Đọc truyện Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel) – Chương 4
Công việc mà hai quý ngài trẻ tuổi giao cho cô quá đơn giản so với những ý nghĩ rối rắm trong đầu cô và Danny có thể làm mà không cần suy nghĩ mấy. Gần như tất cả các cửa sổ trên tòa lâu đài rộng lớn đều mở. Cô trèo qua một khung cửa sổ ở bên cạnh của tòa nhà, đi qua đại sảnh và lên những bậc cầu thang trải thảm.
Không ngọn đèn nào còn cháy, nhưng với những cánh cửa sổ mở toang, căn nhà tràn đầy ánh trăng. Không phải vì Danny cần tới ánh sáng, cô đã quen làm việc trong bóng tối như hắc ín. Nhưng ngay cả hành lang trên lầu cũng có một ô cửa sổ để mở ở một đầu.
Trên này có rất nhiều cửa, tất cả đều đóng. Ngôi nhà quả thật rất lớn, rộng hơn bất cứ chỗ nào cô đã từng vào trước đây. Một bên hành lang có ít cửa hơn bên còn lại, tuy nhiên, cô bắt đầu với bên ít cửa hơn, nghĩ rằng những phòng ở đó rộng hơn, phòng của chủ nhân chẳng hạn.
Cô đã đúng, nó là cánh cửa thứ hai mà cô mở. Chính kích thước của căn phòng và cái đống lùm xùm trên giường đã tố cáo chủ nhân của nó. Heddings đang ngủ một cách ồn ào, tiếng ngáy của hắn tạo nên một âm thanh ầm ĩ ít thấy. Thật là khó chịu. Danny vẫn thường tự hào về khả năng di chuyển êm như mèo của mình, không bao giờ gây ra một âm thanh nào, nhưng cô không cần phải đặc biệt cẩn thận với tất cả những tiếng ồn mà Heddings đang tạo ra.
Cô đi thẳng tới chỗ chiếc tủ trước tiên. Trong ngăn kéo thứ hai có một cái rương đựng đồ trang sức. Cái rương to đến mức lấp gần đầy cả ngăn kéo. Nó không khóa, thậm chí không có cả chỗ để móc khóa. Ngài Heddings này thật quá ư cả tin.
Cô nâng nắp chiếc rương lên và bị lóa mắt trong chốc lát bởi những báu vật trải kín đáy rương, không chỉ nhẫn mà còn có vòng tay, trâm cài, cả vòng cổ nữa. Trên thực tế, hầu hết chúng đều là nữ trang.Thêm những chiến lợi phẩm cá cược nữa chăng? Danny chẳng buồn quan tâm.
Cô quyết định không mang cả chiếc rương đi. Nó to đến nỗi cô không chắc có thể nâng nó ra khỏi ngăn kéo, thay vào đó, cô nhồi nhét vào tất cả các túi áo. Cô rà tay sát đáy rương bọc nhung trước khi kết thúc, chỉ để đảm bảo cô không bỏ lỡ món trang sức nào. Cô không muốn phải lặp lại việc này nếu hai chiếc nhẫn gia truyền của Percy không nằm trong mớ đồ cô vừa lấy.
Với ý nghĩ đó, cô kiểm tra nhanh các ngăn kéo khác, nhưng không tìm thấy gì đáng chú ý. Cô cũng xem xét luôn chiếc bàn làm việc, nhưng trong đó chứa toàn giấy tờ. Cuối cùng cô chuyển qua chiếc bàn trang điểm, nơi cô phát hiện một cuộn tiền dày, một sợi dây đeo đồng hồ bằng vàng, và một chiếc nhẫn nữa lăn lóc giữa những chai nước hoa, như thể nó vừa bị quăng lên đó. Cô khoắng luôn những thứ đó, nhét cuộn tiền vào túi quần, vì các túi áo đều đã đầy chật.
Không còn gì để xem xét nữa. Mấy cái bàn đầu giường không có ngăn kéo, và cô loại trừ các giá sách, lí luận rằng một người để cả gia tài không khóa trong một chiếc tủ chắc không giấu đồ trong những cuốn sách rỗng ruột.
