Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 61: Khách Tới Nhà tại website TruyenChu.Vip
Tính thêm cả Chí Hoành, sáu người ngồi quanh quần bên bàn ăn nhưng không khí lại có chút gì đó căng thẳng. Không nhịn được không khí này, Nhi Lam đá chân Tuấn Khải ra hiệu cho cậu, cậu hiểu ý cô liền gật đầu buông đũa xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm.
– Lý do anh gây chuyện với Lưu Tuấn Hạo là do hắn ta cưỡng hôn Nhi Nhi nhà chúng ta!!!
Nhà chúng ta, nghe sao mà ấm áp quá! Nhi Lam không thấy căng thẳng lo lắng ngược lại vô cùng vui vẻ hạnh phúc ngẩng đầu nhìn mọi người gật đầu khi tám con mắt mở to chĩa về phía cô.
Uỳnh!
Cả bọn lại quay sang nhìn kẻ vừa đập bàn đứng dậy kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên tức giận càng khiến cô nàng thêm đáng yêu.
– Tên khốn đó! Nếu là em, em cho hắn banh xác. Anh ra tay như thế là còn… Nhẹ chán!
Bảo Lam ngước lên nhìn Tuấn Khải lắc đầu có chút thất vọng khiến mọi người thấy có gì đó kì kì… Cô nàng này hổ báo quá!!!
– Ngồi xuống đi đồ ngốc!
Nhi Lam tóm vạt áo giật giật vài cái, Bảo Lam mới cười hì hì gãi đầu ngồi xuống. Cả hai cùng nhau quan sát khuôn mặt mọi người. Nhi Lam cúi xuống và vài miếng cơm mím môi khẽ nhai ngó quanh khuôn mặt của bốn chàng thiếu niên trước mặt.
– Còn mắng em, em không đỡ chắc anh bị tát oan!
Vương Nguyên đầu nổi đầy hắc tuyến, hùng hổ gắp ba miếng thịt luộc vô cùng hấp dẫn hơi choãi người đặt mạnh vào bát cơm của Tuấn Khải làm cậu ngước lên nhìn khuôn mặt hơi cau có của Nguyên Nguyên.
– Anh khiến à!?
Tuấn Khải không vừa gắp nguyên cái đùi gà rán giòn choãi người gắp cho Vương Nguyên mỉm cười trả đũa.
– Thôi thôi! Mà em thấy hắn có vẻ thích Nhi Nhi nhà mình!
Bảo Lam đưa tay không lên can ngăn trước khi hai ông anh họ Vương gắp qua gắp lại tới không còn gì cho mọi người mất. Cô vừa nói xong liền đưa đầu đôi đũa vào miệng ngậm, cảm nhận vị mặn còn xót trên đầu đũa.
– Hơn cả thích!
Năm người còn lại đồng thanh cùng nhìn cô gái nhỏ đang ngơ ngác cắn đũa liếc quanh. Bỏ đũa khỏi miệng cô đưa tay lên vẫy vẫy cười hì hì gật đầu đồng tình theo.
– Đúng đúng!!!
– Lưu Tuấn Hạo nghe trừng không đơn giản cho lắm!
Mọi người lại gật đầu đồng tình với Thiên Tỉ lâu lâu mới mở miệng kia. Sau đó cả đám cùng gắp thức ăn bỏ miệng nhai bóp bép ngẫm nghĩ cái gì đó. Vương Nguyên buông bát, chầm chậm nhai rồi nuốt ngước nhìn thằng bạn đối diện khiến ai đó chột dạ tới nghẹn, cậu đẩy cốc nước lọc còn nguyên của mình cho thằng bạn đối diện.
– Còn cậu, lý do thôi việc tại Phong Tuấn là gì?
Sau khi vừa đặt cốc nước xuống liền bị khuôn mặt doạ quỷ của Vương Nguyên làm cho sặc ho khù khụ vài tiếng. Trợt thấy toàn thân ớn lạnh khi mười đôi mắt màu sắc khác nhau chiếu lên người chăm chăm làm Chí Hoành tới ho cũng không giám, nuốt ngụm nước miếng. Mồ hôi túa ra khắp chán đảo mắt liếc quanh.
– Nói đi!
Năm cái miệng đồng thanh, âm ngữ khác nhau nhưng sự đe doạ không khác nhau chút nào làm Chí Hoành hoảng hốt cúi đầu định nâng bát và cơm liền bị ba đôi đũa chặn trên miệng bát không cho nhấc lên, ngước lên nhìn chủ nhân của ba đôi đũa khẽ thở dài.
