Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 41


Bạn đang đọc Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi FULL – Chương 41


Hải Thành mưa mấy ngày liên tục, hôm đó cuối cùng trời cũng nắng, ánh mặt trời tươi đẹp bao phủ khắp nơi.

Mặt trời còn chưa khuất núi đã có rất nhiều người ra ngoài tản bộ hoặc đến công viên vui đùa.
Lúc Tiêu Chước tan làm, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh tà dương xuyên qua những tầng mây, đốt nửa bầu trời đỏ rực.
Cậu dừng xe ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, cách đó không xa đột nhiên có một thanh niên bước nhanh tới, đầu tiên cậu ta quan sát Tiêu Chước một lát, sau đó hỏi: “Xin hỏi, anh biết đường đi tới Cục quản yêu không?”
Thanh niên có vẻ ngại ngùng, không giỏi giao tiếp, hỏi xong mặt cậu ta đã ửng đỏ, căng thẳng chờ Tiêu Chước trả lời.
Tiêu Chước cảm thấy kỳ lạ khi người này lại nhìn ra cậu là yêu, cậu liếc mắt đánh giá thanh niên, thầm nói hóa ra là chim Thanh Canh.
Trong《Sơn Hải kinh.

Trung Sơn kinh》 có viết: có loài chim nọ, nhìn như chim khách, thân xanh mỏ trắng, mắt trắng đuôi trắng, tên là Thanh Canh, có thể chống dịch, danh xưng tự có.
“Cậu tìm Cục quản yêu có việc?” Tiêu Chước hỏi.
Thanh Du có tính tình thiện lương, không hề che giấu nói: “Mười lăm năm trước em gái tôi đột nhiên mất tích, những năm này tôi vẫn luôn đi tìm tung tích của con bé.

Mấy ngày trước, tôi đến một thôn xóm, tìm thấy một đoạn dây đỏ em gái tôi hay đeo.

Tôi định vào thôn kiểm tra, phát hiện trong thôn có hơi thở nguy hiểm của Đại yêu, tôi không dám tùy tiện vào, vì thế tới Cục quản yêu cầu viện.

Tôi nghe yêu quái trong thôn nói, có khó khăn gì cũng có thể tìm Cục quản yêu.”
Tiêu Chước cười nói: “Lời này không sai.

Nhưng sau này không phải cái gì cũng nói ra, cẩn thận bị bán đi cũng không biết.”
Thanh Du lắc đầu: “Nhìn anh không giống yêu quái xấu xa.”
“Chẳng lẽ yêu quái xấu còn viết chữ xấu trên mặt?”
Thanh Du cố chấp nói: “Anh rất đẹp trai.”
Tiêu Chước thầm nghĩ lẽ nào Thanh Canh dựa vào đẹp xấu để phân tốt xấu? Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, tìm một chỗ để Thanh Canh hóa thành nguyên hình, cậu mang đối phương đến Cục quản yêu.
Thanh Du nghe vậy rất cảm động, ánh mắt nhìn Tiêu Chước như muốn nói: tôi biết anh là một yêu quái tốt; sau đó anh ta tìm một nơi bí mật, hóa thành nguyên hình đuổi theo Tiêu Chước.
Tiêu Chước trực tiếp mang Thanh Du tới phòng đặc chiến.

Lúc đi vào, Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư đang nói chuyện, hiển nhiên bọn họ còn có chuyện chưa xử lý xong, các yêu quái khác cũng đã nghỉ làm rồi.
Nhìn thấy Tiêu Chước, Chúc Dư kích động, anh ta bỏ lại Hồ Uyển Uyển chạy qua, nhiệt tình cười hỏi Tiêu Chước lại đây có chuyện gì không.
Tiêu Chước vẫn luôn có hảo cảm với Chúc Dư, cậu luôn cảm thấy vô cùng thân thiết với anh ta.

Cậu móc ra mấy viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Chúc Dư, anh ta đột nhiên được chiều mà sợ.
Ngay sau đó, Tiêu Chước đứng xích sang bên cạnh, để Thanh Du bước lên phía trước, rồi nói: “Tôi gặp cậu ta ở trên đường, cậu ta có việc muốn nhờ Cục quản yêu giúp đỡ, nên tôi dẫn cậu ta tới đây.”
Thanh Du hóa thành hình người, đứng trước mặt ba người hơi căng thẳng, cậu ta tự giới thiệu mình tên là Thanh Du, sau đó lặp lại chuyện trước đó đã kể cho Tiêu Chước.
Nghe thấy Thanh Du nói cảm nhận được hơi thở của đại yêu ở trong thôn, Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư nhìn nhau, sắc mặt hai người đều thay đổi kỳ lạ.
Hồ Uyển Uyển hỏi: “Cậu đến thôn kia mấy ngày rồi?”
Thanh Du nói: “Tôi nhớ rất rõ, là sáu ngày trước.”
“Sáu ngày trước.” Hồ Uyển Uyển thầm nói: “Thời gian cũng thật khớp.”
Chúc Dư suy đoán nói: “Có phải đêm đó cướp ngục thất bại, hống vẫn trốn ở trong thôn này? Chẳng trách vẫn không phát hiện ra hành tung của tên đó.

