Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 86: Trầm Thấp Của Anh


Đọc truyện Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra! – Chương 86: Trầm Thấp Của Anh

Thoáng chốc trời cũng đã đến lập xuân. Khung trời ngọt ngào với sự sống tươi mới dồi dào, sự sống khởi nguồn cho một năm mới. Thế nhưng mùa xuân năm nay lại ý nghĩa hơn mọi năm đối với nhà họ Lục. Bởi người con cả Lục Thất Minh sẽ cưới vợ vào ngày mai.

Tiệc cưới đã ấn định vào ngày mai nhưng hôm nay là ngày mà vợ chồng trẻ kia đãi những người bạn thân thiết.

Lục Thất Minh mới trở về nước cách đây 2 năm để lập nghiệp đương nhiên bạn bè cũng không có nhiều, nếu có cũng chỉ là xã giao. Cuộc sống trước kia của anh vốn chỉ xoay quanh thị trấn Z này đương nhiên cũng chỉ có Lục Triển Bách, Tôn Noãn Tịch, Viên Băng Nghiên, Lôi Tử Cách, Tề Tử Ân và Nhạc Ly Khả. Nhưng rộng hơn một chút thì cũng có một người bạn đồng hương bên Mỹ nhưng hôm nay lại không thể trở về. Đối với Lục Thất Minh cũng phải thông cảm bởi họ cũng như anh, làm chủ cơ nghiệp của họ, gánh vác trọng trách mà bản xem nó là mục đích, vì thế mà việc bận rộn cũng là điều dễ hiểu.

Giờ này đã là 19h00.

Trời mùa xuân lúc này đã là tối rất thích hợp tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Lúc này trong sân cũng đã đủ người. Một tốp người trẻ tuổi đang sâu thịt nướng, khói bay nghi ngút tỏa hương thơm ra cả khu xóm. Còn các vị phụ huynh tuy đứng tuổi nhưng trong lòng nhiệt huyết sôi trào ngồi vừa tán gẫu vừa sử dụng sách lược thời trẻ đúc kết phân thắng bại trên bàn cờ. Một khung cảnh nhộn nhịp của hai thế hệ diễn ra vô cùng hòa hợp.

Tôn Noãn Tịch cầm que xiên đang nướng thịt, thi thoảng quét một lớp lại một lớp lên trên miếng thịt khiến miếng thịt tỏa mùi thơm ngào ngạt hơn nữa. Miệng tươi cười niềm nở, thích thú với việc đang làm.

Nhận thấy sự nhiệt tình của Tôn Noãn Tịch nhiều người phần khích không thôi liền buông lời trêu ghẹo.

– Noãn Tịch nha. Cậu đây vui tươi như vậy cứ như cậu là người em vui mừng đón chị dâu mới về nhà vậy.


Nhạc Ly Khả hào hứng nói ra suy nghĩ của mình cho Tôn Noãn Tịch nghe, trong tay là xiên nướng ngon làng mới lấy trộm được từ đĩa của Tôn Noãn Tịch.

Tôn Noãn Tịch tuy không tức về việc Nhạc Ly Khả ăn vụng nhưng lại không thể bỏ qua cho cô khi cô có ý xiên xỏ về việc này.

chậu thực sự không muốn ăn thịt nướng nữa đúng không?

Nhạc Ly Khả nhận thấy một chút tức giận và hờn dỗi của Tôn Noãn Tịch liền nhíu mày năn nỉ.

– Đâu có! Tớ chỉ thấy….

– Nói nữa là cậu không được ăn nữa đâu!

Tôn Noãn Tịch hờn dỗi, Nhạc Ly Khả cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Không phải lại suy ra cái ý nghĩ linh tinh gì chứ….

Rất nhanh Nhạc Ly Khả nhìn thấy một thận ảnh cao ráo bước đến hướng này. Biết ý Nhạc Ly Khả liền sang chỗ ông xã đang ngồi làm cá ở đằng kia.

Lục Triển Bách bước từng bước chậm, tiếng vang cũng không lớn làm cho người đang chuyên tâm nướng thịt kia không hề hay biết gì cả.