– Do tớ hèn nhát bị hắn đe doạ…
Vương Nguyên, Thiên Tỉ, Bảo Lam thu đũa lại nhìn cái mặt cúi xuống chĩa cái đầu đầy tóc đen bóng đối diện với chúng.
Nghe hết toàn bộ câu chuyện từ miệng Chí Hoành làm sắc mặt năm người bọn họ thay đổi từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang đen. Trên đầu, à không! Trên nóc nhà giông tố bão bùng nổi ầm ầm, gió thét, sấm rền vô cùng hãi hùng nhưng đương nhiên chỉ là cảm nhận không phải sự thật.
Mọi người chăm chú lắng nghe Chí Hoành kể lại từ đầu tới cuối, mọi hành động hoàn toàn dừng lại. Họ vừa nghe vừa biểu lộ cảm xúc dõ ra mặt, lúc thì trợn to mắt ngạc nhiên, lúc thì nhíu mày khó chịu cho tới khi câu chuyện được kể xong, mọi người mới bưng bát và cơm chỉ là chênh lệch người trước kẻ sau nâng bát.
– Thật sự xin lỗi mọi người!
Chí Hoành từ đầu tới cuối vẫn không giám ngẩng đầu nhìn mọi người. Mọi chuyện cậu kể hoàn toàn sựthật, chỉ có một việc là trọng điểm cậu không hề hé răng nửa lời nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác khó chịu. Tuy rằng rời Phong Tuấn trong cái rủi gặp cái may nhưng cũng không tải nào nói tâm trạng cậu hoàn toàn tốt hơn.
– Bỏ đi!
Chí Hoành ngẩng đầu ngước lên đầu bàn, vị trí của anh Đại cùng mọi người nhìn lên chàng thiếu niên cao ngạo vừa đặt chiếc bát rỗng xuống bàn. Ngẩng đầu nhìn mọi người, mắt đen như ngọc vừa lạnh lùng vừa ấm áp nhìn mọi người và dừng lại tại Chí Hoành.
– Bọn anh không trách em việc em bị Lưu Tuấn Hạo công kích tới nghỉ việc!
Tuấn Khải đặt đôi đũa xếp bằng nhau nhẹ nhàng lên miệng bát, đẩy chiếc bát không lên trước chống hai tay xuống mặt bàn chăm chăm nhìn Chí Hoành đang dương mắt đen nhìn lại cậu. Thở hắt một tiếng nhẹ nhàng.
– Nhưng việc em bị hắn công kích tới giờ mới chịu mở miệng. Em xem bọn anh là không khí hả? Hay là những con vịt trời chỉ thấy thợ săn là cất cánh bay cao?
– Em…
– Em nên biết, bất động tại chỗ là khôn ngoan nhất. Chỉ cần chạy khỏi chỗẩn nấp không cần biết có an toàn hay không, nhất định sẽ bị tóm có điều nếu bị tóm lúc còn đập nổi cánh hay không thì anh không chắc chắn!
Hàm ý trong câu truyện ngụ ngôn tự sáng tác của Tuấn Khải không phải Chí Hoành không biết, thậm trí toàn bộ mọi người ở đây đều biết. Đáng ra việc cậu bị công kích nên nói cho mọi người không nên âm thầm đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy, cậu đã quá vội vàng như con vịt trời mà Tuấn Khải nói. Quá hoảng sợ bay khỏi vị trí ẩn lấp ngay lập tức dính đạn chết từ trên không rơi xuống như quả chín. Hơn nữa, TFBOYS bọn họ đã ngoan ngoãn ẩn náu trong Phong Tuấn từ lâu vẫn kiên nhẫn chờ dịp vung cánh bay, nói họ là vịt trời thật hạ thấp con người bọn họ, nói họ là thiên nga nhưng suy cho cùng vẫn thuộc họ vịt có điều vẻ ngoài ngoa hơn, nói họ là đại bàng thông minh tài trí xem ra không phải nói quá. Chí Hoàng nhìn lần lượt biểu cảm của mọi người đang nhìn mình, mím môi lại không biết nên mở miệng hay không. Mà mở miệng thì nên nói cái gì?
– Hoành Hoành, cậu rời khỏi Phong Tuấn lợi hại đều có. Nhưng lợi nhiều hơn hại, nhất định sẽ có công ty tới thu nạp cậu. Chỉ cần cậu không từ bỏ ý định rời khỏi làng giải trí!
