Đọc truyện [Tfboys] Bồ Công Anh – Chương 25
Từ căn nhà tối tăm ảm đạm đó nhìn ra, u ám với lớp sương mù và mưa phùn giăng giăng bao phủ. Từng đám mây đen chuyển động, bao quanh ngôi nhà và thỉnh thoảng những tảng đá từ xa ánh lên mỗi khi bị tia sét giáng xuống bề mặt ướt sũng của chúng. Cảnh vật cả bên trong và bên ngoài đều buồn, xem lẫn với tâm trạng kích động và phản ứng dữ dội. Trái tim nặng trĩu, có cảm giác một chuyện không hay sắp tới lại diễn ra nhưng mối nguy hiểm hiện tại còn khủng khiếp hơn bởi người ta không tài nào xác định chính xác được nó. Tâm đi tới chỗ cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây cứ lặng lẽ trôi, ngọn cây khẽ lay động bởi cơn gió nhẹ thoảng qua ô cửa kính mờ ảo. Thật hoang lạnh. Sự căm hờn. Một bí ẩn nào đó khiến cô băn khoăn, trăn trở bấy lâu nay. Tự thề với bản thân rằng sẽ tìm ra căn nguyên của bức màn bí ẩn này càng sớm càng tốt.
So với Băng Tâm, thay vì cứ đứng im một chỗ, đưa ra vô số các giả thuyết thì Vương Nguyên lại thích động chân động tay, đi tìm hay quan sát những đồ vật lạ. Cậu ngắm nhìn những bình hoa cổ, một vài món đồ khá đắt tiền cùng với hộp kính sưu tập côn trùng và bướm, thú tiêu khiển của chủ nhân ngôi nhà này. Bất ngờ hơn, cậu còn vô tình tìm được cả những bức ảnh chụp một gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Lập tức, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra. Ông Tư Lâm, gương mặt có phần sạm đen nhưng lại bừng lên lòng say mê của chàng trai trẻ, khác xa hoàn toàn với cái thực tại trước mắt. Người vợ cũng chính là nạn nhân của vụ án, bà ấy rất đẹp. Mái tóc nâu, sẫm hơn bất kì mái tóc nào mà cậu từng thấy, nó đem lại thứ cảm giác suôn mượt khá tự nhiên, dáng người thon thả, quý phái. Đặc biệt là gương mặt phúc hậu, toát lên vẻ điềm tĩnh và sự đức hạnh. Cô bé bên cạnh, tròn tròn, bầu bĩnh rất đáng yêu, có lẽ người này chính là Yên Đan lúc nhỏ.
– Ảnh sao? Lâu rồi đấy, chắc là gần chục năm, nhìn họ hạnh phúc quá_Thiên Thiên chạy tới, khoác vai Vương Nguyên, cố gắng mỉm cười để xoa dịu cái không khí tồi tệ này
– Ừm, vậy mà giờ thì…thảm kịch đấy_ Nguyên Nhi cúi đầu, thở một hơi thật dài rồi đặt tấm ảnh về vị trí cũ
– Họ có dư tiền để mua trang sức và các món đồ cổ đắt tiền, tại sao lại không sửa sang lại cái chỗ này nhỉ? Có phải điểm này quá kì lạ không_Thiên Thiên lạnh giọng, đôi mắt hổ phách mà nhiều người nói ấm áp giờ cũng biểu hiện một sự sắc sảo không kém. Nghi vấn đầu tiên được đưa ra
– Trừ khi họ muốn tạo một lớp vỏ bọc nào đó hoặc là gia đình này đều thích sống theo kiểu lập dị_ Tuấn Kiệt nhanh chóng tham gia cuộc bàn luận nhỏ, anh bận bịu suy nghĩ và đưa ra hàng loạt những giả thiết, các trường hợp có thể xảy ra
– Nhưng theo nội dung của tấm ảnh kia thì hình như không hợp. Trang phục trên người đều khá sang trọng và đẹp mắt, giống với kiểu nhà giàu có hay là người thuộc giới thượng lưu, còn những kẻ lập dị thì thích quái lạ, độc nhất, ít khi ăn mặc rườm rà thế này lắm_Nguyên Nhi phản bác nhằm thu gọn các tiểu tiết lại