Mọi người nói, Thanh Linh mất tích có thể có liên quan tới hống hay không?”
Vẻ mặt Hồ Uyển Uyển nghiêm trọng: “Hống hung tàn máu lạnh, yêu lực cao thâm, Thanh Linh không phải đối thủ của hống.

Nếu con bé thật sự đụng phải hống ở trong thôn, rất có thể đã lành ít dữ nhiều.”
Thanh Du rất lo lắng cho an nguy của em gái, thật vất vả mới biết được tin tức của cô bé, lại nghe thấy lời này, cậu ta cuống lên: “Hống? Mọi người nói hung thú ăn rồng trong truyền thuyết sao? Không phải là hống đã biến mất từ lâu rồi à?”
“Chúng tôi cũng cho rằng hống đã biến mất rồi, nhưng mấy ngày trước, hống lại một lần nữa xuất hiện, muốn cướp ngục, sau khi thất bại lại biến mất.”
Chúc Dư nói thấy vẻ mặt Thanh Du lo lắng, hồn vía lên mây, anh ta an ủi: “Cậu đừng vội, chúng tôi cũng chỉ là suy đoán, đại yêu này chưa chắc đã là hống.

Hơn nữa cho dù là hống đi chăng nữa, x cũng không chừng vẻ mặt đã sớm rời khỏi thôn, sẽ không chạm mặt với tên kia.”

Thanh Du gật gù, nhưng vẻ mặt cậu ta vẫn tràn đầy lo lắng, căn bản không có cách nào yên tâm được.
Em gái mất tích mười lăm năm, mười lăm năm này cậu ta vẫn tìm kiếm, đi khắp những nơi con bé đã từng đi qua, một đường tìm đến thôn nhỏ.

Những năm tháng này, điều cậu ta sợ nhất, đó là cuối cùng tìm được lại là thi hài của em gái.
Chúc Dư nói xong nhìn Hồ Uyển Uyển, lại buồn bực nói: “Vậy ai đi mới tốt đây? Nếu hung thú này đúng là hống, chúng ta đi còn chưa đủ cho hống nhét kẽ răng.”
Hồ Uyển Uyển cũng rất tán thành, đêm đó bọn họ đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của hống.
Lúc ba người nói chuyện, Tiêu Chước tìm chỗ ngồi xuống, vẻ mặt cậu vi diệu cao thâm khó dò nhìn bọn họ, vẫn luôn im lặng.
Vẻ mặt cậu nhìn như bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ lại mang theo hơi thở nguy hiểm, còn có chút tức giận rất khó che giấu.
Điều này cũng không thể trách Tiêu Chước.

Ai bảo bọn họ không hề có chút chứng cứ nào, vô duyên vô cớ vu oan cho hống.

Cậu đi tới thôn đó lúc nào, ăn thịt Thanh Linh hồi nào hả? Thanh Linh chỉ là một con chim nhỏ, nhét kẽ răng cũng không đủ, có cho cậu cũng không thèm ăn.
Đối với hành vi không hề có nguyên tắc vu oan cho hống của yêu quái ở Cục quản yêu, Tiêu Chước tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.

Cậu không phải là kẻ chuyên chịu hắt nước bẩn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chước vừa định nói chuyện, một giọng nói đã vang lên trước: “Tôi đi.”
Chẳng biết từ lúc nào Trịnh Kình đã xuất hiện tại cửa phòng, có lẽ anh nghe thấy đại yêu kia có thể là hống, sắc mặt anh không tốt lắm, lộ ra vẻ nghiêm nghị cùng nặng nề.
Tiêu Chước nhìn thấy phản ứng của Trịnh Kình, nháy mắt cậu có chút ỉu xìu, oan ức.

