của Vương Nguyên khi thấy được món quà bên trong lớp vỏ bọc xanh lá đẹp đẽ kia.
– Đây là cái gì?
Sinh nhật năm 16 tuổi Vương Nguyên cũng có vẻ mặt này nhưng không có buột miệng vô tư hỏi như sinh nhật năm 19 tuổi này.
Trước mặt Vương Nguyên và mọi người hiện tại chính là một bếp nướng bằng than củi, bên trên có vỉ nướng bằng sắt chuyên dụng toàn bộ chỉ là hình minh hoạ bên ngoài hộp. Vương Nguyên thật sự không biết khóc hay cười khi nhìn thấy món quà này nữa đây.
– Còn hỏi sao? Đây là bếp nướng bằng than củi không có chất độc hại nha!
Bảo Lam phía bên kia lanh cha lanh chanh lên giọng giới thiệu trước làm Vương Nguyên cùng mọi người buộc lòng phải quay sang nhìn cô chớp chớp đôi mắt. Cô thấy mọi người nhìn dữ quá liền chớp chớp đôi mắt đen gãi đầu cười hì hì chữa ngượng.
– Hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau ăn tiệc nướng!
[Hú!!!!!!!]
Vương Nguyên vui vẻ nói. Trong đôi mắt trời đêm của cậu cũng ánh lên tia hi vọng sẽ có thời gian cho cậu cùng mọi người ăn bữa tiệc nướng như vậy thật ấm cúng biết bao nhiêu.
Nghe câu nói này của Vương Nguyên năm người nào đó quay sang nhìn nhau vô cùng thần bí, có lẽ trừ cậu ra còn lại cả trường quay đã thấy hết có điều là không biết ánh nhìn của năm người nào đó là có ý gì.
– Anh mở quà của tụi em ra xem đi!!
– Hảo!!
Chiều ý con ngỗng điên xinh xắn nào đó Vương Nguyên vui vẻ gật đầu rồi cầm hộp quà nho nhỏ hình chữ nhật bọc giấy trắng có nơ xanh trên mặt bàn xe đẩy. Cậu cẩn thận mở quà ra và đôi mắt đen trời đêm của cậu mở to hết cỡ vô cùng kinh ngạc làm bao người trong trường quay phải tò mò tới nín thở chỉ trừ Song Lam (bao gồm ba anh chàng kia vì hai cô không tiết lộ)
Vương Nguyên thò tay vào trong lấy ra một thứ gì đó hình tròn màu xanh lục sẫm màu lên trước mặt hiện trường xoay trái xoay phải nhìn ngắm.
– Oa!!!!
Nguyên cái hiện trường đều chầm chồ hô lên đầy kinh ngạc chỉ trừ Song Lam đang mỉm cười vô cùng tự hào.
– A! Hình như đây là cái mũ thì phải? Anh thấy nó ở đâu rồi nhưng không nhớ rõ lắm!!
Thiên Tỉ kinh ngạc thốt lên vô cùng phấn khích làm mọi người đều im lặng trước cái vòng được gọi là mũ ấy.
Vương Nguyên nghe thấy thế không chần chừ một hai mà đội luôn lên đầu. Chiếc mũ tròn tròn màu lục nổi trội trên nền tóc đen nháy của cậu khiến Tiểu Thang Viên kích động hét lên. Thật sự rất đẹp, rất thuần khiết làm cậu cũng phải liếc mắt lên nhìn. Cậu lại cúi xuống nhìn vào trong hộp liền thấy chiếc áo trống chơn một màu xanh lục, cậu thò tay vào nhắm thẳng vai áo từ từ kéo lên được một phần ba làm cả hiện trường không khỏi kinh ngạc thốt lên đầy bất ngờ nhưng không kém phần thích thú.
– Là áo dài Việt Nam sao?
Bốn chàng nam thần trên sân khấu đồng loạt đồng thanh đầy bất ngờ khi thấy Vương Nguyên bỏ toàn bộ chiếc áo ra ngoài và để chiếc hộp quà lên trên mặt bàn xe đẩy bao gồm cả cậu cũng phải cả kinh hô theo. Phía dưới Tiểu Thang Viên “ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc.
– Phải! Vương Nguyên dáng đẹp như vậy mặc vào đẹp phải biết!
[Hú!!!!!!!!!!!!!]
