Bạn đang đọc Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi – Chương 47
-Alo..tôi nghe! Vâng…_Tiếng một người đàn ông xa lạ vang lên, nó thở dài vậy ra chỉ là trùng tiếng chuông thôi, cảm giác não nề, tại sao hắn không nhắc máy nhỉ? Giận vì nó đã lơ hắn sao?
Nhưng quả thật nó rất giận nha, căn bản ngay từ đầu hắn không thèm nói với nó cho rõ ràng sự việc đấy thôi. Cơ mà lỗi là cái tên Huy chết tiệt ấy khủng bố chứ chả đâu ra. Lững thững bước đi trên con phố tấp nập người, ánh nắng vàng nhạt của buổi chiều hoàng hôn len lỏi vài giọt nắng lung linh.
-Ngọc, anh Tú đâu rồi?_Huy không biết từ đâu chạy ra, bây giờ nhìn cậu mới đích thực là đàn ông con trai không còn loè loẹt như vườn hoa di động nữa.
-Không biết!_Nó lẳng lặng đáp rồi sải bước. Huy không đuổi theo nó, bởi vì ngay lúc này đây, mặt cậu đang tái mét vì lệnh ma ma truyền tới phải đi đóng Quảng cáo liền không thì chuẩn bị lên thớt nằm là vừa.
Nghĩ cũng tội nhỉ? Nhưng mà đáng lắm, ai biểu dám phá nó, chọc nó chi giờ trời phạt lại thì ráng mà chịu đi, huống hồ làm nó hiểu lầm hắn giờ chẳng biết giải thích sao đây.
-Hoàng Tú ơi là Hoàng Tú! Anh đang ở đâu vậy?? Nghe máy dùm đi!_Nó mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế đá, bất lực thở dài. Ánh mắt dán chặt vào màn hình, đã gọi mấy cuộc rồi sao mà không chịu nhấc máy, đã thế không gọi lại cho nó là sao?
-Sao cô lại ngồi đây?
Nó giật mình khi nghe giọng nói ấy, ngước mặt lên thì thấy Minh đang nhìn nó, khẽ lấc đầu nó đáp cho có lệ.
-Ừm..ngắm cảnh thành phố!
Minh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo ánh mắt nó ra phía vườn cây trong công viên. Có vẻ như giữa nó và hắn lại xảy ra chuyện rồi nhỉ? Không thì chắc gì giờ này cậu lại gặp nó trong đi lang thang như vậy.
Không khí im lặng, mỗi người mỗi suy nghĩ không ai nói với ai tiếng nào. Nhưng như vậy may ra cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thật thoải mái và thanh bình, cảm giác này chỉ có Minh mới làm cho nó cảm nhận được.
Hoàng Tú lúc chiều nay định đuổi theo nó thì bất chợt điện thoại hắn reo, là số ba hắn gọi bảo công ty có chuyện đột xuất nên cần hắn tới bàn bạc, giải quyết. Vậy là hắn tới công ty, điện thoại bật chế độ im lặng nên khi họp chẳng nghe tiếng chuông đỗ. Khi xong, hắn cấp tốc tới nhà nó, nhưng có vẻ như nó chưa về, hắn lo lắng bấm gọi cho nó nhưng chỉ nghe tiếng chuông dài mà chẳng ai nhắc máy. Lo lắng, bồn chồn hắn đứng ngồi không yên chạy khắp nơi tìm nó. Trong lòng cảm giác bất an phút chốc thống trị hắn làm hắn như muốn điên lên.
Tại quán kem, Minh cùng nó ngồi đối diện nhau, nó thở dài bất lực hoàn toàn, hiện tại hắn ở đâu và làm gì nó đều chẳng hay biết. Minh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ biết nhìn nó ảo não. Cả hai im lặng, trong quán một bài hát với giai điệu tha thiết “Yêu mình anh” vang lên mang tâm trạng của nó đi theo dòng cảm xúc.
Lát sau, nó trở về nhà, vừa mới chạm tay vào cánh cửa thì bất chợt có tay ai đó mạnh bạo nắm giữ chặt lôi nó ra khiến nó hoảng hốt suýt té ra đất, tay chà vào mặt tường xi măng thô cứng chảy máu. Nhận ra đó là hắn, ánh mắt giận dữ xen lẫn lo lắng làm nó hơi sững người.
-Em đã đi đâu về và cùng ai hả?_Hắn nói như hét lên, nó đâu có biết hắn lo cho nó tới cỡ nào đâu.
Nhìn hắn trước mặt không khác gì kẻ đã bị chọc cho phát điên, lỗi là do nó sao? Bất quá hắn hỏi nhỏ nhẹ không được ư? Tại ai không nói rõ ràng để nó hiểu lầm cơ chứ? Nhưng mà nó có ý định quay lại tìm và xin lỗi hắn nhưng có thấy người đâu? Bây giờ đương không đùng một cái xuất hiện nạt nó nữa là sao?
Nắm chặt bàn tay rỉ máu, nó tức giận hét lên, bản chất ương bướng cứng đầu lại trỗi về trong cái tôi vốn có.
-Anh làm gì vậy hả?
-Làm gì? Hừm..nói em đã đi cùng với ai tới tận bây giờ hả?_Hắn vẫn tức giận không thôi, đừng nói với hắn là nó cùng với một tên khác ngồi nói chuyện vui vẻ trong khi hắn như con mãnh thú kiếm tìm bóng dáng nó.
