Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 118: Tình Chưa Vẹn Đã Tan. tại website TruyenChu.Vip
Bầu trời đêm tịch mịch sau cơn mưa đưa tiễn người đã khuất, các ngôi sao bắt đầu ló rạnh sáng lấp lánh như thể an ủi những người ở lại, như khích lệ họ phải tiếp tục sống thật tốt. Trên con đường vắng lặng, một chiếc xe hơi màu trắng chạy bon bon trên đường, mang theo sự u ám của tang thương. Những người trong xe cũng im lặng không nói gì.
Tuấn Khải lái xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước, hai tay cầm chắc bánh lái bình tĩnh điều khiển xe. Anh không để tâm tới xung quanh bao gồm Thiên Tỉ cùng Bảo Lam ngồi sau xe và Nhi Lam ngồi ngay bên cạnh ghế phụ. Trong đáy mắt ngọc đen của anh có chút gì đó thất vọng.
Nhi Lam ngồi bên ghế phụ, cô thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu nhìn Tuấn Khải. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngọc đen lạnh lùng đó, cô chột dạ quay mặt đi hướng khác. Nhi Lam cắn môi, đảo mắt suy nghĩ xem tại sao Tuấn Khải trở lên lạ lùng như vậy.
Không lẽ…
Bảo Lam cùng Thiên Tỉ ngồi phía sau, mỗi người ngồi sát vào cửa nhìn ra ngoài ô cửa kính. Một người ngồi quỳ trên ghế quay hẳn người ra ngoài, một người dựa lưng vào ghế hai tay khoanh trước ngực trước sau thủy chung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần đây thật nhiều chuyện thi nhau ập tới, người bạn đó quay trở về trong bộ dạng cái xác. Bảo Lam rõ ràng là nên đau buồn nhiều hơn thay vì là lo lắng chuyện gì đó. Cô chưa từng nghĩ, người bạn đó còn sống, cô cũng chưa từng nghĩ người ấy sẽ vì người bạn đó mà buông bỏ cô. Bảo Lam không biết, người ấy còn ngọt ngào dịu dàng với cô nữa hay không?
Nếu không, cô sẽ ra sao? Tình cảm của hai người sẽ thế nào?
Nếu Bảo Lam đang lo lắng về việc mối quan hệ sẽ trở lên xấu đi thì Thiên Tỉ lại ngược lại. Anh đang suy nghĩ xem làm thế nào tròn vẹn cả đôi đường. Dù sao thì anh đối với người càng lúc càng mờ nhạt, và tình cảm cũng chỉ ở mức anh em. Mặc dù đau lòng vì người có số phận bạc bẽo, tim Thiên Tỉ lại trống rỗng lạnh lùng đến lạ. Anh biết, Bảo Lam sẽ suy nghĩ tới chuyện này. Giờ anh đã biết người quan trọng trong cuộc đời anh là ai, anh nhất định phải bảo vệ mối quan hệ này.
Không mong mối quan hệ này sẽ mãi mãi, chỉ mong mối quan hệ này dài lâu.
***
Tuấn Khải vòng xe vào nhà sau khi Nhi Lam xuống mở cửa cổng, anh lái thẳng vào trong nán để xe sau đó cùng Thiên Tỉ, Bảo Lam xuống xe và đi vào nhà. Anh đi vào trong đầu tiên, nhấn công tắc đèn ngay cạnh cửa.
Nối tiếp theo sau là Nhi Lam, Thiên Tỉ và Bảo Lam. Người đi sau cùng đương nhiên là người sẽ khóa cửa. Tuấn Khải tháo giày xếp lên giá được đặt cạnh bức tường, anh tiện tay lấy đôi dép bông đen đi trong nhà đặt xuống nền sau đó sỏ vào.
Nhi Lam ngồi lên thềm, cúi người gỡ đôi bốt cổ ngắn sau đó đặt lên giá đỡ, cô đặt ngay ngắn lên giá sau đó thay thế bằng đôi dép bông ấm áp. Cô đứng dậy, trước mắt cô là bóng lưng Tuấn Khải đang di chuyển phía trước, trong lòng Nhi Lam lo lắng, đôi chân chầm chậm đi từng bước.
Tiếng chốt cửa vừa đóng lại vang lên, Tuấn Khải đột ngột quay người lại với vẻ mặt hết sức tức giận, vung tay ban cho người con gái trước mặt một cái tát vang khắp nhà.
