Đọc truyện Tên Tôi Là Romanov – Chương 16
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần hơn. Những người cưỡi ngựa đang đi dọc theo hướng con sông gần đó thấy có động nên đã quay lại về hướng chúng tôi.
Họ phi ngựa như bay.
Đột nhiên họ tràn tới kéo theo những âm thanh như sấm rền. Người dẫn đầu đổi hướng thúc ngựa phi qua chân đồi, cả đoàn theo sau anh ta là một hàng dài những con người mặc áo giáp xích, ngời sáng, nhìn trông lẫm liệt và đẹp đẽ.
Ngựa của họ to lớn, mạnh mẽ. Bộ lông xám nâu lấp lánh, đuôi dài tung bay trước gió, bờm được tết lại. Những kỵ sỹ cao lớn cưỡi trên lưng chúng cũng rất tương xứng. Trong tay họ là những cây giáo dài và sắc bén, những tấm khiên đeo phía sau, những thanh kiếm dài cài nơi thắt lưng, áo giáp bóng loáng.
Chúng tôi không chạy vì không nghĩ họ là mối nguy hiểm mà dù có chạy thì cũng vẫn sẽ bị bắt lại thôi. Cả năm người kéo mũ chùm kín đầu. Tôi không muốn mặt mình bị dán lên những cái bảng truy nã sau khi đấu một trận với binh lính đâu.
Với một tốc độ và khả năng điều khiển ngựa khéo léo đến kinh ngạc, họ ghìm ngựa, ùa vây xung quanh chúng tôi. Lúc này đây chúng tôi đang bị bao vây bởi một vòng tròn người ngựa rung rung di chuyển. Đội kỵ sỹ đột nhiên dừng lại dù không có một hiệu lệnh được đưa ra từ người chỉ huy. Và rồi một rừng giáo chiếu thẳng vào chúng tôi, một vài người thì căng cung sẵn sàng bắn hạ bất cứ lúc nào. Rồi một người đàn ông phi ngựa lên trước, anh ta xuống ngựa tiến về phía tôi và chỉ dừng lại khi mũi kiếm chỉ còn cách tôi chưa tới chiều dài của một ngón tay cái.
– Các ngươi là ai? Làm gì ở vùng đất này? – người kỵ sỹ hỏi.
– Chúng tôi là lữ khách đi thăm thú – tôi đáp.
– Vậy sao ta không tin những gì ngươi đang nói?
– Ngài hiểm lầm chúng tôi rồi.
– Câu trả lời sai rồi.
Người kỵ sỹ nọ kéo thanh gươm về chuẩn bị đâm một nhát vào tim tôi. Chưa kịp chặn đòn thì thanh gươm của người kỵ sỹ kia đã bị “đá” bay ra khỏi tay anh ta và găm xuống dưới nền đất cách đó khá xa. Những ngọn giáo, mũi tên đang chĩa về phía chúng thôi cũng chịu số phận tương tự.
– Đừng manh động làm liều. Không tôi không tha cho các người đâu – Hansel lột bỏ mũ chùm đầu, trừng mắt nhìn kẻ chỉ huy.
Chẳng ai phản ứng gì cho tới khi người kỵ sỹ kia lên tiếng.
– Hansel?!
– Sao người biết ta? – Hansel gắt.
– Tôi đây – Người kỵ sỹ đó tháo bỏ mũ giáp – Ellan đây!
…
Ellan kéo tôi qua một chỗ nói chuyện, để lại những binh lính của anh đứng vây lấy Hazel, Wave chỉ biết đứng nhìn họ với ánh mắt nảy lửa, sẵn sàng thiêu chết kẻ nào nếu hắn dám động vào Hazel. Còn về phần Chris và Hansel thì họ chỉ đơn giản là những kẻ đứng ngoài ngóng chuyện, Chris ngóng Wave, Hansel ngóng tôi.