– Vậy họ muốn tạo lớp vỏ bọc rồi, nhưng vì cái gì? Tại sao phải khổ sở thế? Chẳng lẽ họ đang muốn trốn tránh người nào đó? Có kẻ muốn phá hoại cả cái gia đình này sao?_ Tiếp tục với hàng loạt nghi vấn mà Băng Tâm đưa ra. Chả hiểu sao giờ ai cũng ngờ ngợ hung thủ ác độc đang lẩn trốn ngoài vòng pháp luật kia không phải là ông Tư Lâm. Niềm tin càng tăng khi sự việc quái lạ diễn ra càng nhiều mà lại ngay lúc ông ta trong tù nữa. Gạch ngay tên ông ấy khỏi danh sách nghi phạm, rồi từ một nhóm, năm người lại chia thành hai nhóm nhỏ để tiện điều tra nhiều vấn đề khác. Nhóm của Băng Tâm và Thiên Thiên sẽ phải đến tìm gặp Tư Lâm để hỏi, lấy lời khai về một số biến cố của gia đình ngày trước. Nhóm của Tuấn Kiệt, Nguyên Nhi và Tiểu Khải thì điều tra sự mất tích kì lạ của người hầu và canh chừng an toàn cho cô bạn Yên Đan. Tất cả cách tiến hành cũng như điều tra đều phải âm thầm và lặng lẽ, cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, kết quả đã rõ mọi người biết cũng chưa muộn.
**************
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, nhạt nhòa. Mưa phả xuống giàn thường xuân xào xạc, mưa tuôn xuống từ những mái hiên. Mưa lớn ào ạt lướt đi trên bề mặt lâu đỏ của đất. Trên bầu trời những đám mây xám xịt, nặng nề bị kéo lê trong không trung, cuộn thành từng khúc rồi như sà xuống bên những tòa nhà cao ốc. Khoác tạm chiếc áo mưa của bác Dương đưa cho, Thiên Thiên và Băng Tâm nhanh chóng rời khỏi căn nhà đó với cái lý do muốn về nghỉ ngơi. Nghe có vẻ không đúng cho lắm với tính tò mò và trách nghiệm hai người nhưng người lớn vẫn cứ tin và chẳng nói thêm gì. Bước ra khỏi cửa, từng hạt mưa cứ thế phả vào mặt, gió thổi vù vù hai bên tai, thời tiết tệ quá cơ mà đâu là gì so với sự khó chịu, dằn vặt trong lòng của bọn họ.
– Tâm Nhi, vào nơi giam giữ nghi phạm thế nào bây giờ? Nói chúng ta điều tra án làm sao họ tin, rồi lại bảo lũ trẻ ranh nghịch ngợm, ăn nói vớ vẩn thì…._ Thiên Thiên quay qua, cố nói to hơn trong lớp mưa gió.
– À, chuyện đó hả, ổn cả rồi. Tôi có quen chú La ở sở cảnh sát. Chú ấy hiện tại chắc đang thẩm vấn nghi phạm, chúng ta vào đó chắc cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát của chú ấy đâu
– Ừm, tốt lắm…Vậy đi mau lên, tôi nóng ruột quá_ Cậu hào hứng, sự thông minh, sắc sảo ngày một hiện rõ trên từng đường nét của khuôn mặt.
Đến đại lộ, thành công bắc taxi, hai ngươi an tĩnh ngồi đó, phần nào an tâm cho kế hoạch sắp tới…
****************
Hai người kia vừa đi khỏi, Nguyên Nhi, Tiểu Khải và Tuấn Kiệt phi cái vù ra phòng khách. Có vài người cứ liên tiếp chụp ảnh không ngừng, một số thì gang tay trắng, cố lần mò tìm dấu vết lạ hay một sợi tóc nào đó. Nhiều khi cứ máy móc mấy cái tiểu tiết vậy mà giúp ích không ít chuyện.