Nhi Lam đứng khoanh một tay trước ngực cầm micro tự hào nói. Phải nói bộ áo dài này là công lao của (Tứ Diệp Thảo và) Tiểu Thang Viên Việt Nam cả. Mọi người đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền của để may cho vừa với cơ thể Vương Nguyên và chuyển sang Trùng Khánh – Trung Quốc cho bọn cô. Bọn cô cũng chỉ là tự nguyện chuyển phát nhanh không công thôi.
Vương Nguyên ngước lên nhìn lần lượt Song Lam rồi đặt micro lên trên mặt bàn xe đẩy. Hai tay cầm hai bên vai áo ướm lên cơ thể của mình trong sự trầm trồ của ba người còn lại và Tiểu Thang Viên. Nghe theo ý mọi người cậu vừa ướm thử vừa đi vòng qua sau Thiên Tỉ, Bảo Lam, Chí Hoành để ướm thử cho dễ dàng hơn.
Chiếc áo dài được thiết kế theo kiểu truyền thống Việt Nam. Trước ngực áo, từng hình đốt, lá tre được thêu thủ công bằng chỉ lục xẫm màu hơn nhìn rất chân thực lại vô cùng đẹp mắt. Tà áo dài tới cẳng chân Vương Nguyên, đầu vạt áo nhẹ nhàng uốn cong phất phơ càng trở lên đẹp hơn.
– Oa!!! Thật sự rất đẹp nha! Áo dài thiết kế nhẹ nhàng lại thuần khiết mộc mạc!!
– Nghe danh áo dài Việt Nam đã lâu giờ đã được tận mắt nhìn thấy quả thật rất là đẹp!!
– Vương Nguyên cậu mặc thử xem xem!
[Hú!!!!!!!!!!]
Tuấn Khải, Thiên Tỉ, Chí Hoành lần lượt lên tiếng chầm chồ khi nhìn rõ chiếc áo dài ướm từ cổ xuống chân Vương Nguyên hơn.
Vương Nguyên nghe vậy liền ngước nhìn Chí Hoành nhìn với ánh mắt kiểu muốn hỏi bằng cách nào? Như này không lẽ vào trong hậu trường thay ra chắc?
– Anh không cần lo, chiếc áo dài này được cài bằng cúc nên anh khoác ngoài cũng không sao!
Bảo Lam vội vàng lên tiếng trợ giúp làm Tiểu Thang Viên phía dưới thích thú hô lên. Thật ra không chỉ Vương Nguyên, cô muốn tận mắt nhìn thấy cả TFBOYS và Chí Hoành mặc áo dài Việt Nam kìa.
Nghe lời hướng dẫn của Bảo Lam, Vương Nguyên gật đầu rồi làm theo. Cùng với sự trợ giúp bên ngoài của Chí Hoành cậu cũng đã mặc xong chiếc áo dài thướt tha truyền thống của Việt Nam. Đôi bên vạt áo lụa mềm mại buông thõng quá đầu gối. Bộ đồ giản dị nhưng khi khoác lên người Vương Nguyên thật sự không còn giản dị nữa mà lại trở thành bộ đồ hoàng gia đẹp đến lạ. Khuôn mặt thanh tú, chiếc cầm hoàn mỹ, đôi mắt đen trời đêm lấp lánh ánh sao càng tăng thêm vẻ đẹp cho cậu làm cho cả hiện trường phải thốt lên kinh ngạc.
– Woa!! Hảo soái a~!!! Hảo soái a~!!!
Năm người nào đó trên sân khấu cùng nhau đồng thanh làm cả hậu cung hò hét bùng nổ. Vương Nguyên thấy bản thân được khen liền vui vẻ cười toe, mắt trời đêm cũng sáng ánh sao quay ngang quay ngửa để xem xét.
Quả thật không tồi, tà áo nhẹ nhàng lụa là mềm mại cùng với bao hình hoa văn thêu bằng tay tinh tế làm Vương Nguyên đã đẹp lại càng đẹp hơn. Nghe lời mọi người cậu gật đầu vui vẻ đi một vòng trên sân khấu biểu diễn, đi một bước tiếng hò gieo lại réo lên nghe thật vui tai.
[Vương Nguyên thật soái!!!…]
[Vương Thiên Long em yêu anh a~!!!…]
[Vương Nguyên!!!! Vương Nguyên!!! Vương Nguyên!!!!….]