– Nhi Nhi nói đúng đó! Còn về công ty nào, thì cậu hãy tự quyết định. Con đường cậu đi chỉ có mình cậu quyết định, bất kể đường chính hay đường tắt cậu vẫn là người quyết định!
Vương Nguyên từ lâu đã dùng xong bữa, vừa uống li nước tự dót cậu nói hết những điều cần nói sau đó chống tay xuống bàn từ từ đứng dậy.
– Xin phép!
Cậu nói xong nhanh chóng rời khỏi vị trí, đi tới bồn rửa bát khom lưng xả nước rửa mặt mũi, vặn vòi lại liền quay lưng cao lãnh bước ra khỏi phòng bếp trong ánh nhing của mọi người, cậu tiến thẳng tới phòng khách ngồi xuống lấy điều khiển bật ti vi, thanh âm từ ti vi phát ra vang vào trong bếp.
– Hoành Hoành! Dù quyết định của cậu ra sao cũng phải nói với mọi người, mọi người sẽủng hộ cậu!
Bảo Lam ngồi bên cạnh Chí Hoành, tay dở đầu đũa gắp miếng gà ngon đặt vào bát cậu mỉm cười. Đặt đũa xuống miệng bát, tay chống bàn đứng dậy nhìn mọi người cười ngọt ngào đáng yêu.
– Em lo rồi, em lên tắm rửa nát em xuống. Nhi Nhi phiền cậu rửa bát giúp tớ!
– Hảo!
Bốn người còn lại đồng thanh, cô cười tươi tắn gật đầu xoay lưng. Một tay chống xuống mặt bàn, một tay kéo chiếc ghế để lấy nối. Cô một mạch đi ra khỏi phòng bếp liền thấy Vương Nguyên đang nằm dài trên ghế sofa xem ti vi, cô bĩu môi.
– Ăn xong mà nằm luôn sẽ đau bao tử đó! Nhị Nguyên!
Vương Nguyên giật mình hơi ngửa cổ nhìn Bảo Lam thấy cô le lưỡi tinh nghịch rồi lại trở về như cũ chăm chú xem phim. Lười biếng mở miệng.
– Chỉ sợ món ăn do Bảo Bảo công túa làm có vấn đề mới bị đau bao tử!
Còn làm vẻ ngẩng đầu nhìn cái bụng sau chiếc áo phông trắng phồng lên do bụng đã lo, một tay xoa xoa bụng lắc đầu tỏ vẻ lo lắng.
– Không thèm nói chuyện với Nhị Nhị nhà anh nữa, em đi tắm!
Thật là, chọc cho vui thôi ai ngờ bị cậu chọc lại làm cô ức muốn phun đồ ăn ngon trong bụng ra ngoài. Hờn rỗi nói xong lập tức xoay lưng 30° hướng cầu thang gần đó chuẩn bị bước lên bậc đầu tiên.
– Cẩn thậm dẫm xà bông té u đầu nha! Tiểu muội muội thân ái!
Vương Nguyên còn đưa tay quá đầu, bàn tay ngược từ trên tay ghế vẫy vẫy kiểu thương tiếc. Làm Bảo Lam dậm trượt bậc nhất suýt chúi người hôn bậc tam cũng may bám nhanh vào vịn cầu thang. Nhị Nguyên không ngờ càng ngày mồm mép anh lại thâm tới như vậy! Rút ra bài học không lên chọc tới Vương Nguyên. Nhưng ngựa quen đường cũ rất thích chọc tiểu hổ vương, nhưng đó là chuyện sau này.
***
Phòng khách hiện tại chỉ có mỗi TFBOYS ngồi, mỗi người một việc. Vương Nguyên từ lúc ăn xong vẫn nằm dài trên ghế, một tay vắt lên tay ghế chờ trực công túa Bảo Bảo ra mắt sẽ vẫy tay chào mừng cô quang minh chính đại an toàn bước ra khỏi phòng tắm. Thiên Tỉ ngồi chiếc ghế đơn vừa được cậu và Tuấn Khải kéo từ hướng quay lưng ra cửa chính sát vào vách tường cách một khoảng với chiếc ghế dài mà Tuấn Khải đang ngồi, để cho Nguyên Đại xem phim. Cậu nằm ườn ra chiếc ghế đơn, lưng tựa lên tay ghế, chân vắt vẻo lên tay còn lại mắt tập trung vào điện thoại. Tuấn Khải lại cúi đầu chăm chú nhìn vào laptop nghiên cứu bài giảng về thanh nhạc nâng cao, mặc dù là ca sĩ từ lâu nhưng với phần thanh nhạc trầm trầm cao cao này cậu vẫn cần nghiên cứu học hỏi.