Hai tay trống đến bàn, dáng người cao lớn như bao phủ người đang quay lưng nướng thịt kia.Tiếng thở và tiếng nói trầm thấp mang hơi ấm tê dại chuyền rất nhanh đến Tôn Noãn Tịch.

– Em có cần anh giúp gì không?

Thoáng chút run rẩy. Tôn Noãn Tịch có chút giật mình cũng có chút thẹn thùng. Đã rất lâu, từ khi anh bước đi ra khỏi mối quan hệ của bọn họ, cô đã không gần gũi con trai đến cỡ thân thiết như thế. Cũng chính lúc này Tôn Noãn Tịch mới biết người đàn ông đằng sau này chỉ cần vòng tay một cái kà có thế ôm trọn vóc dáng nhỏ bé của mình. Khoảng cách hai người cứ thế càng gần, tuy trời đang là mùa xuân vẫn có chút rét nhẹ thế nhưng Tôn Noãn Tịch cảm thấy rất nóng, chắc là khói đồ nướng bốc lên mà thôi.


Tôn Noãn Tịch lại càng thấy Lục Triển Bách áp đảo mình càng nhiều khiến Tôn Noãn Tịch càng thấy ngượng ngùng hơn.

– Anh Lục này hình như anh dựa vào tôi hơi gần rồi thì phải.

Người Tôn Noãn Tịch không biết vì cái nóng của đồ nướng hay tại vì ngại mà đỏ ửng lên. Lục Triển Bách đứng sau lưng hơi nghiêng mặt nhìn Tôn Noãn Tịch, tuy không nhìn trọn vẹn khuôn mặt mà anh hằng đêm nhung nhớ nhưng chỉ cần nhìn má và vành tai Tôn Noãn Tịch đỏ lên anh cũng đã biết cô đã có phản ứng lại tuy không chắc có phải vì chút tình cảm anh mang đến hay không nhưng trong anh vẫn có thêm rất nhiều tia hy vọng. Tâm hồn ang ngọt ngào không thôi.

– Vậy ư?

Giọng nói lần nữa vang tới. Lại cái giọng trầm thấp đê mê ấy. Thế nhưng Lục Triển Bách lại càng dựa sát vào Tôn Noãn Tịch hơn nữa. Ép cô phải chấp nhận sự thật rằng anh đang ở đây.

– Anh đừng dựa sát vào tôi như thế.

Tôn Noãn Tịch bần thần một chút như chợt nhớ ra cái gì đó liền cầm một xiên thịt nướng ấy xoay lại.

Lần này không ngờ anh lại dựa sát như vậy, khuôn mặt cô đặp thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Lục Triển Bách cũng không ngờ cô sẽ xoay lại. Trong phút chốc ngẩn ngơ ấy đôi môi của anh liền chạm một thứ gì đó…


– Có phải anh muốn đến đây ăn thịt nướng không. Đây là xiên của anh.

Đồ nướng vẫn đặt trên môi anh, miệng nhoẻn nụ cười tươi rói. Đôi môi hé mở, từng chút một gặm nhấm xiên thịt nướng ngon lành mà cô làm. Đối với anh đây đã là hạnh phúc nhất trong mấy tháng vừa qua khi gặp lại cô. Cũng thật không ngờ cô lại đút thịt nướng cho anh như thế.

Tư thế vẫn vậy khiến Lục Triển Bách từ từ gặm nhấm hạnh phúc vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Nhìn họ rất giống đôi tình nhân tâm đầu ý hợp chứ không phải là người yêu cũ.

Điều Tôn Noãn Tịch bất ngờ là Lục Triển Bách không cầm xiên thịt tự ăn mà mình lại đút anh ta. Cứ như thế đã hết một xiên Tôn Noãn Tịch toang chạy đi khỏi vòng vây ngọt ngào của Lục Triển Bách thì một lực mạnh kéo cô lại.

Lần này lại là một vòng ôm thật chặt của anh. Anh như vậy nà lại ôm cô, còn ôm rất chặt. Còn có tiếng nói dịu dàng đó…

___________________________

Rất lâu rồi Huyền chưa có đăng truyện nên rất xin lỗi mọi người vì vận việc riêng. Mong rằng sang năm mới mọi người vạn sự như ý nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.