[…]
– Nào nào Nguyên Nguyên mau tới thổi nến cắt bánh nào!!!
Nghe lời Chí Hoành, Vương Nguyên nhanh chóng vào vị trí tháo chiếc áo dài ra gập làm tư rồi cẩn thân để vào trong hộp. Tuấn Khải bên cạnh liền nhắc nhở tháo mũ xuống làm Vương Nguyên chỉ biết gãi đầu cười gượng trong loạt thanh âm cười vang của mọi người. Cậu tháo mũ xuống đặt vào trong hộp rồi đóng lại. Khép nhẹ đôi mi, chắp tay thành tâm nguyện cầu sau đó phù một tiếng thổi tắt nến trong tiếng hò gieo vỗ tay của mọi người.
– Cậu chia sẻ hai điều ước cho mọi người đi được không?
– Hảo! Điều ước thứ nhất là mong gia đình chúng ta sẽ mãi như thế này!!
[Hú!!!!!!!!!!]
– Điều ước thứ hai là mong Fans luôn luôn khoẻ mạnh và chúng ta cùng cố gắng trong năm tới!!!
[Hú!!!!!!!!!!]
Điều ước thứ ba là… Chỉ mong người quay về…
***
Chiếc xe lăn nông nốc trên dốc cỏ lao xuống dưới như một con thiêu thân. Ông Vũ bám chặt hai bên tay xe mà la lên thất thanh vừa la hết cỡ vừa nhăn mặt lại vì đau họng. Đôi mắt già nua đen láy mở to hết cỡ vì nhìn thấy viên đá cỡ lớn lù lù trước mặt. Ông cố gắng dùng chân nhưng chỉ có thể vô dụng không làm gì được. Bánh xe càng lăn, nước mắt ông càng rơi bay ngược về phía sau.
– Cứu với!!! Có sát nhân!!! Mau bắt lấy hắn nhanh lên!!!
– Sát nhân!!! Mau bắt sát nhân!!!
– Đồ tàn độc mau chịu chói đi!!!
…
Thiên Lam đang nhếch môi cười khi nhìn thấy chiếc xe lăn đang lăn xuống dưới con dốc liền bị những tiếng hô hào xung quanh làm cho giật mình dừng lại. Một tay kéo chặt vành mũ áo kéo xuống che đi khuôn mặt đang được bịt khẩu trang y tế đen kín mít. Nó quay sang tứ phía liền thấy khá nhiều người đang đi về phía này, người thì cầm điện thoại quay phim, người thì cầm điện thoại bấm số áp lên tai nghe như muốn gọi cảnh sát.
Sắc mặt Thiên Lam hoàn toàn bình thản không hề thay đổi. Ánh mắt đen láy chết chóc cũng ánh lên tia nguy hiểm. Đột ngột tiếng thét thất thanh cùng tiếng va chạm giữa đồ vật với đồ vật phía dưới dốc kéo nó và mọi người phải nhìn sang. Đồng loạt các tiếng thét thất thanh của những người chứng kiến (đa phần là phụ nữ, đàn bà) hét lên.
Một cảnh tượng kinh hoàng ở dưới dốc khiến người nhìn phải lạnh sống lưng cùng sởn da gà.
Ông Vũ nằm úp trán xuống một tảng đá khá lớn và khá dày màu đen. Cả tảng đá và thảm cỏ xung quanh nhuốm một màu đỏ máu và đặc biệt là ông cũng đã bất tỉnh nhân sự. Chiếc xe lăn nằm ngã ngay cạnh hình dạng cũng đã thay đổi tàn khốc.
– Mau gọi bệnh viện nhanh lên!!!
– Cảnh sát tới chưa mau bắt kẻ sát nhân kia lại!!!!
– Sát nhân đứng im đấy đừng hòng chạy!!!
…
Có vài người đàn ông nhanh chóng từ hai phía lao xuống hiện trường để xem xét tình hình của ông Vũ. Còn lại rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều hô hào khí thế với kẻ sát nhân đang ăn mặc kín mít kia. Thậm chí còn cúi xuống dùng gạch đá ở dưới phẩn nộ tạo thành mưa đá về phía kẻ sát nhân.