Bảo Lam đương nhiên là lên phòng tắm một trận thật sảng khoái, nhưng ai mà biết nhờ cái mỏ quạ của Nguyên Nguyên mà cô đạp phải đống bọt sữa tắm dưới sàn mà đập trán vào bồn tắm trong bộ dạng thảm không thể thảm hơn. Và nếu thích, các bạn có thể tưởng tượng một cô gái xinh xắn đáng yêu ngồi bệt xuống sàn nhà tắm ẩm ướt dựa lưng vào thành bồn tắm. Một tay chống đất, một tay xoa cục u đỏ chót trên trán trong bộ dạng khăn tắm quấn quanh cơ thể. Thảm!
Nhị Nguyên! Em nhất định tính sổ với anh!!!
Hắt xì!
Tuấn Khải và Thiên Tỉ người thì nhìn người thì ngoái cổ nhìn người vừa phát ra tiếng.
– Cảm hả?
– Không!
Ai nhắc tới cậu vậy nhỉ?
***
Tiếp tới Chí Hoành cũng trở về phòng khoá cửa trong, mang đồ trong vali ra xếp gọn lên tủ quần áo. Trước khi đi tắm, cậu cầm điện thoại không cần vào danh bạấn vài con số rồi nút gọi, tới khi màn hình hiện tên “Ngốc” đồng thời đầu dây bắt máy cậu áp vào tai, nở nụ cười vui vẻ.
“- Alo!”
Là giọng nam? Khỏi nói cũng biết là ai. Cậu tắt máy lém xuống giữa gối cạnh đó, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. Có lẽ đã ngủ rồi, cậu không nên làm phiền. Cậu đứng dậy cầm bộ đồ đã để sẵn trong lòng, hướng phòng nhà tắm đi vào trong khoá cửa lại, tiếng vòi nước vang lên.
Chiếc điện thoại ném trên gối kêu lên, mà hình phát sáng hiển thị cái tên “Ngốc” vừa rồi làm điện thoại rung lên rồi nhẹ dịch chuyển cho tới khi hết hồi chuông. Màn hình hiện lên biểu tượng cuộc gọi nhỡ.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng tút tút hiện lên chữ “không trả lời”. Thiên Lam thở dài đặt điện thoại lên chốc tủ, chỉnh cơ thể nằm lại xuống giường đưa mắt nhìn Lam Thiên đứng bên cạnh.
– Anh đi ngủ đi!
– À… Ừ!
Hắn trần trừ nhưng rồi gật đầu ngoan ngoãn đi tới giường bệnh nằm xuống, xoay người quay sang nhìn tấm lưng nhỏ của nó vừa quay đối diện với hắn. Cắn chặt môi dưới kiềm chế cơn tức giận tới đau lòng. Hắn nhắm nhẹ đôi mắt lại, xoay lưng lại về phía lưng nó, mở mắt nhìn ánh trăng tròn ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng tĩnh lặng làm căn phòng tối đèn sáng lên vài phần. Trong đầu không khỏi viễn tưởng tới cảnh vài ngày nữa nó rời đi. Hắn sợ!
***
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên làm ba chàng thiếu niên đang ngồi trong phòng khách đồng loạt nhấc người, cả ba không hẹn cùng ngó vào trong bếp nghe ngóng. Tiếng xả nước ở trong bếp vẫn không dừng lại, cả ba nhìn nhau xem làm thế nào. Bởi vì căn biệt thự nhỏ này nằm ở một nơi khá vắng vẻ nên rất ít người biết đây là nơi ở của các cậu, ai lại tới vào tầm này vậy nhỉ? Cả ba lại ngước nhìn chiếc đồng hồ cỏ bốn lá phía trên ti vi, 21:30? Giờ này không sớm mà lại có người tới thật kì lạ. Cả ba lại quay ra nhìn nhau.
Tiếng chuông cửa vẫn vang lên, mà cả ba lại chuỗi dậy tính lười biếng tuy vậy lại không muốn nhờ Nhi Lam vì cô đang dọn dẹp trong nhà bếp. Cuối cùng cả ba cùng oản tù xì xem ai là người đi mở. Người nằm dài trên ghế, người cúi đầu nhìn laptop, người nửa nằm nửa ngồi trên ghế đơn cùng chìa tay ra…
– Kéo, búa, bao!!!
