Đọc truyện Tên Tôi Là Romanov – Chương 30
Mặt trời dần khuất dạng đằng sau dãy núi, tôi tự buộc mình đứng dậy. Toàn bộ khớp của tôi kêu răng rắc, chân phải từ tê cứng vì ngồi im quá lâu, phải đi lại một chút mới có cảm giác trở lại. Ý định đầu tiên của tôi khi vào rừng là kiếm thảo dược về pha chế thuốc, nhưng vẫn mang theo bộ cung để nếu gặp may gặp thú rừng thì đi săn. Tôi đã ở trong rừng hơn ba tiếng nhưng ngoài chút thảo dược ít ỏi thì chẳng mang được chiến lợi phẩm nào khác. Tôi bắt đầu chuyến đi bộ quay về nhà nhưng nhớ ra những cái bẫy thú tôi đã đặt, thay vì về nhà tôi đi bộ quanh khu rừng hơn tiếng rưỡi để kiểm tra chuỗi bẫy đã đặt. Tôi bẫy được một mẻ thú ra trò, ba con thỏ và hai con sóc. Khi đi men theo những khu vực có bẫy, cẩn thận đặt lại từng cái bẫy.
Một làn tuyết mỏng bắt đầu rơi khi tôi rảo bước trên con đường mòn về điền trang. Từ xa tôi đã thấy thấp thoáng bóng người đang đứng trước cổng vào, “Erowyn”, tôi nghĩ.
– Cái gì vậy? Sao lại đứng đây đợi tớ? – tôi hỏi Erowyn.
– Có khách hàng – Erowyn nở nụ cười duyên dáng quý phái.
Tôi nhướn mày, nhìn cô nghi ngờ.
– Hà hà. Để mình cầm cho – Erowyn đưa tay ra định cầm giúp tôi mấy con thú đã chết cứng nhưng tôi không cho.
– Thôi thôi – tôi nói – cậu có mà dám cầm!
– OK! Cậu đánh thức Piter dậy rồi nói chuyện sau, tớ về nhà chuẩn bị chút.
…
Điền trang nhỏ của nhóm chúng tôi là một khu vực riêng biệt bao quanh bởi đồng cỏ xanh tươi có điểm xuyết những bụi hoa. Có ba ngôi nhà, một của tôi, một của Erowyn và một của Piter (Jupiter). Hai mái nhà của tôi và Erowyn luôn tỏ ra vầng sáng ấm áp, cửa sổ sáng trưng, khói bay lên từ ống khói. Tuy nhiên, nhà của Piter lại luôn tỏa ra không khí hoang vắng.
Trong nhà Piter bốc mùi hôi hám được hòa quyện những “hương thơm” của mùi rượu, mùi nôn mửa và mùi quần áo bẩn… Tôi “lội” qua đống bao bì, đống chai thủy tinh rỗng để vào bếp. Piter đang nằm dài trên bàn bếp, cánh tay xoải trên mặt bàn, mặt gục trong vũng rượu tequila, ngáy rền. Tôi lay vai Piter.
– PITER – tôi hét to.
Thật hết cách với Piter, anh ta luôn uống say bí tỉ để rồi ngủ như chết, chẳng có cách nhẹ nhàng nào để đánh thức anh ta. Mà chỉ có đúng một cách hiệu quả nhất để đánh thức Piter sau một chầu rượu tequila đó là tạt nước lạnh cho anh tỉnh. Tôi lội qua đống rác rưởi, kiếm một bình pha cà phê trên chạn bếp, đổ đầy bình với nước lạnh dội lên đầu Piter, không quên nhảy phắt ra đằng sau để không bị ăn đấm, ăn đá. Anh ta bật dậy ngay lập tức, đá cái ghế cái bàn cái ghế ra xa mấy mét, tay chân đấm đá loạn xạ. Sau một hồi chửi thề ầm ĩ, đấm đá linh tinh vào trong không khí Piter bình tĩnh trở lại. Piter lau mặt bằng ống tay áo, rồi tiến về phía bệ bếp, nơi tôi đang ngồi vắt vẻo.
– Bé con làm gì ở đây vậy? – anh ta gắt.
– Erowyn dặn tập trung ở nhà cô ấy. Hình như có khách hàng mới! – tôi nói – Cổ bảo tôi đánh thức anh dậy. Nếu không tôi cũng không thèm vào chốn này đâu.
– Được rồi! Đi thôi – anh uể oải nói.
– Không được! – tôi gào lên.
– Sao cơ? – anh ta hỏi lại.
– Anh hãy đi tắm đi trước đã. Hôi quá – tôi đưa tay lên bịt mũi rồi chạy ra cửa.