Thiên Lam hơi nhăn mặt cắn răng có chút hoảng loạn khi bị người dân xung quanh hô hào, phẫn nộ ném đá vào người có chút đau rát. Đôi mắt đen láy chết chóc chợt mở to ra khi nghe thấy tiếng còi báo hiệu không biết là của cảnh sát hay bệnh viện.
Từ trong đám đông chen vào hai ba vị điều dưỡng và bảo vệ. Bọn họ hoảng hốt thốt lên sau đó nhanh chóng lao xuống cùng hai người đàn ông kia. Một cô điều dưỡng nhanh chóng cầm điện thoại gọi cứu trợ khẩn cấp.
Thấy đám người đang dần lại gần Thiên Lam nhếch môi cười lạnh sau đó nhảy xuống dưới dốc, đôi chân trượt trên dốc cỏ nhắm xuống hồ. Khi gần trượt tới hồ nước liền nhảy lên nộn một vòng rồi rơi xuống hồ phát ra một tiếng nước động thật lớn, nước bắn lên làm ướt một mảng đất lớn. Mọi người xung quanh đều thốt lên kinh ngạc khi thấy cảnh tượng vừa rồi liền kéo nhau chạy xuống hồ xem xét.
Mặt hồ dần tĩnh lặng nhưng lại không thấy kẻ sát nhân nổi lên để bơi mọi người hoang mang nhìn nhau khó hiểu vô cùng. Ngay cả khi ông Vũ được đưa đi trong tình trạng nguy kịch khẩn cấp hay cảnh sát đã tới hiện trường nhưng vẫn không thấy kẻ sát nhân nổi lên. Có người cho rằng kẻ sát nhân có khả năng lặn tốt hay đơn giản là kẻ sát nhân chết dưới nước… Rất nhiều nghi vấn được đưa ra. Có cả những lời phẫn nộ, những lời thương tiếc cho một ông già tóc bạc gần hết. Mọi người ai cũng phối hợp khai báo cho cảnh sát về vụ việc vừa rồi.
***
Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn và buổi tiệc sinh nhật của Vương Nguyên cũng không ngoại lệ. Chỉ là cậu vô cùng thắc mắc rằng tại sao sau khi từ trên sân khấu đi xuống cậu không thấy hai người anh em và hai cô nàng phủ thủy và ngỗng điên đâu hết. Hỏi qua vài người quản lý thân thiết thì họ lại nói hai từ “không biết”.
Ơ! Hay nhỉ? Không cùng Vương Nguyên cậu và mọi người cắt bánh sinh nhật to ú ụ này còn đi đâu ý? Mà hình như cậu có cảm giác bốn người này đang giấu cậu chuyện gì đó mà là chuyện gì thế nhỉ?
Vương Nguyên ngồi trên ghế sofa dài trong phòng nghỉ nhìn lên trên mặt bàn cùng với một đống quà sinh nhân nhật từ Tiểu Thang Viên. Với tay cầm đại một hộp quà nhỏ nhất trong đấy hình cỡ 20×10 bọc giấy màu xanh lá và buộc một chiếc nơ xanh lam, sắc mặt cậu có chút đi xuống.
Là của Fan Ship sao?
Không chỉ có Vương Nguyên cậu mà còn hai người kia rất mẫn cảm với màu của Fan Ship. Nên cũng không có gì là quá khi cậu có thái độ như vậy. Fan Ship hoạt động thế nào cậu cũng không quan tâm, chỉ cần đừng quá chớn và ảnh hưởng tới tình cảm thân thiết của TFBOYS bọn cậu là được.
Tì một tay lên trên tay ghế, tay còn lại lật lật món quà chăm chăm xem xét. Món quà này tuy nhỏ nhưng lại khá là nặng, không biết bên trong nó có cái gì ý nhỉ? Muốn biết thì mở ra là xong thôi có gì đâu mà nhỉ?
Nghĩ là làm Vương Nguyên liền gạt mấy hộp quà trên bàn ra để lấy chỗ. Nhẹ nhàng cẩn thận hạ món quà trong tay xuống bàn từ từ bọc vỏ bọc bên ngoài ra. Bên trong là một chiếc hộp cattong in hoa văn hình quả cầu phát nhạc, nền hộp màu đen có bao đốm sao sáng lấp lánh được gắn kim tuyến, cùng với hình quả cầu âm nhạc với đế hình nón cụt sần sùi màu xanh lục, bên trong quả cầu là hình một chú mèo màu trắng đeo chiếc nơ màu đỏ to ở phía sau cổ đang vểnh tai mở to mắt ngồi trên tứ chi. Cậu hí hửng mở vỏ hộp lấy quả cầu như trong hình in trên hộp ra thích thú ngắm nhìn. So với hình ngoài hộp, quả cầu này còn đẹp hơn nhiều.