– Tôi không ngờ cô lại là người phụ nữ đầy dã tâm như vậy.
Giọng điệu Tuấn Khải nửa lạnh lùng nửa tức giận. Đôi mắt ngọc đen căm giận nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt vừa ngã xuống. Trong lòng anh chỉ có tiếng vỡ vụn của sự thất vọng và con tim đang quặn đau.
Bất ngờ bị tát một bạt tai xuống mặt, Nhi Lam cũng không ngờ lực lại mạnh tới vậy, mạnh tới mức cô phải ngã xuống nền nhà. Một tay ôm má, một tay chống xuống nền nhà. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông vừa ra tay, đôi mắt nâu tinh anh nhiễm phủ một màn sương long lanh dưới ánh đèn.
Anh ấy… thật sự rất tức giận.
Trong khoang miệng sộc lên vị tanh tanh, Nhi Lam quệt ngang mu bàn tay nơi khóe miệng, bỏ xuống cho vừa tầm nhìn cô phát hiện ra máu. Dù là vậy, trong cô một chút cũng không oán trách Tuấn Khải.
Có lẽ mọi chuyện cô biết và giấu kín đều được anh nhìn thấu. Liệu anh nhìn thấu được sự ép buộc, hay sự cố tình trong cô? Dù thế nào, anh cũng rất tức giận, đến mức đánh cô tới bộ dạng này.
Như lời người bạn đó nói, anh thật lòng vẫn chưa quên được người bạn ấy? Vẫn chưa thể chấp nhận cô?
Thiên Tỉ và Bảo Lam người thì chưa kịp tháo giày, người chỉ vừa tháo được một chiếc ngơ ngác không hiểu gì vội vàng phi thẳng lên thềm nhà. Một người đỡ Nhi Lam, một người giữ Tuấn Khải kéo lùi lại giữ khoảng cách với Nhi Lam.
– Anh bị điên à? Có chuyện gì từ từ nói, sao anh lại đánh cậu ấy?
Bảo Lam thường ngày cùng Tuấn Khải không cần hình tượng thoải mái chơi đùa. Cô không ngờ một người ấm áp như anh lại có thể giơ tay đánh người vô cớ, lại còn là con gái phụ nữ. Đôi mắt cô không tự chủ mà long lanh ánh nước. Cô sợ, gia đình ấm áp này sẽ tan vỡ mất.
– Dù em ấy có làm gì sai, anh cũng không nên đánh em ấy như vậy.
Sau khi kéo Nhi Lam đứng dậy, khuôn mặt một bên má đỏ ửng nhanh chóng sưng lên cùng khóe miệng còn rướm máu Thiên Tỉ lớn tiếng mắng Tuấn Khải. Dù là người bình tĩnh đến đâu, trong trường hợp này Thiên Tỉ không thể không phẫn nộ. Dùng tay dịu dàng khẽ lau đi máu còn đọng trên khóe môi cô.
Chỉ với một ngày mà cả nhà loạn hết cả lên. Số TFBOYS bọn anh đúng là đã đến những ngày xui xẻo rồi!
Tuấn Khải không nói gì giật tay khỏi tay Bảo Lam lạnh lùng nhìn Nhi Lam một cái trước khi quay lưng bỏ lên lầu mặc kệ Bảo Lam và Thiên Tỉ gọi với theo, bước chân anh càng lúc càng nhanh nháy mắt đã đi được nửa đường cầu thang.
Giọt lệ trong veo trượt trên đôi gò má lệch lạc Nhi Lam khi cô chăm chăm dõi theo bóng lưng ai từ nãy tới giờ. Anh cho cô cơ hội trinh phục tim anh, cô cũng đã tự nhủ cô sẽ không bỏ cuộc. Tình cảm hai bên đang tiến triển, Nhi Lam không thể để nó bị hủy hoại bởi chính tay cô được.
Không, cô không muốn. Cô rất yêu anh, cô không thể mất anh.
– Tiểu Khải, anh nghe em giải thích. Làm ơn cho em cơ hội!
Nhi Lam gọi với theo. Cô vùng khỏi người Thiên Tỉ chạy nhanh đuổi theo Tuấn Khải. Chạy tới đâu cô gọi tới đấy, mặc kệ lúc bước lên bậc thang cô bị vấp tới chảy máu đầu ngón chân cô cũng đuổi theo anh.