– Bé con vừa tắm cho tôi rồi còn gì – giọng anh vọng ra từ phòng bếp.
Kinh tởm !
…
Phòng khách nhà Erowyn.
Piter đã chịu nghe lời tôi nói chịu đi tắm táp sạch sẽ thơm tho trước khi qua nhà Erowyn họp, và hình như anh đã xài đồ… Tôi liếc qua nhìn anh.
– Anh xài sữa tắm Victory Secret của tôi đó hả ?
– Không biết – anh ta nhún vai.
– Đúng rồi ! Đúng mùi dầu tắm Victory Secret – Erowyn hít hà một hơi rồi nói.
– OK ! Anh chỉ mượn xài tạm một chút thôi – Piter nói – Lọ dầu tắm Playboy của anh hết rồi.
– Anh có biết đó là dầu tắm nữ không vậy ?! – tôi nhướn mày.
– Thôi được rồi – Erowyn nói – Vào vấn đề chính.
Erowyn đứng dậy, bật máy cảm ứng hơi nước lên. Tôi đã đứng hình gần như ngay lập tức khi nhìn thấy hình ảnh ngôi biệt thự của dòng tộc nhà tôi. Mắt tôi mở to, hết nhìn hình ảnh trên màn hình rồi lại nhìn Erowyn. Đã gần mười năm rồi, chính xác là chín năm hai tháng, tôi không có nhìn thấy bất cứ ai hay bất cứ cái gì có liên quan tới gia tộc Romanov của mình. Erowyn nhìn tôi khó hiểu khi thấy phản ứng đờ đẫn của tôi.
– Sao vậy Venus ? – cô hỏi.
Tôi nhìn cổ không đáp.
– Nhà cũ của cô bé đó – Piter lên tiếng – chắc nhiều ký ức xưa ùa về.
– Ký ức gì mà nhìn cổ như gặp ma vậy ? – Erowyn hỏi.
– Không có gì đâu – tôi nói – cậu nói tiếp đi !
– Cậu chắc không ?
– Chắc ! – tôi nói chắc như đinh đóng cột.
Erowyn cho chiếu một loạt hình ảnh của Jon, giờ đây đã lớn rồi rất oai phong, ra dáng trưởng tộc lắm. Rồi có cả hình của Hansel và Hazel nữa. Theo như thông tin mà Erowyn cung cấp, Hazel cưới Wave sau khi tốt nghiệp đại học ba năm, bây giờ đã là bà mẹ một con rồi. Tuy đã hai mươi tám tuổi nhưng Hazel chẳng khác gì một thiếu nữ mới qua tuổi hai mưa mươi. Còn Hansel thì không thay đổi gì từ lần cuối cùng tôi gặp anh, thật sự không thay đổi, giống như tôi vậy. Đúng như Piter nói, điều kiện đó sẽ được đáp ứng.
– Hà – Piter nói – Nhìn đi Venus ! Anh đã nói gì với bé hả ? Anh ta (Hansel) cũng giống cô bé, sẽ mãi mãi thanh xuân !
– Biết rồi ! – tôi đáp rồi quay sang Erowyn – Cung cấp hết thông tin rồi thì nói vào vấn đề chính đi.
– OK ! – Erowyn nói – Jupiter sao anh không thông báo trước đi ?! Anh là người nhận mối này mà !
– Cũng được – anh ta đứng lên, duỗi chân ta rồi quay sang tôi – Jon đã đề nghị một mối rất béo bở. Và, anh đã nhận.
Cả hai im lặng nhìn tôi, chờ đợi phản ứng của tôi. Đã nhiều năm rồi tôi không có quay lại đó rồi, mà làm sao tôi dám quay lại nơi tôi đã rời bỏ không một lời từ biệt, lỡ mọi người giận tôi thì sao ? Dĩ nhiên tôi không có thể hiện sự bối rối ra mặt, chỉ thở dài nói.
– Sao cũng được.
– Tốt lắm Angel – mỗi lần Piter gọi tôi như vậy cũng như một lời xin lỗi.
Anh ta đâu cần xin lỗi chứ.
– Mấy người bàn với Marice chưa? – tôi hỏi.
– Chính cô ấy là người đã đề nghị họ liên lạc với chúng ta – Piter nói.
– Vậy thế cứ thế mà làm thôi – tôi nói – Marice mới là lãnh đạo của mấy cậu! Không phải tôi!
– Tớ bàn với cậu chuyện này vì muốn nhờ đội cậu giúp sức – Erowyn nói – Đội của cậu và đội của mình cùng hợp tác vụ này!
– Để tớ nghĩ đã – nói rồi tôi quay lưng bỏ đi