Tuấn Khải thở dài thu tay lại trong hình hài năm ngón xoè ra, rồi lại nhìn sang hai cái kéo lắc lắc của hai thằng em của minh. Cậu nhịn! Coi như cậu hôm nay xui xẻo!!! Hai tay chống xuống ghế đẩy người đứng dậy, cậu bước chân đi thẳng ra cửa, trước khi đi ra mở cửa cậu có ghé mắt vào trong bếp liền thấy Nhi Lam vừa nghe tai phone vừa rửa bát. Hèn gì cô không nghe thấy chuông cửa. Nhìn cái đầu gật gù chắc đang hát theo bài hát, một chân đánh nhịp xuống sàn Tuấn Khải khẽ phì cười sau đó đi thẳng ra cửa, cậu đi tới bậc bước từng chân xuống sỏ vào đôi dép lê, xoay người đi ra mở cửa bước thẳng ra cổng.
Nhi Lam vẫn say mê theo bản nhạc, vừa gậy gù hát theo, vừa chăm chú rửa bát. Cô hoàn toàn không biết có ai vừa nén nhìn mình phía sau. Trong đôi mắt nâu phản quang là chiếc bát nhỏ đang được rửa qua dầu trong tay.
***
Đi ra vặn khoá mở cửa, bất ngờ khi trước mặt cậu là TFGIRLS trên tay Na Na cầm túi gì đó. Phía sau họ là chiếc xe màu đen vừa vặn động cơ khởi động. Cậu híp đôi mắt đen như ngọc liếc qua từng khuôn mặt được chiếc đèn hai bên cổng rọi vào. Có chút khó hiểu và không vui cho lắm.
– TFGIRLS tới vào giờ này có việc gì không?
– Bọn em tới xem Nguyên Nguyên thế nào rồi, tiện thể mang chút trái cây tới!
Na Na cười tươi, một tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc hơi xù, một tay cầm túi trái cây nilong trắng lên trước mặt Tuấn Khải. Sau đó quay sang bên phải nhìn Mĩ Kỳ, rồi qua trái nhìn Diệp Thanh.
– Vào đi!
Tuấn Khải buông một tay khỏi một bên cánh cổng, chân lùi xuống tiện thể kéo cách cửa mở lớn ra để cho ba người họ đi vào. Cúi xuống nhìn bản thân mình, cũng may là áo phông trắng in chữ và quần vải dài cũng không đến nỗi tệ.
– Chú cứ đi đâu đi, nát tụi cháu về sẽ gọi cho chú tới đón!
– Uk!
Na Na quay ra sau nói với tài xế, chú tài xế gật đầu rồ ga đi thẳng cho tới khi còn hai chấm đỏ đèn hậu phía xa xa cô mới theo gót Mĩ Kỳ và Diệp Thanh đi vào trong. Cả ba cùng kéo nhau đi thẳng vào nhà còn Tuấn Khải ở lại khoá cửa mới vào sau.
***
Nghe tiếng cửa mở, Vương Nguyên và Thiên Tỉ cùng ngước mắt ra phía cửa liền thấy TFGIRLS đang tháo giày cao gót đi vào trong. Vương Nguyên ngồi bật dậy ngồi nghiêm chỉnh tựa lưng vào lưng ghế, tay đặt điều khiển lên mặt bàn, quay sang nhìn ba người họ. Thiên Tỉ chống tay xuống ghế lâng mình dậy, hai chân trên tay ghế cũng hạ xuống đất, điện thoại trên tay cũng tắt màn hình để lên mặt bàn.
Cả ba cô gái cùng cười hơi cúi đầu chào, Mĩ Kỳ và Diệp Thanh đi thẳng vào trong phòng khách nở nụ cười còn Na Na lại vòng luôn vào trong phòng bếp. Vương Nguyên thấy hai cô tới gần liền đứng dậy đi sang ghế dài bên cạnh ngồi xuống hết nhìn hai cô rồi nhìn sang Tuấn Khải đang từ từ tiến lại gần. Thấy cậu có ý định ngồi, Vương Nguyên ngồi xích ra một chút.
– Nguyên Nguyên anh sao rồi? Vết thương có nặng lắm không?
Mĩ Kỳ lo lắng nhìn chăm chăm vào bên má trái hằn năm ngón tay hơi chuyển sắc tím trên khuôn mặt Vương Nguyên, trong lòng không khỏi đau sót. Bàn tay để trên đùi lắm chặt lại, lão già đó cô nhất định phải tìm cách trả lại cho lão một vố nặng hơn.