Đều do Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư, không hiểu ra sao đã ở trước mặt kéo thấp thiện cảm của Trịnh Kình với cậu xuống.
Vốn dĩ Trịnh Kình cũng không có ấn tượng tốt với hống, bây giờ có lẽ càng chán ghét hơn.
Tiêu Chước oan khuất uất ức vô cùng, muốn vỗ một móng vuốt lên mặt Hồ Uyển Uyển và Chúc Dư, ai kêu bọn họ nói xàm nói bậy.
Cậu đứng lên, đột nhiên cảm thấy hối hận khi cho Chúc Dư kẹo, thấy Chúc Dư đặt kẹo ở trên bàn làm việc, cậu nhấc chân đi vòng qua, cất mấy viên kẹo dấu vào trong túi.
Đúng lúc Chúc Dư phát hiện ra hành động này của Tiêu Chước, anh ta há hốc mồm muốn giữ kẹo lại nhưng không được, khuôn mặt anh ta nghệt ra, không dám có ý kiến gì.
Tiêu Chước cất kẹo xong, tâm trạng thoáng tốt hơn, cậu nói với Trịnh Kình: “Tôi cùng đi với anh.”
Nồi đã đội ở trên đầu, Tiêu Chước thầm nghĩ nhất định cậu phải tự mình đi, sau đó chứng minh với Trịnh Kình và mọi người, hống bị oan, thay hống rửa sạch oan khuất.
Trịnh Kình nghe vậy hơi kinh ngạc: “Cậu không cần đi làm?”
“Tháng này tôi vẫn chưa nghỉ ngày phép nào, có thể xin nghỉ.” Tiêu Chước lại nói: “Huống hồ nếu như đại yêu này đúng là hống, một mình anh đi, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?”
Cậu nói xong lại âm thầm hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, nếu hung thú này là hống, tên cậu sẽ viết ngược.
Trịnh Kình không biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Chước, anh nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt anh ôn hòa, mang theo ý cười gật đầu nói: “Được.

Vậy ngày mai trời vừa sáng sẽ xuất phát.”
Mỗi lần nghe thấy tin tức của hống, tâm trạng của Trịnh Kình đều trở nên không tốt, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chước tâm trạng anh lại tốt lên.

Đặc biệt là khi Tiêu Chước quan tâm anh, càng khiến cho Trịnh Kình cảm thấy ấm lòng.
Theo lý thuyết, lấy thực lực của anh, Tiêu Chước không cần phải lo lắng, dù sao không có yêu quái nào thật sự có thể thương tổn được anh.
Nhưng có lẽ ở trong mắt mình, người mình thích sẽ trở nên yếu đuối đáng yêu, dù biết rõ đối phương rất mạnh, vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Trịnh Kình có thể hiểu được loại tình cảm này, anh cũng có cảm xúc như vậy đối với Tiêu Chước.
Nghĩ đến việc hai người tâm ý tương thông, Trịnh Kình cảm thấy sung sướng ngập tràn.
Bàn xong xuôi, Tiêu Chước và Trịnh Kình chuẩn bị trở về biệt thự, Thanh Du cũng đi theo bọn họ, cậu ta hóa thành nguyên hình ở bên ngoài biệt thự tìm gốc cây nghỉ ngơi một đêm.
Hôm sau, trời vừa sáng, Trịnh Kình lái xe, ba yêu chuẩn bị xuất phát.
Trước khi xuất phát, Trịnh Kình nhận được tài liệu cần thiết Chúc Dư gửi tới.
Thôn mà Thanh Du nói tới tên là thôn Trần, đa số người dân trong thôn đều mang họ Trần, họ khác rất ít.

Thôn Trần cách thành phố Hải ước chừng hơn 6 giờ đường, ở nơi vô cùng hẻo lánh, bên trong một ngọn núi lớn, muốn đến đó trước hết vượt qua mấy ngọn núi lớn.
Đường núi quanh co uốn lượn, trùng trùng điệp điệp, con đường cũng rất hẹp, thậm chí có nơi còn sát với vách núi, bên cạnh cũng không có lan can phòng hộ, không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, rất dễ lao xuống vách núi.
Tiêu Chước ngồi ghế phụ, qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài cậu chỉ có thể nhìn thấy từng ngọn từng ngọn núi cao san sát nhau.

Bây giờ có đường đi cũng còn đỡ, nếu như không có đường đi, e rằng người trong núi cả đời cũng không ra được, cũng không tưởng tượng được bên ngoài còn có thành phố phồn hoa đến như vậy
Đường núi khó đi, trời vừa sáng ba người đã xuất phát, đến thôn Trần đã là hơn bốn giờ chiều.