Nhẹ nhõm vì đã gần xong việc, cô tiến ra phía cửa, lạnh cứng người khi Heddings bắt đầu một cơn ho. Cô ngồi thụp xuống chân giường. Cơn ho dữ dội đến mức nó có thể đánh thức hắn. Hắn cũng có thể thức dậy để uống nước từ bình nước ở bên kia căn phòng. Cô đã chuẩn bị chui vào gầm giường nếu trường hợp đó xảy ra.
Cơn ho trở nên càng dữ dội hơn. Thậm chí nghe như Heddings đang bị sặc. Ý nghĩ kinh khủng chợp ập đến với Danny rằng hắn có thể chết, và trong đầu cô lướt qua hình ảnh mình bị kết tội giết người, đứng trước mặt quan tòa và bị kết án treo cổ. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong một khoảnh khắc Danny phân vân liệu cô có nên giúp đỡ Heddings. Trong một khoảnh khắc cô tê liệt vì sợ hãi và không thể nhúc nhích để giúp hắn ngay cả nếu cô tạm thời ngu ngốc đến thế.
Phải mất một lúc cô mới nhận ra Heddings đang ngáy yên bình trở lại, âm thanh ngọt ngào nhất cô từng nghe. Thật ra nó nhanh chóng lại trở nên khó chịu khi giờ đây cơn sợ hãi đã qua, và cô không lãng phí thêm chút thời gian nào ở lại nơi chết tiệt này nữa.
Dưới nhà vẫn yên ắng. Danny nhanh chóng quay trở lại căn phòng đầu tiên cô đã vào và ngay lập tức bị kéo vào một bộ ngực rắn chắc, một bàn tay bịt miệng để ngăn cô kêu lên. Cô không có chút tinh thần nào để mà la hét với trái tim đã nhảy lên tận cổ. Cô gần như ngất đi…
Và rồi cô nghe tiếng rít lên bên tai, “Cậu làm cái quái gì mà lâu thế?”
Là anh! Sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài đúng một giây trước khi cơn giận bùng lên. Cô giật mạnh người ra, gầm gừ, mặc dù chỉ trong một tiếng thì thầm, “Anh mất trí rồi à? Anh làm cái quái gì ở đây?”
“Tôi đã lo cho cậu,” dường như có sự hối hận trong lời đáp của anh.
Cô khụt khịt với chính mình. Một lời nói láo. Lo cô sẽ chuồn mất với những chiếc nhân quý giá của họ thì đúng hơn.
“Nếu lần sau anh định dọa ai đó sợ đến chết, chọn bản thân anh ý. Tôi xong việc ở đây rồi.”
“Cậu lấy được những chiếc nhẫn chứ?”
“Đây không phải chỗ để bàn chuyện đó,” cô độp lại. “Vụ tối qua đủ để giết tôi rồi.”
“Rất đúng,” cô nghe thấy tiếng anh sau lưng khi đi về phía khung cửa sổ – và vấp phải tấm thảm giữa lối đi.
Cô ngã vì ngạc nhiên. Cô không phải kẻ vụng về, và tấm thảm đó đã rất phẳng phiu và êm ái khi cô đi qua trước đó. Không nghi ngờ gì Malory đã làm nó nhăn rúm ró lại. Cô quơ tay tìm cái gì đó để ngăn cú ngã, nhưng thứ duy nhất gần đó là một cái đôn cao với bức tượng bán thân bên trên. Trọng lượng của cái đôn giữ cô khỏi ngã, nhưng cô lại đụng rơi bức tượng. Nó rơi xuống sàn nhà với một tiếng uỵch ầm ĩ.
Cô rên lên trong đầu. Trong sự tĩnh lặng của đêm, tiếng ồn đó đủ để dựng người chết dậy, hay ít nhất là một trong những người hầu ngủ cùng tầng. Cô quay lại để bảo Malory lập tức thoát ra ngoài và nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa với khẩu súng ngắn chĩa vào tên nhà giàu.
Danny trở nên tĩnh lặng đến nín thở. Người đàn ông mặc quần áo đầy đủ, rõ ràng đã thức dậy và ở gần đấy trước cả khi bức tượng rơi xuống sàn nhà. Có lẽ Malory đã gây ra tiếng động trên đường vào và đánh động người đàn ông.
