Bạn đang đọc Tên Ngốc Chính Là Anh ! Nhưng Em À, Em Là Cô Ngốc Đó Đấy: Chương Học sinh giao lưu
5.00 am
reng…
bộp
Không để tới tiếng chuông reo thứ hai Sam đã là người kết thúc xứ mệnh của nó. Vươn vai ngồi dậy, tai xoa xoa mớ tóc rối mù của mình, xỏ đôi dép đi vào nhà tắm. Lúc đi qua cái đồng hồ cô cúi người xuống nhặt lên, miệng lẩm nhẩn.
– Tiếc qúa, lại tốn tiền sửa rồi. >
6.00 am
– Sammmmmm câu làm cái gì trên đấy vậy.
Seo gọi lớn mãi lúc lâu sau cô nàng mới chịu xuất hiện. Tí tởn chạy tới khoác tay con bạn.
– Nhanh, muộn rồi.
Tới liếc Seo cũng chả thèm, quyết ngó lơ cho chừa. Suất cả đoạn đường mặc Sam có hò hét thế nào. Vừa bước chân vào lớp. Kisl cậu bạn lớp phó bước tới bảo hai người lên phòng hiệu trưởng có việc.
*cốc*cốc*
– Vào đi.
– Dạ tụi em chào thầy ạ
– Ừ, hai em ngồi xuống thầy có việc cần nói.
– Dạ
– Seo và Sam trường ta sắp tới sẽ tham gia vào hoạt động giao lưu học sinh giữa các trường. Đây không chỉ là giao lưu học sinh thôi mà nó còn là bộ mặt của toàn trường nên sau khi họp hội đồng chúng tôi đã nhất trỉ cử hai em đại diện cho Trường tư thục noben tham gia. Các em thấy sao?
Thầy hiệu trưởng nhìn hai đứa hỏi.
– Thưa thầy, chúng em đồng ý ạ. – Sam thay mặt hai đứa tươi cười đồng ý.
– Tốt, hai em hôm nay được nghỉ để chuẩn bị, ngày mai sẽ tham gia. Đây là nội dung. Hai đứa hãy thể hiện thật tốt không chỉ cho trường mà còn cho cả tương lại của cả hai.
Nhận tập tài liệu từ thầy, cả bọn cúi người chào rồi bước ra ngoài. Trên dãy hành lang im phăng phắp, lúc này chỉ còn hai đứa bước đi, không ai nói với ai câu nào. Sam mắt đăm nhin tập tài liệu trong khi Seo mơ màng đôi mắt mờ ảo như có lớp sương mờ bao phủ.
…
– Từ mai sẽ khác đấy, nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon.
Seo nói nhỏ, trong giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi, buồn bã. Từng bước chân nặng nề bước từng bước lên bậc thang. Cánh cửa phòng nặng nề đóng lại. Nhìn theo bóng Seo, Sam cảm thấy như có khối đá lớn đè nặng lên trái tim mình. Tự nhiên toàn thân không còn chút sức, cả người đổ ập xuống giường. Cô từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ. Phía dưới phòng khách từng túi đồ chồng chất lên nhau, thật lộn xộn.
Một ngày nữa kết thúc trong mỏi mệt.