Chiếc xe quẹo vào một khúc cua lớn, từ xa xa đã thấy được bóng dáng của thôn.
Thôn Trần có địa thế thấp, nằm ở một vùng đất bằng phẳng, bao quanh là những ngọn núi cao trập trùng, từ xa nhìn lại giống như một tấm bình phong vây nhốt thôn Trần gia ở bên trong.
Khi xe chạy đến bên ngoài thôn Trần gia, con đường tiếp theo cũng chỉ có thể đi bộ.
Ba người xuống xe, một mảnh rừng cây ăn quả đập vào mắt.
Lúc này đang vào giữa tháng chín, là mùa bưởi chín.
Trên những hàng cây, những quả bưởi lớn trĩu đầy cây.

Từ lâu đã nghe danh bưởi mật đỏ ruột của thôn Trần, từng tép bưởi tươi ngon mọng nước, mỗi khi tới mùa bưởi chín, đều có những thương lái chủ động tới mua.
Nhưng phương pháp kinh doanh này lợi nhuận rất thấp, hiện tại người dân đang nghĩ cách thay đổi con đường đưa bưởi mật ra thị trường, ví dụ như livestream, bán hàng online…
Lần này bọn họ tới trước, cũng đã hợp tác với lực lượng cảnh sát địa phương, cố ý đến điều tra sự việc gia súc bị mất trộm trong thôn Trần.
Lúc Chúc Dư tra tư liệu, phát hiện thời gian trước người trong thôn Trần đã từng báo án, nói trong thôn thường xuyên có gia súc thất lạc, vừa vặn mấy người Tiêu Chước cũng cần danh nghĩa vào thôn điều tra, trực tiếp để họ sắp xếp.
Trên đường tới, Tiêu Chước cũng gọi điện thoại trước cho trưởng thôn, nhưng không biết vì sao không ai tiếp máy, nên họ đến trước rồi tìm người hỏi sau.
Ba người dọc theo con đường nhỏ bên cạnh rừng bưởi đi khoảng hơn mười phút, nhìn thấy phía trước có một người đàn ông trung niên đội mũ rơm đang làm việc trong rừng cây, ba người định đi qua hỏi thăm tình huống.
Người đàn ông trung niên da ngăm đen, ăn mặc rất mộc mạc, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người Tiêu Chước, sau khi nghe họ nói rõ mục đích đến đây, vẻ mặt của ông ta buông lỏng, lập tức trở nên gần gũi nhiệt tình.
Sau khi tìm hiểu, thì ra người đàn ông trung niên kia chính là trường thôn của thôn Trần.

Ông ta biết cục cảnh sát sẽ cho người đến, nhưng lại không biết thời gian cụ thể, vừa vặn hôm nay ra ngoài nhưng quên mang điện thoại theo.
Trưởng thôn nói đến đây lập tức xin lỗi, Trịnh Kình lắc đầu một cái ra hiệu không sao, sau đó anh hỏi chuyện gia súc bị mất tích.
Nói tới chuyện này, khuôn mặt trưởng thôn trở nên phẫn nộ, đau lòng.
“Hiện tại, người trong thôn chúng tôi chỉ còn lại đa phần là người lớn tuổi, người trẻ tuổi đã sớm đi ra ngoài làm thuê hoặc dời ra ngoài ở.

Những người còn lại hoặc vì tình huống đặc thù, hoặc vì kinh tế khó khăn, mua một con bò, một con dê đã phải tốn không ít tiền bạc, khổ cực hơn nửa năm, chỉ vì muốn nuôi lớn bán được giá tốt, để chi phí sinh hoạt trong nhà.”
“Nào biết cách đây không lâu, nhà này bị mất con trâu, nhà kia bị mất dê đầu đàn.

Kỳ lạ nhất là, lúc gia súc bị mất, không hề có chút tiếng động tĩnh nào, không ai phát hiện ra.

Một con bò, một con dê đối với những gia đình bình thường mà nói cũng không tính là gì, nhưng đối với chúng tôi, đó chính là thu nhập của một năm.

Mất bọn nó, chúng tôi đau xót không thôi.”
“Nhà bà Lâm ở phía trước, tối hôm qua cũng bị mất một con bò, bà ấy khóc sắp mù hai mắt.

Bà ấy một mình phải nuôi con trai bị bại liệt, thực sự rất vất vả…”
Trịnh Kình gật đầu hỏi: “Mọi người có nghe thấy hoặc là thấy cái gì không?”
Trước đó khi thấy thôn Trần báo án, bọn họ hoài nghi những gia súc bị mất cùng với đại yêu mà Thanh Du cảm giác được có một mối liên hệ nào đó.
Trưởng thôn lắc đầu: “Mọi người đều ngủ sớm, hơn nửa đêm cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động tĩnh…”
Ông ta nói tới nói lui đột nhiên nhớ tới, nói: “À, đúng rồi, có một người báo với tôi, anh ta nói nửa đêm từng thấy vật kia.