Vương Nguyên không ngần ngại xoay cót phía sau đế hộp nhạc đến kịch cỡ rồi thả tay ra cho nó phát ra nhạc. Thật bất ngờ khi đây là bản nhạc không lời của bài hát “Bởi vì gặp được bạn” của cậu. Đặt cho đứng trên mặt bàn, cậu ngả người ra sau nhắm mắt lại hưởng thụ bản nhạc trong tâm cũng không có nghĩ điều gì nữa dần dần cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cậu cũng không nhận ra trong số quà sinh nhật của cậu, món quà mà hai người anh em tặng đã không cánh mà bay???
***
– Bọn anh về nhà được tầm 10 phút rồi. Em nhớ phải tìm cách giữ chân Vương Nguyên Nhi lại nghe không?? Ừ!! Lúc nào xong thì anh gọi!
Tuấn Khải đứng ở ngoài sân cỏ một tay chống hông, một tay cầm điện thoại áp trên tai nói qua loa vài câu. Vừa nói vừa mở miệng cười toe toét đến không thấy mặt trời đâu. Nói qua loa vài câu rồi cầm điện thoại cất vào túi quần.
– Đại Ca anh đứng ngây ra đấy làm gì hả mau vào phụ giúp một tay đi!!!
Từ trong nhà vang vọng ra tiếng của Thiên Tỉ làm Tuấn Khải giật mình ậm ừ một tiếng sau đó nhanh chóng chạy từ ngoài vào trong nhà.
Vào trong nhà liền thấy Thiên Tỉ đang đứng một bên đầu của chiếc bàn ăn hình chữ nhật trong bếp qua các khe chấn song cầu thang, ghế ngồi thì bị kéo ra để lung tung khắp phòng bếp. Tuấn Khải nhanh chóng chạy vào đứng ở một bên đầu bàn ngay đấy phụ giúp Thiên Tỉ một tay để bê chiếc bàn ra ngoài. Hai người vừa bê vừa cẩn thận chỉ bảo nhau mà đi đường cho tới hướng cửa chính vướng bậc thang lại bảo nhau cách di chuyển sao cho cẩn thận.
– Tiểu Khải anh nâng bàn cao lên một chút cho dễ đi!!
Thiên Tỉ vừa nói vừa gồng hai bên bắp tay lên để nâng cao hai cái chân bàn lên. Tuấn Khải cũng gật đầu gồng mình nâng cao hai chân bàn lên từ từ lùi lại phía sau. Không mất quá nhiều thời gian, hai người cuối cùng cũng di chuyển được cái bàn ăn ra trước cửa nhà cách hẳn một quãnh với thềm bậc trước hiên nhà.
– Em đi lấy phông nền còn anh đi lấy ghế nha!
– Hảo!!
Hai người chia nhau ra, Tuấn Khải thì vào trong nhà bê hai cái ghế một ra ngoài. Còn Thiên Tỉ chạy ra chỗ chiếc xe hơi đang đỗ giữa cổng thò đầu vào trong cốp sau xe lấy ra một cuộn phông dài từ từ chui ra rồi chạy về phía thềm hiên cửa nhanh chân đi lên ném phịch phông xuống dưới nền.
– Em căng đầu này, anh căng đầu này nha!!
Tuấn Khải cũng đã làm xong công việc mang ghế ra xếp gọn cùng chỗ với chiếc bàn ăn. Cậu nhanh nhẹn chạy lên trên thềm hiên nhà cúi người cầm một bên phông kéo lên cho cả cuộn lăn ra. Thiên Tỉ bên cạnh gật đầu cũng cúi xuống căng nốt đầy phông còn lại cùng Tuấn Khải giơ cao tay kéo căng tấm phông dọc xuống. Cả hai móc hai đầu móc vào hai chiếc đinh móc có sẵn hai bên góc cửa. Nhanh chóng cả cánh cửa chính bị che đi toàn bộ bằng tấm phông nền xanh lục có hình Vương Nguyên đứng chắp tay thổi nến trên sân khấu vừa rồi.
