Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi

Chương 4: có duyên hay oan gia??


Bạn đang đọc Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi – Chương 4: có duyên hay oan gia??

Đến phòng học,nó gặp cô giáo chủ nhiệm
– E đứng đây chờ cô giới thiệu rồi hãy vào nhé!- cô ân cần nói và mỉn cười với nó!
Nói xong, chẳng đợi nó trả lời, cô đã bước vào lớp
– Các e!hôm nay lớp chúng ta có 1 bạn mới chuyển về!các e phải giúp đỡ bạn nhiều nhé!e vào đi!
Nó chán nản bước vào
– xin chào!tôi là Châu Bảo Ngọc!mong giúp đỡ nhiều!
Cả lớp xôn xao,tụi con trai thì ỷ oi đòi làm wen, còn mấy đứa con gái thì có vẻ ganh ghét nó!mặc kệ,nó thản nhiên bước xuống bàn cuối lớp
-e mún ngồi chỗ này!
cả lớp nhốn nháo lên,bà cô mặt tái xanh giọng lắp bắp

-ơ..e..ờ…có thể..ờ..ngồi chỗ khác đc hôk?chỗ đó có người ngồi rồi!
-e thích ngồi đây!-chẳng quan tâm bà cô nói gì,nó quẳng cặp sang 1 bên và úp mặt xuống bàn. Cả lớp nhất là mấy đứa con gái chỉ trỏ nó tùm lum
-xí…ỷ mình là ai mà có quyền muốn làm gì thì làm hả?-nữ sinh 1
-há há…nó là con nhà nghèo tụi bây ơi!chỉ đc cái học giỏi,xinh xắn rồi được vô đây học thì làm phách đó tụi bây!-nữ sinh 2
-loại rác rưởi như nó sao mà vô lớp này!còn dám chống lại Anh Hoàng Tú nữa chứ!
À!thì ra là tại hồi sáng nó cãi với tên sở Khanh kia nên tụi này ghét nó! Đúng là hám trai có khác!hajzz..
-con nhỏ đó không có lỗ tai à?nói zậy mà cũng không tránh đi chỗ khác!bố mẹ không dạy dỗ à?-ns 3( con này mún chít,**** nó nó còn nhịn chứ **** Baba và mama nó đi,không bán gia bại giản mới là lạ á)
Từ nãy h bị tụi này sỉ nhục nhiều rồi!nhượng bộ chúng à?không phải tính cách nó!
-tụi mày có im không!!!-nó bật dậy hét vào mặt tụi nó khiến chúng giật mình nhìn nó!cô giáo thấy vậy vội vàng ngăn cản
-các e thôi nào!ngọc!e có thể chuyển chỗ khác ngồi đc không?-cô nhìn nó như van xin. Nhưng….nó vẫn cứng đầu,ngồi xuống,úp mặt xuống bàn và mặt kệ pọn kia! Cô thở dài nói
– thôi vậy!tạm thời e ngồi đó đi!
“cái lớp đúng là quái lạ thật!cái bàn này 2 người ngồi,nó chỉ ngồi phía trong thôi mà..mà không biết chỗ này là của tên nào!mặc kệ!ngủ thôi!”-nó nghĩ thầm rồi lăn ra ngủ..Rengggg…rengggg…tiếng chuông giải thoát cho lớp thoát khỏi cái tiết quái quỷ của bà cô “Ế” dạy Sử! Ai cũng nhanh chóng xuống căn tin trường tìm ình những đồ ăn ngon lót dạ! Riêng nó thì lười nhác nằm dài trên bàn chẳng chịu nhút nhích. Nó là vậy đó, nó không có người bạn thân nào hết,những lúc ở trường cũ,những đứa theo nó phá phách đều là những đứa nịnh bợ vì sợ gia cảnh nhà nó,trước mặt thì tiểu thư này nọ, còn sau lưng thì con nhỏ này,con nhỏ nọ. Nó biết nhưng nó mặc kệ, bởi thế,nó luôn tỏ ra cứng cỏi, mạnh mẽ nhưng trong tận đáy lòng nó cô đơn và buồn lắm! Từ nhỏ, nó đã sống trong cảnh đi đâu cũng kẻ hầu người hạ, nó ghét vậy lắm, bởi vì lúc nó 10 tuổi nó quen được 1 cậu bạn thân ngồi cùng bàn,hôm đó 2 đứa ngồi giỡn vs nhau thì tự nhiên tên vệ sĩ của nó xông ra đẩy cậu bạn nó ra:-cậu không được đụng vào tiểu thư!. Nó còn đang ngơ ngác thì cậu bạn nó nói:-tôi không chơi vs cậu nữa!người nhà cậu toàn là những người kì lạ! Nói rồi cậu toang quay đi, cũng từ lúc đó chả ai dám chơi vs nó nữa! Nó đã tự nhốt mình 3 ngày không ăn uống và…khi trở ra nó nói nó không cần vệ sĩ,nó muốn học võ và nó có thể tự chăm sóc bản thân mình,cũng từ đó mà nó trở nên kiêu ngạo, phá phách để có thể quên đi những thứ không đáng nhớ,để che lắp sự cô đơn, trống trãi của nó.
Mãi miên man trong dòng suy nghĩ thì tiếng la hét om sòm ngoài kia kéo nó về thực tại.”chuyện quái gì mà la hét z trời!pực pội nó chả quan tâm, lấy tai phone ra và típ tục ngủ…
Ngoài kia,cơn bão cấp 10 đang làm rung chuyển sân trường,nào!ra xem thử coi!àh!thì ra là lũ hám trai,tính chơi nổi đây mà!éc…!cái gì thế!!!lễ hội Hoa và gấu bông àh!?
-Anh Hoàng Tú!e yêu a!i love u so much!hú…
-Hoàng tú!anh là của e!