Vật đó đen thùi, rất to, cao hơn so với con người, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Anh ta không dám nhìn thêm, vội vàng trở về phòng.”
Thanh Du đột nhiên nói: “Cả người đen kịt, cơ thể khổng lồ, xem ra rất đáng sợ, những manh mối này đều phù hợp với hống.

Không lẽ hống trốn ở đây đấy chứ?”
Tiêu Chước lặng thinh, trong lòng cậu rất uất ức, hai cái đầu còn chấp nhận được, cái cuối cùng là gì chứ? Thoạt nhìn rất đáng sợ sao lại trực tiếp liên tưởng tới hống rồi hả?
Trịnh Kình vẫn không nhiều lời, sau đó nh nhờ trưởng thôn dẫn bọn họ đi tới hiện trường gia súc bị trộm.
Trưởng thôn biết bọn họ đến giải quyết chuyện này, ông ta vô cùng nhiệt tình khách sáo với bọn họ, bỏ công việc trong tay dẫn bọn họ đến xem xét.
Lúc đi ngang qua cửa nhà, trưởng thôn lại thuận tiện nói với vợ có khách tới, muốn bà thu dọn phòng, đêm nay nấu thêm vài món.
Vợ trưởng thôn không quen nói nhiều, mỉm cười nhìn ba người Tiêu Chước, lập tức nói được.

Đoàn người đến nhà người lúc trước bị mất gia súc xem xét một lượt, nhưng bởi vì thời gian xảy ra đã lâu, bây giờ đã không phát hiện ra điều gì.
Còn ở nhà bà Lâm phía sau tối hôm qua bị mất con trâu, phát hiện được chút đầu mối nào nữa.
Trâu của nhà bà Lâm bị nhốt trong chuồng, bởi vì đều là người có gốc gác trong thôn, không có gì phải lo lắng, biện pháp phòng trộm cũng rất đơn giản.
Lúc Tiêu Chước kiểm tra, phát hiện một cọng lông màu đen trong một góc.
“Xem ra hung thú này đang rụng lông.” Tiêu Chước nhặt cọng lông kia lên, đưa cho Trịnh Kình nói.
Trịnh Kình cầm cọng lông, không thể nhìn ra đầu mối, trầm ngâm nói: “Có lẽ xung quanh sẽ còn.”
Trưởng thôn nghe vậy cũng rất kinh ngạc, vội vã gọi thôn dân gần đó tới hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm manh mối.

Cuối cùng cũng tìm thấy được hai, ba cọng lông.
Những cọng lông mày nối thẳng một đường hướng về phía sau thôn Trần, ở khe nhỏ tối đen trong khe đá trên vách núi cao.
Khe đá rất hẹp, chỉ có hai người nghiêng người mới có thế tiến vào.

Bên trong tối đen, còn mang theo vẻ âm u lạnh lẽo, mắt thường không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong.
Tiêu Chước vừa định đi vào xem, đã bị trưởng thôn kéo lại.
“Chờ chút, đừng đi vào.” Trưởng thôn kinh hoàng nói: “Không thể vào, đi vào sẽ chết người.”
Sau đó, ông ta kể lại cho ba người Tiêu Chước chuyện trước kia của thôn.
Thì ra từ khi bọn họ biết ghi nhớ sự việc, khe đá này đã tồn tại, vô cùng kỳ lạ tà ma, người lớn trong nhà đều không cho phép bọn họ tùy tiện đi vào.
Chỉ là cho dù đã dặn đi dặn lại, vẫn luôn có người không nghe lời, mang theo sự tò mò mà đi vào hang động.
Nhưng tất cả những người đi vào khe đá tăm tối này, đều không có một người còn sống đi ra.
Từ đó trở về sau, những người trong thôn càng trở nên kính sợ, tránh xa khe đá này, kể cho bọn nhỏ nghe những chuyện kinh khủng về khe đá từ nhỏ, không cho phép bọn nhỏ đến gần.
Những chuyện liên quan tới khe đá cũng càng ngày càng trở nên kỳ lạ, không ai biết rốt cuộc trong khe đá có thứ gì, cũng không ai biết điểm cuối của khe đá đi về nơi nào.
Tiêu Chước và Trịnh Kình liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ nhất định trong khe đá có gì đó kỳ lạ, không chừng có hung thú này trốn ở bên trong.
Nhưng lúc này thấy dáng vẻ lo lắng của trưởng thôn, bọn họ cũng không vội đi vào.
Nhìn thấy sắc trời sắp tối, nên nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai lại tranh thủ thời gian âm thầm đi vào xem xem.
“Đêm nay mọi người ở nhà tôi đi.” Trưởng thôn dẫn ba người đi về nhà ông ấy: “Điều kiện trong thôn không được tốt lắm, không so sánh được với thành phố, mọi người chịu khó chấp nhận một chút nhé.