***
Phía sau nhà bếp là chiếc sân giếng dát nền gạch đá có vân màu vàng nhàn nhạt đã cũ nhưng lại sạch sẽ không có rêu.
Song Lam đang ngồi trên hai chiếc ghế nhựa chụm gần sát đầu chăm chú nhìn xuống dưới, hai tay áo của hai cô đều sắn lên quá khuỷu tay để lộ đôi cánh tay trắng trẻo. Xung quanh hai cô bây bừa rau cỏ, xoong nồi, dao thớt… Không khác gì cái bãi chiến trường. Ngay sát bên trái hai cô là một chiếc khay inox hình tròn khá lớn, bên trên chiếc khay inox là hơn chục xiên thịt được các cô xiên khéo néo đan xen với từng loại rau củ khác nhau nhìn vô cùng bắt mắt. Còn bên phải là cái khay nhựa hình tròn được đặt phân chia loại nào ra loại ấy từ lá móc mật, cà rốt, củ cải, khoai tây, khoai lang được sắt nát cỡ lớn tất cả đều đã vơi đi rất nhiều.
– Còn một ít như vậy để tớ làm nốt cho. Cậu đi gọt trái cây rồi bọc lại cho vào tủ lạnh đi!!
Nhi Lam vừa nói vừa thò tay vào trong chậu sạch đựng từng nát thịt được tẩm ướt ra vị, hành răm đã vơi bớt ở dưới cầm một miếng thịt lên khéo léo xiên vào xiên thịt đã đầy. Cô để xiên thịt vừa xong đặt nhẹ nhàng lên khay inox đầy xiên thịt ngay bên trái rồi lại tiếp tục xiên và cầm miếng thịt nữa lên xiên vào. Ngước đôi mắt nâu lên nhìn Bảo Lam cũng vừa đặt xiên thịt vừa xong vào trong khay.
– Uk! Để tớ dọn qua chỗ này đã!
Bảo Lam gật đầu vẩy vẩy tay dính toàn dầu mỡ và gia vị vào trong chậu rồi đứng dậy đi vòng quanh sân giếng thu dọn lại rác rưởi hai cô vừa bầy ra xung quanh tống gọn vào một cái túi nilong sau đó đặt gọn vào trong góc.
– A!!!!
Đang đi ra phía vòi nước sau lưng Nhi Lam không biết đi đứng kiểu gì mà Bảo Lam ngã cái uỳnh, bàn toạ đập một phát xuống nền vừa ướt vừa bẩn làm cô nàng nhăn mặt xuýt xoa trông đến tội.
Nhi Lam giật mình dừng lại quay nửa người ra sau liền bắt gặp cảnh tượng hết sức huy hoàng của Bảo Lam. Nhìn con ngỗng điên đang một tay chống hông, một tay chống xuống nền đất bẩn ướt áp nhăn nhó mặt mày cố chống chân đứng dậy, đã thế còn mặc váy nữa chứ làm cho cô không nhịn nổi mà phá lên cười ha hả mất nết.
– Bạn bè thế đấy không ra giúp thì thôi còn ngồi đấy ngoác mồm ra cười nữa!!!
Con ngỗng điên đang đau ê ẩm cả bàn toạ lại bị mụ phù thuỷ kia ngoác mồm ra cười như được mùa liền lập tức nổi khùng lên. Nhanh chóng cố đứng dậy để cho phù thuỷ một bài học ai ngờ vừa mới đứng dậy còn chưa vững lại bị trượt chân ngã xuống trở lại, bàn toạ lại bị trọng thương nghiêm trọng, vạt váy cũng tốc lên để lộ bắp đùi trắng nõn.
– Ha ha ha ha ha!!!!!
Nhi Lam lại một lần nữa phụt ra tiếng cười kinh dị khi thấy Bảo Lam đang ngồi bệt dưới nền sân giếng nhăn nhó mặt mày xuýt xoa kia. Thậm chí trong cô còn không cảm thấy đau lòng cho Bảo Lam nữa là khác.
– Hoàng Nhi Lam cậu có thôi không đi thì bảo???