Nó im lặng cắn chặt môi không chịu nói, khoé mi ngân ngấn nước mắt. Hắn vô cớ dữ dằn với nó như vậy là sao chứ?
Nắm chặt hai tay nó đè vào vách tường, hắn gầm gừ tức giận nhìn nó đang ngoan cố không thôi. Nhìn nó như vậy, hắn bất lực thở dài, buông lỏng hai tay nó ra, dịu giọng ân cần nói.
-Anh xin lỗi!
-Anh thật vô cớ, anh có biết em lo cho anh lắm không? Tự dưng biến mất đã không nói, bây giờ anh lại..lại.._Nó nghẹn ngào, nước mắt không cầm được tuôn rơi trên đôi gì má hồng hào.
Hoàng Tú đau lòng ôm lấy nó, nhất thời nóng vội cộng thêm bất an không thôi nên khi nhìn thấy nó hắn mới không khỏi tức giận nhưng cũng chỉ vì lo lắng cho nó mà thôi.
-Anh xin lỗi…!
***
-Á..đau..!
Trong căn phòng sáng sủa, ấm áp, cách trang trí đơn giản dễ thương nhưng cũng có điểm gì đó khó hiểu và khó nắm bắt được giống như chủ nhân của nó vậy.
-Ngồi im, không nghỉ làm à!_Hoàng Tú tay cầm chai thuốc sát trùng, tay cầm băng dán cá nhân, miệng hâm he nó nhưng thực chất đang luống cuống cả lên. Haizz, lỗi tại hắn đẩy nó mạnh quá nên thành thử ra như vậy nè.
Nhìn bàn tay bị xước đến rỉ cả máu nó đã máu khóc vì đau rồi nay hắn lại đổ thêm cái chai sát trùng đó vô nữa, trời ạ cắn răng muốn đứt lưỡi luôn này. Đã vậy còn dám hăm doạ nghỉ làm ư?
-Anh dám? Hứ!_Nó giật tay về, giận dỗi quay sang chỗ khác. Tại hắn mà ra đó thôi, còn dám trách móc gì đây? Nó còn chưa xử là may lắm rồi đó.
Hắn vội vàng nắm tay nó lại, cười xoà đáp.
-Thôi nào vợ yêu! Ngoan để anh làm! Hết đau liền nha!
-Cái gì mà vợ yêu nghe ghê quá!_Nó cười đáp, vờ nhăn mặt.
-Xì, không vợ vậy bà xã nha!
-Thôi đi, ghê lắm!
-Ầy, vậy phu nhân nhé! Cái này mà không chịu nữa là thôi luôn à!
-Á, ai cho!
Tiếng cười đùa cùng với tiếng tim trong lòng ngực đập thình thịch của hai kẻ đang yêu hoà quyện vào nhau tạo nên một hương vị gọi là hạnh phúc.
Trong căn nhà nhỏ ấy, ước gì luôn tràn ngập tiếng cười như vậy, mãi mãi như vậy.
Căn phòng mát rượi, cách trang trí nhã nhặn tạo cảm giác thoải mái. Từ đây lại có thể nhìn xuống thành phố náo nhiệt của buổi trưa qua tấm kính trong suốt thật là thích. Ánh mặt trời phản chiếu trên kính trông thật đẹp, mọi thứ với nó điều đẹp bởi tâm trạng của nó hôm nay vô cùng thoải mái và hạnh phúc.
-Coi bộ hai người hạnh phúc dữ ha!_Tiếng Huy vang lên, làm nó và hắn ngồi trong phòng ở công ty đang cười đùa đều giật mình quay lại.
-Ông ghen với vợ chồng tui à? Xì..!_Nó trề môi, chu miệng đáp lại.
Minh hôm nay mới chịu ăn mặc nghiêm túc, trông không khác xưa là mấy, vẫn trẻ con như ngày nào. Tự hỏi cậu ta có phải một ngôi sao nổi tiếng hay không nhỉ? Không chuẩn chạc ra dáng đàn ông gì hết hèn gì tới giờ vẫn chưa tìm được một mối tình vắt vai.
-Hức..hức..Ngọc ơi..!_Huy tự dưng bay lại ôm chầm lấy nó -Hức hức..bỏ chồng đi theo tui nè, tui nuôi bà cả đời luôn, tui sẽ cho bà ăn sung mặc sướng, tui sẵn sàng hy sinh vì bà! Ngọc…! Bỏ chồng đi! Lấy tui nè, đẹp trai, nổi tiếng, giàu có…bla bla..
-Ế..!_Nó hết biết nói gì luôn, cố đẩy cậu ra.
-Cái tên dám xúi bậy nè! Hại người ta chưa đủ hả? Hừm…_Tú bực tức lôi cậu ra, vừa nói vừa cho cậu mấy cú vào đầu làm cậu la oai oái cả lên.
-Hyzin, tới giờ quay rồi!_Một chàng trai trẻ đứng ngoài bước vào thông báo, có lẽ cũng đang cố tình ngăn cản cuộc hỗn độn bên trong.
Huy nhân cơ hội ấy rút đi, không quên để lại lời nhắn với nó.
-Nhớ bỏ chồng nha! Anh Tú chả tốt bằng tui đâu!
-Cậu.._Tú tức giận nhưng Huy đã vọt mất tiêu. Nó chỉ ngồi đấy cười, bảo nó bỏ Tú sao? Chắc có lẽ không được rồi, bởi nó yêu hắn rất nhiều, tình cảm này không phải ngày một ngày hai là nó có thể quên được, mãi mãi trong tim này chỉ có Tú mà thôi.