Chăn mền chuẩn bị cho mọi người đều là đồ mới cả.”
Trịnh Kình nói tiếng cám ơn, ba người theo trưởng thôn đi tới nhà ông.
Nhà trưởng thôn là căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài quét tường trắng, trước cửa là một khu vườn nhỏ, phía trước trồng thêm rau dưa trái cây, còn nuôi rất nhiều gà vịt.
Lúc bọn họ đến, vợ của trưởng thôn đang bận rộn làm cơm, nguyên liệu nấu ăn rất nhiều.
Bữa cơm tối rất thịnh soạn, có rau có thịt, trưởng thôn còn lấy một bình rượu thuốc của nhà tự ngâm ra, hỏi bọn họ có muốn nếm thử một ly hay không.
Ba người Tiêu Chước đều không uống rượu, khéo léo từ chối lời mời của trưởng thôn.
Trưởng thôn cũng không nói gì, tự rót cho mình một ly, vừa uống vừa ăn cơm.
Trên bàn cơm, trưởng thôn cũng kể về chuyện trong nhà.
Ông có một trai một gái, bây giờ đều đang làm việc trên thành phố, rất ít khi về thăm nhà, trong nhà quạnh quẽ cũng chỉ có hai vợ chồng già bọn họ.
Nói tới thành phố, trưởng thôn cũng chép miệng cảm khái, nói rằng ông và vợ mình cũng đã từng vào thành phố, con trai muốn ông bà ở lại thành phố, nhưng bọn họ cảm thấy không quen.

Vẫn là nông thôn tốt, tự do tự tại, người dân trong thôn hiền lành thân thiết, không giống như trong thành phố, mọi người đều đóng chặt cửa, ngay cả hàng xóm cách vách cũng không biết là ai.
Ba người Tiêu Chước chăm chú lắng nghe, ít khi ngắt lời.
Thanh Du vẫn luôn lo lắng chuyện của em gái, đợi trưởng thôn nói xong, cậu ta tiếp lời:”Tôi muốn hỏi thăm trưởng thôn một người, không biết ông đã từng nhìn thấy không?”
Trưởng thôn uống một hớp rượu, cũng nói nhiều hơn, ông cười:”Nơi này của chúng tôi làm gì có người nào tới? Cậu nói thử đi, xem tôi có biết hay không.”
Thanh Du nói: “Tôi có một đứa em gái, tên là Thanh Linh, mười lăm năm trước đột nhiên mất tích.

Những năm này tôi vẫn luôn tìm kiếm tung tích con bé, sau đó điều tra tới thôn Trần, tôi tìm thấy sợi dây đỏ của con bé mang bên mình, điều này chứng tỏ khi đó con bé đã từng tới nơi này, không biết trưởng thôn có ấn tượng gì về chuyện này không?”
Dường như trưởng thôn không ngờ Thanh Du nói tới chuyện này, đột nhiên sắc mặt ông ta không được tự nhiên, nhưng nhanh chóng hồi trở lại như thường.
Nhưng vợ của trưởng thôn ngồi bên cạnh, đột nhiên bị dọa cho hết hồn, đũa trong tay cũng rơi xuống đất.
Bà thấy mọi người đều quay qua nhìn, vội vàng cúi xuống nhặt đũa, khuôn mặt cứng đờ nói xuống nhà bếp thay đôi đũa mới.
Tiêu Chước chú ý khi bà rời đi, bước chân vội vàng hấp tấp, khuôn mặt mang theo vẻ sợ hãi, lo lắng.
Trưởng thôn nhìn vợ mình một cái, cười nói: “Không sao, đừng quan tâm tới bà ấy, chúng ta tiếp tục ăn.”
Sau khi ông nói một tiếng, lại thở dài một hơi, nhìn Thanh Du nói: “Cô gái tên là Thanh Linh mà cậu nói, tôi đã từng gặp qua.

Cô ấy là ân nhân của thôn chúng tôi, nói tới, thật may là có cô ấy, nếu không mười lăm năm trước, một người của thôn Trần chúng tôi cũng chẳng còn.”
Ông ta nói xong lại uống thêm một hớp rượu, sau đó tiếp tục kể.
Mười lăm năm trước, thôn Trần gia đột nhiên bị một trận dịch bệnh.