Nhưng rất tiếc ai kia vẫn còn cười ác liệt hơn là khác làm Bảo Lam đen hết mặt mũi lại nhăn nhó mặt mày. Bạn bè thế đấy! Chỉ được cười trên nỗi đau người khác là giỏi thôi!!!
– Cậu là đồ phù thuỷ xấu xa oa oa oa!!!!
Bảo Lam chả bộ khóc than nhưng mụ phù thuỷ kia vẫn mải mê ngồi cười ầm lên làm cô nàng ức tới phát khóc nhưng lại không thể khóc được. Tại sao cô lại có con bạn là phù thuỷ chứ???
– Song Lam có chuyện gì thế???
Song Lam giật mình quay lên nhìn hướng cửa bếp khi nghe thấy tiếng của Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang từ xa vọng lại đồng thời là tiếng bước chân dồn dập. Còn chưa kịp định thần đã nhìn thấy Thiên Tỉ đứng trên bậc cửa bếp hai tay chống hai bên cửa nhìn về phía hai cô. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy cậu quay phắt lại sau khi liếc qua về phía Bảo Lam nhanh như cắt.
– Ai ya!!!
– A đau!! Áaaa!!!!!
Uỳnh…
Vì quay mặt quá vội vàng nên Thiên Tỉ không may tông phải Tuấn Khải cũng đang đứng đằng sau một cái đau điếng làm cả hai đồng thanh kêu lên. Thiên Tỉ thì chỉ bị u trán nhưng Tuấn Khải vừa u trán vừa ngã ngửa ra sau cái uỳnh, toàn thân đau nhức.
– Tiểu Khải anh không sao chứ!!
Cả ba người còn lại đồng thanh. Nhi Lam đặt cả xiên thịt còn đang dang giở xuống chậu vội vàng đứng dậy đi về phía bếp nhìn bỏ mặc Bảo Lam đau nhức thân dưới khó khăn đứng dậy ở ngay đấy. Cô đứng dưới sân giếng nhìn lên trên bếp thấy Thiên Tỉ đang quỳ ngồi phía sau đẩy Tuấn Khải ngồi dậy khuôn mặt nhăn nhó đầy lo lắng, đặc biệt là khuôn mặt đỏ bừng như cà chua làm cô khó hiểu.
– Em làm cái gì mà quay phắt lại như thế??? Hại anh đau chết người đi được!!
– Em…
– Hửm???
Tuấn Khải một tay xoa mũi, một tay chống hông nhăn mặt quay ra sau lườm cháy con mắt khi nghe thấy Thiên Tỉ ấp úng khuôn mặt lại đỏ bừng lên. Cậu tự hỏi có cần đỡ cho cậu mà ngượng ngùng như thiếu nữ đó không?
– À để em đỡ anh ngồi dậy!! Hề hề!!
Thiên Tỉ cười hề hề chữa ngượng mất lên. Đứng chổng mông cong lưng ôm Tuấn Khải đứng dậy. Công nhận lão già này nặng như heo ấy!!
Nhi Lam đủ tinh ý để nhận ra tại sao Thiên Tỉ lại đột ngột đỏ bừng mặt như thế đồng thời cô như nhớ ra điều gì đó.
– Con kia mau đỡ bà dậy nhanh lên!!!
Ngay khi nghe tiếng quác quác của con ngỗng điên ngay đấy Nhi Lam liền quay sang nhìn và lập tức phá lên cười khi nhận ra nguyên nhân khiến Thiên Tổng trở lên như vậy làm ba người còn lại đều ngước lên nhìn cô như sinh vật lạ, nhất là Thiên Thiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn mà thả lỏng tay quên mất bản thân đang làm gì. Vậy là…
Uỳnh…
– Ai ya!!! Thiên Thiên em làm cái gì thế hả??? Ais đau quá đi mất!!!
Bàn toạ Tuấn Khải cũng lại lần nữa ôm hôn đất mẹ thắm thiết phát ra thanh âm trong trẻo cùng tiếng kêu la thảm thiết của người đàn ông 20 tuổi này. Cậu lăn nộn dưới sàn bếp mà ôm hông uốn éo nhăn nhó mặt mày.
Người ta đã già rồi còn hành người ta nữa!!!
– Mau đỡ ông/bà dậy ngay!!!!!