-con điên!hoàng Tú là của tao!
-hâm hả con!hoàng Tú là của chị!hú…Hoàng tú!!
-…..
-….
Nó bực bội,trời ơi!bật nhạc hết ga mà chẳng ăn nhằm gì!tiếng mấy con hám trai này sao màk lớn dữ z nè!nó chồm người lên cửa sổ nhìn ra sân,một cảnh tượng hoành tráng,Hoa tung bay trên nền trời xanh xanh,phía dưới là gấu bông,bánh kẹo…v..v..lễ hội trường cũng không bằng!nó ngồi xuống!thở dài
-quái!hắn có là gì đâu mà tụi đó hám dữ z trời!-nói xong úp mặt xuống bàn ngủ tiếp!
Đang mơ màng trong giấc ngủ bỗng có ai đánh thức nó,ngước mặt lên chỉ thấy 1 thằng con trai đang đứng nói cái gì đó mà nó chả nghe,mơ mơ màng màng nó thấy người con trai đó quen quen, đã gặp ở đâu rồi!mơ mơ…màng..màng thì hắn giựt tai nghe nó ra
-sao cô lại ngồi chỗ tôi-cười nửa miệng-cô thích tôi rồi à!
giờ mới từ cõi mơ màng đi ra nó giật mình
-Á!sao a ở đây????
-chỗ ngồi này,lớp học này là của tôi mà?sao tôi lại không thể ở đây?

-Á!hừ…đáng ghét!oan gia ngõ hẹp mà!
-phải gọi là có duyên cơ chứ!phải không cô bạn cùng bàn!haha..
-ai bạn cùng bàn vs a!tôi chuyển chỗ khác!
nó đứng lên nhìn một loạt chỉ còn 1 chỗ trống bên kia,nó xách cặp lên định bước qua thì thằng ngồi đó nói
-ơ..xin lỗi!chỗ này…tôi không quen ngồi 2 người,bạn thông cảm!
Nó tức điên,chắc là tên Hoàng tú bày trò rồi còn gì!quá đáng!nó quăng cặp về chỗ cũ và ngồi xuống,hắn cũng ngồi cạnh nó làm mấy đứa con gái tức điên,xưa nay tên này có cho ai ngồi cạnh đâu
-chúng ta thật có duyên!haha…-hắn vừa cười vừa nói
-oan gia thì có!hứ!!-nó bực dọc trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.