Ông ta đang lưỡng lự giữa việc chỉ cần bắn họ hoặc tìm ra họ đang làm gì vào lúc muộn thế này. Đó là điều Danny sẽ làm nếu bắt gặp hai kẻ lạ mặt rình mò quanh nhà cô vào giữa đêm.
Malory đang quay lưng về phía cửa. Anh đã nhảy về phía trước để đỡ cô khỏi ngã, nhưng dừng lại khi thấy cô đã tự xoay sở được. Anh vẫn đang nhìn cô, nhưng giờ là trong ánh sáng, vì người đàn ông có một ngọn đèn trên tay kia. Cô thậm chí không chắc Malory có nhận thấy có ai đó đang cầm chiếc đèn hay không?
“Đừng quay lại,” cô thì thào một cách khẽ khàng nhất có thể. “Nếu anh bị nhận ra, rắc rối sẽ lớn hơn là khi ông ta bắn anh đấy.”
Thu hết bình tĩnh, cô dịch chuyển một chút để che chắn anh khỏi tầm nhìn và nói với người đàn ông cầm súng, “Không cần đến súng đâu, ông bạn. Bọn này chỉ tìm một chỗ ngủ qua đêm thôi. Bị hỏng xe trong khu rừng gần đây. Quý Ngài của tôi đây nghĩ anh ta nhận ra ngôi nhà của các ông. Anh ta say quắc cần câu rồi nên nếu anh ta có nhầm thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Và bọn này đã gõ cửa, Quý Ngài chết tiệt này không chịu thôi khi không có ai trả lời, khăng khăng đòi vào trong và ngủ ở phòng khách. Anh ta nói Heddings sẽ không phiền đâu. Mà đây là nhà Heddings đúng không?”
Thái độ cứng nhắc của người đàn ông thay đổi tức thì. Ông ta cũng hạ thấp khẩu súng, tuy chưa hoàn toàn. Vậy nên Danny thêm vào một chút gia vị nữa .
“Anh ta cứ đổ lỗi cho tôi về cái bánh xe bị long ra. Anh ta đã làm thế đấy, khi mà tháng trước tôi vừa cảnh cáo anh ta rằng cỗ xe cũ của anh ta cần mấy cái bánh xe mới. Tất nhiên anh ta khoái vung tiền vào đàn bà đẹp và bài bạc hơn nên chả thèm để ý đến tôi, như mọi khi.
Người đàn ông ho khan. “Không phải cậu nên lưu ý điều đó với anh ta à?”
Cô cố rặn ra một tiếng cười. “Anh ta say quá rồi. Anh ta sẽ không nhớ đâu. Không hiểu làm sao mà anh ta còn đứng được.”
“Quý ông này là ai vậy?”
Danny đã không ngờ tới chuyện phải bịa ra một cái tên, nhưng xem xét việc làm thế nào cô lại đang ở đây, cô liền nghĩ ra một cái. “Ngài Carryway thành London.” (Carryway nghĩa là “mang đi”, cô nàng này đang chửi xéo Jeremy đấy, hehe.)
“Thế sao cậu không để anh ta ngủ luôn trên xe cho đến khi tỉnh rượu?” người đàn ông hỏi tiếp.
“Nên làm thế, nhưng tôi thấy vài chuyển động trong những khu rừng quanh đây mà bọn này đi qua. Có thể chỉ là lũ thú rừng, nhưng cũng có thể là mấy tên cướp đường, tôi nghĩ vậy. Không muốn anh ta thêm cả mục bị cướp vào sổ ghi nợ của tôi. Tôi thích được giữ lại việc làm hơn, ngay cả khi nó nghĩa là phải chịu đựng một quý ông thường say nhiều hơn tỉnh.”
Người đàn ông im lặng một lúc lâu khiến Danny chắc mẩm ông ta sắp sửa gọi cô là kẻ bịp bợm và cười vào mặt cô. Danny tính toán xem cô nên chạy theo hướng nào, hay nên nhào vào chân ông ta và làm ông ta không kịp trở tay vì bất ngờ.