– Không sao, cảm ơn cô!
Vương Nguyên lạnh giọng gật nhẹ đầu cảm ơn.
***
Na Na đang nở nụ cười tươi và đi vừa vành túi thò đầu vào nhìn qua, đi hẳn vào trong bếp được thắp đèn sẵn hơi làm lạ, cô ngước đầu lên ngay lập tức nụ cười tắt ngúm, đôi mắt mang theo sát khí nhìn chăm chăm vào bóng lưng nhỏ bé đang đưa bát lên trạn úp từng cái một. Sao cô quên, trong nhà này không chỉ có ba thiếu niên kia mà còn có hai cô gái mà cô ghét. Môi dưới cắn lại thật chặt, đôi mắt nhìn bóng lưng kia chỉ hận ánh mắt không có dao phi thẳng tới đâm cho người trước mặt một nhát.
Đóng nhẹ hai cánh cửa trạn lại, Nhi Lam đưa tay tháo tai nghe ra sau đó quay lại, nụ cười trên môi dập tắt khi nhìn thấy Na Na đang đứng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của cô ấy như có tia lửa đạn. Cô thắc mắc sao Na Na lại có thể vào trong đây?
– Tò mò sao tôi ở đây hả? Tôi tới chơi không được hay sao Hoàng Nhi Lam?
– À không!
Nhi Lam giật mình lắc đầu trước câu nói của Na Na. Cô thực sự không có ý đó, chỉ tại thấy giờ cũng đã muộn lại có khách tới chơi nên mới có chút thái độ không tốt như vậy, thật đáng trách bản thân mình.
Na Na không kiêng nể đi thẳng tới bồn rửa bát vừa được dọn sạch phía sau lưng Nhi Lam, làm cho Nhi Lam giật mình vội tránh đường cho cô. Cô cúi đầu nhìn vào trong túi hoa quả, đưa tay vào trong nhặt từng quả thả vào bồn. Xong suôi vo tròn chiếc túi niong, xả nước rồi vứt chiếc túi sạch vào trong thùng rác ngay cạnh đó. Hai tay nhẹ nhàng rửa trái cam trong tay, đôi mắt đen đẹp đẽ không ngừng đảo quanh bếp tìm rổ đựng.
– Cô tìm rổ hả? Để tôi lấy…
– Không cần!
Na Na gắt nhẹ cắt lời của Nhi Lam, tay buông trái cam vừa rửa bước tới gần chiếc tủ lạnh lấy trên móc dán tường chiếc rổ nhỏ màu lam rồi quay lại rửa tiếp từng quả một rồi cho vào trong rổ.
Nhi Lam thấy bị cắt lời cũng có chút khó chịu, cô chỉ muốn giúp thôi mà. Thực sự, cô rất muốn làm bạn với Na Na và TFGIRLS nhưng tính chiếm hữu và sự ghen tị của họ làm cô không thể tiến lại gần. Họ làm vậy thực sự không thể trách họ, chẳng qua họ cũng vì cái chữ tình mới vậy có điều trong tình cảm họ chưa trưởng thành nên có thái độ trẻ con này. Nếu họ nhận ra sớm thì tốt biết mấy.
Cô đi tới tủ lạnh, mở cửa nhìn vào trong. Trong tủ có rất nhiều thứ nhưng đa phần là trái cây mà vừa rồi Thiên Thiên và Bảo Bảo mua ở siêu thị về. Cúi người đưa tay vào cầm lấy năm quả táo đỏ, thẳng lưng khoá cửa rồi quay ra bàn đặt chúng xuống. Vừa hay Na Na vừa rửa xong trái cây quay lưng lại.
– Cô không thấy tôi mang theo trái cây hay sao? Còn cố tình bỏ trái cây ra? Cô khinh thường tôi hả?
Na Na tức giận không vui lên tiếng. Càng bực tức hơn khi thấy Nhi Lam ngẩng đầu nhìn cô ngây ngô không biết gì. Chẳng phải cô mang cả đống trái cây rồi hay sao? Lại còn cố tình bỏ trái cây ra trước mặt cô. Nhi Lam coi thường cô quá đấy, không phải đang chọc tức cô hay sao? Đáng ghét!
– Tôi không cố ý, chỉ tại mọi người thích ăn trái cây lạnh nên mới…Khách tới nhà