– Haha…Vậy ra Venus đây là người đã bắn hạ con sói quỷ đó sao? Em không biết anh biết ơn em thế nào đâu – Ellan đập tay lên vai tôi.
– Cám ơn? Em á ? – tôi ngơ ngác.
– Chứ ai nữa. Bầy sói đấy sau khi em hạ thủ lĩnh của đàn. Chúng chạy toán loạn đơn độc nên anh mới có thể hạ chúng dễ dàng – Ellan giải thích.
– Em tưởng chúng là quân của Quỷ Vương? – Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Có và không. Chúng được “gửi” từ đất Quỷ nhưng lại không thuộc quyền kiểm soát của ai cả trừ thủ lĩnh của chúng, chính là con sói đen mà em hạ hôm qua đó.
Lúc đó tôi mới ngộ ra.
– Mấy đứa lần này tới đây làm gì? – Ellan hỏi.
– Chẳng làm gì cả. Còn đang chết mệt để tìm đường về đây. – tôi cáu kỉnh.
– Bình tĩnh đi.
– Anh muốn em phải cảm thấy dễ chịu khi bị mẹ của bạn trai cũ đày tới chốn này để rồi phải cuốc bộ suốt gần hai tuần sao?
– Bộ hành sao?!
– Hỏi thừa.
…
Ellan bước qua chỗ mọi người khác đang tập trung còn tôi lẽo đẽo theo sau lưng anh. Đó là lễ nghĩa cần phải tuân thủ, đã là khách thì phải đi theo “chủ nhà” nhất là khi người đó là vua một nước.
Nỗi kinh ngạc lớn kèm với những ánh nhìn đầy nghi ngại khi Ellan ra lệnh cho quân sĩ đem những con ngựa không cưỡi cho chúng tôi.
Một con ngựa lớn màu xám được chính tay Ellan đưa đến cho tôi cưỡi.
– Mong là những chú ngựa này sẽ mang đến cho mọi người nhiều may mắn – Ellan nói khi giao dây cương cho tôi.
Hazel nhận được một con ngựa bất kham và hung dữ. Cô đứng nhìn con ngựa một lát rồi bảo người tháo dây cương và yên ngựa ra.
– Aron (tên con ngựa) không thích bị kìm kéo – cô nói.
Rồi Hazel nhẹ nhàng nhảy lên lưng Aron, quân sĩ ngạc nhiên khi thấy Aron bỗng trở nên hiền lành và thuần hóa, đi tới đi lui đúng theo ý cô mà không cần lấy một câu ra lệnh.
Chris, Hansel và Wave cũng đều nhận được những chiến mã của họ.
– Tạm biệt! Và chúc các bạn tìm được những gì cần tìm và sớm quay lại – Ellan nói.
– Không có chuyện quay lại đâu – nói rồi tôi thúc ngựa chạy.
…
Những chú ngựa Ellan tặng chúng tôi đã phi rất nhanh. Một lát sau, khi tôi ngoái lại nhìn thì đội quân của Ellan đã xa tít.
Tôi gập người, cúi rạp xuống bên cổ Hans ( giống tên thằng hoàng tử trong Frozen nè) khi chúng tôi tăng tốc phi ngựa về phía trước.
Chúng tôi tiến xa hơn về phía trước và bầu trời bắt đầu u ám. Những đám mây sà xuống thấp phía trên thảo nguyên. Một mảng mây mù cuốn lấy mặt trời và lấy đi ánh sáng ban ngày. Những sườn dốc phủ kín cây của một khu rừng già ngày một hiện rõ.
Không rõ cái gì thôi thúc chúng tôi tiến về phía khu rừng âm u đó nhưng cũng chẳng có dấu hiệu gì bảo chúng tôi phải rẽ phải hay trái.
Năm con ngựa phi như gió cuốn về phía khu rừng bao phủ bởi bóng đen vô tận. Ai mà biết được cái gì đang chờ chúng tôi trong đó?