“Vậy thì mang anh ta theo,” người đàn ông nói. “Chúng tôi có vài phòng trống dành cho khách ở trên lầu. Có một chiếc ghế dài mà cậu có thể sử dụng.”
Danny đã không thực sự mong đợi người đàn ông sẽ tin cô. Ông ta chắc không phải là một người hầu bình thường, rõ ràng là quản gia, và vì thế không thể cho phép mình đá một thành viên của giới quý tộc ra giữa rừng. Có thể ông ta nghĩ rằng sẽ nhốt họ lại cho đến sáng mai, khi có thể xác minh những điều cô vừa nói. Nhưng chắc chắn ông ta cũng không phải loại người đa nghi, vì đã tin lời cô đến thế.
Cô hội tốt để chuồn qua khung cửa sổ đầu tiên họ gặp ngay khi người đàn ông quay lưng lại để dẫn đường lên tầng trên. Nhưng ông ta vẫn chưa cất súng đi. Và với món vũ khí đó trên tay ông ta, Danny thà chơi nốt trò chơi ô chữ còn hơn liều lĩnh hứng vài viên đạn. Hơn nữa, họ có tới hai người, và không cách nào cả hai có thể nhảy qua cửa sổ thành công mà một trong hai người không bị bắn vì nỗ lực đó.
Tên nhà giàu đã không nói tiếng nào, tạ ơn Chúa. Anh có thể phá hỏng toàn bộ câu chuyện nếu tay quản gia nhận ra anh không hề say. Hoặc là anh đủ nhanh trí để nhập vai, hoặc là anh căng thẳng đến á khẩu mất rồi.
Không, cô nghi ngờ việc anh căng thẳng, ít nhất cũng không đến mức như cô. Tối nay anh đã đối phó với gã phục vụ quầy quá dễ dàng nên chắc không ngán gì vấn đề đơn giản từ mấy viên đạn. Anh là gã cam đảm ngu ngốc, và một tên đê tiện cao tay vì đã đẩy cô vào mớ lộn xộn này.
Cô tóm lấy cánh tay anh và quàng nó qua vai để trông có vẻ như đang đỡ anh đứng dậy, rồi tái nhợt khi nhìn thấy khẩu súng trên tay anh. Anh đã chĩa nó vào người đàn ông suốt từ lúc đầu, ngay sau lưng cô. Tên nhà giàu chết giẫm này có thể khiến cả hai người bọn họ bị giết.
Cô giật khẩu súng khỏi tay anh và nhét trở lại vào túi áo anh, chỉ để nghe anh cười khùng khục vì hành động đó của cô. Chúa bảo vệ cô khỏi những kẻ chỉ có nửa số dây thần kinh.
Giờ cô đang rít lên với anh, “Tôi vi vọng anh biết diễn vai say rượu, anh bạn, và cúi đầu xuống để ông ta khỏi nhìn rõ anh.”
Mang anh lên lầu không khó khăn chút nào. Cô quá căng thẳng để lưu tâm tới sự gần gũi giữa hai cơ thể của họ, và anh chỉ tựa mình vào cô khi người gia nhân liếc xuống phía họ, còn những lúc khác, anh gần như tự mình bước lên cầu thang, trên thực tế còn đang dẫn cô đi thay vì ngược lại.
“Ở trong này,” người gia nhân nói, mở một cánh cửa. “Chúng tôi có thể tìm ra ai đó chữa chiếc xe của hai người vào buổi sáng để hai người có thể lên đường.”
“Tôi trân trọng việc đó, ông bạn.”
Ông ta theo họ đi vào, thắp cho họ ngọn đèn và tiến về phía cánh cửa. Ông ta vẫn chưa bỏ khẩu súng xuống, thậm chí để thắp đèn. Danny bắt đầu tự hỏi liệu ông ta rốt cuộc có tin câu chuyện cổ tích của cô không. Và ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta, cô ném cánh tay Malory ra và nhanh chóng tiến lại phía cánh cửa để nghe ngóng xem người đàn ông đã thực sự rời đi chưa. Thay vào đó cô nghe tiếng cách nhẹ nhàng của ổ khóa trên cánh cửa.