Nguyên nhân của trận dịch đó đến bây giờ vẫn chưa tìm ra, nhưng đến khi phát hiện ra đã có rất nhiều bị lây nhiễm rồi.
Ban đầu chỉ là cảm, sốt, ho, sau đó da dẻ bắt đầu bọc mủ, chưa tới mấy ngày người cũng đã biến thành xương trắng.

Lúc đó, trong thôn ngày nào cũng có rất nhiều người chết, xung quanh bao phủ một mùi hôi thối, không khí vẩn đục.


Nhưng bởi vì địa thế hẻo lánh, thông tin chưa phát triển, không đợi được cứu trợ từ bên ngoài.
Cả thôn làng đều chìm trong tang thương chết chóc, ngoài đợi chết ra cũng không còn cách nào cả.
Nhưng trong thời khắc tuyệt vọng, trong thôn đột nhiên có một cô gái xinh đẹp tới, cô ấy nói có cách cứu được người trong thôn.

Cô gái ấy thích mặc màu xanh da trời, cánh tay đeo một sợi dây đỏ, mỉm cười đầy đơn thuần tốt bụng.
Ban đầu người dân cũng không mấy tin tưởng, không ngờ cô ấy thật sự có cách trị dịch bệnh, bệnh tình của mọi người dần dần tốt lên, sau đó dịch bệnh đã được dập tắt.
Cô gái nhỏ ấy tên là Thanh Linh, đã cứu sống được mạng sống của toàn thôn nhưng lại chẳng cần báo ân.
Thôn dân vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Thanh Linh, muốn giữ cô ấy ở lại một thời gian để cảm ơn cô ấy.
Nhưng Thanh Linh sau khi nghe thấy chuyện kỳ lạ ở khe đá sau núi, không màng những lời khuyên can của cả thôn mà đi vào, từ đó trở đi cũng không thấy cô ấy đi ra.
Nói tới đây, khuôn mặt trưởng thôn tràn đầy vẻ hổ thẹn áy náy: “Đều do tôi, đáng lẽ lúc đó tôi nên ngăn cản cô ấy, nhưng cô ấy lại rất cố chấp, nói như thế nào cũng không chịu nghe, nhất định phải điều tra rõ bên trong khe đá đang ẩn dấu thứ gì, cô ấy muốn thay chúng tôi tiêu diệt mối họa.”
Ông ta dừng lại chốc lát rồi lại nghiêm túc nhìn ba người bọn họ trịnh trọng nói: “Nếu như mọi người có quen biết với cô ấy, vậy mọi người cũng là ân nhân của cả thôn Trần.

Bất luận như thế nào, mọi người tuyệt đối không được đi vào khe núi, bởi vì một khi đã bước chân vào sẽ không còn mạng đi ra nữa.
Trịnh Kình trầm ngâm không nói chuyện, Tiêu chước gật gật đầu qua loa, sau đó cậu nghiêng đầu qua nhìn Thanh Du.
Thanh Du nghe trưởng thôn nói xong, hồn bay phách lạc, trên mặt cậu ta tràn đầy vẻ lo lắng.

Nếu đúng như lời thôn trường nói, Thanh Linh đã vào khe đá trong núi rồi mất tích, vậy đã bao nhiêu năm con bé vẫn không xuất hiện, rất có khả năng đã lành ít dữ nhiều.
Ăn cơm tối xong, vợ của trưởng thôn cũng đã thu dọn xong phòng ở cho bọn họ, bởi vì ít điều kiện có hạn nên chỉ có hai căn phòng, ba người bàn bạc một lát rồi nhanh chóng quyết định Tiêu Chước và Trịnh Kình ở chung một phòng, Thanh Du một mình ở một phòng.
Dù sao lúc ở trên đảo Phỉ Thúy bọn họ đã từng ngủ chung trên một chiếc giường, so với ngủ chung với một người lạ, hai người đều cảm thấy ngủ với đối phương tốt hơn.
Lúc ba người đi lên lầu, Tiêu Chước thấp giọng hỏi Trịnh Kình: “Lời nói của trưởng thôn, anh thấy thế nào?”
“Cảm thấy có chút kỳ quặc, không thể tin hết được.” Trịnh Kình nói: “Chắc chắn ông ta còn dấu diếm chuyện gì đó.”
Tiêu Chước cũng cảm thấy như vậy, cậu gật đầu: “Ngày mai vào khe đá mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Cậu nói xong lại an ủi Thanh Du mấy câu, sau đó cùng Trịnh Kình đi vào phòng.
Phòng ngủ của Thanh Du cách phòng ngủ của hai người Tiêu Chước một phòng khách, phòng của hai người Tiêu Chước bên trái cầu thang, còn Thanh Du ở bên phải.
Tiêu Chước bước vào phòng, thuận tay đóng cửa, sau đó cùng Trịnh Kình tập trung nhìn vào chiếc giường.
Cái giường trước mắt có chút chật, hoàn toàn không giống chiếc giường lớn bốn năm người có thể nằm lên ngủ như ở đảo Phỉ Thúy, tuy Tiêu Chước và Trịnh Kình có thể ngủ, nhưng không tránh được tiếp xúc da thịt.