Hai người còn lại ngây ngốc gật đầu sau đó đi ra đỡ hai ông bà già kia dậy. Thiên Tỉ thì chỉ bị lườm cho sởn da gà còn Nhi Lam lại bị con ngỗng điên ngoạc mỏ ra cắn một phát thật đau vào bắp tay làm cô nàng kêu lên đau đớn khi mà Bảo Lam đã biết nguyên nhân khiến Thiên Tỉ bị như vậy và mặt cô ngày càng đỏ bừng lên. Càng nghĩ cô nàng càng ra tăng công lực cắn nghiến răng nghiến lợi làm phù thuỷ đau tới phát khóc.
– Nguyễn Bảo Lam cậu là cún mau thả tớ ra hu hu!!! Tiểu Khải!!! Thiên Thiên mau cứu em nhanh lên đau quá hu hu!!!
– Có chuyện gì thế mau bỏ ra có gì thì nói sau!!
Bảo Lam nghe thấy tiếng đau nức nở của Nhi Lam đồng thời nghe thấy tiếng của Tuấn Khải nên cô mới bỏ ra. Nhìn vẻ mặt sưng mày xỉa của Nhi Lam cô không hề thấy có lỗi thậm chí còn chưa hả dạ mà lườm cháy con mắt. Mặc dù Nhi Lam bị cô cắn cho chảy máu tay còn in dõ dấu răng trên bắp tay trắng trẻo nhưng cô không hề thấy đau xót ngược lại muốn cắn cho Nhi Lam phế hoàn toàn may ra mới hả dạ.
– Cậu cắn thâm thế?? Có sẹo tớ bắt đền cậu đấy NHA!!!!
Nhi Lam hét lên câu cuối làm hai người đàn ông đứng thò đầu trên cửa bếp kia không hiểu cái mô tê gì hết. Hai người hết nhìn vẻ mặt đau đớn tới phát khóc của cô rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt khó chịu đỏ bừng mặt của Bảo Lam cùng với loại dấu chấm hỏi trên đầu (vẻ mặt của Bảo Lam ngoài Tuấn Khải ra là còn lại đều biết nguyên nhân nhá!).
Bảo Lam không nói gì với khuôn mặt Quỷ Tu La hiện hình quay nhìn đối diện với hai người đàn ông đứng trên cửa bếp làm hai người cùng nuốt ngụm nước miếng cái ực. Thấy cô hùng hổ dậm chân uỳnh uỵch trèo lên cửa bếp, cả hai biết điều tránh ra cho cô đi. Hai người nhìn phía sau lưng bị ướt đặc biệt là phần mông mới hiểu là bị ngã liền quay ra nhìn Nhi Lam.
– Tại anh hết đấy đang nhiên chạy vào làm gì không biết nữa!!
Nhi Lam trừng lớn mắt nâu nhìn Thiên Tỉ rồi cúi xuống phồng mỏ thổi bắp tay bị Bảo Lam cắn cho chảy máu. Làm cho ai đó bị nhắc tới khuôn mặt vừa xuống sắc lập tức đỏ bừng lên làm cho Tuấn Khải đứng bên cạnh không hiểu cái gì hết nhìn Thiên Tỉ rồi nhìn Nhi Lam.
– Đau chết đi được!!
Nhi Lam lầm bầm rồi quay lưng ngồi lại xuống ghế cúi đầu chăm chú làm xong công việc dang giở miệng không ngừng lầm bầm trách móc Thiên Tỉ và Bảo Lam.
– Thiên Thiên có chuyện gì mà Nhi Nhi lạ vậy?
Tuấn Khải ngây thơ cầm khuỷu tay Thiên Tỉ giật giật chớp chớp đôi mắt ngọc đen chăm chăm nhìn cậu em trước mặt. Vì cậu đến sau mà lại còn hôn đất mẹ bằng bàn toạ hai cái đâu biết gì đâu!
– Đi ra ngoài làm nốt đi hỏi nhiều vậy!!!
Người ta hỏi mỗi câu thôi mà!!!
Tiểu Khải phồng má chu mỏ lầm bầm quay nửa người nhìn bóng lưng Thiên Thiên vừa quẹo sang bên phải đi ra ngoài cậu nhanh chóng quay lưng chạy theo nhưng không quên quay lại nhìn bóng lưng Nhi Nhi một cái.
– Thiên Thiên chờ anh với!!! Anh có làm gì đâu mà em giận anh???
– Nhanh lên!!!
– …