– Chúng ta tốt hơn hết không xen vào chuyện của bọn họ.
Trên đời này, hai điều đố kị không được xen vào. Một là chuyện riêng tư, hai là chuyện tình cảm.
Thiên Tỉ vội giữ Bảo Lam lại khi cô có ý định đuổi theo, anh lắc đầu khi cô quay lại nhìn anh. Mỉm cười dịu dàng trước cái gật đầu ngoan ngoãn của cô. Thiên Tỉ cầm tay Bảo Lam kéo đi, vòng vào trong bếp. Kéo đại một chiếc ghế ra khỏi bàn ăn, ấn cô ngồi xuống.
– Nghe anh nè. Dù là nhà mình đang có chuyện không hay thì cũng không được bỏ bữa.
Thiên Tỉ đặt tay lên đầu Bảo Lam. Anh biết tỏng là cô sẽ vì vài chuyện này mà bỏ ăn và anh không vui về chuyện này. Đây không phải là ích kỷ, ăn lỉm trong lúc nước sôi lửa bỏng, mà là một sự lựa chọn khôn ngoan. Dù thế nào cũng phải chấn tĩnh bản thân, không thể để cả nhà cùng loạn được.
– Sao thế?
Thiên Tỉ trầm giọng hỏi con ngỗng điên không hiểu sao buồn thiu cúi mặt xuống như sắp khóc tới nơi. Anh tự hỏi là cô khóc vì mọi người trong nhà hay là vì chuyện khác?
– Anh biết Lam Lam còn sống, trong lòng anh có cảm giác gì?
– Lúc đầu thì vui, lúc sau thì buồn.
Thì ra là chuyện này. Thiên Tỉ cười mỉm khoe đồng điếu. Vì Bảo Lam đang cúi gầm mặt xuống nên cô không thấy điều đó.
Bảo Lam chột dạ lo lắng, hai tay bấu chặt vào vạt áo. Đôi đồng tử đen láo liêng xung quanh lúng túng. Đột nhiên, hai bàn tay to lớn của Thiên Tỉ úp lên hai bàn tay cô, vô cùng ấm áp và mềm mại. Bảo Lam ngước lên nhìn anh, cô say mê bởi nụ cười ôn nhu đó, đôi đồng điếu ngọt ngào đó, ánh mắt hổ phách chan chứa yêu thương đó. Hai bàn tay Bảo Lam được Thiên Tỉ cầm áp vào hai bên má anh.
– Bảo Bảo, lúc trước anh nói em cho anh thời gian, em còn nhớ không?
Bảo Lam ngây ngốc gật đầu. Đương nhiên chuyện này cô nhớ rồi, sao cô quên được!
Để hai tay Bảo Lam vắt lên hai bên vai, Thiên Tỉ nửa quỳ nửa ngồi ghé sát vào khuôn mặt cô, một tay xoa xoa má cô. Anh cười ngọt.
– Đến lúc thời gian đó cũng nên kết thúc rồi! Nguyễn Bảo Lam, dù cho anh là người của công chúng, dù cho em sẽ gặp không ít ủy khuất. Em có đồng ý làm bạn gái của Dịch Dương Thiên Tỉ này hay không?
Bao nhiêu bất ngờ đổ ập liên tiếp lên đầu Bảo Lam, lần này còn lớn hơn. Tuy vậy cô vẫn tỉnh táo trước lời tỏ tình (thiếu muối) của Thiên Tỉ, cô vui mừng tới rơi nước mắt gật đầu như gà bổ thóc. Bảo Lam òa khóc trong hạnh phúc nhào vào lòng anh quên luôn là cô đang ngồi trên ghế, cũng quên luôn Thiên Tỉ đang ngồi dưới đất. Kết quả báo hại Thiên Tỉ bị đè ngã ngửa ra đất.
– Thiên Tỉ, anh có biết tỏ tình với bạn gái là phải có nến và hoa không?
Bảo Lam nằm tì một tay lên ngực Thiên Tỉ, một tay chống đất nâng thân mặt dày đòi hỏi thêm. Cô chắc là vui tới phát khùng luôn rồi.
– Anh không có hoa, cũng không có nến. Anh chỉ có kẹo.