Đột nhiên nghĩ tới chuyện mình và Trịnh Kình cùng ngủ trên chiếc giường này, Tiêu Chước nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy hơi đói bụng.
Cậu vừa nghĩ tới chuyện này, cái bụng cũng rất phối hợp mà kêu ọc ọc mấy tiếng.
Trịnh Kình thấy lạ, hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn no àa?”
Tiêu Chước ngửi mùi thơm trên người Trịnh Kình, càng ngửi càng thấy đói, vẻ mặt cậu một lời khó nói hết, lắc đầu không trả lời, quay người chuẩn bị bước ra ngoài, nói: “Thôi tôi qua phòng Thanh Du ngủ đây.”
Cậu đã đánh giá thấp sự quyến rũ của Trịnh Kình đối với cậu.
Trịnh Kình nghe cậu nói xong, vẻ mặt anh cũng chẳng tốt nỗi, thâm chí còn có chút không vui: “Từ khi nào cậu thân thiết với Thanh Du thế?”
Thân thiết tới mức thà ngủ với cậu ta cũng không chịu ngủ với anh, tâm trạng của Trịnh Kình rất không tốt, anh có chỗ nào kém Thanh Du chứ?
Tiêu Chước ngây ngốc, sao cậu cảm thấy lời này của Trịnh Kinh nghe có vẻ kỳ kỳ đây.
“Vậy tôi ngủ ở đây?” Tiêu Chước thử hỏi.
Trịnh Kình “Ừ” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm lời nào nữa.

Anh cảm thấy hành động của mình như đang mời Tiêu Chước ngủ cùng anh.
Nghĩ tới từ ngủ, đột nhiên Trịnh Kình cảm thấy thật vi diệu đến mức không được tự nhiên.
Không phải Tiêu Chước thích thầm anh à, còn không biết đường chủ động một chút!
Sau khi suy xét hai giây, Tiêu Chước vẫn quyết đoán quay người trở lại.
Quả thật ngủ cùng với Trịnh Kình phải chịu đựng sự dụ dỗ của mỹ vị, nhưng đối với cậu mà nói cũng là một sự hưởng thụ tuyệt vời, tuy không thể ăn được nhưng có thể canh giữ rồi ngửi mùi thơm ấy cũng thật tuyệt.
Trịnh Kình nhìn thấy vậy, sắc mặt anh cũng trở nên tốt hơn.
Bởi vì vẫn còn sớm, hai người nằm trên giường cũng chưa ngủ ngay, bèn chơi vài ván pubg, kết quả bởi vì đường truyền trong thôn quá kém, ván nào hai người cũng chết nhăn răng, còn kéo chân đồng đội.
Cuối cùng hai người không còn chút hứng thú nào nữa, bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, Tiêu Chước bị tiếng cửa kính bị đập vỡ đột nhiên vang lên làm tỉnh giấc.
Lúc cậu mở mắt ra, Trịnh Kình cũng đã tỉnh.
Hai người đứng dậy, phát hiện cánh cửa kính trong phòng thật sự bị vỡ, có một cục đá nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Tiêu Chước nhấc cục đá lên xem, không phát hiện điều gì khác thường.
Đúng lúc này, một thứ gì đó đâm xuyên qua tấm kính rồi văng ra ngoài.
Trịnh Kình vươn tay ra, trực tiếp bắt được thứ đó, lúc này anh mới phát hiện là một viên bi rỗng tâm.
Anh kiểm tra một lượt, luôn cảm thấy viên bi này có gì đó không thích hợp.

Kiểm tra kỹ càng lại anh mới phát hiện bên trong phần tâm rỗng của viên bi có nhét một tờ giấy nhỏ.
Trịnh Kình lập tức đập nát viên bi lấy tờ giấy ra, kinh ngạc phát hiện hai chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Chạy mau.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.