Họ chán nản, ngồi cái phịch xuống ghế thở dài, nhìn chăm chú vào cái người đang ngủ ngon lành trước mặt. Có thể nói đây chính là lần đầu cả ba anh lại mong muốn một đứa con gái không quen không biết mau mau tỉnh. Tuấn Kiệt dở chứng, đi đi lại lại, âu sầu ảo não, khấn trời khấn đất cho cái ước muốn nhỏ nhoi thành hiện thực. Lâu lâu lại tới gần Yên Đan, quơ tay lên rồi lại xuống, lắc qua lắc lại mà vẫn chẳng có động tĩnh gì. Mất gần như hết hoàn toàn sự kiên nhẫn, sắp nổ tung đến nơi rồi, cơn khó chịu, tay siết chặt vào nhau: “Dấu hiệu của sự đổ vỡ đồ đạc”
– Đau, tay tôi_ Tiếng sột soạt cùng giọng nói yếu ớt khẽ vang lên. Chỉ vậy mà lại có kẻ vui tới không biết trời đất, kiểu như mây mù vừa mới bao phủ mà đã tan biến nhanh chóng.
– Tỉnh rồi. Đỡ chưa? Tôi nói chuyện với cậu được chứ?_Tiểu Kiệt sáng mắt, hỏi dồn dập. Yên Đan mệt mỏi ngồi dậy, bàn tay băng lại lung tung khắp cả chống xuống ghế, tay kia vỗ nhẹ vào đầu, cuộn phim kí ức cách đây tiếng trước như chầm chậm chạy lại.
– Tôi….Có chuyện gì?
– Cậu bình tĩnh nhé, tuyệt đối không được xúc động quá đâu đấy. Có thể kể lại cô hầu gái bị đánh cho bọn tôi nghe không?
– Chuyện này_Cô ấy ngập ngừng, nỗi sợ hãi quay lại nhưng không còn rõ trên gương mặt như lúc trước.- Chuyện này tôi không muốn nhắc lại nữa, đừng hỏi quá nhiều
– Tôi biết cậu rất yêu mẹ và chỉ khi cậu kể lại toàn bộ sự việc thì mới giúp bọn tôi tiến thêm một bước được_Anh vẫn cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, thuyết phục chính là cách duy nhất có thể làm được
– Vậy tôi dẫn các cậu đến chỗ này
Yên Đan đứng dậy, lúc đầu còn loạng choạng nhưng mau chóng lấy lại cân bằng. Cô dẫn đường đi trước. Đến cuối dãy hành lang thì leo lên một căn gác nhỏ. Cánh cửa trái của căn phòng tầng thứ ba được mở ra. Tối đen và im lặng. Cô bật diêm, châm đèn xách tay trên kệ bàn gần đó. Thật không ngờ ở cái thời đại này còn tồn tại cả những thứ đạt đến mức cổ đại như vậy. Khi ngọn lửa đã sáng tỏ, mọi người đều đồng loạt kêu lên vì ngạc nhiên. Trên sàn nhà, những dấu chân máu chảy dài từ một căn phòng được đóng kín, Tiểu Khải liền dùng vai tung mạnh cửa, đưa đèn lên, những người còn lại nhón chân, nhìn chăm chăm qua đôi vai chắc khỏe đó
Chính giữa căn phòng trống, xác của một người phụ nữ nằm dài trong vũng máu. Mặt ả nhắn nhụi, trắng bệch, méo mó kì lạ. Đầu gối co lại, hai bàn tay xòa ra và đưa cao trong sự co giật trước khi chết. Ở cổ, một cán dao màu trắng đâm sâu, là chính giữa yết hầu, cạnh bàn tay là một dao găm nằm gần chiếc bao tay màu trắng
– Lại có kẻ nhanh hơn chúng ta rồi…