Bảo Lam còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Thiên Tỉ đã một tay tì lên gáy cô ấn xuống môi chạm môi. Vị ngọt của chiếc kẹo thương hiệu tình yêu lan tỏa khắp tâm trí của cả hai, hai trái tim mãnh liệt đồng đều đập. Trong lòng hai người đều có nhau, họ chỉ cần từ từ bồi đắp cho nhau, bảo vệ cho mối quan hệ này.
Yêu là không tính toán, yêu là không sợ ai yêu nhiều hơn ai, yêu là không phải lo lắng ai hy sinh cho ai cả đời.
***
Trái ngược sự ngọt ngào của cặp đôi nào đó dưới bếp, tình huống của hai người này mặn chát nước mắt và đầy đau thương.
Đuổi theo Tuấn Khải cho tới khi anh sắp về tới phòng mình. Nhi Lam thở dốc, quệt nước mắt khi anh bất ngờ quay lại. Đôi mắt cô van nơn nhìn thẳng vào anh, mong anh cho cô cơ hội giải thích.
– Xin anh cho em cơ hội giải thích, anh nghe em nói được không Tiểu Khải?
– Gọi tôi là Vương Tuấn Khải.
Nhi Lam lập tức cúi gầm mặt trước sự lạnh lùng xa cách của Tuấn Khải. Cô cắn chặt răng, hai bàn tay vo lại thành hai quả đấm nhỏ. Nhi Lam đâu phải không biết, ở Trung Quốc gọi thẳng họ tên chính là đối phương muốn xa cách với mình. Anh chính là đang tuyệt giao cô?
– Em…
– Cô muốn nói gì? Là cô biết Lam Lam còn sống mà vẫn cố giấu? Là vì cô ích kỷ, cô sợ tôi còn yêu em ấy? Hoàng Nhi Lam, từ khi nào tôi là vật phẩm để cô chiếm hữu tới như vậy?
Tuấn Khải đi về phía Nhi Lam, vừa đi vừa hỏi buộc cô phải lùi lại phía sau cho tới khi bị ép tựa vào bức tường đối diện. Anh nâng cằm cô nên, ép cô đối diện với anh. Tuấn Khải nhếch mép cười một tiếng đầy coi thường.
– …
Nhi Lam im lặng, cô hoàn toàn dẹp bỏ ý định giải thích khi nghe được những câu hỏi đầy mỉa mai từ người cô rất yêu – Vương Tuấn Khải. Những gì anh nói như những con dao đâm thẳng tim cô, từng nhát từng nhát biến tim cô thành một con nhím xù lông. Nhi Lam đau bao nhiêu, cô lại thêm ghét anh bấy nhiêu.
Rõ ràng anh không hề tin tưởng cô, anh còn khiến cho cô không thể lên tiếng biện minh. Liệu lòng anh có khi nào thật lòng hướng về cô?
– Sao không nói gì đi, câm à?
Tuấn Khải cười khẩy một tiếng đầy khinh bỉ. Anh từ từ sáp mặt lại gần Nhi Lam, đôi mắt ngọc đen lạnh lùng. Đến khi khoảng cách hai đôi môi càng lúc càng gần, Nhi Lam không hiểu sao mình lại quay mặt tránh đi nụ hôn đó. Tuấn Khải biểu hiện trên mặt trước sau như một, anh ghé môi gần vào tai khẽ thì thầm.
– Hoàng Nhi Lam, như cô nghĩ tôi còn yêu Lam Lam, yêu nhiều lắm và tôi ghét những người phụ nữ đầy dã tâm… như cô… Là cô bóp nát tim tôi, khi nó bắt đầu hướng về cô.
Nói rồi, Tuấn Khải rứt khoát bỏ vào phòng đóng mạnh cửa phòng lại. Bỏ mặc Nhi Lam bưng mặt khóc nức nở, cô trượt lưng trên tường ngồi bó gối xuống đất. Cô hai tay bịt chặt miệng ngăn tiếng khóc. Tim cô cũng khóc, khóc ra máu.
Toàn bộ là lỗi của cô sao?
Nhi Lam không biết người đàn ông vừa lạnh lùng cười nhạo cô đang bật khóc dưới vòi hoa sen. Anh dội nước ướt sũng người, một tay chống lên tường, gục đầu dựa lên tường. Mái tóc đen mềm sớm ướt rũ xuống, Tuấn Khải đưa tay vuốt ngược mái tóc, vuốt dọc khuôn mặt.
Người anh yêu không phải loại đàn bà đầy dã tâm như vậy!